Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao thì Thành Nghị cũng không nghĩ tới, chẳng qua mới nửa giờ, vậy mà mọi chuyện phát triển tới mức y và Tăng Thuấn Hy cùng mời Liêu Tư Bác ăn cơm.

Y đi theo Tăng Thuấn Hy ra khỏi phim trường, dọc theo đường đi trong đầu đều chỉ có một vấn đề: Tại sao em phải mời anh ta ăn cơm? Dựa theo cốt truyện lần trước không nên là hắn mời tôi ăn cơm sao?

Nhưng thẳng đến khi xuống xe, vào nhà ăn, y cũng không nghĩ ra, chỉ có thể an ủi mình, tới đâu hay tới đó, nếu Tăng Thuấn Hy nói mời, vậy thì mời đi.

Thành Nghị ngồi cạnh Tăng Thuấn Hy, nhìn hắn chọn xong đồ ăn, người phục vụ lui ra ngoài, nhàm chán cầm di động chuẩn bị hỏi Tăng Thuấn Hy một chút đây là chuyện gì, nhưng mà còn chưa soạn xong lời thoại, chỉ nghe "Rẹt" một tiếng —- tiếng ghế ma sát sàn nhà, Thành Nghị theo quán tính ngẩng đầu, đã thấy Liêu Tư Bác đứng lên, trong tay còn cầm một ly trà, đây là?

Y đang nghĩ ngợi, đã nghe thấy Liêu Tư Bác nói, "Chuyện lần trước, là tôi không đúng, tôi không nên làm như vậy, thái độ tôi không tốt, hôm nay, tôi lấy trà thay rượu, xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ."

Thành Nghị ngốc, này là sao? Vừa mới nói chuyện nửa giờ, rốt cuộc Tăng Thuấn Hy cũng phát huy vầng sáng của vai chính, dùng tình yêu và tinh thần trọng nghĩa cảm hoá Liêu Tư Bác, để hắn quỳ xuống hát Chinh phục hơn nữa thấy rõ sai lầm lúc trước của mình sao?

Thành Nghị cầm lấy ly trà trước mặt, đứng dậy, chạm ly với hắn một cái, "Lần trước tôi đã nói cho qua, dù sao anh cũng là bạn của Tăng Thuấn Hy, tôi tha thứ cho anh."

"Cảm ơn." Liêu Tư Bác nói xong, trực tiếp một hơi cạn sạch ly trà, còn bày ra cái ly sạch sẽ của mình.

Thành Nghị thấy vậy, cũng uống hết ly trà, nói với hắn: "Không cần khách khí."

Y nói xong, ngồi xuống.

Liêu Tư Bác cũng ngồi xuống theo.

Cả phòng nhất thời hơi an tĩnh, còn may rất nhanh, người phục vụ đã bắt đầu lên đồ ăn, Tăng Thuấn Hy cũng mở ra đề tài mới, cả phòng mới không lạnh xuống.

Thành Nghị an tĩnh ngồi bên cạnh, nghe hai người bọ họ nói chuyện, có hứng thú thì nói hai câu, không có hứng thú thì chuyên tâm dùng bữa, cũng coi như hài hoà vượt qua bữa cơm.

Cơm nước xong, Liêu Tư Bác cùng hai người nói tạm biệt, trực tiếp lái xe rời đi.

Thành Nghị vẫn luôn chờ đến lúc người đi rồi, mới hỏi Tăng Thuấn Hy: "Bây giờ anh có thể giải thích với em chuyện này rốt cuộc là sao chưa?"

"Liêu Tư Bác có việc tới tìm anh, hai bọn anh hàn huyên một lát, cậu ấy vì hành vi của mình mà cảm thấy xấu hổ, muốn xin lỗi em, anh chỉ thuận tiện mời cậu ấy anh một bữa, cho nên cứ như vậy."

"Vậy anh lại nói cho em, là anh và em cùng mời anh ta ăn cơm?"

"Đúng vậy." Tăng Thuấn Hy nhìn y, "Hai ta là một nhà, anh mời còn không phải em và anh cùng mời."

Thành Nghị cười, cảm thấy hắn nguỵ biện cũng có chút đạo lý.

Chờ đến khi hai người về phim trường, Tăng Thuấn Hy vừa thay xong đồ diễn đã thu được Wechat của Nguyên Minh Húc.

"Ngày mai em về nước, anh có thể đến đón em không?"

Tăng Thuấn Hy trả lời: Đang đóng phim, đi không được, Liêu Tư Bác nói cậu ấy đi đón cậu.

Nguyên Minh Húc ngơ ngẩn nhìn di động, hồi lâu, mới trả lời hắn: Vậy được rồi, cố gắng đóng phim.

Tăng Thuấn Hy không trả lời hắn, cất di động vào túi tiền.

Thành Nghị nhìn Tăng Thuấn Hy đã thay đổi diễn phục bắt đầu đối diễn với Triệu Tường, hơi bất đắc dĩ nâng má. Bộ phim này lấy cảnh bên ngoài, thường dùng cố định là trường học Chu Phóng đi làm, và tiểu khu nhà Mạch Lạc.

Mạch Lạc ở một khu chung cư cũ, chỉ có bảy tầng, không có thang máy, bậc thang còn hơi hẹp. Đa số dân cư tại tiểu khu này đều đã có tuổi, thanh niên họ ở nơi này, già rồi cũng ở nơi này, chỉ có con trai con gái, dọn ra ở nơi vừa cao vừa thời thượng.

Tiểu khu này xanh hoá không tồi, rất nhiều hộ gia đình trồng hoa cỏ ở cửa sổ, thoạt nhìn vô cùng có tình thú sinh hoạt.

Hai ngày này đoàn phim tập trung quay là cảnh tiểu khu nhà Mạch Lạc.

Nhưng việc này cũng không có quan hệ tới Thành Nghị, cứ việc thân là Mạch Lạc, nhưng y chỉ diễn ở trong tiểu thu một hồi, cảnh đó mấy ngày trước đã cùng Tăng Thuấn Hy một lần là qua rồi.

Thành Nghị lấy tay vỗ ngực ngồi thở dài, chỉ cảm thấy biên kịch vì che dấu Mạch Lạc, thật là hao tâm tổn huyết, nếu không phải y biết kết cục, chắc là y cũng không thể tưởng được một người qua đường như vậy thế mà lại là một trong những hung thủ sau màn.

Y nhìn Tăng Thuấn Hy đứng trước khu chung cư, nói chuyện với Tôn Tường, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn, ôn nhu mà anh tuấn, sắc mặt hắn nghiêm túc, ngữ điệu lại vô cùng ôn hoà, làm người ta cảm thấy đáng tin cậy đồng thời cũng muốn thân cận.

Triệu Tường đứng đối diện hắn, ôn nhu nhã nhặn mà lịch sự nghe, thỉnh thoảng gật đầu, khẳng định phân tích của hắn, "Anh nói rất đúng."

Hết thảy thoạt nhìn đều rất tốt đẹp, nhưng biến cố phát sinh ngay lúc này.

Thành Nghị là người đầu tiên phản ứng lại, y nhìn chậu hoa rơi xuống, hô "Tăng Thuấn Hy", lúc mọi người còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, phản xạ có điều kiện vọt qua đẩy Tăng Thuấn Hy ngã trên mặt đất.

"Bịch" một tiếng, chậu hoa không lớn rớt xuống nơi bọn họ ngã không xa, chậu hoa bể ra từng mảnh nhỏ, chỉ có bọc bùn đất và đoá hoa trên mặt đất, đỏ đến làm người ta chói mắt.

Thành Nghị nhìn lên trên, mơ mồ nhìn đến bức màn một hộ nhà giật giật, nháy mắt y đứng lên, không nói nhiều, trực tiếp chạy về cầu thang, chạy như bay lên căn hộ đó.

Thành Nghị lên đến tầng sáu, nhớ lại vị trí căn hộ kia, sau đó xoay người bắt đầu gõ cửa nhà. Y gõ có hơi gấp, lại có hơi hung ác, liên tiếp gõ hồi lâu cũng không có người tới mở cửa.

Thành Nghị tức giận, đơn giản móc chìa khoá mình mang theo bỏ trong túi, có sợi dây thép quấn quanh chìa khoá. Đây là thói quen Thành Nghị dưỡng thành trước khi xuyên qua —— năm 14 tuổi, y dùng dây thép mở cánh cửa bị người ta ác ý đóng lại, cứu một nữ sinh bị nhốt bên trong.

Bắt đầu từ ngày đó, y đã có thói quen quấn một dây thép quanh chìa khoá, cũng không phải vì kỉ niệm một lần cứu người của mình, chỉ là vì phòng ngừa mọi chuyện xảy ra. Y sợ có một ngày, người bị nhốt bên trong là mình, mà mình bị bó tay bó chân, bên người cái gì cũng không có, thậm chí một cọng dây thép.

Nhưng mà không nghĩ tới, cọng dây thép này mình còn chưa kịp dùng, Thành Nghị đã dùng trước.

Thành Nghị vừa cắm dây thép vào, Tăng Thuấn Hy đã lên đến, lúc hắn còn chưa phải ứng lại đã bị Thành Nghị bổ nhào vào, sau đó nghe được âm thanh chậu hoa rơi xuống, đang chuẩn bị mở miệng, chỉ thấy Thành Nghị như lò xo bắn ra ngoài, hai ba bước lên cầu thang cách vách. Tăng Thuấn Hy lập tức chạy theo, kết quả vừa lên đến lầu sáu, còn không kịp cảm khái đây là cái tốc độ quỷ quái gì, nhanh như vậy, quả thật như đã luyện qua, đã thấy Thành Nghị đang mở cửa nhà người ta.

"Em........"

Lời còn chưa kịp nói, Thành Nghị đã kéo cửa ra, đi vào trong, Tăng Thuấn Hy vội vàng theo vào, chờ những người trong đoàn phim vất vả chạy lên tới, đã nghe được một tiếng "Ầm", cửa phòng trộm cũ xưa chặt chẽ chắn bọn họ bên ngoài.

Thành Nghị vào cửa, phòng khách không có ai, đơn giản đi xuyên qua phòng khách, đi vào bên trong, nhưng y còn chưa kịp vào phòng ngủ, đã nghe được tiếng bước chân.

Một người phụ nữ khoác áo ngủ đi tới trước mặt bọn họ, thần sắc hoảng loạn nói: "Cậu là ai? Cậu vào bằng cách nào? Cậu đang làm gì? Đi ra ngoài!"

"Là cô đẩy chậu hoa." Thành Nghịì lạnh nhạt nói.

"Cậu nói chậu hoa gì chứ, tôi không biết, cậu đi ra ngoài."

Thành Nghị trực tiếp vòng qua cô ta, nhìn xung quanh một vòng, đi vào phòng ngủ —— đó là hướng chậu hoa rơi xuống.

Người phụ nữ thấy vậy, vội tiến lên cản y, kết quả còn chưa tới gần, đã bị Thành Nghị bắt lấy hai tay chéo sau lưng.

Người phụ nữ đau kêu ra tiếng.

Thành Nghị đẩy cô ta qua một bên, sau đó đi vào phòng ngủ, phòng ngủ rất hỗn loạn, trên giường chất đầy đồ lót, váy và vớ, khoai lát chưa ăn xong và đồ uống đặt trên tủ đầu giường, bên kia bàn đặt một máy tính, bên cạnh máy tính là mấy quyển tạp chí, sau máy tính có dán một poster nam minh tinh trên tường.

Thành Nghị trực tiếp đi tới cửa sổ bên kia, kéo bức màn, nhìn nhìn cửa sổ lại nhìn nhìn ra ngoài, quả nhiên, từ cửa sổ này nhìn xuống là bồn hoa bị quăng bể kia.

Thành Nghị quay đầu, chỉ vào ấn kí lưu lại của chậu hoa, bình tĩnh mà lạnh nhạt mở miệng, "Đây là cái gì? Trên cửa sổ có vết nước, cô mới vừa tưới hoa đi, hoa đâu?"

Người phụ nữ ngoài cửa, thân thể hơi run rẩy, "Hoa chết rồi, tôi ném."

"Ném ở đâu?"

"Cậu hỏi cái này làm gì! Cái này có quan hệ gì với cậu! Đây là nhà tôi, cậu ra ngoài cho tôi!"

"Ném xuống lầu đúng không?" Thành Nghị bình tĩnh nói: "Cô muốn giết Tăng Thuấn Hy đúng không?"

Tăng Thuấn Hy không tự giác nhìn về nữ nhân bên ngoài, chỉ thấy thân thể cô ta run rẩy càng lợi hại, hốc mắt cô ta hơi hồng, quát Thành Nghị: "Cậu đi ra ngoài, đây là nhà tôi, cậu lại không đi ra, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Vậy vừa lúc, tôi cũng định báo cảnh sát." Thành Nghị nói xong, lấy di động ra, chuẩn bị gọi 110.

Người phụ nữ nhìn hành động của y, nháy mắt mở to mắt, vọt tới, muốn cướp di động y.

Thành Nghị còn chưa kịp ra tay, Tăng Thuấn Hy đã ngăn cản cô ta từ sau.

Hắn nhìn người không ngừng giãy giụa trước mặt, thẳng đến lúc này, vẫn không rõ, "Vì sao muốn giết tôi?"

Hắn cho rằng đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn, cô ta ngoài ý muốn đụng ngã chậu hoa, ngoài ý muốn thiếu chút nữa làm mình bị thương, kết quả, vậy mà là có chủ đích.

Người phụ nữ bị hắn áp chế, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hốc mắt cô ta hơi hồng, trong mắt có nước mắt, không ngừng giãy giụa đôi tay, kêu buông tay.

Thành Nghị gọi 110, lúc người phụ nữ nghe y "Alo" một tiếng, cơ hồ điên cuồng giãy giụa lên, cô ta kêu, "Cậu không thể như vậy, cậu sẽ huỷ hoại tôi, tôi không muốn vào ngục giam, cậu không thể như vậy!"

Thành Nghị bình tĩnh thuật lại tình huống một lần, treo điện thoại.

"Anh báo cảnh sát, anh báo cảnh sát." Người phụ nữ si ngốc nói.

"Đúng vậy, tôi báo cảnh sát."

"Đồ khốn, các người đều là đồ khốn! Sao cậu có thể làm như vậy! Sao cậu có thể báo cảnh sát!" Cô ta khóc kêu.

"Cô có ý định giết người, vì sao tôi không thể báo cảnh."

"Tôi không muốn giết anh ta, tôi chỉ muốn cho anh ta chút giáo huấn, tôi chỉ muốn cho anh ta trải qua chút suy sụp cực khổ, tôi sai chỗ nào."

Thành Nghị cười lạnh, "Cô là thượng đế sao?"

"Tôi không phải, nhưng anh ta cũng không phải, dựa vào đâu anh ta có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy, dựa vào đâu anh ta muốn cái gì là có cái đó. Anh ta đã hồng như vậy, nhân khí như vậy còn chưa đủ sao! Vì sao còn muốn bắt thưởng! Lâm Khoa cái gì cũng không có, không có nhân khí, không có tài nguyên, lấy thưởng là nguyện vọng duy nhất của anh ấy, chỉ có cầm thưởng, anh ấy mới có thể có tài nguyên nhiều hơn. Đều do anh ta! Đều do anh ta! Chính bởi vì Lâm Khoa không bắt được giải Kim Quế, nửa năm nay anh ấy một tài nguyên cũng không có! Trên đời này mọi người đều sống không dễ dàng, dựa vào đâu anh ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, anh ta không nên chịu đựng chút suy sụp như vậy sao!"

Tăng Thuấn Hy sửng sốt, hắn không tự giác quay đầu, chỉ thấy trên màn hình máy tính mở ra một trang, trên đó còn có chữ chưa kịp đăng lên, viết một đoạn: Tăng Thuấn Hy hôm nay chết chưa! Không chết! Tiểu kẻ điên hôm nay điên rồi sao? Điên rồi! Chính chủ nhà mình là cái dạng gì, tiểu kẻ điên trong lòng thật sự không hiểu sao, nam nữ minh tinh ngủ qua hai tay đều đếm không hết, câu phấn thảo phấn, xuất đạo lâu như vậy đút tài nguyên nhiều như vậy không phải kim chủ thì là cái gì, cũng không biết kim chủ nào bỏ được nhiều tiền như vậy, thật hâm mộ!

Hắn nhìn người phụ nữ còn đang tức giận giãy giụa trước mặt, không biết vì sao, vậy mà trong lòng sinh ra chút bi thương bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro