20.12 - 20.13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12

Tên của cô gái bị mổ bụng lấy thai và bán đi tên Lưu Tiểu Yến.

Ba người kia đã khai ra hết và giao nộp căn cước của Lưu Tiểu Yến, sau khi xem ảnh chụp, bọn họ xác định cái đầu trong ngôi mộ trống là của Lưu Tiểu Yến.

"Bây giờ có phải chúng ta nên tìm ra toàn bộ thi thể, đưa cô ấy về nhà là được đúng không?" Nhớ tới cảm giác lạnh lẽo và mất kiểm soát khi bị chiếm lấy cơ thể, tôi lại rùng mình.

Đội trưởng Cung cười khổ: "Chúng tôi đã liên lạc với địa chỉ trên hộ khẩu của Lưu Tiểu Yến, bên kia cũng đã thông báo với bố mẹ cô ấy, nhưng họ lại nói... Họ nói đã quên Lưu Tiểu Yến rồi, ai bảo trước đây chưa nhận sính lễ cô ấy đã chạy đi lấy chồng, bây giờ chết rồi còn bắt gia đình đến nhặt xác, bọn họ sớm đã không còn coi cô ấy là con gái mình nữa."

Tôi nghe mà lòng rét lạnh, lần này rõ ràng không bị chiếm lấy thân xác nhưng cái rét lạnh vẫn thấm sâu vào tủy xương.

"Không phải mỗi cô ấy như vậy." Thạch Dương nắm lấy tay tôi, xoa xoa lòng bàn tay, "Là tất cả."

Tôi bối rối nhìn anh.

"Âm hôn cũng được, trộm xác cũng thế, tất cả đều do lòng người. Có người vì không muốn con trai mình biến thành cô hồn dã quỷ, có người thì nhờ mai mối âm hôn để kiếm tiền, có người hùa theo kẻ khác tưởng làm vậy là tốt cho con mình, cũng có người nhờ bán thi thể mà kiếm được một khoản lớn. Cô để ý đi, có ai đi mua nam thi để âm hôn cho con gái không? Hơn nữa có những nữ thi không hợp để âm hôn sẽ bị bán cho kẻ có đam mê biến thái hoặc vì mục đích khác. Mục đích có thể khác nhau, nhưng nhiều người tham dự như vậy chắc chắn sẽ tạo ra một dây chuyền rất dài. Vậy thì điều gì đã khiến oán khí của họ chồng chất? Cô có thắc mắc tại sao sau vụ tai nạn của anh trai cô tất cả đều thay đổi không?"

Tay tôi bị Thạch Dương xoa đến đỏ bừng nóng rát.

Suy nghĩ theo hướng Thạch Dương nói, tôi trả lời: "Bởi vì tất cả thi thể đều được anh trai tôi vận chuyển, điểm gặp nhau của họ là chiếc xe tải."

Lưu Tiểu Yến uống thuốc trừ sâu không phải để tự sát, cô ấy muốn tìm cách thoát thân nhưng không ngờ gia đình ba người kia trơ mắt không cứu đứa bé trong bụng cô ấy, để mặc cho cô ấy chết, thậm chí sau khi cô ấy chết còn mổ bụng bắt con, bán xác âm hôn.

Thế nên người đầu tiên gặp rắc rối chính là anh tôi!

"Có vẻ tôi biết cô ấy muốn làm gì rồi." Tôi rút tay mình ra khỏi tay Thạch Dương, "Mùi hương kia muốn tôi tìm ra tất cả nữ thi"

Bởi vì bọn họ cũng không muốn âm hôn, không muốn bị đối xử không giống con người, không muốn biến thành nắm đất mà chẳng ai biết...

Nghĩ đến đây, tôi chợt hiểu lý do tại sao mẹ mình còn sống.

Tôi hỏi đội trưởng Cung: "Mẹ tôi ở bệnh viện nào? Tôi đi đón bà ấy."

Thạch Dương thắc mắc: "Có giúp ích gì sao?"

"Chắc là có." Tôi nhẹ giọng, "Mẹ tôi làm gì cũng rất tỉ mỉ, mọi thứ đều ghi chép lại, chắc chắn bà ấy sẽ nhớ. Bà ấy không quan tâm tiền của anh tôi nhưng lại sợ anh ấy chi tiêu không hợp lý nên mỗi khoản anh tôi kiếm được bà ấy đều có ghi chép."

Tôi nhớ mỗi lần về nhà đều thấy bà ấy cầm sổ tính xem tháng vừa rồi anh trai kiếm được bao nhiêu tiền, tiêu bao nhiêu, tiết kiệm bao nhiêu.

Tôi cứ tưởng mẹ chỉ muốn giúp anh trai quản lý tiền bạc, xem ra bà ấy đã biết việc làm vi phạm đạo đức của con trai mình.

Thạch Dương gật đầu, nói với đội trưởng Cung: "Tôi và Hạ Doanh đi đón bác gái, cậu đưa xe của Hạ Hướng về đây. Sau khi tập hợp tất cả oán khí, tôi sẽ làm phép siêu độ."

Sau khi lên kế hoạch đầy đủ, chúng tôi lập tức xuất phát.

Chúng tôi vừa rời khỏi đồn cảnh sát, gia đình ba người kia cũng bị chuyển tới trại giam.

Việc buôn bán và làm nhục thi thể bị phán ít nhất mấy năm tù.

Vừa thấy tôi, người phụ nữ kia hét lớn: "Đâu phải chúng tôi ép cô ta uống thuốc, tự cô ta muốn chết mà! Người ta tìm tới nhà mua thi thể, chúng tôi ngu sao mà không bán? Lúc sống cô ta không kiếm được đồng nào, chết rồi có người chịu mua cô ta cô ta nên vui mới đúng! Chẳng lẽ cô ta chết rồi muốn còn con trai chúng tôi hợp táng chung hả? Con đàn bà thối tha đó! Sao, không dở trò ma quỷ nữa hả, bóp cổ tôi chết đi! Tự cô ta muốn chết, liên quan gì đến tôi..."

Hai bố con kia cũng trừng mắt.

Gia đình họ bị "tôi" lật tẩy, không hận tôi mới lạ.

Nhưng hại một xác hai mạng, còn mổ bụng bán thi thể chỉ bị phán ngồi tù vài năm, sau khi ra tù không biết lại gây họa cho bao nhiêu cô gái khác.

Nghĩ thôi tôi đã thấy ớn lạnh, nhưng bà mẹ kia vẫn cứ la hét chửi bới, ngay cả cô cảnh sát áp giải bà ta cũng không cản lại được.

Thạch Dương cười khẩy, vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Đúng lúc này, bà mẹ kia đột nhiên nghẹn họng, ho khan liên tục, mặc đỏ bừng.

Tôi đột nhiên nhớ tới huyết khối và bào thai trong cổ họng, quay đầu thì thấy Thạch Dương vẫn đang vuốt ve lưng mình.

Bất thình lình bà ta ho lớn một tiếng, có thứ dính dính màu đen như nước mũi trào ra từ hai lỗ mũi bà ta, kéo dài mãi.

"A!" Bà ta hoảng loạn trợn lớn hai mắt, tay bị còng lại không ngừng vùng vẫy.

Ngay khi bà ta đưa tay lên, vô số lọn tóc đen từ cổ họng bà ta thò ra khỏi miệng, dù bà ta có phun thế nào thì cũng như phun không hết.

Nữ cảnh sát bên cạnh sợ hãi, muốn kéo bà ta đi rửa sạch mũi miệng.

Đội trưởng Cung cũng giật mình: "Mau gọi bác sĩ, mau!"

Nhưng ngay khi nữ cảnh sát vừa đỡ bà ta, trong mắt và tai bà ta cũng có tóc đen chui ra.

Nữ cảnh sát không biết phải làm gì, đành lùi lại, nép sang một bên.

Người phụ nữ trung niên lúc này như một kẻ sắp chết đuối, tứ chi co giật, tóc đen tiếp tục xõa ra giữa miệng và mũi.

Khi bác sĩ đến, bà ta đã không còn thở.

Và những sợi tóc đen kia là chuyện gì thì ngay cả bác sĩ cũng không biết.

Tôi theo bản năng quay đầu Thạch Dương vẫn đang xoa lưng mình.

Ngay khi vừa quay đầu tôi lại nghe có tiếng cười khà khà kỳ lạ.

Còn chưa biết tại sao, hai bố con kia đột nhiên lao về phía chiếc xe đang chạy tới.

Đó là xe của trại giam tới đưa gia đình ba người họ đi, nó vốn đang chạy rất chậm để vào cổng nhưng khi hai người lao ra thì bỗng dưng như phóng rất nhanh.

Trước mắt tôi tối sầm, Thạch Dương duỗi tay che mắt tôi lại: "Đừng nhìn."

Sau đó "Bịch", có tiếng thét chói tai.

Tôi theo bản năng tưởng tượng đến cảnh thi thể bố mình tan tành trước cổng bệnh viện, vội ôm chặt cánh tay của Thạch Dương: "Bọn họ..."

"Chết rồi." Thạch Dương trầm giọng, "Đều chết cả rồi."

13

Một nhà ba người chết ngay trước đồn cảnh sát, đội trưởng Cung cũng hoảng sợ.

Tôi biết không thể trì hoãn thêm nữa, nếu còn chậm trễ, rất có khả năng sẽ tiếp tục có người chết.

Thạch Dương nhờ đội trưởng Cung xử lý thi thể rồi chở tôi đi tìm mẹ.

Trên đường đi, tôi vẫn run rẩy vì sợ. Tôi vội lấy di động gọi cho người quen trong thôn, nhưng đối phương trực tiếp chặn số của tôi.

Có lẽ do gia đình tôi không may mắn.

Ngay cả trưởng thôn cũng không muốn bắt máy.

Tôi chỉ đành hỏi Thạch Dương: "Anh có suy nghĩ gì về cái chết của tên đầu chốc và bác tôi không?"

Nếu cái chết của bác tôi có liên quan đến nữ thi thì đáng lẽ ông ấy phải bị "xe tông" mới phải.

Tại sao tên đầu chốc sau khi chết, một chân lại bị khâu vào nữ thi, trong khi di hài của bác tôi vẫn còn nguyên vẹn?

"Anh gọi điện hỏi trưởng thôn xem hôm đó có bao nhiêu người dựng linh đường đi." Tôi cứ cảm thấy mình đã bỏ sót chi tiết nào đó.

Tên đầu chốc bị hương thi dụ dỗ, nhưng theo trí nhớ của tôi vẫn còn hai người tiếp cận nữ thi gần hơn hắn.

Thạch Dương gọi điện hỏi, trưởng thôn chỉ trả lời cho có lệ, bảo anh đừng lo lắng, sau đó còn trực tiếp tắt máy của Thạch Dương.

"Trở về chúng ta sẽ điều tra việc này. Đi đón bác gái trước rồi đi lấy đầu của Lưu Tiểu Yến." Thạch Dương nói, "Để tôi lái xe, không ngủ được thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."

Tôi nghe lời nhắm mắt, suy nghĩ những việc đã qua.

Càng nghĩ tôi càng nhận ra bản thân của ngày xưa quá ngây thơ.

Mỗi lần về nhà, bố mẹ đều sẽ nấu món ngon cho tôi ăn, còn anh trai thì luôn hỏi tôi có đủ tiền tiêu xài không.

Họ chỉ kể tôi nghe việc tốt, ngoài ra không cho tôi biết bất cứ điều gì.

Thậm chí có lần anh trai hỏi tôi có muốn mua xe hay mua nhà không, còn bảo con gái thời nay mua nhà trước khi kết hôn cũng rất thường thấy.

Lúc đó tôi còn đùa không biết phải mất bao lâu mới tiết kiệm đủ tiền.

Anh ấy chỉ giơ mấy ngón tay, cười nói có thể cho tôi mượn trước.

Tôi liền hỏi nên mua ở đâu, anh ấy bảo mua ở đâu tiện cho anh ấy mua thêm hai căn gần ở đó, một căn cho mình, một căn cho bố mẹ, sau này dù kết hôn, chúng tôi vẫn có thể về nhà ăn ké cơm của bố mẹ, có con thì nhờ bố mẹ chăm sóc, rồi còn mơ ước mua một chiếc xe bảy chỗ đưa cả gia đình đi chơi nữa.

Tôi của lúc đó đúng là lạc quan một cách mù quáng, chẳng nghe ra chi tiết bất thường.

Dù có tiền đến đâu anh ấy cũng không thể giàu đến mức mua hai căn nhà, còn cho tôi mượn tiền mua nhà mua xe nữa.

Chở một thi thể chỉ được nhận 18.000 tệ.

Mà ba căn hộ có giá bao nhiêu?

Rốt cuộc anh ấy đã chở bao nhiêu thi thể?

Cho dù có nhà muốn mua nữ thi để làm âm hôn nhưng không lẽ nhiều đến vậy sao?

Còn tên đầu chốc kia lần nào đến nhà tôi cũng bị anh tôi đuổi khéo, bảo bộ dáng xấu xí của hắn đừng để dọa đến tôi.

Đám thanh niên lông bông như tên đầu chốc hình như rất kính trọng anh tôi, bọn họ gọi anh ấy là anh Hướng, đối với tôi cũng rất lịch sự.

Mãi đến khi anh trai tôi gặp chuyện không may, bọn họ vây quanh quan tài

Kỳ lạ hơn là những cuộc tranh chấp trong thôn bao nhiêu năm qua, bao gồm việc quy hoạch nhà đất hay chia cổ tức đều không hề ảnh hưởng đến gia đình tôi.

Càng nghĩ tôi càng thấy đáng sợ.

Tôi mở choàng hai mắt, mở di động lên mạng tìm kiếm.

Sau khi xem những trang web có liên quan được đề cử, tôi càng thấy hoảng loạn, toàn thân không ngừng run rẩy.

"Sao thế?" Thạch Dương nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi lắc đầu cười gượng, cất di động đi, không dám xem nữa.

Chỗ mẹ tôi đang ở là một trung tâm y tế. Khi chúng tôi đến nơi, Thạch Dương muốn đi cùng.

"Anh đi lấy đầu của Lưu Tiểu Yến đi. Có vài việc có lẽ mẹ tôi không muốn nói với người ngoài." Thấy anh lo lắng, tôi quơ quơ di động, cười nói, "Có việc gì tôi sẽ gọi vào anh ngay."

"Được." Thạch Dương nhìn chằm chằm di động tôi một lúc rồi mới rời đi.

Vì mẹ tôi được tìm thấy trong hoàn cảnh đặc biệt nên có cảnh sát canh giữ bên ngoài, thấy tôi, cô ấy chào hỏi rồi cho tôi biết tình hình.

Mẹ tôi không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi khó thở, đã được kiểm tra toàn thân, tôi chỉ cần đi thanh toán tiền thuốc men.

Nói xong, cảnh sát ra ngoài chừa lại không gian riêng cho mẹ con chúng tôi.

Tôi ngồi bên giường bệnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ: "Mẹ có ghi chép lại việc anh trai kiếm tiền vào năm nào tháng nào, kiếm được bao nhiêu, đưa cho con bao nhiêu đúng không?"

Mẹ tôi nằm trên giường, hai tay đè bụng giấu trong chăn, làm như không nghe tôi hỏi.

"Mẹ!" Tôi mở trang web mình tìm thấy trên di động, "Tên đầu chốc chết rồi, bị xe tông, một chân bị khâu vào nữ thi. Bác thì đánh thuốc mê con rồi trèo vào quan tài. Một người nông dân sáu mươi tuổi như ông ấy thì lấy đâu ra thuốc mê? Ông ấy chết trong quan tài, nguyên nhân không phải do xe tông, thi thể còn lành lặn. Mẹ nói đi, nếu đội trưởng Cung quay lại khám nghiệm tử thi thì sẽ như thế nào? Anh trai rốt cuộc đã làm công việc gì trên thành phố? Công việc mà họ làm mẹ biết thế nào cũng sẽ bị trời phạt. Nếu chúng ta đã không thể ngăn cản thì đừng để mọi việc trở nên tồi tệ hơn đúng không? Hãy buông tha cho những người đó, cũng như để mình thanh thản đi!"

Nữ thi, âm hôn, bào thai...

Việc nào việc nấy cũng đều chấn động.

Lấy đâu ra nhiều nữ thi như vậy?

Bọn họ vốn dĩ cũng là con người mà!

Có những người bị bán đi để âm hôn, có những người...

Trước khi chỉ còn lại một cái xác, bọn họ đã bị lợi dụng một cách triệt để.

Tôi nhìn mẹ, gằn từng câu từng chữ: "Nếu mẹ không muốn nói, con và mẹ cũng đều sẽ chết. Mẹ còn muốn giấu điều gì nữa? Điều mà bọn họ muốn chỉ là được yên nghỉ thôi."

"Không có chân tướng gì cả, không thể nói." Mẹ tôi đột nhiên ngước mắt, vươn tay nắm lấy tay tôi, "Hạ Doanh, con kết hôn với Thạch Dương đi, hai đứa sống cho thật tốt, đừng hỏi cũng đừng suy nghĩ gì hết. Những hậu quả này mọi người đáng phải chịu, nhưng con thì chẳng biết gì cả. Thạch Dương thật sự rất thích con, cậu ta đi nói chuyện với anh con nhưng anh con lại không nghe lọt lỗ tai. Nếu con kết hôn với cậu ta thì sẽ không gặp chuyện gì đâu."

"Mẹ!" Tôi rút tay ra.

Nhưng khi mẹ tôi đưa tay ra khỏi chăn, bụng bà đột nhiên căng phồng như một quả bóng bay có thể nổ bất cứ lúc nào, tay thì như da bọc xương.

Tôi nhớ thi thể bác mình trong quan tài cũng khác thường như vậy.

Bụng thì rất phẳng...

"Bác sĩ! Bác sĩ!" Tôi vừa gọi vừa chạy ra ngoài.

Không phải nữ cảnh sát khi nãy nói sau khi kiểm tra mọi thứ vẫn ổn sao?

Bụng của mẹ tôi là chuyện thế nào?

Tôi chạy đến phòng của y tá, bỗng có tiếng "Bùm" phát ra từ phòng bệnh.

Tôi cứ thế ngồi bệt xuống đất, tức ngực đến không thở nổi.

Một đôi chân thon dài trong suốt mang theo mùi thơm từ trong phòng y tá đi đến trước mặt tôi.

Phía trên đôi chân đó, máu tươi đang chảy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Đó vẫn là một cơ thể đẹp như pha lê, những lần này bụng đã bị mổ, bên trong rỗng tuếch, rất giống con gà bị giết và cắt sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro