Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiền nhi."

"Hiền nhi?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn Tôn Thừa Hoan cả ngày như ruồi, chân chó dài ngắn, bưng trà dâng nước, không ngừng quay quanh Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền hơi nâng cằm lên, đường cằm uyển chuyển tự nhiên, sống lưng thẳng tắp ưu nhã khó tả, ánh mắt nhàn nhạt, cầm ly nước trong tay không để ý tới Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan cũng không tức giận, trước sau đều mang theo ý cười.

Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy quai hàm đều chua.

Luôn cảm thấy Bùi Châu Hiền ở trước mặt Tôn Thừa Hoan đều đặc biệt đáng yêu, giống như đã khơi dậy nhân tố ẩn giấu trong kiêu ngạo của cô, giống như một con mèo, thật khiến người ta hâm mộ.

Trong nháy mắt, nàng nhớ tới cảnh tượng tối qua, hít một hơi dài rồi cười đến thoải mái. Dù không biết mình và Từ Châu Huyền có đến được với nhau hay không, nhưng may là đã nói ra, dù có hữu duyên vô phận không thể cùng một chỗ nhưng chí ít hai người cũng đã nỗ lực, cũng không có gì phải hối tiếc.

Đột nhiên nàng cảm thấy mình thật đúng là nhẫn tâm, nàng nói người động tâm trước là kẻ hèn mọn nhưng nàng lại một mực dựa vào việc bọn họ đổi vai với thời gian gần một năm, cũng không biết… Từ Châu Huyền sẽ lựa chọn như thế nào.

Chỉ là, cứ như vậy đi, bây giờ nàng không muốn cưỡng cầu cái gì.

Lâm Duẫn Nhi hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt.

Lâm Khê ở bên cạnh nhìn hai người Hoan Hiền giống như không coi ai ra gì ân ân ái ái, cô đã phát giác quan hệ của hai người họ từ trước, vội vàng báo cáo, nhưng kết quả là Triệu đổng thực sự yêu cầu cô đừng động, còn nhờ cô hỗ trợ một chút.

Bây giờ quan hệ giữa hai người họ đã rõ ràng, cô cũng lười làm người xấu.

Nhưng mà...

Lâm Khê bóp chặt điện thoại, trong mắt hiện lên một tia u ám, bây giờ còn quá sớm.

Hơn nữa hai người họ mới cùng một chỗ không bao lâu, lại... Lâm Khê đầy khó tin, cũng quá trêu người rồi!

Lúc trước, cô cho rằng Tôn Thừa Hoan làm người bớt lo, mới mấy ngày đã bị tát vào mặt, xác thực không có bạn gái cũ, nhân gia đùa mà thành thật cùng CP trong nhóm lĩnh chứng!

Yết hầu Lâm Khê kịch liệt rung động, sải bước đến bên cạnh Tôn Thừa Hoan, vỗ vai nàng, bất giác liếc nhìn Bùi Châu Hiền, nhỏ giọng thì thào: "Đi ra ngoài với tôi."

Bùi Châu Hiền sững sờ, trong nháy mắt nhận ra có thể có liên quan đến cô, có chút lo lắng nhìn Tôn Thừa Hoan, nắn nắn ngón tay, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Trong lòng Tôn Thừa Hoan nhanh chóng đốt pháo hoa, cuối cùng vợ của nàng cũng để ý tới nàng rồi!

Âm thầm cho Lâm Khê một lời tán thưởng, cho Bùi Châu Hiền một ánh mắt động viên, dửng dưng đi theo Lâm Khê.

Hai người đi đến một nơi vắng vẻ, im lặng đứng một lúc Lâm Khê mới cau mày hỏi: "Hai người lĩnh chứng rồi?"

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc nhìn cô, cũng không có gì phải giấu diếm, không phản kháng gật đầu: "Đúng vậy."

Còn "Đúng vậy"? Lâm Khê giận đến ngứa răng, hận không thể ném điện thoại vào mặt nàng cho nàng tỉnh lại.

Thật đúng là không để người bớt lo!

Tôn Thừa Hoan hiếu kỳ hỏi: "Sao chị biết?"

Lâm Khê khép hờ mi, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, mở khóa vân tay, mở một chủ đề.

Ném điện thoại cho Tôn Thừa Hoan: "Em tự xem đi."

Tôn Thừa Hoan nhíu mày, cẩn thận nhìn kỹ mấy dòng chữ.

[Tôi làm việc trong Cục dân chính, là fan cp của Ngẫu Thời. Mấy người tuyệt đối không thể tưởng tượng được hôm nay tôi đã thấy cái gì đâu, suýt chút nữa kích động đến ngất đi! Coi như là một giấc mơ...]

Có hình ảnh, không có chân tướng, bình luận cũng ít, phỏng chừng sẽ có nhiều người chỉ lướt qua, đã là xem việc vui thì sẽ không mấy ai tin.

[Tỉnh dậy đã lâu, vẫn còn xúc động? 】

[Ahhhhhhhh! Đó có phải là những gì tôi nghĩ không? Hoan Hiền cp (Mặc dù tôi biết đó là một giấc mơ của chủ thớt, nhưng tôi tin! Ahhhhh!)]

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, khống chế ngón tay nhỏ bé muốn nhấn like, vui vẻ trả lại điện thoại cho Lâm Khê.

Nàng xua xua tay: "Cái này không sao, chẳng phải thiên hạ thái bình sao?"

Nói xong, Tôn Thừa Hoan thản nhiên cười: "Khê tỷ, chị yên tâm, em hiểu quy củ, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu. Ca ca của em sẽ an bài những chuyện này."

Nhìn dáng vẻ dửng dưng của nàng, lửa giận trong người Lâm Khê càng tăng, cháy nhanh lên tới đỉnh đầu, khuôn mặt giận đến tái mét: "Em hiểu quy củ?"

Nhận thấy mình quá kích động, cô liền hạ xuống, đè thấp tiếng nói. "Nếu em hiểu quy củ thì sẽ không yêu đương, thần tượng yêu nhau là chuyện tối kỵ a!"

Cô trợn to hai mắt, cảnh cáo nói: "Tôi nghĩ là em muốn thất nghiệp a!"

Tôn Thừa Hoan nhún nhún vai, bộ dáng như con lợn không sợ nước sôi: "Em không hiểu quy củ thì cũng có người hiểu quy củ, cái gì nên đăng cái gì không nên đăng, đại gia đều là người thông minh, trong lòng hẳn đã nắm chắc."

Tôn Thừa Hoan dừng lại một chút, từ trong ký ức tìm ra một ví dụ: "Nhìn đi nhìn lại, trong vòng tròn này ai mà không biết chị ấy, hiện tại vẫn là ngọc nữ thuần khiết đây."

Lâm Khê trợn tròn mắt, cũng may cô vốn không phải đến thuyết phục hai người họ chia tay, chỉ muốn biết tình trạng hôn nhân của hai người họ, trong lòng đã có đáp án, sau này có chuyện gì xảy ra cũng có thể chuẩn bị tâm lý.

Cô không khách khí chỉ vào Tôn Thừa Hoan: "Tôi không quan tâm em kết hôn hay ly hôn, nói chung hai người kiềm chế một chút, ít nhất đừng quá càn rỡ trước ống kính, đặc biệt là phát sóng trực tiếp!"

Dứt lời, vô lực đỡ trán xua xua tay: "Được rồi, em quay lại đi, cũng không có việc gì lớn, chỉ muốn hỏi em một chút thôi."

Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn gật đầu, đi được vài bước liền quay đầu nhìn lại: "Khê tỷ, chị không quay lại sao?"

Lâm Khê tức giận nói, "Tôi nhìn phong cảnh một chút, bị em chọc tức muốn nổ phổi nên giảm bớt tâm tình."

"Ồ."

"Chờ một chút!" Lâm Khê gọi nàng lại, cân nhắc mấy giây, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, mím mím môi: "Châu Hiền là cô gái tốt, em đừng..."

Cô chưa kịp nói hết lời, Tôn Thừa Hoan đã nở nụ cười ngắt lời cô: "Yên tâm đi Khê tỷ, em muốn cùng chị ấy cả đời cùng một chỗ."

Lâm Khê cũng không có lấy chuyện cả đời nói ra, lúc này là lúc nào? Tôn Thừa Hoan chỉ là một cô gái 20 tuổi, chưa đi qua 1/3 cuộc đời, làm sao có tư cách nói cái gì cả đời?

Nhưng ít ra bộ dáng của nàng rất nghiêm túc, cô cũng thấy yên lòng.

Mệt mỏi xoa xoa thái dương, xua tay.

Tôn Thừa Hoan nhảy nhót trở lại phòng thay đồ.

Lúc này, Bùi Châu Hiền đang cúi gằm mặt không ngừng véo ngón tay, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, tia nắng ngoài cửa sổ tràn vào nhuộm cô thành một màu vàng óng ánh, đẹp đến không chân thực.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tôn Thừa Hoan đột nhiên nhướng mày cười hớn hở, tim cũng rạo rực đập nhanh.

Hiền nhi đang lo lắng cho mình!

Xem như không có chuyện gì, Bùi Châu Hiền yên tâm, vừa định cười với nàng một cái, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ tới hôm nay nhìn thấy dòng chữ kia, mím môi dời tầm mắt.

Tôn Thừa Hoan buồn cười nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy dung túng, trong lòng hận không thể để Bùi Châu Hiền vĩnh viễn mang bộ dáng này với nàng. Ẩn nhẫn đời trước của người này khiến người ta đau lòng, cô là con mèo nhỏ có vị kẹo đường, làm cho người không muốn nhìn thấy một màn đau lòng như vậy nữa.

Tôn Thừa Hoan ngồi xổm bên cạnh cô, hai tay chống cằm chớp chớp mắt trêu chọc cô: "Hiền nhi, nhìn em một chút, nhìn em đi mà, em không đáng yêu sao?"

Bùi Châu Hiền hừ một tiếng nhìn sang chỗ khác, tay khoanh trước ngực.

Tôn Thừa Hoan ngồi xổm di chuyển tới, nằm trên đầu gối cô, trong mắt mang theo ý cười, giả vờ ủy khuất nói: "Rõ ràng tối hôm qua chị…"

"Còn nói em đáng yêu." Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi cọ xát vào đầu gối của cô, còn ái muội nhìn cô.

Nhịp tim của Bùi Châu Hiền lập tức lệch một nhịp, nhìn nàng chằm chằm, môi run rẩy không nói được lời nào, ngày hôm qua cô thật sự bị dụ dỗ nói không ít lời phóng đãng... Ánh mắt rơi vào ngực nhỏ của Tôn Thừa Hoan, hô hấp cứng lại.

Cô nói nàng... nơi đó đáng yêu...

"Sao không nói chuyện?" Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng chậm rãi hỏi.

Giống như một chiếc lông vũ, lặng lẽ lướt nhẹ qua trái tim cô.

Khóe môi Tôn Thừa Hoan lộ ra ý cười nhàn nhạt, híp mắt khẽ mở miệng, ở trên cao nhìn xuống, Bùi Châu Hiền liền có thể nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ màu hồng phấn.

Tâm loạn không ra hình thù gì, cả người vô lực.

Nơi mềm mại trên đầu gối vẫn đang âm thầm cọ xát, cô thầm hít một hơi, bất giác nhớ lại dáng vẻ của Tôn Thừa Hoan trên người cô đêm qua, dáng dấp cực kỳ phóng đãng.

Cô cắn môi, lòng bàn tay vô lực siết chặt, vô lực buông thõng bên người, thanh âm mềm mại làm nũng: "Không để ý tới em nữa."

Tôn Thừa Hoan chớp mắt đáng thương, trong lúc không ai chú ý, nàng hôn nhẹ lên đầu gối cô: "Tại sao a?"

Bùi Châu Hiền suýt chút nữa đã kinh sợ nhấc đầu gối đạp vào cằm nàng.

Cô đỏ mặt, như mèo con quở trách Tôn Thừa Hoan: "Chị tức giận rồi!"

Tâm Tôn Thừa Hoan mềm nhũn, ánh mắt như nước róc rách chậm rãi chảy xuôi: "Vậy em dỗ chị."

Bùi Châu Hiền ngớ người, không hiểu ánh mắt của Tôn Thừa Hoan.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tùy hứng với Tôn Thừa Hoan, tựa như cô đã quen như vậy, bộc lộ cảm xúc không cần ngụy trang trước mặt người này, mỗi một lần đều nhận được dung túng cùng sủng nịch từ người này.

Cứ để cô tham luyến muốn nhận nhiều hơn, loại tham luyến này làm cho cô không giống chính mình, trong lòng dần dần hiện lên tia kinh hoảng.

Chỉ có thể nhìn người trước mặt để tìm lấy tia an ủi.

Cô đưa tay lên sờ vào tóc người kia, đôi mắt mơ hồ, yên lặng nhìn Tôn Thừa Hoan.

Hiếm khi thấy được mê man cùng yếu ớt trong đôi mắt luôn trầm tĩnh của cô: "Vậy em sẽ dỗ chị cả đời chứ?"

Dù biết nói những lời này vẫn còn quá sớm nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi.

"Vinh hạnh của em." Đôi mắt trong veo màu hổ phách của Tôn Thừa Hoan sáng lấp lánh nhìn cô, như những vì sao trong đêm đen.

Toàn tâm của Bùi Châu Hiền đều bị nàng lấp đầy, không chờ mấy giây liền động lòng.

Liền thấy người kia cong khóe môi cười xấu xa, nếp nhăn nơi khóe mắt nhàn nhạt mở, thanh âm trầm thấp tràn đầy sắc khí: "Còn có thể thị tẩm chị cả đời."

Chiếc lưỡi hồng phấn thè ra liếm khóe môi.

Trái tim Bùi Châu Hiền bị câu nói thô tục châm ngòi ngọn lửa, đêm qua đã khuấy ngọn lửa lên đỉnh trái tim, cả người xao động không thể tả. Mặt cô lập tức đỏ bừng, mắt mở to cảnh giác nhìn xung quanh, may mà xung quanh đều rối mù, không ai để ý đến hai người. Nhưng vụng trộm trước công chúng vẫn có một loại cảm giác kích thích.

Tôn Thừa Hoan cực kỳ thỏa mãn phản ứng của cô, cắn đầu lưỡi, nói thêm một câu: "Em cũng cho chị thị tẩm cả đời."

Dứt lời, lại cọ cọ ngực.

Cánh tay của Bùi Châu Hiền bắt đầu run lên, rõ ràng động lòng không nhịn được vẫn còn làm ra bộ dáng đạo mạo.

Mặt đỏ bừng quay đầu lại: "Không biết xấu hổ!"

Tôn Thừa Hoan khẽ vuốt cằm, biết cô không có ý đó, nhưng vẫn dùng thanh âm kiên định ôn nhu nói với cô: "Chỉ với Bùi Châu Hiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro