157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

157
Chu Trạch Hàn cũng không có chú ý biểu cảm của anh cậu nhóc là gì, hai tay nắm lấy dây đeo của ba lô của mình, tung tăng nhảy nhót chạy về phía cửa lớn.
“Mẹ, em gái, con về rồi~”
Nghe được âm thanh, Oánh Oánh ở trên sô pha ôm gấu nhỏ xem TV lập tức như cá chạch từ phía trên trượt xuống, giẫm dép lê tí tách chạy ra.
Tuy rằng cô bé không biết anh trai, nhưng là Chu Trạch Đông Chu Trạch Hàn là hai người cô bé ở chung nhiều nhất trong cuộc đời ngắn ngủi.
Bình thường cô nhóc nhỏ ở nhà một mình, ngoại trừ ăn cơm chính là ngủ, nhàm chán liền cùng Đại Hoàng chơi.
Cuộc sống bị nhốt trong nhà đối với một đứa trẻ mà nói, cũng là vô cùng khô khan nhàm chán.
Chuyện mong đợi nhất mỗi ngày, chính là chờ hai anh trai tan học về nhà.
Bởi vì chỉ có các anh trai về nhà, mới có người nói chuyện với cô bé.
Cô bé mới không cô đơn như vậy.
Chu Trạch Hàn một tay đem đồ vật đang ôm trong lồng ngục vứt xuống đất, lau lau bùn trên tay, đưa hai tay chờ đợi em gái nhào vào trong lòng mình.
Em gái nghe được âm thanh của mình vui vẻ như vậy, nhất định là rất nhớ người anh trai này.
Rốt cuộc em gái đã cả đêm không trở về.
Chu Trạch Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của em gái, khóe miệng cười mở rộng, lộ ra một cái kẽ răng lớn.
Đến đây đi đến đây đi.
Nhưng mà Oánh Oánh giống như không có nhìn thấy cậu nhóc, trực tiếp đi vòng qua cậu nhóc.
Chu Trạch Hàn: “…”
Cậu nhóc cứng ngắc xoay đầu, nhìn em gái vọt vào lòng ngực của anh trai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhe răng cứng đồ, bộ dạng rất buồn cười.
Chu Trạch Đông bế em gái, xoa đầu cô bé, nhìn thấy em trai dại ra quay đầu nhìn chính mình, cậu ta nhíu mày: “Đứng ngốc ở đó làm gì?”
Tư Vân bưng thức ăn đi ra, nhìn thấy một màn này, khẽ bật cười.
Cô đặt thịt kho Đông Pha nóng hổi và bánh khoai tây lên bàn, nói với mấy đứa nhỏ: “Mau đi rửa tay ăn cơm.”
Trong nháy mắt nhìn đến đồ ăn bưng lên bàn, Chu Trạch Hàn cũng đã quên xấu hổ vừa rồi, tròng mắt lập tức đi theo động tác của Tư Vân, cuối cùng dừng lại đồ ăn được đặt trên bàn.
Hai tay cậu nhóc dùng sức cọ xát trên quần áo, lộp bộp lộp bộp chạy đến trước mặt Tư Vân, ngón tay nhỏ bé có chút bẩn thỉu chỉ vào bánh khoai tây kia, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân, tò mò hỏi: “Mẹ, cái này là cái ì??”
Tư Vân khom lưng sờ sờ đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Đây là bánh khoai tây, muốn ăn không?”
Chu Trạch Hàn lập tức gật đầu thật mạnh, chỉ kém đem muốn ăn hai chữ to viết ở trên mặt.
“Vậy thì đi rửa tay ăn cơm, không rửa tay ăn cơm, trong bụng sẽ có trùng nha, biết không?”
Tư Vân cẩn thận dạy dỗ.
Nông thôn nuôi con không tinh tế như vậy, nhà nào cũng có nhiều con, hơn nữa dùng nước cũng không tiện, cha mẹ nông thôn đều bận rộn làm việc đồng áng, có rất ít thời gian và sức lực chăm sóc vệ sinh cho con cái.
Thậm chí có người cảm thấy: “Không sạch sẽ, ăn không bệnh.”
Tắm cũng không tắm, chớ nói chi là rửa tay ăn cơm.
Bên ngoài có quả dại gì cũng nhét vào miệng, căn bản không nghĩ tới muốn rửa một chút.
Tay bẩn thỉu, trong kẽ móng tay toàn là bùn, cũng sẽ không quản, cầm lấy đồ ăn nhét vào miệng.
Dẫn đến nếu trên tay hoặc thức ăn bị nhiễm trứng giun đũa, lại ăn vào bụng, đường ruột của cơ thể sẽ rất dễ mọc giun đũa.
Đó cũng là lý do tại sao trẻ em nông thôn trước đây bị đau bụng, có sâu.
Nó liên quan mật thiết đến môi trường sống.
Tư Vân đã quan sát qua thôn này, thích sạch sẽ cũng có, nhưng mà đứa nhỏ cơ bản đều ở vào trạng thái nuôi thả.
Không phải lên núi sờ chim, thì là xuống sông bắt cá.
Một bộ quần áo để mặc quanh năm.
Quần áo của một số trẻ em đã bẩn vẫn còn mặc.
Bản thân Tư Vân thích sạch sẽ, đương nhiên cũng không muốn nhìn hai đứa nhỏ bẩn thỉu.
Cũng may Chu Trạch Đông ngược lại là yêu sạch sẽ, bình thường chính mình mặc chính mình giặt.
Tiểu lão nhị ở phương diện này ý thức kém một chút, một ngày mặc sạch sẽ đi, trở về liền làm bẩn. Mỗi ngày rửa tay móng tay vẫn bẩn, trước đó cô đã cắt cho cậu nhóc, lúc này lại làm bẩn, đều là nước rau dại.
Tiểu lão nhị nghe được lời này, lập tức nói: “Con biết, con biết, lúc trước Thạch Đầu đã bị rồi, kia ——trùng dài như vậy, rất ghê tởm.” Vẻ mặt giọng điệu cậu nhóc ghê tởm.
Nói xong, nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ, vội vàng chắp bàn tay nhỏ bé chạy vào khu bếp rửa tay.
Mỗi ngày Thạch Đầu đều bẩn thỉu, lại không thích tắm rửa.
Khó trách sẽ có sâu bọ.
Mình mỗi ngày đều đánh răng rửa tay rửa mặt, mặc quần áo sạch sẽ, mới không có trùng!
Nghĩ tới đây, đáy mắt tiểu lão nhị toát ra nụ cười tự tin.
Khóe miệng của Tư Vân nhếch lên.
Tiểu lão nhị tuy rằng sơ ý, nhưng được ở chỗ cậu nhóc rất nghe lời, nghe sẽ làm.
Rửa tay xong, tiểu lão nhị nhếch khóe miệng còn múc cơm bưng ra.
Nhóc con kia khẩu vị rất lớn, xới cơm còn phải dùng bát lớn.
Nếu không cậu nhóc sẽ ăn không đủ.
Lúc này bưng bát đũa to bằng khuôn mặt nhỏ nhắn của của nhóc chạy ra, đặt một bát trước mặt Tư Vân: “Đây là của mẹ, đây là của con.”
Nói xong lại xoay người chạy vào phòng bếp, bưng hai chén đi ra.
“Đây là của anh trai, đây là của em gái.”
“Ăn cơm nha~”
……
Hôm nay Chu Trạch Hàn ăn cơm đặc biệt gấp, giống như là đói bụng vài ngày.
Một miếng bánh khoai tây, một miếng thịt.
Trên cơm còn tưới nước sốt, dùng thìa nhét vào miệng, miệng đầy hương thơm.
Trước kia Tư Vân nghe nói, ăn cơm cùng với người ăn cơm ngon, sẽ rất có khểu vị.
Trước đây cô không hiểu, nhưng giờ đã hiểu.
Vốn bình thường cô chỉ ăn một chén, hôm nay hiếm thấy ăn nhiều một chút.
Nhưng mà chính mình chỉ là rời đi một ngày mà thôi, đứa nhỏ này như thế nào đói thành như vậy.
Cô lại nhìn Chu Trạch Đông.
Tư thế ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt bình tĩnh bưng bát đũa, mỗi một miếng đều ăn rất chậm, nuốt vào mới tiếp được một miếng, rất khó tưởng tượng đây là dáng vẻ một đứa trẻ nông thôn nên có.
Tư Vân thở dài một tiếng, rõ ràng là hai anh em, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ.
Ánh mắt của cô lại rơi xuống trên người Oánh Oánh.
Cô nhóc nhỏ còn không biết dùng đũa, dùng thìa.
Cơm được ngâm trong nước sốt, thịt nạc băm thành cơm trộn loãng.
Trên đó còn có một miếng thịt tròn trịa.
Là Chu Trạch Hàn gắp cho em gái.
Nhóc con cầm thìa đuổi theo thịt, nửa ngày cũng không múc được.
Cuối cùng cô bé giống như là phiền, cái đầu nhỏ chôn xuống, trực tiếp cắn vào trong miệng, bẹp bẹp bắt đầu ăn.

Sau bữa cơm tối, hai đứa nhỏ tự động làm việc nhà.
Chu Trạch Đông bưng bát đũa vào phòng bếp rửa chén.
Chu Trạch Hàn cầm chổi quét rác.
Hai anh em phân công rõ ràng, chỉ chốc lát sau đã quét dọn sạch sẽ.
Tư Vân vui vẻ thoải mái tự tại, sau khi ăn uống no đủ ôm Oánh Oánh ra cửa tiêu thực.
Mảnh đất nhỏ được khai hoang trước cửa đã trở thành một mảng xanh lớn.
Cao lớn như bàn tay con người.
Cải thìa non ra nước, buổi sáng dùng để nấu mì ăn, khẳng định ăn ngon.
Sau cơn mưa, mặt trời lặn xuất hiện trên bầu trời như một ngọn lửa, một nửa bầu trời đỏ rực.

“Mua xe hơi? Mua xe hơi làm gì? Không phải anh mới mua xe máy sao?”
Vu Đông nghe được Chu Thuật Hoài bảo cậu ta vào thành phố xem xe, giật mình đến nỗi thiếu chút nữa ngậm không nổi điếu thuốc trong miệng.
Gia đình gì chứ, lúc này mới cưới vợ, mua xe máy, lại muốn mua xe hơi?
Lão đại khi nào thì theo đuổi cuộc sống vật chất như vậy.
Nếu cậu ta nhớ không sai, lúc cưới vợ, người này mới tốn một khoản tiền lớn.
Trại heo hiện tại vận hành thuận lợi, nhưng có tiền cũng không phải tiêu như vậy.
Chớ nói chi là mua xe, vậy phải đi bao nhiêu tiền.
Đương nhiên Vu Đông cũng chỉ là nghi hoặc, dù sao trong mắt cậu ta, nếu như không phải tất yếu, Chu Thuật Hoài tuyệt đối không phải là người sẽ mua xe hơi nhỏ.
Mỗi ngày đều chạy đến trại nuôi heo, cách nhà lại gần, giao hàng có xe tải lớn.
Trại nuôi heo bận rộn quanh năm, mỗi ngày đi sớm về tối, mua xe nhỏ quả thực sự rất lãng phí.
Chẳng lẽ mua cho chị dâu chạy hay sao?
Vu Đông lập tức nhìn về phía Chu Thuật Hoài.
Quả nhiên, Chu Thuật Hoài nhìn cậu ta, nói: “Thuận tiện.”
Anh căn bản không cần, người thuận tiện kia, tự nhiên là chị dâu nhà mình.
Lúc trước Vu Đông hình như còn nghe nói qua, chị dâu là người còn phải đi học.
Năm nay cũng sắp tháng mười hai rồi, năm sau phải đi học, cũng không thể để cho cô tự mình đạp xe đạp đi chứ?
Chị dâu lớn lên giống như tiên nữ, một mình đạp xe đi đường núi, thật sự quá nguy hiểm.
Vu Đông lập tức hiểu được dụng tâm lương khổ của lão đại nhà mình.
Lúc này liền vỗ ngực cam đoan nói: “Được, buổi tối trở về tôi liền đi tìm tiểu béo, chỗ cậu ta chắc sẽ có, không thành vấn đề.”
Chu Thuật Hoài thấp giọng đáp một tiếng, không có nhiều lời.
Vu Đông vừa đi, người đàn ông bỗng nhiên thay đổi chủ ý: “Chờ một chút.”
Vu Đông khó hiểu quay đầu: “Sao?”
Chu Thuật Hoài châm điếu thuốc trong tay, nhìn cậu ta, giọng nói trầm thấp: “Tôi đi với cậu.”
“?” Nghe nói như thế, Vu Đông cảm thấy mình bị vũ nhục.
Khó có thể tin nhìn Chu Thuật Hoài, giọng điệu bị thương: “Lão đại, anh không tin tôi sao?”
Đầu ngón tay Chu Thuật Hoài kẹp điếu thuốc, nghe vậy, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Hai người lên xe, xe rời khỏi thôn Hạnh Phúc.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt Vu Đông đều rất mê mang.
Cậu ta cảm thấy trái tim yếu ớt của mình bị tổn thương.
Mắt thấy phương hướng lái xe càng ngày càng không đúng, cuối cùng anh cũng lấy lại tinh thần từ trong thương cảm.
Khó hiểu nhìn xe vận tải dần dần dừng ở dưới lầu trung tâm thương mại, phát ra âm thanh nghi hoặc: “Lão đại? Chúng ta tới nơi này làm gì?”
Không phải muốn đi mua xe sao?
Cửa hàng bách hóa lấy xe ở đâu ra?
Chu Thuật Hoài không để ý đến cậu ta, xuống xe.
Trong lòng Vu Đông ngứa ngáy, rất tò mò, vội vàng đi theo.
Nhưng rất nhanh, cậu ta hối hận.
Sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của cái gì gọi là “Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo”.
Ai có thể nói cho cậu ta biết, lão đại một người đàn ông thô lỗ 190, tại sao lại bước vào cửa hàng đồ lót với vẻ mặt không chút thay đổi, không biết xấu hổ như vậy?
Vu Đông thắng gấp một cái, dừng ở cửa, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
“Lão, lão đại, chờ một chút...” Hai chữ cuối cùng, thanh âm nhỏ đến ngay cả chính cậu ta cũng không nghe thấy.
Mấy người phụ nữ xung quanh đi vào đều nhíu nhíu mày liếc cậu ta một cái.
Mặt Vu Đông đỏ bừng, cảm giác thân thể cũng không giống của mình.
Sau khi Chu Thuật Hoài đi vào, tìm được chiếc váy Tư Vân mua.
Màu sắc mà Tư Vân mua đã không còn, nhưng cùng loại vẫn còn.
Anh chỉ vào, trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, bảo cô ấy gói lại.
Sờ túi, ví tiền của mình quên mang theo.
Chu Thuật Hoài nghiêng đầu nhìn lướt qua Vu Đông bên ngoài, gọi cậu ta đi vào.
Vu Đông giả vờ không nghe thấy.
Nhân viên cửa hàng bên cạnh tiến lên: “Đồng chí, gọi anh đấy.”
Vu Đông: “Chúng ta không quen biết, thật sự.”
Chu Thuật Hoài: “...”
Cầm túi "Tiểu Hương Hương" lên xe tải, Chu Thuật Hoài bình tĩnh châm một điếu thuốc.
“Đi thôi.”
Bỏ tiền ra mua một bộ váy ngủ, đầu Vu Đông còn ong ong ong.
Nửa ngày cũng không kịp phản ứng, vừa rồi mình đã làm cái gì?
Một người đàn ông như cậu ta cư nhiên vào cửa hàng nội y.
Còn mua cho lão đại nhà mình một cái váy ngủ màu hồng nhạt?
Vừa mới đưa mắt nhìn các nhân viên cửa hàng của cậu ta, ánh mắt cười trộm trêu ghẹo mập mờ kia, giờ phút này còn rõ mồn một trước mắt.
Vu Đông: “...” Hận không thể tìm một cái lỗ chui vào được.
**
Chu Thuật Hoài về nhà lúc rạng sáng.
Quần áo ở cửa đã được lấy vào.
Cái váy kia bị anh làm thành như vậy, khẳng định là không thể mặc.
Cho nên anh muốn Vu Đông đi vào thành phố, thuận tiện đi qua một chuyến.
Nếu có thì mua lại cho cô.
Tư Vân không thích mặc một bộ quần áo, mỗi ngày cô đều tắm rửa thay đồ.
Cô đi thành phố một chuyến không tiện, hiếm khi mua được một cái váy, còn bị mình làm hư.
Chu Thuật Hoài một ngày cũng không tập trung.
Lúc này mua một cái, trong lòng cuối cùng cũng không có cảm giác khó chịu kia.
Anh cầm túi đi vào phòng, không bao lâu, sắc trời dần sáng.
Chu Thuật Hoài tùy tiện ăn một chút gì đó, bưng thao đi tới cửa, ngồi xổm trên mặt đất giặt sạch.
Thím Trương và mấy chị em tốt hẹn nhau đi đào đất, vừa khiêng cuốc ra cửa, đi ngang qua cửa nhà Chu gia, lại nhìn thấy Chu Thuật Hoài ngồi ở cửa giặt quần áo.
Bà rất ngạc nhiên.
Chu lão đại này cũng quá chịu khó đi.
Mỗi ngày đều giặt quần áo cho Tư Vân?
Bà chào hỏi: “Chu xưởng trưởng lại giặt quần áo cho vợ à?”
Một tiếng này, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mấy người đi theo.
Nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, Chu lão đại ngày xưa nói một không nói hai trong xưởng, giờ phút này đang ngồi xổm trước vòi nước, bàn tay to đang cầm vải ren không biết tên, cực kỳ thuần thục lại cẩn thận vò.
Lông mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Giống như đang làm việc gì đó tinh tế.
Mọi người giật mình không thôi.
Không nghĩ tới Chu lão đại lại là vợ quản nghiêm như vậy?
Bàn tay Chu Thuật Hoài ngừng lại, ngước mắt nhìn lướt qua.
Trong nháy mắt đối diện với ánh mắt bát quái lại mập mờ của 1234 thím.
Anh dừng một chút, lại cúi đầu liếc nhìn vải vóc trong tay, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, trầm giọng đáp một tiếng: “Đúng vậy.”
Quả nhiên, mấy người già nhất thời lộ ra nụ cười mê hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro