Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm biểu diễn sớm đã được chuẩn bị, thiết kế sân khấu còn hoành tráng hơn đội nam lần trước, có sức chứa hàng nghìn khán giả.

Nhưng độ phổ biến của chương trình kể từ khi phát sóng vẫn ở mức cao không xuống, có thể thấy số lượng bỏ phiếu của top 3 trong tập trước vẫn là chưa đủ.

Fan năm nay phát cuồng, trực tiếp dẫn đến việc khó kiếm được vé.

Nhưng đối với gia đình Tôn Đông Triệt, là một trong những nhà đầu tư, việc kiếm được vài tấm vé không khó, tổ chương trình đã sớm tặng bọn họ một xấp vé, Tôn Đông Triệt giữ lại bốn tấm, phân phát số vé còn lại cho bạn bè.

Tổ chương trình rất hào phóng, cho bọn họ đều là vị trí hàng ghế đầu, tiếp xúc gần nhất với thí sinh mình thích, nói không chắc còn có thể nắm tay.

Ngày biểu diễn, trong tầm mắt hội tụ những ánh sáng đủ màu sắc, có ba ánh sáng chói lóa gây chú ý nhất là xanh lam, tím và vàng ánh kim, phân biệt viết Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền và Lâm Duẫn Nhi.

Số lượng ba màu tương đương nhau, từng cái hội tụ thành sóng gió sôi trào, uốn lượn lao tới cùng một hướng, uy lực bao vây khán đài.

Hòa vào dòng người, fan tiến vào có trật tự, ngồi vào chỗ, hò hét khẩu hiệu liên tục đập vào màng nhĩ, sóng nhiệt hỗn loạn trong không khí truyền vào các mạch máu dọc theo lỗ chân lông, máu giống như đang sôi ùng ục.

Thịch thịch thịch...

Nhịp tim kịch liệt đáp lại âm thanh cuồng bạo, tế bào khắp cơ thể giống như bị ảnh hưởng mà gầm thét.

Một nhà bốn người Tôn Đông Triệt mặt vest ngồi ngay ngắn giữa những người hâm mộ, có chút không hợp với nơi này.

Thí sinh battle nhưng chỉ cần xem tổ chương trình chuẩn bị ngoài lề đã khiến fan phấn khích, cộng với làn sóng tiếp ứng vang vọng xung quanh, gọi tên đến càng tan nát cõi lòng vì sợ thần tượng bị hạ thấp.

Lúc này, phát đến là video Lâm Duẫn Nhi và Bùi Châu Hiền trợ giúp Tôn Thừa Hoan. Khi tay của Bùi Châu Hiền chạm vào tóc của Tôn Thừa Hoan, hai người họ nhìn nhau mỉm cười, những đường viền màu tím cùng màu xanh đột nhiên hét ầm lên, chính là sinh ra cp mới.

"Hoan Hiền là chân ái!! Quá ngọt rồi!! Mời kết hôn tại chỗ!!!"

"Ahhhhh!!!!" Địa điểm biểu diễn khổng lồ bỗng chốc trở thành một trang trại chăn nuôi gà.

Tôn Thanh Chu có chút lo lắng tiến đến bên tai Tôn gia gia: "Ông nội, hay là ông bà nội đừng xem, con trở về hỏi tổ chương trình đem video về cho hai người!"

Tôn gia gia còn chưa nói, liền bị Tôn nãi nãi kiên định từ chối: "Không được! Ta muốn bình chọn cho Tiểu Hoan~!"

Bà nội hắn giống như bị fan cảm hóa, vẫy tay hét lên: "Tiểu Hoan, Ma Ma yêu con!"

"Bà nội!"

"Tiểu Hoan! Bà nội yêu con!"

"Xì." Cô gái nhỏ phía sau không khỏi bật cười: "Bà nội, bà nội!"

Thấy bà nội theo đuổi thần tượng như vậy, cô gái không khỏi trêu chọc: "Bà nội!"

Tôn nãi nãi quay đầu lại, nhìn thấy trên đầu cô gái sáng lấp lánh cùng chiếc băng đô ghi chữ “Công chúa điện hạ”, khuôn mặt nhăn nheo của bà lập tức nở nụ cười tươi như hoa, thiện lương nhìn: 'Có chuyện gì vậy cô gái?"

Tôn nãi nãi là lão thái thái rất sành điệu, mỗi ngày thích lướt Weibo, nhất là sau khi đứa cháu gái nhỏ tham gia <Thần Tượng Thời Đại>, bà dành cả ngày để xem, tự nhiên biết bởi vì bên ngoài đồn đại Tôn Thừa Hoan là phú nhị đại, đồng thời có tính cách bá đạo kiêu ngạo, liền được fan gọi là Công chúa điện hạ.

"Bà nội! Bà cũng tới đây theo đuổi thần tượng sao?" Tuy vừa mới nghe tên quen thuộc, cô gái vẫn muốn xác nhận.

"Đúng a! Ta là Wanso!" Wanso là tên fandom của Tôn Thừa Hoan.

Hai mắt cô gái sáng lên, chỉ hướng ba nam nhân Tôn gia đang ăn mặc trang trọng, cẩn thận hỏi: "Họ cũng vậy sao?"

"Đương nhiên rồi! Bọn họ dám chối!" Tôn nãi nãi ngẩng cao đầu trông rất tự hào.

“Quá tốt rồi!” Cô gái giống như gặp lại người thân đã mất từ lâu. Cô từ bên cạnh rút ra một bảng ánh sáng lấp lánh, bảng ánh sáng nói "Tôn Trung Bạch Hạ, Thanh Lượng Hoan Tây", miệng nói nhanh như một khẩu súng máy: "Chúng ta đem đến đây tất nhiên là phải để Tiểu Hoan nhìn thấy. Không có đăng bài trên fandom nên Tiểu Hoan sẽ không nhìn thấy! Cái này vừa vặn cho mọi người, để Tiểu Hoan biết chúng ta cho chị ấy một biển màu xanh !” Công chúa điện hạ đương nhiên muốn dùng màu xanh lam làm màu cổ vũ.

"Cho chúng ta, vậy còn con?"

"Không sao, con vẫn còn. Cái này do fandom tài trợ, chính là sợ Wanso không mang theo vật tiếp ứng."

Tôn Nãi Nãi mặt đầy cảm động, lấy điện thoại ra: "Cô gái, chúng ta follow nhau trên Weibo đi, sau này có bất kỳ hoạt động gì nhớ thông báo cho ta! Nhà chúng ta thiếu cái gì, nhưng là không thiếu tiền!"

Ba nam nhân Tôn gia ngoan ngoãn cầm bảng đèn, nhìn vợ (mẹ(bà nội)) thành công thâm nhập vào fandom Tiểu Hoan.

Sau một thời gian hỗn loạn, ánh đèn đột ngột thay đổi, màn hình lớn không còn phát những mẩu tin ngoài lề, khán đài im bặt.

"Chào mừng quý vị đến với buổi biểu diễn đầu tiên của <Thần Tượng Thời Đại>, tôi là Nghiêm Hóan."

"Tôi là Trần Tương Vân."

Sân khấu từ từ tăng lên, năm đạo sư xuất hiện trước mặt khán giả, mở ra một làn sóng cổ vũ khác từ khán giả. Sau khi chào hỏi xong, chỉ còn lại Nghiêm Hoán trên sân khấu.

Nghiêm Hóan tuyên bố luật xong xuôi, sau đó thông báo thí sinh ra trận.

Ngồi trong phòng chuẩn bị, 98 cô gái nghiêm túc nhìn vào màn hình lớn, nhìn những khuôn mặt dưới sân khấu, mọi người hét đến khản cả cổ, mặt đỏ tía tai hét lên thí sinh yêu thích của mình, sóng âm càng lúc càng dâng cao.

Đây là màn trình diễn đầu tiên của bọn họ, cũng là lần đầu tiên họ thấy fan ủng hộ mình, khó có thể kiềm chế được, một số cô gái che miệng, kinh ngạc mở to mắt, hoặc xúc động hoặc phấn khích.

"Oa! Có phải là fan của Thu Minh không! Tôi nhìn thấy biểu tượng!" Cố Minh Doanh và Thu Minh nắm chặt tay nhau, kích động nhảy nhót.

"Đó là của Minh Doanh!"

"Còn có Tiểu Ngữ ở đằng kia!"

"Thừa Hoan là nhiều nhất, một mảnh bên kia đều là cậu ấy!"

"Hạnh phúc muốn chết rồi, trời ơi!"

Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan nhìn thấy cảnh này, nhưng không hiểu sao nàng dị thường tập trung, dưới thanh âm ồn ào, nàng thậm chí còn có thể nghe rõ nhịp tim đang đập, một loại cảm xúc cảm động cùng cảm xúc phấn khích trào dâng trong lồng ngực.

Nàng bất giác cắn chặt răng, ánh mắt có chút thâm trầm. Gần hai tuần nay, nàng quả thực rất nỗ lực vì tương lai và vì fans, nhưng nàng vẫn luôn mơ màng, giống như bước trên mây, không có một chút chân thực.

Mỗi khắc nàng đều tự hỏi, mọi thứ trước mắt có phải chỉ là một giấc mơ không, một giấc mơ mà nàng tự tạo ra cho mình.

Nhưng giờ đây, khi nghe thấy hàng nghìn fan cùng lúc gọi tên mình, nàng cuối cùng đã tìm thấy trong làn sóng vô nhiệt một chút gì đó của thực tế trần gian.

Nàng muốn nhảy! Nàng muốn hát! Nàng đã trở lại!

Trong đầu Tôn Thừa Hoan chỉ còn lại mấy chữ này, cả người đều đang trong trạng thái phấn khích. Nàng nóng lòng muốn dành tặng thành tích tuần này cho những fan đã luôn yêu thích nàng. Nàng muốn nói với mọi người rằng nàng không phải là bình hoa trong số quần thể, nàng không phải hoàn toàn dựa vào gia thế của mình để đạt được vị trí ngày hôm nay. Nàng muốn.. nói với fans rằng nàng xứng đáng với sự yêu thích của họ!

Giữa lúc Tôn Thừa Hoan đang tiếp tục ấp ủ tâm tình của mình. Một thanh âm không hợp với mọi người vang lên, thanh âm kia có chút lo lắng: "Không phải chứ..." Là Vương Kỳ Vũ.

Trương Tiểu Ngũ nhìn qua còn tưởng là do đối phương cảm thấy fans ít, vừa muốn an ủi nhưng lại nghe đối phương tiếp tục nói: "Buổi biểu diễn đầu tiên lại có nhiều người như vậy, sau này fan tớ nhiều hơn liền không đủ vé thì phải làm sao bây giờ a!"

Trương Tiểu Ngữ: "..."

Tâm tình ấp ủ nỗ lực của Tôn Thừa Hoan cũng bị đánh tan không còn một mống.

Bùi Châu Hiền sờ sờ tóc nàng, thấp giọng nói: "Kỳ Vũ nói như vậy, sợ là đến trận chung kết chúng ta đều không có mấy fan?"

Vì lần trước Tôn Thừa Hoan chủ động chạm vào lòng bàn tay của Bùi Châu Hiền, cô liền thích hành động này. May mà tóc Tôn Thừa Hoan nhiều, không sợ vuốt đến hói đầu.

"Đừng sợ." Tôn Thừa Hoan mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm màn hình lớn: "Ba em có tiền, đến lúc đó để ông ấy mua mấy trăm tấm, phân phát cho fan của em."

Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, vỗ vỗ tay cô, nói thêm: "Còn có fan của chị."

Nghe xong, Bùi Châu Hiền cụp mắt cười khẽ, khi Tôn Thừa Hoan đánh Đường Nhất Minh nhưng không bắn lên một tia nước nào thì cô liền biết, Tôn Thừa Hoan không giàu sang thì cũng cao quý.

Bây giờ nghe thấy nàng nói đùa, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm không khỏi hơi cong lên khóe môi, giống như băng tuyết lần đầu tiên tan ra, ánh mặt trời phản chiếu hạt tuyết.

Tôn Thừa Hoan sững sờ, nửa tháng qua, Bùi Châu Hiền cười với nàng nhiều hơn mười năm đời trước, Bùi Châu Hiền trước đây coi nàng không ra gì, đối với người khác cũng là kiêu căng ngạo mạn, làm cho nàng nghĩ Bùi Châu Hiền giống như băng tuyết trên núi ngàn năm không tan, lạnh lẽo uy nghiêm không thể khi dễ.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, nụ cười của cô gái này lại chân thành thiện lương đến vậy, đẹp đến mức... động lòng người. Tim Tôn Thừa Hoan nhảy lên kịch liệt, bị vẻ đẹp thần bí của cô làm cho lệch lạc, cúi đầu cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong thành hình lưỡi liềm, môi đỏ răng trắng, giống như một thiếu niên chưa trưởng thành mang theo mấy phần ngây ngô.

Nếu như có Sài Húc mười năm sau ở đây, nhất định sẽ cười nhạo nàng, già đầu còn mềm lòng.

Cũng không biết là ai thấp giọng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, còn ngược cẩu độc thân."

Bên kia sân khấu, Nghiêm Hoán rút ra đội đầu tiên lên sân khấu hôm nay. Đó là <Wake>, một bài hát tiếng Hàn. Lâm Duẫn Nhi tình cờ trở thành đội trưởng của đội A.

Tôn Thừa Hoan có chút mất mát, lại mạc danh nhẹ nhõm, điều chỉnh tâm lý của mình, chờ đợi thưởng thức phần trình diễn của bạn mình.

Sân khấu của Lâm Duẫn Nhi chắc chắn là đẳng cấp vượt trội, khi đứng trên sân khấu, nàng giống như là người duy nhất trong tầm mắt. Kinh nghiệm làm việc tại Hàn Quốc khiến biểu cảm trước ống kính của nàng gần như hoàn hảo, phần rap làm nổ tung khán đài, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu rapper mạnh nhất của đội nữ thế hệ thứ mười của nàmg sau này.

Những ngày tập luyện không bị lãng phí vô ích, ngay cả những thí sinh xếp hạng thấp nhất trong đội cũng hoàn hảo, ăn ý của họ khó có thể tả được. Không người nào bị ánh sáng của Lâm Duẫn Nhi che lấp, biểu hiện phong thái của một đội.

Khi đến phần Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt lạnh lùng của nàng như chất xúc tác, nàng ngồi xổm xuống giao lưu với khán giả, tiếng la hét dưới khán đài khiến adrenaline tăng vọt. Thanh âm Lâm Duẫn Nhi càng lúc càng lớn, vừa nhảy vừa chỉ về phía khán giả, sau đó toàn đội đi bộ, Tôn Cẩn tiếp tục hát.

Thật lợi hại.

Tôn Thừa Hoan yên lặng đánh giá, thất bại của đội B đã được định sẵn.

Quả nhiên, không có gì bất ngờ, Lâm Duẫn Nhi 723:277 vượt qua đối thủ.

Chỉ nghe Nghiêm Hoán cười nói: "Tiếp theo! Xin mời hai nhóm nhạc lên sân khấu battle bài <Immigrant Song"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro