Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như Tôn Thừa Hoan đã nói, cho đến vị trí 14 cũng không có tên của ba người họ.

Mỗi khi một cái tên hiển thị trên màn hình, Trương Tiểu Ngữ và Thu Minh đều cảm thấy tim như nhảy tới cuống họng, khi thấy không phải tên mình, tim lại rơi trở lại, hy vọng người tiếp theo cũng không phải là mình.

10, Vương Kỳ Vũ, số phiếu 2645743, xếp hạng thực lực A, tổng số phiếu 52,915,686.

9, Trương Tiểu Ngữ, số phiếu 25.123.154, xếp hạng thực lực A+0,2, tổng số phiếu 53.070.938,8.

8, Thu Minh, số phiếu 25,647,213, xếp hạng thực lực A + 0,2, tổng số phiếu 56,423,868,6.

Tâm tư Thu Minh rất đơn giản, nhìn thấy tên mình mắt liền sáng lên, như bị trúng năm triệu từ trên trời xuống, phấn khích suýt chút nữa nhảy cẩng lên. Lần trước vì nhân khí mà rớt xuống hạng C, còn có cái gì không hài lòng?!

Quả thực quá thỏa mãn!

Nhưng tâm tình của Trương Tiểu Ngữ rất phức tạp, nhìn thấy tên Vương Kỳ Vũ xuất hiện trước mình một bước, trong lòng xen lẫn vui mừng cùng lo lắng, dù sao vị trí xuất đạo cũng không phải là lớp A, mà là top bảy. Độ cao này Vương Kỳ Vũ đã từng đạt tới, nhưng hiện tại lại rơi xuống, nàng có chút lo lắng cho cô.

Trương Tiểu Ngữ không khỏi nhìn về hướng của Vương Kỳ Vũ, Vương Kỳ Vũ cũng ăn ý nhìn về phía nàng, vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

Cả hai tiến lại gần, ôm nhau một hồi, Vương Kỳ Vũ ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Đừng lo, tớ không yếu ớt như vậy."

Trương Tiểu Ngữ "Ừm" một tiếng, tay trái nắm Vương Kỳ Vũ, tay phải nắm Thu Minh, đi tới vị trí của mình.

Lần lượt công bố kết quả thứ 7 đến thứ 4, lần trước Lý Tưởng từ vị trí thứ 8 lên thứ 7. Lý Huyên Tư và Phương Thải Oánh đổi vị trí, thứ hạng của Trình Ý và Kim Trí Dạng không thay đổi, cuối cùng chỉ còn lại top 3, nhưng không được công bố.

Top 3 nhất định là ba người kia, nhưng có thể chờ mong vị trí một chút.

Dù sao lần trước cả ba người có số phiếu chênh lệch không lớn, chênh lệch giữa vị trí thứ nhất và thứ ba khoảng 4 triệu.

Mặc dù khá nhiều, nhưng vẫn thiếu số phiếu cơ bản của một thí sinh được xếp hạng khoảng 25.

Nhưng kỳ thực, hai phiếu trong <Thần Tượng Thời Đại> có giá khoảng một tệ, bốn triệu phiếu tương đương hai triệu tệ, lúc này lượng fans trên Weibo của ba người này cũng gần một triệu, mỗi người bỏ ra hai tệ liền có thể thay đổi thứ hạng.

"Xin mời ba người đứng đầu của chúng ta bước lên sân khấu."

Tôn Thừa Hoan bước lên trung tâm sân khấu, lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Lần này nàng không như lần trước nữa, có thể hy vọng tiến xa hơn được không?

Nàng không khỏi nhìn Bùi Châu Hiền bên cạnh, so với nàng và Lâm Duẫn Nhi, Bùi Châu Hiền triệt để là một thí sinh nghiệp dư, nhưng mà chính vì là một thí sinh nghiệp dư như vậy, dựa vào thực lực và ngoại hình, nàng đã từng cho rằng phòng thủ gió thổi không lọt đột ngột bị xé ra một khoảng trống, xâm nhập vào.

Đời trước, nàng không bao giờ phá được ma chú này, chỉ có thể đem hi vọng đặt vào vị trí thứ ba.

Bùi Châu Hiền đi tới hôm nay, thiên phú cùng nỗ lực là điều không thể thiếu. Ở chung thời gian dài như vậy, Tôn Thừa Hoan chỉ có hai chữ khâm phục.

Cho dù đời này nàng lại bị đối phương giẫm lên, nàng cũng tâm phục khẩu phục.

"Bây giờ, chúng ta công bố kết quả vị trí đầu tiên!"

"Em ấy chăm chỉ, thực lực mạnh mẽ, cẩn thận có trách nhiệm, sẵn sàng giúp đỡ người khác. Em ấy không quan tâm đối phương có phải là đối thủ của mình hay không, nguyện ý hỗ trợ mọi người."

"Em ấy là một trong những đội trưởng có trách nhiệm nhất trong vòng battle, em ấy là hoàn toàn xứng đáng!"

Bàn tay của ba người trên sân khấu đã đổ mồ hôi. Mô tả trên đều phù hợp với mỗi người, ba người cảm thấy khả năng là mình, lại cảm thấy sẽ không phải là mình, bởi vì đối thủ rất mạnh.

Thanh âm của Nghiêm Hoán tăng thêm một tầng, tốc độ nói càng ngày càng nhanh: "Em ấy, từng là thực tập sinh ở nước ngoài, từng được biết đến là rapper mạnh nhất của mười thế hệ thí sinh nữ. Em ấy đã bỏ lại tất cả danh hiệu của mình, trở về Trung Quốc bắt đầu lại. Em ấy là thí sinh duy nhất đã giành chiến thắng trên 100 triệu số phiếu, chính là em ấy!"

Cảm xúc của các cô gái bên dưới đều chuyển động, cảm động hét lên:

"Lâm Duẫn Nhi! Lâm Duẫn Nhi!"

"Không sai, là Lâm Duẫn Nhi của chúng ta! Xin chúc mừng, Lâm Duẫn Nhi!!"

Trên màn hình lớn, Lâm Duẫn Nhi, số phiếu 110 201 621, xếp hạng thực lực A+ 0.2, tổng số phiếu 232.443.566,2.

Lâm Duẫn Nhi lập tức vô cùng phấn khích, cúi đầu trước thí sinh được thăng hạng, những thí sinh đã bị loại cúi người trước đạo sư.

Lựa chọn trở về Trung Quốc để xuất đạo đã bị vô số người phủ quyết và nghi ngờ, nhưng vào lúc này, nàng vô cùng vui mừng.

"Cảm ơn mọi người!"

Sau khi Lâm Duẫn Nhi ôm Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền xong, liền đi về phía vương tọa của mình.

Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan là hai người duy nhất đứng tại chỗ, hai người mỉm cười với nhau rồi đột nhiên như trút được gánh nặng, kéo nhau thả lỏng đứng đó.

Nghiêm Hoán không nhịn được nói đùa: "Tại sao tôi lại thấy, hai người trong chốc lát liền thoải mái a."

Tôn Thừa Hoan cầm micro lên, ung dung cười nói: "Vị trí thứ nhất đã bị lấy mất. Vị trí thứ hai và thứ ba không có gì khác biệt."

"Hơn nữa." Tôn Thừa Hoan nắm chặt tay Bùi Châu Hiền, nhìn Bùi Châu Hiền cười nói: "Bất luận trong hai chúng ta ai cao hơn, người còn lại chỉ có thể vì đối phương mà cao hứng."

"Lâm Duẫn Nhi là người cao nhất, hai người không vì em ấy mà cao hứng sao?"

"Đương nhiên!" Tôn Thừa Hoan thẳng thắn đáp: "Nếu hai người chúng ta đủ sức liền muốn kéo chị ấy xuống!"

Lâm Duẫn Nhi hét về phía nàng: "Tiểu Hoan, miễn là em cao hứng, em có thể thừa kế toàn bộ tòa nhà! C- bit <Thần Tượng Thời Đại> tính là gì!"

Tôn Thừa Hoan một mặt ghét bỏ nói: "Theo những gì em biết về ba và anh trai em, chắc hẳn hai người họ cho em khắc kim, nhưng đối thủ quá mạnh a!"

"Hahahahahahaha."

"Được rồi, quay lại chuyện chính." Nghiêm Hoán nhìn tấm thẻ trên tay: "Hai người nghĩ ai sẽ đứng thứ hai."

"Chị ấy," Tôn Thừa Hoan nói.

"Tôi cũng nghĩ là em ấy." Bùi Châu Hiền nói theo, sau đó nói đùa: "Dù sao em ấy cao hứng liền có thể thừa kế toàn bộ tòa nhà!"

"Hahahahaha." Một tràng cười nữa vang lên.

Tôn Thừa Hoan nhìn cô, oán giận nói: "Châu Hiền, chị làm sao cũng học cái xấu a."

"Nhìn vào màn hình lớn."

2, Tôn Thừa Hoan, số phiếu 86503546, xếp hạng thực lực A + 0,2, tổng số phiếu 190,307,801,2.

3, Bùi Châu Hiền, số phiếu 86204578, xếp hạng thực lực A + 0,2, tổng số phiếu 189,650,071,6.
Chỉ kém 3 triệu phiếu.

Hơn nữa, hai người không mong muốn phát sinh chuyện này.

Việc này tất nhiên sẽ phát sinh, nhưng hai người không ngờ lại đến sớm như vậy.

Cô gái ngồi trên đỉnh kim tự tháp kia sẽ vĩnh viễn giống như một ngọn núi cao, đè lên đầu hai người.

Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền không khỏi nhìn nhau, đều nhìn thấy tia ngưỡng mộ trong mắt đối phương, thời đại của Lâm Duẫn Nhi đã tới rồi.

Vị trí thứ năm mươi sáu là đồng đội của Lâm Duẫn Nhi, từng xếp hơn 70.

Sau khi bảng xếp hạng được công bố, nước mắt nàng chảy dài, rất kích động. Sau khi biết thứ hạng cuối cùng, nàng nghĩ lần này mình sẽ phải về nhà, không ngờ vị trí cuối cùng lại là của nàng!

Cảm giác này giống như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nằm mơ cũng không thể tin được, nàng chạy lên đỉnh kim tự tháp, vừa khóc vừa ôm Lâm Duẫn Nhi một hồi lâu mới trở lại vị trí ngồi xuống.

Các thí sinh bị loại bước đến kim tự tháp ôm bạn bè rồi rời sân khấu, khán đài bỗng trở nên trống rỗng, nhiều cô gái đỏ mắt, nén khóc nhưng cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Ngay cả Tôn Thừa Hoan ít nhiều cũng cảm thấy chua xót.

Chưa đầy một tháng sau, nàng liền không nhớ tên rất nhiều người, họ cũng đã bị loại...

Mặc dù lần này không có người nàng biết rời khỏi sân khấu, còn lần sau thì sao? Nhiều người bạn đã liều mạng nỗ lực để theo kịp nhịp điệu, có bao nhiêu người có thể ở lại đây?

Người rời đi liền rời đi, nhưng những người ở lại vẫn phải tiếp tục cuộc tuyển chọn tàn khốc.

Nghiêm Hoán công bố các quy tắc của vòng mới.

Màn trình diễn lần này, 56 thí sinh sẽ được bóc thăm chia nhóm, mỗi nhóm có 7 thí sinh, tổng cộng có 8 nhóm. Lần này, có thể có 8 thí sinh từ Hạng A hoặc đồng thời có 8 thí sinh từ Hạng F.

Tám bài hát xuất hiện trên màn hình lớn.

<Only my railgun>, <Tim đập>, <Che>, <Đừng>, <Em cười thật ngọt ngào>, <Last>, <Kick it> và <Pháo hoa>.

Khi nhìn thấy <Last>, sân khấu đột nhiên náo động, các cô gái thì thào nói chuyện, Tôn Thừa Hoan có chút nghi hoặc.

Bùi Châu Hiền thấy nàng không hiểu liền giải thích: "<Last> là bài hát debut do nhóm trước của Duẫn Nhi chuẩn bị, hơn nữa Duẫn Nhi vẫn ở vị trí rapper. Trước đây nó đã được quảng bá trên Weibo, nhưng sau khi Duẫn Nhi về nước, vị trí rapper đó liền đổi thành người khác."

"???" Tôn Thừa Hoan thốt lên: "Tổ chương trình đang làm gì vậy a."

Nhóm của Lâm Duẫn Nhi đã thu hút được nhiều sự chú ý ở nước ngoài, nhân khí rất cao, được rất nhiều người mong đợi họ được xuất đạo. Nhóm có tổng cộng bảy người, năm người trong số họ đã lọt vào top mười những thần tượng nữ tiềm năng nhất.

Tôn Thừa Hoan đã tưởng tượng được sau khi chương trình phát sóng, fans sẽ phấn khích như thế nào.

"Hả? Không phải chị bị cận sao?" Tôn Thừa Hoan đột nhiên phản ứng lại.

Bùi Châu Hiền mặt không đổi sắc: "Ừm, vừa rồi tôi nghe nói."

Tôn Thừa Hoan gật đầu, tin tưởng mà không chút nghi ngờ, nhìn lại phản ứng của Lâm Duẫn Nhi.

Vẻ mặt nàng đang hốt hoảng, chưa từng yên lặng như vậy, không biết đang nghĩ gì.

Có lẽ là vì nhớ các thành viên trong nhóm cũ, dù gì thì họ cũng đã ngày đêm gắn bó với nhau khi còn là thực tập sinh, mệt mỏi bệnh đau cũng chỉ có lẫn nhau. Ở mức độ nào đó, họ như sống nương tựa lẫn nhau, đến hiện tại cũng đã ba bốn năm, đột nhiên tách ra cũng là chuyện bình thường.

"Duẫn Nhi."

"Hả?"

"Hai tháng trôi qua thật nhanh."

"Ừm, chị biết."

Lâm Duẫn Nhi cong mày, đôi mắt như vầng trăng khuyết, nụ cười xán lạn hiếm thấy, nhưng Tôn Thừa Hoan rõ ràng nhìn thấy trong hai con ngươi kia không có biểu hiện vui sướng...

Nhưng vì vướn máy quay, nàng chỉ gật đầu không nói gì nữa.

Rút thăm bắt đầu từ Lâm Duẫn Nhi, nàng chạm vào một quả bóng nhỏ, nhẹ nhàng tháo ra, khi lấy tờ giấy ra, toàn hội trường đều nín thở, hiếu kỳ ngửa cổ nhìn nàng.

Lâm Duẫn Nhi không có biểu hiện gì mở ghi chú ra, hướng camera ra hiệu. Tâm của ghi chú là <Che> chứ không phải <Last. 1/8 xác suất là nàng sẽ không bị đụng tới.

Các thí sinh một trận thất lạc.

Địa vị của Lâm Duẫn Nhi trong <Thần Tượng Thời Đại> ngoại trừ hai người kia ra liền không ai có thể lay động. Coi như bài hát này mang lại cho Lâm Duẫn Nhi một làn sóng nhiệt tình khác, thần tiên đánh nhau, phàm nhân xem cuộc vui, không liên quan gì đến họ.

Hơn nữa, họ cũng muốn xem trực tiếp các thí sinh biểu diễn ca khúc của chính mình!

Tôn Thừa Hoan mò mẫm trong hộp, nàng không tin tổ chương trình đơn thuần chỉ muốn mọi người thử sức, nàng vuốt vuốt... mặt liền đổi sắc, quả thực trong góc hộp tìm thấy một quả bóng cố định.

Nàng giật nhẹ lấy quả bóng ra, thực sự là <Last>.

Thảo nào biểu hiện của Lâm Duẫn Nhi không được tốt...

Tôn Thừa Hoan nhíu mày, liếc nhìn Nghiêm Hóan, sau đó nhìn về hướng tổ đạo diễn. Vì đề phòng bọn họ làm khó Lâm Duẫn Nhi, Tôn Thừa Hoan trước đó đã quyết định nói với Tôn Đông Triệt một tiếng, chuyện cướp điện thoại như vậy đã sớm thành quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro