Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, đại khái trên mặt ai cũng có hai chữ, bị lừa.

Đặc biệt là Sài Húc, tuyệt vọng run môi, khóc lóc thảm thiết.

Cánh tay nhỏ gầy của hắn kéo Tôn Thừa Hoan, oan ức ba ba rũ mắt xuống nhìn nàng giống như đang tìm kiếm an ủi.

"Tiểu Hoan, ô ô ô."

Tiểu ngựa tre diễn quá sâu, Tôn Thừa Hoan thở dài trong lòng, đành phải phối hợp.

Nàng vỗ vai xoa xoa đầu tròn trịa của hắn như lúc còn nhỏ.

Vẻ mặt đau xót: "Chúng ta đều bị lừa."

Khương San tò mò nhìn qua, có loại ái muội nhìn tiểu bối đang đùa giỡn.

"Quan hệ của hai người thật tốt," Nàng xúc động nói.

Sài Húc mở mắt nai tơ nhìn sang, lập tức cong cong: "Đó là đương nhiên."

Ngữ khí đắc ý: "Em cùng Tiểu Hoan lớn lên a."

Tôn Thừa Hoan liếc nhìn hắn, trong mắt vô thức có ý cười, trêu ghẹo nói: "Đúng vậy, khi còn bé, cha của cậu ấy thường ra bên ngoài nói…"

Tôn Thừa Hoan cố ý kéo dài ngữ khí, ánh mắt quét qua đám người.

Bốn người còn lại đều bị kích thích tò mò, chờ nghe câu tiếp theo, chỉ có Sài Húc như một con mèo xù lông, thanh âm có chút sắc bén: "Tiểu Hoan!"

Tôn Thừa Hoan giống như không nghe thấy, còn một mặt nghiêm túc nói: "Nói tại sao hai chúng ta không thể thay đổi giới tính, rõ ràng Húc Húc giống con gái hơn, hơn nữa còn đặc biệt thích khóc, khi không gặp em sẽ khóc, mỗi ngày đều khóc đòi đến nhà em làm em trai."

Nghe vậy, Tề Nhiên sững sờ, sau đó hiểu ra do dự: "Hai người... không phải Sài Húc lớn hơn một chút sao? Tôi nhớ hình như Sài Húc lớn hơn Tiểu Hoan hai tháng."

Không khí bỗng trở nên yên ắng.

Trong vòng mấy giây, trong phòng liền nổ ra tiếng cười, Lâm Đạo bị đâm trúng thần kinh cười liền cười đến ôm bụng: "Sài Húc, anh có chút tiết tháo không? Không ngờ anh lớn hơn Tôn Thừa Hoan, còn cả ngày gọi người ta là Hoan tỷ a."

Mặt Sài Húc đỏ bừng, tức giận nói: "Tôi tình nguyện!"

Tôn Thừa Hoan nhìn Lâm Đạo, cười nói: "Gọi Thừa Hoan là được rồi."

Tức giận hôm qua đối với người khác thật sự không hiểu làm sao, là tổ chương trình sắp xếp chứ không phải Lâm Đạo truy Bùi Châu Hiền, hà tất gì phải giận cá chém thớt? Sau đó nghĩ lại, Tôn Thừa Hoan liền cảm thấy xấu hổ.

Lâm Đạo rất rộng lượng, cũng tự nhiên đáp lại, nói thêm: "Vậy chị gọi em Lâm Cẩu là được rồi".

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan lóe lên một nụ cười giảo hoạt, hát: "Cẩu cẩu cẩu cẩu…"

Lâm Đạo phối hợp cười lên: "Đúng vậy, cảm giác như đang gọi em a."

Xem như biến chiến tranh thành tơ lụa.

Sài Húc khó hiểu nhìn hai người đang nhìn nhau cười, Lâm Đạo liền giải thích cho hắn chuyện đã xảy ra đêm đó.

Tề Nhiên vỗ chân cười một tiếng: "Thì ra các em đều là người quen cũ!"

Một bên cười cười nói nói, chỉ có Bùi Châu Hiền là không thích hợp, trên mặt lộ ra nụ cười mang tính doanh nghiệp cao, nhưng ý cười kia chưa từng thấy.

Mặt không biến sắc nhìn sang cổ tay Tôn Thừa Hoan đang bị Sài Húc nắm, ánh mắt tối sầm lại một chút.

Cô ngước mắt nhìn con ngươi màu nâu nhạt của người kia, mím mím môi, hơi cong ngón tay kéo góc áo, hít một hơi thật sâu.

Những người khác đều quét mắt nhìn về phía Bùi Châu Hiền, nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy, chỉ có Tôn Thừa Hoan là không khỏi rùng mình một cái.

Bùi Châu Hiền cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, tâm tình u ám sâu thẳm trong mắt cô khiến nàng cảm thấy như trở về đời trước, nhất thời hoảng hốt, tâm lạnh lẽo, không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, sững sờ trong giây lát.

"Tiểu Hoan?"

Sài Húc kéo nàng.

Tôn Thừa Hoan nhìn sang, trong mắt vẫn còn hoảng hốt.

"Baba."

Sài Húc chớp mắt tràn đầy mong đợi nhìn nàng.

Tôn Thừa Hoan hiểu rõ nhướng mày, sau đó nhìn Bùi Châu Hiền, nhưng người kia không còn nhìn nàng nữa.

Trong lòng nàng không khỏi xuất hiện từng tia nghi hoặc, nghiêng đầu, mình nhìn nhầm sao?

Hẳn là vậy đi, dù sao đêm qua vẫn còn tốt.

Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, trong lòng không ngừng lăn lộn, trên mặt nhuộm một tầng hồng nhuận.

Đôi mắt sáng như sao, thần thái khí phách khôn tả.

Cảm thấy tâm tình khá hơn, Tôn Thừa Hoan xua xua tay, tràn đầy tự tin: "Đi thôi." lại là khí thế của đại tỷ dẫn đầu.

Hai người đi mua đồ ăn là đươc rồi, cho nên bốn người nhỏ ở lại quán trọ, Tề Nhiên cùng Khương San đi ra ngoài mua nhu yếu phẩm.

Trong sân có tổng cộng ba chiếc xe đạp, Tôn Thừa Hoan chọn một chiếc màu trắng, lên xe, ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu ngạo.

Ra hiệu cho Sài Húc: "Lên không?"

Tự dưng nàng muốn tìm lại cảm giác tuổi thơ.

Sài Húc cùng nàng liếc mắt nhìn nhau, hắn lập tức hiểu ý tứ người kia, thuận tay vuốt tóc: "Lên!"

Đi về phía trước hai bước, hắn ngồi trên ghế sau xe đạp, vịn yên xe của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan khẽ quay đầu lại, cúi thấp đầu mỉm cười.

Lúc này, Bùi Châu Hiền vừa ra khỏi nhà, ánh nắng giữa trưa như rắc vàng trên sân, còn rắc lên mỹ nam mỹ nữ đang đạp xe, nhìn thấy cảnh này, cô liền sững sờ.

Sài Húc và Tôn Thừa Hoan là cùng một kiểu người, vui vẻ hoạt bát, hoàn cảnh gia đình giống nhau, trải nghiệm thời thơ ấu giống nhau, thậm chí đường cong ở khóe môi của hai người họ cũng giống nhau. Khi ở cùng một chỗ, hai người họ lúc nào cũng nói xong đề tài, vô cùng ăn ý, có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì mà không cần phải nói.

May mà... Tôn Thừa Hoan thích nữ nhân.

Ánh mắt Bùi Châu Hiền mờ mịt, lạnh lùng nhìn thẳng vào bọn họ, mặc dù biết bọn họ không có cái gì, nhưng trong lòng cô lại có chút không thoải mái, mặt không biến sắc dời tầm mắt.

Thật quá chói mắt.

Cũng nhìn Tôn Thừa Hoan một chút.

Dư quang bắt được Tôn Thừa Hoan vô cùng phấn khởi nhìn qua: ? ? ?

Làm sao vậy?

Không hiểu được.

Tự nhiên bị lườm một cái.

Sài Húc duỗi chân đá nàng: "Đi a, Hoan tỷ."

"A?" Tôn Thừa Hoan nhất thời trì độn, sau đó mới phản ứng lại: "A, được."

Thật lâu không đạp xe, Tôn Thừa Hoan giẫm lên bàn đạp, bắt đầu có chút mất sức lắc lư.

May mà nàng rất có khiếu giữ thăng bằng, Sài Húc so với nhiều năm trước lại nhẹ hơn, chiếc xe từng chút cân bằng lại.

Đôi chân dài của Sài Húc tự nhiên nhấc lên, cảm giác có gió thoảng qua bên tai, thanh âm "vù vù" cực kỳ dễ nghe, dần nở nụ cười, hô to theo gió, giang hai tay ra.

Tôn Thừa Hoan luôn nhìn về phía trước, một đường nghĩ mình đã làm sai cái gì.

Nàng đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trong <Ngẫu thời>, mắt nhanh chóng sáng lên.

Sẽ không phải... giống như mình, Bùi Châu Hiền đang ghen phải không?

Bởi vì nàng cùng Sài Húc quá mức quen thuộc sao?

Tuy tính chất khác nhau, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy vui vẻ vì suy đoán này, toàn thân cảm thấy thoải mái, tựa như tâm tình đi lên như diều gặp gió, há miệng, cùng Sài Húc hét lên: "A!"

Có ai mà không muốn người mình yêu ghen vì mình? Cho dù chỉ ở mức độ bạn bè.

Bị tâm trạng của đối phương cảm hóa, Sài Húc như muốn sánh với nàng ai lớn tiếng hơn, tăng decibel.

Không chịu thua kém, Tôn Thừa Hoan cũng tiếp tục hét.

Hai đứa nhóc tiểu học chơi vui vẻ không biết trời đất, trong lòng đột nhiên có một trận hoảng hốt, Tôn Thừa Hoan liền dừng xe lại.

Hậu tri hậu giác mới nhớ nếu Bùi Châu Hiền ghen, làm sao nàng còn có thể ở nơi này chơi cùng Sài Húc?

Chính mình nên tự giác giữ khoảng cách với nam nhân nữ nhân sẽ không khiến Bùi Châu Hiền không cao hứng, Tôn Thừa Hoan giữ mình trong sạch giờ phút này liền mặt không có cảm xúc.

Sài Húc nhìn thấy Hoan tỷ vừa rồi còn đang cười vui vẻ, đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình, hai mắt híp lại, hướng một bên ra hiệu.

"Xuống xe."

Sài Húc: "???"

Khuôn mặt Tôn Thừa Hoan không đỏ hay thở gấp, nghiêm nghị nói: "Trải nghiệm cảm giác thời thơ ấu."

Sài Húc: "!!!"

Vẻ mặt chua xót, có chút đắng: "Tiểu Hoan, vậy không nên đổi thành tớ chở cậu sao? Chỉ có hai người chúng ta thôi."

Tôn Thừa Hoan không dây dưa với hắn mà chỉ lặp lại: "Xuống xe."

Sài Húc từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, chỉ vì Tôn Thừa Hoan mặt lạnh, nghe nàng nói vậy cũng chỉ đành bĩu môi bất mãn xuống xe.

Tôn Thừa Hoan hài lòng liếc hắn một cái, khẽ gật đầu, cuối cùng không quên bổ sung thêm một câu: "Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục trải nghiệm cảm giác thời thơ ấu."

Nàng nói đại nghĩa lẫm nhiên, mạch lạc rõ ràng, nhưng Sài Húc vẫn một mực không tin, ánh mắt u oán nhìn nàng chằm chằm.

Tôn Thừa Hoan mặc kệ hắn, xoay người lái xe về hướng quán trọ.

Sài Húc không còn cách nào khác đành phải chạy theo, mặc dù không dám nói hay tức giận, nhưng trong lòng vẫn than nhẹ một tiếng.

Đột nhiên nhớ lại hình ảnh vừa rồi, Thừa Hoan tựa như sửng sốt một chút, hình như... lúc Bùi Châu Hiền bước ra.

Sài Húc cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, giọng nói tuyệt vọng vang vọng trong rừng trúc: "Trọng sắc khinh bạn!"

Tai Tôn Thừa Hoan giật giật, ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhếch môi quay trở lại quán trọ.

Sài Húc đang thở hồng hộc phía sau nàng.

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền vẫn còn ở trong sân, đôi mắt sáng ngời.

Lâm Đạo kinh ngạc liếc nhìn Sài Húc đang đổ mồ hôi hột: "Anh chạy về?"

Tuy rằng bên ngoài có thể tùy ý phỉ nhổ, nhưng hiện tại đều đã trở lại, Sài Húc tự nhiên sẽ không phân tình huống, gật gật đầu, nghiêm túc như Tôn Thừa Hoan.

"Trải nghiệm cảm giác thời thơ ấu."

"Cảm giác thời thơ ấu?" Lâm Đạo bị hắn làm cho buồn cười: "Thời thơ ấu chính là Thừa Hoan chạy phía trước, sau đó anh đuổi theo?"

Nghe những lời này, cũng mang Sài Húc trở lại ký ức.

Lúc đó bọn họ tổng cộng có sáu người.

Ngoài năm người họ, còn có một cô gái có vẻ thích Tôn Thừa Hoan.

Vừa nhìn thấy nàng liền sinh lòng yêu thích.

Tiếc là thời niên thiếu Tôn Thừa Hoan kiêu ngạo như con khổng tước, đặt toàn bộ tâm trí ở trên người của Phương Huyên Dao, căn bản không thể nhìn thấy cô gái nhìn theo bóng lưng của mình.

Miễn cưỡng để cô chơi với bọn họ đã là cực hạn, nhưng chắc chắc sẽ không ra sức chiếu cố cô.

Thời điểm đó, cả năm người đều có xe đạp, một lần họ quyết định đến câu lạc bộ cưỡi ngựa của Cố Minh Duệ bằng xe đạp như thường lệ.

Cô gái kia gặp rắc rối.

Cố Minh Duệ là thân sĩ đa tình, thấy cô lén nhìn bên mặt của Tôn Thừa Hoan quá mức đáng thương liền không khỏi đề nghị: "Như vậy đi, chúng ta đổi, đi một đoạn thì đổi một người, sau đó người bị đổi liền chạy theo."

Vì có người đề xuất phương án, Tôn Thừa Hoan đương nhiên không có phản đối.

Ung dung gật đầu.

Lúc đầu đúng là họ thực hiện như vậy, nhưng đáng tiếc là chỉ có Sài Húc chạy lâu một chút.

Tôn Thừa Hoan đã chiếu cố Sài Húc từ khi còn nhỏ, đến hắn chạy liền hỏi: "Không thì để tớ chở cậu đi?"

Mắt Sài Húc sáng lên, vội vàng đồng ý, so với việc điên cuồng chạy ở phía sau, hắn vẫn cảm thấy ngồi ở phía sau sẽ thoải mái hơn, mặc dù rất khó nhấc chân lên.

Thấy vậy, cô gái cả người mồ hôi kia cũng bỏ đi tâm tư, không chơi với bọn họ nữa.

Về sau dần dần mất liên lạc, Tôn Thừa Hoan tựa như có chút tiếc nuối, có lần cùng bọn họ ăn cơm cảm thấy trên đường trưởng thành bọn họ luôn xa cách rất nhiều người, liền nhắc tới cô gái này.

Nàng hoàn toàn không nhìn thấy suy nghĩ của người khác.

Sài Húc đã bỏ qua một phần của cô gái. nói với Lâm Đạo phần còn lại.

Cuối cùng, hắn nhìn Tôn Thừa Hoan, thầm nghĩ, thật không hiểu phong tình.

Còn nói hắn là con ngỗng ngốc, rõ ràng con ngỗng ngốc chính là nàng a!

Sài Húc nhớ tới lúc đánh giá khiêu vũ, rất thù dai.

Sau đó liền nhìn thấy con ngỗng ngốc:

"Hiền nhi."

Con ngỗng ngốc vỗ vỗ ghế sau xe đạp, trên người hoàn toàn không có cỗ sắc bén khi ở cùng hắn, nụ cười còn ấm áp như mặt trời nhỏ.

"Chị có muốn cảm thụ ghế sau xe đạp của em thế nào không?"

Sài Húc ngơ ngác nghĩ, baba đã thay đổi rồi.

Nhưng sau đó, Tôn Thừa Hoan không thuận buồm xuôi gió, cuối cùng ngậm quả đắng.

Bùi Châu Hiền khẽ nâng cằm: "Không muốn."

Ngữ khí lạnh nhạt, nói xong liền rời đi.

Nghe qua mạc danh có chút kiêu ngạo.

Thế là Sài Húc nhìn thấy Hoan tỷ của hắn như hóa đá, bàn tay ở ghế sau đông cứng trong không khí.

Hỏng bét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro