53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái gì, tiểu Chu cậu muốn kết hôn?” Dời hộ khẩu cho hai người, nghe Chu Thuật Hoài nói muốn kết hôn, Lão cục trưởng ngạc nhiên há to miệng.

Không có một chút khí chất nghiêm túc nào.

Chu Thuật Hoài nhìn Tư Vân đang cười nói với người nhà Lâm gia ở bên ngoài, trên mặt xuất hiện vài phần dịu dàng.

“Đúng vậy.”

“Không phải cậu mới kết hôn có mấy năm sao” Thuốc lá trong miệng của Lão cục trưởng suýt chút nữa rớt xuống đất.

Chu Thuật Hoài đẩy thuốc lá ra, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt của mấy đứa nhỏ.

Dựa cả người về phía sau, liếc Lão cục trưởng một cái: “Đã sớm ly hôn.”

“Tiểu tử cậu, mùa xuân thứ hai?” Lão Cục trưởng càng giật mình.

Trước kia Chu Thuật Hoài nổi tiếng không có hứng thú với phụ nữ, còn có người thông báo anh, có phải thích đàn ông không tỏ vẻ muốn ở chung với anh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm làm cho mông của người ta sợ hãi...

Sau đó Chu Thuật Hoài liền có được ký túc xá một người.

Còn là thiếu niên đã thành danh binh vương, Lão thủ trưởng ném không biết bao nhiêu cành ô liu cũng không mời được người đi qua, sau khi kết thúc nhiệm vụ anh không màng mọi người phản đối, dứt khoát lựa chọn xuất ngũ...

Mọi người đều cho rằng anh sẽ cô đơn cả đời.

Ai biết, ba năm này ôm hai người?

Lão Cục trưởng ném ánh mắt qua Chu Thuật Hoài một cái: Tôi không ngờ cậu lại là một người lăng nhăng như vậy.

Chu Thuật Hoài xoa giữ hai đầu lông mày.

Anh ghét nhất là những người nhiều chuyện.

Càng ghét người lớn tuổi mà còn nhiều chuyện hơn.

Anh im lặng nhìn Lão cục trưởng vài giây, trầm giọng nói: “Ông có ý kiến?”

Khóe miệng Lão cục trưởng giật giật, vội vàng xua tay: “Không dám!”

Nếu Chu Thuật Hoài chưa xuất ngũ, nói không chừng bây giờ vẫn là cấp trên của ông ta đâu!

TMD, tên tiểu tử thối này vẫn láu cá như vậy.

Cũng đã ba mươi rồi, còn tưởng rằng trưởng thành ổn trọng một chút.

Chính mình nhiều chuyện một chút đã sao, Lão cục trưởng: Ủy khuất.

Chu Thuật Hoài đứng dậy, đứng thẳng người, rũ mắt nói: “Không nói nhiều, tôi đi trước đây, chuyện này đã làm phiền rồi.”

Lão Cục trưởng rất đắc ý: “Tiểu tử cậu cũng có ngày làm phiền tôi.”

Truyền ra ngoài ông ta có thể nói nửa năm.

Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn ông ta, trào phúng: “Nếu như người của ông có thể sử dụng, cũng không cần phải làm phiền ông.”

Anh nói tới Trương Hiểu Vân.

Nụ cười đắc ý của Lão Cục trưởng cứng lại: “...”
Được tiểu tử, châm chọc đâm thẳng vào tim ông ta!

Chu Thuật Hoài đi ra khỏi văn phòng.
“Thế nào, tiểu Chu, xong chưa? Cục trưởng nói thế nào?” Cha mẹ Lâm quan tâm hỏi.

Chu Thuật Hoài hơi hơi gật đầu: “Không cần lo lắng, đã giải quyết xong rồi, chúng ta trở về thôi."

“Cứ như vậy là xong rồi? Nhanh như vậy? Không cần chúng ta làm những việc khác? Sau đó còn cần tới sao?” Mẹ Lâm mờ mịt hỏi.

Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, không cần tới nữa.”

Tư Vân liếc mắt nhìn Chu Thuật Hoài nhiều lần.
Cô vừa nghe không sai, Lão cục trưởng gọi hắn là "Tiểu Chu" đi.

Khó trách lúc trước anh ở trước mặt Trương Thúy Mai nói, để cho người ta chờ hỗ trợ giải quyết.

Tư Vân vốn cho rằng, anh chỉ có người quen ở cục cảnh sát mà thôi.

Ai biết người nọ là... Cục trưởng?

Khó trách ở trong thôn có thể làm ăn lớn như vậy, không có tài nguyên và quan hệ nhất định, cũng không đơn giản như vậy.

Người đàn ông này, có thể kiếm nhiều tiền như vậy, cũng không phải dựa vào vận may...

Tư Vân như có điều suy nghĩ.

Chu Thuật Hoài là người như thế nào, tự nhiên chú ý tới Tư Vân tìm hiểu.

Anh đứng tại chỗ, hơi ngước mắt, trượt hầu kết, đầu ngón tay hư ảo cầm hộ khẩu, giữa lông mày hiện lên một tia cảm xúc.

Trước đây, anh chưa bao giờ thích làm phiền người khác làm việc.

Lúc này đây, anh không có kiên nhẫn...
**
Đoàn người vừa chia tay với Lâm gia, trở lại thôn Hạnh Phúc, đã bị mọi người chặn lại.

“Lão đại, nghe nói anh và chị dâu lập tức đăng ký kết hôn, chúng ta đến chúc mừng một chút!”

Đám người Vu Đông mang rượu chạy tới nói là muốn chúc mừng hai người.

Chu Thuật Hoài liếc nhìn đoàn người một cái, lạnh lùng nói: “Đừng quậy, tôi còn phải đi đón con tan học.”

“Ơ, lão đại từ bao giờ mà anh lo cho gia đình dữ vậy, ngày tốt như vậy, đón còn cái gì, chúng tôi đón cho anh!”

“Nhanh, nhanh, tất cả mọi người làm cơm xong, đang chờ hai người đấy.” Một đám người xô đẩy hai người đi trại chăn nuôi.

Trại chăn nuôi rất rộng rãi, thông gió, có đôi khi mọi người cũng sẽ bắc nồi làm cơm tập thể ăn.

Bởi vì Chu Thuật Hoài và Lý Minh Quân, Vu Đông cảm thấy rất áy náy, dù sao cũng là bọn họ giúp người đàn ông lẳng lơ kia, mới xảy ra chuyện.

Cho nên nghe nói hai người muốn đăng ký kết hôn, đã ngay lập tức tổ chức bữa tiệc hôm nay.

Tư Vân bị mọi người đẩy nhanh bước chân, cô ôm đứa nhỏ, có chút lảo đảo, vô thức nắm lấy tay người trước mặt.

Chu Thuật Hoài dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.
Tưởng rằng cô không muốn đi: “Làm sao vậy, muốn đi về sao?”

Tư Vân thở hổn hển: “Đi vội quá, ôm con dùm em một cái.”

Chu Thuật Hoài sửng sốt một chút, lập tức a một tiếng: “Được rồi, đừng đẩy.”

Nói xong, một tay bế đứa bé lên, một tay kéo Tư Vân qua, để cô đi trước mặt mình.

Nhìn thấy thái độ của anh, những người xung quanh lập tức huýt sáo.

Mặt Tư Vân không hiểu đỏ lên, ánh mắt mập mờ của những người xung quanh khiến cô có chút ngượng ngùng.

Đến trại chăn nuôi, mọi người rót rượu cho cô, cô cũng không từ chối.

Lúc mình ở công ty, tửu lượng nói thứ nhất, cũng không ai dám xưng thứ hai.

Xã giao đều là cô đi.

Đã lâu không uống rượu, còn có chút nhớ nhung.

Chu Thuật Hoài liếc nhìn cô một cái, thấy cô cười, dường như còn rất cao hứng, cũng không lên tiếng.

Chỉ là yên lặng ôm Oánh Oánh tò mò, làm một chút canh ngâm cơm trắng cho cô ăn.

Thỉnh thoảng có người đến mời rượu, anh cũng không từ chối.

Tất cả mọi người là anh em, uống rượu cúng rất nhiều, hiếm khi được vui vẻ.

Vu Đông lái xe máy của anh nói là muốn đi đón con giúp anh, Chu Thuật Hoài không nói gì.

Tư Vân ở bên kia cùng các chị dâu uống rượu, cũng không tiện đem đứa nhỏ ném cho cô.

Đứa nhỏ ăn no, nho nhỏ nằm trong lòng ngực của Chu Thuật Hoài ngủ.

Chu Thuật Hoài nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của con gái, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt ống tay áo của mình, đáng yêu vô cùng.

Đáy mắt hiện lên vẻ yêu thương.

Anh bế con cẩn thận đi vào phòng làm việc.

Đặt đứa bé xuống, Chu Thuật Hoài đi ra cửa sau, đầu ngón tay châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi.

Đột nhiên, có một âm thanh từ phía sau.

Chu Thuật Hoài nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại.
74

Sau đó, anh nhìn thấy Tư Vân đang lảo đảo đứng đó.

Tư Vân đang dựa vào tường, hai tay xoa xoa thái dương, cổ tay mảnh khảnh còn lại dựa vào tường, đầu dựa vào tường, hai chân như nhũn ra không đứng vững, cô đã say rồi.

Chu Thuật Hoài cắn điếu thuốc, vội vàng đi qua, giơ tay cầm cổ tay cô, nhíu mày lại.

Vừa rồi nhìn cô như vậy, còn tưởng rằng cô rất biết uống.

Tư Vân cũng ngước mắt lên theo, cô cư nhiên đã quên, thân thể này chính là gà mờ không uống rượu.

Cô say đến choáng váng, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt đều biến thành mấy người, làm sao cũng không bắt được.

Tư Vân lắc đầu thật mạnh, trong mắt tràn đầy hơi men say.

Có khói bốc lên trước mặt cô.

Càng cố sức, càng cảm thấy mơ hồ.

Đôi mắt đen kịt của Chu Thuật Hoài nhìn cô một lúc lâu: “Tư Vân?”

Trong cổ họng Tư Vân phát ra âm thanh, tinh tế mềm mại: “Hả?”

Chu Thuật Hoài khẽ thở dài, bỏ điếu thuốc xuống, đầu ngón tay kẹp lấy.

“Tôi đưa em đi nghỉ ngơi.” Anh đưa tay muốn đỡ cô.

Tư Vân không sờ được anh, nhìn người đàn ông tới gần, lập tức buông tay chống vách tường ra, chậm rãi đi lên, nắm chặt cổ áo người đàn ông, dùng sức kéo về phía mình.

Chu Thuật Hoài theo lực kéo của cô cúi đầu tới gần, mùi rượu xen lẫn hương thơm xông vào mũi.
Tim đập thình thịch.

Anh đi về phía trước vài bước, vội vàng ném điếu thuốc xuống đất, mũi chân nghiền nát điểm ánh sáng.

Hai người thoáng cái dán sát vào nhau.

Tư Vân giương đôi mắt mơ màng nhìn anh, trong mắt tràn đầy mê hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến kinh người, đôi môi đầy đặn còn thoang thoảng mùi rượu ủ nguyên chất mê người, hơi thở phả vào mặt anh...

Chu Thuật Hoài rũ mắt hồi lâu, khi cô còn đang áp sát vào người mình, cúi đầu trực tiếp ngăn chặn đôi môi đỏ mọng của cô.

“Ngô ~” Tư Vân say khướt bị chặn lại không nói nên lời, bàn tay nắm lấy quần áo người đàn ông càng siết chặt hơn, các đốt ngón tay trắng bệch.
Người đàn ông đến gần, buộc cô không thể lùi lại, đầu cô buộc phải ngẩng lên, trước mặt cô là một bóng đen như núi, mang theo khí thế bá đạo muốn xâm chiếm thành trì.

Cổ tinh tế phác họa độ cong hoàn mỹ mê người, trắng nõn yếu ớt.

Tư Vân mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy môi nóng ẩm quấn quanh, môi bị anh cạy mở, náo động thành trì.

Cô đứng không vững, liên tục lùi về phía sau, tất cả lực chống đỡ chỉ dồn vào đôi tay đang túm lấy cổ áo người đàn ông.

Rất nhanh, Tư Vân đụng vào vách tường, chân mềm nhũn, thân thể trượt xuống.

Chu Thuật Hoài một tay giữ eo cô, ấn cô vào tường, dùng đôi chân dài đè lên hai chân cô, tiếp tục bắt nạt cô gái không phòng bị này.

Anh muốn cho cô biết, cái giá phải trả khi trêu chọc lửa.

Tư Vân cảm thấy toàn thân như bị một tảng đá cứng đè xuống, không thể động đậy, hoang mang mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông áp sát vào mình.

Lông mày đen rậm, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt không cười, nghiêm nghị lạnh lùng, giờ phút này lại tràn đầy tình dục đè lên người cô hôn môi...

Hơi thở nóng bỏng đến mức cô suýt quên hô hấp.

Trong giây phút tỉnh táo này, cô cảm thấy cơ thể rắn chắc của người đàn ông đang ôm lấy cô, đôi tay mạnh mẽ đè lên eo cô, như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể mình.

Cả hai bên đều đang thể hiện cảm xúc của mình bằng những ham muốn nguyên thủy nhất...

Tư Vân tưởng mình đang nằm mơ.

Dù sao trong tiềm thức của cô, vẫn cho rằng Chu Thuật Hoài là không được.

Tuy rằng nghĩ tới, nhưng cũng không đến mức trong giấc mơ cũng suy nghĩ.

Mình đã đói khát đến nước này rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro