P94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên cao, ánh mặt trời chan hòa khắp căn phòng, hai người trên giường âu yếm ôm nhau ngủ, mà một người trong đó lông mi giật giật, cổ họng hừ một tiếng tiện đà lười biếng mở mắt ra tỉnh lại. Người đó nghiêng đầu híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mặt trời gay gắt chứng tỏ đã không còn sớm.

Lệ Sa chớp chớp mí mắt dày nặng, bàn tay xoa xoa mái tóc người con gái bên cạnh, đôi mắt cũng dần sáng lên, nhìn người trong ngực đang ngủ say, nàng nở nụ cười sủng nịnh. Tối hôm qua mình đã làm nàng mệt đến chết, Lệ Sa cúi đầu hôn lên trán, cực khổ cho Vương phi bé nhỏ của ta rồi.

Lệ Sa đưa tay kéo chăn phủ thêm cho Thái Anh. Tối hôm qua ngủ không bao lâu, nàng chập chờn chợt nhớ mình quên kéo chăn đắp cho cả hai, sợ Thái Anh cảm lạnh nên cố ý ngồi dậy từ góc giường lôi ra cái chăn giúp hai người đắp kín rồi mới ngủ tiếp.

Lệ Sa cẩn thận nâng đầu Thái Anh lên, lấy tay của mình ra, sau đó đặt nàng ấy nằm xuống. Ở một bên quơ quơ cánh tay mỏi nhừ, chờ cơn tê dại qua đi nàng chống khuỷu tay nâng mình dậy, một tay khác giúp Thái Anh gạt tóc đang che trước mặt sang một bên, nghiêng mình lẳng lặng nhìn Thái Anh điềm tĩnh ngủ say, khóe miệng không tự chủ trưng ra ý cười. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi vào phòng, bên trong lặng lẽ đến cả cây kim rơi xuống cũng còn nghe thấy âm thanh. Người yêu ở bên cạnh, thời gian cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua, nàng rất mong được như vậy cả đời.

Nhìn một lúc sau, Lệ Sa rốt cục không nhịn được đưa tay ấn ấn cãi mũi tinh xảo của nàng. Thái Anh bị người ta nhiễu loạn giấc mộng cau mày mơ mơ màng màng giơ tay vỗ vỗ cái tay nào đó đang quấy rầy mình, sau đó tiếp tục ngủ.

Lệ Sa bị đánh cũng không quấy rối nàng nữa, cũng không có dự định đánh thức nàng sớm, nàng muốn ngủ thì cứ ngủ, thời gian này cũng không vội về kinh, kệ mấy lão già đó nháo mấy hôm đi.

Lệ Sa sờ sờ trên người cảm thấy mồ hôi dính dính, mà trên người Thái Anh cũng y như nhau, Thái Anh hiện tại vẫn chưa thức, nàng muốn trước đi tắm rửa một chút.

Đứng dậy khỏi giường là cảnh quần áo ném loạn bày ra trước mắt, Lệ Sa tìm y phục của mình mặc vào, thu dọn quần áo cho Thái Anh, thấy nàng vẫn ngủ nên mở cửa đi ra ngoài.

Đi tới nhà bếp lạnh băng, Lệ Sa bất đắc dĩ thở dài, nàng nếu như lại đốt cháy nhà bếp, Thái Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Lệ Sa đành gọi ám vệ để họ hỗ trợ nấu chậu nước nóng, chậu nước nóng này vừa vặn đủ hai người bọn họ tắm rửa.

Ám vệ tuân mệnh vì Lệ Sa đã an bài tất cả, sau đó liền rời đi. Lệ Sa múc nước nóng đổ vào thùng gỗ, một thùng rồi một thùng mang vào gian phòng bên cạnh phòng ngủ, điều chỉnh nhiệt độ sau đó mới trở về phòng ngủ.

Nàng bận bịu bận bịu chuẩn bị những thứ này, ra ra vào vào trong phòng tuy rằng bước chân hết sức nhẹ nhàng nhưng gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, vậy mà Thái Anh không hề có một điểm thức tỉnh. Lệ Sa vốn còn muốn cùng Thái Anh tắm uyên ương mà Thái Anh vẫn không tỉnh lại, này cũng không tiện, cho nên quyết định chính mình trước tiên tắm đi đã, sau đó sẽ giúp Thái Anh tắm, để Vương phi ngủ thêm một lát.

Khi tắm nàng mới phát hiện sau lưng có thêm mấy đạo vết thương do móng tay gây ra, dùng nước ấm dội vào đau rát. Nàng đành né qua những kia vết thương không đụng vào, nhanh chóng tắm rửa mặc quần áo, liền không thể chờ đợi được nữa đi tới bên giường đem chăn mềm nhẹ mở ra. Thân thể uyển chuyển của Thái Anh dần dần xuất hiện trước mắt Lệ Sa, bên tai phảng phất vang tiếng nàng thở gấp đêm qua, Lệ Sa hô hấp hơi ngưng lại, vội vã dời ánh mắt nuốt ngụm nước miếng, suýt nữa dục hoả lại phát tác. Trong lòng đọc thầm thần chú tĩnh tâm, sau đó đơn giản giúp Thái Anh khoác áo vào, ôm nàng lên bước sang phòng cách vách.

Còn chưa bước đi, trong giấc mộng Thái Anh phát hiện vị trí ngủ của mình thay đổi, nàng mông lung mở mắt, âm thanh khàn khàn hỏi:

- Vương gia?

Lệ Sa thấy nàng tỉnh rồi, vừa đi vừa đáp:

- Hừm, tỉnh rồi sao?

Thái Anh đầu óc trì độn không có trả lời, híp một con mắt, con mắt còn lại nửa khép nửa mở nhìn lướt qua xung quanh mới phát hiện cảnh vật bốn phía đều đang chuyển động, nhưng dường như vẫn còn trong phòng ngủ, nghi hoặc hỏi:

- Đi đâu đó?

Lệ Sa bước qua cửa:

- Tắm cho nàng tỉnh táo.

Thái Anh chỉ nghe được Vương gia nói muốn dẫn nàng đi nơi nào đó, cũng không thèm suy nghĩ làm gì, cứ mệt mỏi gật đầu, ngược lại an tâm nghĩ Vương gia không mang nàng đi bán đâu mà sợ, nàng cứ việc ngủ tiếp. Thái Anh cọ má áp vào Lệ Sa, ở trong ngực của Vương gia tìm tư thế thoải mái lại nhắm mắt ngủ.

Lúc Lệ Sa đem nàng đặt trên ghế nằm cạnh mộc dũng mới phát hiện nàng còn ngủ, ngón tay nặn nặn gò má của nàng, lại gọi hai tiếng vẫn không làm nàng tỉnh lại. Lệ Sa buồn cười lắc đầu, xem ra mình phải giúp nàng tắm rửa, ai kêu tối hôm mình dằn vặt nàng đến mệt như vậy.

Cởi y phục trên người nàng, toàn thân Thái Anh dấu hôn loang lổ, Lệ Sa ngẫm lại mặt đỏ không ít, tối hôm qua có chút kích động a... Nàng hoàn toàn bị dục hoả làm choáng váng đầu óc, không có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Lệ Sa vừa muốn vừa ôm lấy nàng bỏ vào trong thùng nước tắm, bắt đầu giúp nàng tắm.

Thái Anh cảm giác quanh thân đều bị ngâm trong nước ấm áp, không biết từ nơi nào mà có đôi tay giúp nàng xoa nắn thân thể, lực đạo tay không nhẹ không nặng vừa đúng ôn nhu, mà chính mình động cũng không muốn động liền cứ như vậy hưởng thụ người hầu hạ, còn cảm thấy thoải mái hừ hừ hai tiếng.

Lệ Sa nhìn nàng biết điều như vậy cho rằng nàng tỉnh rồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt của nàng vẫn nhắm chặt, thất vọng thở dài, xem ra hôm nay không thể tắm uyên ương a. Lệ Sa tiếp tục hoạt động bàn tay, lúc lau đến đùi Thái Anh trong lòng cố quét sạch tạp niệm quyết định giúp Thái Anh xoa bóp, miễn cho Vương phi lúc tỉnh lại đau nhức tay chân.

Sau khi gian nan hoàn thành nhiệm vụ tắm rửa, lại thừa cơ ăn vô số đậu hũ của người ta, Lệ Sa rốt cục cũng giúp Thái Anh tắm xong, đem nàng từ trong nước ra, lau khô mặc y phục vào, lại ôm trở về giường cho nàng ngủ tiếp. Mà chính mình lại sai ám vệ đưa đến tấu chương đến, ở trong phòng kê tạm cái bàn, tinh thần sảng khoái ngồi phê duyệt.

Thái Anh ngủ đến trưa, cả người mệt nhọc toàn bộ biến mất, đôi mắt mở ra tinh thần sung mãn. Lệ Sa nằm bên người nàng ngủ trưa bị nàng động tĩnh đánh thức:

- Vương phi rốt cục tỉnh rồi?

Thái Anh nhớ chuyện tối hôm qua mặt lập tức ửng hồng luống cuống tay chân mò tìm y phục trên người, cảm giác được vải vóc thô ráp mới thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt trên người có mặc quần áo, không phải vậy làm sao nàng đối mặt Vương gia. Chờ chút, tối hôm qua nàng rõ ràng để mình trần đi ngủ...

Lệ Sa thấy dáng vẻ lúng túng của nàng nhịn không được cười nói:

- Ta giúp nàng tắm rồi đổi y phục, đệm trải giường... cái gì cũng đổi.

Nói xong lời cuối cùng Lệ Sa cũng thấy không tiện, trên giường tất cả đều là dấu vết của nàng cùng Thái Anh lưu lại....

Thái Anh mặt càng đỏ không nói một lời dường như ai bắt nạt nàng vậy.

Lệ Sa thấy thật đáng yêu đem nàng ôm vào lòng thân thiết hỏi:

- Ngủ hơn nửa ngày rồi, nàng đói bụng không?

Lệ Sa không nói Thái Anh còn chưa phát hiện được nàng đúng là đói bụng, ngày hôm qua vận động dữ dội một buổi tối, hơn nữa lại ngủ nửa ngày, không đói bụng mới là lạ. Thái Anh mím môi gật đầu.

Lệ Sa đã sớm chuẩn bị kỹ càng, trước khi ngủ trưa liền bưng vào phòng một tiểu lò đặt cạnh bên giường, bên trên đặt một cái nồi nấu chút cháo, chỉ cần Thái Anh thức dậy là có thể ăn.

Thấy Thái Anh gật đầu, Phương Đàn liền mở nắp nồi cầm bát đến, lấy ra cái thìa chính mình nếm thử trước một miếng, thấy vừa miệng mới múc vào bát đút cho Thái Anh:

- Nàng ăn đi!

Thái Anh hiếm khi tùy hứng, cũng lười tranh giành cùng Lệ Sa, há miệng nhỏ cứ thế mà ăn. Cứ như vậy một người đút một người ăn, bát cháo rất nhanh thì hết, Lệ Sa đút xong muỗng cuối cùng hỏi:

- No rồi sao? Còn muốn ăn nữa không?

Thái Anh lắc đầu:

- No rồi!

Trên mặt đỏ ửng.

Lệ Sa vỗ về lưng của nàng, tâm tư chuyển động đề nghị:

- Vậy chúng ta trò chuyện có được không?

Thái Anh cũng đang muốn hỏi một ít việc liên quan đến Vương gia, hai người quả thật ăn ý. Chờ Lệ Sa dựa lưng lên trụ trên giường, Thái Anh co vào trong ngực của nàng, Lệ Sa hỏi:

- Nàng muốn biết gì cứ hỏi, ta sẽ trả lời thành thật.

Lệ Sa biết Thái Anh muốn tìm hiểu mình, nàng cũng đã chuẩn bị hướng về nàng ấy mở rộng nội tâm của mình, cho nàng ấy biết hết thảy bí mật.

- Thật?

Thái Anh kinh ngạc hỏi ngược lại.

Lệ Sa gật đầu khẳng định, các nàng thẳng thắn nhìn nhau, nàng tin các nàng một đời cũng sẽ như vậy cầm tay tiếp tục đi, nên cũng không cần che giấu.

Đối với Thái Anh mà nói trên người Lệ Sa có thật nhiều vấn đề nàng không hiểu, cho nên trong đầu mang rất nhiều nghi vấn, không biết nên hỏi cái nào trước, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi ngay điểm mấu chốt.

- Vương gia vì sao lại phẫn thành nam trang?

Lệ Sa biết nàng ấy sẽ hỏi cái vấn đề này đầu tiên, trong lòng đã sớm chuẩn bị lời giải thích:

- Vì để cho mẫu phi sống tiếp.

Thái Anh vẻ mặt không hiểu, Lệ Sa mang quy tắc hậu cung nói cho nàng nghe một lần.

Thái Anh không nghĩ hậu cung đẹp đẽ như vậy lại có quy tắc tuyệt diệt nhân gian, nàng sợ hãi đến run lên, Lệ Sa ôm chặt nàng nói:

- Mẫu phi cũng là bất đắc dĩ, nếu như mẫu phi lúc đó không để ta trở thành nam hài, nếu như phụ hoàng thật sự qua đời, mẫu phi sẽ bị ép tuẫn táng theo phụ hoàng. Ta sẽ bị thái hậu mang về nuôi nấng. Dựa theo tính cách ghen tị của thái hậu, bà ta sẽ không thay nữ nhân khác nuôi con, ta tuyệt đối mất mạng, bà ta tùy tiện dùng một cái thủ đoạn liền có thể làm cho ta vĩnh viễn biến mất trong hoàng cung.

Nói xong lời cuối cùng Lệ Sa càng cười khẽ.

Thái Anh tâm tình phức tạp, nghe được tiếng cười của Lệ Sa từ trong ngực của nàng thoát ra hỏi:

- Vương gia cười cái gì?

Lệ Sa lấy ngón tay khều nhẹ mũi của nàng:

- Ta nếu như không có phẫn thành nam trang, ta sẽ không gặp nàng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro