Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[2] [NHẤN VÀO TỪNG ẢNH ĐỂ ĐỌC TRUYỆN]
“Vợ cái gì, Lâm Tư Tư hối hôn, người này căn bản không phải là Lâm Tư Tư, nói không chừng Lâm gia muốn quỵt nợ không muốn trả lại lễ hỏi, cho nên mới tùy tiện tìm một cái dã nha đầu về chống đỡ.”

Nghe được lời này, Lý Thiết Trụ mở miệng thở dốc, lại nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người của Tư Vân, không chắc chắn nói: “Cái này, xinh đẹp như vậy, không giống như là dã nha đầu.”

Cậu ta chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy, hơi xinh đẹp trong thôn cũng chính là những nữ thanh niên tri thức, nghe nói những nữ thanh niên trí thức đó có ánh mắt đều rất cao, mỗi người đều muốn gả đến trong thành phố, ai cũng xem thường những người đàn ông nông thôn như bọn họ.

Nhưng mà cô gái này còn xinh đẹp hơn những nữ thanh niên trí thức đó rất nhiều, làm sao có thể coi như là một dã nha đầu đâu.

Tư Vân nhìn cũng đã biết, người phụ nữ này cũng không phải là người của Chu gia lại không cho cô vào cửa của Chu gia.

Đoán chừng là lo lắng cho mình gả cho Chu Thuật Hoài làm vợ của anh, không cần bà ta chăm sóc đứa nhỏ, mất công việc, cho nên bây giờ mới gắp gấp muốn đuổi cô đi như vậy.

A, Tư Vân lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Mặc kệ cái gì, tôi chính là con gái ruột của Lâm gia, nếu như Lâm gia đã lấy tiền, tất nhiên thân là con gái của Lâm gia phải gả đến đây, vậy mà bà thím này lại không cho tôi vào cửa, cũng không biết có tâm tư gì!”

Cô nhìn về phía Lý Thiết Trụ đang ngây người ở một bên, hỏi: “Chu Thuật Hoài đang ở đâu, cậu có biết không?”

Bên ngoài ồn ào lớn như vậy, cũng không thấy người bước ra ngoài, rõ ràng là không có ở nhà.

“Anh Hoài ở xưởng nuôi heo, về nhà rất trễ, nếu không tôi đi gọi anh ấy giúp cho cô?”

Tư Vân lại cười, nói: “Không cần đâu, vậy tôi ở đâu chờ anh ấy, chờ anh ấy trở về nói cho anh ấy biết không phải tôi không muốn gả cho anh ấy, là có người không cho tôi vào cửa, nếu đã như vậy, hối hôn đó là Chu gia, số tiền này cũng không cần phải trả lại cho Chu gia.”

Nghe được lời này, sắc mặt của thím Lưu trắng bệch.

Lý Thiết Trụ cũng vẻ mặt khó hiểu nhìn thím Lưu hỏi: “Thím, sao thím không cho người ta đi vào?”

Thím Lưu xấu hổ cười cười, lo lắng chuyện này nháo lớn sẽ dẫn lửa khiến bản thân bị bỏng, vội vàng cười làm lành bà ta mở cửa ra: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, lúc nãy do tôi không biết tình huống như thế nào mới không cho vào cửa, nhanh lên, cô hãy vào nhà đi.”

Bà ta hung hăng liếc nhìn Tư Vân một cái.

Người này, không thể giữ lại.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tư Vân khi mới bước vào cửa.

Nếu như có một người như vậy ở Chu gia, vậy thì cô chắc chắn sẽ không sống được thoải mái.

Cô lạnh lùng cười một tiếng, nói lời cảm ơn với Lý Thiết Trụ ở phía sau, đi vào tòa nhà nhỏ này.
Căn nhà rất lớn, ít nhất có ba bốn trăm mét vuông.

Đi vào chính là phòng khách rất lớn, phòng khách không chỉ có sô pha bằng da còn có TV, radio chờ là đồ cao cấp xa xỉ của thời đại này.
Mặc dù trang trí rất tùy ý, nhưng nhìn thoáng qua cũng vô cùng tốt.

Đây là phú ông ẩn giấu!

Mí mắt của Tư Vân hung hăng nhảy một cái, vừa buông cái rương xuống, đã nhìn thấy một cô nhóc nhỏ đi chân trần bẩn thỉu chạy tới, túm lấy góc áo của cô, đôi mắt trông mong tò mò nhìn cô.

Đầu tóc của cô nhóc nhỏ lộn xộn, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, một đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo.

Chỉ là rất dơ, bên ngoài miệng dính đầy cặn bã khi ăn đồ vật không được lau, màu sắc của quần áo ở dưới cằm cũng không thấy rõ.

Đứa nhỏ đã gần hai tuổi vậy mà còn chưa biết nói chuyện, y y nha nha nhìn cô.

Không ai có thể cự tuyệt một cái đáng yêu tiểu hài tử, nếu có thể cự tuyệt, kia nhất định là bởi vì kia hài tử không đáng yêu.

Tư Vân đưa tay ôm lấy hạt đậu nhỏ, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng bóc vỏ kẹo rồi đưa cho cô bé.

Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của hạt đậu nhỏ lập tức nắm lấy viên kẹo sữa trắng nón bóp thành không còn hình dạng.

Ở một căn nhà lớn xa hoa như vậy, đứa bé lại nuôi thành như vậy, cũng khó trách Chu Thuật Hoài muốn tìm vợ.

Bây giờ xem ra là không phải không có nguyên nhân.

Một tiếng hừ lạnh từ phía sau vang lên: “Làm bộ làm tịch.”

Tư Vân quay đầu lại xem, là thím Lưu lúc nãy.
Hai người xem như đã kết thù, Tư Vân cũng không dự định không quan tâm tới bà ta.

hạt đậu nhỏ dường như chưa từng thấy trong nhà có khách tới, rất tò mò với cô, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau của cô.

Một viên kẹo, Tư Vân đã bắt được cô bé.

Tư Vân mỉm cười, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau miệng cho cô bé.

Có một nhóc con đi cùng, cô cũng không cảm thấy nhàm chán, im lặng chờ nhân vật chính Chu gia trở về.

Có lẽ Lý Thiết Trụ đã biết chuyện này, đã vội vàng đi tìm người.

Cho nên chưa đến một giờ, Tư Vân đã nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân vững vàng.

Một người đàn ông thân hình cao lớn đẩy cửa ra đi vào phòng khách, trên người mang theo nhàn nhạt mùi máu tươi.

Tư Vân theo bản năng ngước mắt nhìn lại, lại ngây ngẩn cả người.

Cô nghe nói người mở xưởng heo, hơn nữa tuổi lại lớn, còn tưởng rằng là một người đàn ông lớn tuổi mập mạp bụng phệ chứ.

Nếu không lớn tuổi cũng không đến mức không thể cưới được vợ.

Ai ngờ là một người đàn ông nhã nhặn đẹp xưởng như vậy, dáng người của anh thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, mới nhìn còn tưởng rằng là quân nhân thời Trung cổ..

Ánh sáng trong phòng chiếu vào khuôn mặt lăng giác của anh, làm cho đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng, nhưng vẻ mặt của anh lại lạnh nhạt.

“Cô tên là gì.” Nhìn thấy Tư Vân không nói lời nào, Chu Thuật Hoài trước tiên mở miệng, âm thanh trầm thấp từ tính.

“Tư Vân, em gọi là Tư Vân.” Tư Vân khôi phục tinh thần lại, nghĩ đến mình lại nhìn đến ngây người, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, đứng lên, tự giới thiệu nói: “Năm nay 18 tuổi, là con gái ruột của Lâm gia.”

Khuôn mặt của Chu Thuật Hoài cũng không có lộ vẻ ngạc nhiên, dù sao chuyện kết hôn Lâm gia bên kia đã kéo dài một tháng, nhưng mà Lâm Tư Tư không phải con ruột, con gái ruột lại không bằng lòng trở về.

Không nghĩ tới cô lại chủ động tìm tới cửa.

“Tôi gọi là Chu Thuật Hoài, 30 tuổi.” Người đàn ông lời ít ý nhiều.

Ánh mắt thâm trầm của anh đảo qua cái rương đặt ở phòng khách, đáy mắt tựa hồ hiện lên cái gì đó, lại nhìn về phía Tư Vân: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Anh là người thông minh.

Tư Vân nghĩ thầm.

Chỉ cần hành động của cô cũng đã đoán được, cô chuẩn bị gả tới đây.

Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì.

Tư Vân gật đầu: “ Đã nghĩ kỹ rồi.”

Chu Thuật Hoài: “Em có biết tình huống của tôi không? Tôi có ba đứa con, mặc dù không phải con ruột, nhưng mà tôi đã nhận làm con nuôi, tôi cũng không có ý muốn sinh con.”

Tư Vân bước lên hai bước, vươn đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại về phía người đàn ông, khẽ mỉm cười: “Đầu tiên, người mẹ rất vĩ đại. Tiếp theo, em sẽ làm một người mẹ kế thật tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro