[JAKEHOON] ROSA MULTIFLORA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TUẦN 2
Chủ đề 7: Cái chết trong vườn hoa.

☕︎

Title: ROSA MULTIFLORA
Pairing: jakehoon
Author: Lily Anna

☕︎

*note: những dòng chữ in nghiêng (không phải nội dung thư), toàn bộ đều là suy nghĩ của nhân vật tôi - jake.

.

1

hôm nay là ngày tôi chôn em nơi vườn hoa trước căn biệt thự khổng lồ. tôi - sim jaeyoon, người đã dùng nửa phần thời gian sống trên đời của mình lăn lộn trên thương trường, nhưng đến lúc tổ chức đám tang cho vị hôn thê duy nhất của mình, lại chẳng có lấy một ai kề cận. người tôi yêu, trước khi chết lại chẳng nói với tôi câu nào, em chỉ để lại cho tôi một cơn câm lặng, cùng nguyện vọng được em khắc bằng máu như một lời trừng phạt tôi:

"sim jaeyoon, có phải anh luôn hỏi mong muốn của em là được trở thành gì? lần cuối cùng em cầu xin anh, xin hãy chôn cất em ở giữa vườn tường vi trước cửa nhà mình, bởi vì đó là nơi duy nhất anh thật lòng yêu em."

❆ ❆ ❆

nếu phải khắc hoạ cuộc đời sim jaeyoon tôi bằng hai từ, thì đó chính là: độc lập và vô tình. mười lăm tuổi, từ một cậu ấm ban ngày học trường quốc tế danh giá ban đêm sống trong nhung lụa kẻ hầu người hạ, cuộc sống tạm coi là hạnh phúc vì có đầy đủ cả bố lẫn mẹ. vì một biến cố lớn mà tôi bị tống đến một căn biệt thự to lớn khổng lồ chỉ mình tôi với khối tài sản kếch xù. người vứt tôi đi cùng lời hứa hẹn sẽ quay lại đón tôi khi tôi thành công, người đã dạy tôi một bài học quá đau đớn về lòng tin và tình thân, người ép tôi phải trưởng thành quá sớm ở độ tuổi hãy còn non nớt khờ dại của mình, không ai khác chính là người bố ruột đáng kính nhất cõi đời này của tôi. và kể từ hôm đó trở về sau, tôi đã không còn muốn gặp lại bất cứ ai từng sống chung với mình trong suốt 15 năm qua nữa.

tôi bỏ học, trích một phần tài sản tôi có để đầu tư chính khoán và chơi cổ phiếu bằng chút mánh khoé học lõm được từ bố. sinh nhật cô độc nhất trong cuộc đời ở tuổi 15, tôi đã mạo hiểm ký gửi toàn bộ phần tài sản còn lại của mình cho ngân hàng với lãi suất tăng theo cấp số nhân, tự hứa với lòng sẽ không bao giờ đụng đến chúng, như chừa một đường lui cho chính bản thân mình nếu tôi gặp thất bại. và trong suốt 7 năm lăn lộn trên sàn chính khoán, sống trong ánh mắt dè bĩu khinh thường của những con cáo già coi tôi như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thậm chí đã từng có lúc tôi trắng tay với tất cả số tiền đầu tư của mình, từng xém cầm cố căn biệt thự mà người đàn ông bạc bẽo kia để lại, cuối cùng tôi cũng đã chính thức bước lên đỉnh cao của sự thành công.

23 tuổi, tôi lập công ty riêng cho mình, chuyên về môi giới chứng khoán, trở thành nhà đầu tư trẻ nhất ở thời điểm hiện tại.

tôi thành công, tôi nổi tiếng vì tôi trẻ trung, giàu có và đẹp trai, đồng nghĩa với việc những cạm bẫy tôi gặp qua cũng không ít. bạn bè trong giới tôi làm thân cũng chẳng nhiều, bất quá cũng chỉ là đeo lên mình chiếc mặt nạ giả dối mà tươi cười với họ. lee heeseung - bác sĩ hàng top tốt nghiệp thủ khoa trường y danh tiếng nhất nước và park jongseong - ông trùm bất động sản trẻ nhất đại hàn dân quốc có lẽ là hai người tôi tạm tin nhất hiện tại. cả hai đều lớn tuổi hơn tôi, nhưng sẽ không vấn đề gì khi bất cứ phi vụ hợp tác nào giữa ba chúng tôi cũng đều thành công trót lọt và luôn đem về khối lợi nhuận khổng lồ. tôi lo phần thẩm định giá cả trong khi park jongseong ráo riếc săn lùng những mảnh đất béo ngậy. những con mồi một khi đã rơi vào tấm ngắm của chúng tôi sẽ bị đe doạ bằng vũ lực và lee heeseung chỉ việc lo phần chăm sóc gia đình các "nạn nhân". ba chúng tôi cứ thế sống một cuộc đời vô liêm sỉ trên mồ hôi nước mắt của những người nghèo không có thế lực trong gần hai năm trời. những buổi tiệc sang chảnh có sự góp mặt của bọn tôi đều ngập ngụa trong ánh mắt ngưỡng mộ của những tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt vây quanh. những lúc tôi được bọn họ e lẹ đỏm dáng đến xin làm quen, tôi vẫn thường tự hỏi rằng nếu như bọn họ biết được đằng sau sự thành công của ngày hôm nay, ba chúng tôi đã cùng đi lên nhờ sự cưỡng bách, nhờ những thủ đoạn đê hèn xấu xa thì liệu bọn họ có khinh bỉ đến mức ói hết đống cao lương mỹ vị vừa nuốt vào ở bữa tiệc hôm nay hay không?

tuy nghĩ là một chuyện, nhưng tôi cũng chả quan tâm nhiều. ở cái giới thượng lưu này vốn dĩ chẳng có chỗ cho sự thật thà thẳng thắn đi lên bằng chính sức lực của mình mà. chẳng ai chờ được lâu để có thể thành công nhanh chóng mà không phải đánh đổi bất cứ thứ gì. và thứ mà sim jaeyoon này đánh đổi, có lẽ chính là cái thằng nhóc ngây ngô năm 15 tuổi chưa từng bị chính gia đình mình bỏ rơi.

"202.94, phòng 15X, nhưng bây giờ ả ta đang chờ mày trên sân thượng đấy jake!" - park jongseong ngạo nghễ quăng cho tôi chiếc chìa khoá phòng sau khi bọn tôi vừa cùng ông park - đối tác lần này bàn xong một phi vụ làm ăn lớn. 202.94 là biển số xe hơi của cô gái mà hôm nay tôi sẽ gặp mặt, bọn tôi luôn trao đổi với nhau bằng những con số vô tri vô giác đó chứ chả phải tên thật của bất kỳ cô nàng nào. đơn giản là vì chúng tôi không cần thiết phải nhớ đến tên bọn họ.

tôi đã quá quen với cảnh tượng này, cứ một bản hợp đồng vừa được kí kết, gã giám đốc bụng phệ nào đó sẽ dâng lên tôi con gái rượu của ông ta, với mong muốn có được tôi làm con rể. tôi chẳng phải sắc lang, lại mắc thêm bệnh lãnh đạm, nên những cuộc tình một đêm của tôi rất hiếm khi xảy ra, hầu hết trước đó tôi sẽ luôn thử thách đối phương bằng một câu: "em muốn trở thành gì?" và bọn họ chắc chắn sẽ luôn đáp lại rằng "muốn trở thành người yêu / vợ sắp cưới / hôn thê tương lai của tôi".

thật nhạt nhẽo và tầm thường.

-------

sân thượng tầng 20 lúc 9h tối đã có một tầng sương mờ bao quanh. một dáng người cao gầy với mái tóc đen chấm ngang eo đang đứng tựa bên ban công thật xinh đẹp. tôi chậc lưỡi, định tiến tới nắm tay cô nàng rời khỏi vì chẳng muốn dông dài. nhưng càng tiến lại gần, bờ vai run rẩy đó đã khiến tôi đặc biệt lưu tâm. dường như phát hiện có người đang cố ý tiếp cận từ đằng sau, cô nàng kia đột ngột quay phắt lại, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi, nắm lấy đôi bàn tay gân guốc của tôi mà rối rít cầu xin:

"tôi.. thiếu gia.. xin hãy tha thứ cho.. tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ.."

âm vực này.. hình như không giống với tông giọng của một cô gái.

quỳ xuống dưới chân tôi lúc này là một gương mặt vô cùng xinh xắn khả ái, có thể nói là xinh đẹp hơn bất cứ cô gái nào tôi đã từng gặp qua. nhưng khi cất giọng lên thì rõ ràng là tông giọng của một chàng trai, không thể nào nhầm lẫn được. tôi đơ người trong giây lát vì tình huống hết sức oái oăm đang xảy ra trước mặt. rồi bất thình lình, tôi nắm lấy cổ áo "cô gái" kia kéo lên, điên cuồng gằn giọng:

"nói! là kẻ nào đã sai khiến mày?"

"không.. không ai cả.. tiểu thư.. là tiểu thư đã bảo tôi giả dạng thành tiểu thư rồi trốn đi, vì tiểu thư không muốn gặp ngài.."

dám dùng một tên đàn ông để giả dạng thành mình sao? vị "tiểu thư" kia cũng thật quá dũng cảm rồi.

"xin ngài hiểu cho.. tôi vốn chỉ là một thực tập sinh, vì gia cảnh khó khăn nên đến đây làm thêm kiếm thêm thu nhập, tiểu thư trông thấy tôi, nên đã.."

"cô gái giả mạo" trước mặt còn chưa kịp nói hết câu, từ đằng sau lưng tôi bỗng bất thình lình xuất hiện ai đó mạnh dạn tiến đến xoay người tôi lại, rồi thẳng tay tát vào mặt tôi một cú đau điếng. tôi ôm lấy đôi má đau rát vì bị ăn tát vô cớ, trừng mắt nhìn tên thủ phạm vừa táng tôi đang đứng sừng sững ngay trước mặt. cô nàng này trông còn xinh đẹp hơn chàng thực tập sinh giả mạo kia gấp bội, thế nhưng vừa cất giọng lên đã ngay lập tức khiến tôi hoảng hồn:

"thằng này? giờ mày lại còn định vũ phu với con trai nhà lành nữa hả? thiếu gia tao đến đây là để trừng trị cái ngữ xấu xa như mày đó đồ đàn ông tồi!"

thiếu? thiếu gia?

"thì ra cậu cũng..?" - tôi cố nén tâm trạng hoảng loạn đang đạt tới giới hạn của mình để giữ vững tâm thế của một vị chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai, nhưng trong đầu vẫn không tránh khỏi nhảy số như điên. chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

"bố tao nói đối tác kì này là một thằng cha đ* có hứng thú với phụ nữ. bố tao nói mày sẽ không thèm để ý đâu nếu bố cử em gái yejin đi, nên đã nhờ tao tới đây thăm dò ý mày đó. sao? không ngờ tới đúng không? tao nghe danh mày lâu rồi nên muốn giả làm em gái trêu mày chút thôi, rồi vô tình gặp thằng nhóc thực tập sinh này dưới quầy bartender nên lôi nó lên đây giả dạng làm tao luôn để mày nhân đôi bất ngờ. sao? giờ thách mày dám làm gì tao đó?"

chàng trai này quả thật rất thú vị.

"tôi sẽ làm công ty bố em phá sản."

"mày.."

"thôi nghe này em trai, tôi không cần biết em là ai, nhưng hôm nay em dám tát tôi. từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa một ai dám tát tôi cả, em.."

còn chưa kịp dứt lời, cả người tôi bỗng mềm oặt ra như một cọng bún thiu, đôi chân trong phút chốc chẳng còn một tí sức lực nào. cứ thế tôi vô lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo rồi ngất lịm đi lúc nào không biết. chút ý thức còn sót lại tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai xinh đẹp vừa tát tôi lúc nãy, vang lên văng vẳng bên tai:

"được rồi sunoo, giúp anh khiêng gã này đem xuống sảnh."

không ngờ thuốc lại ngấm nhanh đến thế.

------

sáng hôm sau cùng với quả đầu nặng trịch như búa bổ, tôi tỉnh dậy trong một gian phòng khách sạn khá sang trọng. ngồi vắt vẻo trước mặt tôi bây giờ là vẻ mặt điềm nhiên đến đáng ghét của lee heeseung. anh ta đang sắp xếp lại đống thuốc ngổn ngang trên bàn, chẳng thèm liếc tôi đến một cái.

"tỉnh rồi à?"

"em ấy đâu rồi?"

"vừa tỉnh dậy lại chẳng thắc mắc vì sao mình nằm đây, đã vội hỏi thăm người đẹp à?"

"tôi biết ly vodka đó, tối qua có chứa thuốc mê.." - mặc kệ thái độ giễu cợt của vị bác sĩ họ lee, tôi vẫn cố chau mày giải thích.

"mày biết? nhưng mày vẫn uống? ông ta quan trọng với mày đến thế sao sim jaeyoon?"

"gần 10 năm lăn lộn trong cái giới này, đây là lần đầu tiên tôi gặp một con người lương thiện như ông park đối tác lần này. đối thủ ghen ghét muốn hãm hại ông, tôi càng không để bọn chúng toại nguyện. huống chi tôi còn có anh lee đây làm hậu phương thì xá gì ba thứ thuốc tầm thường đó?"

sẽ không nói quá nếu khẳng định những chiêu đầu độc hèn hạ này, tôi đã kinh qua nhiều đến nỗi vừa ngửi mùi đã biết ngay đối thủ dùng scopolamine* hay hcl*. kẻ nào muốn hãm hại tôi, thì phải xem lại đầu óc hắn ta có nhanh nhạy bằng tôi không đã.

(scopolamine* và hcl*, hai chất gây mê được xem là lành tính nhất, dạng bột không màu không vị, rất khó phân biệt)

"suốt ngày đem bản thân ra làm vật thí nghiệm thử thuốc mê, dù tao có là thần tiên sống cũng chẳng cứu mày hoài được đâu."

"anh mà là thần tiên hạ giới chắc tôi đã là đức chúa trời." - tôi nhếch mép cười khinh bỉ.

"thôi được rồi, vào chủ đề chính luôn nhé? tao nói cho mày biết hai cô gái.. à không, phải gọi là hai chàng trai chứ, nhỉ? tối qua bọn họ trông vật vã lắm mới vác được mày đi khắp nơi, cũng may là tao xuất hiện kịp thời để cứu rỗi mày đấy. hai cậu trai ấy đứng ở quầy bartender nên chứng kiến toàn cảnh mày giúp đỡ ông park cả rồi. cái cậu mà có nốt ruồi ngay sóng mũi ấy, cách nói chuyện nghe trẻ con phết nhưng chính xác là người tốt đấy. kỳ này mày ăn may lượm được báu vật rồi sim jaeyoon ạ."

"vậy thôi nhé, thuốc tao chuẩn bị sẵn trên bàn, bên dưới đèn ngủ có lá thư mà cậu nhóc xinh đẹp kia nhờ tao chuyển cho mày. liệu mà đi cám ơn con người ta đàng hoàng đi."

nói xong vị bác sĩ họ lee "hiền lành đức độ" nọ đã vội quay đầu bỏ đi như thể chính bản thân anh ta chưa từng đến "ban phước lành" cho tôi vậy, còn mặc kệ tôi nằm trơ trọi một mình với lá thư màu hồng phấn nằm ngay ngắn trên bàn. tôi với lấy tấm giấy còn thơm mùi sữa tắm em bé ấy, vừa đọc những dòng chữ nắn nót ai đó để lại mà không khỏi lắc đầu mỉm cười.

"đầu tiên tôi thành thật xin lỗi vì đã lỡ tát anh, anh sim. lúc đó tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng làm như vậy sẽ giúp anh tỉnh thuốc mê thôi.. nhưng hoá ra lúc đó tôi lại ngu ngốc chẳng biết phải làm gì. anh biết không? người đã hẹn anh lên sân thượng gặp mặt đó, người đã sắp xếp cho kim sunoo giả dạng để lừa gạt anh đó, tất cả là một tay tôi bày ra hết, bố tôi không liên quan gì cả. nên nếu muốn trách thì anh cứ trách tôi đây nè. còn nếu muốn cám ơn anh cứ tìm bác sĩ họ lee gì đó mà cám ơn nhé, đừng có tìm tôi.

kí tên:
<người bí ẩn không muốn anh cám ơn, chỉ muốn anh khen tôi ngầu>"

chậc.

khẽ phì cười với sự đáng yêu quá mức cho phép của một "người bí ẩn" nào đó, tôi liền vội gấp ngay lá thư lại, cẩn thận cho vào túi áo khoác rồi nhấc điện thoại gọi ngay cho park jongseong. ngay khi đầu dây bên kia vừa cất giọng ngái ngủ như người mới tỉnh dậy, tôi đã bỏ lại vài câu nhờ hắn điều tra tất cả thông tin của số hiệu 202.94 giúp tôi rồi cúp máy, mỉm cười.

em xinh đẹp của tôi ơi, em chính là muốn tôi đừng tìm em nữa sao? thật đáng tiếc, sim jaeyoon tôi đây đã nhìn trúng em rồi 202.94 ạ.

-------

đó là một buổi chiều vô cùng mát mẻ, khi tôi ghé qua phòng tập công ty HYBE - một đối tác làm ăn khác, để xem em luyện tập. em của tôi năm nay vừa tròn mười chín - một độ tuổi đẹp nhất đời người, nhưng lại không hề muốn sống trong nhung lụa cùng gia đình mà dồn tất cả thời gian và tuổi thanh xuân của mình để đeo đuổi giấc mộng debut. theo thông tin đến từ park jongseong thì cuối năm nay nhóm của em sẽ được ra mắt, nên dạo này em cũng chẳng thảnh thơi nhiều. đứng từ phía ngoài cửa sổ nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt sáng bừng của em, tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là được nắm tay em mà trực tiếp rời khỏi nơi này. em của tôi không cần phải vất vả cực nhọc như thế nữa, về với tôi để tôi nuôi em đi có được không, park sunghoon?

"này anh kia anh đang làm gì đấy?"

một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ phía sau khiến tôi giật mình xoay người lại. tôi nhận ra giọng nói này, chính là cậu nhóc thực tập sinh ở quầy bartender mà em đã nhờ để đóng giả lừa tôi - kim sunoo.

quầy bar cái khỉ gì chứ? đành rằng hai em đã cứu sim jaeyoon này một mạng, nhưng lại lừa tôi một phen kinh hãi như thế, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.

"sunoo à là ai thế?"

lấp ló từ đằng sau gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của kim sunoo là một gương mặt trắng hồng xinh đẹp của người mà tôi đang ôm mộng nhớ thương - park sunghoon. tôi nghĩ chắc có lẽ tôi phải rút lại câu nói vừa nãy thôi. park sunghoon xinh đẹp là một tội ác, và vì park sunghoon em quá mức xinh đẹp nên sim jaeyoon anh đây đành miễn cưỡng tha thứ cho em vậy.

"ủa đây là cái anh lỡ uống thuốc mê nhiều quá rồi bị ngất xỉu ở sân thượng để mình phải đi cứu nè, tteonu ơi chính là ảnh đó!!"

"đúng rồi đúng rồi ha kim tteonu nhớ ra ảnh rồi~"

tôi vò đầu bứt tóc trong khổ sở, hai chú chim cánh cụt của tôi ơi chả lẽ trong đầu hai em, ấn tượng của sim jaeyoon năm 23 tuổi đã mở công ty như tôi chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu đó?

tôi vội gật đầu với kim sunoo, cám ơn em ngày hôm đó đã cùng với sunghoon giúp đỡ tôi rồi kín đáo ra hiệu cho em ấy rời khỏi. sunoo dường như đã hiểu ý tôi nên vội xoay người bỏ đi mất, trước khi đi còn à lên một tiếng như thể em đây biết tổng hết rồi nha.

bây giờ chỉ còn lại tôi và em, bầu không khí dường như đang đặc quánh lại vì chúng tôi chỉ mãi đứng nhìn nhau ngại ngùng. cảm tưởng như sẽ chẳng ai dám nói với ai câu nào, chẳng ngờ tôi lại là đứa không kiềm được tâm tư mà mở lời trước:

"anh vốn dĩ chỉ định ghé qua đây nhìn em một chút, rồi sẽ rời đi ngay."

"jaeyoon.."

"sunghoon à.."

hai tiếng gọi thân thương được chúng tôi đồng thanh cất lên cùng một lúc. để rồi cả hai phải tròn mắt ngạc nhiên khi nghe đối phương thốt lên tên mình.

"sao anh.."

"sao em.."

"thôi được rồi.. để anh nói trước nhé, nếu em đã biết anh là ai chắc hẳn em sẽ nhận ra không khó để anh biết được tên em đâu. em nhìn xem, chả phải anh đã đến tận đây để gặp em rồi à?" - tôi thề có trời đất chứng giám rằng đây là lần đầu tiên kể từ khi được sinh ra cho tới giờ, cục liêm sỉ của sim jaeyoon tôi nó lại rớt giá sập sàn đến như thế.

"em thì nghe bố nhắc đến tên anh suốt thôi, bố em quý anh lắm.."

"ọt ọt ọt"

"ơ em xin lỗi ạ.."

em đỏ mặt vì tiếng bụng kêu giữa lúc bầu không khí chúng tôi đang lãng mạn, tôi thì lại phì cười vì em đáng yêu một cách quá đáng.

"thôi được rồi riêng hôm nay cả cái căn tin công ty này sẽ là của em nhé" - tôi ôn nhu xoa đầu rồi nắm tay em đi thẳng, em tròn mắt ngạc nhiên rồi liên tục chu môi hỏi tại sao tôi lại còn rành đường đi nước bước của cái công ty này hơn cả em thế. ôi em ơi nếu bây giờ tôi nói với em tôi có 10% cổ phần của cả cái công ty này chắc em sẽ tống cổ tôi về nhà luôn mất.

ngồi ở phía đối diện nhìn park sunghoon phồng đôi gò má trắng nõn ra mà cố nhồi nhét thức ăn cho thật đầy, trước mặt là đống đồ ăn lỉnh kỉnh từ steak cho tới cheese ball, snack các loại mà vẫn có dấu hiệu đòi ăn thêm (bằng thẻ của tôi) mà tôi không nhịn được cười. khẽ vươn tay chọt vào chiếc má lúm xinh yêu rồi nhận lại cú liếc xéo từ em, tôi hiện tại chỉ ngàn lần ao ước rằng có thể bế em đem về nhà giấu, giấu luôn vào tim tôi không cho em đi đâu nữa cả.

"nhìn cái gì mà nhìn? đừng quên anh nợ em lời cám ơn đấy nhé. nên giờ đống đồ ăn này là của em hết. anh không có phần đâu."

"không sao không sao, anh ngồi ngắm em ăn thôi là anh no rồi." - nói là như vậy nhưng thật tâm tôi suy nghĩ, không biết cái người đã từng viết thư xin lỗi tôi và người đang liên tục nhồi nhét thức ăn cho ngập mồm trước mặt tôi đây, liệu có phải là một người hay không nữa.

và một ngày rảnh rỗi của vị CEO trẻ tuổi tài năng đẹp trai như tôi, kết thúc đầy ngọt ngào chỉ bằng việc ngồi ngắm thiên thần của tôi ăn như thế.

--------

vì tính chất công việc mà không phải lúc nào tôi cũng có thể đến gặp hoặc đón em đi chơi, nên chúng tôi thường lựa chọn nhắn tin cho nhau thường xuyên hơn. em thường kể cho tôi nghe về gia đình em, từng đi lên bằng đôi bàn tay trắng để có được cơ ngơi như bây giờ. thậm chí bố em đã từng làm quản gia cho một gia đình giàu có nọ. kể từ khi nghỉ việc, ông đã học theo người chủ cũ của mình cách làm ăn kinh doanh và tự biến nó thành phương thức của riêng mình, một phương thức luôn đặt việc "chơi đẹp" lên hàng đầu. các giao dịch có sự tham gia của ông đều hoàn toàn sòng phẳng và công bằng, hoàn toàn ngược lại với phương thức kinh doanh thường xuyên "đi cửa sau", dựa vào các mối quan hệ mà chi phối quyền lực như tôi.

bố của sunghoon và tôi tựa như hai đường thẳng song song vậy, cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ va vào đời nhau thế nhưng chỉ sau một đêm, cuộc sống của tôi đã bị xáo trộn hoàn toàn. từ một thằng luôn đeo trên mặt nụ cười giả tạo mà đối nhân xử thế, cuối cùng tôi đã có người mà hết đời này phải tận lực bảo vệ. người đó không ai khác chính là sunghoon và bố của em. cho dù có phải làm tất cả hành vi đáng ghê tởm đằng sau để giữ vững quyền lực và địa vị, tôi vẫn cố hết sức dọn đường để ông park có thể bình bình ổn ổn mà kinh doanh chân chính theo cách mà ông muốn, mặc dù tôi biết ở trong cái giới này, quyền lực và địa vị tối cao sẽ chẳng bao giờ dành cho một con người lương thiện như ông cả.

mỗi khi tôi và sunghoon cùng nhau mơ ước về cuộc sống hôn nhân sau này, em thường nũng nịu nói rằng em muốn có một vườn hoa tường vi trước sân căn biệt thự. vì em vốn rất thích hoa, mỗi lần ngắm nó lại khiến em cảm giác mình được tự do nhất. nhất là hoa tường vi - một loài hoa vừa biểu tượng cho sự thuần khiết ngây thơ như chính con người em, vừa tượng trưng cho thứ tình cảm thuỷ chung sâu sắc đang đơm hoa kết trái trong lòng em vậy.

và thế là từ dạo đó trở đi, những hôm rảnh rỗi tôi đều cho người đem đến trước phòng tập em những đoá tường vi đỏ, như muốn thể hiện cho em biết rằng tôi đang khao khát được yêu, được quan tâm chăm sóc cho em hết cả phần đời còn lại. tôi chẳng biết liệu em có hiểu được ý nghĩa của những bông tường vi đỏ hay không. chỉ biết mỗi khi tôi sến súa đem cây violin ra tấu một bản beethoven ở giữa vòng tròn kết bằng những đoá tường vi đỏ rực ấy, park sunghoon từ trên lầu nhìn xuống rồi rối rít khen đẹp quá, rực rỡ làm chói loà tim em quá. những lúc ấy tôi chỉ biết nhìn em mà nở một nụ cười dịu dàng hết mức có thể, cố kìm nén bản thân không quỳ xuống mà xin em hãy gả cho tôi ngay tại đây luôn cũng được. vì tôi biết sunghoon của tôi vẫn chưa sẵn sàng.

------

thời gian thấm thoát thoi đưa chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, nhóm nhạc dự án trong đó có em và kim sunoo là thành viên cuối cùng cũng chờ được đến ngày debut. thế nhưng đời người chẳng ai có thể đoán trước được chữ ngờ, một tuần trước ngày giấc mơ idol của em trở thành hiện thực đã xảy ra một vụ việc vô cùng chấn động. park sunghoon - thiên thần bé bỏng của tôi đã bị bắt cóc, đã thế còn bị kẻ xấu bắt cóc ngay trong tầm kiểm soát của tôi.

hôm ấy sunghoon có buổi photoshot cho một hãng tạp chí. nên khác với ngày thường, tôi không cho người đem tường vi đỏ đến tặng em nữa mà trực tiếp đến studio nơi em đang ghi hình. trên đường đi tôi để ý thấy một staff với bộ dạng lấm la lấm lét, mặt cắt không còn một giọt máu lướt ngang qua tôi. bộ dạng cô ta trông rất khả nghi nhưng tôi cũng chẳng để tâm nhiều. em của tôi bây giờ vẫn là quan trọng nhất, không biết em đã trang điểm lộng lẫy đến mức nào trong phòng chờ rồi nhỉ? hôm nay tôi đến mà không báo trước thế này, liệu tình yêu bé bỏng của tôi sẽ bất ngờ chứ? nghĩ là làm tôi gõ cửa phòng trang điểm trước mặt mình ba lần, giấu đằng sau lưng là một bó tường vi màu hồng phấn ngọt ngào, định bụng sẽ làm cho hoonie của tôi bất ngờ.

thế nhưng mặc cho tôi đã đứng chờ hơn một phút, cánh cửa phòng vẫn tuyệt nhiên chẳng hề suy chuyển một chút nào. tức giận tôi đá phăng cánh cửa, để rồi đập ngay vào mắt là một căn phòng trống hoác chẳng có lấy một bóng người. có quá nhiều sự việc xảy đến trong cùng một lúc khiến tôi phải lấy hết bình tĩnh, xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. người phụ nữ áo đen quần jean trước ngực đeo bảng tên công ty với bộ dạng lấm la lấm lét đã trở thành đối tượng tình nghi số 1. thế là chẳng cần phải bỏ thời gian tìm kiếm sunghoon ở những căn phòng khác, tôi tức tốc lao đi như tên bắn đuổi theo người phụ nữ hết sức đáng ngờ kia. ra đến trước cổng rồi mà vẫn không thấy bóng dáng chị ta đâu, tôi vội vào phòng bảo vệ rà soát camera an ninh thì thấy người phụ nữ đó đã đón một chiếc xe taxi lao đi mất hút. cũng may nhờ sự giúp đỡ của bác bảo vệ, tôi nắm ngay được thông tin người phụ nữ ấy tên gọi là kang haebin - quản lý buổi photoshot hôm nay mà sunghoon của tôi tham dự. ngay lập tức, tôi tức tốc gọi cho park jongseong nhờ hắn điều tra địa chỉ nhà của kang haebin gấp, với dự định là sẽ mai phục sẵn ở nhà của ả ta.

như mong đợi về trùm bất động sản nổi danh khắp nước, địa chỉ nhà ả quản lý rất nhanh đã được truyền đến khi tôi đang lái xe trên giao lộ. và vì khu chung cư cao cấp của ả ta nằm ngay gần hướng mà tôi đang dịch chuyển nên bằng một sự may mắn nào đó, tôi đã kịp thời tóm gọn kang haebin trong lúc ả ta đang hối hả chạy vào cổng toà nhà chung cư. vì quá sợ hãi khi nghe tôi doạ sẽ bắt ả giao cho cảnh sát, kang haebin đã khai hết cho tôi biết em trai họ của ả vốn thần tượng điên cuồng thực tập sinh park sunghoon chưa debut đã nổi danh khắp sns vì nhan sắc xinh đẹp. nên ả ta đã chẳng ngần ngại gì mà tiết lộ hết lịch trình của sunghoon cho em họ. ả còn thành thật thú nhận rằng vốn không hề biết mức độ điên cuồng của em trai nên khi ả định đi tìm thì mới vỡ lỡ phát hiện ra park sunghoon đã bị chính em trai của mình cuỗm đi mất. kang haebin vì sợ liên luỵ nên không dám báo cảnh sát, chỉ giao cho tôi địa chỉ nhà em trai rồi bảo tôi nên đến đó tìm thử, vì đứa em ngốc nghếch của ả chắc chắn sẽ không bắt sunghoon đi xa được đâu. tôi nửa tin nửa ngờ, liền ép kang haebin đi theo mình để chắc chắn rằng ả ta không lừa tôi. và thế là chiếc BMW mà tôi vừa tậu được cách đây 3 tháng trước, trên xe là ả quản lý họ kang, đang lao đi như tên bắn trên đường quốc lộ. mà người đang ngồi sừng sững cầm tay lái là tôi đây, trong lòng đều nghĩ duy nhất tới hình bóng park sunghoon, thầm cầu mong em không bị làm sao cả. ván bài này tôi cùng kang haebin đã đặt cược bằng cả tính mạng của em, nếu em có chuyện gì xảy ra chắc chắn tôi sẽ sống nửa đời còn lại trong dằn vặt và đau khổ mất.

-------

"hạ màn được rồi đấy. cảnh sát đã phong toả nơi này cả rồi, kang seungoh ạ."

một âm giọng vô cùng sắc bén được cất lên bên cạnh kẻ thủ ác. nhưng mấy ai biết được rằng người phát ra những lời nói sắc bén đó, sâu thẳm trong trái tim đang đập từng nhịp vô cùng đau đớn.

trong tay tôi hiện tại chỉ có duy nhất kang haebin làm con tin, để đổi lấy sự tự do cho em. nếu hắn ta còn chưa tin, hoặc giả park jongseong chưa gọi cảnh sát tới đây kịp thời, thì liệu kang seungoh hắn có dễ dàng buông tha cho em không? tôi không rõ trên người park sunghoon có bao nhiêu vết thương, chỉ biết gương mặt em hiện tại vẫn sáng trong như vậy, miệng bịt kín, tay thì bị trói vào lưng ghế nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ sệt một chút nào. người tôi yêu vẫn vậy, vẫn luôn can đảm và ngoan cường khác xa vẻ mềm yếu bên ngoài như thế.

"thằng nhãi ranh!"

trước khi kang seungoh kịp lao về phía trước để tóm lấy em làm con tin, cả thân người hắn đã nhanh chóng đổ gục xuống nền nhà trơn bóng. khá đáng tiếc cho hắn là ngay từ khi tôi vừa mở cửa phòng tiến vào, hắn đang xoay lưng lại nên nhanh chóng ăn trọn phát súng gây mê từ tôi.

"em trai tôi thật sự rất ngu ngốc" câu này đến từ kang haebin quả thật không sai chút nào.

tôi từ từ tiến lại gần cởi trói và nhẹ nhàng gỡ miếng băng dính dán quanh miệng sunghoon ra, rồi khẽ ôm em vào lòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể. vì hiện giờ tôi không rõ trên người em có thương tích nào không, nên rất sợ nếu lỡ động chạm mạnh rồi làm em đau thì tôi lại xót.

"đừng sợ, có anh ở đây rồi."

sunghoon không nói một lời, từng giọt nước mắt nóng hổi của em lăn dài trên lưng áo tôi, lại khiến tôi càng thêm thập phần hoảng sợ. lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy sợ hãi như thế. cứ như thể người vừa thốt lên những âm thanh cay nghiệt đe doạ kang seungoh kia, người nhanh trí cho hắn một phát súng gây mê bất tỉnh ngay tại chỗ vừa rồi không phải là tôi vậy.

chẳng mấy chốc, cảnh sát đã ập tới bắt kang haebin và em trai của ả ta về đồn. tôi chỉ việc đứng một bên, thuật lại tội ác của một tên bắt cóc đáng kinh tởm và chị gái của hắn ta là người đã vạch ra toàn bộ kế hoạch, không hề can dự hay xin giảm nhẹ tội cho bất cứ ai. bởi vì chỉ cần đụng đến park sunghoon, tôi nhất định sẽ bắt bọn chúng nhận lấy quả báo gấp mười lần như thế. đồng thời, tôi cũng dùng tiền để bịt miệng báo chí, không cho bọn họ đăng bất cứ tin tức nào liên quan đến vụ việc xảy ra ngày hôm nay. và thế là tất cả mọi việc diễn ra sau đó, từ tống giam những kẻ đã hãm hại park sunghoon đến chi phối truyền thông, rồi rút em khỏi đội hình debut của công ty HYBE cuối năm nay, đều do một tay tôi sắp xếp cả.

nghe tin tôi không hề hỏi ý kiến em mà tự mình quyết định tất cả mọi việc, park sunghoon chỉ thở dài, bâng quơ thốt lên một câu:

"bó tường vi đó.. hình như nó có màu phấn hồng, em đã nghĩ rằng hôm ấy anh sẽ lại tặng em tường vi đỏ cơ.."

sunghoon à liệu em có biết điều này không, về sự đối lập của màu hoa tường vi ấy? ai cũng nghĩ rằng màu đỏ trông có vẻ rực rỡ, dữ dội nhất. nhưng thật ra màu phấn hồng mới chính là màu mang ý nghĩa sâu sắc nhất của tường vi.

"sunghoon à, hãy đồng ý lấy anh nhé. bởi vì dù có thế nào đi chăng nữa anh vẫn nguyện ý bên em, cho đến hết cuộc đời này."

--------
2

một tháng sau đó, tin tức đám cưới của tôi và sunghoon tràn lan trên tất cả các mặt báo. tôi cố tình tổ chức đám cưới sao cho thật lớn, thật hoành tráng để không một ai có thể nghi ngờ hay đào bới lại vụ việc hôn thê của tôi từng bị bắt cóc cách đây một tháng trước nữa.

đám cưới của tôi mời tới rất nhiều người, nhưng toàn bộ đều là bên phía gia đình sunghoon, ngoài ra thì chỉ có đối tác làm ăn, và những đồng nghiệp "thân thiết nhất" của tôi thôi. khoác lên mình bộ vest vô cùng lịch lãm, nhưng có một điều duy nhất mà tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng cho tới bây giờ. đó là từ hôm đầu tiên tôi về nhà sunghoon dùng cơm cho tới thời điểm hiện tại, ông park tuyệt nhiên không hề hỏi bất cứ câu hỏi nào liên quan đến bố mẹ, hay thậm chí là hoàn cảnh xuất thân của tôi.

sau khi đám cưới diễn ra, những buổi tối tiếp theo sau đó cùng nhau vần vũ trên chiếc giường rộng lớn trải đầy hoa hồng, tôi hôn lên mắt, lên mũi, lên những nốt ruồi xinh xắn, hôn lên cả cơ thể của sunghoon. muốn tất cả mọi thứ của em đều là của tôi, của một mình sim jaeyoon tôi mà thôi. em sợ hãi nâng mặt tôi lên, nghẹn ngào giữa những nụ hôn cháy bỏng. em hỏi tại sao ngày hôm đó anh không nói, anh không hỏi kang seungoh hắn ta đã làm gì em chưa? sao anh không thắc mắc liệu rằng em có còn vẹn nguyên trước khi đến bên anh không? sao anh lại nhận hết phần thiệt về mình như thế? tôi liền cướp lấy đôi môi màu hồng nhuận như những cánh hoa anh đào của em, rồi chậm rãi thì thầm rằng không sao cả, vì trước khi đến với em anh cũng không hẳn là lãnh nam chưa từng động qua bất cứ ai, nên coi như ván này chúng ta huề nhé. nhìn park sunghoon sau buổi mây mưa ngày hôm đó mệt lả đến ngất xỉu trong vòng tay tôi, tôi chỉ hôn lên trán em dịu dàng, lời hứa về đoá hoa tường vi màu hồng phấn ngày hôm đó, sim jaeyun này sẽ không bao giờ quên.

--------

rất nhiều ngày sau đó, cuối cùng một người đàn ông luôn nắm vị thế chủ động như tôi cũng lâm vào một tình cảnh khốn đốn vì một vài bản hợp đồng vô cùng khó nhai ở công ty. đối tác của tôi lần này là một lão già dày dặn kinh nghiệm, có tiếng trong giới. lão ta đòi hỏi cái giá quá lớn để đổi lấy bản hợp đồng. nguyên do cũng chỉ vì cô cháu gái du học nước ngoài mới về của lão, là người quen cũ và đồng thời cô ả vẫn còn rất si mê tôi. với một người nổi tiếng hay "đi cửa sau" để tạo dựng mối quan hệ, vốn dĩ chuyện này với tôi sẽ chẳng đáng là gì. nhưng bây giờ tôi đã có gia đình, có một park sunghoon đã hy sinh cả ước mơ sự nghiệp của em chỉ vì gả cho tôi. tôi không thể nào huỷ hoại niềm tin của em như thế được.

đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng vì lão chủ tịch, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi từ vị hôn thê xinh đẹp. park sunghoon khóc nấc từng tiếng qua điện thoại, bảo anh về nhà đi, đoá hoa tường vi màu hồng phấn em đem trồng ngoài vườn nhà mình, nó bị gió bão cuốn đi hết cả rồi. tôi giận lắm, cố gắng nhẫn nhịn để không phải hét vào điện thoại rồi cúp máy. chẳng lẽ chỉ vì một việc cỏn con như thế, mà cũng khóc lóc tỉ tê với tôi như vậy sao? park sunghoon người đã từng dũng cảm tát vào mặt tôi, người đã từng dũng cảm mắng chửi tôi ngay từ hôm đầu tiên gặp mặt đâu rồi?

tuy nghĩ là một chuyện, nhưng bàn tay tôi không biết từ bao giờ lại vô thức bấm thang máy xuống thẳng tầng hầm, tìm kiếm chiếc BMW quen thuộc, khởi động nó rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.

về đến căn biệt thự, tôi nhìn thấy park sunghoon - trong một bóng hình gầy gò xanh xao, đang cố hết sức gom hết những nhánh tường vi bị từng trận mưa ác liệt giày xéo. phía trên là bác quản gia già vừa che cây dù sắp rách toạc vì bị gió cuốn, vừa lo lắng khuyên nhủ em vào nhà đi kẻo bị cảm lạnh. tôi chẳng nói chẳng rằng, tiến tới lôi park sunghoon dậy, rồi thẳng tay tát vào mặt em một cú tát như trời giáng. em ôm đôi má trắng hồng nhưng giờ đây đã chuyển sang màu đỏ rát, mở to cặp mắt không tin nổi nhìn tôi. rồi em hét, em hét như thể đã dồn tất cả thời gian một năm qua chúng tôi quen nhau, vào cả lần hét này vậy:

"là anh cố tình không biết hay giả vờ không biết?? những cành hoa tường vi này chính là những bông hoa duy nhất còn xót lại vào cái ngày anh cứu em thoát khỏi tên khốn đốn mạt kang seungoh kia. sim jaeyoon, là anh!! anh đã hoàn toàn thay đổi rồi!!!!"

vừa hét xong, park sunghoon đã vội vã xoay người lại rồi lao thẳng vào, nhất quyết không cho tôi thấy những giọt nước mắt đang hoà lẫn vào trong nước mưa của em.

có lẽ ít ai biết được rằng, trong trận mưa xối xả như muốn cuốn trôi tất cả mọi thứ ngày hôm đó, một mình tôi lần mò trong cơn mưa lạnh toát, để những giọt nước mưa văng tung toé khắp mặt mũi, thấm đẫm cả bộ vest đắt tiền, chỉ để tìm lại những bông tường vi chưa bị dập nát, rồi cố hết sức trồng lại chúng cho em.

và tôi cũng nào biết được rằng, trên cửa sổ tầng hai, trong căn phòng ấm cúng của tôi và park sunghoon ngày hôm đó, em vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, rồi lặng lẽ rơi nước mắt vì tôi.

--------

vài ngày sau đêm mưa tầm tã đó, khu vườn nhỏ trước cửa căn biệt thự nhà tôi giờ đây đã không còn trống trải nữa. khắp khu vườn đều đặt những chậu tường vi đủ màu sắc. có khu trồng tường vi đỏ, có khu trồng tường vi vàng, hồng rồi lại trắng. và tất nhiên, ngay ở chính giữa khu vườn, đặt trên đài phun nước là một chiếc chậu nhỏ, bên trong chứa toàn những nhánh tường vi màu hồng phấn mà ngày hôm đó tôi đã khổ sở nhặt từng chút một về cho em. và cũng kể từ ngày đó, tôi đã không còn là một người chồng mẫu mực tuyệt vời của park sunghoon nữa.

tôi thường ở lại công ty đến tận tối khuya mới về, và hôm nào trên người cũng nồng nặc mùi rượu bia thuốc lá, có hôm còn vương vấn cả mùi nước hoa hoặc vài dấu son của phụ nữ. tôi cũng trở nên cáu gắt nhiều hơn. có những hôm tôi say quá không kiềm nổi thú tính liền nhấn chìm park sunghoon trong những trận may mưa liên tục, để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn tôi và em không còn một mảnh vải nằm trên giường, khắp cơ thể em đều là những dấu hickey tôi để lại. vậy mà tôi lại chẳng cảm thấy một chút hối lỗi hay cắn rứt lương tâm nào, chỉ dặn dò người giúp việc chăm sóc em cẩn thận rồi bỏ đi mất. tôi lúc nào cũng là một con người như thế, luôn luôn đặt việc công lên hàng đầu mà bán rẻ tình thân.

và rồi tiếp tục những buổi tối hôm sau quấn lấy nhau trên chiếc giường rộng lớn. sau khi hành sự xong tôi lại mỏi mệt ôm siết park sunghoon trong vòng tay mình, hỏi khẽ:

"tôi.. tôi có thể hỏi em thêm một câu nữa có được không?"

"huh..?"

"em.. bây giờ em thực sự.. thực sự muốn trở thành gì vậy?"

câu hỏi này tôi vẫn thường hay hỏi em vào những ngày hạnh phúc, em thường đáp lại rằng em muốn trở thành những bông hoa tường vi đỏ để được tôi yêu thương, thành tường vi vàng vì em đang cảm thấy mình thật may mắn, hoặc thành tường vi hồng để tôi có thể mãi mãi yêu em. nhưng riêng lần này, em lại nhìn thẳng vào mắt tôi bằng một ánh mắt vô cùng sợ sệt, rồi em khẩn khoản cầu xin tôi:

"em muốn trở thành những chú bồ câu ngoài kia, em muốn trở thành những chú chim bồ câu ngoài kia, sim jaeyoon à, hãy buông tha cho em đi."

"sim jaeyoon, anh buông tha em đi mà."

"em ngột ngạt quá, sắp không thở nổi nữa rồi."

"hãy buông tay em đi mà.."

và rồi sáng hôm sau, tôi lại lẳng lặng khoá chốt cửa, giam lỏng park sunghoon trong ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ của mình, rồi lại lẳng lặng lái xe đi mất.

--------

nửa năm sau đó, công việc làm ăn của tôi càng ngày càng gặp khó khăn vì tôi cùng đồng bọn đã phạm phải quá nhiều sơ hở rồi bị nắm thóp. có những hôm tôi thất bại đến nỗi phải bán rẻ lòng tự tôn duy nhất còn sót lại của mình bên rượu chè và gái gú, vì tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác cho chính bản thân nữa. con đường này ngay từ năm 15 tuổi tôi bước vào đã là một con đường đầy tội lỗi. một đứa thất bại đến nổi không thể trở nên giàu có bằng chính sức lực của mình, phải sử dụng những thủ đoạn đê hèn và xấu xa nhất để có được quyền lực một cách nhanh chóng như tôi, vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng xứng với một người ngây thơ thuần khiết như park sunghoon. và thế là tôi lại vấy bẩn em hết lần này tới lần khác, thoả sức kéo em xuống vũng bùn cùng tôi, rồi lại nhốt em lại bên tôi chẳng chừa cho em lấy một sự tự do nào. những lúc tôi gây ra lỗi lầm, là tôi lại chống chế nó bằng việc nghĩ rằng em cũng đâu còn vẹn nguyên gì trước khi đến bên tôi? và thế là tôi lại gây ra lỗi, nhưng tôi lại tiếp tục không nhận lỗi, mà lại đền bù cho em bằng những đoá tường vi màu trắng. và cho đến thời điểm hiện tại, cả khu vườn nhà tôi bây giờ chỉ còn đơn độc một sắc trắng duy nhất của những chậu tường vi, như một lời tự huyễn hoặc bản thân tôi rằng park sunghoon em của tôi vẫn còn trong trắng lắm, vẫn còn thuần khiết lắm, như những đoá tường vi mới nở ngoài kia vậy.

nhưng tôi nào đâu biết rằng màu trắng, cũng là màu sắc thiếu sinh động nhất trong cả bảng màu. là gam màu duy nhất đem lại cho con người ta cảm giác lạnh lẽo, thất bại, và cô đơn.

hôm nay tôi lại đem về cho park sunghoon một nhành hoa tường vi màu trắng. nhưng khi vừa về đến cổng nhà, đã chẳng còn ai ra mở cửa chào đón tôi nữa. tôi vội vã rút chìa khoá dự phòng ra khỏi túi áo trong sự bất an. và đúng như những gì tôi dự đoán, căn biệt thự to lớn của tôi giờ đã trống hoác chẳng có lấy một bóng người. quản gia không, giúp việc cũng không. ký ức năm 15 tuổi bị bố mẹ bỏ rơi trong chính căn biệt thự này lại bắt đầu nổi dậy, khiến tôi hốt hoảng như kẻ điên lao hết từ phòng này đến phòng nọ, chạy từ nhà bếp ra tới phòng ngủ chỉ để tìm kiếm bóng hình park sunghoon, nhưng vẫn không thấy em ở đâu cả. sực nhớ ra vẫn còn một chỗ tôi vẫn chưa tìm tới, đó chính là gian phòng tắm hoa hồng mà tôi đặc biệt cho người thiết kế riêng để chúng tôi cùng nhau tắm uyên ương, nhưng do tính chất công việc mà tôi rất ít khi sử dụng tới.

vừa chạy lên tầng 4 rồi chầm chậm tiến lại gần căn phòng ấy, tay tôi run rẩy tra chìa vào ổ để mở cửa phòng, để rồi phải chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp nhất trong suốt 26 năm trên đời tôi từng thấy qua. park sunghoon, người tôi yêu nhất, người cả đời này thật lòng với tôi nhất, nhưng giờ đây lại như một cái xác không hồn nằm đó, thả trôi cả cơ thể giữa dòng nước ngập ngụa màu đỏ tươi. tôi không biết đó chính xác là màu máu hay là màu của những cánh hoa hồng vương vãi. chỉ biết rằng từ trên cổ tay em, máu vẫn đang tiếp tục rỉ ra, hoà vào bồn tắm, cho thấy thời gian tử vong cách đây không lâu.

park sunghoon em độc ác lắm, đã dày công chuẩn bị rồi căn chính xác thời gian tôi vừa từ công ty trở về nhà mà từ giã cõi đời này, ở ngay trước mắt tôi. đã thế em lại ra đi mà chẳng nói với tôi lấy một câu nào, chỉ để lại cho tôi một cơn câm lặng, cùng nguyện vọng được em khắc bằng máu như một lời sát phạt cay đắng nhất của cả cuộc đời tôi:

"sim jaeyoon, có phải anh luôn hỏi mong muốn của em là được trở thành gì? lần cuối cùng em cầu xin anh, xin hãy chôn cất em ở giữa khu vườn tường vi trước cửa nhà mình, bởi vì đó là nơi duy nhất anh thật lòng yêu em.

park sunghoon."

tôi chết lặng. không đúng, là tôi chết tâm. tâm tôi chết, tình tôi cũng đã hết. cả trái tim một thời cuồng nhiệt nhất tôi đều gửi tặng nơi lồng ngực trái của người. mà giờ đây, lồng ngực ấy đã không còn đập nữa. trước lúc chết người nói một câu người không còn tin vào tình yêu tôi dành cho người nữa. thì trái tim giả tôi đang mang trên mình đây, còn sống hay đã chết cũng đâu còn nghĩa lý gì.

cuộc đời của sim jaeyoon này, có thể không thật lòng với bất cứ một ai cả. thế nhưng người tôi thật tâm yêu duy nhất, có lẽ chỉ mỗi mình park sunghoon người mà thôi.

---------

hôm nay là ngày tôi chôn cất em nơi vườn hoa trước căn biệt thự khổng lồ. tôi - sim jaeyoon, người đã dùng phân nửa thời gian sống trên đời của mình lăn lộn trên thương trường, nhưng đến lúc tổ chức đám tang cho vị hôn thê duy nhất của mình, lại chẳng có lấy một ai kề cận. nguyện vọng của park sunghoon là trong đám tang của chính mình, em chỉ cần một mình tôi, chỉ duy nhất một mình tôi là đủ. lúc đó tôi còn ngu ngốc tự hỏi, vậy còn bố em thì sao? và cho đến ngày hôm nay, sau khi chôn cất và tự mình xây nên một ngôi mộ đẹp đẽ khang trang cho em xong, ông park cuối cùng cũng đã xuất hiện, như một lời giải đáp cuối cùng cho toàn bộ những thắc mắc trong suốt cuộc đời tôi..

"hoonie, đứa nhỏ ngốc nghếch, nó khổ nhưng nó không nói, cứ âm thầm chịu đựng một mình, lúc nào cũng bảo với bố rằng nó đang hạnh phúc lắm.."

".."

"nó bảo là vì nó có lỗi với con trước.. đến cuối cùng.. cuối cùng khi mọi chuyện vỡ lỡ thì đã quá muộn rồi. nó bảo nó cam tâm tình nguyện chết vì con, nó bảo ta đừng vì nó mà hận con, bảo ta hãy đuổi hết quản gia lẫn giúp việc đi để nó một mình được chết trong vòng tay con."

"yunnie à, là nhà ta có lỗi với con.. không đúng, chỉ một mình ta có lỗi với con, nhưng nghiệp lại không đè lên ta, mà lại đi tìm đúng đứa con trai bé bỏng của ta, để cho nó gặp gỡ con, rồi đem lòng yêu con.."

"bố? bố đang nói cái gì vậy? tại sao bố lại có lỗi với con? bố đang nói lung tung cái gì vậy???"

tôi vô thức gào lên trong tình trạng mất kiểm soát nhất của mình, yun..yunnie ư? cái tên này, đã lâu lắm rồi không ai gọi tôi bằng cái tên thân mật này cả. trừ người đó..

"phải. bố chính là quản gia park, từng một tay nuôi nấng dạy dỗ con ngày xưa đây yunnie à.."

"lúc ấy khi nhà ta phá sản, bố đang trên đường tìm kiếm một công việc mới thì bị tai nạn giao thông, phải phẫu thuật chỉnh hình để tái tạo toàn bộ gương mặt. thực sự bố không muốn giấu con, nhưng vì đó là lời hứa với bố ruột của con, cũng là người chủ mà ta kính trọng nhất đời này, nên ta đành phải.."

"ông.. ông vừa nói gì? nói lại tôi nghe xem? phá sản? chẳng phải bố mẹ tôi đã vứt bỏ tôi sao?? phá sản cái gì cơ chứ???"

trước cơn mất chống chế đến không còn nhận ra của tôi, quản gia park chỉ từ tốn rút ra một mảnh giấy cũ, thời gian hơn 10 năm trôi qua vẫn không bào mòn được vẻ sáng bóng của lá thư được làm từ loại giấy đắt tiền đó, và nội dung ở bên trong bức thư còn làm tôi câm nín đến không thể thốt lên nổi bất cứ một câu nào..

"jaeyunnie, đứa con bé bỏng tội nghiệp của bố mẹ. có lẽ khi con đọc được lá thư này, bố mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa.

cả bố lẫn mẹ đều vô tình phát hiện mình bị mắc căn bệnh ung thư gan, đã gần đến thời kì cuối. nhưng còn nước thì còn tát, bố mẹ vẫn cứ tin rằng mình sẽ vượt qua được, nên giấu không cho con biết về bệnh tình của mình. bố đã quyết định trích ra một phần tài sản lớn để dành cho con, để nhờ vào số tiền đó, con có thể xây dựng sự nghiệp cho riêng mình mà ngẩng cao đầu với đời. và phần tiền còn lại, bố mẹ đã dùng để cùng nhau qua mỹ chữa bệnh. bởi bố biết với tính cách hiếu thảo chính trực của con, khi biết bệnh tình của bố mẹ chắc chắn con sẽ dùng cả gia sản còn lại của nhà mình để đổ vào chữa bệnh cho bố mẹ. và nếu bố mẹ không qua khỏi, thì con sẽ ra sao đây jaeyunnie yêu dấu của bố?

đành rằng làm cho con tin rằng chính bố là người đã bỏ rơi con. làm cho con hận bố, con nuôi ý định trả thù bố cũng được, thì chí ít là con cũng đã thành công, đã có thể ngẩng cao đầu mà sống, mà không phải chịu đựng cảnh đói khổ thấp hèn vì mất đi chỗ dựa. và con cũng đừng lo lắng nhé, vì trước khi sang mỹ bố đã nhờ quản gia park âm thầm dõi theo và giúp đỡ cho con rồi. ông ấy sẽ là người đại diện cho tất cả khoản tiền của con khi con chưa đủ tuổi. và con hãy cứ tin tưởng vào ông park, vì đó là người duy nhất mà cả đời này bố hết lòng yêu thương.

yêu con,
bố."

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

tôi hét lên một tràn dài đến khản đặc cả cổ họng, đôi tay buông thõng bức thư đang cầm trên tay từ lúc nào. bởi vì ngoài hét ra, tôi không biết phải làm gì nữa cả. phải làm gì khi đến tận bây giờ tôi mới hiểu ra sự trả thù, lòng thù hận mà tôi đã cố mang bên mình trong suốt hơn mười năm qua, với chính bố ruột tôi, lại là sự xấu xa tồi tệ nhất mà tôi đã từng làm? phải làm gì khi bố tôi muốn tôi theo con đường kinh doanh chân chính, nhưng tôi lại một tay phá vỡ mọi sự kỳ vọng của ông bằng chính con đường tà đạo mà tôi đang ngày một lún sâu vào? đã quá trễ rồi, tất cả đã quá trễ rồi. bố ơi, là bố đang muốn tốt cho con, bố muốn con sống hạnh phúc.. nhưng bố có biết không? tiền tài và danh vọng từ lâu đã giết chết con người lương thiện bên trong con, biến sim jaeyoon này thành một con quái vật rồi bố ơi.

và cả buổi sáng ngày hôm đó, bầu trời trong xanh không có lấy một áng mây, nhưng tôi - sim jaeyoon - chủ tịch tập đoàn môi giới chứng khoán nổi danh khắp nước vì trẻ tuổi, giàu có lại đẹp trai, lần đầu tiên trong đời tôi nếm trải mùi vị mất đi người mình yêu thương nhất, mất cả bố lẫn mẹ, mất luôn cả chính bản thân mình.

-------------

vài tháng sau, tôi cùng hai đồng bọn của mình là park jongseong và lee heeseung, đã bị cảnh sát bắt vì tội tham nhũng, tội cố ý gây thương tích cho người dân vô tội để mưu đồ việc riêng, mức án phạt của ba chúng là bảy năm tù.

ngày đầu tiên lãnh án và được quản ngục dắt vào trại giam, cũng là ngày đầu tiên sau hơn 10 năm trời lăn lộn trên đời, sim jaeyoon tôi, cuối cùng cũng đã trở lại là chính con người thật của mình.

một con người tự do.


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro