Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền cúi đầu trầm tư một giây, sau đó cánh tay vòng qua phía sau Tôn Thừa Hoan, đột nhiên nặn.

Tôn Thừa Hoan lập tức mở to mắt, dáng vẻ không tin nhìn Bùi Châu Hiền, nói: "Hiền ... Hiền nhi."

"Duẫn Nhi nói đúng, cảm giác rất tốt". Bùi Châu Hiền nghiêm túc nói, ánh mắt lóe lên ý cười, hiển nhiên cố ý chiếm tiện nghi của Tôn Thừa Hoan.

"Chỉ là…" cô sửa lại: "Duẫn Nhi, tôi quen biết Thừa Hoan trước."

Lâm Duẫn Nhi: "???"

Tôn Thừa Hoan giống như tiểu tức phụ bưng cái mông bị chiếm tiện nghi, đôi mắt ướt át, nghe vậy liền nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ, khóe môi không khỏi giương lên, ăn ý cùng Bùi Châu Hiền cười cười.

Trong con ngươi ngầm hiểu ý chỉ thuộc về hai người, không ai có thể chen vào được.

Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền từ trước đến nay luôn có quan hệ tốt, Lâm Duẫn Nhi như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, các thành viên khác buồn cười nhìn ba người, chỉ coi như trò đùa liền ngồi vào chỗ chuẩn bị trang điểm.

Chỉ có Lâm Khê khẽ nhíu mày, xoa cằm đăm chiêu nhìn Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan cảm nhận được tầm mắt của cô, sắc mặt không đổi, không chút kiêng dè đối diện với cô.

Lúc trước hai người chưa cùng một chỗ, Lâm Khê là chướng ngại vật, bây giờ hai người đã xác định quan hệ, Lâm Khê liền thành bia đỡ đạn.

Tôn Thừa Hoan vốn không có ý định hợp tác với Lâm Khê bao lâu, cô là người đại diện của bọn họ, đến thời điểm xảy ra vấn đề có cô đứng ra xử lý cũng tốt.

Khóe môi nở nụ cười, ánh mắt cũng không chuyển, ngón tay thon dài mạnh mẽ ôm eo của Bùi Châu Hiền, cường thế dựa vào trong ngực cô, Bùi Châu Hiền thuận theo ôm eo nàng.

Sắc mặt Lâm Khê lập tức thay đổi, hai mắt tối sầm, môi hé mở nhưng bị vướng liền nuốt lời vào bụng.

Cô cúi đầu, xoay người đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra, không biết là bấm vào dãy số của ai.

Tôn Thừa Hoan nhìn cô rời đi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất ở chỗ rẽ.

Vẻ mặt của Lâm Duẫn Nhi có chút phức tạp, chọc khuỷu tay oán giận nàng: "Trực tiếp như vậy sao?"

"Dù sao thì… chúng ta là nhóm hạn định, Lâm Khê cũng chỉ là đại diện tạm thời."

Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu, có chút khó hiểu "Vậy thì sao?"

Khóe môi nở nụ cười, nhướng mày đắc ý: "Em cảm thấy trong vòng tròn này, không có nhiều người muốn trêu chọc em."

"Hơn nữa…" Tôn Thừa Hoan dừng một chút, không có vấn đề nói: "Quá mức liền công khai thôi."

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Châu Hiền khẽ động, trong lòng mềm mại, năm ngón tay nhẹ nhàng luồn qua khe hở giữa ngón tay của Tôn Thừa Hoan, mười ngón đan vào nhau, mang theo ý cười nghiêng đầu nhìn bên mặt của Tôn Thừa Hoan.

Ý cười nhàn nhạt, nói: "Sớm muộn gì cũng công khai."

Tôn Thừa Hoan sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi mở to, mái tóc lấm tấm tinh quang, đáy lòng như mặt hồ tĩnh lặng bỗng nhiên xao động.

Ý của Hiền nhi là...

Nàng đã nghĩ đến việc sớm công khai quan hệ giống như đời trước, nhưng Bùi Châu Hiền và Phương Huyên Dao không giống nhau. Nghề nghiệp của cô không cho phép cô sớm thoát ly độc thân, cho nên Tôn Thừa Hoan đã chuẩn bị đến ba mươi tuổi lại công khai.

Hôm nay lời nói của Bùi Châu Hiền đã rút ra những hy vọng xa vời ẩn sâu trong đáy lòng nàng.

"Chúng ta muốn cả đời cùng một chỗ." Bùi Châu Hiền cười nhẹ nói.

Hồ nước trong veo trong mắt cô tỏa ra độ cung mềm mại xinh đẹp, ngữ khí chân thành: "Tôi muốn cùng em nắm tay đi dạo dưới ánh mặt trời."

Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc không nhịn được run vai, ghét bỏ nói: "Đừng nói nữa, nổi da gà hết rồi."

Đáy lòng không khỏi dâng lên một tia hâm mộ, nếu như có một ngày Từ Châu Huyền nói với nàng như vậy, nàng liền chết không hối tiếc.

Nàng thở ra một hơi ngột ngạt, lại không nhịn được vỗ đầu, lắc đầu tự giễu.

Đang nghĩ cái gì vậy? Từ Châu Huyền không thích nàng.

Cho dù nói lời này, cũng nên nói với Chu Xán Hiền.

Đôi mắt nàng có chút lạnh, trợn mắt chớp chớp, nặng nề thở ra.

Những lời nói của Bùi Châu Hiền khiến Tôn Thừa Hoan ổn định, hai người không quan tâm đến lời nói chua ngoa của Lâm Duẫn Nhi.

Tôn Thừa Hoan chơi đùa thưởng thức ngón tay của Bùi Châu Hiền, vui vẻ hỏi: "Vậy khi nào chúng ta sẽ công khai?"

Bùi Châu Hiền suy nghĩ mấy giây, mỉm cười với nàng, "Thuận theo tự nhiên đi."

"Khi nào bị phát hiện thì khi đó chúng ta công khai."

Tôn Thừa Hoan có chút lo lắng: "Vậy nếu như không bị phát hiện thì sao?"

"Nếu như không bị phát hiện thì..." Bùi Châu Hiền cố ý kéo dài trường âm, Tôn Thừa Hoan tràn đầy mong đợi nhìn cô.

Ý cười trong mắt lóe lên rồi vụt tắt, ngẩng đầu có chút đắc ý, hừ một tiếng đẩy cánh tay nàng ra: "Vậy thì tôi liền hoài nghi em có thật sự thích tôi không."

"Thích một người có thể che giấu được sao?"

Tôn Thừa Hoan cau mày, vô cùng đáng thương nói: "Nếu bọn họ bị mù thì sao?"

Nàng không nhịn được hít mũi, hai ngày trước chương trình Bùi Châu Hiền cùng Lâm Đạo tham gia đã được phát sóng tập đầu tiên, kết quả nàng dạo chơi trong Bùi Châu Hiền siêu thoại thì không cẩn thận tiến vào Weibo của một người hâm mộ, lại phát hiện một cái tên Hiền All siêu thoại.

Không chỉ có Lâm Duẫn Nhi x Bùi Châu Hiền, mà còn có Lâm Đạo x Bùi Châu Hiền! Ánh mắt như vậy, làm sao có thể đặt hy vọng vào bọn họ được!

"Tôi không quan tâm." Bùi Châu Hiền khẽ liếc nhìn Tôn Thừa Hoan

Nói chung là ngươi sai.

Nàng mỉm cười hoàn toàn chấp nhận tùy hứng hiện tại của cô.

Hai người rõ ràng đang liếc mắt đưa tình, Lâm Duẫn Nhi khinh thường quay mặt sang một bên, định ngồi xuống trang điểm thì chợt nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Lâm Duẫn Nhi sững sờ, nói: "Châu, Châu Huyền tỷ? Sao chị lại ở đây?"

Nàng suy nghĩ một chút liền bước nhanh tới chỗ Từ Châu Huyền.

Thanh âm trầm thấp lặp lại lần nữa: "Sao chị lại ở đây?''

Từ Châu Huyền vì xưng hô của nàng mà ngẩn ra, nhíu mi, hàng mi dài cong vút như cánh bướm, đáy mắt chợt lóe lên tia mất mát, siết ngón tay: "Gần nhất chị đang đi diễn ở Trung Quốc, thuận tiện ghé xem một chút."

Nói xong, nàng vén mớ tóc gãy ra sau tai, khẽ lẩm bẩm "Chị tưởng… em biết rồi." Thanh âm yếu ớt đến nỗi chỉ có hai người mới nghe thấy, nhưng cũng không biết là nói cho chính mình nghe hay là Lâm Duẫn Nhi.

Ngữ khí của cô tựa như tự giễu tự thán, vừa giống như oán giận Lâm Duẫn Nhi.

Cô oán giận cái gì? Nàng còn chưa oán giận đây.

Lâm Duẫn Nhi khó nhận ra nhíu mày, thật vất vả mới bình tĩnh lại tâm tình trước đó cuối cùng bị phá hỏng không còn một mống.

"Xin lỗi, em quên mất." Nàng trả lời nhanh gọn, không hạ decibel xuống, lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt lương bạc, nhìn Từ Châu Huyền không chớp mắt.

Lòng nàng xao động, trong lòng đột nhiên có ý muốn trả thù, lấy không thèm để ý ấu trĩ trả thù như hài tử.

Ánh sáng ban ngày lặng lẽ tràn vào, chiếu sáng mặt đất, rọi vào thân ảnh thon dài của Từ Châu Huyền, đôi mắt như vì sao, mang theo mấy phần hoài nghi.

Sau đó quay mặt đi, hoảng hốt nở nụ cười: "Như vậy a..." ngữ khí mạc danh có chút mất mát, mang theo chút phiền muộn.

Không khỏi đem tầm mắt đặt ở trên người Kim Trí Dạng đang âm thầm nhìn Lâm Duẫn Nhi, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tách đôi mắt đang dán chặt vào nhau.

Hiện tại... là cô ấy sao?

Trái tim Từ Châu Huyền như bị kim đâm, đau đến lông mày nhăn lại, vẻ mặt vẫn luôn kiêu ngạo bỗng chốc mất khống chế, hai tay bên hông không ngừng run rẩy.

Vậy là... muộn rồi sao?

Mấy tháng nay, tim cô như bị xiềng xích, mất ngủ cả đêm, tóc rụng rất nhiều, ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, những giấc mơ của cô đều là những ngày cô từng là thực tập sinh cùng Lâm Duẫn Nhi.

Khi tỉnh lại, chiếc gối luôn ướt đẫm, cô mơ hồ biết được tình cảm của mình dành cho Lâm Duẫn Nhi, nhưng càng nhận thức rõ ràng, cô lại càng muốn trốn tránh.

Lâm Duẫn Nhi là con gái a...

Câu nói này không biết đã vang lên trong đầu cô mấy trăm lần, cô thống khổ, giãy giụa, khóc vì quá đau đớn, cô muốn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lâm Duẫn Nhi, nhưng ngày qua ngày lại giống như tự ngược vậy, vô luận ở đâu cũng có thể nghĩ đến người kia.

Đôi mắt của nàng, nụ cười của nàng, ánh mắt luôn ẩn tình khi nhìn cô đều khiến người ta đắm chìm trong đó.

Cô luôn nhìn lén nàng cùng các thành viên khác gọi video, thỉnh thoảng cũng chủ động liên lạc với đối phương, cảm tình nhiệt liệt giống như ngọn núi lửa đã ngủ say, cuối cùng cũng dâng trào.

Cho đến lúc này, Từ Châu Huyền mới bừng tỉnh, hóa ra lúc đầu quan hệ của hai người thật sự rất mập mờ, là Lâm Duẫn Nhi chủ động với cô nhưng cô không có lý do liền âm thầm dung túng nàng. Cô đã sớm động tâm, nhưng cô lại lừa mình dối người cho rằng điều này là do ăn ý ngầm của hint cp.

Cô đã liên lạc với Chu Xán Hiền, chia tay với đối phương, hắn là một nam nhân rất tốt, sau khi được thông báo chia tay, chỉ gọi điện cho cô nhiều lần, ngữ khí khó hiểu ngậm lấy nước mắt chua xót hỏi: "Tại sao..."

Bởi vì người em yêu là Lâm Duẫn Nhi.

Cô đã yêu một người mà cô nghĩ sẽ chỉ là bạn.

Cuối cùng cô cũng thừa nhận điều đó, từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên cô dũng cảm đến vậy.

Từ Châu Huyền không biết sau khi biết chuyện này ba mẹ cô sẽ phản ứng thế nào, nhưng cô muốn thử một lần, cô chỉ mới 23 tuổi, tại sao lại thừa nhận số phận, sống một cuộc sống có trật tự, sau đó kết hôn người mà cô không yêu.

Rõ ràng người cô yêu cũng từng yêu cô...

Còn bây giờ, cô không dám dễ dàng đưa ra kết luận, bởi vì cô đã làm tổn thương nàng như vậy.

Cô rất rõ ràng oán giận của người kia đối với mình, thậm chí còn nghĩ rằng người kia sẽ không tha thứ cho cô, nhưng cô muốn thử một chút.

Từ Châu Huyền không muốn để lại những tiếc nuối cho nhân sinh ngắn ngủi của mình, cô làm mèo, làm hổ, làm cẩu dầm mình trong mưa... giả vờ đáng thương cũng muốn đổi lại trái tim của người kia.

Nghĩ đến đây, đôi mắt ảm đạm chợt bừng lên ngọn lửa, Từ Châu Huyền hít sâu mấy hơi, nhớ lại thương tổn mà mình đã gây ra cho Lâm Duẫn Nhi, một phần đau lòng, một phần lại cảm thấy chán ghét bản thân.

Vừa rồi nghe câu nói "Em quên mất", cũng chỉ còn sót lại phẫn uất cho bản thân.

Đáng đời.

Cô nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro