48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí mập mờ, lập tức tan biến.

Anh buông lỏng người phụ nữ trong ngực ra, khiến Tư Vân cuối cùng cũng hít thở được không khí khác ngoài anh.

Trên người chiếc áo phông nhỏ màu trắng của cô, dính chút máu.

Tuy nhiên, một cô gái trẻ với khuôn mặt sáng sủa và khí chất trong sáng như vậy đã khiến anh, một người đàn ông ba mươi tuổi, không biết phải đáp lại lời cô như thế nào.

Sau một lúc lâu, Chu Thuật Hoài mới khẽ thở dài, thanh âm kéo lồng ngực, hơi chấn động, xuyên thấu qua cơ bắp chặt chẽ, truyền đến lòng bàn tay hai tay Tư Vân còn dán ở phía trên, ma ma.

Giọng anh trầm thấp: “Đây không phải máu của tôi.”

Tư Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, thiếu chút nữa đụng vào cằm người đàn ông.

“Tất cả đều là Lý Minh Quân?”

Sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ?

Nhiều máu như vậy, không chết cũng nửa tàn!
Chu Thuật Hoài làm như bị vẻ mặt kinh ngạc của cô lấy lòng, cúi đầu cười hai tiếng.
“Đây là máu heo.”

Lúc anh tới, mọi người đang giết heo, Lý Minh Quân đưa lưng về phía anh nhận máu heo.

Một bên còn đang nói xấu Tư Vân.

Chu Thuật Hoài đi lên đạp gã ta một cước, đụng bay, cho nên văng lên cả người gã ta.

Cho dù anh có xúc động đến đâu, anh sẽ không thực sự đánh chết người.

Vốn lúc đưa hai đứa nhỏ trở về, nhìn thấy xe vận tải bên ngoài, Chu Thuật Hoài biết là Lý Minh Quân đến, cho nên mới muốn đi vào.

Không nghĩ tới sẽ nghe được những lời khó khó nghe đó.

Tư Vân là người như thế nào, anh biết rõ.

Cô sẽ buông xuống tự tôn đi câu dẫn gã ta, Lý Minh Quân thật đúng là quá coi trọng mình.

Người khác không biết, Chu Thuật Hoài còn có thể không biết sao?

Gã ta đáng đánh!

Tư Vân choáng váng.

Máu, máu heo?

Cho nên nói, vừa rồi mình toàn bộ hiểu lầm?

Còn tưởng rằng nam nhân vì chính mình, thật sự xúc động đến cái kia nông nỗi!

Hiện tại xem ra, là mình suy nghĩ quá nhiều!

Nghĩ đến biểu tình lo lắng lo lắng vừa rồi của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Vân đỏ lên.

“Anh, anh không nói sớm!” Cô tức giận vỗ lên người người đàn ông.

Chu Thuật Hoài rên rỉ một tiếng, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, Tư Vân bị dọa, hoảng sợ nhìn anh: “Anh, anh thật sự không sao chứ?”

Vừa rồi có phải lực độ của cô quá lớn hay không.
Chu Thuật Hoài hít sâu một hơi, thấy cô bị dọa, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao, chỉ là vết thương cũ.”

Tư Vân nghe nói như thế, lập tức nhìn về phía vết sẹo sắc bén trên ngực anh.

Không biết bao lâu, nhưng ngay tại vị trí trái tim, lại là vết thương do súng bắn, lúc trước khẳng định là vô cùng nghiêm trọng!

Cô vừa rồi lại chụp ở nơi yếu ớt như vậy!

Tư Vân nhíu mày, vội vàng vỗ nhẹ lên ngực anh: “Thực xin lỗi, em không phải cố ý.”

“Không có việc gì.” Anh hơi gật đầu.

Tư Vân cảm thấy xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Vậy Lý Minh Quân thế nào?”

Nhắc tới tên này, Chu Thuật Hoài nhịn không được nhíu mày.

“Không chết được.”

Tư Vân rất ít khi thấy anh lộ ra biểu tình chán ghét như vậy, hơi kinh ngạc: “Vậy thì sập rồi, hàng hóa của anh sẽ ra sao đây?”

“Tôi nghe nói, đại ca của em ở bên ngoài mua hàng giúp người khác.” Chu Thuật Hoài mở miệng.
Tư Vân sửng sốt một chút, cô thật đúng là không rõ chuyện này, Chu Thuật Hoài nhắc tới như vậy, mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Lâm gia tuy rằng nghèo, nhưng sẽ không nghèo cả đời.

Đại ca của cô đang làm bốc vác bên ngoài, lãnh đạo thấy anh ta tốt bụng thật thà nên quyết định nhờ anh ta giúp.

Sau đó học lái xe chuyển hàng, bước ngoặt là vào một lần giao hàng với ông chủ, xảy ra tai nạn xe cộ, liều chết cứu ông chủ.

Ông chủ nhận anh ta làm con nuôi, sau đó liền một đường náo nhiệt, Lâm gia cũng dần dần trải qua cuộc sống tốt.

Mà đại ca ở bên ngoài học tập, vừa vặn chính là lúc này.

Trong tiểu thuyết cũng không có viết chi tiết, Tư Vân cũng không biết tiền bị trộm.

Còn tưởng rằng Lâm gia tham ô.

Nhưng hiện tại xem ra, hẳn là vì tiền, đại ca sẽ trở thành khuân vác, cho nên cơ hội đã thành hình.

Nhưng mà cách chuyện cứu người xảy ra, còn phải rất nhiều năm.

Hơn nữa đại ca cô cho rằng cứu người, nhưng anh ta suýt nữa bị mất một chân và trở thành người bán tàn phế.

Nếu như đi theo Chu Thuật Hoài làm, có thể sẽ không giống nhau.

Rốt cuộc hậu kỳ Chu gia, chính là giàu đến chảy mỡ...

Đương nhiên, lúc ấy nguyên chủ đã chết rồi.

“Vậy sao, em không rõ lắm, bằng không hỏi cha mẹ em một chút.” Tư Vân nghĩ nội dung vở kịch, thì thào mở miệng, biểu tình có chút ngơ ngác, tay còn dán ở ngực người đàn ông không nhớ rõ thu hồi lại.

Chu Thuật Hoài thật sự là chịu không nổi cặp kia ôn nhuyễn bàn tay nhỏ bé ở trên người nhúc nhích, một phát bắt được cô. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, cô gái này, là thật sự đơn thuần thiện lương, cô nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng bị chính mình hủy hoại.

Lúc trước, Chu Thuật Hoài vẫn chờ cô hối hận.

Tự nói với mình, cô hối hận, cô không muốn một ngày đó.

Như vậy, hắn có thể tùy thời phóng nàng rời đi.

Chu Thuật Hoài không muốn bất kỳ người nào bị bức bách hoặc là nguyên nhân khác bất đắc dĩ phải gả cho mình.

Tư Vân cũng vậy.

Vì vậy, anh luôn giữ khoảng cách, không muốn làm tổn thương cô.

Nhưng bây giờ, anh đổi ý.

Người phụ nữ này, anh không muốn buông ra.
Sau này cô, là của anh, cũng chỉ có thể là của anh.
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông giật giật, mở miệng: “Tư Vân, chúng ta đăng ký kết hôn đi.”
68

Tư Vân ngẩn ngơ, không ngờ anh bỗng nhiên nói sang chuyện khác, lập tức phản ứng lại, cười nói: “Được.”

Cô không phải là tới nông thôn kết hôn cùng anh sao?

Chu Thuật Hoài sửng sốt một chút, tựa hồ là không nghĩ tới cô lại nhẹ nhàng đáp ứng như vậy.

“Đã lĩnh giấy chứng nhận, em thật sự không có cơ hội đổi ý.” Giọng anh trầm thấp, lại nhắc nhở.

Tư Vân có chuyện lạ hỏi: “Tại sao em lại hối hận?”

Chu Thuật Hoài do dự một chút, khuôn mặt thâm trầm: “Tôi có ba đứa con, lớn tuổi.”

“Vậy thì đúng lúc, em vừa lúc sợ sinh con, cũng thích người lớn tuổi, nghe nói người lớn tuổi đau lòng.” Tư Vân vui vẻ nở nụ cười.

Chu Thuật Hoài: “...” Sao suy nghĩ của cô lại khác với những người phụ nữ khác.

Người thành phố đã nghĩ đến tình trạng này rồi sao?

Những người phụ nữ trước đây từng làm mai đều tránh mặt anh ngay khi họ nghe nói rằng anh không muốn có con.

Hoặc là các loại khuyên bảo nhất định phải có con của mình.

Chỉ có điều cô không đề cập đến bất cứ điều gì.
Hình thức ở chung như vậy, luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Đầu ngón tay Chu Thuật Hoài giật giật, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tay của mình còn khoát ở bên hông mảnh khảnh của cô, tư thế hai người mập mờ.

Đây là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh với một người phụ nữ, điều mà bản thân Chu Thuật Hoài không ngờ tới.

Nhưng mà anh lại không hối hận.

Cảm giác được một người phụ nữ ôm vào lòng là điều anh chưa từng trải qua... Chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến da đầu anh ngứa ran, loại kích thích truyền thẳng lên não anh là điều anh chưa từng trải qua trong đời.

Chu Thuật Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt mềm mại của Tư Vân cô xinh đẹp như vậy, là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp.

Vô luận là nhìn từ góc độ nào, đều không có một tia tỳ vết.

Cách đến gần, lại càng cảm thấy đẹp đoạt hồn người khác.

Cô cũng không phải là vật trong ao.

Nhưng cũng nguyện ý tiếp nhận chính mình mà người khác không thể tiếp nhận.

Con ngưởi của Chu Thuật Hoài sâu thẳm: “Chờ tôi hai ngày, làm xong việc này, tôi rút ra thời gian.”

Anh rất rõ ràng, vì công việc, đã mất đi cái gì.

Làm tổn thương đứa bé, không thể làm tổn thương cô nữa.

Tư Vân gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, cô vốn là người đã đến, thì an phận.

Lúc này nghe xong lời này, mới nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.

“Chu Thuật Hoài, hộ khẩu của em vẫn chưa chuyển về đây.”

Nếu hộ khẩu không chuyển về, bọn họ đăng ký kết hôn, chẳng phải là muốn dùng hộ khẩu Tư gia sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro