115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

115.

"Nghỉ ngơi trước đã, không cần gấp gáp."

Lam Vong Cơ cầm lấy tay người đã ngồi dưới đèn lâu đến mức cứng ngắc. Ngụy Vô Tiện cầm trong tay một con dao khắc nhỏ, nheo mắt lại nói:

"Ngươi cứ ngủ trước đi. Ta đã nhận lời với Kim Lăng là giúp nó sửa xong."

Lam Vong Cơ nhìn một bàn đồ vật mà hắn bày ra, nói:

"Linh khí đã hao hết, sửa như thế nào được?"

"Không tu bổ được thì đành dùng linh khí của ta thôi, dùng được mà, không phải bây giờ ta đã có Kim đan rồi sao."

Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện ngưng lại một khắc, có chút bất đắc dĩ cười nói:

"Sửa không được cũng phải sửa, ta đã nhận lời với nó rồi..."

Hắn dừng lại, thấp giọng nói:

"Mà linh khí bị hao hết cũng là do lỗi của ta."

Lam Vong Cơ đặc biệt nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói:

"Ngươi không cần tự trách."

Ngụy Vô Tiện liếc y một cái, nói:

"Sao lại nói thế?"

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, đáp:

"Nếu ngươi không dời vết ác trớ đi, linh khí của Giang cô nương cũng vì giúp Kim Lăng ngăn cản ác rủa mà hao hết. Lúc ngươi chuyển dời nó, linh khí cũng có thể lựa chọn bám vào trên người ai."

Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Vạn vật đều có linh. Huống chi là người, ai mà không có tình cảm."

Ngụy Vô Tiện đem con dao nhỏ đặt xuống, bật cười một tiếng, đưa tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ:

"Hàm Quang Quân, bản lĩnh nói chuyện của ngươi ngày càng tăng rồi đó. Ta nghe cũng thấy hợp tình hợp lý, không thể phản bác nha."

Lam Vong Cơ túm lấy cái tay không thành thật của hắn, nói:

"Cũng không hẳn."

Ánh mắt nhạt màu khẽ lướt qua một cái chuông bạc nhỏ đang nằm cạnh một đống dao khắc chồng chất lên nhau, nhìn quen mắt cực kỳ, y hỏi:

"Đây là..."

Ngụy Vô Tiện nhìn theo ánh mắt y:

"À, vật này là ta làm, sau khi sửa xong cái chuông ngọc sẽ đưa cả hai cho Kim Lăng."

Hắn mỉm cười:

"Ta còn nợ nó một món lễ vật, đã nợ rất lâu rồi."

Lam Vong Cơ lẳng lặng ngồi một bên, nhìn Ngụy Vô Tiện ngồi dưới đèn chăm chú điêu khắc hoa văn sen chín cánh. Giữa hai đầu lông mày là một vẻ nghiêm túc cực kỳ giống với lần đầu tiên cho y xem cái chuông bạc kia. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện khẽ lên tiếng:

"Lam Trạm."

Lam Vong Cơ: "Sao?"

Ngụy Vô Tiện cẩn thận lựa lời rồi mới trầm thấp nói:

"Mặc dù giữa chúng ta không cần phải nói hai chữ này, nhưng mà ta vẫn rất muốn cảm ơn ngươi."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

"Không phải vì chuyện gì khác, chỉ là vì ngươi đã khiến ta trong khoảng thời gian kia cực kỳ vui vẻ. Làm rất nhiều chuyện... trước kia ta chưa từng nghĩ tới."

Hắn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, chỉ tay lên trán mình, cười nói:

"Cho dù là mộng hay thực, những chuyện đó đều sẽ khắc sâu trong tâm trí ta."

"Những chuyện ấy, khiến ta mỗi lần nhớ lại, những ngày tháng trước kia cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ nữa."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

"Khi đó ta không hiểu rõ được tâm ý của ngươi, luôn cảm thấy ngươi là cố ý nhắm vào ta, muốn bắt ta đem về Cô Tô giam lại. Mà tính tình của ngươi cũng thật cứng nhắc, mỗi lần chạm mặt đều phải làm ầm lên một trận, nháo đến kinh thiên động địa, thỉnh thoảng còn đánh nhau." Ngụy Vô Tiện nhớ lại, không tránh khỏi cảm thấy buồn cười: "Trước khi nhập mộng ta cũng đã từng nghĩ qua, nếu lúc ấy ta hiểu chuyện một chút, cùng đi với ngươi thì mọi chuyện sẽ thế nào."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Sẽ như thế nào?"

"Có lẽ sẽ trải qua một quãng thời gian vui vẻ." Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi thật sâu, nhéo nhéo mi tâm nói: "Nhưng có nhiều chuyện khó mà sửa đổi. Giống như lúc trước ta nghĩ không thông, không thể làm được bất kỳ chuyện gì. Nhưng thật sự rất nhiều chuyện xảy ra, ta cũng không dám chắc ở thời điểm đó ta có thể buông xuống tất cả, vô ưu vô lo tiêu diêu tự tại cùng ngươi ở một chỗ hay không."

Lam Vong Cơ gật đầu, nói:

"Ta muốn mang ngươi về Cô Tô thật sự là vô cùng ấu trĩ... Ngươi cũng sẽ không vui vẻ."

Ngụy Vô Tiện cười nhạo một tiếng, nói:

"Hai chúng ta không phải là kẻ tám lạng người nửa cân sao. Khi đó ta còn nghĩ mình có thể bảo hộ những người nhà họ Ôn kia suốt đời đấy."

Hai người nói chuyện với nhau, không hẹn mà gặp cùng nhau kiểm điểm lại những việc cùng bản thân mình trong quá khứ, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như thể đang nói đến chuyện gì đó chẳng hề quan trọng. Chỉ là trong đêm dưới đèn tâm sự, lại giống như xuyên qua năm tháng, những lời đàm luận sẽ thành kinh nghiệm trong cuộc sống, trở thành đề tài nói chuyện lúc về già. Lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện chợt vỗ đùi cười ha hả:

"Sau đó ta nghĩ tới nghĩ lui mới nhận ra tại sao ta phải lo nghĩ nhiều như vậy làm gì. Không phải bây giờ ta đã ở cạnh ngươi rồi sao, như vậy là đủ rồi."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

"Lam Trạm ngươi biết không..." Ngụy Vô Tiện như nhớ ra chuyện gì đó vô cùng thú vị, cười đến nghiêng ngả: "Lúc đó ta còn nói với sư tỷ rằng ta không muốn thích một người gì gì đó. Đây không phải là tự mình bê đá đập chân mình sao."

Lam Vong Cơ đem hắn đang cười đến ngồi cũng không vững bế lên, đi đến bên giường, bất đắc dĩ nói:

"Đừng nghịch nữa, nghỉ ngơi đi."

Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ Lam Vong Cơ cười cười, đem y đè ngã trên giường, mềm mại hôn lên cánh môi nhạt màu của y:

"Kết quả thì sao, hiện tại không phải là bị trói chặt, muốn chạy cũng không thoát sao."

Lam Vong Cơ ôm lấy eo hắn, thanh âm trầm thấp từ tính:

"Ta cũng vậy."

Đầu ngón tay của Ngụy Vô Tiện mơn trớn trên bờ môi y, cười nói:

"Thật sự thích ta đến vậy sao Hàm Quang Quân."

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn đang mỉm cười, nghiêm túc nói:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện yêu thương hôn lên môi y, cười nói:

"Ôi được rồi, ta thừa nhận, thật ra ta cũng thích ngươi... cực kỳ thích."

Cảm giác môi răng triền miên cực kỳ thoải mái. Trải qua một phen khổ sở, sau tất cả mọi chuyện vẫn có thể ôm lấy người trong ngực mà ôn nhu quấn quýt, đương nhiên là phải thống khoái mà làm một trận. Nam nhân đối với người mình thích thì chỉ cần hôn một cái cũng có thể lập tức nổi hứng, mà Ngụy Vô Tiện đối với dung nhan tuấn mỹ bức người của đạo lữ nhà mình luôn luôn không có sức chống cự. Tuy Ngụy Vô Tiện là người khơi mào, nhưng lại không chống lại nổi sức mạnh của đối phương, đành phải buông tay đầu hàng. Chính mình cướp sắc không được, ngược lại còn bị người ta ăn sạch sẽ.

Lam Vong Cơ vốn là còn lo lắng thân thể hắn chưa kịp thích ứng, cho nên buổi sáng cũng chỉ đơn giản là giúp hắn giải quyết qua loa một chút. Ai ngờ cái người này vừa mới sinh long hoạt hổ liền bắt đầu hết hôn lại nói, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ toàn những thứ khiến người ta chỉ nghe thôi cũng mặt đỏ tai hồng. Ngụy Vô Tiện không ngừng nói gì mà không sao cả, cứ tiến vào đi, sau đó rên rỉ một tiếng trầm thấp, đem cự vật kia nuốt đến tận gốc. Hai người sớm đã điên loan đảo phượng nhiều năm, thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng hòa hợp. Ngụy Vô Tiện ngồi trên người Lam Vong Cơ, vòng eo không ngừng nâng lên hạ xuống, tiếng rên rỉ nỉ non không ngừng trào ra từ cổ họng. Hai tay hắn túm chặt lấy vai Lam Vong Cơ làm điểm tựa, càng làm càng hăng, nước mắt trào ra khỏi khóe mi đỏ ửng. Lam Vong Cơ hôn lên cần cổ trắng nõn của hắn, túm lấy cái eo thon gọn rồi mạnh mẽ thúc lên vài cái, đỉnh đến mức người bên trên không ngừng run rẩy, "a" một tiếng thở dốc mà hôn lấy bờ môi y, nhu nhuyễn nức nở lấy lòng:

"Ca ca tốt... nhẹ một chút..."

Ván giường theo động tác dữ dội mà vang lên từng tiếng kẽo kẹt, một bên màn lụa buông xuống, khéo léo cản lại ánh nến, che đi một cảnh dâm mỹ xuân sắc vô biên.

"Hàm Quang Quân, ta chợt nhớ đến một chuyện..."

Nơi nào đó đang mút lấy tính khí bỗng nhiên siết chặt lại, cảm giác mềm mại ẩm ướt khiến hơi thở của Lam Vong Cơ có chút ngưng trệ. Y ngước mắt nhìn lên, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng, đưa tay gãi gãi cằm mình, dáng vẻ muốn hôn nhưng lại cố tình không hôn.

"Ta ở trong mộng... thật sự là uống một bình giấm lớn nha."

Toàn thân Lam Vong Cơ cứng đờ, giống như là đối với chuyện này không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Dù sao y cũng không thể nói rõ mọi việc, lại không thể nói với người đã thực sự xem bản thân là "Ngụy Vô Tiện" ở thời điểm đó rằng mình ở đã có đạo lữ, tuy rằng là bên ngoài mộng, lại còn ở tương lai.

"Ta..." Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve cánh môi hắn, chân thành nói: "Ta cũng không cố ý."

Ngụy Vô Tiện bật cười một tiếng, tràng đạo đang bao bọc tính khí kia cũng theo động tác của hắn mà co rút một trận, mút chặt đến mức da đầu Lam Vong Cơ cũng tê dại theo, hơi thở lại càng nặng nề hơn.

"Được, vậy thì mời Hàm Quang Quân hảo hảo đền bù cho ta đi."

Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, đầu ngón tay luồn vào mái tóc đen dài, nghiêm túc nói. Lam Vong Cơ hôn lên môi hắn, thanh âm thật thấp:

"Đền bù như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nhẹ điểm lên chóp mũi y một cái, đem trán tựa trán, trong lời nói có vẻ uy hiếp lại tràn ngập ý cười:

"Cả một đời này, ngươi bị trói chặt bên cạnh ta. Có sợ hay không?"

Từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo xuống dải lụa nhỏ ở bên, màn trướng vốn chỉ buông một nửa liền mềm mại rũ xuống, khiến cho tấm đệm trắng tinh trên giường như phản chiếu ánh lửa diễm lệ. Mắt cá chân nhỏ gầy bị kéo vào bên trong, chỉ còn lộ ra mấy đầu ngón chân hồng nhuận đang co lại. Một tiếng cười trầm thấp từ tính thật nhẹ vang lên, nét cười như sương tuyết trong nắng mai chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại khiến Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người. Lam Vong Cơ bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh trước mặt, từng chữ từng chữ kiên định vô cùng:

"Chưa từng sợ."

_____ CHÍNH VĂN HOÀN_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro