Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo cất lên một khúc buồn xen lẫn những nỗi đớn đau giằng xé tâm can, là tiếng lòng nói lên một cuộc tình đầy bi ai của 2 người yêu nhau. Mặc dù biết rằng sau đêm nay người ấy sẽ ở bên vòng tay của người khác, còn mình đơn độc cảm nhận nỗi đau tê tái như ngàn mũi kim đâm, nhưng vẫn phải cười thật tươi để người ta không phải bận lòng về mình nữa, bản thân phải tự an ủi bản thân "ai là của ai, đã chẳng còn quan trọng nữa..."

Bản nhạc không phải ai nghe qua cũng có thể đoán được ra câu chuyện. Jisoo muốn mượn nhạc điệu của bài nhạc che giấu nỗi niềm riêng trong tâm tư mình.

Cho tới khi bản nhạc dâng đến khúc cao trào nhất, nhạc điệu trở nên dồn dập vội vàng,bỗng nhiên trong lồng ngực Jisoo lại dội lên cơn đau âm ỉ. Cô nhắm mắt, ánh sáng dìu dịu của đèn trùm trên trần nhà chiếu rọi lên gương mặt đỏ ửng đang lấm tấm giọt mồ hôi. Màu sắc của khung cảnh trước mắt cô vô cùng hỗn loạn, nó hòa nhập vào nhau, nhảy một khúc nhạc điên cuồng. Jisoo kéo căng dây đàn theo bản năng, thế nhưng hai tai ù đi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào. Đầu gối cô run rẩy, lồng ngực như bị cái gì đó đè nén chặt xuống.
Tuy trong buổi tiệc này không phải vị khách nào cũng am hiểu âm luật, nhưng ai cũng cảm thấy được sự bất thường trong tiếng đàn của Jisoo khi vào khúc nhạc gần cuối. Hai bên lông mày của cô nhíu sát lại, cố kìm nén cơn đau mỗi lúc một nhiều từ dưới lồng ngực dội lên. Mồ hôi của cô chảy dọc xuống hai bên gương mặt, nhạc điệu trong khúc nhạc ngày càng hỗn loạn, không còn tươi vui nhẹ nhàng như trước nữa.

Các vị khách mời có vẻ hoang mang, quay sang nhau xì xầm điều gì đó.

Jaewon vội vàng chạy lên sân khấu, ngay khi anh vừa đặt chân lên bậc cầu thang đầu tiên, một tiếng động chói tai từ cây đàn của Jisoo vang lên.

Dây đàn bị đứt.

Tất cả các vị khách mời đều giật mình, sắc mặt Jang Boram trắng như tờ giấy, Taehyung cũng bừng tỉnh.

Đôi chân run rẩy cố gắng chống đỡ cơ thể cuối cùng cũng không thể chịu nổi, sức lực Jisoo như bị thế lực hắc ám nào đó rút sạch, đôi tay cô buông thõng, cây đàn violon đã đứt dây rơi mạnh xuống sàn sân khấu, tiếp sau đó, thân người mỏng manh của cô cũng ngã khuỵu như cây hoa yếu ớt giữa bão tố.

Jaewon nhanh như một cơn gió, anh lao đến "Jisoo !!!"

"Cô ấy ngất rồi kìa !"

"Cô gái ấy bị làm sao vậy ?!!"

"Bảo vệ ! Còn đứng đó làm gì, mau gọi xe cấp cứu !!"

Khách sạn Palace vô cùng hỗn loạn, ai nấy đều hoảng sợ, tiếng nói ồn ào lao xao. Bốn, năm người bảo vệ mặc áo vest đen chạy lên sâu khấu vây quanh Jisoo, Jaewon tay ôm chặt lấy cô, hoảng sợ đến mức run rẩy, gương mặt cắt không còn giọt máu.

"Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên !!!" Anh hét lên.

Jisoo nằm trong vòng tay anh, da và môi tái nhợt, đôi mắt khép chặt. Trên trán cô ướt nhẹp mồ hôi, Jaewon hoảng hốt hơn khi thấy người cô lạnh ngắt.

"Cố chịu nhé, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, đợi anh, đợi anh ...."

Jaewon bế xốc cô lên, chạy xuống sân khấu, lao ra khỏi đại sảnh của khách sạn. Mấy người bảo vệ của khách sạn tay cầm bộ đàm chạy theo anh.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Taehyung cùng với Boram vừa chạy lên sân khấu thì Jaewon đã mang Jisoo đi lướt qua rồi. Anh chỉ kịp nhìn thoáng qua cô, làn da xanh xao nhợt nhạt, gương mặt không còn chút sức sống ...

Trong phút chốc, sân khấu hình tròn không còn bóng người nào. Chỉ còn cây đàn violon đứt dây nằm chỏng chơ, lạnh ngắt, không ai màng đến.

Anh bỗng dưng cảm thấy bất an và hoảng sợ vô cùng ... Nếu, nếu như cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Nói rồi, anh lạnh lùng quay lưng bước ra khỏi khách sạn.

Một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy tay anh.

"Taehyung, anh định đi đâu ? Chúng ta còn có khách ..." Boram hoảng hốt nhìn anh.

Taehyung lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt anh lóe lên thứ ánh sáng giận dữ, anh gằn giọng.

"Mọi chuyện là do em gây ra đấy."

Anh giằng tay ra khỏi tay Boram, vừa bước thẳng ra khỏi khách sạn, tay vừa lấy điện thoại ra khỏi túi áo vest. Anh nói như hét vào điện thoại "Mang xe đến đón tôi!"

Khách sạn Palace hoa lệ bỗng dưng lạnh lẽo lạ thường, Boram đứng đó, cánh tay vừa bị anh hất ra chơi vơi giữa không trung. Đôi mắt ngân ngấn nước nhìn theo bóng anh rời khỏi.

Cô ... đã sai sao ?

Bệnh viện.

Somin cuống cuồng chạy vào đại sảnh bệnh viện, áo khoác không buồn mặc, giày dép không cần đi đúng đôi, cô lao đến hỏi cô gái lễ tân bệnh viện số phòng của Kim Jisoo như hét lên khiến tất thảy bệnh nhân và bác sĩ đều quay lại nhìn.

Hành lang bệnh viện trắng xóa. Somin sợ đến mức sắp khóc, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu phía cuối hành lang đóng im ỉm. Trước cửa phòng bệnh là mấy người đang đứng đó, trong đó có Jaewon, Yoonsik và Taehyung.

Quần áo Jaewon lôi thôi luộm thuộm, không còn ra dáng một thiếu gia hào hoa phong nhã thường ngày. Áo vest của anh vắt trên thành ghế, anh đứng chống tay vào cửa phòng bệnh, chờ đợi từng giây từng phút cánh cửa ấy mở ra. Yoonsik và Taehyung đứng ở một góc. Taehyung cúi mặt khiến mái tóc lòa xòa che mất biểu cảm trên gương mặt.

Somin bước đến.

Taehyung ngước lên nhìn cô, anh tiến đến, gương mặt có chút mệt mỏi.

"Đã lâu không gặp."

Somin nhìn Taehyung đầy ghét bỏ. Hôm nay anh là chú rể của người khác. Áo vest, carvat, comple ... Bông hoa cài trên ngực áo anh như đang nhìn cô cười khinh bỉ.

"Jisoo ..."

Taehyung chưa kịp nói dứt câu, Somin đã giơ cao tay, giáng xuống mặt Taehyung một cái tát thật mạnh !

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn hai người. Jaewon và Yoonsik kinh ngạc nhìn gương mặt Taehyung bị đánh đến mức lệch sang một bên.

"Anh không có tư cách gọi tên cậu ấy."

Somin gằn giọng, gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt đang trợn to lên kia lại ngân ngấn nước.

Taehyung nhìn cô, đôi mắt buồn sâu thẳm như nước biển, môi muốn mấp máy điều gì đó lại thôi.

Nhưng Somin không buông tha anh, suốt mấy ngày qua nhìn thấy Jisoo cố gắng gạt bỏ mọi đau thương để gắng gượng sống mạnh mẽ, giây phút này nhìn thấy Kim Taehyung vẫn có thể thản nhiên dùng vẻ ngoài hào nhoáng đó để sống tốt, hơn nữa lại còn sắp kết hôn với người con gái khác, nỗi thương cảm dành cho cô bạn ngay lập tức dâng lên thành đợt sóng phẫn nộ có thể ngay lập tức nhấn chìm anh.

"Anh còn đến đây làm gì ? Những gì anh gây ra cho cậu ấy vẫn chưa đủ hay sao ?"

Somin dùng cả hai tay đẩy ngã Taehyung, nhưng vì sức lực yếu ớt nên cô không thể làm anh ngã mà chỉ khiến anh lùi ra sau vài bước. Gương mặt anh không hề có chút biểu cảm nào, giây phút này anh đã quá mệt mỏi. Từng lời từng câu Somin nói ra đều như mũi dao găm vào tim anh, nhưng đáng nguyền rủa thay, những lời cô nói lại không sai một lời nào.

Anh đúng là không có tư cách ở bên cô, không có tư cách gọi tên cô, ngay cả việc đứng nhìn cô từ xa thôi, anh cũng không đủ tư cách.

"Jisoo, cậu ấy chưa từng biết yêu, anh có biết cậu ấy yêu anh nhiều như thế nào không ? Các thiếu gia nhà giàu như anh toàn là một lũ khốn kiếp ! Thà rằng ngay từ đầu anh đừng nên xuất hiện trước mắt cậu ấy, tại sao lại đến bên cậu ấy rồi lại làm cậu ấy đau khổ như vậy?"

Somin nói gần như hét lên. Yoonsik vội vàng lao đến giữ chặt lấy cô.

"Somin ! Em đừng kích động như thế, Jisoo đang nằm trong kia, cô ấy cần yên tĩnh, em như thế này chỉ khiến cho tình hình tồi tệ thêm thôi ! Hơn nữa, Taehyung cưới Boram cũng không phải vì anh ấy muốn thế mà !"

Nhắc đến tình hình của Jisoo, Somin cũng bình tĩnh được đôi chút. Đôi mắt phẫn nộ đỏ hoe, một dòng nước trong suốt tràn ra khóe mắt cô.

"Được, Thiếu gia Taehyung, cứ cho như là anh bị ép cưới Boram, cứ cho như là hai người không thể đến được với nhau là do số phận đi. Nhưng, anh có nhất thiết phải độc ác đến vậy không ? Anh gửi thiệp cưới mời Jisoo đến dự lễ đính hôn của anh và cô ta là có ý gì ? Đến bao giờ thì hai người mới buông tha cho cậu ấy ? Nhìn cậu ấy ra nông nỗi này anh có thấy hả hê không ?"

Một tia sáng lóe lên trong mắt Taehyung, anh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Somin.

"Sao cơ ? Em nói là ai mời Jisoo ?"

"Nếu như không phải là anh mời cậu ấy đến, tại sao đang bị ốm liệt giường, cậu ấy lại nhất quyết phải đến dự lễ đính hôn của hai người chứ ?"

Jaewon đang đứng dựa vào cánh cửa phòng bệnh, ngay lập tức lên tiếng.

"Somin, thực ra Taehyung là mời tôi, là do tôi ngỏ ý muốn mời thêm Jisoo ..."

Taehyung vốn dĩ cũng nghĩ rằng Jisoo đến dự lễ đính hôn của anh và Boram là do đi cùng Jaewon, chứ tuyệt nhiên không thể nào ...

Somin rút từ trong người ra một mảnh giấy hơi nhàu nát, ném thẳng vào người Taehyung.

Mảnh giấy màu tím nhạt rơi xuống đất, anh cúi xuống nhìn. Đó chính là tấm thiệp đính hôn của anh và Boram ngày hôm nay, tất cả các vị khách mời đến dự đều phải được nhân viên bảo vệ kiểm tra thiệp mời. Tấm thiệp này hơi rách một chút ở phần góc, nhưng vẫn nhìn thấy được tên của người được mời là Kim Jisoo.

"Nếu như không phải là anh mời cậu ấy, không lẽ cậu ấy tự đến nhà anh, tự xin tấm thiệp mời này, tự viết tên mình lên rồi đến dự cái lễ đính hôn chết tiệt đó sao ?"

Hành lang bệnh viện bỗng im lặng, một sự im lặng chết người.

Taehyung từ từ cúi xuống nhặt tấm thiệp lên. Nét chữ thanh mảnh được viết bằng bút máy nằm nghiêng nghiêng, đây không phải là chữ của anh.

"Tấm thiệp này không phải do anh viết."

"Không phải do anh viết ?" Somin bật cười, nét mỉa mai trong ý cười càng lúc càng đậm "Vậy chắc là do vị hôn thê của anh đã có ý tốt mời cậu ấy rồi. Phiền anh về chuyển lời tới chị ta giùm, Jisoo nhà tôi có rất nhiều chuyện phải lo, đừng có chuyện gì cũng làm phiền cậu ấy. Hơn nữa, chuyện giữa anh và cậu ấy đã kết thúc rồi, cậu ấy cũng không đáng để bị tổn hại bởi những chuyện liên quan đến anh nữa."

Câu nói của Somin vừa dứt, cánh cửa phòng bệnh liền mở ra. Jaewon vội vã chạy tới hỏi dồn dập.

"Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy thế nào rồi ?"

"Do nhiễm lạnh quá lâu nên trước đó đã bị sưng phổi, do không được uống thuốc và nghỉ ngơi tốt, lại làm việc quá sức nên tình trạng bệnh nặng thêm và còn bị suy nhược. Nhưng giờ không sao rồi, chỉ cần truyền nước và theo dõi khoảng một, hai ngày là có thể yên tâm xuất viện."

"Vậy giờ chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy không ?" Somin dồn dập hỏi.

"Được. Nhưng hãy giữ im lặng vì bệnh nhân còn yếu."

Jaewon và Somin cùng vào trong phòng đó với Jisoo. Bên ngoài hành lang chỉ còn Taehyung, Yoonsik và người của Kim Âu. Taehyung nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn vào tấm thiệp rách nát trên tay mình, thân người bất động như pho tượng, không biết đang nghĩ điều gì. Nếu như không có Yoonsik đẩy người anh và hỏi, có lẽ anh cứ đứng mãi như thế.

"Thiếu gia, anh có muốn vào thăm cô ấy không ?"

Taehyung im lặng một lát rồi trả lời. "Chắc cô ấy không muốn gặp tôi đâu. Đi, tôi còn có chuyện này muốn hỏi Boram cho rõ ràng."

Biệt thự nhà họ Kim.

"Kim Woojin, anh kiểm soát khách mời kiểu gì vậy ? Tại sao lại cho con bé đó đến dự lễ đính hôn của hai đứa nhỏ ? Lại còn gây chuyện như vậy, anh muốn làm tôi phải tức chết mới hài lòng đúng không ?"

Kim So Young vừa nghe người làm báo cáo về sự cố xảy ra trong lễ đính hôn, cùng với sự vắng mặt đột ngột của chú rể Taehyung đã ngay lập tức nổi giận lôi đình, bà bắt buộc phải kết thúc lễ đính hôn sớm, và người bà chọn để trút giận là chồng mình – chủ tịch Kim Woojin.

Kim Woojin từ đầu đến cuối đều không đến tham dự lễ đính hôn của con mình với lý do bận việc, ông ngồi trong phòng làm việc cùng đống tài liệu suốt cả buổi tối, ngay cả đến khi vợ mình mở cửa làm ầm lên mọi chuyện, ông cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Ông đã nghe qua câu chuyện này do người làm báo cáo, trong lòng lại càng thêm ngàn nỗi day dứt. Chuyện càng ngày càng đi quá xa, bắt nguồn từ hành động nông nổi của ông thời non trẻ để lại nghiệp chướng cho con mình sau này. Cả Taehyung, đứa con trai duy nhất của ông và cả cô bé ấy đều đáng thương. Ông bất lực nhìn lũ trẻ rơi vào vòng xoáy của chữ tình và chữ hiếu không thể thoát ra mà không biết phải làm thế nào để giúp chúng.

"Kim Woojin, nãy giờ anh có nghe tôi nói gì không đấy??"

Woojin thở dài, đang ngước lên định đáp lại lời vợ thì bên ngoài cánh cửa phòng làm việc vang lên tiếng nói vội vàng của cô người làm.

"Thiếu gia, thiếu gia, bà chủ có chuyện cần tìm cậu ... !"

So Young nghe thấy tiếng con trai về, ngọn lửa giận dữ trong lòng lại nổi lên phừng phừng, bà không thèm nói thêm lời nào với chồng, quay lưng mở bừng cửa đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa bật mở, bà ngay lập tức bắt gặp thằng con trai duy nhất của mình đã bước qua cửa phòng một đoạn, mặc cho cô người làm vẫn đi theo sau gọi với theo. Bà càng trở nên cáu giận hơn, giờ nó vì một đứa con gái thậm chí còn không coi lời của bà ra gì.

"Kim Taehyung, con đứng lại ngay cho mẹ !"

Taehyung dừng bước, anh nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt lấy tấm thiệp mời hồi nãy Somin đưa. Hôm nay đã có đủ những chuyện đau đầu đổ xuống đầu anh rồi, nếu như không nhanh tìm gặp Boram nói cho ra lẽ, có lẽ đầu anh sẽ nổ tung ra mất.

Nghĩ vậy, và chân anh lại tiếp tục bước.

"Kim Taehyung !" So Young không dám tin vào mắt mình "Giỏi thật, giờ con coi lời nói của mẹ như gió thoảng qua tai vậy đó hả?"

Bà bước nhanh đến trước mặt con trai "Nói !! Cuối buổi lễ đính hôn con đã đi đâu ?"

"Mẹ rõ ràng là biết rồi tại sao còn phải chất vấn con làm gì. Con mệt lắm, con xin phép về phòng."

"Con ...!" Bà So Young muốn phát hỏa với cậu con khó bảo "Con được lắm ! Con đã đính hôn với con gái nhà người ta rồi, lại còn vì một đứa con gái khác mà bỏ chạy giữa buổi lễ đính hôn như thế, bên gia đình người ta sẽ nghĩ như thế nào ?"

Taehyung tỏ thái độ không muốn nghe thêm lời nào nữa.

"Tại sao con không nghĩ đến Boram ? Giữa lễ đính hôn của nó mà chú rể lại đi mất tăm, một mình nó phải tươi cười đáp lại bao nhiêu câu hỏi của khách mời, họ đều hỏi con đã đi đâu. Taehyung, tại sao con lớn rồi nhưng làm gì cũng không có suy nghĩ như thế?"

"Vậy tại sao mẹ không hỏi Boram đã gây ra chuyện gì ?" Taehyung lạnh lùng nhìn mẹ "Chuyện gì cũng tự tiện quyết định, không biết nghĩ đến người khác. Chính cô ấy mới là người không có suy nghĩ."

So Young còn chưa hiểu chuyện gì, Taehyung đã bước qua khỏi người bà, trầm giọng. "Hôm nay con hơi mệt, có chuyện gì muốn trách mắng, mẹ để mai hãy nói."

Cánh cửa bật mở. Boram trong chiếc váy tay bồng màu đen ngồi thu mình ở bàn tiếp khách trong phòng Taehyung. Vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Taehyung bước vào, cô vội vã đứng dậy.

"Anh về rồi." Cô nhìn anh, cười gượng.

Anh chầm chậm bước vào, bàn tay phải càng lúc càng siết chặt mảnh giấy trong tay hơn.

"Jisoo ... Cô ấy có sao không?"

"Tại sao cô làm thế?" Taehyung đáp lại câu hỏi của Boram bằng một câu hỏi khác. Ngữ điệu lạnh lùng trong câu nói khiến cô lạnh toát hết sống lưng.

Anh từ từ đưa tấm thiệp cưới lên trước mặt Boram. "Đây là cái gì ?"

Cô nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trong tay anh, trong lòng bỗng dưng hoảng sợ tột độ.

"Đến khi nào cô mới thôi gây chuyện?" Taehyung nhíu mày "Tất cả những chuyện này, lễ đính hôn này, đều chưa làm cô hài lòng hay sao? Tại sao cô vẫn phải làm phiền cô ấy mới chịu được?"

Boram mím chặt môi, bàn tay giấu sau nếp váy siết chặt lại. Hai bên má đỏ bừng, nóng ran. Lần đầu tiên sau những lần cô gây chuyện để hại Jisoo và Taehyung, cô cảm thấy hổ thẹn với anh.

"Em xin lỗi..."

"Tôi và Jisoo đã rời xa nhau, tôi đã đồng ý đính hôn với cô, chuyện gì cũng làm theo ý cô cả rồi, tại sao cô còn phải làm như vậy ? Tại sao cô phải khiến cho tất cả mọi người xung quanh cô mệt mỏi như thế?" Taehyung nói rất nhỏ, dường như rất mệt mỏi bất lực, nhưng từng lời từng chữ Boram đều nghe rõ mồn một.

Đôi môi run rẩy, hai hàng nước mắt lăn xuống trên má cô. Là do cô không tự tin vào bản thân, là do cô hèn nhát, lo sợ một ngày Jisoo và Taehyung sẽ quay trở lại bên nhau. Vì suy cho cùng cô cũng là người hiểu rõ nhất, tình cảm anh dành cho cô mong manh như thế nào. Cô chỉ là muốn cho Jisoo nhìn thấy sự thật, mong rằng cô ấy sẽ vì thế mà thực sự từ bỏ anh. Thế nhưng chính Boram cũng không ngờ hành động của mình lại gây ra hậu quả lớn như vậy.

"Em xin lỗi ..." Boram cúi gằm mặt xuống "Là do em ... Là do em đã sai ... Là do em sợ sẽ mất anh ..."

Taehyung nhắm mắt lại. Mọi chuyện thành ra như thế này, cũng không phải là do lỗi của một mình Boram. Cũng là do anh năm lần bảy lượt đều để cho cô thấy anh không dứt khoát, vẫn luôn một lòng hướng về Jisoo. Anh im lặng một lúc, rồi hạ giọng nói.

"Từ bây giờ, tôi sẽ không gặp Jisoo nữa, cũng không còn quan hệ gì với cô ấy nữa ... " Anh từ từ mở mắt. "Vậy xin cô, từ bây giờ, cũng đừng tìm gặp cô ấy, đừng làm gì tổn hại đến cô ấy. Cô ấy đã đủ mệt mỏi lắm rồi."

Căn phòng hơi tối do chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn ngủ tỏa ra. Taehyung như pho tượng đã quá cũ kĩ, chầm chậm, đổ rạp xuống đất. Đầu gối anh đập xuống nền gạch, phát ra tiếng khiến Boram giật mình.

Anh đang quỳ trước mặt cô.

"Jang Boram, xin cô, đừng bao giờ làm tổn thương cô ấy nữa ! "

Boram đưa hai tay lên che miệng, vì quá kinh ngạc, cũng vì quá đau khổ. Thiếu gia ngạo mạn như anh, hai mươi hai năm chưa từng biết cầu xin ai cái gì, giờ phút này lại sẵn sàng quỳ xuống trước mặt cô, vì một người con gái khác. Nước mắt chảy tràn ra khỏi kẽ ngón tay, Boram không biết phải làm thế nào mới phải. Anh càng thế này, cô càng day dứt, càng đau khổ. Càng khiến cô hoảng sợ nhận ra, cho dù cô có làm như thế nào cũng không thể giữ anh ở bên mình, không thể khiến anh toàn tâm toàn ý yêu thương cô như cô mong muốn, càng không thể khiến anh dành cho cô tình yêu bằng được như Jisoo. Cô chỉ có thể âm thầm đợi anh tự nguyện hướng về cô, nếu như không có ngày đó, tất cả những gì cô có thể làm cũng chỉ là âm thầm chấp nhận.

"Anh ..." Boram nghẹn giọng "Anh thực sự có thể làm tất cả vì Kim Jisoo sao ?"

Taehyung khép mắt lại, dõng dạc trả lời. "Thực sự."

"Ngay cả việc ở bên em ?"

"Đúng vậy." Anh chầm chậm khẳng định.

Jang Boram bật cười qua làn nước mắt, nhưng tuyệt nhiên không phải nụ cười hạnh phúc, mà là nụ cười đau khổ, bất lực. Cô quẹt nước mắt, lảo đảo bước ra khỏi căn phòng. Chân cô dẫm lên tấm thiệp cưới có tên Jisoo đang rơi dưới đất.

Tất cả giống như một cơn mộng.

Tất cả chỉ là một cơn mộng.

Trời về đêm, khu vườn bao quanh căn biệt thự của nhà Kim Âu rơi vào tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro