Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Huyên Dao xác thực từ nhỏ đã không thích Tôn Thừa Hoan.

Cô mồ côi cha mẹ từ năm 9 tuổi, chuyển đến nhà chú ruột, Tôn Thanh Chu chăm sóc cô như anh trai ruột mới để trong lòng cô mấy phần an ủi.

Khi còn bé cũng còn tốt, Tôn Thừa Hoan giống như chiếc bánh bao nhỏ, da trắng như sữa, đi theo cô và Tôn Thanh Chu như anh em một nhà. Cũng không biết từ khi nào, Tôn Thừa Hoan thay đổi, đối với cô vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng đối với Tôn Thanh Chu không giống như anh trai mà giống như kẻ thù.

Cô dần trở nên không hài lòng với Tôn Thừa Hoan vì tính khí bá đạo cùng kiêu ngạo của nàng.

Sau này nghe nói Tôn Thừa Hoan trở nên như vậy là do có người huyên thuyên bên tai nàng, không thích trong lòng cũng không có biến mất, ngược lại còn cảm thấy Tôn Thừa Hoan thật sự rất ngu xuẩn, thà tin người ngoài còn hơn tin người anh trai vì nàng mà muốn móc tim móc phổi.

Sau đó, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của đại bá và đại mẫu, nói cha mẹ cô bị Tôn Đông Triệt hại chết, nội tâm liền một phen dày vò. Ban đầu cô không tin, nhưng khi phát hiện ra nhiều sản nghiệp của Phương thị đã bị Tôn thị chiếm đoạt, cô không bao giờ nghi vấn nữa.

Phương thị phá sản chính là cọng rơm cuối cùng lấn át con lạc đà.

Quan hệ anh em cũng từ đó mà cắt đứt.

Hai mươi ba tuổi, cô tập trung vào Tôn Thừa Hoan đã theo cô từ khi còn nhỏ. Người này tin tưởng cô, ngưỡng mộ cô, ánh mắt nhìn cô thậm chí có thể phản chiếu tinh tú, còn được Tôn gia bảo hộ đến tâm tư thuần khiết, làm công cụ trả thù rất tốt.

Lúc đầu, Phương Huyên Dao nghĩ như vậy.

Nhưng sau đó, cô phát hiện ra Tôn Thừa Hoan không phải là một con gái tốt, một em gái tốt mà chỉ là một người tình tốt, trung thành, cẩn thận, dịu dàng... lo rằng mình sẽ ghen nên cố tình giữ khoảng cách với tất cả những ai có ấn tượng tốt với nàng.

Ai cũng có thể chỉ trích Tôn Thừa Hoan, nhưng cô thì không thể.

Trong mười năm, Tôn Thừa Hoan chưa từng ép cô làm việc gì mà cô không thích, thậm chí trong mười năm hai người lên giường không quá hai mươi lần.

Tôn Thừa Hoan từ nhỏ đã phát triển vô cùng tốt, là một loại mỹ mạo bá đạo, khi niên thiếu kiêu ngạo xuất hiện như khổng tước tung hoành khắp màn ảnh, nhưng mười năm ở bên cô, nàng dần dần thu lại phong mang.

Mười năm qua nàng trước sau như một, dù trái tim bằng đá cũng bị đốt nóng, Phương Huyên Dao cũng bị động tâm.

Cô vừa động tâm vừa lo lắng, sợ mình không xuống tay được nên đã đặt ra hết kế hoạch, cho Tôn Thừa Hoan say rượu, dùng điện thoại của nàng hỏi Bùi Châu Hiền xem có thể đến đón nàng không, sau đó để em họ trốn sau cánh cửa, đánh ngất Bùi Châu Hiền.

Sau đó đưa hai người kia vào khách sạn, cắt bỏ giám sát, đồng thời tiêm một loại ma túy gây ảo giác vào.

Nhìn thấy cây kim từ từ đâm vào tĩnh mạch của Tôn Thừa Hoan, trái tim Phương Huyên Dao không khỏi run lên, hai mắt đỏ ngầu, răng cắn vào môi, khi máu trào ra cũng không buông tha, dáng dấp điên cuồng của em họ khiến cô vô thức lùi lại một bước.

Mọi thứ diễn ra đúng như những gì cô tưởng tượng, ngay sau khi tiêm thuốc, hai người kia thuận lý thành chương mà phát sinh quan hệ ngay trước mặt cô.

Người yêu hoàn mỹ của cô cuối cùng cũng không còn hoàn mỹ nữa.

Phương Huyên Dao không biết mình cảm thấy đau lòng hơn, hay là vì trả được thù mà cao hứng nhiều hơn.

Đương nhiên cô không thể tự mình chụp ảnh được, cô nhờ người tung tin cho cánh săn ảnh, chỉ đợi ngày hôm sau giả làm người vợ đáng thương.

Kế hoạch của cô không phải là không có sơ hở, nhưng ai bảo cô đã nắm Tôn Thừa Hoan trong lòng bàn tay.

Tôn Thừa Hoan này đúng là thương hoa tiếc ngọc, bảo hộ thân thể Bùi Châu Hiền không cho người nhìn thấy một tấc, nhưng nàng bảo hộ được Bùi Châu Hiền lại không bảo hộ được chính mình.

Tôn Thanh Chu bận đánh lôi đài của Phương thị, bận bịu đến chân không chạm đất, thân thể Tôn Đông Triệt không được tốt, mặc dù đang điều tra điểm đáng ngờ của chuyện này, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ đi đâu lúc nào cũng có thể cho Phương Huyên Dao nhận được tin tức. Sau khi nhận được tin tức, Phương Huyên Dao liền đủ xóa tất cả bằng chứng, chuyện này đáng lẽ phải như vậy.

Nhưng điều mà Phương Huyên Dao không ngờ tới là Bùi Châu Hiền lại có tính tình cương liệt như vậy, cô ấy chạy khắp nơi, thu thập chứng cứ, tiêu một khoản tiền tiết kiệm rồi nhỏ giọng cầu xin sự giúp đỡ của người khác. Coi như bị người chỉ trỏ nhưng cũng không bỏ cuộc, chỉ vì muốn kéo cô xuống địa ngục cùng.

Trời không phụ người có lòng, thực sự để cô tìm ra manh mối.

Bên kia, Sài Húc nửa năm nay cũng không nhàn rỗi, hắn đích thân ra trận giúp Tôn Thừa Hoan làm rõ, cầu xin anh trai đoạn tuyệt quan hệ với Phương thị. Hắn liên lạc với Bùi Châu Hiền, chi tiền mua hot search, công bố những điểm đáng ngờ, nhưng lại bị mắng như muốn tẩy trắng.

Một số bằng hữu của Tôn Thừa Hoan cũng cảm thấy nàng bị oan. Mặc dù bọn họ được gia đình nuôi lớn không hiểu thế sự, nhưng họ rất nghĩa khí, cảm thấy bằng hữu của họ sẽ không như vậy, cũng gấp gút cầu xin trưởng bối trong nhà, thậm chí còn ngu ngốc trực tiếp chạy đến Phương thị làm loạn.

Hai người một đi theo dư luận, một đi tuân theo thủ tục pháp lý, việc này đã khiến Phương Huyên Dao bận bịu sứt đầu mẻ trán mấy tháng.

Nhưng chính cái chết của Tôn Thừa Hoan đã giáng cho cô một đòn chí mạng.

Chết ở trước mắt cô, là cô tự tay mình đâm chết.

Nhìn nơi một mảnh đỏ rực, cô gần như phát điên. Tôn Thừa Hoan bị xe đâm mặt đầy máu, hoàn toàn biến dạng. Hai con ngươi kia như đang chất vấn cô tại sao lại đối xử với nàng như vậy.

Cô lảo đảo xuống xe lay Tôn Thừa Hoan như điên, mắt đỏ ngầu, giận dữ hét lên: "Tôn Thừa Hoan! Cô tỉnh lại cho tôi! Tỉnh lại cho tôi!"

"Cô nghĩ như vậy tôi sẽ nhớ đến cô sao? Như vậy tôi sẽ hối hận sao? Tôi sẽ không! Người như cô... ha, cô tỉnh lại cho tôi!"

Thanh âm nghiêm khắc của Phương Huyên Dao từ từ nhỏ dần, biến thành tiếng nức nở đau thương, bức tường kiên cố trong lòng không chút lưu tình bị phá hủy, tình yêu cùng thù hận kia đã kìm nén rất lâu cũng mệt mỏi không chống đỡ được nữa.

Cô trực tiếp quỳ xuống đất, trái tim như bị xé ra thành từng mảnh, máu me đầm đìa, đau đến nghẹt thở.

Cô ôm cái xác nhiệt độ đang giảm dần, khóc đến tan nát cõi lòng, bị cảnh sát mang đi cũng không muốn buông ra.

Chuyện về sau Phương Huyên Dao không biết rõ lắm, đều là Tôn Thanh Chu đi thăm tù gặp cô nói cho cô biết.

Phương thị vốn được Phương Huyên Dao chống đỡ, nhưng cô đã bị giam giữ liền biến thành một đống cát vương vãi, tòa nhà cao tầng vừa mới được xây dựng lại đã sụp đổ chỉ trong một đêm.

Cùng lúc đó, có người phát hiện ra đêm đó Phương Huyên Dao cố ý hãm hại, bị kết án mười năm tù, sản nghiệp của Phương thị nghiễm nhiên thuộc về Tôn Đông Triệt.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tôn Thanh Chu đã vận chuyển thi thể Tôn Thừa Hoan từ lò hỏa táng, gửi vào ni-tơ lỏng để đóng băng, hy vọng một ngày nào đó em gái của hắn có thể sống lại.

Sau khi vụ việc bị phanh phui, cư dân mạng hỗn loạn. Cư dân mạng liền dồn dập xin lỗi Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền, đồng thời tự ý tổ chức tang lễ cho Tôn Thừa Hoan. Cuộc nói chuyện bị bỏ rơi có lúc được mở ra, màn hình đầy câu xin lỗi.

Nhưng đã quá muộn rồi, Tôn Thừa Hoan đã không còn nữa.

Sau đó, Tôn Thanh Chu nói với cô.

Hắn nói, Tôn gia xưa nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, rốt cuộc tại sao cô lại đối xử với họ như vậy?

Hắn nói, cái chết của cha mẹ cô không liên quan gì đến Tôn gia, cho nên cô nên hỏi đại bá tốt của mình.

Hắn nói, hắn đến gặp cô không phải vì việc gì khác, chỉ để nói với cô rằng cô đã hại chết người duy nhất trên thế giới này yêu cô.

Phương Huyên Dao sững sờ tại chỗ, cô đã bị hận thù che mắt, lại tìm thấy nhiều nghi vấn, nếu Tôn gia hại chết cha mẹ cô, tại sao cô cùng Tôn Thừa Hoan kết hôn họ lại không ngăn cản? Tại sao họ lại đối với cô yên tâm như vậy?

Cô rơi vào điên cuồng lại không muốn tin, nhưng cô cũng không còn khả năng đi tìm hiểu những thứ này. Cô không khỏi thầm hận mình tại sao khi mới lên nắm quyền, cô chưa từng nghi ngờ, tại sao lại nghe theo lời đại bá mà làm tổn thương Tôn gia vốn tốt với cô như vậy.

Cô đã từng cho rằng Tôn Thừa Hoan thật ngu ngốc, nhưng chính mình còn ngu ngốc hơn cả nàng.

Thời gian mười năm, thoáng qua liền qua.

Ngày Phương Huyên Dao ra tù cũng là ngày giỗ của Tôn Thừa Hoan.

Bên cạnh lăng mộ của Tôn Thừa Hoan, cô nhìn thấy một nữ nhân ngoài mặt gầy gò, nhưng lại có loại vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại không thể che giấu.

Vẻ mặt người kia lạnh lùng, đôi mắt tĩnh lặng, nhưng khi nhìn thấy bia mộ lại dịu đi mấy phần, trong mắt hiện lên vẻ u sầu như khói xanh.

Cô ấy vuốt nhẹ lên bia mộ, giống như vuốt ve người yêu.

"Tôi không biết có thể chờ em bao lâu, dạo này thân thể của tôi không được tốt lắm, Thanh Chu ca cũng vậy... Trước đây cùng nhau đóng phim, em luôn gọi tôi đi ăn cơm, nhưng tôi tựa hồ không có khẩu vị, thực xin lỗi."

"Nhưng chỉ cần em có thể tỉnh lại, chúng ta không chờ được cũng không sao, Sài Húc nói chúng ta không cần phải lo lắng cho em, hắn hiện tại đã có hài tử, em tỉnh để hài tử của hắn chăm sóc cho em..."

"Ba người chúng ta sợ em sẽ quên những chuyện này, liền viết cho em một cuốn nhật ký. Đến thời điểm đó, em không phải sợ, cũng không cần khổ sở."

Cô quyến luyến nhìn cô gái trên bia mộ vẫn còn trẻ đẹp như cũ, lại nhìn đôi tay mình không còn trẻ trung, cô không khỏi vuốt ve cổ tay, đồng hồ kiểu cũ nhưng được bảo quản rất tốt:
"Em thích những cô gái ưa nhìn, nhưng giờ tôi gầy như vậy, bởi vì mất ngủ kinh niên, tóc rụng nhiều, phỏng chừng dù có chờ được cũng không lọt mắt em..."

Cô khẽ thở dài, thấp giọng nói, đem thất vọng trong lòng hòa vào trong gió: "Nếu em không thể tỉnh lại... kiếp sau em đừng xuất hiện trước mặt tôi, yêu một người quá mệt mỏi..."

"Hoặc là, em xuất hiện trước mắt tôi, nhưng người em yêu là tôi... được không?"

Không được! Đáy lòng Phương Huyên Dao hét lên như điên, cô gái kia là của cô, là của một mình cô!

Nhưng cô không có tự tin xuất hiện trước mặt nữ nhân kia, cô nhận ra nữ nhân kia, chính là ảnh hậu Bùi Châu Hiền, người chỉ có nhìn Tôn Thừa Hoan mắt mới có ánh sáng.

Cô đã sớm biết Bùi Châu Hiền thích cô gái của mình, nhưng cô không ngờ cô ấy lại kiên trì nhiều năm như vậy.

Mười năm nay cô ấy không đổi sao? Cũng giống như chính cô, biến thành một cái xác biết đi.

Bùi Châu Hiền lại nói gì đó với Tôn Thừa Hoan mới kéo cơ thể gầy yếu rời đi.

Sau khi Bùi Châu Hiền rời đi, Phương Huyên Dao lúc này mới dám đến gần bia mộ. Suốt mười năm, cô rất nhớ cô gái trong di ảnh.

Cô nói rất nhiều chuyện với cô gái, không biết cô gái có nghe thấy hay không.

Dần dần, cô dựa vào bia mộ mất đi ý thức...

Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã trở về năm 23 tuổi, cùng Tôn Thừa Hoan vừa lĩnh chứng không lâu.

Cô nghĩ, đây chắc hẳn là một món quà của thượng đế.

Phương Huyên Dao nhìn mọi thứ xung quanh, bất giác để lại hai hàng nước mắt trong veo, đôi tay run rẩy sờ sờ Tôn Thừa Hoan trên tờ giấy đăng ký kết hôn, trừng mắt không dám tin.

Cô thầm thề kiếp này cô nhất định phải hảo hảo sủng Tôn Thừa Hoan, lại như những người khác trong Tôn gia.

Nhưng điều mà Phương Huyên Dao không nghĩ tới chính là, suốt một tháng cô không nhận được tin tức từ Tôn Thừa Hoan.

Trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang, không khỏi nghĩ nếu cô có thể sống lại, như vậy Tôn Thừa Hoan cũng có thể được sống lại... nghĩ tới cô không khỏi thống khổ.

May mà cô nhìn thấy Tôn Thanh Chu đang bình chọn cho Tôn Thừa Hoan trong vòng hảo hữu, chợt nhớ ra Tôn Thừa Hoan từng tham gia một chương trình tài năng như vậy, cũng quen biết Bùi Châu Hiền qua cách này...

Mọi người luôn nguyện ý tin tưởng những gì họ muốn tin, Phương Huyên Dao cũng không ngoại lệ, cô cố gắng quên đi hoảng loạn trong lòng, dần trở nên bình tĩnh.

Vì muốn gặp Tôn Thừa Hoan nên cô nhấp vào chương trình mà cô đã từng xem thường, cô thật giống như lần đầu tiên quen biết Tôn Thừa Hoan.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra cô gái trong tầm tay của mình lại có thể ưu tú cùng chói mắt đến vậy.

Nhưng dù biết cô gái không có quan hệ đặc biệt với Bùi Châu Hiền, nhưng khi nhìn thấy động tác thân mật của hai người họ, Phương Huyên Dao vẫn cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.

Cô không khỏi cau mày, quyết định về nước để cho Bùi Châu Hiền biết mình nên chạm vào thứ gì, không nên chạm vào thứ gì.

Cô thừa nhận tình yêu của Bùi Châu Hiền, nhưng trong mắt Tôn Thừa Hoan, tình cảm kia không đáng giá một đồng, đối phương thậm chí không thể hiểu được tình yêu của cô ấy.

Kết quả là hiện thực đã tát cô một cái thật đau, càng nhìn cảnh tượng như vậy càng khiến người tan nát cõi lòng.

Tôn Thừa Hoan nói, Châu Hiền nhà chúng ta, Tôn Thừa Hoan vẫn cùng cô ấy tiếp xúc thân mật...

Hồi tưởng lại đoạn văn nghe được ngày hôm đó, Phương Huyên Dao cảm thấy trong lòng rất khủng hoảng, cô quyết định không quay lại học cao học mà trực tiếp bên cạnh cô gái của mình, nhân tiện tìm Tôn Thanh Chu muốn một lời giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro