Đơn số 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Đơn số 10.

Customer: -mariaa__

WriterGuennuKuine |#Kuine|

Beta-er: Danaa_Qt |#Muoi|

Main characters: Yaku Morisuke, Lev Haiba

Cagetory: Fanfiction, BL, HE

Fandom: Haikyuu!!

.

.

.


Warning: lowercase


---


sân bay đông đúc.

yaku morisuke tháo chiếc kính râm ra, anh đảo mắt nhìn đám người ồn ào xung quanh trước khi sải bước, đôi bàn tay hơi chai sạn vì những đường đánh bóng chuyền lâu ngày nắm lấy tay kéo của chiếc vali. lần về nước này, anh không báo cho nhóm bạn thân của mình. cũng chẳng có lý do gì quá to tát khi hiện tại anh hay thi đấu ở nước ngoài nhiều hơn là trên sân nhà. việc anh luôn đi lại giữa nga và nhật cũng trở thành chuyện thường nhật, những bữa liên hoan mỗi khi anh trở về quê hương lúc nào cũng được tổ chức một cách linh đình với toàn gương mặt dù có đổi thay nhưng chẳng thể xóa nhòa đi sự thân thuộc. cũng dễ hiểu thôi, họ đã bên nhau bao nhiêu thời gian như vậy cơ mà.

mọi lần mỗi khi trở về, anh sẽ đều gọi điện cho mấy người đồng đội của mình. nhưng lần này thì khác. có thứ gì đó khác, cũng là điều dễ hiểu khi anh vừa chiến thắng một giải đấu lớn ở nga. và chẳng phải là muốn đem lại điều gì bất ngờ đâu, yaku muốn tận hưởng một chút yên bình khi mà bản thân mình không là gì cả giữa xã hội gần 8 tỉ người này. nhưng đúng là có người mà anh muốn mang lại cho họ chút bất ngờ thật.

khóe môi bên dưới khẩu trang khẽ cong lên một nụ cười, yaku sải những bước chân nhỏ bé ra cổng chào sân bay, gửi hành lý nhờ người quen trong gia đình đem về nhà kenma còn bản thân thì vẫy gọi một chiếc taxi mà đến thẳng công ti của lev haiba, đồng đội, đàn em hay là người yêu của anh, cánh paparazzi cũng như giới truyền thông vẫn chưa biết tin. phải thôi, bởi vì anh đã yêu cầu lev không được công bố cho họ, nên chuyện hai người hẹn hò cũng chỉ vỏn vẹn là thông tin mà nhóm bóng chuyền ngày xưa biết với nhau. dù sao thì lev không phiền chuyện này lắm, cậu chỉ cười rồi ôm chặt anh từ sau lưng, nói rằng:

- yaku chỉ để mình em ngắm là được.

- đồ ngốc này, đừng nói như thế chứ. - yaku đỏ mặt đẩy người vẫn đang cười lớn không biết ngại kia ra.

nhưng yaku biết rằng lev đã cảm nhận được điều đó, rằng lời nói ấy khiến cho anh thấy an tâm hơn rất nhiều. có thể đàn em của anh vẫn là một con người thích trêu chọc người khác như vậy, nhưng riêng về chuyện tình cảm thì anh biết cậu nghiêm túc. rất rất nghiêm túc.

và đó là điều anh thích ở lev.

chính là lý do mà lần này anh về không nói một lời nào với cậu đàn em phiền phức hay người yêu tính cách con trẻ của mình; anh muốn đem cho cậu một bất ngờ nho nhỏ. một đôi khuyên tai bằng bạc phủ lớp sơn đen bóng, bên trên mặt khuyên khắc chữ y và chữ l rất tinh xảo. anh đã phải đợi cho đến khi đôi khuyên này được hoàn thành mới đặt vé máy bay trở về nhật. tặng vì lý do gì thì anh cũng chẳng biết, có lẽ anh thích thì anh tặng thôi. nhưng trong thâm tâm, yaku biết rằng điều ấy không hẳn là đúng. nhưng đâu mới là đáp án chuẩn, thực tâm thực lòng anh cũng chẳng biết rõ nữa.

mà cũng đâu quan trọng đến thế đâu, miễn cậu ấy thấy thích là được, anh nhủ thầm. chiếc taxi lăn bánh trên con đường rải nhựa, anh thấy thành phố vừa điểm những nét thân thuộc vừa thoáng đôi phần xa lạ kia chuyển động ngang tầm mắt. một khung cảnh quen quen vào trong những lần anh ngồi trên xe để đi ra sân bay, nhưng bao giờ lúc về lòng cũng có cảm giác hoài niệm đôi chút. mấy người đồng đội bên nga của anh rất tốt, nhưng cảm giác được trở về với những điều cũ xưa luôn đem lại cho yaku thứ gì đó rất rạo rực.

tiếng nói cười thân quen, những biển hiệu, hương vị thức ăn và cảm giác có ai đó ở đây đang đợi chờ mình, những điều ấy luôn khiến anh có chút luyến tiếc mỗi lần trở lại sân bay nhưng anh sẽ không để điều ấy làm chùn bước. yaku muốn lev phải thật sự vui mừng khi thấy anh thành công trên con đường thể thao của mình.

chiếc xe dừng lại tại công ty. thiếu niên thấp bé hơn so với độ tuổi trả tiền, gửi cho bác tài lời cảm ơn rồi bước ra khỏi xe. yaku vẫn nhớ lần cuối mình đến đây, anh đến để chào người thương của mình trước khi ra sân bay, đồng thời cũng bảo lev không cần tiễn mình. thế nhưng đối phương không chịu và bất chấp việc bản thân đang có lịch hẹn, cậu vẫn tiễn anh ra tận sân bay kèm theo một nụ cười vui vẻ.

- anh đi cẩn thận, nhớ thu xếp về nước sớm với em nhé.

- tôi biết rồi, cậu mau về đi mọi người đang đợi đó.

lev bật cười rồi xoay người rời đi. nắng vàng phủ lên tấm lưng cao lớn, trước khi chàng trai thấp bé đứng giữa sân bay nhận ra người đàn em bướng bỉnh trẻ con của mình đã trưởng thành hơn ngày xưa rất rất nhiều. vẫn còn đó sự vui tươi thoải mái nhưng vô thức yaku thấy có chút an tâm khi ở bên cạnh.

có lẽ anh sẽ rủ cậu sang nga một chuyến. cũng là quê nhà của cậu phải không nhỉ? tiếng thanh máy vang lên thanh âm 'ting' cao trong nhẹ nhàng, cửa kim loại chầm chậm chuyển động và thanh âm nói chuyện dần dần vang vọng. yaku liếc nhìn số hiển thị trên bảng điện tử như để chắc chắn rằng mình đã đến đúng nơi, sau đó mới từ từ bước ra bên ngoài. nếu như anh nhớ không nhầm thì phòng của lev ở hướng này, ban nãy nhân viên tiếp tân cũng nhận ra anh và nói rằng hiện tại cậu vẫn đang ở trên phòng.

bên tay phải, căn phòng nằm ở cuối hành lang, yaku nhủ thầm.

nắng sớm xuyên vào những ô cửa kính trong vắt vuông vức, bên ngoài là mây trắng mềm mềm dịu dàng trôi. quang cảnh nhìn xuống đều có chút gì đó khang khác, yaku nghĩ thế. sân đấu bóng chuyền thường sẽ là từ dưới nhìn lên trên khán đài đông nghẹt người, nhưng ở vị trí của lev là từ trên cao nhìn xuống đám đông ở dưới, mỗi một lần nghĩ như thế đều đem lại cho anh cảm giác là lạ.

căn phòng của lev đã ngay gần trước mắt, nhưng nó không đóng cửa. yaku hơi nhíu mày khi có thanh âm trong veo vui vẻ của cô gái nào vang lên. có lẽ cậu đang tiếp khách? nhưng cô gái tiếp tân ở dưới sảnh nói rằng hôm nay cậu có cuộc hẹn vào chiều cơ mà? có chút tò mò, chàng trai thuộc đội bóng chuyền nga lại gần rồi đưa mắt nhìn vào bên trong. nơi căn phòng ngập rạng ánh sáng có tấm lưng cao lớn hướng thẳng về tầm nhìn của yaku. hẳn đó là lev, không, đó chắc chắn là lev, có cho nhìn đi nhìn lại hàng ngàn lần đi chăng nữa anh cũng chẳng thể nhận nhầm được, thế nhưng thiếu nữ đang đứng trước mặt lev, với mái tóc nâu dài, thân hình mảnh khảnh và đôi bàn chân đang nhón gót lên để gương mặt rất thanh tú kia dán sát vào người yêu của anh là ai?

hơn nữa, họ đang... hôn nhau đấy ư?

yaku thấy có thứ gì đó đang dừng lại trước khoảnh khắc đầy choáng ngợp này, một thoáng thôi trước khi anh nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. thật vội vã như cố làm bản thân bình tĩnh, anh xoay gót nhanh chóng rời đi.

- hình như bên ngoài có ai đó... - cô gái với mái tóc nâu bồng bềnh kia chớp nhẹ mi cong.

- haiba, anh có biết đấy là ai không?

- anh cũng không biết nữa... - lev đảo mắt nhìn ra ngoài. thường thì ngoại trừ yaku, alisa cùng với vài đồng đội trong đội bóng ngày xưa, chẳng có ai được phép lên đây mà không thông qua của cậu hết.

chậm rãi bước ra ngoài, cậu đảo mắt nhìn xung quanh. chẳng có một ai hết.

- lạ ghê, em đã chắc chắn rằng có thấy ai đó mà ta...

cô gái kia hơi cau mày, trước khi liếc nhìn lev. cậu cũng không thắc mắc gì thêm nữa.

- trên tóc tôi còn dính gì không?

- không đâu, đã làm phiền anh nhiều rồi. - cô gái kia bật cười khúc khích. - ái ngại quá, tự nhiên gọi điện hẹn gặp mặt anh đột ngột như thế...

- không sao đâu, đôi khi tin đồn để lâu quá sẽ gây ra những hậu quả khôn lường đấy.

lev mỉm cười trước khi vẫy tay chào cô gái kia. cậu ngước nhìn trời xanh bên ngoài, bất chợt nhớ đến người đàn anh, đồng đội, người yêu của mình vẫn đang công tác ở nước ngoài. anh ấy luôn mạnh mẽ, cậu tự nhủ vậy, vô thức tay định ấn gọi cho người yêu. nhưng hiện tại là chín giờ mười hai phút sáng, bên ấy mới chỉ hơn ba giờ. gọi cho anh lúc này quả thực không hay chút nào, cậu tự nhủ đến khoảng chiều sẽ gọi cho anh. lev sẽ chúc anh sáng tốt lành, và hẳn là yaku sẽ đáp lời bên nhật hiện tại đang là buổi chiều.

anh ấy tuy có thể là một tay bóng chuyền cừ khôi, nhưng vẫn luôn dịu dàng và đầy tinh tế, cậu nghĩ vậy. nhưng hẳn có chết lev cũng không ngờ rằng người yêu 'dịu dàng và đầy tinh tế' của mình sẽ nổi giận lôi đình vào buổi chiều khi mà cậu định gọi cho anh.

khi yaku về đến nhà, anh vẫn còn ngẩn ngơ trước những sự việc vừa diễn ra. có chuyện gì thế nhỉ? người con gái ấy là ai? tại sao hai người họ lại thân mật với nhau như thế? vốn là một người khá chủ quan và luôn đặt niềm tin vào đối phương, đồng thời lev cũng đã từng khẳng định rằng anh hãy cứ tin tưởng ở em để bản thân có thể toàn tâm toàn ý chơi bóng chuyền nơi đất khách quê người, yaku không dành thời gian tìm hiểu về lev và những thứ diễn ra trong giới giải trí quá nhiều. một mối quan hệ mà không có sự tin tưởng nhau sẽ nhanh chóng đổ vỡ, anh nghĩ như vậy và cũng tin vào quyết định của mình thế nhưng mà...

rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy?

cuối cùng, yaku cũng đành dành thời gian nghỉ ngơi của mình mà điều tra một vài thứ. anh lên cánh bay từ gần một giờ sáng, từ khi về đến đây cũng chưa được chợp mắt nghỉ ngơi chút nào mặc dù trên máy bay ngủ được một chút. sự chênh lệch tận sáu tiếng đồng hồ này đang làm anh kiệt quệ. nhưng điều ấy có làm sao, nếu như không làm sáng tỏ được chuyện này, anh không có tâm trạng nào mà nghỉ ngơi được.

vừa cắn miếng bánh mỳ, yaku vừa bật laptop lên.

- lyovochka!

- chị alisa.

hai giờ chiều, hôm nay tiết trời dịu hơn ngày hôm qua dù nắng vẫn khá chói chang. lev đang nằm bò ra bàn để mặc hơi điều hoà mát lạnh thốc vào cơ thể, mái tóc vốn mượt mà hiện tại đã trở thành một tổ quạ rối xù còn đôi mắt màu ngọc lục bảo lờ đờ thiếu sức sống đảo lên nhìn người chị gái của mình. trông cậu lúc này không giống hình tượng một người mẫu nổi tiếng chút nào hết, một-chút-cũng-không.

- có chuyện gì thế?

- anh yaku không nghe điện thoại của em...

nước mắt ngắn nước mắt dài, lev vừa nói vừa lăn ra ăn vạ. alisa nghe chữ được chữ không, nào là yaku không còn quan tâm đến em nữa, hay chắc chắn ảnh đã chặn vì em phiền quá. trong khi đó rõ ràng anh toàn thức rất muộn để nhắn tin chào buổi sáng hay canh giờ nhắc em đi ngủ sớm.

- chắc cậu ấy bận bịu gì đó thôi... đang trong trận đấu chẳng hạn?

- nhưng bên ấy lúc này chỉ là bảy giờ hơn, ảnh đâu thể đi sớm như thế được?

lev tiếp tục nằm ườn ra bàn trưng bộ mặt bất mãn, alisa thở hắt ra, không hiểu tại sao yaku lại có thể chịu nổi đứa em trai trẻ con này của cô. vươn tay đến bẹo má đứa em, cô thở hắt ra và vực lev dậy, bắt cậu đi xem một vài công ty đang mời hợp tác.

- "lev haiba - nam người mẫu nổi tiếng với sakura akiyama - diễn viên điện ảnh, hai người đang hẹn hò"?

theo sau cái tiêu đề to bự là hình ảnh chàng trai không thể không quen thuộc - lev haiba - đang đeo kính râm đi bộ trên con phố đông đúc. bên cạnh là một cô gái có mái tóc nâu dài cùng với đôi mắt đen đang cười vui vẻ, khoác tay cậu ra vẻ rất thân thiết. lev vốn luôn làm bản thân không nổi bật theo cái cách vô cùng nổi bật, cũng phải thôi, đeo cặp kính râm như thế, vận bộ trang phục kiểu vậy, không thu hút mới lạ.

nhưng mọi chuyện đâu chỉ đơn giản như thế, yaku cau mày khó chịu. cô gái đi bên cạnh nam người mẫu hiện đang là người yêu bí mật của anh này chính là cô gái đã hôn cậu ngay trong văn phòng hồi sáng nay. có đồ ngốc mới nghĩ đó là tai nạn, càng ngốc hơn nữa khi nghĩ tin đồn trên đây chỉ là mấy bài viết báo lá cải nhằm câu sự thu hút. nếu như sự thực không phải vậy, tại sao lev lại để yên cho đối phương làm điều ấy?

yaku tức giận ném chiếc gối thật mạnh vào góc giường, chiếc khuyên tai cũng bị nhét vào trong hộp không thương tiếc. rõ ràng là anh đã lựa chọn tin tưởng, cuối cùng thì lại cay đắng nhận ra bản thân đã tin tưởng nhầm người. vậy mà ai đã từng nói có thể yêu anh cả đời, cả đời của cậu rẻ mạt đến thế cơ đấy.

đã cất công anh đây về nhật bản thăm cậu, được lắm, anh thực sự bất ngờ đấy!!

bực tức thu dọn hành lý chuẩn bị bay về nga dù mới chỉ ở nhật chưa đầy sáu tiếng, yaku mở laptop và chuẩn bị đặt vé máy bay. nhưng còn chưa kịp chốt vé thì bỗng dưng điện thoại reo vang.

là kuroo.

- alo?

- cái đồ quá đáng này, về nước mà cứ lẳng lặng như thế, còn không thèm báo cho tụi này một câu hả?

ồ, lâu lắm anh mới nghe được giọng điệu này của đối phương.

- xin lỗi nhé, tôi về khá muộn nên là không báo kịp cho mọi người được. mà ai nói cho cậu biết thế?

- mấy đứa em của cậu chứ ai.

theo sau câu nói đó là vài tiếng nói chuyện ở đầu dây bên kia. yaku im lặng lắng nghe, hình như đấy là giọng của kenma, nói rằng hiếm hoi lắm mới có dịp yaku về nước, mọi người ở trong nhóm nekoma khi xưa hãy cùng nhau đi ăn uống một bữa.

- đấy, người yêu của tôi nói vậy nên là tám rưỡi tối nay, hẹn nhau ở quán ăn mới mở ngay gần trường cao trung lúc trước ấy.

- đồ ngốc này, tự nhiên thêm chữ người yêu vào làm cái gì? - ngay bên cạnh, kenma lắp bắp lên tiếng.

- cả thế giới biết chúng ta yêu nhau mà, không cần phải giấu đâu. - kuroo cười lớn.

sau khi trao đổi thêm vài ba câu về buổi hẹn, rằng kuroo sẽ cố gắng mời đủ mọi người đến và tối nay nhất định sẽ ăn uống thật no say nhiệt tình, yaku tắt điện thoại, tâm trạng ngổn ngang quá đỗi. anh nhớ đến hình ảnh lev cùng cô gái kia, bất giác nghĩ đến việc hẳn tối nay cậu có thể dẫn cô đi cùng, trái tim vô thức trùng xuống.

nhưng nào có sao.

anh quay về nhật bản cũng đâu chỉ để là gặp cậu đâu. yaku nghĩ vậy, sau đó anh ấn nút thoát khỏi trang đặt vé máy bay và gập laptop.


---


yaku về nước rồi!!!

anh yêu của cậu về nước rồi!!

sau khi nghe kuroo báo tin, lev đã nhảy cẫng lên sung sướng. và thực sự thì tin tôi đi, hình ảnh ấy so với nam mẫu haiba được chụp trên tạp chí chắc chắn không phải là cùng một người, một-chút-cũng-không.

- chị alisa, em đi ăn cùng với mọi người ở trong đội đây. anh yaku về nước, bảo sao ảnh không nghe máy. hẳn lúc em gọi là anh đang ở trên máy bay.

vừa vội vã thu xếp đống hồ sơ trên bàn một cách nhanh chóng nhất có thể, tất nhiên chúng cũng cẩu thả không kém, lev còn chẳng buồn nghe lời đáp của chị gái mình mà phóng vội xuống dưới sảnh, chuẩn bị rời đi nhanh thật nhanh. mọi sự chỉ diễn ra trong vòng năm phút, khiến cho alisa ngỡ ngàng ngơ ngác một hồi lâu, trước khi thở dài và dọn dẹp lại căn phòng như-chưa-từng-được-dọn. cũng chẳng trách được, yaku về nước quá đột ngột, đứa em trai gọi điện cả chục lần vẫn chẳng thấy nghe máy, không lo lắng mới lạ.

trời nhá nhem tối, bên cạnh trường cao trung nekoma, có một quán ăn mới mở nhộn nhịp tiếng nói cười. kuroo vừa quàng tay ôm chặt kenma vào người như một cách khoe khoang cũng như là để khẳng định chủ quyền, mặc cho người kia mặt vẫn đỏ bừng bừng mà lên tiếng:

- còn thiếu những ai nữa, yuki?

- còn thiếu mỗi lev thôi ạ... - yuki shibayama nhẹ nhàng đáp lời.

- cũng gần đến giờ rồi nhỉ? - kuroo lên tiếng rồi quay sang yaku. - cậu thử gọi điện cho nó đi.

yaku nghe đến đây thì bỗng dưng có chút bực bội. cũng phải thôi, sau khi chứng kiến khung cảnh ấy anh đã ném thẳng lev vào danh sách đen trong điện thoại không thèm đoái hoài đến. thậm chí nếu như kuroo không gọi điện, anh hiện tại đã yên vị trên ghế chờ sân bay để về nga rồi ấy chứ.

- chắc cậu ấy đang bận gì thôi.

- đúng rồi đó. - kenma vẫn bị kẹp cứng trong vòng tay của người yêu mình nói. - dù sao cậu ấy cũng làm người mẫu mà, bận nọ bận kia là chuyện bình thường, chúng ta cứ chờ thêm một chút–

- xin lỗi mọi người, em đến trễ quá!!

kenma còn chưa kịp nói hết câu, từ ngoài quán đã vang lên thanh âm không thể không quen thuộc hơn. mọi người trong phòng ồ lên đầy vui vẻ rồi vẫy tay, duy chỉ có yaku là vẫn im lặng không lên tiếng.

- anh yakuu!! - vừa hét toáng lên như bắt được vàng, lev vừa vứt bỏ hết hình tượng (hoặc cậu chưa bao giờ có hình tượng) mà lao tới yaku.

vốn tâm trạng đã ở dưới mức tồi tệ, nay lại thêm cái sự thân thiết này dù ban sáng còn thản nhiên ấp ôm hôn hít một người phụ nữ khác, cơn giận đang âm ỉ bên trong lòng sục sôi lên và anh đứng thẳng người dậy.

mọi người xung quanh cứ ngỡ yaku sẽ lao tới đỡ chặt lev như đỡ một trái bóng chuyền, trước khi chàng trai người mẫu nổi tiếng kia sẽ theo lực quán tính mà lao thẳng người về phía sau nhưng không, yaku giơ chân tung thẳng một cú sút vô cùng đẹp mắt vào đối phương, khiến cho lev kêu lên một tiếng đau đớn, choáng váng đến gục ngã. hết thảy mọi người trong quán ngoại trừ hai đương sự đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

- tránh xa tôi ra. - yaku lẩm bẩm rồi quay phắt người lại, vươn tay lấy áo khoác. - xin lỗi mọi người, tâm trạng của tôi hôm nay không được tốt, hẹn hôm khác chúng ta nói chuyện.

- k-khoan đã, mọi sự là như nào thế? - inuoka bối rối lên tiếng. thực lòng mà nói cậu biết khi yaku nổi giận thì rất đáng sợ, nhưng ít ra cũng phải có lý do chứ?

- không phải lỗi của mọi người đâu. - yaku đáp với tông giọng nhẹ tênh, nhưng chính điều ấy lại khiến các thành viên trong đội rùng mình.

và rồi thiếu niên có đôi mắt nâu và mái tóc vàng dợm bước ra bên ngoài, nhưng anh chưa kịp đi được bao xa thì đã có một bàn tay nắm lấy vai mình. chàng trai có mái tóc xám tro đã hơi rối cùng với mắt màu xanh ngọc bích đang cố gắng đứng vững, nhẹ nhàng hỏi người yêu của mình. cậu không muốn mọi sự diễn ra như thế này.

- anh muốn trút giận lên em cũng được, nhưng ít ra anh phải cho em lý do chứ?

yaku nghiến chặt răng. cậu ta còn giả vờ không biết à?

- chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi.

- anh yaku, em thực sự không hiểu anh đang nói chuyện gì nữa... - lev bối rối phân minh. - anh cứ nói rõ ra đi, nếu em sai, anh muốn làm gì em cũng được hết.

- anh cứ bình tĩnh ngồi xuống được không... - teshiro ấp úng.

- mọi chuyện đều có thể giải quyết được mà.

- anh muốn được ở một mình. - yaku trầm giọng đáp. - thực sự tâm trạng của anh đang rất tệ, anh cần phải thư giãn.

teshiro đang muốn lên tiếng tiếp thì nhận được cái vỗ vai từ kai, cậu liền hiểu ý và quyết định im lặng. yaku hất bàn tay của lev ra, rồi anh thẳng tiến ra bên ngoài quán trong tâm trạng tồi tệ không thể chịu được.

- cậu thực sự đã làm cái gì thế? - kai quay sang hỏi người kia.

- em cũng không biết nữa... - lev ngồi xuống ghế và bắt đầu nước mắt ngắn dài vì đau đớn. cả thể xác lẫn tinh thần. - rõ ràng tối qua cả hai còn nói chuyện rất vui vẻ mà...

trong lúc mọi người còn đang sầu muộn vì yaku nổi giận lôi đình thì tiếng nhạc chuông báo hiệu có tin nhắn vang lên. lev tò mò mở điện thoại ra thì thấy chị gái của mình nhắn tin. tin nhắn có một đoạn camera ở dưới sảnh tiếp tân, trong đoạn video ấy là hình ảnh một bóng người đang hỏi chuyện nhân viên rồi sau đó là đi vào trong thang máy. liền tiếp là khung cảnh bị tua nhanh vài đoạn, cho đến khi cửa thang máy mở ra, yaku bước ra với gương mặt có chút gì đó ngỡ ngàng.

- anh yaku về từ sáng rồi á? - lev ngạc nhiên.

- hình như ảnh đến công ti cậu trước thay vì về nhà. - shohei ngồi bên cạnh đáp lời.

trong lúc còn đang hoang mang về việc nếu như thời gian cậu gọi điện cho yaku không phải là lúc anh đang ngồi trên máy bay thì tại sao anh lại không thèm nghe máy, một tin nhắn nữa từ alisa gửi đến máy của cậu.

"em có nhớ vụ scandal với nữ diễn viên sakura akiyama không?"

lev hơi cau mày, nhưng cũng đáp lời:

"mai em định giải quyết chuyện ấy. kể từ lúc bức ảnh kia được công khai cũng khá lâu rồi, mọi chuyện có vẻ cũng tồi tệ thêm."

"em giải quyết nhanh như thế thì tốt, nhưng mà hôm nay lúc yaku vào công ti, chắc cậu ấy có thấy em cùng với cô gái kia."

thấy alisa nhắn tin, lev mới a một tiếng và xem lại đoạn ghi hình. trên góc video có ghi thời gian là hơn chín giờ sáng, lúc này cậu cùng với cô diễn viên nổi tiếng đã có bạn trai cùng ở trong ngành kia đang thảo luận về chuyện tin đồn. có lẽ vì muốn trực tiếp hỏi cậu về chuyện đấy, yaku mới đến nơi làm việc của cậu để rồi khi thấy hai người trong phòng họp, anh đã hiểu lầm chăng?

- xin lỗi mọi người, em phải đi giải quyết mọi chuyện với anh yaku.

vội vã đứng lên, lev cúi nhẹ người xuống. cả nhóm tròn mắt ngạc nhiên, để rồi kai lên tiếng với tông giọng nhẹ nhàng. bên cạnh chàng trai có đôi mắt ngọc bích, shohei cũng nghĩ đến chuyện gì đó rồi cười khúc khích.

- được rồi, em cứ đi đi. tụ tập ăn uống thì hôm nào cũng được mà.

- đúng đấy nhóc, cãi nhau với người yêu là không tốt. - kuroo cười lớn rồi khoác tay ôm chặt kenma hơn, mặc kệ người bạn hoặc-hiện-tại-là-người-yêu từ thuở thơ ấu đỏ bừng mặt. - hai người mau giảng hòa đi.

lev mỉm cười nói cảm ơn rồi mau chóng chạy đi, cõi lòng vừa có chút gì đó mỏi mệt vừa có sự vui sướng đến lạ. mỏi mệt hẳn là vì bản thân đã không giải quyết chuyện này sớm hơn, còn vui sướng là bởi yaku đã luôn để tâm đến chuyện như thế. cậu đã luôn muốn nhìn thấy anh lúc ghen tuông, chỉ là...

chàng trai mang họ haiba ứa mồ hôi lạnh. người yêu cậu khi ghen thực sự đáng sợ kinh khủng.


---


yaku ngồi xuống trên băng ghế trong công viên. đèn điện vẫn sáng, văng vẳng từ xa có tiếng dế kêu râm ran. anh nhớ lại không khí vui vẻ trong quán ăn bị bản thân thẳng thừng đạp đổ, tâm trạng lại theo đó mà tuột dốc không phanh. đây không phải điều anh mong muốn. anh muốn hỏi cậu cô gái ấy là ai, tại sao hai người lại hôn nhau như thế?

nếu như lev đã chán anh rồi, có thể nói thẳng thừng ra được mà? chắc chắn rất đau lòng nhưng anh sẽ chia tay nếu như cậu muốn điều ấy. mà lev lại hành động như thể bản thân vẫn còn quyến luyến yêu thương trong khi lại tình tứ cùng với một người khác. anh không thích sự mập mờ ấy.

chẳng lẽ mọi chuyện chỉ là tai nạn? hay thực sự lev muốn chơi trò bắt cá hai tay?

yaku thở hắt ra, càng nghĩ càng đau đầu, có lẽ anh nên về nhà và nghỉ ngơi. sau khi bản thân bình tĩnh lại thì sẽ giải quyết sau vậy.

- anh yaku!!

khi suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì có tiếng gọi lớn vang lên. thanh âm nghe thân thuộc quá, nhưng chính vì thân thuộc nên anh phải đi ngay. yaku vội đứng lên chuẩn bị chạy đi mất, nhưng dù anh có là cầu thủ chuyên nghiệp hay nhanh đến đâu, lev vẫn bắt kịp được anh.

- bỏ ra, tôi hết chuyện để nói với cậu rồi.

- anh không có chuyện nhưng em thì có! - lev lớn tiếng sau đó kéo anh đi. yaku tức giận vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn chẳng thoát khỏi đối phương.

anh không nhớ chuyện gì đã diễn ra trên đường đi, chỉ nhớ rằng cuối cùng cả hai cũng thuê được phòng nghỉ ở đâu đó. hình như lev có nói rằng cũng muộn rồi nên chúng ta hãy thuê phòng nghỉ ở qua đêm đã, về nhà lúc này khá bất tiện. cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại nhận lời đồng ý nữa, yaku tự nhủ.

- anh đã bình tĩnh lại chưa?

cửa phòng tắm mở, lev haiba bước ra với bộ áo choàng tắm quấn quanh người. thấy đối phương vẫn cứ im lặng, cậu thở hắt ra một hơi trước khi chỉ tay vào phòng tắm.

- anh vào tắm luôn đi.

- khỏi cần. - yaku lạnh nhạt đáp. - cậu muốn nói chuyện gì thì nói luôn đi.

rõ ràng là đang ghen mà, lev nhủ thầm.

- về chuyện của cô nữ diễn viên ấy...

yaku giật thót. lev sẽ định nói gì? cả hai thực sự đang hẹn hò như trên trang báo ấy viết, sau đó nói định giấu anh nhưng mà anh đã biết chuyện sớm hơn cậu nghĩ? cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, anh căng thẳng lắng nghe những lời sau đó.

- chỉ là hiểu nhầm thôi. - lev phì cười khe khẽ trước cái cách yaku phản ứng. - tấm ảnh trên trang báo ấy, thực tế là hôm đó em đã giúp cô ấy tìm con thú cưng của mình, và như một lời cảm ơn cô ấy đã mời em đi uống cà phê. hồi đầu em cũng không định bác bỏ tin đồn ấy nhưng rồi có một nguồn tin khác cho rằng cô ấy đang hẹn hò với một ai khác trông rất giống em, cuối cùng thì người ấy lại là một nam diễn viên mới vào ngành.

yaku thấy có tảng đá nào đè nặng lòng được dỡ bỏ, nhưng anh vẫn chưa thể hết hoài nghi.

-thế còn chuyện ban sáng nay thì sao?

- ban sáng? - lev ôm cằm ngẫm nghĩ. - lúc anh đến công ty tìm em đó hả?

bị nói trúng tim đen việc bản thân đến tìm đối phương, yaku đỏ mặt ngoảnh đầu đi chỗ khác. thiếu điều lev đã định nói rằng anh dễ thương ngoài sức tưởng tượng, nhưng trong lúc anh còn giận như thế này, cậu sẽ lại bị ăn đá mất.

- như nào nhỉ? - lev ngẫm nghĩ một lúc. - bọn em chỉ bàn chuyện bác bỏ tin đồn kia thôi.

- nhưng lúc anh nhìn vào... - yaku nói lớn phản bác, cuối cùng nhận ra mọi chuyện đang dần có chút xấu hổ, giọng anh nhỏ dần cho đến khi chỉ còn lí nhí. - ... anh thấy hai người đang hôn hít... cô ấy còn kiễng chân...

- hả, em không đời nào làm chuyện đó... - lev phủ nhận cuối cùng như đoán được chuyện gì liền lên tiếng. - không lẽ anh nhìn vào lúc cô ấy đang phủi bụi trên đầu em?

để rồi một thoáng chốc chóng vánh nhẹ nhàng trôi qua, trước khi cả hai a một tiếng. theo sau đó là tiếng cười khúc khích của chàng trai cao lớn nào khi chứng kiến gương mặt của người yêu mình đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ rồi đỏ bừng lên.

- yaku đáng yêu chết đi được.

- không có mà! - bực tức ném gối về phía người kia, anh vùi mặt xuống chăn.

- chỉ là hiểu nhầm thôi.

ra mọi chuyện là như thế. thật tốt quá, thực sự thật tốt quá.

thấy người kia im lặng, lev đành cười nhẹ trước khi tiến lại gần chống tay lên giường như muốn bao bọc thân hình nhỏ bé kia lại. dù cho trên sàn thi đấu anh có mạnh mẽ ra sao, anh vẫn luôn là người dễ tổn thương và suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện. cậu biết điều ấy. chính vì cậu biết điều ấy, thế nên cậu mới muốn ở cạnh anh.

- em không định rời xa anh đâu. - lev nhẹ nhàng nói. - dù cho sẽ có những lần xa cách đấy nhưng, em vẫn luôn yêu anh mà. điều ấy nhất định sẽ không bao giờ thay đổi.

yaku im lặng, bỗng dưng anh nhớ về ngày ra trường của mình. cậu đã hẹn gặp anh, rồi tỏ tình. thoáng anh đào rụng rơi trên mái tóc xám tro, nhuộm bình yên lên đôi đồng tử màu đá quý. anh hỏi cậu rằng cậu có đợi được không, cậu gật đầu chắc nịch, em đợi được. dù như thế nào thì em cũng sẽ...

- anh biết mà.

luôn luôn là như thế. chỉ là anh luôn sợ bản thân mình không tương xứng thôi.

- không, anh không biết.

- hả?

yaku ngơ ngác ngoảnh đầu lại, thì thấy môi có thứ gì đó mềm mềm chạm vào. đôi mắt nâu của anh chạm vào ánh nhìn xanh màu lá, thoáng thấy như cậu đang mỉm cười. ngay sau đó cơ thể của anh cảm nhận có thứ gì đó đang di chuyển.

- chính vì anh không biết, nên em sẽ phải 'làm' cho anh biết.

- cá-- khoan khoan đã, anh thực sự biết mà, cậu không cần phải...

thế nhưng mặc kệ lời van nài của người thương, lev vẫn cong miệng mỉm cười và liếm môi thật quyến rũ.


---


vừa ngồi nhìn laptop, yaku vừa vò vò đầu.

chỉ cần anh gõ chữ 'người' trên thanh công cụ tìm kiếm thôi, ngay lập tức hot search 'người tình bí mật của mẫu nam haiba' đã tự động gợi ý cho anh. chủ đề này đã nóng hổi hơn một tuần nay và vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. anh thực sự muốn trốn về nga lắm rồi đấy thế nhưng hiện tại đội anh cũng chưa có trận đấu nào, đồng thời người yêu của anh còn đeo bám anh mỗi ngày như thể muốn nói 'đừng hòng em sẽ cho anh đi'.

- anh yakuu!

đấy, lại nữa.

phóng hết tốc lực ra bên ngoài phòng, yaku bực bội co giò như muốn dẵm vào bàn chân đối phương xả giận, nhưng tiếc rằng lev đã nhanh chóng né kịp

- nhỏ cái miệng dùm anh đi.

- mới sáng ngày ra mà đôi uyên ương này đã náo nhiệt với nhau rồi ha. - kuroo cười lớn, và đáp lại thiếu niên có mái tóc đen là hình ảnh yaku đang cực kỳ giận dỗi.

- kuroo, cậu nhắc nhở lev đừng có đem tôi đi đến nơi làm việc nữa coi. nhìn tôi giống người rảnh rang lắm hả?

- phải, trong thời điểm này thì cậu rảnh rang lắm. - kuroo bật cười.

đó không phải là trọng điểm vấn đề!! yaku bực tức hét lên trong lòng.

kể từ sau đêm ấy, lev trở thành một con người bám dính anh bất kể ngày đêm. vốn dĩ mọi người trong đội nekoma ngày trước cũng quen với cái cảnh này rồi nhưng anh không quen, đến chết anh cũng không thể quen được. đi ăn ngoài nhà hàng, đi lên công ti, đi xem đối tác làm ăn, đi làm cậu cũng đòi mang anh đi cho bằng được.

yaku lườm lev bằng ánh mắt tóe lửa và, với gương mặt dày gấp ba mươi lần vạn lý trường thành, chàng trai họ haiba kia mỉm cười rạng rỡ đáp lại.

anh sẽ tức chết vì cậu mất!!

vừa nắm chặt tay vì tức giận, anh vừa với tay lấy cặp kính râm, mũ áo khẩu trang vận lên người. không thể chịu nổi, anh thực sự không chịu nổi nữa. ngày nào cũng phải đi ra đường với cái bộ dạng này, kè kè bốn phương tám hướng là cánh paparazzi với máy quay phim chụp ảnh bưng thu âm chực chờ trên tay, người bên cạnh anh lại còn không biết ngại là gì cả.

anh sẽ cắn lưỡi mà tức chết mất.

như mọi lần, hôm nay khi vừa đi ra khỏi nhà kenma chưa được bao lâu, cánh paparazzi lại xuất hiện với phong cách ẩn mình như không ẩn mình. có vài tiếng xì xầm rằng người bên trong chiếc áo choàng kín mít, khẩu trang che miệng và kính râm choáng lấy nửa gương mặt ấy là ai. người yêu của haiba? họ đã hẹn hò được bao lâu rồi? tại sao trước giờ chưa từng xuất hiện, có lẽ vì muốn bảo vệ đối phương trước công chúng mà nam người mẫu này lựa chọn không công khai cho đến tận lúc này.

trong lúc yaku còn đang bối rối trước những lời xì xầm của cánh truyền thông và sự chú ý của mọi người đang đổ dồn lên xung quanh, có một bàn tay nào đã kéo chiếc khẩu trang của anh xuống. lev đang ở đó, đưa đôi mắt màu xanh lục nhìn thẳng vào đám người xung quanh trước khi cong môi cười thích thú.

- nếu như họ muốn săn tìm thì em cũng chẳng ngại bón cho họ ít cơm chó đâu.

- cái g--

lời còn chưa kịp nói hết, có đôi môi nào đã ập đến ngăn lại hết thảy ngôn từ. thoáng nghe tiếng ồ lên và thanh âm chụp ảnh lia lịa, yaku ngại đến đỏ bừng cả mặt và đôi mắt nâu sau cặp kính nhắm nghiền như muốn đào một cái hố chui xuống.

anh sẽ cho cậu ngủ ngoài sofa, chắc chắn lần này anh sẽ cho cậu ngủ ngoài ghế sofa!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro