Chương 93: Cứu Người, Cung Tâm Sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương chín mươi ba: Cứu Người, Cung Tâm Sách



Cuối mùa thu, thời tiết càng thêm giá lạnh.

Cuồng phong gào thét, cành khô đong đưa, sàn sạt cuồn cuộn thổi rơi những tàn lá, xoay tròn rồi rơi xuống.

Trời u u ám ám, bao phủ toàn bộ tẩm cung.

Mộc Thanh Dao tay đang cầm ấm lô, đứng ở trước bệ cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ để mở, gió lạnh thổi phật vào bên trong, giá rét thẩm thấu vào da thịt, trong tẩm cung lạnh đến thấu xương.


Mạc Sầu một bên đóng cửa sổ một bên kêu lên: "Nương nương, vào trong đi, quá lạnh."

Mộc Thanh Dao khẽ thở dài một cái, mùa đông cuối cùng cũng đã tới, trong bóng đêm, cơn gió phần phật thổi qua, bầu trời lại đổ tuyết, tuyết trắng như hoa mai trong gió, lơ lửng trên không trung rồi rơi hết xuống mặt đất, sau đó lại cuồn cuộn bay lên, lại hạ xuống, nơi nơi bao phủ một mảnh thê lương, sau khi vươn tay đóng kỹ cửa sổ.

"Bên ngoài tuyết rơi."

"Đúng vậy, bất tri bất giác mà đã tiến cung được bốn tháng rồi, trời cũng lạnh, sáng sớm ngày mai nương nương phải mặc y phục nhiều thêm một tí, sau khi tuyết rơi xong thì đi thưởng mai, thật không ngờ, trong Phượng Loan cung có vài gốc cây mai, hai ngày trước nô tỳ đã nhìn thấy chúng nó nỡ ra mấy nụ hoa, một đêm gió thổi mạnh như vậy, hàn mai kia nhất định đã nỡ rộ."

"Tốt, ngày mai chúng ta đi thưởng mai, " Mộc Thanh Dao tán thành gật đầu, cả người đi tới trước giường lớn, Mai Tâm tiến lên một bước cởi áo khoát màu trắng trên người nàng xuống.

Đúng lúc này, một trận gió lạnh cuốn theo hoa tuyết bay vào trong, cánh cửa sổ trong nháy mắt bị người ta mở toang, vài đạo thân ảnh nhanh chóng phi thân đi vào, Mộc Thanh Dao thân hình vừa lui, nhanh chóng kéo Mai Tâm lùi về bên cạnh, thân hình của Mạc Sầu đột nhiên phóng lên cao, nhuyễn kiếm bên hông chớp mắt đã nằm ở trong tay, đâm thẳng về phía mấy người vừa bay vào, trường kiếm run lên, phóng ra mấy đoá hoa sắc bén.

Mai Tâm sợ đến sắc mặt tái nhợt, không khỏi kêu lên: "Người đến a, có thích khách, có thích khách."

Mạc Ưu bên ngoài cửa tẩm cung, vừa nghe thanh âm này đã sớm vọt vào, Nguyệt Nha đao màu bạc ném đi, ánh sáng phát ra mạnh mẽ, xoát xoát bắn thẳng trúng vào một người nam nhân, người nam nhân này khuôn mặt tuấn tú, vóc người gầy gò cao ngất, quả nhiên là?

"Bắc Tân vương?"

Mộc Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, bên trong phòng ngủ, chỉ có thanh âm của binh khí va chạm vào nhau, còn mang theo những tia lửa nhỏ.

Nam tử thủ lĩnh, quả thật là Bắc Tân vương, hắn lúc này quanh thân lạnh lẽo tàn bạo, hắn cũng không nhiều nói, bàn tay vung lên một cỗ chưởng phong mạnh mẽ, đánh thẳng vào điểm yếu của Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao kinh hãi, không còn dám nói nhiều, thân hình nhúng một cái bay vọt lên, chưởng phong kia đánh trượt, vì Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bị mấy người kia chặn lại, nên vừa đánh vừa cố gắng xông lại, nhưng vô ích vì những tên kia thân thủ cũng mẫn tiệp, võ công bất phàm, trong khoảng thời gian ngắn thoát ra là không xong.

Mà Bắc Tân vương sau khi đánh một chưởng thất bại, mắt thấy Mộc Thanh Dao bay vùn vụt qua, sắc mặt càng lạnh hơn, lập tức không dám khinh thường, trường bào xanh ngọc mang theo phản kích mạnh phi thân bay thẳng về hướng Mộc Thanh Dao, hai người chớp mắt đã đánh nhau.

Mai Tâm tuy rằng sợ hãi, nhưng thái độ làm người cũng không ngốc, vừa nhìn thấy chủ tử đánh nhau, cũng đã tĩnh táo hai phần, chậm rãi lùi ra phía sau, nhanh chóng chạy ra ngoài, chờ ra khỏi tẩm cung, một đường xông ra kêu to.

"Người đến a, có thích khách, người đến, có thích khách."

Tiếng gọi này, làm cho người bên trong tẩm cung căng thẳng, mỗi người đều sử đủ khí lực, cướp công đánh trước.

Bắc Tân vương võ công và nội công vô cùng lợi hại, một chưởng đánh ra, tất nhiên mang theo khí lực mạnh mẽ lợi hại, Mộc Thanh Dao không dám trực tiếp đương đầu, chỉ có thể lùi ra xa né tránh, qua một lúc, thì đã có chút thở hổn hển.

Lúc này, bên ngoài cửa tẩm cung lắc mình tiến vào một người, lau thẳng vào gia nhập cùng Mộc Thanh Dao ở bên này, hai người hợp lực công kích Bắc Tân vương, Mộc Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, theo tầm mắt nhìn phía người đối diện vừa ra tay, đúng là Tây Môn Tân Nguyệt, ánh mắt nàng lập tức hiện lên nghi hoặc, nữ nhân này có ý gì, lần trước mình tự tay đánh nàng, bây giờ nàng ta lại đến mình.

Mộc Thanh Dao chợt dừng lại, thì một bàn tay đánh thẳng về phía nàng, Tây Môn Tân Nguyệt trường kiếm rất nhanh nhấc lên, phát ra một lực đánh từ bàn tay, đồng thời thét lên kinh hãi.

"Hoàng hậu nương nương cẩn thận."

Mộc Thanh Dao phục hồi lại tinh thần, lúc này vẫn là xuất ra toàn lực để đối phó Bắc Tân vương mới quan trọng hơn, về phần Tây Môn Tân Nguyệt, sau này hãy suy nghĩ cũng không muộn.

"Được" một vừa lời rơi, cả người bay lên cao, hai nữ nhân dùng toàn lực đối phó Bắc Tân vương, nhưng không ngờ Bắc Tân vương gia võ công lại bí hiểm như vậy, hai nữ nhân cùng đánh, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, từ từ cả hai liền rơi vào thế hạ phong, hai người đều dốc hết sức, cước bộ đã bắt đầu chậm chạp, nhưng Bắc Tân vương cũng không dám khinh thường, xuất chưởng càng thêm sắc bén, một chưởng vừa đánh ra, thì một khác chưởng khác lại cuồn cuộn mà đến, nội lực mạnh mẽ ngưng tụ thành chưởng phong, một vòng rồi lại một vòng bay qua, mục tiêu chủ yếu của hắn vẫn là Mộc Thanh Dao, vì thế đại bộ phận sức lực đều đặt ở trên người Mộc Thanh Dao, đối với Tây Môn Tân Nguyệt tương đối nhân nhượng một ít.

Mắt thấy đã đánh nhau gần một nén hương, Mạc Sầu và Mạc Ưu cùng đánh với bốn năm tên khác, cũng không có vẻ tốn sức, chỉ là không ra thể thoát thân ra, mà hai nữ các nàng đấu với một mình Bắc Tân vương, đã bị đẩy vào thế hạ phong, mắt thấy đã không kịp rồi.

Thì bên ngoài cửa tẩm cung vang lên tiếng bước chân, Bắc Tân vương lập tức khẩn trương, trở tay một chưởng đánh về phía Tây Môn Tân Nguyệt để đẩy lùi nàng, đồng thời song chưởng kéo về đánh thẳng vào Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao lùi về phía sau, chưởng lực kia tan vào không khí bên trong phòng, phát ra một tiếng vang lớn, bên trong tẩm cung đồ cổ ngọc khí bị trúng vỡ thành bốn năm mảnh, hai chưởng đều thất bại, hắn cũng không bỏ cuộc lần đánh tới.

Lúc này Tây Môn Tân Nguyệt vừa bị chưởng kia đẩy lùi xoay mình vọt tới, chặn ở trước người Mộc Thanh Dao, tự mình nghênh đón chưởng lực kia, phát sinh tình huống như vậy liền trúng Bắc Tân vương một chưởng, thân thể bị đánh bay ra ngoài, lực đạo mười phần, thân thể của nàng tựa như một con búp bê rách nát, từ giữa không trung chậm rãi ngã xuống.

Lúc này bên ngoài tẩm cung xông tới một đám người, dẫn đầu chính là hoàng thượng, đi theo phía sau là đám người Hoa Ly Ca, mọi người đã tận mắt chứng kiến tất cả, hoàng thượng sắc mặt âm ngao, giận dữ mở miệng.

"Bắt lại."

Hoa Ly Ca vung tay lên, mười mấy thị vệ thủ hạ đồng thời xông tới, bao vây Bắc Tân vương cùng thủ hạ của hắn.

Mộ Dung Lưu Tôn rất nhanh đi đến bên người Mộc Thanh Dao, lôi kéo nàng trên dưới kiểm tra một lần, thở dài một tiếng: "May là không có gì trở ngại." Vừa nói xong lời này mới nhớ tới đến Tây Môn Tân Nguyệt, lập tức lôi kéo Mộc Thanh Dao xoay người lại nhìn Tây Môn Tân Nguyệt.

Chỉ thấy trên gương mặt mềm mại đáng yêu đa tình của Tây Môn Tân Nguyệt, lúc này đã không có chút máu nào, tái nhợt như tờ giấy trắng, khóe môi tràn ra máu, nhiễm đỏ cả lớp áo mỏng trên người nàng, mâu quang của nàng ươn ướt nhu hoà nhìn hoàng thượng đầy yêu mến, trên mặt bao phủ nụ cười, cuối cùng ánh sáng trong đôi mắt chậm rãi mất đi, đầu liền nghiên một bên.


Mộ Dung Lưu Tôn trong lòng xúc động, vội vã kêu mấy tiếng: "Tây Môn Tân Nguyệt, Tây Môn Tân Nguyệt?"



Mộc Thanh Dao lẳng lặng nhìn hết thảy, đối mặt với nữ nhân ái mộ mình sâu sắc mình, chỉ sợ hoàng thượng cũng không thể bình tĩnh, đây chính là mục đích của Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta thực sự là giỏi tâm kế a, nhưng vì sao bản thân mình lại cảm thấy nợ nàng ta, bởi vì nàng ta đã cứu nàng, đây là sự thực không cách nào thay đổi được.



Hoàng thượng xoay người đứng dậy, lạnh lùng quét về phía những người còn đang tranh đấu bên trong tẩm cung.


Hiện tại chỉ còn lại vài người trong đó Bắc Tân vương một mình chiến đấu hăng hái nhất, những kẻ khác đều đã bị giết, thất linh bát lạc(*) nằm ở bên trong tẩm cung.

(*) ý nói thua mất không toàn vẹn

Hoa Ly Ca vốn thân thủ bất phàm, cộng thêm mười mấy thị vệ, nên Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã lui xuống.



Bắc Tân vương kia dù cho võ công lợi hại, cũng không thể một mình địch mười mấy người, chớp mắt liền bị thua, thế nhưng lúc này không giống với lần trước, hắn ngưng tụ nội lực lên chưởng phong, bàn tay quay lại trán của mình đánh vào, vừa đánh trúng thì ngay cả hô một tiếng cũng không kịp, liền ngã xuống bên trong tẩm cung.



Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt sắc bén, nghi hoặc nhìn cái chết của Bắc Tân vương, từ đầu tới đuôi đều không nghe thấy hắn nói tiếng nào.



"Kiểm tra một chút, có phải hắn dịch dung hay không?"



Hoàng thượng vừa hạ lệnh, Hoa Ly Ca lĩnh mệnh, nhanh chóng đi tới, đi qua chỗ Bắc Tân vương, trên dưới kiểm tra gương mặt xong, còn dùng tay lần theo cằm hắn, dùng sức kéo, cuối cùng thật sự là da thịt hoàn hảo, mới trầm giọng mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, hắn đúng là Bắc Tân vương gia.",



Mộ Dung Lưu Tôn thở dài một hơi, lạnh giọng mệnh lệnh: "Đem tất cả mọi người kéo xuống, xử lý sạch sẽ ở đây."



"Dạ, hoàng thượng."



Hoa Ly Ca cùng mười mấy thị vệ đem thi thể của Bắc Tân vương và mọi người kéo ra ngoài, bên trong tẩm cung an tĩnh lại, Mộc Thanh Dao ngồi xổm xuống bên cạnh Tây Môn Tân Nguyệt, vẻ mặt khó xử, hoàng đế liền đi tới, thật hiếm có khi hắn ôm lấy thân hình của Tây Môn Tân Nguyệt, ngẩng đầu lên an ủi Mộc Thanh Dao.



"Dao nhi, ngươi đừng vội, trẫm sẽ truyền ngự y chuẩn trị cho nàng" (TT: Tôn ca huynh thật vô tâm >_<)



"Được " Mộc Thanh Dao gật đầu, nhưng sắc mặt lại nhạt dần, cho đến khi thân hình cao lớn kia đi ra ngoài, trong lòng nàng giống như bị đánh mạnh một cái, rất khó chịu, hình như một chút cũng thở không nổi, có cảm giác hít thở không thông, ngoài cửa sổ ngập trời tuyết trắng, hoa tuyết theo cửa sổ bay vào, lơ lửng ở bên trong tẩm cung, một đóa hai đóa thổi qua gò má trên mặt của nàng, nhưng nàng lại không có cảm giác lạnh.



Mạc Ưu không nói tiếng nào đi tới đóng cửa sổ, Mạc Sầu vươn tay đỡ lấy chủ tử, đem nàng ngồi ở trên giường lớn.



Mai Tâm từ bên ngoài đi tới, sắc mặt tái nhợt nghiêm trọng, nước mắt đã lưng tròng, chắc hẳn nàng cũng đã nhìn thấy hết thảy, tất cả mọi người đều cảm thấy không thở nổi, mặc dù có chút việc, ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảm nhận được lòng không khỏi lạnh giá.



Ba người không nói được một lời thất thần như có cái gì đó trói chặt mình bên trong tẩm cung, còn có vết máu loang lổ trên mặt đất, ngay cả một cung nữ cũng không có vào, nên chỉ phải tự mình động thủ, vì không có bị đã kích nhiều như chủ tử.



Một canh giờ trôi qua, tất cả đều thu dọn sạch sẻ, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu đem những đồ vật bị bẩn và mang theo một chậu nước đầy máu bưng ra ngoài.



Mai Tâm đi tới, thấy chủ tử vẫn đờ đẫn, trên mặt vừa lạnh lùng vừa khó chịu.



"Nương nương, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi."



Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng phản ứng, bộ dạng mất tự nhiên cười cười, ngẩng đầu lên nhìn Mai Tâm: "Làm sao vậy, tiểu nha đầu?"



Thanh âm mang theo một phần nghẹn ngào, làm nha đầu của nàng Mai Tâm sao không biết chủ tử trong lòng khó chịu, nước mắt lập tức chảy ra: "Nương nương, ngươi khó chịu liền nói ra đi, đánh nô tỳ cũng được, mắng nô tỳ cũng tốt, chỉ cần người thấy thoải mái là được, đừng có kìm nén đến nghẹn, nô tỳ nhìn thấy như vậy rất khó chịu, nương nương."



Mai Tâm nói xong lời cuối cùng lại khóc lên, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu từ ngoài tẩm cung đi vào, trầm mặc đứng ở phía sau Mai Tâm.



Mộc Thanh Dao thở dài một hơi, đứng lên lôi kéo Mai Tâm rồi lau khô nước mắt cho nàng: "Ngươi nha đầu này, luôn nhát gan lại sợ chuyện, còn thích khóc nữa, ngươi nói chủ tử nhà ngươi làm sao dám mang ngươi đi ra ngoài?"



"Nương nương?"



Ba người đồng thời gọi nàng, Mộc Thanh Dao dùng sức hít một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng: "Được rồi, mặc kệ như thế nào, ta đã sớm chuẩn bị đi, vì thế các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta hẳn nên cảm thấy may mắn, vì trước khi đi, có người nguyện ý ở cùng với hoàng thượng, bởi vì thích hoàng thượng, nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên mới cứu ta không phải sao? Mặc kệ nàng xuất phát từ mục đích nào, nhưng rốt cuộc đã cứu ta, chờ nàng tỉnh lại ta sẽ đi, các ngươi hãy chuẩn bị."



"Dạ, nương nương."



Ba người cùng lên tiếng trả lời, nếu lần đầu tiên nói đến chuyện rời đi bọn họ còn hi vọng nương nương ở lại, nhưng bây giờ đã triệt để hạ quyết tâm, cùng nương nương rời khỏi hoàng cung, lưu lạc trên giang hồ.



Xuân Ương cung.



Phi dương điện, đây là chỗ ở của Tây Môn Tân Nguyệt, bên trong điện, trên chiếc giường lớn tinh xảo, Tây Môn Tân Nguyệt bị đặt trên đó, hoàng thượng tuấn mỹ một thân lạnh lùng đứng ở một bên, ngự y đang vì Tây Môn Tân Nguyệt bắt mạch, sắc mặt có chút ngưng trọng, hơn nửa ngày mới buông tay nàng ra, tiểu nha đầu Liên Yên ở bên cạnh lập tức tiến lên chỉnh lý tốt cho tiểu thư.



"Bẩm hoàng thượng, Tây Môn tiểu thư bị nội lực chấn thương kinh mạch bên ngực trái, bất quá cũng may là không có thương tổn đến trái tim, bằng không thì đại la thần tiên chỉ sợ cũng bất lực, nhưng dù là như vậy, chỉ sợ tiểu thư cũng phải từ từ tĩnh dưỡng, điều tức, nếu muốn trong thời gian ngắn mà tột lại là chuyện không thể nào."



"Đi xuống kê thuốc đi."



Mộ Dung Lưu Tôn nghe được ngự y bẩm tấu, biết không có gì trở ngại liền yên lòng, đối với những gì hắn hiểu biết về Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ngoại trừ thông minh thủ đoạn độc ác, trên người còn có một chút phẩm chất đáng quý, hơn nữa nữ nhân này đến chết cũng rất thương hắn.



"Dạ, hoàng thượng" ngự y lĩnh mệnh lui xuống, có khác tiểu nha đầu theo hắn đi ra ngoài lấy thuốc.



Mộ Dung Lưu Tôn đứng lên nhìn lướt qua Tây Môn Tân Nguyệt đang nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay vì bị thương mà trắng như tờ giấy, cũng khiến cho người thấy cũng đau lòng, hắn rất cảm kích nàng đã cứu Dao nhi, đối với nàng cũng có chút thương tiếc.



"Hảo hảo chiếu cố tiểu thư nhà các ngươi."



"Dạ, hoàng thượng." Liên Yên cúi thấp đầu lên tiếng trả lời, không nghĩ tới tiểu thư lại bị thương nặng đến như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ được một ít thương hại của người nam nhân này, thật không biết rốt cuộc có đáng giá để làm như vậy không?



Mộ Dung Lưu Tôn phân phó xong, liền dẫn A Cửu rời đi, nhưng mà vừa mới bước qua bình phong, liền nghe được bên trong vang lên một tiếng ho nhẹ, còn kèm theo là tiếng kêu vui mừng của Liên Yên: "Tiểu thư, tiểu thư?"



Mộ Dung Lưu Tôn vốn định rời đi, nhưng mơ hồ nghe thanh âm truyền tới: "Hoàng thượng, hoàng thượng?"


Nữ nhân này cuồng dại quá sâu đậm rồi, rõ ràng bị thương nặng như vậy, còn nghĩ về hắn, Mộ Dung Lưu Tôn một cước cuối cùng đã không có bước ra, mà chậm rãi lùi về, xoay người lại đi tới trước giường lớn.

Chỉ thấy đôi mắt của Tây Môn Tân Nguyệt buồn bã không ánh sáng, nhưng khi nhìn thấy hắn, liền kích động đến những đều muốn nói cũng không nói ra được, nàng dùng sức thở dốc, sắc mặt đau đến mức đỏ bừng, đang nỗ lực nuốt xuống, Mộ Dung Lưu Tôn khẻ cúi người, chậm rãi mở miệng: "Nếu khó chịu, thì không cần nói, không có việc gì?"

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không có sao chứ?"


Thật quý hiếm khi nàng tỉnh dậy mà còn quan tâm hoàng hậu, đôi mắt Mộ Dung Lưu Tôn nhu hòa đi vài phần, gật đầu: "Hoàng hậu không có việc gì, ngươi an tâm tĩnh dưỡng đi." (TT: con nhỏ này nếu làm diễn viên sẽ đoạt được giải Oscar)

"Ừ, vậy là tốt rồi, ta đã yên tâm, hoàng thượng." Nàng thở phì phò, khóe môi lộ ra ý cười, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến thương thế của mình, Mộ Dung Lưu Tôn có chút không đành lòng, nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi tại sao phải làm như vậy?"

"Hoàng thượng chẳng lẽ không biết sao?"

Tây Môn Tân Nguyệt hỏi lại, đôi mắt hiện lên cái nhìn nóng cháy, chăm chú nhìn chằm chằm hoàng thượng, gương mặt nàng ửng đỏ, miễn bàn bộ dạng nàng lúc này xinh đẹp có bao nhiêu phong tình, mặc dù nàng thụ thương, nhưng dáng điệu mềm mại đáng yêu như nước phơi bày ra làm cho người ta không sót cái gì.

"Hoàng thượng, Tân Nguyệt không cầu hoàng thượng sẽ thích Tân Nguyệt, đây là chuyệncủa bản thân Tân Nguyệt, Tân Nguyệt thích hoàng thượng, chỉ muốn ở lại trong cung theo hoàng thượng làm bạn, dù cho chỉ đứng xa xa nhìn hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng cùng hoàng hậu ân ái là được, hoàng hậu cũng tựa như tỷ tỷ của Tân Nguyệt, chỉ cần có người dám thương hại nàng, Tân Nguyệt dù còn một hơi thở, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó." (TT: ta ói, những lời giả dối vậy mà cũng nói được)

Tây Môn Tân Nguyệt nói xong lời cuối cùng bắt đầu thở hổn hển, khẩn cấp như vậy, mà vẫn cẩn thận từng li từng tí, rất sợ hoàng thượng phất tay bỏ đi.

Tự tôn nam nhân của Mộ Dung Lưu Tôn chiếm được cực đại thỏa mãn, nữ nhân này không chỉ thông minh, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý yêu hắn, trong lúc yêu hắn đồng thời còn có thể tôn trọng hoàng hậu, lấy sinh mệnh của hoàng hậu làm điều kiện tiên quyết, điều này so với đương kim thái hậu hiện tại quả thực quá khác xa, trong lòng hắn liền dâng lên một luồng nhiệt, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

"Tốt, nhìn ngươi lấy mệnh che chở cho hoàng hậu, có thể nói là điển phạm cho nữ tử thiên hạ, trẫm hôm nay phong ngươi làm Thục phi, ban thưởng Kiến Dương cung."

"Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng thượng, " Tây Môn Tân Nguyệt khóe mắt chảy ra một giọt lệ, cuối cùng khóe môi lộ ra ý cười, rồi ngất đi.

Bên trong điệnvang lên một mảnh thanh âm trong trẻo vang lên: "Chúc mừng Thục phi nương nương, chúc mừng Thục phi nương."

"Được rồi, chiếu cố tốt chủ tử các ngươi, chuyện hôm nay tạm thời không thể truyền ra ngoài, bằng không trảm không tha."

"Dạ, hoàng thượng" trong điện thanh âm sợ hãi vang lên, cung tiễn thượng đi ra ngoài xong, Liên Yên rất nhanh tiêu sái đến bên giường lớn, yêu thương nắm tay chủ tử: "Tiểu thư, người rốt cuộc cũng trút bỏ được sầu lo rồi, rốt cuộc được trút bỏ được sầu lo, đã nghe chưa? Hoàng thượng phong người làm Thục phi, sau này người chính là phi tử, còn ban thưởng Kiến Dương cung."

Bên trong tẩm cung vang lên thanh âm vui vẻ rộn ràng.....

Mộ Dung Lưu Tôn đi ra khỏi Kiến Dương cung, phía trước cửa điện là một mảnh tuyết trắng, trong thiên địa khắp nơi đều màu trắng, trước mặt hoa tuyết đang lơ lững, nhẹ nhàng rơi xuống, tuyết ở trong cơn gió, một đóa, hai đóa, đánh tới trên mặt của hắn, hắn chợt nhớ lại, trong lòng có chút bất an, nhẹ nhàng trở về.

Hắn thực sự nạp Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, việc này hẳn phải nói trước với Dao nhi mới đúng.

Bất quá Dao nhi cũng không nên phản đối, vì Tây Môn Tân Nguyệt không thể so với người khác, nàng ta tốt xấu gì cũng cứu mạng của nàng, bằng không người chịu thương thế này là Dao nhi, hắn chỉ vì cảm động tấm lòng của Tây Môn Tân Nguyệt, nên mới phải cho nàng tiến cung, mà người trong lòng của hắn luôn là Dao nhi, thế nhưng việc này? (TT: ta thật nghi ngờ trí thông minh lúc này của Ca quá đó -_-")

Bên cạnh A Cửu công công bị đông lạnh đến run rẩy, nhìn hoàng thượng không có ý bước lên nhuyện kiệu, liền vội vàng mở miệng thúc giục: "Hoàng thượng, hồi cung nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều sớm?"

"Được" Mộ Dung Lưu Tôn lên tiếng trả lời khom lưng bước lên nhuyễn kiệu, đáy lòng lại nghĩ, Dao nhi thiện lương như vậy, chắc sẽ đồng ý cho Tây Môn Tân Nguyệt tiến cung, hắn thở ra một hơi thở, nhìn bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, thật không giống hắn?

"Khởi giá hồi cung, " trong đêm rét lạnh, thanh âm thỉnh giòn của A Cửu vang lên, ánh sáng của tuyết làm cho bốn phía một mảnh minh khiết, đoàn người rất nhanh hướng về Lưu Ly cung mà đi.

Sau cơn tuyết rơi bầu trời trở nên quang đãng, sáng sớm trong ngoài Phượng Loan cung, thái giám cùng cung nữ dọn dẹp tuyết đọng ngoài cửa điện, trước sau tất cả đều được quét dọn sạch sẻ.

Bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao ôm tiểu hồ ly ấm áp úp vào trong mặt, lặng lẽ không nói gì nhìn màn lụa gấm trên đỉnh đầu, buổi tối hôm qua một lần nhìn thấy hình ảnh đó tuy rằng kích thích đến nàng, nhưng trãi qua một đêm tự điều chỉnh, hiện tại nàng đã bình tĩnh hơn nhiều lắm.

"Nương nương, nương nương?"

Mai Tâm từ bên ngoài chạy vào, gào lên kêu to, vừa bước vào, đập mạnh hai chân một cái, sau đó đi tới ấm lô hơ tay, thờ mạnh, khí thở ra rất nhanh biến thành một làn khói trắng, nhìn về phía chủ tử đang ở trên giường lớn.

"Nương nương, người biết không? Bên ngoài thật là náo nhiệt, có cung nữ nắn đôi người tuyết, còn có người ném tuyết nữa, phía sau cung điện vài cọng gốc hàn mai đã nở ra."

"Ta không muốn, ở trong ổ chăn ấm áp nóng nóng, ta bỏ không rời được." Mộc Thanh Dao bĩu môi la hét lên, kỳ thực nàng đang đợi tin tức, sáng sớm đã phái Mạc Sầu đến Mạt Ương cung để hỏi thăm tin tức, nhìn xem Tây Môn Tân Nguyệt có gì đáng ngại hay không, đã tỉnh lại hay chưa.

Mai Tâm còn muốn nói thêm cái gì nữa, thì lúc này Mạc Sầu đi đến, cung kính ôm quyền bẩm báo tin tức bên kia: "Nương nương, không có chuyện gì, ngự y hôm qua đã chuẩn mạch, nghe nói bị thương kinh mạch ở ngực trái, không bị trí mạng, nhưng cần một thời gian dài để tĩnh dưỡng, nghe nói lúc nửa đêm, Tây Môn Tân Nguyệt có tỉnh lại một lúc, sau đó lại ngất đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại đâu?"

"Ừ, chỉ cần không có việc gì là tốt."

Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, thân thể cũng không có chuyển động, Mạc Sầu len lén lấy mắt liếc nhìn chủ tử, rồi hạ quyết tâm mở miệng.

"Hoàng thượng hình như tử đã ở bên đó ngồi đợi rất lâu."

"Đợi sao? Người ta đã động lớn tâm tư như vậy, dù sao chúng ta cũng ra đi, ta đã nghĩ thông suốt, sẽ không quấn quýt " Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nói, nhưng ngực vẫn đau đến lợi hại, chỉ là không muốn làm cho Mai Tâm cùng Mạc Sầu vì quan tâm mình mà lo lắng thôi, nam nhân này đã cùng mình ở chung một chỗ lâu như vậy, hơn nữa hai người còn có lần đầu tiên, nóng bỏng như vậy, bất luận là nữ nhân nào đối với nam nhân đầu tiên của mình, luôn luôn sẽ có tình cảm lưu luyến, bằng không nàng cũng không có để ý cảm giác của hắn nhiều như vậy, nhưng vì cái gì khi nàng muốn đi, lại cảm nhận được yêu thương chứ? Mộc Thanh Dao lôi kéo chăn, xoay đầu một cái, hướng vào bên trong ngủ: "Ta không muốn gặp ai, các ngươi đừng quấy rầy ta."

"Nương nương không phải muốn đi thưởng mai sao?"


Mạc Sầu hỏi tới, nhưng hơn nửa ngày cũng không có được câu trả lời thuyết phục, chỉ phải hai nha đầu nhìn nhau rồi thôi, xem ra chủ tử đã ngủ thật, hai người nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, lại không biết rằng trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng bức người kia, cuối cùng vẫn chịu thua rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó nhắm chặt mắt lại, đem hết thảy tất cả nuốt vào trong lòng..... (TT: eo tỷ yêu Tôn ca rồi, nén đau khổ đến vậy)

Mộc Thanh Dao cả người mệt mỏi, ngủ thẳng đến buổi chiều, cũng không muốn ăn cơm, không muốn cử động, nàng vốn không muốn đứng lên, nhưng sau đó bị nha đầu Tinh Trúc cuốn lấy, không có biện pháp đành thức dậy, tiểu nha đầu này hôm nay mặc bộ váy áo màu hồng phấn mỏng, trước ngực thêu hàn mai, cực kỳ độc đáo, dưới thân nàng mặc quần lụa trắng, trên người thì khoác áo choàng đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ánh hồng lên tựa như tô son, càng phát ra phấn nộn đáng yêu.


Mộc Thanh Dao hôm nay mặc áo mùa đông màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần ôm có thêu hoa, nhìn từ trên xuống dưới, giống như đang mặc bộ trang phục cưỡi ngựa, rất có phong cách, trên thân khoác bộ áo choàng màu trắng lông cáo, làm nổi bật cả người, tựa như một công tử xinh đẹp, miễn bàn có bao nhiêu ý nhị.



Vài người ở bên trong tẩm cung nhìn đến ngây người, Tinh Trúc công chúa phát ra một tiếng kinh hô trước.



"Hoàng tẩu, quá khoa trương rồi, nếu như bị hoàng huynh nhìn thấy, chắc là sợ ngây người, thật quá tuấn a."



"Được rồi, chúng ta đi thưởng mai đi, " Mộc Thanh Dao phát hiện bản thân mình đặc biệt cảm thấy phiền khi nhắc tới người kia, nếu đã quyết định rời đi, tội gì cứ quấn quýt mãi, việc nàng nên làm là phải mau chóng buông ra, bất quá nàng may mắn, mình còn không quá hãm sâu vào trong đó, vì thế chưa bị nhiều thương tổn, nếu quả thật yêu sâu đậm, chỉ sợ hành động của nàng cũng sẽ không đạm nhiên như vậy, giống như lúc trước đối với Tiêu Duệ, cũng bởi vì có cái nhìn quá sâu với hắn.



"Ừ, đi thôi."



Tinh Trúc nắm lấy cánh tay của Mộc Thanh Dao, hai người một tuấn một xinh, dắt tay nhau đi ra ngoài.



Trời đất bây giờ là một mảnh trắng xóa, mái hiên cung điện, hành lang cột trụ, hoa đình, mỗi một chỗ đều là màu trắng, màu trắng này không làm cho cảnh vật xấu đi, ngược lại hiện ra một mảnh băng thanh ngọc khiết, trong suốt thấu đáo, những thứ dơ bẩn không sạch sẽ cuối cùng đều đem hóa thành gió xuân mà bay đi.



"Đi thôi, nương nương, phía sau điện có vài cây hàn mai đã nở, chúng ta qua đó thưởng mai đi" Mạc Sầu đề nghị.



Mộ Dung Tinh Trúc cùng Mộc Thanh Dao đều tán thành, hai người ôm ấm lô trong tay đi dọc theo hành lang ra phía sau điện, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều tiểu nha đầu đang ném tuyết, nhìn thấy chủ tử liền giật mình, nhưng không sợ hãi, chỉ cung kính cười chào: "Công chúa, nương nương."



"Ừ " Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, hiện tại Phượng Loan cung đã không giống lúc trước, ở đây hoà hợp êm thấm, chỉ cần ngươi không phạm sai lầm, không gây sự, làm tốt bổn phận của mình, chủ tử là một chủ tử tốt, sẽ không tuỳ tiện trừng phạt người, ngược lại đối với cung nhân rất yêu thương, bởi vậy mỗi người ở đây đều rất thích chủ tử.



Đoàn người theo hành lang hướng về vườn hoa phía sau mà đi.



Ở hoa viên, một mảnh trống vắng, những thứ hoa hoa thảo thảo đã hoàn toàn bị tuyết trắng bao phủ, chỉ còn lại có cây hàn mai, lặng yên thích nghi, chỉ trong một đêm, hoa mai đã nở đầy cành, tư thái bày ra trước mắt, từng đóa từng đoá, giống như được nhuộm qua, màu sắc đẹp cực kỳ, mùi hương thơm mát xông vào mũi.



Ở giữa hoa viên, có xây một tiểu đình, bên trong còn có bàn đá, trên bàn đã được xếp đặt nhiều thứ, bày sẳn điểm tâm cùng trà nóng, ghế đá đã lót mấy cái đệm mềm mại, vừa nhìn qua cảm thấy cực kỳ thoải mái, trong đình có đặt một ấm lô lâu, toàn bộ không khí trong tiểu đình, ấm áp như xuân, một chút cảm giác mát lạnh cũng không có.



Mộc Thanh Dao quét nhìn một cái, ngước mắt cười với Mai Tâm cùng Mạc Sầu: "Các ngươi thật có lòng."



"Chủ tử ngồi xuống đây đi, dùng trà rồi thưởng mai, quá tốt phải không." Mạc Sầu cười mở miệng, nàng là muốn cho chủ tử vui vẻ một tí, nhìn chủ tử kiên cường, nhưng đáy mắt thì mang vẻ cô đơn, làm nô tỳ, trong lòng nàng sao có thể thoải mái đây, chỉ mong nương nương sớm một chút rời khỏi hoàng cung này, cách xa đây hết thảy, chủ tử cũng sẽ buông lỏng tim mình.



"Ừ, Mạc Sầu thực sự là tri kỷ, nếu không sáng mai đi theo ta?"



Tiếng nói của Tinh Trúc công chúa vừa rơi xuống, Lam Y ở sau lưng nàng chu miệng lên, đôi mắt lập tức đỏ: "Công chúa là chê nô tỳ không tốt sao?"



"Ái chà, nha đầu kia thật đa tâm " Mộ Dung Tinh Trúc cười nhìn về phía Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao vươn tay bóp mũi của nàng một chút, khuôn mặt bị lạnh lúc này hồng lên, đặc biệt đáng yêu: "Ngươi a, đừng nghĩ đến nha đầu của ta, Lam Y rất tốt, mọi chuyện đều nghe theo ngươi, đi nơi nào có thể tìm được hầu gái như thế tri kỷ thế, hãy biết tự mãn nguyện đi."



Lam Y vừa nghe hoàng hậu nương nương khen nàng, lập tức lại cao hứng, quỳ gối cúi thân thể một chút.



"Tạ ơn hoàng hậu nương nương đã khen."



Nha đầu này không chỉ diện mạo tốt, lại khéo léo lễ phép, Mộc Thanh Dao tán thưởng gật đầu.



Mai Tâm lập tức tiến lên châm trà, hầu hạ các chủ tử dùng trà thưởng mai, bên trong tiểu đình một mảnh thấp hinh, tiếng cười vung lên, Mộc Thanh Dao tựa như đã quên mất những chuyện phát sinh trước kia, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đồng thời thở dài một hơi, đây cũng là nguyện vọng của các nàng, hi vọng chủ tử thật vui vẻ.



Qua tiếp mấy ngày nữa là sẽ đến lễ mừng năm mới, không biết qua năm mới chủ tử định đi đâu, hay là vẫn như mấy ngày nay đi, hai người mang hai sắc mặt để suy đoán.



Ba ngày sau, Sở gia ở ngọ môn sẽ bị chém đầu.

Ngày hôm nay tuy rằng khí trời rất lạnh, thế nhưng ở bốn phía pháp trường tại ngọ môn, trong ngoài bị vây ba lớp người, Tây Môn Chính Hào lĩnh mệnh ở đây giám trảm những kẻ liên can đến Sở gia.



Buổi trưa một khắc vừa qua khỏi, tất cả Sở gia lớn nhỏ hơn tám mươi người, bị binh tướng của bộ binh giải qua đây, xích sắt trói ở chân, trên tay còn còn đeo gông, đoàn người khóc rống nước mắt không ngừng chảy xuống, quỳ gối trên đài cao, mà dẫn đầu chính là hữu tướng Sở Phong Ngọc, đã từng một thời phong quan, nhưng hiện tại, hắn không chỉ già đi, hơn nữa tay không thể cử động, miệng không thể nói, hết lần này tới lần khác trong lòng đều biết rõ, nên nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trong lòng hắn oán hận, vốn định giao ra binh quyền, nhưng không ngờ nghịch tử kia lại hại hắn, bây giờ là một nhà khổ chủ đều sắp bị xử tử, nó cũng mất bóng luôn.



Bốn phía pháp trường, biển người đông nghịch, vây quanh chật như nêm cối, tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn tất cả mọi người lớn nhỏ của Sở gia, tiếng khóc không ngừng lọt vào tai họ.



Ngày xưa họ là những người hưởng đủ vinh hoa phú quý, lúc này so với con kiến hôi cũng không bằng, bình thường đâu có thèm ngẩng đầu nhìn ai, lúc này khi đối mặt với sống chết, cũng trở nên nhỏ bé, kêu trời trách đất, rất nhiều người ở đây đều không có đồng tình, ngược lại còn cảm thấy như được giải hận, hữu tướng này, luôn luôn ỷ vào việc có thái hậu chống lưng, mặc dù không có xem đồng hương như cá thịt, nhưng vẫn coi thường và xem họ như người hạ đẳng, lúc nào cũng mang bộ dạng khinh người cao cao tại thượng.



Buổi trưa hai khắc đã qua.



Tây Môn Chính Hào hạ lệnh một tiếng, bốn phía vang lên tiếng trả lời như sấm, tất cả đã được chuẩn bị sắp xếp, hai đao phủ cầm tay đại đao phát sáng đưa lên, đao phong vô cùng sắc bén, dưới ánh mặt trời càng phát ra ánh sáng lạnh giá, ánh sáng lạnh này đập vào mặt làm cho người bị trảm thủ trên đài lui ra phía sau một chút.



Cuồng phong gào thét thổi qua, hàn khí bao phủ toàn bộ pháp trường, quần áo của người Sở gia có chút đơn bạc, lúc này đang run rẩy, tựa như tàn lá trong cơn gió .



Tây Môn chính hào ngẩng đầu lên nhìn trời, đánh giá thấy thời gian đã đến, đưa tay ra lấy thẻ bài trảm trong ống.



Nhưng mà thẻ bài trảm kia ở trong tay còn chưa có ném ra, bỗng nhiên có người nhảy tới giữa không trung, hét lớn một tiếng: "Dừng tay."


Bộ áo bào trắng vung lên, bị cuồng phong thổi bay lên cuồn cuộn thật lâu ở trên cao, tóc đen như mây, trút xuống trên vai, trên khuôn mặt như ngọc lúc này bao phủ sát khí tàn bạo, đang chậm rãi từ trên cao đáp xuống mặt đất, thân hình của hắn xoay lại đối mặt với đao phủ, đồng thời cùng phương hướng đó song song bay vọt ra hơn mười đạo thân ảnh rơi xuống phía sau hắn, thái độ cẩn thận cung kính: "Chủ tử?"



Nam tử áo bào trắng, mặt mày đều yêu nghiệt bức người, người này chính là con trai của hữu tướng Sở Thiển Dực, lúc này gặp lại hắn, so với lúc trước càng thêm phóng đãng hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ quý khí, khóe môi nhếch lên tạo ra nụ cười điên đảo chúng sinh, trong đám người xem có rất nhiều người phải hít sâu, nam nhân này thật tuấn tú a.



"Tây Môn tướng quân, đã lâu không gặp" Sở Thiển Dực ôm quyền, thái độ ba phần thật lòng bảy phần đùa giởn.



"Nghịch tặc, quả nhiên giống như hoàng thượng dự đoán, ngươi nhất định đến cướp pháp trường, " Tây Môn Chính Hào xoay mình đứng lên, phát ra tiếng hô như sấm, tay vừa nhấc lên, phía sau lập tức có người đưa lên một thanh huyền thiết trường đao, đao này nặng chừng mười mấy cân, nhưng để ở trong tay Tây Môn Chính Hào, thật giống như hắn đang cầm một thanh kiếm, có thể thấy được cánh tay của hắn có sức mạnh kinh người, công phu cũng rất khá.



"Tặc tử chịu chết đi."



Tây Môn Chính Hào thân hình nhảy lên, bay vút qua bàn, rơi thẳng đến trước mặt Sở Thiển Dực, trường đao run lên liền đâm tới, thủ hạ ở phía sau Sở Thiển Dực biến sắc, vài tên đã vọt tới trước, một người quát lạnh: "Lớn mật, dám vô lễ đối với tam hoàng tử, muốn chết."



Lời này vừa thốt ra, Tây Môn Chính Hào đã bị sửng sốt, lời của người này có ý gì, ánh mắt nhìn hắn thật sâu: "Ngươi lại muốn giở trò gì?"



Sở Thiển Dực khóe môi nhất câu, nụ cười càng phát ra xinh đẹp, như đóa hoa trên cành, chỉ thấy tên thủ hạ vừa giận mắng Tây Môn chính hào mở miệng lần nữa: "Đây là tam hoàng tử điện hạ của Vân Thương quốc chúng ta, đừng nói ngươi chỉ là một tướng quân nho nhỏ, ngay cả Huyền đế của các ngươi, chỉ sợ cũng chẳng dám ngang nhiên động thủ, chẳng lẽ các ngươi thực sự muốn cùng Vân Thương quốc chúng ta khai chiến?"



Lời vừa nói ra, không chỉ người ở trên đài chấn kinh, mà ngay cả những người đang xem ở dưới đài, cũng đang nghị luận sôi nổi, nghiêm túc quan sát nam tử yêu nghiệt không gì sánh nổi trên đài, hắn là công tử con của hữu tướng không sai a, tiểu tử này lớn lên rất đẹp, họ nhìn thấy hắn từ nhỏ cho đến lớn, sao có thể là tam hoàng tử của Vân Thương quốc được? Dù như thế nào cũng không có ai tin.



"Nói bậy, các ngươi cho tùy tiện tìm đại một lý do, bản tướng quân liền tin các ngươi sao?"



"Tây Môn Chính Hào to gan, bản điện hạ chẳng lẻ cần ngươi tin tưởng sao? Hiện tại ta muốn gặp Huyền đế, lập tức, " Sở Thiển Dực đột nhiên biến sắc, âm ngao không gì sánh được, như vừa chạm vào cơn lôi đình thịnh nộ.



Tây Môn Chính Hào đối mặt với tình trạng đột phát trước mắt, không dám khinh thường, hắn đang lâm vào thế khó xử, nhưng nếu trước mắt thực sự là tam hoàng tử của Vân Thương quốc, như vậy cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể đánh hắn, bằng không hai nước tất sẽ khai chiến, thế nhưng nói hắn là tam hoàng tử Vân Thương quốc, thì vô luận như thế nào Tây Môn Chính Hào cũng không tin, nam tử ở trước mắt này là đệ nhất yêu nghiệt công tử Lâm An thành con trai của hữu tướng, dù có hóa thành tro, hắn cũng nhận ra được, vì sao bây giờ lại thành tam hoàng tử của Vân Thương quốc?



"Bản tướng sẽ không tin lời của tiểu nhân như ngươi nói, chẳng lẻ muốn bản tướng đem ngươi đưa vào hoàng cung để ám sát hoàng thượng sao."



Tây Môn Chính Hào không dám khinh thường, nêt thái độ rất kiên quyết.



Sở Thiển Dực âm u lạnh lùng căm tức liếc hắn một cái, hai tay đưa vào trong áo, lấy ra một lệnh bài, trên mặt lệnh bài có viết Văn Ngọc tam hoàng tử của Vân Thương quốc, không ngờ Sở Thiển Dực lại thật là tam hoàng tử của Vân Thương quốc, nhìn thấy vật này Tây Môn Chính Hào không dám nói thêm cái gì.



"Được, tiến cung, " những chuyện thế này chỉ phải vào cung, hắn cũng không quyền lợi xử trí chuyện như vậy.



Giờ ngọ ba khắc đã qua, những người bị trảm của Sở gia, bị giam vào trong đại lao bộ binh, còn Tây Môn Chính Hào cùng Sở Thiển Dực thì tiến cung.



Lưu Ly cung.



Mộ Dung Lưu Tôn đối mặt với tình huống như vậy cũng rất là ngạc nhiên, hắn đã phái ám vệ điều tra, biết gần nhất có người của Vân Thương quốc đang hoạt động ở Lâm An thành, hắn đang chờ tin tức bắt được người ở ngọ môn pháp trường, chỉ là không ngờ tới, Sở Thiển Dực căn bản không phải người của Sở gia, mà là người của Vân Thương quốc, hắn sao lại là người Vân Thương quốc.



"Ngươi nói ngươi là Vân Thương quốc tam hoàng tử?"



"Đúng vậy, Huyền đế" Sở Thiển Dực đã không còn vẻ đùa bởn như lúc trước, hiếm khi thấy được hắn đoan trang, trầm ổn nội liễm mở miệng, quanh thân đầy quý khí, còn ưu nhã lấy ra tín vật của mình.



nguyên lai Hắn thật là tam hoàng tử Văn Ngọc của Vân Thương quốc, nhưng vì sao hoàng tử Vân Thương quốc lại trở thành công tử của hữu tướng đây? hoàng đế ngồi trên cao, sắc mặt trở nên âm ngao xấu xí, trầm giọng mở miệng: "Hiện tại là ngươi lấy thân phận tam hoàng tử của Vân Thương quốc quang lâm Huyền Nguyệt của ta, không biết tam hoàng tử vì sao lại ngăn cản Tây Môn tướng quân của Huyền Nguyệt hành hình."



Sở Thiển Dực nhợt nhạt cười rộ lên, đôi mắt hắn nhộn nhạo rực rỡ như gió xuân buổi sáng.



"Huyền đế, kỳ thực hữu tướng cũng không có giúp đỡ Bắc Tân vương, ba ngàn phòng vệ quân kia là ta thuyên chuyển, thế nhưng ta lại không phải người Sở gia, như vậy Huyền đế lấy lý do gì để trảm cả nhà Sở gia đây?"



Mộ Dung Lưu Tôn vẻ mặt âm trầm, đáy mắt đen như vực sâu vô biên.



Hắn biết những gì Sở Thiển Dực nói là sự thực, nếu như Sở Thiển Dực không phải người Sở gia, như vậy hắn sẽ không có chứng cứ chứng minh Sở gia có tội, ba ngàn phòng vệ quân có thể làm chứng là Sở đại công tử dụng binh phù để thuyên chuyển bọn họ, nhưng bây giờ Sở đại công tử căn bản không phải người Sở gia, mà là tam hoàng tử Vân Thương quốc, nếu như hắn chém Sở gia, tất nhiên phải có một lời giải thích hợp lý.



"Ngươi?"



Mộ Dung Lưu Tôn giận dữ trừng bên dưới, ánh mắt ẩn chứa ý cười, tựa như chỉ trong nháy được rửa sạch bằng vũ lộ: "Tốt, trẫm đã coi thường ngươi, Văn Ngọc, không ngờ tới ngươi giấu kín đến như vậy, trẫm hiện tại muốn biết, ngươi làm như thế nào để đổi trắng thay đen, để làm con trai của Sở gia hơn hai mươi năm, trong chớp mắt lại biến thành hoàng tử tôn quý của một quốc gia?"



Sở Thiển Dực nhướng mày, ngưng mắt, nhanh chóng thu liễm nụ cười sắp nở ra, trên mặt là vẻ chăm chú, kỳ thực hắn tình nguyện bản thân là một người bình thường của Sở gia, như vậy, hắn sẽ sớm khuyên phụ thân giao ra binh quyền, nhưng đáng tiếc hắn không phải, từ nhỏ sứ mệnh của hắn, chính là gánh vác, trà trộn vào Huyền Nguyệt, nhằm bắt thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, như vậy ngoài mặt Vân Thương quốc là một quốc gia đơn độc, nhưng trên thực tế là một quốc gia chia hai, nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, Ngữ Yên kia có điểm cuồng dại, quả nhiên đã yêu hoàng thượng, bất luận bọn họ đã khuyên dạy nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không chịu dùng quỷ kế ở trên người hoàng thượng, vì thế cuối cùng cục diện này đã bị phá vỡ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro