Chương 10: Nghe Lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Nghe Lén


Ngụy Vô Tiện gần đây phát hiện các linh tỷ tỷ có cái sở thích mới: là đi rình dưa Lam Gia, hoặc nói là, đi đào bí ẩn của Lam Gia. Nguyên nhân gây ra chuyện này là trong một lần linh tỷ tỷ Yêu Yêu đi dạo, vô tình phát hiện gián điệp giấu trong Lam Gia đang truyền tin tức ra bên ngoài.


Các linh tỷ tỷ đã coi Vân Thâm Bất Tri Xứ là nhà của Tiện Tiện, cho nên Lam Gia là phải an toàn. Bằng không tới lúc Tiện Tiện sinh nở ra cái chuyện gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ?


Cho nên... tra! Phải tra toàn cái Lam Gia từ trên xuống dưới. Sau đó, mức độ nhiệt tình của chúng linh tỷ tỷ tăng vọt như chưa từng có. Mọi người trong Lam Gia đều bị các nàng tra rành mạch. Từ Lam Khải Nhân trên cao, tới đứa nhỏ của gia phó dưới thấp.


Mỗi người thích cái gì, ghét cái gì, có cái ham mê bất lương, linh tinh gì đó, đã làm chuyện gì. Tất cả đều bị tra tới nhất thanh nhị sở (*).


(*: rõ như ban ngày)


Ngụy Vô Tiện ở trong không gian chép tài liệu xuống thành mấy quyển dày. Đương nhiên, như vậy không phải không có lợi. Phát hiện ra được mấy tên gián điệp nằm vùng ở Lam Gia. Những người này phần lớn là Kim Thị phái tới. Gia tộc khác cũng có mấy người.


Mà gián điệp của Kim Thị cơ bản đều được Lam Hi Thần đề bạt, trọng dụng. Chuyện này làm cho Ngụy Vô Tiện khó hiểu vô cùng. Cho đến một lần Kim Quang Dao đến Vân Thâm Bất Tri Xứ làm khách, Ngụy Vô Tiện mới nhìn ra Lam Hi Thần hãm hại chính nhà y như thế nào.


Ngụy Vô Tiện đem theo một đống lớn chứng cứ lặng lẽ đi tìm Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân đọc đống tư liệu đó xong, tức giận đến đương trường phát hỏa.


Sau đó, Lam Hi Thần bị Lam Khải Nhân gọi tới, bị ập một trận mắng nhiếc thẳng vào mặt. Cho đến khi nhìn đống chứng cứ, sắc mặt Lam Hi Thần mới tái nhợt, nhìn Ngụy Vô Tiện: "Em dâu, những thứ này đều là thật sao?"


"Huynh trưởng, kỳ thật ta cũng không muốn nói nghĩa đệ của huynh là kẻ bụng dạ khó lường. Nhưng sự thật chính là như vậy. Đúng rồi. Còn có chuyện ta quên nói. Kim Quang Dao từng lẻn vào Cấm Thư Thất của Lam Thị, còn xé một trang sách mang đi. Sách kia tên là Loạn Phách Sao."


"Lam Hi Thần!" Lam Khải Nhân hung tợn vỗ bàn đánh bốp: "Ngươi phạm cái gì? Vì sao Kim Quang Dao có thể đi vào Cấm Thư Thất?"


Sắc mặt Lam Hi Thần càng khó nhìn: "Con... con cho hắn ngọc lệnh thông hành của Lam Thị, quyền hạn ngang hàng với Vong Cơ."


Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Huynh trưởng, ngươi hồ đồ sao? Huynh đệ ruột thịt còn phải tị hiềm. Ngươi đây chẳng phải là đưa sự an nguy của Lam Thị vào trong tay người khác sao? Nhiếp tông chủ là đại ca ngươi. Sao hắn không tới tìm ngươi đòi ngọc lệnh?"


Ngụy Vô Tiện thở dài: "Lam Gia chúng ta trong mắt người khác là trong suốt. Bất cứ cái chuyện gì đều bị báo cho ai đó. Nếu như người này nổi lòng xấu, Lam Gia nguy rồi!"


Thần sắc Lam Khải Nhân cổ quái trong một chớp mắt, nghĩ nghĩ, vẫn là trực tiếp hỏi ra miệng: "Di Linh, việc này ngươi làm thế nào biết được?"


Ngụy Vô Tiện búng tay cái tóc. Một đám chim sẻ liền bay lại, líu ríu chen chúc trên cửa sổ, nhìn vào bên trong. Bọn nó nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đều rất hưng phấn, rồi lại thành thật đứng yên trên cửa sổ, không dám bay vào.


"Ta có một pháp môn ngự thú gia truyền. Muốn biết cái tin tức gì rất dễ dàng. Thúc phụ, xin người thông cảm. Về sau, Vân Thâm Bất Tri Xứ là nhà của Di Linh. Ta phải cam đoan là nhà mình an toàn. Đợi cho tới lúc ta sinh nở, nếu là..."


Chưa nói xong, Lam Khải Nhân đã hiểu, phất tay tỏ vẻ thông cảm. Lam Khải Nhân trừng mắt liếc cháu lớn không tranh kia của ông.


"Di Linh, thúc phụ không trách ngươi. Ngươi là đứa nhỏ hiểu chuyện. Ngươi có thể coi Vân Thâm Bất Tri Xứ là nhà của mình, đây là chuyện tốt. Ngươi vì Lam Gia nối dõi tông đường mà vất vả. Nhưng mà Vong Cơ cái đứa nhỏ này có điều ngốc nghếch, mong ngươi thông cảm cho hắn. Một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra ngươi thật tốt."


Lam Hi Thần cũng không phải kẻ ngốc. Đã biết trong nhà có chuột, chắc chắn không ngây ngốc để cho người đâm thủng đế. Mỗi một tin tức truyền ra đều bị y nghiêm cẩn khống chế. Thứ muốn cho người khác biết mới để cho họ biết, không muốn cho người biết, liền truyền ra tin giả.


Lam Khải Nhân phát hiện Di Linh đứa nhỏ này rất có khả năng, cho nên thường xuyên dẫn theo bên người dạy bảo. Nàng hiện tại tuy không phải là chủ mẫu Lam Gia, nhưng cũng là Lam Nhị phu nhân. Địa vị tự nhiên là bất đồng. Có chút đồ vật thế gia, nàng trước kia là tán tu, khẳng định là không hiểu.


Lam Khải Nhân còn cố ý dặn dò Thất trưởng lão dụng tâm dạy bảo Di Linh. Ngụy Vô Tiện cũng là lớn lên trong thế gia. Nhưng mà y hoàn toàn không biết mấy thứ cong cong quấn quấn này đó. Thậm chí ngay cả chuyện đệ tử thế gia hàng tháng đều được phát tiền tiêu cũng không biết.


Y hiện tại là Lam Nhị phu nhân. Tiền tiêu hàng tháng ngang Lam Vong Cơ. Còn bởi vì mang thai mà tiền của y còn nhiều hơn phân nửa.


Lúc đầu y còn tưởng rằng đãi ngộ này chỉ có dòng chính mới có. Sau đó hỏi mới biết là mỗi người đều có. Vị u già săn sóc y cũng có. Tư Truy, Cảnh Nghi cũng có tiền tiêu hằng tháng.


Y phát minh ra ít phù chú. Lam Thị cũng phát phần thưởng xa xỉ. Hơn nữa, còn viết vào ký lục cống hiến gia tộc, làm cho mọi người nhớ kỹ đó là công lao của y.


Cuộc sống ở Lam gia hoàn toàn đánh vỡ nhận tri mười mấy năm qua của Ngụy Vô Tiện. Mỗi một ngày, y đều hoài nghi cuộc đời mình, đồng thời tự hỏi lúc trước y ở Giang Gia là sống thành cái dạng gì.


Giang thúc thúc đến tột cùng coi y là cái gì? Nói là đại đệ tử. Một lại hoàn toàn không có lễ bái sư. Hai không viết tên lên gia phả. Y thậm chí ngay cả một tiếng sư phụ cũng chưa bao giờ kêu. Tính cái gì đại đệ tử?


"Ta cảm thấy ngươi là chó Giang Phong Miên nuôi cho Giang Vãn Ngâm. Được chim quên ná, đặng cá quên nơm. Trong mắt Giang Vãn Ngâm, ngươi cũng chỉ là một con chó của Giang Gia mà thôi. Ngụy Vô Tiện, ngươi tỉnh lại đi. Cho tới bây giờ cũng không có cái gì huynh đệ. Phụ thân ngươi và phụ thân hắn như thế. Ngươi và Giang Vãn Ngâm cũng là như thế."


Đây là phân tích của linh tỷ tỷ Nhã Nhi. Vì thế, cảm xúc của Ngụy Vô Tiện thấp xuống mấy ngày. Lam Khải Nhân thấy cảm xúc y sa sút, còn bị dọa tới nhảy dựng, vội vàng cho người cấp tốc truyền tin, kêu Lam Vong Cơ trở về.


Không quá hai ngày, Ngụy Vô Tiện đã nghĩ thông suốt. Y vốn đã buông xuống việc kiếp trước. Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, y liền trấn yên được cảm giác áy náy. Ngụy Vô Tiện, y không nợ Giang Gia. Nửa điểm cũng không thiếu!


Lại qua mấy ngày, Lam Vong Cơ cũng trở lại. Sau khi về tới, vẫn như cũ bị Lam Khải Nhân lôi đi mắng một trận. Tâm tư Lam Vong Cơ sau khi về càng thêm sa sút. Vài vị linh tỷ tỷ chạy tới thăm Lam Vong Cơ, trở về đều nói là sắc mặt Lam Vong Cơ như tro bụi, còn nhiễm thêm một tầng tử khí.


Ngụy Vô Tiện không hiểu. Đến tột cùng là chuyện gì giấu trong lòng Lam Vong Cơ mới có thể làm cho hắn không có một chút nào vui vẻ của người sống. Cái chuyện gì làm cho hắn tới mức muốn bức chết chính mình?


Ngày hôm đó, Lam Vong Cơ trở về cũng không đi gặp Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đợi một đêm, cho đến ngày thứ hai, Ôn Tình mới hốt hoảng chạy lại.


"Tình tỷ, tỷ làm sao vậy?" "Ngụy Vô Tiện, ta đi suối nước lạnh!" Ngụy Vô Tiện đỡ trán, có chút bất đắc dĩ.


"Trời đất ơi, Tình tỷ. Tinh thần nghiên cứu của tỷ có thể không không có chừng mực như vậy được không? Ta biết ngươi tò mò hiệu quả chữa thương của suối nước lạnh. Nhưng mà người đi suối nước lạnh toàn là đàn ông. Tỷ cái này xem như là rình coi đàn ông tắm rửa rồi."


"Hừ! Trong mắt của ta không có đàn ông, đàn bà. Chỉ có người bệnh!" "Được rồi, được rồi. Dù sao cũng không có ai thấy tỷ. Tỷ vui là được rồi. Ai biết tỷ là xem người bệnh hay là ngắm mỹ nhân đây."


"Ngụy Vô Tiện, ngươi đi chết đi!" "Hự... Tình tỷ, ta sai rồi! Tỷ là y sư, chỉ thấy người bệnh, không thấy mỹ nhân! Là ta thấp kém! Là ta không đúng!"


"Hừ! Coi như ngươi biết điều! Đúng rồi. Thiếu chút nữa quên việc chính. Ta ở suối nước lạnh, nhìn thấy Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân."


"Cái gì? Tình tỷ, ngươi vậy mà dám nhìn lén Lam Trạm và huynh trưởng tắm rửa! Ngươi quá đáng lắm!" Ôn Tình chán nản: "Ngụy Vô Tiện, nếu không phải ta bây giờ không có cách túm được ngươi, bằng không ta nhất định cho ngươi biết cái gì gọi là con nhím. Ngươi chú tâm vào trọng điểm có được không? Ta nói ta thấy Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân ở suối nước lạnh. Ngươi không muốn biết bọn họ ở đó nói cái gì sao?"


"Tình tỷ, ngươi nghe lén bọn họ nói chuyện?" "Ta không có nghe lén. Là ta đứng trước ở suối nước lạnh. Chính bọn họ đến trước mặt ta nói chuyện. Ta là quang minh chính đại mà nghe! Đâu ra nghe lén!"


Ngụy Vô Tiện: "....."


..........


Editor: Chương sau là Lam Vong Cơ phát hiện ra bà xã mình thổi Vong Tiện rồi. Sau đó chấm dứt cẩu huyết, bắt đầu mật ngọt chết Tiện. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro