84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều kiện gia đình hai đứa nhỏ không tốt, những gia đình khác trong thôn cũng không tốt, trứng gà đều luyến tiếc ăn, giữ lại bán.

Bọn họ cảm thấy, đây là thứ quý giá.

Nhưng chị gái lại cho bọn họ ăn.

Chu Việt Hàn không được chia trứng gà, cười còn vui vẻ nhất.

Tư Vân cảm thấy đứa nhỏ này thật sự ngốc nghếch, lại đi vào phòng bếp cắt cho nó một quả trứng gà hình trái tim.

Nhìn Chu Việt Hàn há miệng thành hình chữ O.
Cậu nhóc không nghĩ tới trứng gà cũng có thể chiên thành như vậy, mẹ cũng quá lợi hại.

Một màn này, cũng đưa tới ánh mắt chăm chú của mấy tiểu tử khác, nhìn thấy trứng gà của Chu Việt Hàn không giống với bọn họ, trong mắt mấy người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ.

Tư Vân tự nhiên là muốn xử lý sự việc công bằng, nói: “Lần sau chị cũng chuẩn bị trứng gà hình trái tim cho các em, mau ăn.”

Lâm Vũ ánh mắt không nỡ từ Chu Việt Hàn trong bát thu hồi, cẩn thận hỏi một câu: “Tôi và anh trai cũng có sao?”

Tư Vân nhìn hai người em trai khẩn trương chờ mong, kỳ thật hai đứa nhỏ cũng không béo, tuy rằng so với hai anh em Chu Việt Đông Chu Việt Hàn, bọn họ có cha mẹ yêu thương, nhưng ăn uống đúng là không tốt như vậy.

Một quả trứng gà đã vui vẻ thành như vậy.

Tư Vân nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Đương nhiên là có, sau này các em không có việc gì có thể tới chỗ tôi chơi, mỗi ngày đều có trứng gà ăn.”

Lâm Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, kích động: “Chị cho chúng tôi trứng gà ăn, sau này tôi đưa trái cây dại cho chị.”

“Đúng, có thứ tốt tôi sẽ tặng cho chị.”

Chu Việt Hàn không cam lòng yếu thế: “Mẹ, con cũng muốn tặng quả dại cho mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ đánh nhau nữa.”

“Đúng, con lớn lên còn có thể kiếm tiền cho mẹ tiêu.”

Tư Vân nở nụ cười, mấy đứa nhỏ, lại còn biết vẽ bánh nướng.

“Được, vậy mẹ chờ các con kiếm tiền cho mẹ tiêu, mau ăn đi, lát nữa còn phải ra giúp đỡ.”

Mấy đứa nhỏ lúc này mới nhớ tới bọn họ muốn đi xem người lớn xử lý chuyện heo, vội vàng cúi đầu há to miệng ăn mì.

Oánh oánh nghe không hiểu mấy anh trai nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, cũng có chút vui mừng, đôi mắt to sáng ngời lóe ra ánh sáng, như là chim non gào khóc đòi ăn, mở to miệng gọi Tư Vân: “Mẹ, a ~”

Trái tim của Tư Vân bị cô bé làm tan chảy, vội vàng gắp mì đút cho cô bé.

Sau khi cho con ăn xong,Tư Vân đứng dậy đi vào phòng bếp, nhiều người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô không làm nhiều mì sợi như vậy, chỉ có thể lấy mì sợi mua lúc trước ra, dùng dưa chua và thịt heo khoai tây sợi làm một món mì đơn giản.

Nước mì cho ớt và thịt lợn băm, dưa chua lại có thể giải ngấy, là một trong những món canh nông thôn bình thường thích làm nhất để nấu mì sợi.

Hơn nữa Tư Vân bỏ đầy đủ gia vị, mùi vị càng ngon.

Cô vớt canh ra, rửa sạch nồi, cho nước sạch vào, chờ nước sôi trào, lúc này mới đi ra ngoài.

Lúc này một đám đàn ông đã bắt đầu mổ bụng cho heo, một bên đốt củi, mấy tiểu tử kia ngồi xổm bên cạnh, Vu Đông nhìn bọn họ thèm thuồng, cắt vài miếng thịt ba chỉ đưa cho bọn họ.

Mấy tiểu tử kia lập tức quen thuộc tìm tăm gỗ đem thịt xiên lên, sau đó đặt ở trên lửa nướng, không bao lâu liền xì xì bốc dầu, mùi thơm xông vào mũi.

Thịt như vậy, chỉ cần rắc một chút muối liền đặc biệt thơm.

Tư Vân nhớ khi mình còn bé, ngày lễ ngày tết giết heo, cũng thích giống như mấy đứa trẻ, học dùng tăm gỗ xiên thịt nạc nướng trên TV.

Chu Thuật Hoài đang bổ con lợn ra làm hai, với sức mạnh to lớn, mọi nhát dao đều ở cùng một vị trí, thậm chí không nhúc nhích lông mày.

Tư Vân lẳng lặng nhìn trong chốc lát, thấy anh chặt xong, lúc này mới đi qua: “Em làm canh nấu mì cho mọi người ăn, ăn chút gì trước đi.”

Chu Thuật Hoài nghiêng đầu nhìn cô, lên tiếng, quay đầu lại bảo mọi người tự mình vào trong nhà vớt mì.

Tất cả mọi người đều là người quen, bình thường cũng thỉnh thoảng sẽ ở lại Chu gia, cũng quen thuộc.

Chu Thuật Hoài không nhúc nhích.

Tư Vân nhìn heo bị chia làm hai, lúc này mới mở miệng: “Toàn bộ đều ở nhà?”

Nói như vậy, chẳng phải là muốn đi đốn củi hun thịt khô sao.

Dù sao thời tiết này, thịt heo có thể để không được bao lâu.

Nông thôn để thịt heo lưu trữ quanh năm suốt tháng, đều chọn xông khói thành thịt khô, như vậy có thể để rất lâu.

Thịt khô cũng ngon, đặc biệt là xào tỏi non và xì dầu hành tây, kết hợp với canh chua, Tư Vân một lần cũng có thể ăn hai chén cơm.

Chu Thuật Hoài rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Để một nửa ở nhà, dùng làm tiệc rượu, một nửa đưa đến nhà em.”
109

Tư Vân nhìn anh, ngạc nhiên: “Đưa đến nhà em?”
Chu Thuật Hoài cũng nhìn cô, lên tiếng trả lời: “Ừ, trong nhà em cũng cần."

Tư Vân biết, dựa theo mức độ coi trọng của cha mẹ Lâm đối với mình, nhất định phải làm rượu.

Nhưng tình huống Lâm gia, có thể ăn được thịt khô đã là không tệ rồi.

Ở đâu có tiền để mua thịt heo tươi.

Trước đó Chu Thuật Hoài đã đưa qua không ít, không nghĩ tới lúc này lại đưa.

Điều này làm cho cô hơi xấu hổ.

Đàn ông hào phóng chính là như vậy sao?

Anh nhìn cô một lúc lâu, dường như cảm thấy cô có chút ngượng ngùng, buông dao phay trong tay xuống: “Đây là việc nên làm, em đừng suy nghĩ nhiều, lễ hỏi lúc trước là cho Lâm Tư Tư, tuy rằng còn chưa lấy lại được, nhưng em đáng giá nhiều hơn, những thứ khác, lát nữa tôi đưa qua cho anh trai em.”

Nói xong, anh đi qua bên cạnh rửa tay.

Tư Vân đứng tại chỗ, ánh mắt đi theo anh, ánh mắt có chút ngây ngốc.

Người đàn ông này, nhìn như trầm mặc ít nói.
Nhưng sự cẩn thận của anh, chính mình hoàn toàn không thể so sánh.

Cô từng cho rằng, mỗi ngày Chu Thuật Hoài đều bận rộn công việc, căn bản không có thời gian suy nghĩ chuyện kết hôn.

Nghĩ đến lúc kết hôn tùy tiện mời một người ăn một bữa cơm là được rồi.

Cho rằng anh cũng có suy nghĩ giống như mình.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, nguyên lai người không có hành động, vẫn luôn là chính mình.

Giờ phút này, trong lòng Tư Vân có chút áy náy.

Cô im lặng đứng tại chỗ, vài giây sau, nhìn người đàn ông đầu đầy mồ hôi, cô vội vàng vào nhà, rót cho anh một chén chè đậu xanh, đưa cho anh.
“Uống chút đi.”

Chu Thuật Hoài đứng dậy.

Đưa tay nhận lấy canh đậu xanh, nhìn một giây, một ngụm ngửa hết, hầu kết rõ ràng.

Tư Vân chờ anh uống xong.

Nhìn anh: “Đi ăn chút gì đi.”

Chu Thuật Hoài cũng nhìn cô.

Dưới ánh mặt trời, nước da của cô trở nên trắng hơn, những sợi lông tơ trên mặt lộ rõ ​​​​ràng, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng sáng rõ.

Anh đáp một tiếng, tiện tay ôm cô vào trong nhà: “Em cũng vào nhà, đừng phơi nắng.”

Hai người vào phòng, một đám người đã đứng trong phòng hút từng ngụm mì sợi.

Tư Vân vội nói: “Sao lại đứng vậy, mau ngồi đi.”

Mọi người ăn đầu đầy mồ hôi, nghe vậy ngượng ngùng cười nói: “Trên người chúng ta bẩn, có mùi, chị dâu chị quét dọn sạch sẽ như vậy, bẩn sẽ không tốt, không có việc gì, chúng ta lập tức ăn xong.”

Bọn họ kỳ thật cũng đã lâu không tới Chu gia.
Trước đó Chu lão đại không kết hôn, lúc mọi người không tiện sẽ đến tá túc.

Nhưng hiện tại chị dâu ở nhà, bọn họ một đám đàn ông tự nhiên là không tiện tới cửa.

Ai có thể nghĩ tới, lại một lần nữa tới đây, sẽ là cảnh tượng như vậy.

Lúc trước Chu gia cũng chính là nhà lớn, cái gì cũng có.

Nhưng tổng thể không kém nhiều so với những gia đình khác, nhà lớn, không ai quét dọn, luôn bụi bặm, cũng không có nhân khí.

Nhìn rất quạnh quẽ.

Mấy tiểu tử kia cũng không thích nói chuyện, im lặng ít nói.

Tất cả mọi người là tới ngủ một giấc liền nhanh chóng rời đi.

Luôn luôn cảm thấy không khí quá ngột ngạt, nhà tuy lớn nhưng không thoải mái chút nào.

Nhưng bây giờ, giống như là thay hình đổi dạng.

Bố cục tổng thể không có gì thay đổi lớn, nhưng trong nhà rất sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà lát xi măng sáng bóng, tủ tivi trải khăn trải bàn bằng ren màu trắng, rất cao cấp.

Chiếc tủ cũ nát dùng để đựng đồ lặt vặt cũng được phủ một tấm khăn trải bàn, bên trong đặt ngay ngắn, những chiếc cốc cũng được rửa sạch sẽ đủ để đặt vào bên trong, thoạt nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.

Trên bàn ăn còn có một bình hoa, bên trong cắm hoa dại tùy ý có thể thấy được ven đường.

Bình thường tất cả mọi người sẽ không liếc mắt một cái, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất xinh đẹp!
Tóm lại, toàn bộ gian phòng đều rút đi u ám quạnh quẽ, trở nên vô cùng ấm áp thoải mái.

Càng làm cho mọi người hâm mộ chính là phòng bếp, bên trong gia vị sắp xếp chỉnh tề, mặt bàn lau sạch sẽ, một bên tủ chén còn có mấy hộp củ cải chua ngâm, xì dầu tỏi quả...

Nhìn mọi người trong miệng không ngừng tiết ra nước miếng.

Hoàn cảnh sống thoải mái như vậy, đổi lại bọn họ cũng không muốn ra ngoài.

“Vậy làm sao có thể được, mau ngồi, đứng đều giống như là nói cái gì, các ngươi lão đại gia chẳng lẽ sẽ hà khắc như vậy, lo lắng làm bẩn không cho các ngươi ngồi xuống ăn cơm? Nếu để truyền ra người bị người ta nói thế nào?” Tư Vân cố ý xụ mặt.

Mọi người nghe lời này cũng cảm thấy đúng, đành phải gật đầu ngồi xuống.

Tư Vân vào phòng bếp, múc cho Chu Thuật Hoài một bát mì, lập tức mở củ cải chua và tỏi lấy ra một ít, cho mọi người phía dưới ăn.

Trong nhà vẫn còn rượu.

Khi đàn ông nhiều, nhất định là cần dùng rượu chiêu đãi.

Chu Thuật Hoài đi vào phòng bếp, thấy Tư Vân bận trước bận sau, nhíu mày, tiến lên nói: “Đừng khách khí với đám tiểu tử kia, bọn họ muốn ăn cái gì thì tự mình ăn, em đi nghỉ ngơi đi.”

Tư Vân nói xong quay đầu trừng mắt trách móc liếc anh một cái: “Vậy sao có thể được, người ta tới hỗ trợ chúng ta, ta là chủ nhân nhà ngồi có thể được sao, các ngươi có quen hay không để ý những thứ này, nhưng thời gian em tới không lâu, truyền đi tóm lại làm cho người ta chê cười.”

Tuy rằng Tư Vân không quá để ý đến suy nghĩ của người khác, nhưng cơ bản đạo lý đối nhân xử thế cô hiểu.

Chu Thuật Hoài lần đầu tiên bị cô gái nhỏ giáo huấn, trầm mặc hơn nửa ngày.

Sau đó anh hậm hực sờ sờ mũi, tiến lên giúp cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro