C73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: NGƯỜI CỦA MÌNH THÌ MÌNH XÓT

“Chúng ta bên nhau đi…”

Tịch Khanh ngẩng đầu, nhìn thanh niên đứng cạnh lan can, biểu cảm có chút ngơ ngác.

“Anh không muốn sao?” Thanh niên nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn.

Hắn mở to miệng, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong lên, không thể nghĩ được gì nữa, lại cảm thấy được tim đập “thình thịch” cực kỳ vang dội, giống như tất cả mọi người trong trang viên đều có thể nghe được vậy.

Chân như mất đi không chế, vô thức sải bước đi lên, ôm lấy thanh niên kia , đầu óc hắn trở nên an tĩnh lại, hắn ngửi được một hương thơm nhàn nhạt ở mũi, mùi hương này len lỏi vào trong mũi rồi chạy xuống chạm vào tim hắn.

Trái tim rạo rực, hắn muốn ôm lấy anh thật chặt, nhưng lại sợ làm đau anh, cuối cùng chỉ dám nhẹ nhàng ôm lấy, run rẩy nói: “Cám ơn, cám ơn.”

Không biết là hắn đang cám ơn người trong vòng tay hắn, hay là đang cám ơn vận mệnh, nhưng lúc này trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ được mỗi hai chữ này.

Hắn gặp được người mình yêu, có được người mình yêu, bọn họ có cùng giới tính, người hắn yêu rất lợi hại, nhưng đây là người yêu mà hắn ao ước từ lâu, nay đã được ôm trong vòng tay.

Công Tây Kiều đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Tịch Khanh, cười khẽ thành tiếng, phản ứng ngốc nghếch này của Tịch Khanh rất được lòng anh.

Bình thường Tịch Khanh luôn mang vỏ bọc hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng đối mặt với tình yêu, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương mà thôi. Ai lại không thích người yêu mình lộ ra một mặt đặc biệt trước mặt mình cơ chứ?

Hai người ôm nhau một lúc, Tịch Khanh có chút đỏ mặt buông Công Tây Kiều ra: “Em…” Hắn muốn hỏi Công Tây Kiều tại sao lại muốn ở bên mình, nhưng lại không dám hỏi, vất vả lắm mới theo đuổi được, hắn không thể nói mấy chuyện khiến đối phương mất hứng được.

Nắm lấy tay Tịch Khanh, Công Tây Kiều kéo người đi xuống dưới, chờ đến khi hai người ngồi vào bàn ăn rồi, bữa sáng cũng đã được dọn xong, Công Tây Kiều mới cẩn thận nhìn biểu cảm của Tịch Khanh, mở miệng nói: “Con đường tình yêu này quá khó khăn, em không muốn một mình anh tự mình đi hết con đường này.”

Nói một cách dễ hiểu là, một người đàn ông tri kỷ như thế, thuận mắt mình như thế, hơn nữa còn luôn bao dung mình, mình cũng không phải là đầu gỗ, đương nhiên sẽ động tâm, cảm nhận được sự đau khổ của đối phương.

Nếu đã xác định rội, anh cần gì phải làm mấy chuyện khiến đối phương không có cảm giác an toàn? Con người có thể bày mưu tính kế để chơi đùa nhau, nhưng không thể nào chơi đùa tình cảm được.

Nhìn thấy tên ngốc này cả ngày cẩn thận lởn vởn quanh mình, cho dù ghen cũng không dám nói, anh cũng sẽ cảm thấy xót đó hiểu không?

“Tiểu Kiều…” Trong lòng Tịch Khanh cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy tay Công Tây Kiều, trên mặt lộ ra nụ cười trông có chút ngốc.

Vì thế, bữa anh kết thúc bằng quá trình Tịch Khanh ăn một miếng liền nhìn Công Tây Kiều một lần, người bạn trai mới này cũng ân cần đưa Công Tây Kiều đến chỗ quay phim, tranh thủ trên xe ngầm vuốt ve, sò sờ bàn tay nhỏ bé của anh, cười đến thỏa mãn.

Xe dừng lại bên ngoài phim trường, Công Tây Kiều ngoắc ngoắc ngón tay với Tịch Khanh, Tịch Khanh ngoan ngoãn cúi đầu.

“Chụt.” Khóe miệng truyền đến một loại cảm giác ấm áp, Tịch Khanh nhìn môi Công Tây Kiều, cả tai chợt đỏ lên.

“Buổi tối gặp.” Công Tây Kiều thấy dáng vẻ như sắp hóa thành pho tượng của Tịch Khanh, anh mỉm cười bước xuống xe, tâm trạng tốt đến mức mà nhìn thấy thùng rác ven đường mà cũng trở nên thuận mắt nữa.

Năm phút đồng hồ trôi qua, vệ sĩ lái xe nhỏ giọng nói: “Ông chủ, chí giờ anh còn có một cuộc họp.” Ông chủ đã giữ nguyên tư thế này hơi lâu rồi, cổ không mỏi sao?

“Ừ,” Tịch Khanh ngồi thẳng dậy, mặt không chút thay đổi nói: “Đi thôi.”

Trải qua một khoảng thời gian làm việc, hơn nữa không khí của đoàn phim《Tu chân》cũng tốt, cho nên quan hệ của mọi người trong đoàn phim khá là hài hòa.

Chỉ là không ít người phát hiện, hôm nay tâm trạng của Công Tây Kiều hình như rất tốt, lúc quay phim, có diễn viên quần chúng cản trở, làm hại anh bị treo lên gần một tiếng, diễn viên quần chúng này áy náy không thôi, lúc xin lỗi anh, ngược lại anh còn dịu dàng an ủi đối phương nữa.

Chờ Công Tây Kiều quay xong ngồi xuống bên cạnh, Trần Nghệ mang vẻ mặt chọc ghẹo, nói: “Có chuyện gì tốt à?”

“Trúng giải nhất,” Công Tây Kiều ném cho anh ta một lon nước uống, dường như không nhìn thấy vẻ mặt chọc ghẹo của Trần Nghệ, “Đương nhiên là chuyện tốt rồi.”

“Kiều đại thiếu cậu mà còn thiếu chút tiền này à?” Trần Nghệ lại chế nhạo vào câu, nhưng vẫn đúng mực, cho nên nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, “Tối nay Tiết gia tổ chức tiệc rượu, nghe nói vị Tiết đại thiếu kia là fan của cậu, thế cậu có đi góp vui không?”

Tuy nghệ sĩ như bọn họ không bước vào giới quý tộc của thế gia, nhưng vì để không đắc tội với những người thuộc tầng lớp ấy, cho nên ít nhiều gì bọn họ cũng phải biết một số tin tức trong giới đó. Từ trước đến nay Tiết gia luôn sát cánh với Tịch thị, quan hệ giữa gia chủ đương nhiệm của Tịch thị và Công Tây Kiều thân thiết, cho nên hẳn là quan hệ của Tiết gia và Công Tây Kiều cũng không tồi.

Lại nói thêm, Trần Nghệ rất bội phục Công Tây Kiều, tuy Tiết gia và Từ gia ủng hộ Tịch gia, nhưng người của thế gia luôn kiêu ngạo, nếu bọn họ không vừa mắt Công Tây Kiều, cho dù Tịch Khanh có cố ý nâng đỡ, bọn họ cũng sẽ chỉ xã giao thôi, tuyệt đối sẽ không xưng huynh gọi đệ với Công Tây Kiều.

Cho nên, mị lực riêng của Công Tây Kiều nằm ở chỗ đó, mặc dù có hai thân phận là nghệ sĩ và phú nhị đại cản trở, vẫn có thể bước vào giới quý tộc thế gia, đây là điều mà người bình thường muốn hâm mộ cũng hâm mộ không nổi.

“Đương nhiên là phải nể mặt Tiết gia rồi,” Công Tây Kiều cười cười, “Fan cái gì chí, cũng chỉ là bạn bè đùa giỡn nhau thôi.”

Trần Nghệ cười cười, đưa lon nước lên uống một ngụm, quay đầu thấy Đới Ny đang nhìn liền đứng dậy chạy đến bên cạnh bạn gái. Trước mặt người yêu, anh em gì đó tạm vứt sang một bên.

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Nghệ như con cún vây quanh Đới Ny, Công Tây Kiều bạt cười, đột nhiên nghĩ đến Tịch Khanh.

Thế là lôi điện thoại ra gửi cho Tịch Khanh một tin nhắn.

Trong phòng họp của trụ sở chính Tịch thị, một giám đốc chi nhánh đang cố gắng giới thiệu đủ loại ưu điểm của sản phẩm mới cho cấp cao, cố gắng kêu gọi đầu tư sản xuất, nhưng sau đó cô ta phát hiện từ đầu tới cuối mặt Tịch Khanh không hề thay đổi, có chút chột dạ, cũng không biết boss như vậy là có hài lòng hay không?

Trong mắt Tịch Khanh, thiết kế này cũng không phải quá xuất sắc, có lẽ là có thể tạm thời hấp dẫn ánh mắt của người tiêu dùng, nhưng lại không thể phát triển lâu dài, hắn đang định ngắt lời giới thiệu của giám đốc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

Mở tin nhắn ra, sau khi nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai, vẻ mặt không chút thay đổi từ nãy đến giờ đã trở nên dịu dàng.

“Em quên chuẩn bị lễ phục tham gia tiệc rượu tối nay rồi, anh chuẩn bị giúp em đi, cần em báo size không? Người gửi: Người yêu”

Tin nhắn này so với mấy tin nhắn trước kia của Công Tây Kiều đã trở nên không hề khách sáo, có thêm sự tùy tiện, khiến cho Tịch Khanh có cảm giác, Công Tây Kiều đã xem hắn là “người nhà” rồi.

Giám đốc chi nhánh thấy sau khi boss lớn xem xong di động, vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn chút, có chút nghi ngờ, chẳng lẽ người yêu boss gửi tin nhắn sao?

Hóa ra boss có người yêu rồi sao? Không biết là cô gái như thế nào mà có thể nắm bắt được trái tim người đàn ông như boss nhỉ?

Thật ra dáng vẻ boss cúi đầu trả lời tin nhắn cũng ôn nhu dã man, nữ thần kia uy vũ thật.

“Tôi biết size, quay cẩn thận, chiều nay tôi đến đón em. Người gửi: Đại Tịch”

Công Tây Kiều đọc xong tin nhắn trả lời của Tịch Khanh, cười cười, anh biết chắc chắn Tịch Khanh đã âm thầm tìm hiểu về anh rồi. Nghĩ nghĩ, anh vào phần danh bạ điện thoại, đổi “Đại Tịch” thành “Anh nhà”.

Tuy tính cách của hai người khác nhau, nhưng về mặt sửa tên trong danh bạ thì lại ăn ý vô cùng.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Công Tây Kiều nghe thấy đạo diễn Tiêu và trợ lý đạo diễn hình như đang than phiền gì đó, sắc mặt có chút bối rối.

“Có chuyện gì thế?” Mễ Nguyệt tò mò hỏi, “Hiếm khi thấy đạo diễn Tiêu tức giận như vậy.”

Hai ngày gần đây bọn họ phải quay ngoại cảnh, bởi vì đoàn phim cũng khá giàu, cho nên trực tiếp quay ở phim trường ở Đế Đô, tuy tiền phí có hơi cao hơn nhưng phim trường khác, nhưng vì muốn sinh hoạt của nghệ sĩ thuận tiện hơn. Có người lén đoán, bởi vì có Công Tây Kiều trong đoàn phim nên Tịch gia mới chi tiền nhiều như vậy.

“Bên cạnh có một đoàn phim mới đến, chiếm dụng phần sân chúng ta quay chiều nay,” Ngữ khí của Quý Ngọc Minh có chút không rõ ý, “Đối phương không tuân thủ quy tắc, bảo sao đạo diễn Tiêu tức giận.”

Theo lý mà nói, các đoàn phim sử dụng phim trường cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau, hoặc là phải bàn bạc, loại hành vi trực tiếp chiếm dụng nơi quay phim của người khác như đoàn phim bên cạnh có vẻ như là đang muốn gây sự.

Sau khi nghe xong nguyên nhân, biểu cảm của mọi người có chút kỳ lạ, lúc đoàn phim bên cạnh đến chiếm dụng nơi quay phim, chẳng lẽ không hỏi thăm trước là đang chiếm chỗ của ai sao?

Được rồi, ai bảo phương pháp phong tỏa tin tức của đạo diễn Tiêu quá lợi hại, đoàn phim mới đến này có thể thật sự không biết bối cảnh của đoàn phim bọn họ ra sao.

“Đạo diễn, có cần tôi đi bàn bạc với bên đoàn phim bên kia một chút không?” Biên kịch cũng đang thầm chửi má nó, đầu óc của đoàn phim bên cạnh có vấn đề đúng không? Sau lưng bọn họ có chỗ dựa là Tịch gia, cũng không hề có chuyện đi chiếm nơi quay phim của người ta mà chẳng quan tâm đến ai, trừ phi đoàn phim bên cạnh có cấp bậc như đoàn phim《Quốc nghiệp》, không thì ai dám chiếm chỗ bọn họ chứ?

Lúc này, cơn tức của đạo diễn Tiêu cũng đã bớt đi một nửa, loại người tai to mặt lớn như ông từ trước đến nay luôn khinh thường mấy việc là hạ mình, vì thế nói: “Không cần bàn bạc, đi nghe ngóng thử xem đó là đoàn phim nào.”

Chẳng mấy chốc, người đi nghe ngóng đã quay lại, vì thế mọi người cũng biết tên tuổi của đoàn phim bên cạnh.

“Đoàn phim《Giải mộng》?” Mễ Nguyệt chun mũi, “Đó không phải là đoàn phim của Lâm Khang sao?”

Sau khi đoàn phim《Giải mộng》và Lương Vũ Mạnh hủy hợp đồng, kết quả lại xuất hiện vấn đề tài chính, cuối cùng kéo tới kéo lui, bộ phim này không chỉ đổi đạo diễn và diễn viên chính, ngay cả nhà đầu tư cũng đổi thành Bạch thị.

“Bảo sao dám vênh váo như thế, hóa ra là có Bạch gia chống lưng,” Triệu Diệc Côn cười nhạo một tiếng, giọng nói có chút khinh thường, “Tịch thị người ta còn chưa kiêu ngạo đến vậy.”

Tuy Triệu Diệc Côn là phú nhị đại nhưng cũng không phải là thiếu não, ít nhất anh ta cũng biết Tịch Khanh là nhân vật không thể trêu vào, cho dù vị Tịch gia này có bày ra dáng vẻ thân thiện hiền hòa, tự mình chạy đến vùng núi thăm hỏi, cũng không khiến mọi người giảm bớt đi cảm giác kính sợ đối với vị này.

Tất cả mọi người ai cũng nghe ra Triệu Diệc Côn đang chế nhạo Bạch gia thất bại dưới tay Tịch gia, đều cố gắng nhịn cười. Lời này mà Triệu Diệc Côn cũng dám nói, bọn họ thì chẳng dám đâu, nhỡ rơi vào tai người Bạch gia, bọn họ cũng không thể lăn lộn trong giới này nữa.

Vì thế mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn Công Tây Kiều, vị này cũng có thể nói nè.

“Mọi người nhìn tôi làm gì?” Công Tây Kiều chớp chớp mắt, cười nụ cười vô tội, “Tôi đâu có so sánh người Bạch gia với Tịch gia.”

Mọi người mờ mịt, sao lại không so sánh?

“Không cùng đẳng cấp thì sao cái gì, đây không phải là đang hạ thấp phong thái của Tịch Khanh nhà tôi sao?” Công Tây Kiều chậm chạp nói, “Bọn họ thích chiếm thì cho chiếm đi, dù sao cũng chỉ có nhiêu đó để bọn họ chiếm thôi.”

Mọi người: …

Cái này còn độc miệng hơn Triệu Diệc Côn nữa!

Đạo diễn đoàn phim《Giải mộng》là một đạo diễn trẻ mới bước chân vào nghề, năm trước quay được một bộ phim tươi trẻ nhận được giải thưởng không lớn không nhỏ, vậy mà tự cho là mình tài năng lắm, hơn nữa lại có quan hệ bà con với Bạch gia, cho nên trở thành đạo diễn của《Giải mộng》.

Vị thiếu gia họ hàng của Bạch gia này ỷ có Bạch gia chống lương mà chiếm nơi quay phim người ta đã đặt trước, người sản xuất muốn khuyên lại không dám khuyên, chỉ có thể thầm mong bối cảnh của đoàn phim bên cạnh không lợi hại. Nhưng đoàn phim có thể bỏ tiền để quay ở phim trường của Đế Đô cho dù không có bối cảnh cũng sẽ không nghèo.

Bởi vì tiền thuê một ngày ở đây đắc bằng tiền thuê bốn năm ngày phim trường chỗ khác, đoàn phim nghèo ai lại dám vung tiền kiểu đó? Chỉ có mấy người nhà giàu hoặc mấy đại thiếu gia không muốn chịu khổ mới làm ra được vậy thôi.

Thấy dáng vẻ lo lắng của người sản xuất, Lưu Bạch ngồi phía sau dụng cụ quan sát, bắt chéo chân bất mãn nói, “Nếu gặp chuyện không may thì tôi chịu trách nhiệm, mọi người lo sợ cái gì?”

“Chỉ là chúng ta làm sai quy tắc…” Người sản xuất thấy sắc mặt Lưu Bạch ngày càng khó coi, dứt khoát ngậm miệng. Dù sao cũng là tiêu tiền của Bạch gia, đắc tội cũng sẽ tính tội lên Bạch gia, gã lo làm gì.

Trong lòng thầm nghĩ, thái độ sống kiểu này bảo sao Bạch gia không đấu lại Tịch gia.

Lưu Bạch cũng không vui, bởi vì cậu ta không hài lòng với diễn viên chính, không phải là diễn xuất của đối phương không tốt, mà là cảm thấy diễn xuất của diễn viên chính này không có hồn. Nhưng đây lại là diễn viên chính do Bạch Kỳ chỉ định, cậu ta là họ hàng dựa vào Bạch gia để diễu võ dương oai, có khó chịu cũng chỉ có thể nghẹn lại trong lòng.

Vì vậy sự khó chịu này chỉ có thể phát tiết ở chỗ khác, che giấu đi bực dọc trong lòng.

Với địa vị của Bạch gia, nếu muốn cướp nơi quay phim nào đó, dù đoàn phim người ta có khó chịu đến đâu cũng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng, còn phải tươi cười mong bọn họ dùng nữa kìa. Chỉ là lần này đoàn phim bọn họ ức hϊếp không phải là đoàn phim nào khác, mà là đoàn phim duy nhất được Tịch thị đầu tư, đoàn phim《Tu chân》, nếu không phải đó là đạo diễn Tiêu, chỉ sợ bây giờ hai bên đã chửi nhau ầm lên rồi.

Đạo diễn Tiêu là ai, là người trên mặt thì cười ha ha, nhưng trong lòng thì nham hiểm ghi thù, bây giờ có thể Lưu Bạch đang vui vẻ chơi đùa, nhưng không chừng vài ngày nữa sẽ biến thành hai hàng nước mắt.

Bởi vì nơi quay phim bị chiếm mấy, đoàn phim《Tu chân》đành phải thay đổi kế hoạch, quay cảnh khác, sau đó kết thúc công việc quay phim hôm nay.

Công Tây Kiều tẩy trang xong, Tịch Khanh đã mang lễ phục đến đây, sau khi anh thay xong, quả nhiên là cực kỳ vừa vặn.

Lúc anh thay quần áo, một hàng vệ sĩ đứng vây bên ngoài phòng thay đồ, loại khí thế này làm cho mấy người muốn đến xem cũng không dám đến gần.

Mễ Nguyệt đứng xa xa nhìn thoáng qua phòng thay đồ, nhỏ giọng nói với Trần Văn: “Thật ra dáng vẻ của Tịch gia mặc vest vô cùng mê người, chỉ là khí chất quá mạnh mẽ nên tôi không dám nhìn nhiều.”

“Lần trước cô mới nói với tôi dáng vẻ tiểu Kiều mặc vest rất gợi cảm.” Trần Văn nhướng mày, tỏ vẻ khiển trách với hành vi đứng núi này trông núi nọ của Mễ Nguyệt.

“Đều đẹp, nhưng không giống nhau.” Mễ Nguyệt vội ho một tiếng, “Nếu bọn họ đứng cùng nhau, nhất định càng đẹp mắt hơn nữa.”

Cô nói mấy câu này, đột nhiên thấy cửa phòng thay đồ mở ra, Công Tây Kiều và Tịch Khanh cũng nhau đi ra. Cô sững sờ nhìn vài giây, che mũi, ồm ồm nói: “Trai đẹp hai người!”

Trần Văn sợ sệt nhìn Công Tây Kiều, cho đến khi anh và Tịch Khanh đã đi xa, mới hốt hoảng thu lại tầm mắt.

Còn gì đau khổ hơn lần đầu động lòng với đàn ông, lại phát hiện người ta rất hoàn mỹ, hoàn toàn không cùng thế giới với mình?

Nghĩ đến việc tương lai sẽ có người hái được quả ngọt mà mình thèm nhỏ dãi này, Trần Vân cúi đầu thở dài một tiếng.

“Cô sao thế?” Mễ Nguyệt tò mò hỏi.

Trần Văn cười cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy mình hiểu được bốn chữ này, quá tàn khốc.”

Thước Nguyện hơi ngơ, lại nhìn thấy nét cười dịu dàng trên mặt Trần Văn, cô cũng cười theo, không hề hỏi tiếp.

“Đoàn phim bên cạnh có người đến khảo sát à?” Mặc dù Tạ Dĩnh Dĩnh trược giải tân binh xuất sắc của giải Vạn Hoa, nhưng vì diễn xuất có thần, hơn nửa vẻ ngoài ngọt ngào, cho nên lần này trở thành nữ chính của《Giải mộng》.

Phát hiện bên ngoài đoàn phim bên cạnh có vài chiếc xe đang đỗ, còn có vệ sĩ đứng canh nữa, cô đang chuẩn bị lên xe về nhà cũng tò mò mà dừng chân lại nhìn.

Người sản xuất nhìn thấy cảnh này cũng cười khổ, đây là chuyện gì đây? Đoàn phim người ta dù có bình tĩnh đến đây thì cũng không che giấu được việc cách làm việc của đoàn phim bọn họ sai trái, nếu chuyện này lộ ra ngoài, chỉ sợ phim của bọn họ không chiếu được mà còn khiến cho fan phim điện ảnh trở nên phản cảm.

Lâm Khang đi sau bọn họ trầm mặc không nói lời nào, vẻ mặt gã bình tĩnh nhìn đám xe sang xếp hàng bên kia, tựa như đang nhìn một chuyện gì đó không liên quan đến mình.

Cho đến khi có người đi ra từ cổng của đoàn phim bên cạnh, biểu cảm bình tĩnh của gã mới gợn lên một tia cảm xúc.

“Đó là…” Tạ Dĩnh Dĩnh che miệng lại, nhỏ giọng nói, “Là Tịch gia và Kiều thiếu?”

Hai người đàn ông mặc vest mang giầy da đi phía trước hình như là sắp tham gia một dịp gì đó quan trọng. Đi sau bọn họ còn có vài vệ sĩ áo đen, khiến cho người ta đứng nhìn từ xa cũng nhịn không được mà sinh ra cảm giác sợ hãi.

Giải tân binh của Vạn Hoa lần trước đã bị Công Tây Kiều giành lấy, tuy trong lòng cô có chút mất mác, nhưng lại khâm phục nhiều hơn, diễn xuất của Công Tây Kiều quả thật tốt hơn cô nhiều, cô thua tâm phục khẩu phục.

Thân là một cô gái trẻ, cô luôn có ấn tượng tốt với những người đàn ông như Công Tây Kiều, tuy hai người không cùng công ty, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích anh.

Bây giờ nhìn thấy cảnh Công Tây Kiều được vệ sĩ vây quanh, cô sinh ra cảm giác nam thần nhà mình khốc huyễn như thế.

Được rồi, nữ nghệ sĩ trẻ này được nhiều fan nam gọi là nữ thần, thật là là một fan Kiều ẩn hình.

Cô che mặt, che giấu tâm trạng kích động của mình, quay đầu nhìn Lâm Khang, gã và Công Tây Kiều cùng một công tây, bây giờ chạm mặt không đi chào hỏi sao? Nói như thế nào thì bây giờ Công Tây Kiều cũng là anh lớn của Sâm Hòa mà.

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, ngay lúc Tạ Dĩnh Dĩnh nghĩ như thế, Công Tây Kiều đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn về phía bọn họ.

*** 73 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro