- Chap 6 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc wattpad: @BetterUnseen)

Mọi người tập trung trong phòng khách, lính canh rải rác khắp nơi và những thành viên còn lại không biết gì thì cứ ngồi thoải mái.

Tôi chắc chắn rằng Ché sẽ ngồi bên cạnh anh trai mình, phòng khi có chuyện gì đó xảy ra giữa hai gia tộc.

"Ta đã mời Vegas và Macau đến đây." - Bố tôi nói một cách thờ ơ.

"Tại sao bố lại mời họ?" - Đúng như dự đoán từ Khun, người phản ứng đầu tiên và bày tỏ sự thất vọng của mình.

Những người còn lại đang nhìn Pete. Tôi không thể thấy rõ phản ứng của cậu ấy. Cậu ấy chỉ cúi thấp đầu bất động, tôi không thể quan sát được những gì cậu ấy cảm thấy.

"Ta nghe nói rằng họ có một người em mới chào đời nên ta muốn gặp họ." - Ông nói thêm và nhìn Kinn. - "Chào đón họ và bảo họ đến đây."

Khi Vegas đến, hắn ta chỉ đi cùng với Ma Cau và Nop. Vegas đang bế đứa bé được phủ một chiếc khăn khổng lồ màu đen và chào chúng tôi một cách lịch sự.

Gì? Phản ứng của hắn là gì? Trong thời điểm này, tôi đang mong đợi hắn ta thể hiện sự xấu xa của mình hoặc tạo ra hỗn loạn.

Vegas rất bình tĩnh đến nỗi tôi đã tự hỏi. Macau cũng mỉm cười và vẫy tay chào Porché.

Cái quái gì thế? Đầu của tôi đang bị đau; Tôi quên rằng hai người này học cùng một trường. Chậc chậc chậc.

"Ngồi xuống đi." - Bố tôi nhận ra họ đã đến và bảo họ ngồi vào chỗ.

"Tên của đứa bé là gì?"

"Venice." - Vegas trả lời ngay lập tức.

"Ai đã đặt tên cho đứa bé đó?" - Khun hỏi và ra hiệu cho Arm và Pol che Pete sau lưng họ.

"Ai đó đặc biệt đã đặt cho nó cái tên này."

Tại sao hắn vẫn có thể mỉm cười trong tình huống này? Tại sao họ rất thoải mái và không lo lắng rằng họ có thể chết sau chuyện này?

"Con có kế hoạch gì với em trai mình không?" - bố tôi hỏi.

Tôi biết ông ấy đang kiểm tra xem những gì Pete và tôi báo cáo có đúng không.

"Lúc đầu, con muốn gửi nó vào trại trẻ mồ côi nhưng con đã đổi ý, con sẽ giữ lại đứa bé."

Gì?

Tôi quay đầu lại và nhìn Pete. Cậu ấy vẫn không cử động hay có biểu hiện gì.

Tại sao cậu ấy không ngạc nhiên với điều này? Tôi không thể đọc được cậu ấy hoặc hành động tiếp theo của cậu ấy. Tại sao cậu ấy trở nên khó đoán như vậy?

Tôi thấy Porsche đứng dậy cùng Ché, họ nắm tay Pete và dẫn cậu ấy lên lầu.

Cậu ấy có khó chịu khi nhìn thấy Vegas không?

Khi tôi nhìn thấy bố mỉm cười vì những gì Porsche đã làm, tôi biết rằng ông ấy tin chắc rằng Pete sẽ vẫn trung thành với Gia tộc Chính. Vegas cũng không thoát khỏi tầm mắt của tôi và nhìn thấy hắn ta đang nhìn theo hướng Pete đi với ánh mắt gian xảo. Tôi đã thấy hắn thất vọng như thế nào khi Pete rời đi.

Việc Pete không thể chịu đựng được việc ở cùng phòng với Vegas đã là một dấu hiệu cho thấy cậu ấy sẽ ở lại. Có phải bố tôi vẫn chưa bị thuyết phục?

Phần còn lại của cuộc họp về tài sản mà Thứ gia sẽ từ bỏ và quy trình sẽ như thế nào. Tôi biết rằng bố sẽ lấy tài sản trước khi giết họ. Điều tôi không chắc là sự an toàn của đứa bé.

Vì đang chán chường như địa ngục, tôi rời khỏi trước và ngủ một giấc trong phòng của mình.

Tôi biết tại sao bố vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện. Ông đang cố bắt thứ gì đó từ miệng Vegas. Tôi tự hỏi ông ấy đang định làm gì.

Sau một giấc ngủ ngắn, khi tôi đi ra ngoài; Tôi thấy Ché nói chuyện với anh trai mà tôi không thèm can ngăn. Ở một bên, Ma Cau đang nói chuyện với bố - cậu ta đang gặp nguy hiểm. Người vệ sĩ tên là Nop ở góc và đang bế đứa bé.

Kinn đang đến gần Porsche trong khi Khun, Arm và Pol đứng bên cạnh nói chuyện với nhau. Tôi đảo mắt xung quanh chỉ để biết rằng cả Pete và Vegas đều không có ở đây.

Đừng nói với tôi ...

Tôi lén lút đi qua họ, không bị lộ khi cố tìm hai người. Tôi đến góc nhà, gần cái hồ, nơi mà tôi không biết những con cá đó là giống gì.

Tôi bước đi chậm rãi, chắc chắn rằng tôi sẽ không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

"Pete. Anh đã bảo em quay lại với anh." - Tôi nghe Vegas nói.

Sự im lặng bao trùm họ trong một giây cho đến khi Pete trả lời. - "Quay lại à? Anh có muốn tôi quay lại với người làm tổn thương mình không Vegas?" - Tôi có thể nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của cậu ấy.

Đúng vậy. Tại sao cậu ấy phải quay lại địa ngục khi cậu ấy đã được cứu?

"Cái gì?"

"Anh muốn tôi đau khổ lần nữa đúng không? Anh ích kỷ đến mức muốn hủy hoại cuộc sống của tôi một lần nữa sao?"

"Pete. Anh sẽ không làm gì nữa, anh hứa." - Sự tuyệt vọng trong giọng nói của Vegas là quá rõ ràng. - "Chỉ cần đi với anh."

Hắn vẫn đang cố gắng bảo Pete quay lại với mình. Quả thực, Vegas đã sa sút một cách khó khăn.

Pete ... những gì cậu sẽ nói sẽ quyết định niềm tin của cậu.

"Tôi không muốn đi với anh! Tôi sẽ không quay lại, Vegas! Để tôi yên!"

Khi tôi nghe, Pete đã đến gần chỗ tôi đang đứng, tôi cố gắng rời đi; giả vờ rằng tôi không nghe thấy gì cả.

"Có phải cậu ấy đã chọn Vegas không?" - Tôi nghe thấy bố hỏi tôi khi chúng tôi nhìn các thành viên của Thứ gia rời khỏi.

Tôi nhìn chằm chằm vào Pete và sau đó đến Vegas, người thậm chí không nhìn lại.

"Cậu ấy không." - Tôi đã trả lời. - "Con không nghĩ rằng cả hai đều có cảm giác giống nhau."

Theo những gì tôi thấy, Pete đã không chọn Vegas và cậu ấy sẽ không bao giờ chọn hắn.

Có lẽ cậu ấy chưa bao giờ yêu Vegas ngay từ đầu.

Pete có lẽ chỉ có một mối liên hệ kỳ lạ với hắn ta kể từ khi cậu ấy bị giam cầm. Ngoài ra, cậu ấy trung thành với gia đình chúng tôi.

Chỉ có Pete- vệ sĩ đứng đầu và Vegas- con trai cả của Thứ gia.

Không có cái gọi là VegasPete.

------------

Vào tuần thứ hai khi quan sát cả Pete và Macau, tôi có thể thấy sự thay đổi trong thói quen của Macau. Cậu ta cũng nói chuyện với các vệ sĩ khác và sẽ được bảo vệ với năm vệ sĩ.

Tôi e rằng Ma Cau có thể nhận thấy sự hiện diện của Pete.

Lần này, Ma Cau đang hướng đến một tiệm bánh cũ bỏ hoang. Nơi này thực sự cũ kỹ, cửa sổ bị vỡ và mái nhà cũng bị mất mảnh.

Cậu ta đang làm gì ở một nơi đáng sợ thế này? Có một cái gì đó trong đó. Các lính canh đã chờ sẵn bên ngoài khi Ma Cau tiến vào. Tôi đã cố gắng để đến gần hơn nhưng các cửa sổ đã cũ nên tôi hầu như không thể nhìn thấy những gì diễn ra bên trong.

Pete chỉ đứng ở góc tường, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra.

"Pete!" - Một giọng nói xa lạ gọi tên cậu ấy.

Tôi có thể thấy Pete đã giật mình như thế nào khi một người đàn ông xuất hiện trước mặt mình, mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần dài.

"Anh là ai?" - Pete lo lắng hỏi và đi xa hơn một chút đến nơi ở của Ma Cau.

"Tôi là Mark." - Anh ta tự giới thiệu. - "Đừng nói với tôi rằng cậu đã quên tôi? Chúng ta thậm chí còn là bạn của nhau ở trường trung học."

Tôi thấy Pete dừng lại một lúc, cố gắng nhớ lại. - "Oi! Mark! Cậu đang làm gì ở đây?"

Tôi không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để có một cuộc hội ngộ nhỏ với người bạn trung học của cậu, Pete à. Cậu vẫn còn Ma Cau mà cậu cần phải theo dõi.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Argh. Mark này thật tọc mạch. Làm sao tôi có thể biết Ma Cau đang làm gì nếu tôi theo dõi Pete? Biến đi, cái quái gì vậy.

"Tôi chỉ đang nhìn xung quanh." - Nghiêm túc đấy, Pete. Đây không phải là thời điểm thích hợp để tỏ ra thân thiện và để tâm đến Ma Cau.

"Thật không?" - Tôi nhìn anh ta nắm lấy vai Pete và đẩy Pete đi qua đám đông. - "Để tôi đãi cậu một bữa. Cậu thích đồ ăn miền Nam đúng không? Đặc biệt là mì nên tôi sẽ mua cho bạn!"

Bây giờ tôi đang khó khăn giữa việc muốn biết Ma Cau đang làm gì hay phải theo dõi Pete trong trường hợp cậu ấy sẽ làm điều gì đó ngu ngốc và thất bại. Lần này, tôi chọn theo dõi Pete.

Tôi thậm chí còn trở thành vệ sĩ của cậu ấy từ khi nào? Tôi sẽ chỉ bỏ ý định theo dõi Macau và tập trung vào đây.

Khi tôi đang theo dõi họ, tôi có thể thấy Pete đang nhìn chằm chằm một cách cay đắng. Đúng vậy, cậu đã không thể theo dõi Ma Cau.

"Cậu thích món này, phải không?" - Mark hỏi khi họ đứng trước một quầy hàng. - "Tôi chỉ kịp nhìn thấy cậu và không ngờ rằng tôi sẽ gặp cậu ở đây. Chắc là duyên số phải không?"

Anh ta đang nói cái quái gì vậy? Tại sao cứ trông giống như đang tận dụng cơ hội cuối cùng để tỏ tình với người mình yêu sau hơn năm năm không gặp?

Pete thậm chí không thèm nói chuyện. Cậu ấy chỉ ngồi ở một trong những chiếc bàn tròn và đợi Mark mua thức ăn xong.

Pete, cậu vừa bị phân tâm vì ai đó nói với cậu rằng anh ta sẽ mua thức ăn cho cậu.

Chỉ có một vài khoảnh khắc tôi thấy mà đau mắt. Mark đó rất xúc động với Pete. Anh ta thậm chí còn lau nước sốt ở khóe miệng Pete như thể họ đang hẹn hò. Anh ta sẽ gắp cho Pete thức ăn và sẽ mua một phần ăn khác như một người chồng.

Thành thật mà nói, có lẽ điều này cũng tốt hơn nhiều. Tôi biết rằng Vegas sẽ không bao giờ làm điều này với Pete.

Có lẽ Vegas không bao giờ gắp thức ăn cho Pete mà cậu ấy muốn hay lau đi vết bẩn nơi khóe môi. Có lẽ Vegas sẽ không bao giờ nhìn Pete với nhiều sự nâng niu như những gì Mark đang làm.

Để tôi gửi hai cái này sẽ tốt hơn.

Kế hoạch theo dõi Ma Cau cứ thất bại khi thời gian trôi qua vì Mark. Anh ta sẽ xuất hiện hầu hết thời gian và sẽ dẫn Pete đi ăn ở đâu đó.

Hôm nay, một bó hoa hồng được gửi đến dinh thự. Nó được gửi cho Pete từ Mark. Mark đó rất đẹp trai. Cao, nước da ngăm, hàm nhọn và đôi mắt đen màu cà phê sâu.

"Mark là ai?" - Porsche hỏi và cố gắng đọc các chữ cái kèm theo.

"Cậu ấy là bạn cấp ba của tao." - Pete nói và mỉm cười khi đọc những bức thư.

Ồ. Tôi có thể thấy trái tim hình thành trong mắt Pete khi cậu ấy đọc bức thư đó. Có lẽ cậu ấy cũng phải lòng Mark, phải không?

"Bạn à?" - Khun lớn tiếng. - "Bạn bè nhưng lại gửi thư tình? Tao không tin."

Pete cười khúc khích nhưng tôi có thể thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt của Porsche. Chúng tôi có đang nghĩ giống nhau không?

"Cậu ấy chỉ là bạn, Khun Nủ. Tạm biệt. Hãy để tôi mang bó hoa này vào trong phòng của chúng ta." - Pete nói trong vui vẻ và đi vào phòng của họ.

Tôi vẫn im lặng, chờ đợi những gì họ muốn nói.

"Tao nghĩ Pete có tình cảm với Vegas," - Porsche nói với giọng trầm và quay lại nhìn Kinn.

"Vậy thì đó là một điều tốt! Dù Mark là ai thì có lẽ Pete cũng thích anh ta." - Khun đã đồng ý lần này. - "Pete có thể thích bất kỳ ai ngoại trừ Vegas."

"Có lẽ Phi Mark đang đối xử với Phi Pete đúng không." - Ché nói người đang ngồi bên cạnh tôi. - "Em nghĩ chúng ta nên để Phi Pete yêu một người có thể nỗ lực như vậy."

Điều mà tôi biết, Vegas sẽ không bao giờ làm được.

Vẫn còn nghi ngờ, Porsche đã gạt bỏ cảm giác lo lắng mà cậu ta đang cảm thấy. - "Mày có chắc chắn rằng Mark nên được tin tưởng? Tao chưa nhìn thấy mặt của anh ta dù chỉ một lần nữa."

Tôi muốn nói với họ rằng Mark trông là một người tử tế.

Tôi có thể liên tưởng đến Porsche. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Đột nhiên, một người khác xuất hiện- là Mark, khi mỗi lần Pete theo dõi Macau nên đã khiến mọi thứ trở nên khó khăn.

Về phía tôi, tôi không thể theo dõi Macau vì mối bận tâm đầu tiên của tôi là đảm bảo rằng tôi sẽ báo cáo mọi hành động của Pete.

Anh ta là ai ... Tôi sẽ tìm hiểu ngay sau đây.

Tôi đang cảm thấy mệt mỏi với nhiệm vụ này.

Theo Pete, để tâm đến Ma Cau chỉ là một vòng quẩn mệt mỏi, không bao giờ kết thúc. Tôi không thể có bất kỳ cơ hội nào để khám phá điều gì đó.

Tôi muốn biết bao gồm tên Mark đó vì vẫn luôn tọc mạch và sẽ quấn tay quanh cánh tay của Pete như một con thằn lằn chết tiệt. Anh ta tốt với Pete, từ những gì tôi có thể thấy nhưng anh ta chắc chắn rất tọc mạch. Anh ta giống như một con virus xuất hiện từ hư không.

Khi tôi chuẩn bị về phòng, tôi quyết định đi ngang qua văn phòng của bố tôi. Tuy nhiên, tôi thấy Pete đang đi ra ngoài, mang theo một chiếc ba lô màu đen.

"Ow Pete?" - Tôi lẩm bẩm. - "Tại sao mày lại ở đây?"

Tôi nghe thấy cậu ấy thở hổn hển. - "Khun Kim."

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy từ đầu đến chân. Bây giờ đã là mười giờ tối và cậu ấy còn mặc gì vậy? Giày cao su, áo khoác, quần và khẩu trang. Cậu ấy đang đi đâu vậy?

"Bố tao có nói chuyện với mày không?" - Tôi hỏi cậu ấy.

Pete gật đầu. - "Ngài ấy muốn tôi làm gì đó, Khun Kim." - Cậu ấy bình tĩnh trả lời. - "Tôi phải đi ngay bây giờ."

Cậu ấy không đợi câu trả lời của tôi và một mình đi ra ngoài. Bố tôi đã ra lệnh cho cậu ấy nhiệm vụ gì mà khiến cậu ấy phải ra ngoài muộn thế này?

Khi tôi định đi theo thì tôi thấy P'Chan đang đi về hướng của tôi.

Đừng bận tâm, bố tôi có lẽ muốn Pete làm việc đó một mình.

"P'Chan. Tôi có thể hỏi anh điều này không?"

"Vâng, Khun Kim?"

"Anh đã tìm hiểu được gì ở Vegas?"

Tôi biết rằng anh ta phụ trách bảo vệ Vegas và báo cáo mọi thứ cho bố tôi. Có lẽ tôi có thể tìm ra manh mối.

P'Chan thở dài. - "Không có bất kỳ động thái đáng ngờ nào từ cậu ấy."

"Thật không?"

P'Chan có vẻ mệt mỏi. - "Lúc đầu, Khun Vegas vẫn tiếp tục theo dõi Pete. Tôi thậm chí còn thấy cậu ấy đưa một túi giấy đựng đầy thức ăn cho Pete. Chỉ là ... Vegas đã ngừng theo dõi mà tôi không hiểu lý do là gì."

Anh ta nghe cũng rất bối rối.

"Ý của anh là gì?"

"Khun Vegas ở trong nhà của cậu ấy, không có bất kỳ cử động nào. Cậu ấy chăm sóc đứa bé và không ra ngoài giao du với người khác." - P'Chan tiếp tục kể cho tôi nghe những gì anh ta đã thấy.

"Ý bạn là Vegas không theo đuổi Pete?"

Sao vậy? Tôi vừa nghe thấy hắn ta xin Pete đi cùng hắn.

Nó không phù hợp với những kết luận tôi đang đưa ra.

"Có lẽ Khun Vegas đã quá mệt mỏi khi chờ đợi Pete." - P'Chan nói.

Pete rời khỏi Vegas. Và Vegas cố gắng thuyết phục cậu ấy quay trở lại.

Nếu những gì P'Chan nói là sự thật, có khả năng họ không còn liên hệ gì với nhau.

Tôi thậm chí mong đợi điều gì từ Vegas? Hắn đối xử với mọi người như một món đồ chơi.

Tôi không ngạc nhiên nếu hắn ta dễ dàng chuyển sang Pete.

"Con làm gì ở đây?"

Lông mày tôi chạm nhau khi tôi nhìn thấy bố đi từ hướng đối diện văn phòng của ông.

Ông ấy không ở trong văn phòng của mình sao?

"Chỉ nói chuyện với nhau thôi Khun Korn." - P'Chan trả lời.

"Bố vừa mới đến?" - Tôi hỏi và chỉ hướng cho ông ấy.

"Đúng vậy. Ta đã nói chuyện với anh trai của con." - Pa nói.

"Bố đã nói chuyện với Kinn bao lâu rồi?" - Tôi tự hỏi làm thế nào mà ông ấy có thể ở đó mà mình không nhận ra.

"Ta đã nói chuyện với nó hơn một tiếng đồng hồ." - Ông trả lời.

" Có nghĩa là ... " -Tôi quay lại và nhìn lướt qua văn phòng của ông ấy. - "Pete vừa bước ra khỏi văn phòng của bố cách đây không lâu"

Sau khi tôi nói điều đó, Bố vội vàng đi vào văn phòng của mình và kiểm tra nó. Tuy nhiên, nó đã bị khóa.

" Tìm chìa khóa dự phòng!" - Bố tôi hét lên.

Pete khóa văn phòng của ông ấy?

"Chặn tất cả các lối ra!" - Ông ra lệnh khiến người của ông ấy phải lao về hướng mình. - "Hãy tìm Pete và đảm bảo bắt cho bằng được cậu ấy".

Khi mọi người đã di chuyển hết, Kinn và Porsche đi ra ngoài phòng và tự hỏi.

P'Chan đến và đưa chìa khóa dự phòng cho bố tôi.

"Đừng để tên khốn đó biến mất! "

" Chuyện gì đang xảy ra vậy ?!" - Porsche hỏi tôi và cậu ta được theo sau bởi Khun, Arm và Pol.

"Tại sao tất cả các người đều vội vàng?" - Khun hỏi tôi. - " Pete đâu?"

"Nó nói hôm nay sẽ ngủ sớm." - Arm trả lời.

Cuối cùng thì khi bố bước vào văn phòng, tôi đi theo sau ông ấy.

Các tủ đều mở hết, các tập tài liệu nằm rải rác khắp nơi và có một số hồ sơ bị thiếu.

"Không thể tha mạng cho tên khốn Pete chết tiệt đó" - Bố hét lên trong giận dữ và kiểm tra chiếc tủ nơi ông ấy thường giấu ảnh.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, Kim?!" - Kinn hỏi tôi.

"Chuyện gì đã xảy ra với Pete ?!" - Tôi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Khun nên anh ta đã tìm cách tiếp cận và nắm lấy cổ áo tôi.

"Hãy nói cho chúng tôi biết Kim!" - Porsche hét lên. - "Nếu cậu không nói với chúng tôi, tôi đảm bảo với cậu điều này. Cậu sẽ không bao giờ gặp lại em trai tôi nữa".

Chết tiệt! Tại sao tôi lại mắc kẹt với tất cả các vấn đề không phải của mình? Tôi chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao bố tôi lại hận Thứ gia đến như vậy thôi mà.

"Pete đã lấy trộm tài liệu từ văn phòng bố và đã bỏ trốn." - Tôi trả lời Khun.

"Pete nó sẽ không bao giờ làm thế!"- Khun phản đối. - "Kiểm tra xem nó có còn ở trong phòng của mình không! "

Arm và Pol chạy về phòng của họ. Kinn nhìn vào bên trong văn phòng.

"Pete không có trong phòng" - Pol nói.

"Pete nó đã làm gì vậy?" - Porsche hỏi với vẻ hoài nghi. - "Tại sao nó lại làm vậy? "

Tất cả không thấy sao?

Hoặc có lẽ không ai trong số các người biết được điều gì đang xảy ra nên không thể hình dung được.

Tôi vẫn thu mình lại và nhìn chằm chằm vào họ.

P'Chan vội vã chạy đến chỗ bố tôi.

" Pete đã bỏ trốn " - Anh ta nói. - "Anh ấy đã bỏ trốn cùng Vegas."

"Anh ta nói gì vậy ?!" - Khun hỏi và đi về hướng của P'Chan. - "Anh đang nói cái quái gì vậy ?! "

Ngôi nhà bây giờ hoàn toàn hỗn loạn mà tôi thậm chí không thể tin được. Trong khi tôi theo dõi Pete, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy có kế hoạch ở cùng với Vegas. Giống như những gì P'Chan đã nói.

Hai người này không bao giờ đưa ra một gợi ý về việc chọn nhau.

"Pete ... đã chọn Vegas?" - Porsche thậm chí không thể kết thúc lời tuyên bố của mình.

Tôi đoán tôi phải nói với họ vì bố đã rất tức giận.

Tôi đối mặt với họ và nhìn Arm và Pol. Mọi người có thể không biết về nhiệm vụ của Pete, nhưng mọi người phải biết mục đích.

"Ma Ca và Vegas sẽ bị khử. Bố đã ra lệnh cho Pete do thám Macau và giết cậu ta. "

Tất cả họ đều nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

"Tao đoán Pete đã chọn Vegas chứ không phải chúng ta. "

"Chúng tôi không thể bắt được họ, Khun Korn." - Một vệ sĩ khác đến. - "Khun Vegas là đã đợi sẵn bên ngoài để chạy trốn với Pete. "

Tôi đã thấy cách bố tôi lấy khẩu súng trên thắt lưng của mình và không ngần ngại bắn người đàn ông vừa báo cáo cho ông ấy.

Mẹ kiếp. Ông ấy đang tức giận.

"Ta tuyên bố Pete là kẻ phản bội. Không ai trong số các người được liên hệ với cậu ấy! Khoảnh khắc cậu ấy bỏ trốn với Vegas đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù!" - Bố tôi nói và vẻ mặt điềm tĩnh của ông ấy đã biến thành một kẻ đen tối và đáng sợ hơn.

" Pete là kẻ thù. "

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy.

Không ai tưởng tượng được rằng Pete sẽ làm vậy.

Tôi bước vào văn phòng của bố và thấy một mảnh giấy trên bàn.

'Tôi cầu xin sự tha thứ của Ngài.

- Pete.'

Tôi không nghĩ bố tôi là chuyên gia bài trong chính ván bài mình đặt ra.

Pete đã giấu được mọi chuyện với ông ấy.

Cuối cùng, bố tôi đã bị Pete phản bội trong trò chơi của chính mình.

-------------------------------------------

Tui vừa dịch vừa đọc mà tui cũng không thể đoán được mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào huhu kiểu nó quá nhiều nút thắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro