C57,58: Tác hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau đó ba người cùng nhau ăn tối. Joyce quấn quýt Hàn Tử Hân đến nỗi hôm nay có anh ở đây, cô bé cứ bám riết lấy anh, ăn cơm cũng đòi ngồi cùng anh. Phi Nhung lại trêu đùa:

- "Joyce xinh đẹp! Con có còn coi ta là mami của con nữa không vậy? Thấy ba nuôi liền bỏ mặc mami?"

- "Mami lại ghen tị với ba Tử Hân nữa rùi...A! Joyce có cắt (cách) này vậy thì mami sẽ không phải ghen tị với ba nữa."

Ánh mắt đen láy của cô bé bỗng long lanh khiến cả cô và Hàn Tử Hân lập tức buông đũa, chăm chú dồn ánh mắt vào cô bé. Sau đó Phi Nhung lại hỏi con gái bé bỏng:

- "Con có cách gì nói mami nghe nào?"

- "Chỉ cần ba Tử Hân và mami kết hôn rồi sinh em bé xinh đẹp như Joyce, vậy là tới lúc đó mami hông phải ghen tị với ba Tử Hân nữa rồi. Con nghe các bạn ở lớp nói vậy đó."

- "Joyce này! Câu này ai dạy con mà lại nói năng lanh lợi vậy chứ? Con tới trường mà toàn nghe các bạn dạy hư thôi à?"

Cô bỗng đỏ mặt không dám nhìn Hàn Tử Hân vì ngượng.

- "Các bạn hông dạy hư Joyce. Có đúng hông ba?"

Cô bé bị nạt lập tức quay sang cầu cứu Hàn Tử Hân. Anh lén nhìn cô rồi lại nhìn cô bé cười không đáp.

Sau bữa tối, Joyce rủ cả cô và Hàn Tử Hân ngồi xem hoạt hình công chúa với con bé. Joyce ngồi trong lòng Hàn Tử Hân, chăm chú xem tivi. Nó thấy cô ngồi khá xa bèn vỗ tay vào ghế chỗ cạnh nó và Hàn Tử Hân, miệng chu lên:

- "Mami mau lại đây ngồi cùng ba và con đi!"

Phi Nhung hết sức bối rối nhưng cô biết là nếu không nghe theo thì con bé sẽ còn lộn xộn nữa nên cô đành lặng lẽ lại gần chỗ Hàn Tử Hân ngồi.

Một lúc lâu sau, Joyce ngủ thiếp đi trong lòng anh, Tử Hân quay sang thì nhìn thấy cô thì cũng đã ngủ từ bao giờ, cả người ngả vào ghế.

Tử Hân nhẹ nhàng bế Joyce vào trong phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho cô bé. Sau đó anh lại đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa rồi ngắm nhìn cô ngủ. Thực sự mà nói, mặc dù đã là mẹ của một đứa trẻ nhưng cô vẫn xinh đẹp như xưa và nhan sắc thậm chí còn có phần mặn mà hơn. Hàn Tử Hân không kìm được lòng mình, anh cúi đầu xuống định hôn lên môi cô thì Phi Nhung bỗng quay đầu đi trong vô thức khiến anh chột dạ, cuối cùng thì đành bế cô vào trong phòng ngủ.

Về phần Mạnh Quỳnh, sau khi nhận được sự tha thứ và ủng hộ của gia đình, anh tìm đến nhà họ Phạm. Lúc này Phạm lão gia và phu nhân đang ngồi ngắm những tấm ảnh của cháu gái Joyce mà Hàn Tử Hân gửi về. Từ lúc Joyce sinh ra tới giờ, họ chưa được gặp cô bé bao giờ, cho dù có nói thế nào thì Phi Nhung vẫn viện lí do này nọ không chịu cho họ sang thăm cũng chẳng đưa cô bé về thăm ông bà ngoại với lí do là Joyce còn phải đi học.

- "Công chúa nhỏ của chúng ta mới xinh đẹp làm sao, ông nhỉ?"

Phạm phu nhân mải mê ngắm nhìn cháu gái vừa tấm tắc khen.

- "Nhìn con bé giống hệt Nhung nhi hồi nhỏ bà nhỉ?"________Châu lão gia cũng gật đầu tán thưởng.

- "Lão gia! Phu nhân! Hai người có khách ạ!"

Đột nhiên quản gia nhà họ Phạm đi vào thông báo.

- "Là ai mà lại tới giờ này?"

Phạm lão gia liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 6h30 sáng mà đã có khách rồi sao? Hôm nay cũng đâu phải là ngày gì đặc biệt.

- "Dạ, là cậu Mạnh Quỳnh ạ."

- "Nguyễn Mạnh Quỳnh? Nó còn đến đây làm gì nữa? Không phải nhà họ Phạm và nó đã đoạn tuyệt quan hệ rồi hay sao?"

Phạm lão gia vừa nghe thấy tên anh thì liền khó chịu nói.

Quả thật mà nói, chuyện anh và cô ly hôn là do anh nên mặc dù rất giận thì họ vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với nhà họ Nguyễn như xưa. Chỉ tiếc là tình cảm đối với nhà họ Nguyễn không còn được mặn nồng như trước nữa. Ly hôn đã 3 năm rồi hôm nay con rể cũ lại tìm tới nhà.

- "Bảo nó về đi. Ta và phu nhân không muốn gặp nó."

- "Nhưng cậu ấy nói là có chuyện muốn thưa với lão gia và phu nhân..."

- "Nhưng ta không có chuyện gì muốn nói với nó cả! Bảo nó cút đi, đừng đến đây nữa!"

- "Vâng, thưa lão gia."

Quản gia thấy lão gia càng nghe ông nói càng bực bội, lập tức cúi đầu rồi lui ra. Ông ra nói với Mạnh Quỳnh đang đứng chờ ngoài cổng:

- "Phiền cậu về cho. Lão gia và phu nhân không muốn gặp cậu."

- "Vậy ông làm ơn hãy cho tôi gặp Phi Nhung được không? "

Anh vội bắt lấy tay quản gia nài nỉ. .

- "Tiểu thư nhà chúng tôi không có nhà. Phiền cậu về cho."

- "Vậy tôi sẽ đứng đây chờ cô ấy về."

Bị từ chối thẳng thừng nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Anh muốn gặp cô để nói lời xin lỗi. Anh muốn nói xin lỗi vì đã hiểu lầm cô, xin lỗi vì đã đối xử tệ bạc với cô.

_______

C58: Trở về

Mạnh Quỳnh kiên trì đến nhà tìm cô mỗi ngày nhưng vẫn không thể gặp được cô. Điều kì lạ là cho dù anh có tới sớm hơn và về muộn hơn thì cũng không thấy cô rời khỏi nhà. Kiên trì đến ngày thứ 5, cuối cùng anh đành từ bỏ. Vừa nhìn thấy anh tới công ty, cậu trợ lý lập tức vui mừng cảm thán:

- "Tổng giám đốc! Cuối cũng anh cũng trở lại rồi. Mấy ngày qua anh đã đi đâu mà sao không tới công ty. Công ty có rất nhiều công văn cần Tổng giám đốc phê duyệt và xử lí..."

- "Tôi bỏ tiền ra thuê mấy người về để giúp tôi làm việc chứ không phải để quản lý tôi. Nhiều chuyện!"

Anh giận cá chém thớt liền lập tức quát.

- "Tổng giám đốc, tôi xin lỗi. Mong anh bớt giận."_______Cậu trợ lý run sợ cúi đầu nói.

- "Biến đi! Đừng làm tôi bực!"____anh trừng mắt quát tiếp, tay nhân tiện nới lỏng cà vạt ra, ngồi phịch xuống ghế.

- "Vậy...tôi xin phép."_____Cậu trợ lí toát mồ hôi hột không dám ho he nửa lời hay là nhắc đến công việc vào lúc này nữa. Bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ là phải chuồn ngay, không biết hôm nay ai chọc phải Tổng giám đốc mà khiến anh ta mới sáng sớm đã khó ở như vậy.

- "À, khoan đã."______anh đột nhiên nghĩ ra điều gì liền nói.

- "Dạ, Tổng giám đốc còn gì căn dặn ạ?"

Cậu trợ lí giật bắn người nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, từ tốn đáp.

- "Muốn chuộc lỗi không?"

Mạnh Quỳnhvênh mặt lên hỏi.

- "Dạ."__________Làm ở công ty VPT này tuy lương có cao thật nhưng mà bọn họ sống chung với Tổng tài ngạo mạn, tâm trạng lại thất thường thế này thì chắc cũng cần đầu tư một cái máy trợ tim mất thôi. Cậu trợ lí thầm nghĩ.

- "Đi điều tra cho tôi tung tích về Phạm Phi Nhung 3 năm qua cho tôi. Cho cậu 2 tiếng phải tra ra đầy đủ thông tin. Nếu không thì nghỉ việc luôn đi."

- "Phạm...Phạm Phi Nhung? Cái tên này....Đó không phải là vợ trước của Tổng giám đốc sao ạ?"

Cậu trợ lí hơi ngờ ngợ sau đó lại lập tức nghĩ ra, miệng há hốc hỏi. Sao tự nhiên Tổng giám đốc lại muốn điều tra về phu nhân trước chứ?

- "Lại nhiều chuyện nữa?"

Anh lại chau mày, liếc nhìn trợ lí của mình một cái thật sắc khiến cho anh ta im bặt.

___________________

Hai tiếng sau, trợ lý lại đi vào, trên tay cầm kẹp tài liệu.

- "Thưa Tổng giám đốc! Đây là toàn bộ thông tin mà tôi có được. Mời anh xem thử."

- "Cậu báo cáo luôn đi!"

- "Dạ. Phu nhân trước hiện đang sống ở Pháp và là bà chủ của một chuỗi cửa hàng hoa khá có tiếng tại Pháp."

- "Cô ấy đang ở Pháp sao? Bảo sao mình lại không gặp được. Đặt ngay cho tôi một vé máy bay sang Pháp trong ngày hôm nay."

Anh vừa biết tin cô đang ở Pháp liền muốn lập tức sang tìm cô.

________________

Ở Pháp bây giờ đang là sáng sớm, bình minh còn chưa lên. Phi Nhung đang ôm công chúa nhỏ ngủ thì bỗng cảm thấy khát nước. Cô khẽ đặt Joyce ngủ rồi đi vào mở tủ lạnh ra lấy nước uống.

*choang

Cô bất cẩn va tay vào bình nước thủy tinh khiến nó vỡ tan trên sàn. Cô vội ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ rơi trên sàn.

- "Ui da..."______Cô cảm thấy hôm nay mình thật hậu đậu, đụng đâu hỏng đó. Mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn lại đâm vào ngón tay cô khiến nó chảy máu. Cô vội đứng dậy lấy gạc y tế dán miệng vết thương lại. Không hiểu sao cô lại có linh cảm chẳng lành sắp ập đến.

Không ngủ lại được vì bất an, cô liền bắt tay vào bếp nấu cháo cho bữa sáng của Joyce. Xong xuôi thì cũng là 7h sáng, cô liền đi vào gọi Joyce dậy.

Mặc quần áo tươm tất cho Joyce xong thì hai mẹ con cô bắt đầu ngồi vào bàn ăn sáng. Ăn uống xong xuôi, cô đưa Joyce tới nhà trẻ, còn mình thì tới tiệm hoa.

Khoảng hai, ba tiếng sau thì cô bỗng nhận được diện thoại của mẹ.

- "Dạ con đây mẹ. Có chuyện gì mà mẹ lại gọi con..."

- "Tiểu Nhung, không hay rồi. Ba con xảy ra chuyện rồi. Con mau về ngay."

Cô còn nói chưa hết câu thì mẹ cô ở đầu dây bên kia giọng vô cùng lo sợ, lại có vẻ gấp gáp nhanh chóng cướp lời cô.

- "Mẹ! Ba con đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ con sẽ lập tức trở về, mẹ phải bình tĩnh đợi con nhé! "

Dứt lời, cô lập tức giao công việc ở cửa hàng cho nhân viên rồi tới trường đón Joyce. Cô bé đang học thấy mẹ tới đón thì rất ngạc nhiên, bèn hỏi:

- "Mami, sao mami lại đón Joyce về bây giờ?"

- "Joyce ngoan, lát nữa lên máy bay mami sẽ giải thích cho con sau. Bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian. Chúng ta phải về nhà ông bà ngoại."

Cô vừa bế con ra xe vừa nói. Sau đó họ vội trở về nhà thu dọn hành lí rồi ra sân bay trở về nước. Mẹ con cô vừa rời khỏi thì một chiếc xe ô tô đen sang trọng lại đỗ ngay trước cửa nhà cô. Người đàn ông mặc vest đen lịch lãm từ trong xe bước ra, trên tay cầm tờ giấy có ghi địa chỉ nhà cô.

- "Đúng là đây rồi."

Người đàn ông kia cảm thán một câu rồi nhìn vào cửa kính xe, chỉnh sửa lại đầu tóc, quần áo rồi đưa tay lên nhấn chuông. Người đàn ông đó chính là Nguyễn Mạnh Quỳnh. Anh vừa đáp chuyến bay tới Pháp liền lập tức tới đây tìm cô. Nhưng nhấn chuông một hồi cũng chẳng ai ra mở cửa cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro