Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tử Mạch có điểm khó hiểu, nói: “Cái gì?”

Cố Thừa chậm rãi nâng mặt y lên, cúi xuống, hạ giọng nói: “Ngươi vừa rồi nói cái loại bệnh này, ta giống như cũng có. Con khỉ nhỏ, ta muốn hôn ngươi.”

Ân Tử Mạch nhìn Cố Thừa dựa vào càng ngày càng gần, cả người đều ngốc.

"Khoan, khoan đã!” Ân Tử Mạch vội dùng sức che miệng lại, hô, “Cố huynh, ngươi chờ một chút.”

Cố Thừa trong mắt mang theo ý cười, nói: “Còn phải đợi cái gì?”

Ân Tử Mạch: “Chờ ngươi đầu óc thanh tỉnh một chút.”

Cố Thừa: “……”

Hắn nghiêm túc nói: “Ta đầu óc rất thanh tỉnh.”

“Vậy ngươi biết ta là ai sao?”

“Ân Tử Mạch, Huyền Thiên giáo chủ, mất trí nhớ.” Cố Thừa nói.

Ân Tử Mạch: “…… Ngươi còn quên một cái rất quan trọng.”

Cố Thừa: “Nội lực không có?”

Ân Tử Mạch phi thường nghiêm túc mà nói: “Ta là nam nhân.”

Cố Thừa: “Ngươi là nam nhân cùng ta muốn hôn ngươi có quan hệ gì?”

Ân Tử Mạch: “……” nhìn Cố Thừa vẻ mặt thản nhiên, y lập tức không biết nên phản bác như thế nào.

Cố Thừa cũng đã nhịn không được.

Từ lần trước Ân Tử Mạch kích động mà ôm lấy hắn, về sau hắn liền thường xuyên muốn ôm Ân Tử Mạch, đặc biệt là ôm một lần sau phát hiện Ân Tử Mạch thân thể đặc biệt mềm mại bế lên đặc biệt thoải mái, loại ý niệm này liền càng thêm mãnh liệt.

Hơn hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ từng có loại cảm giác cùng loại ý niệm này, dĩ vãng tâm tình của hắn trên cơ bản đều là luyện võ, nhưng gần đây tâm tư của hắn lại đều để lên trên người Ân Tử Mạch.

Mặc kệ là Ân Tử Mạch sợ hãi trước tiên đều trốn đến phía sau hắn, hay là Ân Tử Mạch vui vẻ trước tiên luôn cùng hắn chia sẻ, hoặc là khi gặp được khó khăn Ân Tử Mạch sẽ trước tiên nhìn về phía hắn tìm kiếm đáp án, hắn đều cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Bởi vì Ân Tử Mạch ỷ lại hắn mà sinh ra thỏa mãn.

Tựa như như bây giờ, nhìn đến cặp mắt tràn đầy hơi nước của Ân Tử Mạch, tâm hắn có thể mềm mại như một bãi xuân thủy.

Cố Thừa không hề do dự, cúi đầu đầu tiên là hôn lên trán Ân Tử Mạch, sau đó theo gương mặt y đi xuống, chạm đến chóp mũi, cuối cùng hôn lên bờ môi của y.

Nhưng không đợi hắn hôn đến đôi môi hồng nhuận mềm mại kia, Ân Tử Mạch cũng đã giãy giụa chạy ra.

Khi Cố Thừa hôn đến trán y, Ân Tử Mạch trong đầu oanh một tiếng như là có cái gì nứt ra, y ngốc lăng vài giây, thẳng đến khi cảm giác được Cố Thừa sắp hôn lên môi của y, liền vội dùng sức tránh Cố Thừa, sau đó chật vật mà tránh thoát.

Cố Thừa đứng ở tại chỗ nhìn Ân Tử Mạch hoảng loạn mà chạy đi, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.

Vì sao Ân Tử Mạch muốn cự tuyệt hắn?

Ôm đều ôm, bồi cũng bồi quá vài lần, liền ngủ đều cùng nhau ngủ qua, vì cái gì hôn một chút liền chấn kinh con thỏ kia như vậy?

Chẳng lẽ không nên là lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông sao?

Cố Thừa không hiểu ra sao mà nhấc chân hướng Ân Tử Mạch đuổi theo.

Ân Tử Mạch chạy một lúc sau, trong đầu hiện lên một việc.

Nếu vừa rồi y tiếp nhận hôn môi Cố Thừa, như vậy có phải hay không thực hiện được kế hoạch ca y đã định ra? Nói không chừng hai người động tình dưới đêm nay là có thể thành công lăn lên giường, sau đó trong thân thể y hàn khí liền có thể giải.

Y cũng là có thể thoát khỏi hàn khí đáng chết kia.

Ân Tử Mạch bước chân chậm lại.

Cố Thừa nhẹ nhàng liền đuổi theo y, giữ chặt tay y, nghi hoặc nói: “Ngươi vì cái gì muốn chạy?”

Ân Tử Mạch ngẩng đầu nhìn Cố Thừa, thấy Cố Thừa mặt mũi rõ ràng tuấn lãng, Ân Tử Mạch nội tâm quay cuồng vài cái ý niệm, trong chốc lát suy nghĩ không bằng cứ như vậy cùng Cố Thừa hôn là tốt nhất, trong chốc lát rồi lại nghĩ đến y không thể lợi dụng cảm tình của Cố Thừa.

Cố Thừa đối y ôn nhu như vậy, y càng không thể bởi vì muốn trừ bỏ hàn khí liền đi lợi dụng cảm tình Cố Thừa dành cho y.

Ân Tử Mạch nói: “Cố huynh, ta…… ta còn không thích ứng được ngươi đột nhiên muốn hôn ta.”

Cố Thừa nghiêm trang nói: “Ngươi còn không có khả năng thông suốt.”

Ân Tử Mạch: “……”

Cố Thừa nói: “Trước khi nhìn đến nam nhân kia muốn hôn ngươi, ta cũng không thông suốt, cho rằng đối với ngươi ôn nhu chỉ là bởi vì chúng ta là bạn tốt. Nhưng khi nhìn nam nhân kia ôm ngươi lại muốn hôn ngươi, lòng ta thực không thoải mái, thậm chí nổi lên ý niệm muốn giết hắn.”

Ân Tử Mạch ngơ ngác mà nhìn hắn.

Cố Thừa giơ tay nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt y, nói: “Vân Viễn cùng ta nói ánh mắt ta nhìn ngươi tựa như ẩn chứa ái tình trong đó, ta cho rằng hắn nói bậy bạ. Nhưng vừa rồi trong nháy mắt, ta đột nhiên hiểu rõ vì sao những ngày qua ta nhìn đến ngươi liền cảm thấy tâm tình sung sướng, cũng hiểu rõ vì sao luôn muốn ôm ngươi, muốn sờ mặt ngươi, vẫn luôn muốn ôm ngươi không buông tay. Mà mỗi lần ngươi nhìn ta, ta liền cảm thấy ta giống như có được toàn bộ thiên hạ, trong mắt cũng chỉ dư lại một mình ngươi. Ta muốn, đại khái chính là……”

(Dưa muốn nói: Anh Cố tình thánh quá, quắn quéo hết tim tui rồi.)

Cố Thừa ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm, nhìn Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch vẫn như cũ ngốc lăng mà nhìn hắn, y thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Cố Thừa, nhìn Cố Thừa trong mắt chứa chan nhu tình. Mặt chậm rãi biến hồng, tim đập bùm bùm mà nhảy, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

Cố Thừa cầm tay y đặt ở bên miệng hôn hôn, sau đó cong lưng, đôi tay chế trụ lưng y, làm y mặt hơi ngẩng lên, nhìn chăm chú y, nghiêm túc mà nói: “Mạch Nhi, ta thích ngươi.”

Ân Tử Mạch hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Y cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà được Cố Thừa thổ lộ.

Cố Thừa lại một lần nữa hôn xuống.
Ân Tử Mạch đại não trống rỗng, y ngơ ngác mà đứng, không có giãy giụa cũng không có phản kháng, chỉ cảm thấy trên môi truyền đến một mảnh ấm áp.

Cố Thừa lướt qua.

Hắn nhìn Ân Tử Mạch vẻ mặt mờ mịt, đầy mặt đều là ngây dại, trong lòng biết gia hỏa này có thể là bị hắn dọa rồi, cũng không dám hôn sâu, nhẹ lướt qua đôi môi y sau đó liền ngừng lại.

Ân Tử Mạch ngây ngốc mà nâng tay lên sờ sờ miệng mình, nói: “Ngọt.”

“Ta vừa rồi nếm một viên kẹo đậu phộng.” Cố Thừa ôn nhu mà cười, nói.

Ân Tử Mạch nghe được kẹo đậu phộng, theo bản năng mà vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, hoàn toàn không biết cái động tác này đối với Cố Thừa vừa mới thông suốt trong mắt xem ra, là dụ hoặc người cỡ nào.

Ân Tử Mạch hoàn toàn không có cảm nhận được ánh mắt u ám của Cố Thừa, liếm liếm môi sau đó lại nói một câu: “Kẹo đậu phộng thật là hảo ngọt.”

Phòng tuyến cuối cùng của Cố Thừa hoàn toàn sụp đổ, hắn chế trụ cằm Ân Tử Mạch, dùng sức hôn lên.

Ân Tử Mạch: “!!!”

Lúc này, y rốt cuộc hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Cố Thừa đang hôn y!

Ân Tử Mạch dùng cả tay cả chân tránh thoát Cố Thừa, hận không thể bốn chân liều mạng mà chạy đi.

Cố Thừa: “……”

Vừa rồi hôn Ân Tử Mạch, thấy y ngoan ngoãn, Cố Thừa còn tưởng rằng y cũng đã thông suốt! Nhưng hiện tại xem y chạy như hận không thể dài thêm hai cái chân nữa, hiểu được vừa rồi y ngoan ngoãn chỉ là khiếp sợ mà trì độn……

Cố Thừa cũng không vội, dù sao hắn đã xác định tình cảm của mình đối Ân Tử Mạch là thích, như vậy hắn tự nhiên sẽ không đem người thả chạy.

Hơn nữa, hắn còn giữ ước hẹn của Ân Tử Mạch.

Nhớ tới lần trước Ân Tử Mạch thân phận bị vạch trần, hắn nói muốn Ân Tử Mạch thề cả đời lưu lại bên người hắn, Cố Thừa liền cảm thấy lúc ấy chính mình thật là quá có dự kiến trước.

Không có thích cũng liền đem người cột vào bên mình cả đời, Cố Thừa càng không nóng nảy, chậm rì rì mà đi theo Ân Tử Mạch, nhìn y chạy.

“Giáo chủ, chạy gấp như vậy là có chuyện gì? Phía sau có người xấu đuổi ngươi sao?” Trở lại Cố gia, vừa vặn gặp được Phong Lai đi ra, thấy Ân Tử Mạch chạy tới, gương mặt đỏ bừng lại thở dốc, Phong Lai hướng phía sau y nhìn, lại chỉ nhìn thấy Cố Thừa.

Ân Tử Mạch bất chấp trả lời hắn, nhanh như chớp chạy vào phòng mình, sau đó khóa trái cửa phòng, dựa vào cửa phòng há mồm thở dốc.

“Minh chủ, giáo chủ chúng ta đụng tới cái gì sợ hãi sao? Như thế nào chạy nhanh như vậy.” Phong Lai hỏi.

Cố Thừa sờ sờ cằm, nói: “Y khả năng là gặp chân ái.”

Phong Lai trừng lớn mắt vẻ mặt không thể tưởng tượng!

“Gặp được chân ái tâm tình quá kích động, chạy hai bước mà phát tiết một chút.” Cố Thừa nói, sau đó chậm rì rì, tâm tình sung sướng mà hướng phong Ân Tử Mạch đi đến.

Lưu lại Phong Lai trợn mắt há hốc mồm mà đứng tại chỗ.

“Tiểu sư đệ?” Kỳ Lãng đi ra, nhìn thấy Phong Lai khiếp sợ, đi qua nhân cơ hội sờ mặt hắn, nói, “Phát sinh chuyện gì?”

Phong Lai khiếp sợ đến Kỳ Lãng sờ mặt hắn cũng chưa phản ứng lại, nói: “Vừa rồi minh chủ nói giáo chủ khả năng gặp chân ái.”

Kỳ Lãng nhướng mày, cười nói: “Chuyện tốt a.”

“Chính là, ngươi không phải nói……” Phong Lai nhìn nhìn trái phải, hạ giọng nói, “Ngươi không phải nói minh chủ đối giáo chủ chúng ta có ý sao? Như thế nào giáo chủ đi ra ngoài một chuyến gặp được chân ái, hắn còn vui vẻ như vậy?”

Kỳ Lãng sờ sờ cái mũi, nhìn về phía Phong Lai, nói: “Có muốn biết hay không?"

Phong Lai gật đầu.

“Ngươi hôn ta một ngụm, ta nói cho ngươi.”

Phong Lai: “……”

Hắn một quyền đấm qua, bị Kỳ Lãng chế trụ một phen kéo vào trong lòng, ở trước Phong Lai hoàn toàn tạc mao nói: “Ta đoán, Cố Thừa đối với giáo chủ các ngươi tỏ tình.”

“Minh chủ đối giáo chủ chúng ta……” Phong Lai vừa muốn rống ra, bị Kỳ Lãng tay mắt lanh lẹ mà bưng kín miệng.

“Nếu là ta đoán sai, ngươi rống ra như vậy, giáo chủ các ngươi da mặt mỏng, sẽ xấu hổ buồn bực không dám ra khỏi phòng mất.”

Phong Lai: “……”

Hắn thở dài, nói: “Còn may giáo chủ hiện tại không có nội lực, nếu là trước kia, ta vừa rồi nếu thật sự rống ra, phỏng chừng có thể bị hắn một chưởng bức ngủ hai ngày.”

Kỳ Lãng trên mặt tràn đầy hâm mộ, nói: “Minh chủ thật là có phúc khí, giáo chủ hiện tại như vậy nhuyễn manh dễ đẩy ngã. Ai, tiểu sư đệ, ngươi chừng nào thì……”

“Cút đi!” Phong Lai hung hăng đạp hắn một cái, sau đó chạy đến phòng Tả Yến, hắn đến trước tiên đem tin tức này nói cho Tả Yến!

Cố Thừa đi đến cửa phòng Ân Tử Mạch, dùng tay đẩy đẩy, thấy cửa phòng từ bên trong khóa trái, liền dựa vào trên cửa, nói: “Mạch Nhi, có muốn ăn kẹo đậu phộng hay không?”

Ân Tử Mạch: “……” Hiện tại là thời điểm nên ăn kẹo đậu phộng sao?!

“Ta muốn đi ngủ.” Ân Tử Mạch rầu rĩ mà nói, sau đó đi đến mép giường, bùm một tiếng gục ở trên chăn, dùng gối che đầu.

Ngủ? Cố Thừa đứng ở ngoài cửa nhìn cửa phòng, vòng đi đến phía trước cửa sổ, duỗi tay đẩy, quả nhiên, cửa sổ không có đóng.

Hắn cười tủm tỉm mà nhìn Ân Tử Mạch khiếp sợ từ trên giường bò dậy, nói: “Yêu cầu ta bồi ngươi cùng nhau ngủ sao?”

Ân Tử Mạch: “……”

Y đi tới, thở phì phì mà dùng sức khép lại cửa sổ, nói: “Không cần!”

Cố Thừa bị từ chối, sờ sờ mũi, cười dị thường thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro