Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Phiên ngoại 1 – Hotboy trường bên


"Đây là biến ngẫu nhiên rời rạc, kỳ vọng và phương sai, từ đây chúng ta có thể..."

Wooyoung nhẹ nhàng đẩy cửa sau giảng đường ra, rón rén đi vào ngồi cuối lớp. Hắn nhìn đồng hồ – còn nửa tiếng nữa là tan học.

Phía cuối lớp có hai cô bạn đang thì thầm nói chuyện, nghiêng đầu nhìn thì phát hiện Wooyoung. Hắn vội vàng "Suỵt" một tiếng, tươi cười với họ, nhỏ giọng nói: "Tôi tới nghe giảng một chút."

Họ hoàn toàn không dị nghị gì, vẫn ngồi thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn.

Wooyoung bỏ sách vào cặp, quấn tai nghe gọn lại rồi cất vào trong túi. Hắn ngẩng lên nhìn thì nhận ra thầy đang dạy toán cao cấp, vừa hay sáng nay hắn cũng học toán cao cấp nên có mang theo sách trong cặp. Hắn cẩn thận mở sách ra, lật đến bài biến ngẫu nhiên rời rạc, rồi mở điện thoại lên.

Hai bạn nữ ngồi cạnh Wooyoung vẫn nhỏ giọng bàn tán, bỗng cô bạn tóc dài với khuôn mặt hồng hồng nhẹ giọng hỏi Wooyoung: "Cậu này, tôi thấy cậu trông cứ quen quen ấy nhỉ.."

Wooyoung ngạc nhiên, rồi cười đáp: "Ừ."

Cô bạn tóc dài gật đầu, nhỏ giọng nói tiếp: "Tôi thấy cậu nhiều lần rồi, lần trước là trong lớp tư tưởng, còn một lần trong lớp cơ học nữa."

Wooyoung cũng chẳng nhớ rõ, chỉ cười đáp: "Ừ, lâu lâu tôi tới nghe giảng."

"Nhưng tôi không nhớ cậu học ngành nào, ngành toán học à?" Bạn nữ tóc dài do dự nhìn sang cô bạn tóc ngắn của mình, chần chừ nói: "Cô ấy nói cậu không học trường này..."

"Ừ, không phải." Wooyoung tươi cười giới thiệu trường mình học và ngành nghề của mình, "Tôi tới nghe giảng ké thôi."

Cô bạn tóc ngắn ngồi khá xa Wooyoung, nghe xong thì đẩy đẩy bạn mình, nhỏ giọng thì thầm: "Thấy chưa thấy chưa, tớ đã nói cậu ấy không học ở đây mà. Hình như cậu ấy tên Jung Wooyoung, vừa vào năm nhất, là hotboy trường bên đó. Lúc cậu ấy tham gia giải eSports bên kia còn có một cô bạn chụp hình đấy, nhờ bạn thân cô ấy mà tớ có hình này, để tớ cho cậu xem..."

Cô bạn tóc ngắn lấy di động ra, tóc dài thấp giọng nói: "Cậu nói nhỏ thôi."

Nói là thế, nhưng vẫn ghé đầu sang nhìn.

Tai Wooyoung rất thính, hai cô bạn kia xì xào bàn tán cái gì hắn nghe hết, có điều hắn nghe mãi từ hồi còn nhỏ xíu rồi nên chẳng thấy có gì đặc biệt cả, chỉ ngồi gửi tin nhắn của mình.

Cô bạn tóc dài xem hình trong di động của bạn mình, rồi nhìn Wooyoung. Sau khi xác định đúng hắn chính là hotboy trường bên thì chợt thấy hưng phấn, ho nhẹ một tiếng, rồi ngại ngùng bắt chuyện với hắn: "Cậu ơi... Nếu cậu thích nghe thầy cô chúng tôi giảng thì tôi có thể cho cậu thời khóa biểu lớp tôi, cậu muốn nghe giờ nào thì tới giờ đó."

Wooyoung gửi tin nhắn đi, nghiêng đầu cười với bạn nữ tóc dài: "Cảm ơn, nhưng tôi đã có thời khóa biểu lớp cậu rồi."

Cô bạn tóc dài ngượng ngùng quay sang nhìn bạn mình, suy nghĩ một lát thì nói tiếp: "Cậu sang tận bên này nghe giảng có mệt không? Trường của cậu cũng đâu gần đây lắm."

"Không sao." Wooyoung thản nhiên nói: "Mười phút đi xe, tôi thấy gần lắm."

Cô bạn tóc dài hơi nghẹn lời: "Mấy nay trời nóng như vậy, cậu đi thế cực quá."

"Ai bảo lúc đầu tôi không có chí tiến thủ, điểm không với tới được trường này." Wooyoung lật sách, dửng dưng nói, "Mấy thầy thì lợi hại rồi, tôi phải học trường bên kia, giờ chỉ có thể chạy sang nghe giảng ké."

Hai cô bạn cười rộ lên.

Hàng thứ hai trong lớp, điện thoại trong túi quần Yeosang chợt rung lên. Cậu liếc nhìn thầy giáo một cái rồi cúi đầu nhìn điện thoại.

Wooyoung: Đến rồi.

Yeosang thầm ngọt trong lòng, cẩn thận nhìn thầy giáo một lần nữa rồi nghiêng đầu nhìn lướt ra phía sau lớp học, thấy Wooyoung đang nói chuyện với hai bạn nữ cùng lớp. Hắn chỉ lo nhìn điện thoại, khóe miệng thì cong lên mang theo nụ cười như có như không làm hai cô bạn bên cạnh đỏ rần cả mặt.

Yeosang quay lại, tự nhiên sao thấy chua quá đi ( ̄^ ̄)

Mà ghen thì cứ ghen thôi, Yeosang vẫn không nỡ bơ hắn. Cậu lấy điện thoại ra giấu dưới bàn, bắt đầu gõ chữ: Thấy rồi, chờ một lát nữa là tan học.

Đằng sau lớp, Wooyoung cứ ngồi nhìn chằm chằm điện thoại, màn hình sáng lên thì mắt hắn cũng sáng theo, lập tức phấn chấn trả lời: Biết rồi, tôi học cùng cậu.

Hắn cất điện thoại vào túi, lật lật hai trang sách, nhưng thật sự thì lời giảng của thầy đi qua tai trái hắn, rồi nhẹ nhàng đi thẳng qua tai phải không sót một từ nào. Wooyoung chỉ lo ngồi thẳng người, nhìn bóng lưng Yeosang đằng trước mà tâm trạng tốt cực kì — chiều nay hai đứa không có lớp, mà sáng mai cũng không phải dậy sớm đi học, vậy là có thể ngủ thẳng giấc.

Năm nhất đại học phải học rất nhiều, thời gian đi chơi mỗi tuần cũng không được thư thả cho lắm. Hắn đang tính toán lên kế hoạch xem lát nữa nên làm gì.

Trước hết đi ăn là cái chắc, cơm nước xong thì phải xem Yeosang có mệt không. Nếu như mệt thì về nhà nghỉ ngơi, còn không thì đi xem phim, xem phim xong thì đi siêu thị mua đồ về tối nấu lẩu ăn.

Trời đang chuyển lạnh, ăn lẩu là thích hợp nhất.

Ăn tối xong hả... Wooyoung liếm môi một cái, hôm nay mặc kệ Yeosang có cầu xin hay nói thế nào, hắn cũng sẽ không nhân nhượng bỏ qua cho cậu như tối qua đâu ԅ(¯﹃¯ԅ).

Tối qua lúc hai đứa "ấy ấy" thì Wooyoung đã làm một vài hành động xấu xa, đùa giỡn Yeosang suýt nữa thì khóc um lên. Đến cuối, hắn còn nắm chặt "Yeosang nhỏ", bắt cậu gọi hắn ông xã, không gọi thì không buông ra. Trước đây hắn đã từng làm như vậy rồi, nhưng Yeosang xấu hổ quá, tình nguyện chịu đựng chứ nhất định không gọi, thường thì Wooyoung thấy thế chỉ trêu cậu một lát thôi. Nhưng hôm qua không biết Yeosang bị làm sao, chắc là bị ăn hiếp dữ quá hoặc là mê muội Wooyoung rồi, nên cậu đã thật sự nức nở gọi hắn là ông xã.

Wooyoung không ngờ mình lại nghe được một tiếng này, đơ ra tận hai giây, lúc hắn hoàn hồn lại thì làm cậu càng dữ dội hơn nữa..

Yeosang không ngờ mình gọi rồi mà lại bị làm càng hung hơn, tủi thân cực kì, luôn miệng cầu xin Wooyoung làm một lần này nữa thôi, Wooyoung mà làm nữa là Yeosang không chịu nổi đâu T_T.

Wooyoung nhìn cuốn sách toán cao cấp mà thổn thức không thôi, việc này đâu có trách hắn được?!

Tối hôm qua Yeosang đã lấy lý do sáng nay có hai tiết sớm để cự tuyệt hắn, đêm này thì hết rồi nhé hahahaha?! Lại nhớ đến hai chữ Yeosang gọi hắn tối qua, hắn vô thức nở nụ cười.

Wooyoung cúi đầu đọc sách, ý cười cứ phảng phất trên mặt, góc nghiêng tuyệt với đến mức người khác không thể nào dời mắt. Hai cô bạn bên cạnh liên tục thì thầm với nhau, cô bạn tóc ngắn còn chụp trộm Wooyoung một tấm hình rồi gửi cho bạn mình ở trường bên kia, nói Wooyoung sang trường của mình học, còn ngồi chung một lớp nghe giảng với mình nữa.

Nửa tiếng sau – tan học.

Yeosang lấy điện thoại ra chụp lại bài giảng trên bảng, xếp gọn sách giáo khoa rồi đeo cặp lên đi ra sau lớp. Wooyoung đứng dậy nghênh đón, định cầm lấy cặp cậu, nói: "Đói bụng chưa?"

Yeosang lui về sau không cho hắn cầm cặp mình, hôm nay trong cặp cậu có nhiều đồ nên hơi nặng, Wooyoung cũng đeo cặp, Yeosang không nỡ để hắn đeo hai cái. Cậu gật đầu đáp: "Hơi đói rồi, cậu thì sao? Cậu muốn ăn gì?"

"Đi tới nhà hàng mới mở kia ăn hải sản thử xem." Wooyoung nói.

Yeosang không có ý kiến, đi cùng hắn ra ngoài. Đột nhiên nhìn thấy hai cô bạn kia vẫn còn nhìn Wooyoung thì cậu khựng lại, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cặp nặng quá."

Wooyoung mỉm cười, rất tự nhiên đi tới ôm cặp Yeosang, ôm cả bờ vai cậu, thấp giọng cười: "Hôm qua làm dữ quá nên hôm nay không còn sức nữa à?"

Hai bạn nữ đứng cách đó không xa vô thức đỏ mặt, quay sang nhìn nhau – cảm thấy hotboy trường bên và tiểu học bá lớp mình đứng chung một chỗ... nhìn sao mà hài hòa thế.

Yeosang bị đùa giỡn lập tức cứng người, hai lỗ tai đỏ lên. Cậu cùng Wooyoung đi ra ngoài, đi một đoạn lại đòi ôm cặp về. Wooyoung ngạc nhiên nhìn cậu, không hiểu Yeosang bị cái gì nữa. Yeosang lúng túng nói: "Cậu... Cậu đeo hai cái... tớ đau lòng."

"Dám đùa giỡn tôi?" Wooyoung nhéo mặt cậu, "Đi ăn cơm."

Hai đứa liền đi ăn hải sản, ăn no rồi cũng không thấy mệt nên cùng đi xem phim, xem xong bộ phim hai tiếng rưỡi thì đã gần 5h chiều. Cả hai đi mua nguyên liệu nấu lẩu rồi về nhà.

"Hôm nay cậu bị sao vậy?"

Wooyoung cắn miếng táo, nhìn Yeosang đang bày rau lên mâm, hỏi cậu: "Hồi trưa tôi đi đón cậu thấy có gì đó không đúng lắm?"

Yeosang ngạc nhiên, cậu cũng quên mất chuyện này: "Tớ làm sao?"

"Lúc tôi đón cậu, sắc mặt cậu hơi lạ." Wooyoung cắn táo "rôm rốp", vừa nhai vừa nói: "Ai ăn hiếp cậu hả? Nói tên tôi nghe, tôi đi dạy nó cách đối nhân xử thế."

"Không có!" Yeosang cố gắng nhớ một hồi thì mới nhớ là có chuyện gì, thẹn thùng lắc đầu: "Không có gì hết, thật đó."

Wooyoung híp mắt: "Nói!"

Chỉ cần một chữ này của Wooyoung là Yeosang cóng liền. Bây giờ cậu nhớ lại vẫn đang rất khó xử, nhưng Wooyoung lúc nào cũng ép hỏi cậu đến tận cùng, cuối cùng đành phải đỏ mặt mà khai thật.

Wooyoung nghe xong thì suýt chút là sặc.

Yeosang vừa ngượng ngùng vừa áy náy: "Tớ không biết tớ bị sao nữa... Tớ chỉ muốn khiêu khích hai bạn đó ..."

"Không không, cái đó không phải khiêu khích, mà là đánh dấu chủ quyền." Gương mặt hắn tràn đầy ý cười, đi tới cạnh Yeosang, trầm giọng nói: "Ghen à?"

Yeosang gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Cậu cười với hai bạn ấy..."

Wooyoung để quả táo đang ăn dở sang bên cạnh, ho khan một cái rồi nói: "Cậu nói tôi cười với hai cô ấy? Hôm nay tôi còn cười với cô lao công trong rạp phim nữa, cười thì nói lên cái gì chứ?"

Wooyoung lại tiến lên trước một bước, nửa người dưới lưu manh đụng đụng Yeosang, thấp giọng cười nói: "Cái này mới là có ý tứ nhé?! Cậu xem tôi có làm thế này với ai chưa?"

Mặt Yeosang càng đỏ hơn, nhẹ nhàng gật gật: "Không có..."

"Vậy sao lại không yên tâm? "Trong lòng hắn đang ngứa ngáy, khẽ nói: "Nhưng mà, biết ghen thì tôi cũng hài lòng đấy... Đói bụng không?"

Yeosang không hiểu sao Wooyoung lại hỏi thế này, "Không đói... Sao vậy?"

Trưa nay Yeosang ăn nhiều lắm, chiều đi xem phim còn ăn đồ vặt nên giờ không thấy đói bụng. Wooyoung mỉm cười: "Không đói thì tốt, tôi cũng không đói, không cần vội ăn cơm... Hôm nay ông xã làm cậu ghen, bây giờ ông xã thưởng cho cậu."

Hắn cúi đầu hôn Yeosang, hôn một lát, đột nhiên lại ôm người ta đặt lên bàn bếp.

Yeosang: "A! Ưm..."

...

Quả nhiên, "phần thưởng" của Jung lưu manh không dễ gì mà tiếp nhận cho được. Nhưng mà cuối cùng, Yeosang vẫn thích muốn chết (〃▽〃)~~

Mấy ngày sau, Wooyoung lại tới lớp Yeosang ngồi nghe giảng, vừa hay lại gặp hai cô bạn cùng lớp với cậu. Hai đứa vừa vào lớp là gặp họ ngay.

Cô bạn tóc dài thấy Wooyoung thì hưng phấn lắm, ngắc ngứ chào hỏi hắn: "Bạn, bạn học, lại tới nghe giảng à?"

"Không có, lần trước tôi thuận miệng nói bừa thôi." Wooyoung cười, "Tôi đến vì cậu ấy."

Yeosang: "!!"

Wooyoung kéo Yeosang đi tìm chỗ ngồi, hai cô bạn thì đưa mắt nhìn nhau.

Cô tóc dài lắp bắp: "Tớ... tớ nói tiếp nhé."

Cô tóc ngắn nuốt nước miếng: "Lần trước nghe bạn trường bên kia nói, Wooyoung không hay cười đùa với con gái, rất biết giữ khoảng cách. Tớ... tớ hơi nghi."

Cả hai lập tức âu sầu trong lòng, tìm một chỗ ngồi rồi chuyên tâm nghe giảng.

Trên bục giảng, giáo sư nhìn cậu trai bên cạnh Yeosang, cố gắng suy nghĩ thật lâu, cảm thấy hơi quen mắt nhưng không nhớ nổi hắn từ đâu ra. Vị giáo sư già lắc đầu, không để ý hắn nữa mà quay lại bài giảng của mình.

Yeosang ngồi trong lớp, khóe miệng cứ cong lên, cố gắng tập trung nghe thầy giảng. Còn Wooyoung bên cạnh cậu thì lấy ra một quyển tạp chí mới mua để dưới sách, bắt đầu nhiệt tình "học bài".

Ngoài cửa sổ, lá cây ngô đồng vàng óng, gió mát thổi qua, trời xanh mây trắng, báo hiệu một mùa thu thật đẹp đang tới gần.

------oOo------


Chương 92: Phiên ngoại 2 – Học bá trường bên


"Vẫn đọc nữa sao?"

Đã 10h tối rồi mà Wooyoung vẫn đang đọc sách. Yeosang nhớ ngày mai hắn còn có lớp, bèn nhắc nhở: "Ngày mai 8h là cậu phải học rồi đó."

"Biết rồi, từ từ nào." Wooyoung đang ngồi trên đầu giường chăm chú đọc sách, vươn một tay ra gãi gãi đầu Yeosang, trấn an cậu: "Mệt à? Tôi sang phòng học bên kia nhé?"

"Đừng đi, tớ không mệt, mai tớ cũng đâu có học đâu." Yeosang chỉ muốn Wooyoung ở đây thôi, cậu bỏ tạp chí mới mua hôm nay xuống, bắt đầu công cuộc ngắm Wooyoung.

Wooyoung híp mắt, lật một trang sách, vừa đọc vừa cười hỏi: "Tôi đẹp trai không?"

Ánh mắt hắn lóe lên, Yeosang lập tức rụt về sau, xấu hổ vì bị phát hiện: "Đẹp."

Yeosang thành tâm ca ngợi hắn: "Nhất là lúc làm gì nghiêm túc đó, cậu đẹp trai đến mức người khác không dời mắt được luôn."

Ăn chơi hơn nửa học kì, giờ mới bắt tay vào học lại khiến Wooyoung không khỏi thở dài. Hắn ném sách lên đầu giường, cảm thán: "Tới lúc đọc sách mới biết mình thiếu sót cỡ nào..."

Yeosang bật cười. Wooyoung liếc cậu một cái, cậu lập tức im miệng, ũ rũ vuốt lông hắn: "Mai tớ dạy thêm cho cậu nhé?À... tớ thấy học cũng giống giống nhau."

Wooyoung nghiêng người sang nhào nặn mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng mân mê đôi môi Yeosang, cười nói: "Mai đi học chung với tôi đi."

Đương nhiên, Yeosang sẽ ngoan ngoãn gật đầu.

Làm lòng hắn ấm áp hơn hẳn.

Yeosang suy tính: "Mai phải học sớm nên mình đi sớm chút đi, tớ sẽ ôn lại cho cậu một chút trước khi vào học, vậy sẽ không trễ giờ."

"Thôi kệ đi, giờ này giờ ngủ mà." Wooyoung nói: "Phòng học lớn lắm, tận bốn lớp học chung, mình đi ra sau ngồi rồi cậu giảng bài cho tôi, không ảnh hưởng người khác đâu."

Đã là sinh viên năm nhất rồi, nhưng tư tưởng không coi trọng những giờ học xã hội đã khắc sâu vào trí óc Wooyoung, hắn chưa bao giờ vào lớp mà ngồi nghe cả. Wooyoung tự thấy hắn sắp xếp như thế này là tốt nhất: "Khỏi dậy sớm, đi học bình thường là được."

Yeosang nghe lời hắn: "Đi học như thường cũng không dậy trễ được, cậu quên lần trước đi trễ có ba phút mà lỡ luôn điểm danh rồi à? Ngồi hai tiếng đồng hồ mà bị coi như vắng."

Khóe miệng hắn giật một cái, bật cười vỗ đầu Yeosang: "Lần trước là do ai hả? Ngủ dậy cũng không biết mặc quần áo cho đàng hoàng, cứ mơ mơ màng màng ôm tay tôi kêu này kêu nọ không cho tôi đi. Nói xem, tôi phải cứng rắn thế nào mới đẩy cậu ra được đây? Cậu cố ý đúng không?"

Mặt Yeosang lập tức đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Tớ đang ngủ, không biết mà..."

"Không biết thì muốn làm nũng lúc nào cũng được hả?" Wooyoung mút mát vành tai mềm mại của Yeosang: "Thấy cậu sai chưa?"

Yeosang bị hắn làm cho mê muội, chỉ có thể nhận sai: "Sai rồi..."

"Biết là tốt, ngoan lắm, ông xã thưởng cho cậu..." Wooyoung xoay người đè lên Yeosang, rũ mắt xuống, khẽ cười: "Học hai ngày rồi, không yêu thương bảo bối của tôi đầy đủ nhỉ..."

Tay hắn sờ xuống phía dưới, sờ vào giữa hai đùi Yeosang, lưu manh nói: "Chỗ này đói bụng không?"

Mặt Yeosang đỏ ửng, quay đầu đi không dám nhìn hắn. Wooyoung cúi đầu, vừa hôn lỗ tai hồng hồng của cậu, vừa nói những lời khiến người ta phải tim đập chân run...

Hôm sau, quả nhiên hai đứa đều dậy trễ.

Hơn 7h cả hai mới tỉnh, Yeosang chịu đựng cơ thể khó chịu mà chạy đi tắm rửa, nhưng vẫn cố giục Wooyoung: "Đừng làm bữa sáng! Làm cũng không kịp ăn, mang theo bánh mì hôm qua còn dư theo ăn đi..."

"Tôi không ăn đồ dư." Wooyoung nói: "Đừng cuống, lo mặc quần áo tử tế đi."

Wooyoung gọi điện đặt đồ ăn sáng ở một tiệm ăn gần trường đại học, chờ Yeosang chuẩn bị xong thì đeo cặp của hai đứa xuống đi lấy xe, Yeosang vừa xuống lầu thì hắn cũng lái xe ra khỏi hầm.

Yeosang ôm theo mấy cuốn sách Wooyoung để quên, vội vàng vọt vào trong xe, vừa đóng cửa đã nói: "Được rồi được rồi, đi mau đi mau."

Khóe miệng Wooyoung cong lên, không hề cuống cuồng như Yeosang mà bình tĩnh lái xe đến trường học.

Lúc đi qua tiệm đồ ăn, Wooyoung đậu xe ven đường, đi xuống trả tiền rồi cầm phần ăn sáng lên đưa cho Yeosang: "Đói bụng thì uống trước đi."

"Không sao, tớ không đói." Hôm qua Yeosang bị hắn lăn qua lộn lại thì đến giờ cũng đói bụng rồi, nhưng mà hộp đồ ăn này không có giữ ấm, cậu mà mở ra là một lát sau đồ ăn nguội hết. Đầu đông trời trở lạnh, sao Yeosang lại cam lòng để Wooyoung ăn đồ nguội được.

Cũng may là nhà gần trường, hai đứa chạy một hồi thì cũng vào lớp kịp khi chuông vừa vang lên.

Wooyoung kéo Yeosang đến hàng cuối ngồi, để cậu ngồi bên gần hệ thống sưởi, còn hắn ngồi bên cạnh che cho cậu.

Việc đầu tiên là phải giải quyết bữa sáng – một ly sữa bò nóng lót bụng, uống vào toàn thân ấm áp. Mắt Wooyoung vẫn dán vào thầy giáo, thấy thầy bắt đầu giảng bài rồi thì bất đắc dĩ mắng một câu: "Lần đó mà tới sớm chắc lại đ*o điểm danh."

Yeosang nhịn cười, cầm lấy sách toán cao cấp của Wooyoung, đầu tiên là đánh dấu cho hắn những kiến thức quan trọng, rồi nhẹ giọng nói: "Cậu xem lại mấy cái này đi, sau đó xem sổ ghi chép của tớ, chỗ nào không biết tớ chỉ cho."

Wooyoung gật đầu, cầm lại sách của mình và sổ tay của Yeosang, vừa xem vừa đối chiếu. Cảnh tượng quen thuộc đột nhiên khơi dậy kí ức khi còn học lớp 12 của hắn, lòng hắn chợt trầm xuống, chăm chú nhìn sách học.

Phương pháp học tập của Yeosang vẫn hiệu quả như ngày nào, so với Wooyoung luôn cưỡi ngựa xem hoa thì lúc nào cậu cũng tìm hiểu thật sâu thật kỹ. Wooyoung học lại trong hai tiết, Yeosang cũng giảng cho hắn khá nhiều nên hắn gặt hái được không ít.

"Aizz... nghe cậu giảng còn hay hơn nghe mấy ông giáo sư nhấn mạnh chỗ này chỗ kia, hiệu quả lắm." Vừa tan lớp, Wooyoung đã tươi cười ca ngơi cậu, "Tốt quá... Vậy tới cuối kì không còn lo nữa rồi."

Yeosang nhẹ giọng nhắc nhở: "Mẹ đã nói là không chỉ qua môn thôi đâu."

Mẹ mà Yeosang nói – chính là Eunkyung.

Công khai hơn nửa năm, hai người cũng đã đổi xưng hô từ lâu.

Wooyoung xoa xoa mi tâm: "Tôi biết làm sao giờ, ai bảo học kì này tôi chơi đến phát rồ chứ. Mà thật sự tôi không biết làm sao tập trung trong giờ học được, học xong cũng ôn tập không nổi, sao mấy thứ này cậu biết hết vậy?"

Yeosang cũng giống hắn thôi, cậu chẳng biết: "Tớ cũng không hiểu... Giờ học nào tớ cũng ngồi nghe hết, sao cậu lại vậy..."

Lông mi Wooyoung giật giật, Yeosang tinh mắt nhìn thấy thì lập tức vòng vo: "Tại thầy giảng sơ sài quá, cậu không hiểu cũng là bình thường."

Wooyoung "Hừ" một tiếng, nghĩ gì đó rồi lại nói: "Tôi nhớ hình như ngày mai cậu có toán cao cấp đúng không? Vậy khi nào không có lớp thì cho tôi mượn sổ tay nhé, xem của cậu còn hiệu quả hơn xem sách."

Yeosang lắc đầu: "Tớ không cần, cậu cầm đi! Tớ không cần đâu."

"Đừng nói nhảm." Wooyoung vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp lại sổ tay của cậu, "Tôi xem trên di động cũng được, cậu đem đi học đi."

Yeosang chưa kịp nói, Wooyoung đã đứng dậy duỗi người, "Tiết sau cũng học phòng này, khỏi chuyển chỗ... Đi vệ sinh không?"

Yeosang lắc đầu, Wooyoung nói: "Vậy tôi đi, lát nữa về."

Wooyoung vừa đi thì một cậu trai ngồi trước vẫn nghe hai người nói chuyện nãy giờ xoay đầu lại, cười với Yeosang: "Bạn học, cậu tên Yeosang à?"

Bạn nam nói chuyện với Yeosang có khuôn mặt khá hiền hòa, Yeosang nhìn cậu ta thấy quen mắt lắm, nhưng không nhớ tên nên lịch sự gật đầu: "Ừ."

"Tôi học cùng ngành với Wooyoung, nhưng không chung lớp." Cậu trai cười cười, "Tôi biết cậu, học bá trường bên, người ta cứ nhắc cậu mãi."

Yeosang thầm kinh ngạc, thường nghe người ta nhắc đến cậu?

Cậu ta nói xong thì tự thấy những lời vừa nãy không hợp tình huống lắm, liền giải thích: "Tôi không có ý gì đâu, chuyện hồi đó Wooyoung bị giáo viên gọi đứng lên trả lời mà không biết, cậu trả lời giúp cậu ta ấy, haha chúng tôi biết hết. Còn trêu chọc hắn vì chuyện này mấy lần, nghe Wooyoung nói cậu giỏi lắm."

Yeosang nghĩ đến việc Wooyoung giới thiệu cậu cho người khác nghe thì trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.

"Aizz... Vừa nghe Wooyoung nói, sổ tay cậu ghi chép đầy đủ lắm à?" Cậu ta bật cười, "Tôi vừa nghe cậu ấy chụp hình, cậu gửi ảnh chụp của cậu ấy sang Kakaotalk cho tôi được không? Tôi muốn tham khảo chút."

Đương nhiên là có thể, Yeosang cầm di động Wooyoung lên. Rồi chợt cứng người – Wooyoung khóa điện thoại.

Trước giờ hắn không hề khóa điện thoại.

Yeosang còn chưa kịp phản ứng thì bạn nam kia đã nhìn lên màn hình di động bị khóa của Wooyoung, khó hiểu nói: "Cậu... Hai người thân như vậy mà cậu không biết mật khẩu à?"

Yeosang lắc đầu: "Không biết."

Ngay cả việc Wooyoung khóa điện thoại lúc nào, cậu cũng không biết.

Yeosang lúng túng cười một cái, đưa sổ tay của mình cho cậu bạn kia: "Cậu chụp thẳng luôn đi."

Cậu ta vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy.

Không lâu sau, Wooyoung trở về, bạn nam kia ngàn lần cảm kích trả lại sổ tay cho Yeosang. Wooyoung nhìn thấy liền trêu chọc: "Được đấy! Thừa dịp không có tôi lại đem đồ trong nhà cho người ta mượn à?"

Cậu bạn kia bật cười, nói hai ba câu với Wooyoung rồi gửi hết tài liệu cho cô bạn gái mà cậu ta đang theo đuổi.

Wooyoung ngồi xuống, cảm giác thật tự hào: "Thấy chưa, nhiều người thích cậu lắm."

"Lúc nãy cậu ấy... cậu ấy định nhờ tớ gửi hình từ di động cậu sang." Yeosang ít nhiều gì cũng thấy khó chịu trong lòng, né tránh ánh mắt hắn," Nhưng... điện thoại cậu khóa, tớ không mở được nên đưa cho cậu ấy chụp."

Wooyoung sửng người, rồi mỉm cười.

Hắn hí hoáy bấm điện thoại, nhìn sắc mặt của Yeosang rồi hỏi cậu: "Sao không hỏi tôi tại sao khóa điện thoại?"

Yeosang rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Đang định hỏi."

Người yêu thẳng thắn thành thật như vậy khiến Wooyoung cười rộ lên, mở album hình trong thư viện ra rồi đưa tới trước mặt cậu.

Yeosang nhìn lướt qua, ho khan một cái.

Wooyoung bật cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Yeosang, thuận tiện ghé vào tai cậu nói: "Biết vì sao tôi khóa chưa? Nếu có người nào nhìn thấy... tôi sẽ chặt hắn thành mấy khúc."

Mặt Yeosang đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cậu, cậu chụp mấy cái hình này hồi nào..."

"Còn hồi nào nữa chứ, lúc làm cái đó đó, nhớ lúc đó cậu tỉnh lắm mà, hay bị tôi làm sướng quá nên quên rồi?" Wooyoung thản nhiên như chuyện thường, "Tôi tưởng lúc trước cậu đồng ý rồi? Sau này tôi muốn chụp hình cậu kiểu gì cũng được mà."

Mặc dù là cậu thật sự đã đồng ý, nhưng nhiệt độ trên mặt Yeosang vẫn không thể hạ xuống được, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: "Vậy cũng không được, cậu..."

"Yên tâm, không ai thấy đâu." Mấy chuyện giữ bí mật này trước giờ Wooyoung vẫn làm không tệ. Hắn thấy Yeosang xấu hổ thật thì cười nói: "Được rồi được rồi, về nhà tôi xóa, xóa sạch sẽ, chịu chưa?"

Yeosang gật đầu, suy nghĩ một lúc lại cuống lên: "Chờ... Chờ tớ xem đã, rồi xóa."

Wooyoung cười "Phụt" một tiếng.

Bắt đầu vào học, cậu bạn ngồi trước mặt cũng quay lại ngồi trước mặt hai người. Wooyoung nói với Yeosang: "Đưa tay trái đây."

Yeosang khó hiểu đưa tay cho hắn. Wooyoung nắm ngón trỏ cậu, mở cài đặt di động ra rồi ghi vân tay của cậu vào điện thoại mình.

Vành tai Yeosang lại đỏ lên.

Cậu bạn ngồi phía trước ngẩn người nhìn hai đứa, rồi quay lên, lặng lẽ chữa trị đôi mắt chó vừa bị mù của mình.

"Rồi đó, khỏi mật mã gì hết... Sau này muốn dùng thì mở lên." Wooyoung ung dung cười, ném điện thoại của mình cho Yeosang, lấy sách ra chuẩn bị học.

Cậu bạn trước mặt thống khổ nhắm mắt, tiếp tục lặng lẽ chữa trị tai chó vừa bị điếc cũng mới được phát hiện.

Yeosang ngồi bên trong Wooyoung, cúi gằm mặt, ôm cái điện thoại vừa được ghi vân tay xong, mặt cậu hồng hồng, tiếp tục ngồi nghe giảng.

------oOo------

Chương 93: Phiên ngoại 3 – Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời


"Wooyoung! Nhìn kìa, trên sân là Wooyoung đó!!"

"Ôi chao! Wooyoung trường bên cạnh đó hả?"

"Ừ ừ ừ..."

"Trời ạ..."

Yeosang ngẩng đầu, vội vàng chạy tới xem – dưới sân là trận đấu bóng rổ giao hữu của trường Yeosang và trường Wooyoung, không phải là giải đấu chính thức gì, chỉ là một trận banh do câu lạc bộ bóng rổ tổ chức nhằm tăng tình đoàn kết giữa hai bên trường học. Mà nói đúng hơn là gần đây rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên mấy cậu trai mới muốn đấu bóng rổ cho bớt nhàm chán, tạo bầu không khí vui vẻ.

Sân vận động trường Yeosang có sân bóng rổ, nên cuối cùng các cô gái trong trường cũng được danh chính ngôn thuận kéo đến vây xem Wooyoung trong truyền thuyết kia rồi.

Vào học chưa tới một năm mà Wooyoung đã rất nổi tiếng ở trường. Người người bàn tán rồi cuối cùng tiếng tăm của hắn cũng lan xa thật ra, đám con gái ở mấy trường học lân cận hầu như đều biết hắn.

"Cậu ấy không có bạn gái thật à?" Cô gái ngồi trước mặt Yeosang hưng phấn nói.

Cô bạn bên cạnh lắc đầu, "Không có, tôi chắc luôn."

Yeosang cũng thầm lắc đầu – đương nhiên là không có rồi.

Bên cạnh các cô có một người là bạn học của Wooyoung chạy tới đây để xem trận đấu, nghe mọi người nói thì bổ sung: "Không có thật đấy, tuy nhiên..."

"Tuy nhiên gì?"

Bạn học kia chỉ cười cười đầy ẩn ý: "Cũng không đúng lắm, vì cậu ấy chẳng tìm bạn gái. Bên trường tôi có một đàn chị rất xinh đẹp chủ động theo đuổi Wooyoung, theo được mấy tháng thì hôm lễ tình nhân ấy, cổ chạy đến lớp kĩ thuật điện tặng hoa cho Wooyoung, còn không cho hắn từ chối."

Yeosang: "..."

Chuyện này khi nào vậy?!

Cô gái lên tiếng đầu tiên bĩu môi: "Sau đó thì sao?"

Bạn học của Wooyoung nói: "Wooyoung chia hoa cho bạn cùng lớp rồi nhờ người trả tiền mua hoa lại cho đàn chị kia, tiện thể nhắn giùm là hắn không thể nào nhận được."

"Trời ạ..."

"Wow..."

Bạn của Wooyoung cười nói: "Đàn chị kia xấu hổ đành phải từ bỏ, rồi cứ thế qua chuyện."

Mây cô gái lắc đầu thở dài, còn Yeosang ngồi cảnh giác nãy giờ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa lúc Wooyoung hoàn thành một cú ném rổ 3 điểm, tiếng hoan hô vang dội, đám con gái chạy đến ngắm Wooyoung cũng sáng hết cả mắt.

"Mà sao cậu ấy lại không quen bạn gái?" Các cô gái tiếp tục lôi kéo bạn học của Wooyoung kể chuyện, "Đau đớn vì tình? Hay là do mối tình đầu thời trung học?"

"Tổn thương hay không tôi không biết, nhưng hồi trung học có mối tình đầu là thật." Cô bạn nhỏ giọng nói: "Nghe nói, Wooyoung đang ở cùng mối tình đầu của cậu ấy đấy."

Mấy cô gái vẫn đang đỏ mặt bàn tán với nhau, cô bạn bị gặng hỏi vẫn cười nói: "Mấy chuyện khác tôi cũng không biết, tôi chưa thấy người đó bao giờ. Thỉnh thoảng tôi sang lớp kĩ thuật điện, nghe Wooyoung nói chuyện với mấy bạn nam kia thì biết được chút chút thế thôi. Biết sao không, nghe nói Wooyoung chẳng bao giờ ngồi ngốc ở trong trường đâu, lúc nào cũng đi tìm... tìm người kia. Hắn đối xử cực tốt với người ta, đưa đón đi học này, dẫn đi ăn này, ăn xong thì nếu có hứng thú sẽ dẫn người ta đi chơi này, chơi đã thì về mái ấm chung của hai người bọn họ này..."

Yeosang lặng lẽ đỏ mặt.

Các cô gái hâm mộ thở dài, đột nhiên có một cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, khó hiểu hỏi: "Ủa người kia không phải là bạn gái à? Sao lúc nãy cậu bảo không có?"

Cô bạn của Wooyoung không muốn tiết lộ nhiều, chỉ cười cười không đáp. Đám con gái kia vẫn gặng hỏi tiếp, ngay lúc đó thì tiếng còi trong sân bóng vang lên, cả bọn lập tức chú ý – có người phạm quy, phạt một cú ném.

Người trong đội ném banh cho Wooyoung, hắn đi tới trước ném bóng, nhắm một phát – bóng vào thẳng rổ!

Tiếng hoan hô vang dội trên khán đài.

Wooyoung kéo áo lên lau mặt, lộ ra cơ bụng cuồn cuộn, các cô gái trên khán đài lại càng hét to hơn nữa.

Hắn cứ thế mà vượt lên hết đám người còn lại, liên tục là vài cú ném rổ ba điểm rồi thêm một cú ném phạt nữa, khoảng cách điểm ngày một xa, cuối cùng đội hắn thắng mà chẳng cần bỏ nhiều sức..

Trận đấu rất đẹp mắt, kết thúc trận thì cả hai bên đều hài lòng, nghe công bố kết quả xong thì các cậu trai cụng tay nhau chào hỏi. Wooyoung lau mặt, nhìn quanh tìm Yeosang, thấy được cậu rồi thì hai mắt sáng lên.

Hắn chạy lại chỗ cậu, đột nhiên có một cô gái chặn hắn lại, đưa cho hắn một chai nước, mặt đỏ bừng như trái táo chín. Wooyoung cười nói: "Cảm ơn, cậu giữ lại uống đi."

Hắn nói rất tự nhiên nên cô gái cũng không thấy xấu hổ lắm. Wooyoung chậm rãi đến cạnh Yeosang, lấy chai nước Yeosang đã uống một nửa trong tay cậu rồi mở nắp uống hết.

Đám con gái vừa bàn tán về Wooyoung: "...."

Hắn bóp cái chai không lại, ngồi cạnh Yeosang cười nói: "Tới thật à? Cậu cúp học?"

"Cậu còn khát không? Tớ mua cho cậu một chai..."

Đang muốn đứng dậy thì Wooyoung khoác tay lên vai cậu, lắc đầu: "Nghỉ một lát đi, lát nữa đi ăn rồi uống."

Yeosang gật đầu, thẹn thùng nói: "Cậu nói với tớ là cậu thi đấu mà, tớ... tớ đành trốn tới đây."

"Khó cho cậu rồi." Wooyoung ngứa tay muốn nhéo mặt Yeosang lắm, nhưng xung quanh có rất nhiều người nên đành nhịn lại, chỉ xoa xoa bả vai cậu, "Thấy tôi thi đấu có đẹp trai không?"

Yeosang bật cười: "Đẹp trai."

Dĩ nhiên, khen một câu như thế là không đủ với Wooyoung, hắn nhướn mày: "Đẹp cỡ nào?"

Yeosang nhớ lại lời bàn tán của mấy bạn gái lúc nãy, thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Liếc một cái là say cả đời."

Wooyoung sửng sốt nhìn cậu, trong lòng như có trăm hoa đang đua nở.

Hắn liếm môi, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cậu: "Cậu say à?"

Yeosang ho khan một cái, nhìn nhìn xung quanh làm bộ như đang tìm người, thấp giọng đáp: "Say từ lâu rồi."

"Vậy cậu cứ say tiếp đi nhé..." Wooyoung đứng dậy, đưa tay ra, Yeosang theo bản năng đặt tay lên. Hắn kéo cậu dậy, thuận tay khoác cặp của Yeosang lên vai, hai đứa ra khỏi sân vận động đi về nhà.

Wooyoung cảm giác được hình như cặp Yeosang hơi nặng, cười nói: "Đem cái gì mà nặng vậy?"

"Để tớ đeo cho! Cậu mới vừa chạy cả nửa ngày rồi." Yeosang muốn lấy lại cặp mình, Wooyoung lại nhích sang bên cạnh không cho lấy.

Hắn nói: "Đang hỏi cậu đó."

Yeosang bất đắc dĩ khẽ đáp: "Bài tập của cậu... Đại số tuyến tính, cậu nhìn lại xem đã bao lâu rồi cậu chưa làm bài tập? Sắp thi cuối kì rồi, thầy giáo sẽ kiểm tra đó!"

"Tôi không..." Hắn cũng chẳng thể giải thích nữa, nhẹ nhàng đụng đụng Yeosang, cười nói: "Sao tốt với tôi dữ vậy? Đưa lại bài tập cho tôi."

Đã lên đại học rồi nên ngoại trừ cuối kì thì Yeosang không giục Wooyoung đọc sách nữa. Không nhắc thì hắn ham chơi, bài tập lúc nào cũng chất đống. Cậu đã nói với hắn là ráng làm trước đi rồi nộp, mất công lại ảnh hưởng đến điểm số, nhưng mà Wooyoung không thèm nghe. Cậu sợ giáo sư của hắn trừ điểm thật nên đành phải làm thay hắn.

Vừa nghĩ đến việc Yeosang đi học mà vẫn trộm làm bài cho mình thì trong lòng Wooyoung ngọt ngào vô cùng, còn có chút ngứa ngáy. Hắn cười một cái đảm bảo: "Lần cuối cùng, sau này chắc chắn sẽ xong hết bài tập trước tiên, đồng ý không?"

"Không sao, tớ cũng rảnh nên có thể giúp cậu làm bài, cậu đừng để rớt môn là được." Yeosang vẫn cứ chiều chuộng hắn, "Tớ thấy cậu học không khó lắm."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì cũng đã ra khỏi trường, Wooyoung nhanh lẹ cúi đầu hôn lên mặt Yeosang một cái.

Từ đầu đến chân Yeosang đều ngọt ngấy~~

Ra khỏi trường, hai đứa vẫn đi tìm chỗ ăn như thường, sau đó cùng đi siêu thị mua chút đồ dùng hằng ngày.

Trong nhà hết rượu nêm nếm rồi, liền mua một chai.

Trong nhà không có trái cây, liền mua một đống.

Nước rửa tay cũng sắp hết rồi, mua một chai đề phòng vậy.

Cái đó đó đó... hôm qua cũng dùng hết rồi. Dưới ánh mắt cực kì xấu xa của Wooyoung, Yeosang đỏ mặt cầm một hộp.

Xong thì tính tiền về nhà.

Cuối tháng này, Eunkyung muốn về để tổ chức tiệc mừng một trăm ngày cho con gái Dongyoung, cô đã gọi điện cho Yeosang hỏi hai đứa có muốn gì bên đây không để cô mang về cho. Yeosang vội nói không có, Eunkyung chú ý an toàn của cô là được rồi. Eunkyung bật cười, cảm thán Yeosang đúng là tri kỷ của cô. Vừa mới lên chức bà nội nên cô vui lắm, nói chuyện điện thoại với Yeosang cả nửa ngày, còn dặn thêm gần đây có xem tin tức thì thấy thời tiết không được tốt, phải chú ý nhiệt độ ngoài trời và vân vân. Yeosang cứ liên tục 'vâng, dạ", vô cùng kiên nhẫn và nghiêm túc nghe Eunkyung nói.

Bên kia, Lee Minhee cũng gọi điện cho Wooyoung bảo hai đứa cuối tuần về ăn cơm. Cô nói mình mới học được mấy món ăn nên muốn khoe chút tay nghề bếp núc. Wooyoung lập tức hỏi hắn nhịn đói hai ngày rồi tới ăn được không, lỡ đâu lại no quá ăn không được thì uổng lắm, nói đến mức Lee Minhee bật cười không ngừng.

Hai bên cúp điện thoại rồi thì Yeosang thương lượng với Wooyoung: "Tiệc một trăm ngày của bé Haneul mình nên tặng gì đây? Tớ vẫn còn chút tiền, cậu thấy cái gì được thì mình dành thời gian đi mua."

Wooyoung bật cười: "Còn chờ cậu nói à? Tôi mua rồi."

Yeosang nghẹn lời, Wooyoung đứng dậy, cầm lấy hai cái hộp trang sức cực kì tinh xảo tới.

Wooyoung đưa cái lớn cho Yeosang: "Nhìn xem."

Yeosang mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một cái ổ khóa nhỏ bằng ngọc rất đẹp, tinh tế đáng yêu. Yeosang vui vẻ nói: "Đẹp quá, cậu mua lúc nào vậy?"

"Khoảng một tuần trước, hôm qua mới lấy." Hắn mỉm cười: "Tiệm này làm cũng OK lắm."

Yeosang vội gật đầu: "Ừ ừ! Đẹp lắm!"

"Tôi không nói cái này."

Hắn đưa cái hộp nhỏ cho Yeosang, cười nói: "Mở ra xem đi."

Yeosang nghe lời mở ra, rồi đơ cả người.

Bên trong hộp trang sức nho nhỏ là hai chiếc nhẫn bạch kim.

Xung quanh viền nhẫn có một chiếc khắc chữ "Woo", một chiếc khắc chữ "Yeo."

Wooyoung cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn khắc chữ "Woo" lên, kéo tay Yeosang qua, nhẹ nhàng đeo cho cậu.

Ngón tay Yeosang run run, hai mắt dần dần ướt.

Wooyoung bật cười: "Đời này tôi chỉ cần như vậy, mãi mãi không hối hận."

Yeosang gật đầu thật mạnh, cầm chiếc nhẫn khắc chữ "Yeo" lên, thật trân trọng mà đeo cho hắn.

Wooyoung hôn lên môi cậu, khẽ cười: "Bảo bối, tôi cũng giống cậu. Cuộc đời tôi... lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã say hoàn toàn, không thể tỉnh nổi, cũng không bao giờ muốn tỉnh."

Yeosang cố kiềm chế nước mắt, giọng nói phát ra cực kì vui vẻ: "Tớ cũng vậy."

Từ lần đầu nhìn thấy cậu, cuộc đời tớ đã chuyển sang một trang khác.

Trang sách đó – có cậu, vì thế ngày nào tớ cũng thấy hạnh phúc.

Toàn Văn Hoàn

------oOo------

Truyện edit xong rồi nè T_T Hai bạn bé trong truyện giống với đôi cáo ngoài đời thực nhiều lắm các thuyền viên ơi~

Cảm hứng để mị edit chuyển ver là do xem được cái clip ở fansign của 2 đứa, nó giống cảnh phim thanh xuân vườn trường lắm luôn. Xong rồi mình chợt nhớ đến truyện "Nhớ ra tên tôi chưa?" và tự nhiên nhận ra các tình tiết trong truyện cũng giống với những mẩu kí ức be bé của đôi cáo. Thế là với tình yêu thương vô bờ bến dành cho 2 bé, mình lập tức triển khai luôn.

Vid fansign: 

https://twitter.com/_pyonkk/status/1614364835416014849?s=20&t=E4MPQ7Av00BY9JHS-So3dA

Tiện bonus thêm chút đường mật mấy hum sang Nhật nè:

https://twitter.com/_fdb58f/status/1620931591303475200?s=20&t=E4MPQ7Av00BY9JHS-So3dA

https://twitter.com/tiny_8m1t/status/1621780441350144001?s=20&t=E4MPQ7Av00BY9JHS-So3dA

Giới thiệu luôn kênh Youtube dẩy đầm chèo thuyền YeoWooz cho mấy bà nè.

WooSang Enthusiast

https://www.youtube.com/@woosangenthusiast

Lời kết: 

Chị sẽ chờ bộ ảnh đen trắng anh cáo có nhắc tới mấy lần, được tung ra đúng dịp để kỉ niệm đôi cáo 10 năm bên nhau nha.

10 năm tình bạn kim cương của đôi cáo: 19/01/2024 

Chúc năm 2023, đôi cáo YeoWooz aka WooSang tuyệt phối của chị ngày càng yêu thương và chăm sóc nhau thật tốt.

Xin chân thành cảm ơn và cảm ơn~

(Bìa mị tự des)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro