C171 - C175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt cả một ngày tiếp theo, Lâm Uyển Bạch không biết mình đã trải qua như thế nào.

Đến tận khi hết giờ làm, phải có người đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở, cô mới ý thức được mình cần dọn đồ đạc. Xuống xe buýt, cô không lập tức đi về nhà ngay mà đi tới một siêu thị nhỏ gần đó. Tối nay không có tâm trạng nấu nướng gì, cô ăn nhanh một bữa trong một cửa hàng bên trong.

Khi đi ra, trên màn hình phát một bộ phim hoạt hình, có rất nhiều trẻ con đang quây lại xem.

Lâm Uyển Bạch cũng ngồi xuống một góc ghế, nội dung và nhạc nền rất vui nhộn. Tới phút cuối cùng, cô phát hiện nụ cưởi của mình cũng cứng đờ lại, còn sắc trời bên ngoài đã tối từ lúc nào.

Lâm Uyển Bạch đi tới dưới tòa nhà chung cư, phát hiện chiếc Land Rover trắng đang đỗ ở đó.

Hơi thở của cô khựng lại vài giây rồi cô mới lấy lại tinh thần đi vào trong. Khi cúi đầu, cô phát hiện tờ báo Lâm Dao Dao mang qua vẫn được cô vần vò trong tay suốt.

Thật ra sau khi biết chuyện anh có vợ chưa cưới và đưa ra đề nghị chia tay, cô ít nhiều vẫn có tâm lý né tránh, chính là không muốn đợi tới ngày anh không cần mình nữa. Để tránh bản thân trở nên bi thảm hơn, cô đã còn bỏ anh trước.

Bây giờ sau khi đọc được tin đính hôn của họ, trong lòng Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy may mắn.

Đính hôn rồi, chứng tỏ tiếp theo đây họ sẽ kết hôn...

Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân không được nghĩ nữa, vậy mà lại bất giác nắm chặt tờ báo hơn.

Cô như một con ốc sên, cuối cùng cũng bò lên được tới tầng cao nhất.

Lâm Uyển Bạch dừng chân lại, vì có mùi khói thuốc lá bay qua. Cô ngẩng đầu, trước cửa chống trộm của căn nhà đối diện, Hoắc Trường Uyên đứng đó, có vẻ như đang đợi cô. Anh chốc chốc lại nhìn xuống mặt đồng hồ đeo tay, bờ môi mỏng vẫn còn vương chút khói, bên chân có một vali hành lý.

Vali hành lý...

Lâm Uyển Bạch sững người.

Vậy là anh chuẩn bị tạm biệt cô rồi sao...

Nếu trước kia là lý do ống nước hỏng, vậy thì bây giờ chắc anh thật sự định chuyển đi?

Khi thấy cô nhìn qua, Hoắc Trường Uyên cũng đồng thời nhìn thấy tờ báo trong tay cô, lập tức nhíu mày.

Hoắc Trường Uyên buông thõng tay xuống, ngập ngừng hỏi: "Em đã đọc báo rồi?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Một nỗi đau giống như rỉ ra từ mái khiến cô dùng sức nắm chặt tay lại, rất ngắn ngủi nhưng rất mãnh liệt.

Cô bước lên bậc thềm cuối cùng, đứng cùng một độ cao với anh.

"Em không có gì cần hỏi anh sao? Muốn nói với anh?" Hoắc Trường Uyên từ từ nhướng đuôi mày lên, đôi mắt hơi nheo lại dưới ánh đèn cảm ứng.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu rất chậm rãi.

Cảm nhận được tầm nhìn áp lực của anh, cô gắng sức, ngước mắt lên, phát âm có chút khó khăn: "Hoắc Trường Uyên, em chúc anh hạnh phúc."

"Chúc anh hạnh phúc?" Hoắc Trường Uyên lặp lại, ánh mắt lạnh đi trong khoảnh khắc.

Sau đó, anh cười khẩy hai tiếng: "Ha ha..."

Hoắc Trường Uyên thẳng thừng dùng tay dập tắt điếu thuốc, rồi xách vali bên chân lên, đi tới trước mặt cô thì dừng lại. Ở một khoảng cách rất gần, gần tới mức con ngươi đen láy của anh còn soi rõ bóng cô, anh mấp máy môi, hơi thở vẫn đầy mùi thuốc lá.

"Uyển Uyển, em không hiểu anh cũng không sao."

Khi anh nói câu này, ánh mắt giống như một rừng cây đầy chướng khí, ngữ điệu gần như u ám.

Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ của câu nói này, anh đã xách vali đi lướt qua cô.

Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất, đèn cảm ứng cũng tắt ngấm.

Lâm Uyển Bạch thất thần rút chìa khóa ra, mở cửa đi vào nhà.

...

Liên tục ba ngày sau đó, ngày tháng dường như trở lại với vẻ tĩnh lặng như nước.

Mỗi ngày hết đi làm lại về nhà, quãng đường chỉ nối đúng hai địa điểm, cánh cửa đối diện không mở ra thêm lần nào nữa, ô cửa sổ ở tầng trên cùng cũng không còn sáng lên, và chiếc xe Land Rover trắng càng không hề đỗ dưới nhà.

Buổi chiều thứ Sáu, Lâm Uyển Bạch và quản lý tới Hoắc Thị một chuyến.

Giống như hai lần trước, người chủ trì cuộc họp là quản lý bộ phận. Khi đi ra ngoài, cô thấy cánh cửa phòng tổng giám đốc đóng kín, giống như đã khóa lại, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Hoắc Trường Uyên, ngược lại Giang Phóng vẫn ở đó, nhưng dường như rất nhàn nhã.

Khi cô và quản lý đi vào trong thang máy, Giang Phóng cũng đi theo.

Vì là tầng trên cùng nên muốn đi xuống cũng mất một ít thời gian, trong không gian chật hẹp chỉ có ba con người.

"Trợ lý Giang!" Quản lý xoa tay, ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lên tiếng vẻ thăm dò: "Có một tin tức nhỏ không biết có phải thật không? Nghe nói bây giờ Hoắc tổng không còn ở Hoắc Thị nữa mà tới công ty con ở Lâm Thành?"

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch ngỡ ngàng đứng sững tại chỗ.

Cô tròn mắt nhìn về phía Giang Phóng, không dám chớp mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm miệng anh ấy, không thể tin đây là sự thật.

"Vâng!" Cuối cùng Giang Phóng gật đầu.

"Trợ lý Giang, anh nói thật sao?" Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên.

Giang Phóng gật đầu, hơi ngập ngừng giải thích: "Vâng, cô Lâm, Hoắc tổng đã không còn ở Hoắc Thị nữa. Là do đích thân chủ tịch Hoắc triệu tập Đại hội cổ đông và ra lệnh này!"

Từ tòa nhà lớn đi ra, bên ngoài gió thu mát rượi. Không biết có phải vì ánh nắng chan hòa hay không mà Lâm Uyển Bạch bỗng thấy choáng váng.

Trong mơ hồ, cô vẫn đang cố tiêu hóa chuyện này. Cô vô thức lục tìm ba chữ "Hoắc Trường Uyên" trong di động, khi gọi qua thì lại có giọng nữ hệ thống báo tắt máy. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, bỗng cảm thấy rất mơ hồ, cũng rất hoảng loạn.

Đúng lúc này chuông di động vang lên, Hoắc Dung là người gọi tới.

"Rau cải trắng, cháu đang làm gì? Trưa nay đi ăn cơm không?"

Một loạt những nghi vấn trong lòng đang cần tìm đáp án, Lâm Uyển Bạch không buồn suy nghĩ, gật đầu: "Vâng! Cô ơi, cháu sẽ qua tìm cô!"

...

Tại nhà hàng, bên trong có rất nhiều nhân viên văn phòng.

Lâm Uyển Bạch đẩy cửa đi vào, nhanh chóng tìm thấy vị trí của Hoắc Dung, cô rảo bước tiến tới.

"Mau qua đây!" Hoắc Dung cười tít mắt vẫy tay với cô, đưa thực đơn cho cô: "Cô vừa gọi hai suất cơm, rau cải trắng, cháu xem còn muốn ăn món gì không!"

"Cháu sao cũng được ạ!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu biểu thị.

Hoắc Dung chống cằm, một tay giơ lên gọi phục vụ: "Vậy thì thêm một phần salad và một cốc nước cam đi!"

Lâm Uyển Bạch lại gật đầu qua loa.

Vì là bữa chính nên tốc độ thức ăn lên khá nhanh.

"Đừng tưởng, đồ ăn ở đây ngon thật đấy!" Hoắc Dung tập trung vào ăn uống, cảm thán suốt: "Cô tưởng mấy cửa hàng cơm văn phòng này cực kỳ khó ăn chứ. Cháu không biết đâu, lúc ở nước ngoài cô suốt ngày ăn hamburger, chán muốn chết!"

"Dạ." Lâm Uyển Bạch cắn ống hút, bụng đầy tâm sự.

Cơm và thức ăn trước mặt cô không mấy động vào. Cô đợi mãi, đợi mãi, Hoắc Dung vẫn chưa có ý định lên tiếng.

Đến tận khi thanh toán xong rời khỏi nhà hàng, bà vẫn còn lằng nhằng với cô: "Rau cải trắng, cháu chắc cũng phải được nghỉ trưa khoảng tiếng rưỡi chứ nhỉ? Cô vừa tới, gần đây hình như có một trung tâm thương mại khá ổn. Lát nữa cháu đi dạo với cô được không? Từ ngày về nước, cô chẳng được đi mua sắm mấy, phải mua vài ba bộ quần áo thật đẹp..."

"Cô à, cháu nghe nói Hoắc Trường Uyên anh ấy..."

Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng không nhịn được, chủ động cắt ngang.

Hoắc Dung chớp mắt: "Làm sao?"

"Anh ấy không còn ở Hoắc Thị nữa..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.

"Ồ, chuyện này à!" Hoắc Dung làm ra vẻ bàng hoàng tỉnh ngộ, nhưng lại vòng vèo không nói, mà nhàn nhã đi về phía chiếc BMW ở bên đường.

Lên xe rồi, người tài xế đi với tốc độ vững chãi.

Hoắc Dung rút một chiếc gương nhỏ trong túi ra, hứng khởi soi. Khi liếc thấy cô sắp cắn nát đôi môi tới nơi, cuối cùng bà không nhịn được nữa, bật cười bỏ gương xuống: "Xem cháu sốt ruột kìa! Không chọc cháu nữa, cô kể hết!"

Lâm Uyển Bạch nghe thấy vậy, lập tức chăm chú nín thở.

"Trường Uyên đúng là không còn ở Hoắc Thị nữa." Hoắc Dung nghiêm mặt nói, không đùa giỡn nữa: "Anh trai cô, cũng tức là chủ tịch Hoắc, đã đích thân triệu tập Đại hội cổ đông, tạm thời cử nó sang công ty con ở Lâm Thành. Lâm Thành là một thành phố nhỏ kiểu đô thị loại ba loại bốn, công ty con cũng không lớn. Thật ra ngoài mặt nói là điều phối chức vụ, thực tế là bị cách chức."

"... Nhưng vì sao chứ?" Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay lại.

"Rau cải trắng, cháu thật sự rất muốn biết?" Hoắc Dung nhướng mày.

"Đương nhiên ạ!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Hoắc Dung mỉm cười nhìn cô: "Vì cháu đấy."

"..." Lâm Uyển Bạch lập tức giật mình.

Vì cô?

Hoắc Dung gật đầu, chứng thực sự không chắc chắn của cô, lên tiếng: "Nhà họ Hoắc và nhà họ Lục đã sớm đính ước với nhau. Vị hôn thê đó của nó lần này về nước chính là vì chuyện cưới xin của hai đứa! Tối hôm đó cô về nhà họ Hoắc, mẹ con họ Lục cũng ở đấy, bàn bạc lễ đính hôn. Sau đó Trường Uyên cũng bị gọi về. Nó từ chối, anh cô tức gần chết, thế nên mới hạ lệnh, coi như là trừng phạt nhỏ dành cho nó!"

Lâm Uyển Bạch loáng thoáng nhớ lại, có lẽ là buổi tối cô bị trẹo chân.

Anh nhận điện thoại rồi vội vã rời đi, hơn nữa khi quay về còn đứng dưới nhà hút thuốc...

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trường Uyên là đứa lớn lên trước mắt cô. Dù là lúc nhỏ bị đưa ra nước ngoài hay sau này tiếp quản Hoắc Thị, mỗi bước đi nó đều cố gắng làm tốt nhất, để đạt được yêu cầu của anh cô." Nói tới đây Hoắc Dung hơi ngừng lại, một lần nữa nhìn cô: "Đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy nó ngang nhiên chống đối anh cô!"

"Anh ấy..." Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm.

Mỗi một chữ vọng vào tai đều khiến lòng cô như bị lửa đốt.

Hoắc Dung cười dịu dàng nhìn cô, tốc độ nói chậm rãi: "Tính cách Trường Uyên khá lạnh lùng, nhiều lúc muốn làm gì cả cô cũng không đoán được. Nhưng xưa nay nó chỉ làm chứ không nói! Rau cải trắng, cô gái ngốc à, cháu thật sự không hiểu lòng nó sao?"

Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, một tầng ươn ướt che mờ hai mắt.

Không đi dạo trung tâm mua sắm nào đó, người tài xế phía trước đã lái BMW tới dưới tòa nhà công ty.

Phanh xe lại, người tài xế chạy qua mở cửa xe. Cô không nhúc nhích, mà quay người níu lấy tay Hoắc Dung: "Cô à, cô có thể đưa cháu đi tìm anh ấy không ạ?"

...

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thành.

Chiếc BMW dừng lại, khi Lâm Uyển Bạch cùng Hoắc Dung bước xuống, họ ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.

Cao ba mươi tầng, không thể so sánh với một Hoắc Thị vút tận trời mây. Cứ nghĩ đến chuyện anh đang ở một vị trí cao cao tại thượng như thế bị ném xuống một nơi bé nhỏ thế này, trong lòng cô lại như có một con sâu nhỏ đang gặm nhấm liên hồi, rất đau đớn.

Hoắc Dung đứng chống hông trước bàn lễ tân: "Gì, không gặp?"

"Xin lỗi ạ!" Cô nhân viên lễ tân lặp lại mệnh lệnh: "Hoắc tổng có dặn lại, đang họp, bất kỳ ai cũng không gặp."

"Thật là tức chết mất!" Hoắc Dung gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên nhưng anh tắt máy suốt, bà tức giận đi vòng vòng tại chỗ: "Không gặp chứ gì? Mấy người đợi đó, tôi sẽ đi mua gói thuốc nổ làm banh cái tòa nhà nhỏ xíu này ra!"

"Cô à!" Lâm Uyển Bạch vội tiến tới.

Nhìn vẻ mặt khó xử của cô nhân viên, cô đành nói: "Người ta cũng chỉ làm tròn trách nhiệm thôi ạ. Hơn nữa còn hơn hai tiếng nữa là hết giờ làm rồi, hay là chúng ta cứ đợi đã rồi tính tiếp ạ?"

"Ừm, về khách sạn đã!" Cuối cùng Hoắc Dung gật đầu.

Khi ra khỏi tòa nhà, bà còn giơ chân đá bay chiếc thùng rác bên cạnh cửa, phát ra một tiếng động cực lớn, làm mọi người trong đại sảnh hoang mang nhìn qua.

Lâm Uyển Bạch lặng lẽ rụt vai lại. Tính tình người nhà này quả thật y như đúc...

Chẳng biết trời đã tối từ lúc nào, qua khe cửa cầu thang thoát hiểm, bên ngoài trăng đã lên.

Đây là một tòa chung cư, một tầng bốn hộ, có vẻ đều rất rộng. Lâm Uyển Bạch đang đứng ngay trước nơi ở hiện tại của Hoắc Trường Uyên. Sao cô chịu ở yên trong khách sạn, biết được thông tin từ chỗ Hoắc Dung, cô tới đây ngay.

Cô ôm gối, ngồi sụp ở đó.

Ánh đèn hắt xuống, cô như một con cún nhỏ ngồi đợi chủ nhân của mình.

"Ding!"

Tiếng thang máy đột ngột vang lên giòn tan.

Lâm Uyển Bạch gần như lập tức ngẩng đầu, tròn mắt nín thở nhìn qua.

Khi cánh cửa ấy từ từ rộng mở, một bóng người cao lớn từ trong bước ra. Vẫn là bộ vest đen quen thuộc, khuôn mặt cương nghị nặng nề thêm vài phần dưới ánh đèn, đường khuôn cằm sắc lẹm.

Có vẻ phải tăng ca rất mệt mỏi, người ấy lấy tay day trán, nhíu mày rất sâu.

Lâm UYển Bạch vừa nhìn đã thấy đau lòng.

Hoắc Trường Uyên dường như cũng phát hiện ra điều khác thường, cúi xuống liền thấy một bóng người ngồi co ro trước cửa. Bàn tay đang rút chìa khóa chợt khựng lại, anh nheo mắt nhìn qua, đáy mắt lóe lên một chút ngỡ ngàng.

Lâm Uyển Bạch ngồi xổm qua lâu, hai chân đã tê dại.

Nhưng cô vẫn cắn răng, chống tay lên tường, gượng đứng dậy. Tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ, có điều khi lên tiếng, cổ họng cô đã nghẹn ngào: "Hoắc Trường Uyên, chúng ta quay lại với nhau được không?"

Ánh mắt u tối ấy cứ thế theo sát lấy cô. Yết hầu của anh chợt trượt đi, có vẻ như vẫn không dám chắc chắn về những gì cô vừa nói.

"Em nói gì?"

Lâm Uyển Bạch nhìn anh không chớp mắt, cắn môi: "Em nói... chúng ta quay lại với nhau được không?"

Cô đã nói ra những lời muốn nói nhất từ tận đáy lòng.

Suốt dọc đường tới Lâm Thành, bao gồm cả khoảng thời gian chờ đợi, cô vẫn luôn nghĩ mãi một chuyện này, muốn được ở bên anh, muốn được ôm lấy anh.

Nhưng thấy anh cứ im lặng không nói gì, Lâm Uyển Bạch lại hơi bối rối, không dám tiến lên.

Hoắc Trường Uyên cứ thế nhìn cô trong chốc lát, không nói đồng ý, cũng không phản đối. Bờ môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng. Có điều, anh rút nốt bộ chìa khóa đang rút dở ra, đi tới trước cánh cửa, vặn khóa mở cửa ngay trước mặt cô, rồi bước vào trong phòng.

Điều may mắn duy nhất là anh không hề đóng cửa lại.

Không có dép lê, cô đành đi chân đất vào trong. Hoắc Trường Uyên đã đi ra phòng khách, cởi áo khoác ngoài, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đã mặc cả ngày trời mà vẫn không có lấy một nếp nhăn. Cà vạt được giật xuống, ném sang bên cạnh. Khi anh giơ tay lên xắn tay áo, một chút bắp tay lộ ra.

Lâm Uyển Bạch ấp úng nhìn anh, chủ động lên tiếng: "Hôm nay em mới nghe nói chuyện này..."

"Em và quản lý tới Hoắc Thị, nghe thấy anh ta hỏi trợ lý Giang có phải anh không còn ở Hoắc Thị nữa mà đã tới công ty con ở Lâm Thành rồi không. Trợ lý Giang nói bố anh đã đích thân triệu tập cuộc họp cổ đông để công bố lệnh, sau đó em lại hỏi cô, em..."

Cô ấp úng xoắn ngón tay, cũng không biết mình đang nói chuyện gì nữa.

Còn Hoắc Trường Uyên thì chỉ im lặng lắng nghe, không nói gì, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có gì thay đổi, mỗi bóng cắt những đường nét trên khuôn mặt anh vẫn cứ trầm ổn và bình thản như thế.

"Tôi muốn nói cho cô biết, khi Trường Uyên chưa quen biết cô, nhà họ Hoắc đã định hôn ước này rồi, thế nên thật ra như vậy là không công bằng với Trường Uyên!"

"Anh ấy nói mình là bạn của cậu thế nên có thể yên tâm ở đây."

"Uyển Uyển, em không hiểu anh cũng không sao."

...

Rất nhiều âm thanh vang vọng bên tai lúc này.

Của Tần Tư Niên, của Tang Hiểu Du, bao gồm cả của anh, nhất là câu nói cuối cùng. Lâm Uyển Bạch nhớ tới ngữ điệu u ám của anh khi nói câu ấy, trong lòng như có một người nhỏ xíu đang rút cây roi ra quất cho cô từng roi một vậy.

"Hoắc Trường Uyên..."

Lâm Uyển Bạch khẽ gọi.

Khi anh đi qua bên cạnh mình, cô giơ tay níu lấy bàn tay lớn đang buông thõng bên cạnh của anh.

Đầu tiên là cái nắm tay rất nhẹ nhàng và dè dặt, sau đó là dùng sức siết chặt từng chút một. Cô khẽ lên tiếng, giọng đáng thương: "Hoắc Trường Uyên, anh... anh có còn cần em nữa không?"

Hoắc Trường Uyên cụp mắt xuống, nhìn bàn tay được cô nắm.

Sau đó, anh giơ tay còn lại lên, cạy tay cô ra từng chút một, rồi sải bước đi về phía bình nước.

Lâm Uyển Bạch buông bàn tay trống rỗng xuống, khi nắm chặt lại chỉ còn không khí. Trái tim cô dường như cũng trống rỗng theo.

Cô biết anh đang giận, hôm đó anh xách vali hành lý đứng ở cửa đợi mình, cô đã đọc được tin tức đính hôn, hiểu nhầm rằng anh thật sự định chuyển đi, thế nên nói lời chúc phúc anh, anh khi đó nhất định rất thất vọng...

Lâm Uyển Bạch nhìn anh, trên đỉnh đầu anh là nguồn sáng ấm áp, nhưng chẳng thể làm ấm lên sự hờ hững trên gương mặt anh.

Bỗng nhiên cô nhớ lại, lúc chia tay anh từng hỏi cô có chắc chắn không?

Anh còn nói: Tốt nhất em hãy suy nghĩ cho kỹ, không phải lần nào anh cũng sẽ về với người cũ đâu.

Câu cuối cùng như gõ vào lòng cô, cô dần dần cảm thấy không còn chắc chắn liệu anh có còn muốn mình không...

Lâm Uyển Bạch cắn môi, sống mũi cay cay. Dưới sự im lặng và lạnh nhạt của anh, cô đành quay người đi ra phía cửa. Mỗi bước đi, bả vai cô lại nặng thêm một chút. Khi tay cô vừa chạm vào nắm đấm cửa, phía sau bất ngờ có tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên.

Ngay sau đó, sống lưng bị ai từ phía sau giữ lại, cả người cô bị xoay qua.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, rơi vào đôi mắt sâu hút đó của Hoắc Trường Uyên, lúc này trong đó chỉ toàn sự giận dữ âm u. Cơ hàm của anh như sắp bung ra tới nơi, anh quát như tát nước vào mặt: "Lâm Uyển Bạch! Em tới xin nối lại tình cũ cơ mà! Từ bỏ nhanh vậy!"

"Em không..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người lắc đầu.

Cô không hề định từ bỏ, chỉ là thấy anh có vẻ rất không buồn đoái hoài tới mình, lại thấy nét mặt có phần mỏi mệt của anh. Cô vốn định để anh nghỉ ngơi sớm, ngày mai lại qua tìm anh...

Không ngờ anh lại đuổi theo...

Tầm mắt của Lâm Uyển Bạch mờ đi, nước mắt cuối cùng cũng rơi tí tách xuống, không thể kiểm soát, giọng cô nghẹn lại: "Hoắc Trường Uyên, vậy anh còn cần em không?"

Cô không dám chớp mắt, hơn nữa rất sợ, sợ phải nghe thấy một chữ "Không" từ anh.

Nếu như vậy, cô thật sự không biết nên làm thế nào...

Hoắc Trường Uyên trừng mắt nhìn cô, dường như chỉ hận không thể trừng cho cô chết thì thôi.

Ban nãy anh cố tình, rắp tâm. Ai bảo cô nói mấy lời chọc tức người đó, hơn nữa còn ba lần bốn lượt đá anh, cũng nên trừng phạt cô một chút, hành hạ cô một chút, để cô cũng nếm thử cảm giác chủ động quay đầu nhưng bị từ chối đó chứ!

Có điều nhìn thấy cô quay người rời đi, anh bỗng hoang mang, bước chân tự có ý thức của nó.

Nhất là lúc này khi nhìn thấy cô khóc, anh càng không đành lòng. Anh vươn tay, lấy bụng ngón tay lau mạnh nước mắt của cô đi, hậm hực nói: "Em nói chia tay, anh đã nói đồng ý đâu."

Lâm Uyển Bạch không nói được câu nào.

Sao lại có người đàn ông như vậy chứ?

Hoắc Trường Uyên...

Nước mắt càng chảy càng dữ, cô chạy về phía trước, nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy hông anh.

Hoắc Trường Uyên cứng đờ người ra, sau đó lại mạnh mẽ ôm cô, thu chặt cánh tay lại, mặc cho nước mắt cô thấm đẫm lồng ngực mình. Những giọt nước mắt mặn đò đó như chảy cả vào trái tim anh, khiến anh thật sự muốn thẳng thừng nuốt chửng cô vào bụng.

"Đau không?" Anh nghiến răng.

"Rất đau..." Lâm Uyển Bạch thật thà gật đầu, bả vai như sắp rã rời tới nơi.

Hoắc Trường Uyên lại hung dữ nói: "Đau cho biết!"

Lâm Uyển Bạch đỏ ửng chóp mũi, không dám giận cũng không dám nói gì, cảm giác hạnh phúc mất đi trở về đang ngập tràn nơi lồng ngực.

"Bây giờ không chúc anh hạnh phúc nữa chứ?" Hoắc Trường Uyên hơi buông cô ra một chút, hừ lạnh.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống, vừa thẹn vừa chột dạ.

Cô len lén liếc nhìn anh, rồi lẩm bẩm: "Em xin lỗi..."

"Em không nghe câu nói à? Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì! Hoắc Trường Uyên không hề chấp nhận, ngữ khí và sắc mặt đều chẳng thân thiện gì.

"..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

Cô đành cúi gằm dựa sát vào lòng anh, lắng nghe những nhịp tim mạnh mẽ, nước mắt đã ngưng rồi lại tiếp tục chảy xuống.

"Uyển Uyển." Hoắc Trường Uyên bất ngờ gọi.

Lâm Uyển Bạch như chú cún nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.

Xưng hô thân mật này khiến cô lại muốn khóc, có điều cô chợt giật mình vì chút lạnh lùng dâng lên nơi đáy mắt anh. Cô nghe anh nói, giọng đằng đằng sát khí: "Sau này em dám nói lời chia tay với anh, anh sẽ bóp chết em!"

Lâm Uyển Bạch run rẩy.

Biểu cảm của anh lúc này rất u ám, không giống đang đùa giỡn.

"Nghe rõ chưa!" Hoắc Trường Uyên quát.

Lâm Uyển Bạch dè dặt gật đầu: "... Nghe rõ rồi!"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên rất mãn nguyện, một lần nữa kéo cô vào lòng.

Ôm trong im lặng như thế một lúc, bỗng có tiếng bụng sôi réo vang lên.

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập xoa bụng, nghe thấy anh hỏi: "Em chưa ăn gì?"

"Chưa ạ..." Cô gật đầu.

Đang định nói thêm gì thì lại có tiếng "ọc ọc" khác, lần này là tới từ Hoắc Trường Uyên.

Thấy nét mặt anh thoáng qua chút ngượng ngập, Lâm Uyển Bạch cố nhịn cười: "Hoắc Trường Uyên, anh cũng chưa ăn?"

"Quá bận, đồ ăn ngoài thư ký gọi khó ăn chết đi được!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Lâm Uyển Bạch thấy xót, bèn ngẩng đầu nói: "Em nấu mỳ cho anh được không?"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, hơi buông cô ra một chút: "Tủ lạnh ở đây trống rỗng, chẳng có gì cả, anh xuống nhà mua đồ."

"Em đi mua cho!" Lâm Uyển Bạch muốn để anh nghỉ ngơi.

"Không sao, anh đi." Hoắc Trường Uyên giữ cô lại, liếc nhìn cô: "Em khẩn trương đi rửa mặt sạch sẽ đi, xấu chết đi được."

"Ơ..." Lâm Uyển Bạch xấu hổ.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, cô chạy vào trong nhà vệ sinh, nhìn thấy mình trong gương cô quả thật cũng hoảng hồn.

Mấy lọn tóc trước trán rối bù hết cả, sống mũi đỏ rực lên vì khóc, mí mắt sưng vù như hai quả hạch đào, cũng may cô không có thói quen trang điểm, nếu không đường kẻ mặt sẽ đen xì như mắt gấu trúc không chừng. Cô vội vàng vặn vòi nước ra rửa mặt.

Khi ra ngoài, cô cúi đầu nhìn đôi dép lê dưới chân, là của Hoắc Trường Uyên đưa cô trước khi anh đi.

Hơn mười phút sau, Hoắc Trường Uyên mua trứng gà và mỳ vắt về. Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn đón lấy rồi chạy vào bếp bắt đầu bận rộn.

Ăn tối xong, cả hai lần lượt đi tắm rửa.

Lâm Uyển Bạch sấy khô tóc rồi đi ra ngoài, vừa lật chăn lên đã bị anh kéo qua.

Đèn phòng ngủ đã được tắt hết, khi nụ hôn của Hoắc Trường Uyên rơi xuống, cô cũng nâng cằm lên chủ động phối hợp, hai tay vòng qua cổ anh.

Nụ hôn này cực kỳ dài.

Sau khi chia tay, ngoài lần hô hấp nhân tạo ngắn ngủi ở dưới quên, đã lâu lắm rồi họ không thân mật như vậy.

Đã là những người giao cả trái tim và cơ thể cho nhau, có rất nhiều động tác nhỏ bé đã đủ để khơi dậy sự rục rịch tận sâu trong trái tim, bầu không khí cũng tăng lên theo dòng máu sục sôi.

Lâm Uyển Bạch đến rất vội vàng, cô chỉ gọi điện thoại xin nghỉ với quản lý rồi cùng Hoắc Dung lái xe thẳng tới Lâm Thành nên chẳng mang theo quần áo nào thay giặt, ban nãy cả bộ bàn chải đánh răng cũng dùng chung với anh.

Trên người cô chỉ mặc độc áo tắm, rất dễ kéo tuột ra.

Vào lúc đã khó mà tách rời, Hoắc Trường Uyên lại đột ngột dừng lại, tựa trán mình vào trán cô, cọ cọ vào khóe miệng cô với hơi thở dồn dập.

Lâm Uyển Bạch cũng đang thở dốc, cô hỏi với vẻ khó hiểu: "Hoắc Trường Uyên, sao vậy?"

"Không sao." Hoắc Trường Uyên nói một câu rồi lập tức lật người, nằm sang bên cạnh cô.

Lâm Uyển Bạch cắn môi, thế này gọi là không sao?

Người cô bị Hoắc Trường Uyên kéo vào lòng, trong bóng tối chỉ thấy được đường khuôn cằm sắc bén của anh.

"Anh..."

Hoắc Trường Uyên rướn môi: "Anh gì cơ?"

Lâm Uyển Bạch lí nhí: "Sao anh không tiếp tục..."

"Tiếp tục chuyện gì?" Hoắc Trường Uyên vẫn hỏi.

"Anh biết rõ còn hỏi..." Cô đỏ bừng mặt.

Yết hầu của Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống trong bóng tối: "Chỉ muốn hôn em thôi, không định làm gì nữa."

"Vì sao..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Hoắc Trường Uyên bất ngờ hừ một tiếng, rồi cố tình nói giọng bực dọc: "Tránh sau này có người nói anh hẹn hò với cô ấy chỉ để tìm cớ tiếp tục quan hệ với cô ấy mà thôi!"

Lâm Uyển Bạch ngửi thấy mùi oán khí nồng nặc trong câu nói của anh, câu này cũng hơi quen quen.

"Có người" rõ ràng ám chỉ cô...

Người đàn ông này ghi thù vậy chứ!

Cô cắn môi, chạm vào vòng hông cường tráng của anh: "Thôi, Hoắc Trường Uyên..."

Lồng ngực Hoắc Trường Uyên phập phồng, hơi thở cũng nặng nề hơn một chút.

Lâm Uyển Bạch cũng đã cảm nhận được sự thay đổi của anh, nhưng vẫn bị anh ấn vào lòng, anh khàn giọng nói: "Ngủ nhanh!"

"..."

Suốt cả buổi tối, Hoắc Trường Uyên không hề có ý chạm vào cô.

...

Ngày hôm sau, Hoắc Trường Uyên dậy đánh răng rửa mặt từ sớm.

"Hôm nay là thứ Bảy, anh vẫn phải đi làm?" Lâm Uyển Bạch rất ngạc nhiên về chuyện này.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày giải thích: "Việc của công ty con bên này còn rất nhiều thứ cần xử lý."

Lâm Uyển Bạch gật đầu, cũng dậy nấu bữa sáng cho anh, rồi tiễn anh đi làm.

Chập tối, tới lúc tan làm, cô bấm giờ đến tòa nhà văn phòng hôm qua.

"Tôi tìm Hoắc tổng của các cô..."

Rõ ràng khác với hôm qua, khi cô nói xong câu ấy, cô nhân viên lễ tân vội nói: "Cô Lâm, mời cô đi theo tôi!"

"Cảm ơn." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập đáp.

Thật ra tối qua cô có kể với Hoắc Trường Uyên rằng hôm qua bị nhân viên lễ tân chặn ở ngoài, khiến Hoắc Dung rời khỏi tòa nhà văn phòng trong tức giận. Bây giờ xem ra anh đã có ý dặn dò từ trước.

Chỗ này không giống Hoắc Thị, không có thang máy chuyên dụng.

Cô nhân viên đưa cô vào tận thang máy mới cúi chào quay về.

Cũng là tầng cao nhất, Lâm Uyển Bạch bước ra là đã có một nữ thư ký tiến lên, tuổi tác không lớn lắm, có vẻ là một người mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, trong ánh mắt ngoài sự nhiệt huyết dâng trào ra còn có chút tò mò với cô. Cô ấy dẫn cô đi về phía phòng làm việc của Hoắc Trường Uyên.

Sau khi gõ cửa và mở cửa ra, cô thư ký cúi đầu rời đi, trước khi đi còn len lén nhìn cô mấy lần.

Hoắc Trường Uyên vắt áo vest ra sau lưng chiếc ghế cao, đang cúi đầu trước bàn làm việc, bên cạnh có một chồng tài liệu rất cao.

"Sao em lại tới đây?"

Anh dừng bút, nhìn thấy cô có vẻ rất ngạc nhiên.

Khuôn mặt Lâm Uyển Bạch có chút xấu hổ: "Em tới đón anh tan ca..."

Hoắc Trường Uyên đứng lên khỏi ghế, chú ý thấy hai chiếc túi đầy ắp trong tay cô, bên trên có dán dấu của một siêu thị nào đó.

"Em đi mua đồ rồi?"

"Ừm..."

Hoắc Trường Uyên nhận lấy hết, để cả lên sofa, rồi kéo cô qua: "Sao không đợi anh tan ca rồi cùng đi?"

"À..."Ánh mắt Lâm Uyển Bạch nhấp nhát, cô ấp úng nói gượng một câu: "Em cũng rảnh không có việc gì làm..."

Hoắc Trường Uyên đang cúi đầu đặt gối tựa sau lưng cô, không hề phát hiện ra.

"Chỗ này còn một chút tài liệu chưa phê duyệt xong, em ở đây đợi anh?"

"Vâng!" Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Hoắc Trường Uyên trở lại trước bàn làm việc, cả căn phòng trong giây lát chỉ còn lại tiếng bút máy sột soạt.

Lâm Uyển Bạch cũng không cảm thấy nhàm chán, cô rút di động ra nhưng chẳng chơi, hơn nữa là đang ngẩn người, không biết nghĩ gì mà khẽ cắn môi, mặt ửng hồng.

"Uyển Uyển, qua đây!"

Bỗng nhiên cô nghe thấy anh nói vậy.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, thấy anh đang nắm chặt cây bút máy hướng về phía mình, bất giác đứng lên: "Ồ..."

Cô vòng qua bàn làm việc, liền bị Hoắc Trường Uyên giữ chặt cổ tay. Anh kéo nhẹ, cô theo đà ngồi lên đùi anh.

Cô còn chưa lên tiếng, môi đã bị anh hôn nhẹ.

"Đây là phòng làm việc..." Lâm Uyển Bạch nhắc nhở.

Hoắc Trường Uyên im lặng nhướng mày, hơi nhúc nhích chân, chiếc ghế lưng cao được xoay lại. Anh giữ tay sau gáy cô, cúi đầu hôn mãnh liệt hơn.

Không còn chuyện chuồn chuồn đạp nước, nụ hôn này rất sâu.

Chẳng biết cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra từ lúc nào, cô thư ký kia đang há hốc miệng, con ngươi sắp rớt ra ngoài.

Lâm Uyển Bạch cũng phát giác được.

Cô đẩy Hoắc Trường Uyên còn đang rất nhập tâm ra, hai người đều quay đầu nhìn ra cửa.

"Chuyện gì!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Cô thư ký vẫn đang há miệng rất to: "Hoắc tổng, tôi chỉ đến nhắc anh đã hết giờ làm rồi ạ..."

"Biết rồi, ra ngoài!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng quát.

Cô thư ký vội gật đầu rồi lại lắc đầu, giọng nói xen lẫn chút nức nở: "Hoắc tổng, ban nãy tôi không nhìn thấy gì cả!"

Nói xong, cô ấy quay đầu bỏ chạy.

Chỉ là suốt quá trình ấy, cô ấy vẫn quay đầu lén nhìn với vẻ không chắc chắn, trong ánh mắt như có sự vỡ mộng của một cô thiếu nữ.

Lâm Uyển Bạch xấu hổ không chịu được, nghĩ tới bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy của cô thư ký, cô cảm thấy hình tượng cao cả khi mới tới công ty của anh đã sụp đổ trong phút chốc...

"Tiếp tục đi!"

Hoắc Trường Uyên nâng cằm lên.

Lâm Uyển Bạch còn lâu mới tiếp tục, cô né tránh bờ môi mỏng của anh: "Đừng đùa nữa, anh mau chóng làm việc cho xong đi..."

"Còn vài tài liệu nữa là duyệt xong rồi." Hoắc Trường Uyên giơ tay chỉ.

"Có phải rất mệt không?" Lâm Uyển Bạch nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt anh.

Hoắc Trường Uyên tựa ra sau lưng ghế, hai tay ôm lấy eo cô, ngón tay cọ cọ bên ngoài lớp áo: "Vừa tới đây, công ty còn rất nhiều nghiệp vụ phải làm quen ngay, công việc dĩ nhiên sẽ nhiều, chắc chắn sẽ cảm thấy mệt. Nhưng bây giờ thì không thấy mệt.

Lâm Uyển Bạch hiểu nguyên nhân là gì.

Cô hơi đỏ mặt, tầm nhìn bất giác trở nên bất định.

Khi vào phòng cô không quá chú ý, bây giờ quan sát tỉ mỉ ra mới phát hiện thật ra phòng làm việc của anh không quá lớn, hình như thậm chí còn chỉ ngang ngửa với phòng quản lý của cô, Lâm Uyển Bạch từng tới phòng anh ở Hoắc Thị.

Tuy rằng không quá tráng lệ, nhưng đâu đâu cũng toát lên sự xa hoa kín đáo.

Nghĩ tới chuyện một ông chủ tập đoàn lớn cao cao tại thượng như anh, bây giờ lại phải ấm ức xuống một công ty con ở một đô thị loại 3, loại 4, đến cả bàn làm việc cũng chỉ là bàn gỗ bình thường, sự khác biệt quả thật cách biệt như trời và đất, càng nghĩ, lòng cô càng khó chịu.

Hoắc Trường Uyên xưa nay luôn là người nhạy cảm, trong chốc lát đã nhìn thấu lòng cô. Anh nhướng mày: "Sao vậy? Cảm thấy khi không còn là tổng giám đốc của Hoắc Thị nữa trở nên rất giản dị sao?"

"Dù không phải là tổng giám đốc của Hoắc Thị cũng chẳng nói lên được điều gì!" Lâm Uyển Bạch hiếm khi chân thành và nghiêm túc đến thế, khóe miệng còn rướn lên: "Cho dù bố anh bắt anh ở đây mãi mãi, Hoắc Trường Uyên, em tin rằng với năng lực của mình, dù ở đâu anh cũng sẽ có được một bầu trời riêng!"

Một người đàn ông như anh đã định sẵn không thể tầm thường.

Lâm Uyển Bạch luôn kiên định tin tưởng vào điều này.

Trong phòng làm việc chỉ còn hai người họ, giọng cô tuy không quá to nhưng rất rõ nét, chữ nào chữ nấy đều có một sự bảo vệ không chút giấu giếm. Dĩ nhiên Hoắc Trường Uyên cũng nghe rất rõ ràng. Anh rướn môi, vẫn cố tình muốn chọc cô.

"Lỡ như có một ngày, ngay cả chức tổng giám đốc của một công ty con bố cũng không để anh làm nữa thì sao?"

"Chẳng sao cả." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Giống như sợ anh không nghe thấy, cô vòng tay ra sau ôm lấy gáy anh, gần như không cần suy nghĩ: "Hoắc Trường Uyên, không sao cả! Em có thể nuôi anh!"

Hoắc Trường Uyên rõ ràng đã ngẩn người.

Anh nuốt nước bọt, có tiếng cười khẽ bật ra: "Em muốn nuôi anh?"

"Phải, có thể em không kiếm được quá nhiều tiền..." Lâm Uyển Bạch hơi ngượng ngập, nhưng ngữ khí rất chân thành: "Nhưng em sẽ nỗ lực làm việc, còn có thể làm thêm! Trước khi quen anh, em cũng làm thêm ở Pub đó thôi, cũng dễ dàng! Ngày ngày chúng ta có thể đi chợ mua thức ăn, sau đó em sẽ về nấu cơm cho anh ăn, muốn ăn gì cũng được!"

Hoắc Trường Uyên không lên tiếng.

Lâm Uyển Bạch hơi căng thẳng, cô khẽ cắn môi: "Hoắc Trường Uyên, có phải anh không tin lời em nói không?"

Hoắc Trường Uyên lắc đầu, nhìn sâu vào mắt cô, cuối cùng nắm lấy tay cô, xòe lòng bàn tay ra, hôn lên, giọng khe khẽ: "Anh sống đến từng này tuổi, chưa có ai nói với anh những lời như vậy."

Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị anh dùng nụ hôn bịt kín miệng.

Còn mãnh liệt hơn nhiều hai nụ hôn vừa rồi.

Sau khi kết thúc, đầu lưỡi cô cũng tê đi.

Hoắc Trường Uyên đứng dậy, kéo cô lên, đóng nắp bút máy lại và nắm lấy tay cô: "Việc còn lại ngày mai tính, chúng ta về nhà!"

...

Vừa vào cửa, Lâm Uyển Bạch đã chạy vào bếp.

Cô rửa sạch tay, quấn tạp dề, bắt đầu bận rộn.

Đến siêu thị, cô đã mua vài miếng sườn bò tươi, sau khi dùng nước lạnh rửa qua một lần thì đun sôi bằng lửa to vừa, bỏ hành và gừng vào, thêm chút sữa tươi. Đến khi cô làm xong vài món nhắm khác thì nước xương cũng đã hầm xong, trong bếp toàn là mùi thơm.

Hoắc Trường Uyên cũng ngửi thấy mùi đi vào bếp, thấy cô đang dùng muôi khuấy khuấy, anh trêu chọc: "Muốn được ăn canh sườn bò của em thật không dễ dàng."

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, vội đẩy anh: "Anh đi rửa tay đi, sắp được ăn rồi!"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên quay người đi ra ngoài.

Sau khi bày hết lên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Dường như đã lâu lắm rồi họ không ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng như vậy.

Lâm Uyển Bạch liên tục gắp thức ăn cho anh: "Hoắc Trường Uyên, anh ăn nhiều một chút!"

Cô luôn cảm thấy sau khi chia tay, anh dường như gầy rộc hẳn đi, nhất là bây giờ khi tới Lâm Thành. Cô muốn bồi bổ cho anh, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ tới việc ngày mai nên làm món gì cho anh ăn.

"Để anh rửa bát cho." Hoắc Trường Uyên đề nghị sau khi ăn xong.

Lâm Uyển Bạch không từ chối, ánh mắt chợt sáng lên: "Vậy em đi tắm trước..."

Khi tiếng nước trong bếp ngừng lại, tiếng bước chân cũng đồng thời vang lên.

Hoắc Trường Uyên quay đầu, nhìn thấy Lâm Uyển Bạch vừa tắm rửa xong, anh hơi nheo mắt lại, màu mắt tối dần, vì lúc này thứ cô đang mặc là một bộ quần áo ngủ bằng vải mỏng hoa văn báo vừa mỏng lại còn trong suốt. Anh chợt hiểu ra vì sao hôm nay cô không đợi mình đi siêu thị rồi.

"À... anh rửa xong rồi?" Lâm Uyển Bạch đỏ mặt ấp úng.

Hoắc Trường Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao lại ăn mặc thế này?"

Lâm Uyển Bạch cắn môi, đón ánh mắt anh: "Anh thích thế này mà phải không?"

"Ờ." Hoắc Trường Uyên đáp một tiếng mơ hồ.

Anh nuốt nước bọt nhưng không có bất kỳ động tác gì, mà vượt qua cô, đi về phía phòng tắm, cũng định đi tắm.

Vừa cởi được ai cúc áo sơ mi, sau lưng lại có tiếng bước chân vang lên, anh nhìn vào gương, cố tình hỏi: "Sao vậy?"

"Em xả nước tắm cho anh..." Lâm Uyển Bạch mặt dày nói.

Trong phòng tắm, nước đã được chỉnh tới một nhiệt độ thích hợp.

Cô đỏ mặt đi ra, kiễng chân lên trước mặt anh: "Em cởi giúp anh..."

Hoắc Trường Uyên không nói được, chỉ nhìn cô cười nửa đùa nửa thật, mặc cho cô vụng về phát huy.

Một nút, hai nút...

Toàn bộ cúc áo sơ mi được cởi hết, Lâm Uyển Bạch liều mạng ghé lên bờ môi mỏng của anh.

Đáy mắt Hoắc Trường Uyên nóng rực lên, anh cúi xuống nhìn cô như hổ đói nhìn mồi, nhưng hai tay vẫn buông thõng hai bên không nhúc nhích.

Thấy anh từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản hồi và phản ứng nào, Lâm Uyển Bạch dần dần như bại trận. Vì chẳng giống những gì cô dự đoán, trước kia khi cô mặc kiểu quần áo này, anh gần như đã xé tan nó ra ngay tại chỗ rồi!

"Anh không thích thì thôi vậy..."

Cô ủ dột nói xong, cúi đầu vừa quay đi thì cả người bất ngờ bị bế bổng lên...

Hoắc Trường Uyên cũng không tắm rửa nữa mà sải bước đi thẳng ra khỏi phòng tắm, lao về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Sau khi ngã lên giường, những nụ hôn long trời lở đất ập xuống, một khi bắt đầu là không thể dừng lại.

Hoác Trường Uyên chống một tay lên trên đầu cô, kéo vai áo quai mảnh với hoa văn hình báo của cô xuống, nhướng mày, trêu chọc cô với vẻ rất nghiêm túc: "Xin lỗi, anh không biết là em sốt sắng đến thế."

Lâm Uyển Bạch rất ngượng, mặt đỏ bừng, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.

"Nếu em đã không nhịn được, vậy thì anh đành miễn cưỡng."

Hoắc Trường Uyên lại nói thêm một câu như vậy, ngay sau đó, hơi thở nặng nề phủ kín tất cả.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao. Đôi mắt sâu hút của anh trở nên nóng rực. Anh đang định vươn tay cởi toàn bộ chỗ hoa văn hình báo ấy xuống thì chuông di động đột ngột vang lên.

Hoắc Trường Uyên bỗng chốc nhíu mày, khựng lại: "Anh nhận điện thoại đã, có thể là công việc!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, biết anh vừa tới công ty con bên Lâm Thành này chưa lâu, việc sẽ rất nhiều.

Cô xấu hổ nhìn anh đứng lên. Chiếc áo sơ mi đã được cởi ra, nửa người trên rắn chắc được ánh sáng trực tiếp miêu tả, từng múi cơ bắp khiến người ta máu nóng phun trào, đôi chân vững chãi cũng toát ra một sức hấp dẫn trí mạng.

Nghĩ tới tất cả những điều ấy đều thuộc về mình, trái tim cô đập dữ dội không thể tả.

Sau khi Hoắc Trường Uyên rút di động ra nghe, đầu kia dường như không nói được mấy câu đã vội vàng ngắt máy.

Nhìn thấy anh quay lại với khuôn mặt nhăn nhó hơn, Lâm Uyển Bạch vội quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

"Là cô anh!" Hoắc Trường Uyên đen xì mặt lại.

"Hả?" Lâm Uyển Bạch nghe xong ngẩn người, hoàn toàn không ngờ đến: "Cô có chuyện gì sao?"

Mặt Hoắc Trường Uyên càng sa sầm hơn: "Không sao, nói là một cuộc điện thoại quấy rối!"

"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.

Nhưng đúng là rất giống với phong cách của Hoắc Dung...

Gần như anh vừa về giường, chuông điện thoại lại réo rắt.

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn số điện thoại hiển thị, khóe môi giật giật, bực dọc tắt tiếng di động, rồi tiện tay ném đi.

Sau đó, anh nhào lên như hổ đói, tiếp tục chuyện ban nãy, hôn lên mắt và khóe miệng cô: "Uyển Uyển, nhớ anh không?"

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập không trả lời, chỉ rút ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho anh.

Lần này nhiệt độ trong phòng nâng lên tới điểm cao nhất.

Đúng vào lúc Hoắc Trường Uyên đang xé bao cao su ra, bỗng nhiên một tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc vang lên.

"Rầm rầm rầm!"

Cả hai người đều đứng hình.

Nói là gõ cửa cho sang trọng, thực chất là đập cửa, đến mức cửa kính trong nhà cũng rung lên theo.

Lâm Uyển Bạch vẫn đang vòng tay qua bờ vai dài rộng của anh, liếm môi: "Hoắc Trường Uyên, bên ngoài có người..."

Dĩ nhiên Hoắc Trường Uyên nghe thấy, anh cũng đang nhíu mày nhìn ra cửa chính. Chỉ là anh không hiểu, nửa đêm nửa hôm ai còn đến, không giống như di động có thể tắt máy, đập cửa hoàn toàn không thể tảng lờ.

"Hoắc tổng, mở cửa cho cô!"

"Đừng giả vờ không nghe thấy gì! Cô biết cháu đang ở trong nhà, hơn nữa có cả Rau cải trắng, cô đã nhìn thấy xe của cháu dưới nhà rồi! Khẩn trương mở cửa cho cô, còn tiếp tục đập cửa, hàng xóm sẽ phàn nàn đấy!"

Một giọng nữ cao vút rất có khí chất vọng vào nhà qua cánh cửa chống trộm.

Lâm Uyển Bạch nhanh chóng nghe ra: "Hình như là cô..."

Hoắc Trường Uyên không thể bực dọc hơn nhưng cũng lại không thể trút ra ngoài. Bên ngoài Hoắc Dung vẫn đang thúc giục: "Còn không mở cửa, cô sẽ gọi cho quản lý tòa nhà tìm người phá cửa đấy!"

"Đến đây!" Hoắc Trường Uyên nghiến răng.

Cuối cùng bên ngoài mới tạm dừng.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy một nơi nào đó của anh đã không thể miêu tả, đành nói: "À, em ra mở cửa..."

Hoắc Trường Uyên gật đầu, gượng gạo đi vào phòng tắm dội nước lạnh.

Không kịp thời gian thay quần áo, bên ngoài Hoắc Dung có thể gõ cửa tiếp bất cứ lúc nào. Cô nhìn quanh một lượt, túm đại chiếc áo tắm bên gối khoác vào người, vừa thắt đai ở eo vừa chạy ra phía cửa.

Cánh cửa chống trộm bật mở, Hoắc Dung quả nhiên đang giơ tay định gõ.

"Cô..." Lâm Uyển Bạch kêu to.

Hoắc Dung nhướng mày coi như trả lời, xách túi đi thẳng vào trong, hất giày cao gót ra để lại cửa, còn không quên càm ràm cô: "Rau cải trắng, cháu cũng thật vô tâm, không chút đạo đức! Quên mất ai đã vượt đường sá xa xôi đưa cháu tới đây à?"

Lâm Uyển Bạch bị nói, rất ngại ngùng.

Tối qua sau khi cô tới chỗ Hoắc Trường Uyên cũng chưa gọi điện báo với Hoắc Dung một tiếng. Cả ngày hôm nay cũng vậy, kể ra thì đúng là cô có chút vong ân bội nghĩa.

"Mãi không chịu mở cửa, hai đứa đang hí húi làm gì trong này hả?" Hoắc Dung nhướng cao đôi mày thanh mảnh.

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập ấp úng: "Không, có hí húi gì đâu ạ..."

"Không?" Hoắc Dung tiếp tục hỏi.

"Cháu chỉ vừa tắm xong..." Lâm Uyển Bạch nhìn lỡ đễnh đi chỗ khác, không giấu được sự chột dạ trong lòng.

"Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, cô chạy tới chỗ cháu làm gì?"

Vào lúc cô sắp không ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Dung được nữa thì Hoắc Trường Uyên từ phòng ngủ đi ra.

Vừa nhìn đã thấy là vừa dội nước xong, mấy lọn tóc ngắn ngủn còn ướt nguyên. Nhưng quần áo thì rất chỉnh tế, chiếc áo sơ mi lúc trước được cô cởi ra giờ đã được anh mặc lại lên người, hai tay anh đút cả vào túi chiếc quần áo, cả người toát ra một bầu không khí lạnh lẽo.

"Ai bảo cháu dám ngắt điện thoại của cô!" Hoắc Dung đứng khoanh tay rồi chỉ vào mặt đồng hồ: "Hơn nữa, mới có mấy giờ hả, tám rưỡi theo chuẩn giờ Bắc Kinh rồi! Hoắc tổng à, cháu có còn là thanh niên không, hãy có chút cuộc sống về đêm đi được không?"

"Cô à, cô tới rốt cuộc có chuyện gì?" Biểu cảm của Hoắc Trường Uyên có phần bức bối.

"Không có việc gì cô không được đến à? Cô đói, còn chưa ăn đây này!" Hoắc Dung đường hoàng ngồi xuống sofa như địa bàn của mình, rồi bô lô ba la: "Đồ ăn của khách sạn quá chán. Cái thành phố Lâm Thành chán đời này, tài xế đưa cô đi lòng vòng cả người mà không tìm được thứ gì cô ưng mắt! Rau cải trắng, cháu nấu cho cô ít đi!"

Lâm Uyển Bạch đang đi rót cốc nước mang qua, nghe thấy vậy liền ngẩng lên gật đầu.

Cô cúi xuống, còn Hoắc Dung ngồi dưới sofa, góc độ vừa đẹp để nhìn thấy bên trong cổ áo cô có mấy hoa văn hình báo đáng ngờ.

Dù sao cũng là người từng trải, Hoắc Dung lập tức hiểu ra mọi chuyện, đáy mắt lấp lánh một nụ cười gian xảo.

"Đợi chút!"

Lâm Uyển Bạch quay đầu vẻ khó hiểu: "Dạ, cô, sao thế ạ..."

"Rau cải trắng, đai áo tắm của cháu tuột kìa..." Hoắc Dung bất ngờ nói.

Khi Lâm Uyển Bạch ý thức được chuyện gì thì đã không còn kịp nữa.

Hoắc Dung vươn tay ra, rõ ràng có ý thắt lại giúp cô nhưng thực tế là cởi ra. Chiếc áo tắm rộng mở, lộ ra bộ đồ ngủ bên trong, lớp vải sa tanh mỏng với họa tiết da báo kích thích thần kinh, một bên vai còn bị Hoắc Trường Uyên kéo xuống...

Hoắc Dung trợn tròn mắt, kêu lên khoa trương: "Ô! Áo ngủ gì đây, khẩu vị nặng quá vậy!"

"Cháu..." Mặt Lâm Uyển Bạch nóng không tả được.

Cô vội quấn lại khăn tắm, ngượng tới mức ngón chân co quắp lại.

"Rau cải trắng, không nhận ra đấy, bản chất của cháu cũng biến thái lắm chứ!" Hoắc Dung nhìn cô nửa đùa nửa thật rồi gật đầu vẻ tỉnh ngộ: "Chẳng trách, thì ra cháu với Trường Uyên là cùng một loại người. Hai đứa các cháu đúng là nồi nào úp vung nấy nên mới ưng nhau!"

"..." Cái tính từ này!

Lâm Uyển Bạch nhìn về phía Hoắc Trường Uyên với vẻ cầu cứu, phát hiện mặt anh cũng hơi đỏ.

Cô cắn môi, đành lí nhí nói nhanh một câu: "Cô à, cháu đi làm đồ ăn cho cô!"

Khi cô chạy vào trong bếp, Hoắc Trường Uyên nói thầm một câu bên tai cô: "Không được nấu mỳ cho cô nữa đâu đấy, làm cái khác!"

Lâm Uyển Bạch vốn định làm mỳ để đối phó vì khá nhanh. Nhưng anh đã lời như vậy thì cô đành bận rộn làm món khác. Ban ngày cô đi siêu thị đã mua không ít thức ăn, buổi tối mới dùng một phần nhỏ, còn thừa rất nhiều.

Trước khi nấu nướng cô vào thay chiếc áo tắm ra, nếu không chắc ngượng chết với Hoắc Dung.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, Lâm Uyển Bạch bê hai món ăn nóng hổi đặt lên bàn ăn, lại làm thêm một bát cơm rang trứng thơm phức. Hoắc Dung đã sớm không kìm được lòng, rảo bước từ sofa chạy qua, liên tục khen thơm.

Hoắc Trường Uyên cũng đi theo, liếc nhìn hai món ăn trên bàn, khi nhìn thấy cơm rang trứng thì nhíu mày lại.

Anh đi tới bên cạnh cô, tỏ vẻ không vui: "Em chưa bao giờ làm cơm rang trứng cho anh!"

Biểu cảm đó giống hệt một cậu nhóc có tính chiếm hữu cực mạnh.

"Ngày mai em làm cho anh..." Lâm Uyển Bạch đành nói.

Tiếp theo chính là thời gian dùng bữa của Hoắc Dung. Không biết là vô tình hay cố ý, bà ăn với tốc độ rất chậm, giống như đang thưởng thức món ăn vậy. Mỗi món đều phải gắp vào miệng, nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống.

Rõ ràng chỉ có một người và hai món ăn mà bà ăn mất tròn một tiếng đồng hồ.

Lâm Uyển Bạch tay chống cằm, sắp ngủ gật tới nơi.

Chẳng biết Hoắc Trường Uyên đã đánh mắt lườm đến lần thứ mấy, cuối cùng Hoắc Dung cũng chịu buông đũa: "Cô ăn xong rồi!"

"Da, cô ăn xong rồi ạ?" Lâm Uyển Bạch vội mở mắt ra.

"Ừm, vất vả cho cháu rồi, rau cải trắng!" Hoắc Dung gật gù.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu, mang bát đũa vào trong bếp. Hoắc Dung lấy khăn ăn lau miệng, cũng ngáp ngủ vài cái.

"Mười giờ không tám phút rồi đấy cô." Hoắc Trường Uyên miệng ngậm điếu thuốc, cất giọng trầm trầm nhắc nhở.

"Muộn vậy rồi sao?" Hoắc Dung để lộ biểu cảm kinh ngạc, còn cố tình quay dầu nhìn đồng hồ, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Cô cảm thấy khách sạn ở Lâm Thành này cũng chẳng thoải mái lắm. Rau cải trắng, hay là tối nay cô ngủ với hai đứa..."

"Dạ..." Lâm Uyển Bạch lại bắt đầu ấp úng.

Hoắc Trường Uyên ngồi đối diện đã bày ra bộ mặt lạnh lùng vô cảm.

Hoắc Dung thấy cũng hòm hòm rồi, nên dừng lại, sợ còn tiếp tục đùa giỡn thằng cháu mình sẽ nhịn hỏng mất!

"Đùa thôi!" Bà cười phá lên, đứng dậy xách túi đi ra phía cửa: "Cô về khách sạn đây, không được phép ngắt máy của cô nữa đấy! Ngày mai cho hai đứa thời gian, trưa cô lại qua!"

Cánh cửa chống trộm được đóng lại, thế giới dường như trở nên yên ắng hơn.

Lâm Uyển Bạch thở hắt ra một hơi, quay người lại, lập tức bị Hoắc Trường Uyên đang đứng phía sau vác lên vai.

Cô không giãy giụa, để mặc cho anh đi vào phòng ngủ.

Lần này họ chẳng buồn bật đèn nữa. Khi cô được thả xuống giường, hai tay vẫn còn vòng qua cổ anh. Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, cắn môi hỏi: "Hoắc Trường Uyên, có cần em thay lại bộ kia không?"

"Em cảm thấy có cần lãng phí thời gian nữa không?"

Trong lúc hỏi ngược lại, Hoắc Trường Uyên cũng đồng thời kéo tay cô xuống dưới.

Từng đầu ngón tay của cô như phải bỏng, cô liên tục lắc đầu.

Hoắc Trường Uyên xé một chiếc bao cao su khác ra, nghiến răng nói: "Cho dù là ông trời tới kiếm, anh cũng không thể dừng nữa!"

Tuy rằng không có ánh đèn, nhưng lại có ánh trăng hắt vào. Lúc này đôi mắt của anh vẫn nhìn được rõ ràng.

Một chút chăm chú, một chút sa sầm.

Còn lại chỉ toàn là dục vọng muốn tước đoạt.

Giữa sự thân mật, Hoắc Trường Uyên khàn giọng gọi bên tai cô.

"Uyển Uyển..."

Lâm Uyển Bạch nghẹn ngào một tiếng, từ trái tim đến cơ thể đều mềm nhũn.

...

Ngày hôm sau, Hoắc Trường Uyên chỉ làm việc buổi sáng.

Mười hai giờ trưa, Hoắc Dung quả nhiên xuất hiện, nói là vẫn muốn ăn cơm cô nấu. Hoắc Trường Uyên không đồng ý, cương quyết dẫn họ ra ngoài ăn.

Trời đã vào đông, lẩu là món ăn được yêu thích nhất. Họ gọi không ít, mỗi người đều đầy ắp một nồi nhỏ.

Hoắc Dung uống một hớp nước ngô, rồi quan tâm nhìn cháu mình: "Cháu ở bên phía Lâm Thành này có quen không?"

"Vẫn ổn ạ." Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi.

"Trường Uyên, tiếp theo đây cháu có dự định gì?"

"Dạ?"

Hoắc Dung thấy vậy, không khỏi nhíu mày: "Lẽ nào cháu định ở mãi cái nơi nghèo nàn này?"

Hoắc Trường Uyên là đứa cháu bà nuôi từ nhỏ tới lớn, sinh ra đã mất mẹ, bố lại dồn hết nỗi đau mất vợ lên đầu nó. Thế nên, khi ấy bà bất chấp cái nhìn của mọi người, một người con gái chưa chồng nhưng đi đâu cũng dẫn nó theo, hoàn toàn coi như con mình dứt ruột đẻ ra.

Tuy rằng bà cảm thấy việc nó từ chối chuyện đính hôn là rất đàn ông nhưng đồng thời cũng rất xót xa. Dẫu sao thì nó sinh ra đã là một cậu chủ quyền quý, chuyện gì cũng làm tốt nhất, xuất sắc nhất, đã quen sống ở nơi cao quý, bây giờ lại phải thiệt thòi làm việc trong một công ty con như thế này...

Lâm Uyển Bạch cũng có cảm nhận tương tự, bất giác nhìn anh.

"Nếu không thì sao ạ." Hoắc Trường Uyên lại tỏ thái độ bàng quan.

"Bố cháu cả đời tính vẫn thối hoắc như vậy, nói một là không nói hai, ghét nhất là người khác ngỗ ngược trái ý. Còn cháu lại ngang nhiên đứng ngay họng súng, e rằng nhất thời anh ấy không thể nguôi giận..." Hoắc Dung thở dài, ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi: "Hay là cháu tới Hữu Dung của cô?"

Hoắc Trường Uyên nghe xong, nhướng mày buông đũa xuống.

"Cô à, cháu không định sống nương tựa người già."

Hoắc Dung đang định chửi mắng mấy câu thì nghe thấy anh bất ngờ liếc sang bên cạnh nói một câu: "Uyển Uyển nói cô ấy nuôi cháu, cháu sống dựa vào vợ."

Một màn "cẩu lương" không kịp đề phòng.

Hoắc Dung đột ngột cảm thấy chân tay ngứa ngáy. Đây là chỗ công cộng, không thể tùy tiện dùng vũ lực. Bà túm lấy mớ rau thơm bên cạnh, ném vào nồi lẩu của anh.

"Ấy!" Lâm Uyển Bạch nhìn thấy cơ miệng Hoắc Trường Uyên giật đùng đùng.

Hoắc Dung rút khăn giấy ra lau miệng, hừ một tiếng: "Dám bày trò khoe khoang tình cảm trước mặt cô à!"

"..." Lâm Uyển Bạch không dám nói nhiều thêm.

Một tiếng sau, ăn xong lẩu họ đi ra khỏi nhà hàng.

Hai cô cháu Hoắc Dung và Hoắc Trường Uyên đi phía trước, Lâm Uyển Bạch lặng lẽ theo sau, nghe cuộc nói chuyện của họ mà mặt càng lúc càng cúi gằm, má đỏ rần.

Sự tình bắt nguồn từ lúc thanh toán, Hoắc Dung nhắc nhở cô chuyện hôm nay họ phải quay về Băng Thành, cô mới nhớ ra ngày mai đã là thứ Hai rồi, hơn nữa cũng không thể cứ xin nghỉ phép mãi, bây giờ vấn đề họ đang thảo luận là...

"Hai tiếng nữa, cô và Rau cải trắng bắt buộc phải trên đường về Băng Thành rồi!"

"Hai tiếng?"

Hoắc Dung đắc ý: "Ừ hứ!"

"Hai tiếng thì đủ làm cái gì!" Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt mày, suýt chửi thề.

"Cùng lắm chỉ được thêm ba mươi phút nữa thôi!" Hoắc Dung khó xử nói: "Không thể nhiều hơn!"

Trước khi lên xe, bà vẫy tay với Lâm Uyển Bạch đứng sau, liếc mắt nhìn thằng cháu dục vọng chưa được thỏa mãn rồi lại nhìn cô gái khờ khạo kia, bấu má cô: "Ngốc ạ, đừng cho nó ăn một lần là no ngay!"

"..." Ráng đỏ trên má Lâm Uyển Bạch như lan ra tận vành tai...

Thứ hai, một tuần làm việc bắt đầu.

Lâm Uyển Bạch cầm một bó hoa hồng to tướng kiều diễm bung nở, hương thơm phảng phất bên mũi khiến cô bước đi cũng ngây ngất.

Cô vào trong thang máy, quay người lại, hai người đứng bên đều nhường một chút chỗ cho cô. Tới khi bước vào văn phòng, quả nhiên, gần như thu hút mọi ánh mắt. Cô ngượng ngập muốn vùi đầu xuống bó hoa luôn cho rồi.

Sáng nay cô vừa bước vào tòa nhà thì có nhân viên chuyển phát nhanh đi tới, nhét bó hoa vào trong lòng bảo cô ký tên.

Lâm Uyển Bạch vừa quẹt thẻ xong, không còn cách nào khác, đành ôm bó hoa đi lên tầng.

"Woa, đẹp quá..."

"Tất cả đều là hoa hồng đỏ, mùi hương quá nồng nàn!"

Các nữ đồng nghiệp đều vây xung quanh, cảm thán liên tục.

Giữa một loạt những câu gạn hỏi của mọi người, tiếng chuông di động đã cứu cô thoát khỏi bể khổ. Cô chạy bước nhỏ vào trong nhà vệ sinh.

Gần như vừa đóng cánh cửa lại cô đã lập tức bắt máy. Ở đầu kia là chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên: "Nhận được hoa rồi sao?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch cắn môi như cô gái nhỏ, e thẹn nói: "Thật sự rất đẹp!"

Nhớ lại hồi họ mới xác nhận quan hệ, anh cũng giống như hôm nay tặng cho cô một bó hoa hồng to như vậy. Không ngờ sau khi họ chia tay rồi quay lại, anh vẫn làm y như thế, giống như khoảng thời gian chia tay ngắn ngủi kia không hề tồn tại.

Ở đầu kia, Hoắc Trường Uyên cười khẽ mấy tiếng.

Sau đó không ai nói thêm câu gì, nhất thời chỉ còn lại tiếng thở của cả hai.

Lâm Uyển Bạch chỉ nắm chặt di động, cảm thấy bao ngọt ngào trong lòng như sắp tràn hết ra ngoài.

"Nhớ em thì phải làm sao?"

Hoắc Trường Uyên như đang thở dài, bất ngờ nói.

Trái tim Lâm Uyển Bạch cũng run rẩy theo. Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe anh nói một câu: "Hay là bây giờ em qua đây đi!"

"Em đang đi làm mà..." Lâm Uyển Bạch vội nhắc nhở.

"Nhưng anh nhớ em! Muốn hôn em, muốn ôm em!" Hoắc Trường Uyên lên án như một đứa trẻ con.

"Trời, Hoắc Trường Uyên, anh đừng như vậy!" Lâm Uyển Bạch mặt mũi đỏ bừng vì những lời thẳng đuột của anh, ôm lấy tim, sắp không thể chịu nổi: "Lâm Thành cũng không quá xa Băng Thành, tới cuối tuần được nghỉ, em có thể qua tìm anh rồi..."

Thấy bên kia không có tiếng động, hình như cũng đã được cô an ủi ít nhiều.

Nhìn xuống đồng hồ, Lâm Uyển Bạch hỏi với vẻ thăm dò: "Em còn phải đi làm... cúp máy trước nhé?"

"Không được!"

Lâm Uyển Bạch không dám động đậy nữa. Cô đợi thêm vài giây rồi nhìn màn hình, quả nhiên cô bị anh cúp máy trước.

Cô lắc đầu, không biết nên khóc hay cười.

Người đàn ông này...

Tối qua khi ra khỏi quán lẩu, hai cô cháu họ mặc cả được lên hai tiếng rưỡi, cô liền cùng Hoắc Trường Uyên trở về căn hộ. Gần như vừa vào cửa cô đã chẳng rảnh rang, mãi vẫn không thể xuống giường, đến tận khi Hoắc Dung phải bấm còi gần nổ ô tô, Hoắc Trường Uyên mới miễn cưỡng buông tha cô...

Nghĩ tới hành vi phóng đãng của anh, gương mặt Lâm Uyển Bạch càng đỏ rần lên.

Khi trở lại chỗ ngồi, người đã tản đi không ít. Người đồng nghiệp ngồi ngay cạnh cô xưa nay không bao giờ bỏ qua cơ hội tám chuyện. Lúc này cô ấy đang vân vê tấm thiệp nhỏ trong bó hoa, cũng đã nhìn ra ba chữ "Hoắc Trường Uyên", không khỏi tỏ ra kỳ lạ: "Tiểu Bạch, lần trước cô nói cô và bạn trai đã chia tay rồi mà?"

"À, chúng tôi lại quay về rồi..." Lâm Uyển Bạch xấu hổ đáp.

"Thật ngược! Một lần nữa chỉ còn mình tôi FA!" Người đồng nghiệp bỗng nhiên ném tấm thiệp đi, tru lên một tiếng rồi bò trở về bàn.

Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, các bộ phận đều thông báo họp.

Giờ này tổ chức họp gấp lại huy động toàn bộ lực lượng thế này khiến Lâm Uyển Bạch cảm thấy rất kỳ lạ. Chưa bao giờ trải qua tình huống thế này bao giờ, nhất là khi nghe các đồng nghiệp thì thầm to nhỏ bàn luận về chuyện thu mua.

Cô tò mò hỏi người ngồi bên cạnh: "Công ty của chúng ta bị mua lại sao?"

"Hình như là đúng đấy!" Người đồng nghiệp rất bà tám gật đầu: "Nghe nói còn là một doanh nghiệp nước ngoài, quy mô không nhỏ! Vì hình như phải tiến hành kín đáo, thế nên không có động thái gì quá to tát. Tôi nhớ xem nào, hình như là công ty tên Hữu Dung gì đó..."

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, cảm thấy cái tên này rất quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi.

Còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, quản lý đã bắt đầu thúc giục họ đi về phía phòng họp.

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Tin vỉa hè bao giờ cũng chuẩn, nội dung cuộc họp quả thật liên quan đến việc mua lại. Chỉ khác đây là thông báo chính thức. Bây giờ công ty họ đã được công ty nước ngoài kia thu mua và sáp nhập rồi, không có bất kỳ sự thay đổi nhân sự nào mà sẽ trở thành công ty trực thuộc ở trong nước.

Vì đối phương là doanh nghiệp đã lên sàn giao dịch nên việc sáp nhập hoàn toàn là một chuyện tốt.

Có điều tác phong như mưa như gió kiểu này quả thực khiến người ta trở tay không kịp. Tuy rằng công ty ban đầu không lớn, nhưng cũng có hai ba trăm người, chớp mắt đã đổi chủ, Lâm Uyển Bạch cảm thấy sự đời đúng là xoay vần nhanh chóng.

Cuộc họp kết thúc, ai cũng về vị trí làm việc của mình, lãnh đạo mới sẽ lập tức qua thăm một lượt.

"Này, Tiểu Bạch, tôi nghe nói chủ mới của chúng ta là nữ đấy!"

"Là nữ?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.

"Phải! Một nữ doanh nhân, nữ cường nhân! Lợi hại thật!"

Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch cũng hết sức bất ngờ, bất giác trở nên mong chờ được gặp mặt bà chủ mới.

Có điều nửa tiếng đồng hồ sau, khi cô nhìn thấy một Hoắc Dung đi giữa cả đám người rầm rầm rộ kéo vào, mặc đồ công sở, đi giày cao gót, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu lục bích, cô quả thực rớt hàm.

Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng nhớ ra.

Chẳng trách cô cảm thấy quen tai, buổi trưa hôm qua lúc ăn lẩu, Hoắc Dung còn hỏi Hoắc Trường Uyên có muốn tới Hữu Dung không...

Bước chân của đoàn người thoăn thoắt, mới đó đã vào tới phòng làm việc. Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, cô hoàn hồn lại, cũng vội đứng lên.

Hoắc Dung phát biểu một loạt những lời rất "lãnh đạo", sau đó tiếng vỗ tay vang lên.

Khi quay người đi ngang qua phía cô, bà hơi dừng bước lại.

Lâm Uyển Bạch sững người trong giây lát.

Vì biểu cảm trên khuôn mặt Hoắc Dung rất nghiêm nghị, dù nhìn ai thì ánh mắt cũng rất hà khắc, hác hẳn với vẻ nhướng mày tươi cười hay nháy mắt bình thường, cũng khác với sự nghiêm nghị ngày bắt cóc cô lên sân thượng dạo nọ, ngược lại tạo cho người ta cảm giác giống ông Hoắc...

Người quản lý rảo bước đi tới, đẩy cô một cái từ phía sau, nhíu mày: "Tiểu Lâm, còn ngây ra đó làm gì! Mau chào hỏi!"

"À... Chào Dung tổng!" Cô vội cúi đầu.

"Ừm." Hoắc Dung nghiêm nghị đáp lại.

Bà lạnh nhạt thu ánh mắt về, đi thẳng tới bộ phận tiếp theo.

Chập tối tan ca, Lâm Uyển Bạch cũng giống như các đồng nghiệp khác, vẫn chưa hoàn hồn được sau màn đổi chủ.

Cô ôm bó hoa to tướng cũng không tiện ngồi xe buýt, thế nên đi qua đường tìm chỗ dễ bắt xe. Mãi cô vẫn chưa thành công bắt được chiếc xe nào, đang do dự không biết có nên đổi qua ngồi tàu điện ngầm không thì bỗng nhiên có một chiếc BMW màu đen dừng bên cạnh.

Cửa sau được mở ra, Hoắc Dung đang ngồi vắt vẻo.

Lâm Uyển Bạch bò lên xe, dè dặt đặt bó hoa sang bên cạnh.

Liếc thấy gương mặt nghiêm lại của Hoắc Dung, cô ngồi ngay ngắn, căng thẳng chào: "... Dung tổng!"

Vừa chào xong, cô lập tức bị véo má...

Hết chương 175

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#love