CHO NÊN CẬU MUỐN ĐỐI ĐỊCH VỚI TÔI ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo đúng kế hoạch chương trình, 9 giờ đại hội bắt đầu, nhưng đến tận 8 giờ 50 mà vẫn còn có người lục đục đi vào. Jisoo đi ra ngoài đại sảnh xem, người đứng ở cửa kiểm tra vẫn còn đông nghịt.

Rề rà đến hơn 9 giờ 20, MC mới lên sân khấu thử micro.

Đèn hướng dẫn tắt, mọi người dồn hết sự chú ý về phía đám người đang nhốn nháo đằng trước. Jisoo nhìn sang, chỉ thấy mấy khách VIP đang được nhân viên dẫn đường đưa vào vị trí. Cô vừa liếc mắt đã thấy Dong Min và Minhyuk ở chính giữa. Hai người đều mặc vest, Dong Min ngồi vào chỗ trước, Minhyuk lập tức theo sau, không biết rỉ tai nói gì đó với MC vừa đi xuống sân khấu.

Trên sân khấu có người đang đọc diễn văn khai mạc, ánh đèn rọi sáng rực không thấy rõ đường nét khuôn mặt.

Jisoo cách quầy lễ tân khá xa, cô nhìn một vòng, phát hiện vị trí ngồi của khách mời trong đại hội được sắp xếp rất khéo léo. Toàn hội trường chia làm ba phần. Đầu tiên là hai hàng ghế dành cho khách VIP. Nằm giữa là hàng ghế của những người trong giới truyền thông và các đại biểu thuộc công ty lớn, nhân số không nhiều lắm. Phía sau là hằng hà các công ty vừa và nhỏ, nhân số đông đảo, phần lớn là thanh niên trẻ ngoài hai mươi tuổi, trên mặt mỗi người đều tràn ngập niềm hăng hái và nhiệt huyết.

Cô gái bên cạnh Jisoo chủ động bắt chuyện với cô, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chào chị..."

Jisoo quay đầu, cô ấy khá gầy, mặt vẫn còn ngây thơ, trông giống sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Cô ấy ngại ngùng lấy một tấm danh thiếp từ túi ra.

Công ty Trách nhiệm hữu hạn Khoa học Công nghệ Internet Blockberry. Vivi - Chuyên viên phát triển kinh doanh.

"Chào chị..." Vivi chào cô lần nữa.

Cô nói: "Tôi không có danh thiếp."

"À à, vậy xin hỏi chị làm nghề gì ạ?"

Cô nghĩ ngợi: "Lập trình viên."

Vivi mắt sáng rỡ, sau đó trò chuyện với Jisoo về tình trạng công ty mình, rồi còn đưa ứng dụng trên điện thoại di động của họ làm cho cô xem. Tên ứng dụng là "Junki Làm Thêm" có chức năng tìm kiếm công việc làm thêm giúp sinh viên đại học.

"Chị là lập trình viên à, vậy xin hỏi chị cảm thấy ứng dụng của chúng tôi còn có thể phát triển thêm điều gì nữa không?" Cô ấy khe khẽ hỏi.

Jisoo cầm điện thoai di động của cô ấy, xem xét vài phút mới nói: "Có thể phát triển thêm một vài chức năng khác nữa, bây giờ chỉ đơn giản là giới thiệu công việc và cách liên lạc, sau này còn có thể thêm phần đánh giá công việc vào."

"Ừ nhỉ..."

"Hiện tại ứng dụng chỉ giúp ta tìm việc làm, sau này có thể thêm vào chức năng đề cử thông minh dựa vào ưu điểm, sở trường của người dùng. Kho số liệu của máy chủ phía công ty cô có lưu lại lịch sử tìm kiếm của người dùng không?"

"Hả?"

Vivi nghe đến sửng sốt, khẩn trương nói: "Không có."

Jisoo: "Vậy hơi lãng phí, số liệu thực tế mới là tài nguyên quý giá. Cô phải hiểu rõ nhu cầu của từng người dùng trong thời gian ngắn nhất mới được."

"Thật xin lỗi." Thế mà Vivi từ từ cúi đầu, nói xin lỗi.

Jisoo hoàn hồn, ngại ngùng nói: "Không sao, cứ từ từ hoàn thiện là được, ý tưởng ban đầu của ứng dụng này rất hay, phân tích nhu cầu thị trường cũng rất đầy đủ."

Cuối cùng Vivi khôi phục lại tinh thần, cô ấy cười nói với cô: "Chị cừ quá, giỏi hơn lập trình viên của công ty em nhiều."

Jisoo nói: "Công ty của cô có bao nhiêu lập trình viên?"

"Một."

"..."

Vivi lại đỏ mặt: "Công ty của em tổng cộng có bảy người."

Jisoo: "Vậy Junki là ai?"

Vivi: "Là bạn trai em, chính là lập trình viên ấy ạ."

Cô cười rộ, Vivi càng đỏ mặt nói: "Bọn em mới tốt nghiệp đại học, anh ấy muốn gây dựng sự nghiệp nên em liền theo anh ấy."

Cô gật đầu: "Rất tốt."

Môi Vivi cong cong: "Lúc mới bắt đầu vô cùng khó khăn, có điều bây giờ cũng bước vào quỹ đạo, người đăng ký sử dụng ứng dụng của bọn em đã hơn ba nghìn rồi, tuần trước còn có công ty quảng cáo liên lạc với bọn em nữa."

Jisoo: "Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội."

Bên cạnh bỗng xuất hiện một cái đầu, Jisoo giật mình, sau đó nhận ra là một người khom người xuống quá sâu thôi. Cô ngồi ở vị trí ngoài rìa, người này cầm một chồng danh thiếp lớn trong tay, khom lưng đưa cho từng người một. Tuổi tác anh ta cũng không lớn, còn có vẻ ngại ngùng hơn cả Vivi, ăn nói nhát gừng, ngay cả tên công ty cũng nói không rõ.

"... Cô là lập trình viên à? Công ty của chúng tôi đang tuyển lập trình viên đấy." Anh ta nhỏ giọng.

Cô nhìn danh thiếp, công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Wanner, Hong Seungmin - Giám đốc mỹ thuật.

Jisoo nói: "Ngay cả giám đốc mỹ thuật của công ty như anh cũng phải ra ngoài tuyển người sao?"

Anh ta đỏ mặt: "Nhân, nhân viên không đủ..."

Khách mời phát biểu khai mạc trên sân khấu là lãnh đạo văn phòng truyền thông mạng của quốc gia. Sau khi ông ta nói dài dòng một hồi, MC lên sân khấu tổng kết, rồi lại mời vị lãnh đạo kế tiếp lên phát biểu.

Dưới sân khấu hoàn toàn chẳng có ai nghe. Nghề này là vậy, mọi người chỉ thích nội dung cụ thể, đám thanh niên không thích quy củ cổ lỗ. Tất cả đều giống như Vivi và Seungmin, thà rằng tranh thủ thời gian phát danh thiếp của công ty còn hơn.

Đây là một thời đại rất tuyệt diệu. Ngày xưa nếu muốn thành lập công ty, nào là tài chính, PR, giao thiệp... gom bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng hiện giờ, một nghìn người trong hội trường phải có ít nhất tám trăm người là dưới hai mươi lăm tuổi, mỗi người họ đều tràn đầy lòng tin vào tương lai.

Tuy không phải tất cả mọi người đều có thể đi đến đích, nhưng ít ra thời đại này đều cho họ một cơ hội. Bất kể ba người, hai người, thậm chí là một người, họ chỉ cần nắm chắc thời cơ, bắt kịp trào lưu thì dù chỉ một sản phẩm thôi cũng đủ nâng người ta lên đến tận mây xanh, hùng cứ một phương rồi.

Một chàng trai đi ngang qua cô. Áo đen, quần đen, dáng vẻ phóng khoáng. Vóc dáng anh ta cao ráo, bước đi hơi khòm, trông có vẻ lười nhác.

Lãnh đạo trên sân khấu lại đi xuống, lúc này đến lượt đại biểu công ty lên phát biểu, công ty đầu tiên là Singular.

Minhyuk làm người đại diện phát ngôn cho công ty, nhận được nhiều sự chú ý hơn hai người mang danh lãnh đạo trước đó nhiều. Hắn dõng dạc giới thiệu về công ty mình, liệt kê những thành quả Singular đã đạt được cũng như phương hướng phát triển trong tương lai, bày tỏ công ty có khát vọng kéo cả ngành công nghệ lên đỉnh phồn vinh.

Dáng vẻ hắn phấn chấn và bóng lưng thờ ơ vừa đi ngang qua kia tạo nên hình ảnh đối lập rõ rệt.

"Đây là thời đại phồn thịnh cũng là thời đại ước mơ, những anh hùng giong buồm ra biển, đón gió lướt sóng, khát vọng chứng minh tất cả bằng thực lực của mình."

Jisoo hít một hơi thật sâu.

Không chỉ là người phía sau không nghe phát biểu mà ngay cả Dong Min ngồi hàng đầu tiên cũng giả điếc với bài phát biểu của Minhyuk. Anh ta nhắm mắt lại, ngón tay đặt lên huyệt thái dương, xoa dịu cơn mệt mỏi.

Nhân viên hướng dẫn hai bên đang thư thả bàn về trò chơi mới nhất vừa ra mắt thì một bóng dáng đen như mực thoáng qua trước mặt.

Taehyung ung dung đi đến khu khách VIP như nhà mình, ngồi xuống vị trí  khách VIP được mời lên sân khấu phát biểu.

Lúc này nhân viên mới cuống quýt ngăn cản.

Ngay khoảnh khắc anh vừa ngồi xuống, Dong Min liền chậm rãi mở mắt ra, anh ta không quay đầu lại, chỉ nhìn qua khóe mắt đã đủ biết được người đến là ai.

Nhân viên hướng dẫn đi đến, nhỏ giọng nói với Taehyung: "Thưa anh... xin hỏi anh có thiệp mời VIP không ạ?"

Anh liếc nhìn người nhân viên, ánh mắt không ôn hòa chút nào. Cậu nhân viên trẻ tuổi bị anh nhìn đến mức sợ sệt: "Thưa anh, nếu không có thiệp mời..."

"Tôi biết anh ấy." Dong Min thản nhiên nói.

Cậu nhân viên sửng sốt: "Ồ, vậy được ạ."

Cậu ta rời đi, hai người đàn ông ngồi ở đấy cũng không ai nói chuyện với ai. Cả hội trường chỉ có ánh đèn sáng rực trên sân khấu, những nơi khác đều được chiếu ánh đèn màu xanh tím mờ tối, không khí càng trở nên trầm trọng.

Taehyung vô cảm nhìn người phát biểu trên sân khấu. Theo từng lời phát biểu của Minhyuk, màn ảnh lớn trên sân khấu chiếu đoạn phim quảng cáo trò chơi mới của công ty Singular. Theo tốc độ phát hành này, ít nhất Singular sẽ có lượng tải về cao nhất trong hai quý tiếp theo.

"Tôi hỏi lại một lần nữa." Anh khẽ nói.

Dong Min lạnh lùng nhìn phía trước: "Cậu hỏi mấy lần đi nữa thì đáp án đều như nhau cả thôi."

Taehyung im lặng, dường như còn đang cho anh ta thời gian suy nghĩ. Vẻ mặt Dong Min càng lúc càng lạnh, anh ta quay đầu lại, không nhịn được giễu cợt anh: "Trước kia cậu đâu có như vậy, sao bị giam mấy năm mà đã trở nên tình cảm thế. Cậu đừng làm tôi sợ nhé."

Taehyung cũng quay đầu, gương mặt thoáng mang nét cười rất nhẹ, ẩn chứa vẻ lạnh lẽo và khinh khỉnh.

"Cho nên cậu muốn đối nghịch với tôi à?"

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Taehyung, dây thần kinh nơi xương thái dương trái của Dong Min liền căng ra, đau nhức như thể có người lấy kim tiêm đâm vào với tốc độ cực nhanh, mắt trái cũng nóng lên theo.

"Cậu phải nghĩ cho kỹ đi." Giọng anh thong thả như đang nói chiếc ghế đang ngồi êm cỡ nào vậy.

Anh ta vô thức nhớ lại trước đây. Ánh mắt Taehyung ngày xưa cũng như vậy, không bao giờ né tránh, luôn nhìn thẳng tất cả. Tuy khi đó anh mới chỉ là sinh viên, mang theo mấy tay mơ khoa công nghệ thông tin, nhưng dự án lớn cỡ nào cũng dám nhận. Bây giờ anh cũng không quan tâm đến mình đã là một người bỏ nghề sáu năm, cô độc một mình, công ty lớn cỡ nào cũng dám kình.

Dạ dày Dong Min cuồn cuộn như dời sông lấp biển.

Sao Taehyung lại tự tin đến vậy?

"Ồ, ai thế kia?"

Lúc Dong Min và Taehyung đang nói chuyện, Minhyuk đã kết thúc bài phát biểu. Khi nãy ở trên sân khấu, hắn đã chú ý thấy Taehyung đến, lúc đó giọng hắn thoáng chốc run lên, rồi lại lập tức điều chỉnh lại. Nhưng dù chỉ phút chốc như thế vẫn khiến hắn nảy sinh bất mãn, nhất định phải đến xử lý kẻ làm tâm tình hắn dao động kia.

"Nhân viên đi đâu hết rồi, ai cũng có thể tùy tiện cho vào đây được à?" Anh ta nhìn sang bên cạnh.

Cậu nhân viên lại phát hiện ra chuyện không ổn, vội vàng đến giải thích. Nhưng Minhyuk hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội cất lời liền mắng xối xả. Cậu nhân viên không chen được câu nào, đành yên lặng chịu đựng.

Đáng tiếc dù bên kia có ầm ĩ cỡ nào, Taehyung và Dong Min đều không để ý đến.

Dong Min không chịu nổi cơn nhức đầu, trầm giọng nói: "Cậu đi đi."

Taehyung không hề nhúc nhích, dường như đang tính toán gì đó, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Dong Min, đây là lần cuối cùng tôi tìm cậu, thôi thì tôi nói thẳng vậy."

Mí mắt anh ta lại giần giật, gằn giọng nói: "Cậu đi nhanh đi."

Nhưng anh ta không ra lệnh được cho Taehyung, từ trước cũng thế mà nay cũng vậy, anh ta chưa bao giờ có thể ra lệnh cho Taehyung được.

Trong lúc vô tình ngước mắt, anh ta hoảng sợ phát hiện, lần này trong ánh mắt của anh thật sự có "tình cảm" rồi. Trong đầu anh ta bất chợt vang vọng lời Jisoo nói - Cậu hoàn toàn không hiểu anh ấy, Taehyung hung hãn nhưng không tuyệt tình.

Giọng Taehyung khe khẽ, cố ép mình bỏ hết tất cả, nói với anh ta: "Dong Min, cậu đuổi hắn cút đi, công ty này tôi sẽ cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro