C53,54: Vạch trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong căn phòng tone màu kem được trang trí tỉ mỉ, Mạnh Quỳnh đang đứng trước gương chỉnh sửa lại cà vạt. Tô Khiết Như ngồi trên giường gấp quần áo bỏ vào vali giúp anh. Xong xuôi, cô ta đứng dậy, tiến sát lại gần anh, giơ tay lên rồi nhẹ nhàng nói:

- "Để em chỉnh giúp anh."

- "Không cần."_______anh  nghiêng người né tránh, nói.

Tô Khiết Như nhíu mày rồi nét mặt buồn rầu nói:

- "Tại sao mấy ngày nay anh đều né tránh mỗi khi em muốn giúp đỡ, gần gũi với anh vậy? Anh có biết em buồn lắm không?"

- "Anh đụng vào em em cũng không cho nhưng khi anh muốn em tránh xa anh ra thì em cũng không thích. Vậy em nói anh phải làm sao? Em nói đi?"

Mạnh Quỳnh trừng mắt nhìn Tô Khiết Như, đôi mắt hổ phách đỏ ngàu vì tức giận.

- "Em...."

- "Anh sẽ đi Singapore công tác 5 ngày. Em ở nhà tự chăm sóc cho bản thân nhé. Xe đang đợi ngoài cổng rồi. Anh đi đây."

Anh nói rồi kéo vali rời khỏi nhà.

Tô Khiết Như vội chạy lên sân thượng nhìn, đến khi xác định xe của anh đã rời đi, cô ta mới khoan khoái cởi bỏ cái "bụng bầu" giả bằng bông ra khỏi bụng, thích thú nói:

- "Vậy là trong vòng 5 ngày tới mình có thể an tâm ăn ngon ngủ yên rồi. Nào, bây giờ lên đồ rồi ra ngoài shopping thôi."

Sau đó cô ta lại thay quần áo, trang điểm rồi ra ngoài. Nhưng trong biệt thự chỉ có bảo mẫu biết Tô Khiết Như đã sảy thai nên hôm nay cô ta lựa chọn trang phục rộng rãi để che bụng. Ngắm nhìn mình trước gương, xác định mọi thứ đều đã ổn, Tô Khiết Như liền bước ra xe để tài xế riêng trở đi. Chiếc xe vừa lăn bánh ra tới cổng thì lập tức bị một chiếc xe chặn đầu.

- "Có chuyện gì vậy?"________Tô Khiết Như hỏi.

- "Dạ thưa thiếu phu nhân, đằng trước có một chiếc xe đang chặn đầu xe của chúng ta ạ."_______Người lái xe liền đáp.

- "Để tôi xuống xem xe của ai mà dám cả gan chặn xe của ta chứ?"

Vừa nói cô ta vừa bước ra khỏi xe nhưng chiếc xe đằng trước khiến cô ta chững bước. Đây không phải chiếc xe nào khác mà chính là xe của Mạnh Quỳnh.

- "Ma...Mạnh Quỳnh! Sao anh lại về giờ này? Không phải anh đi công tác sao?"

- "Khiết Như, em đi đâu vậy?"

Anh nhếch mép cười, không thèm đáp lại câu hỏi của cô ta mà thay vào đó là hỏi một câu khác, đôi chân từ từ tiến lại gần khiến Tô Khiết Như run sợ. Bây giờ cô ta đang có một chiếc bụng phẳng lì, nếu để anh phát hiện thì coi như xong rồi.

- "À, em...em...bây giờ em đổi ý không muốn đi nữa, hì hì...đột nhiên em thấy hơi mệt. Em...em lên phòng nghỉ ngơi chút."

Tô Khiết Như nói rồi bước đi thật nhanh.

- "Được thôi. Để anh lên cùng em."

Anh ngay lập tức cũng bước đi sát ngay đằng sau.

Lên đến phòng, Tô Khiết Như vội chạy vào trong định đóng cửa nhưng anh dùng lực mạnh đẩy cửa khiến cô ta không sao đóng được. Ngay sau đó Mạnh Quỳnh lại đạp mạnh cửa khiến Tô Khiết Như ngã nhào xuống sàn.

- "Ma...Mạnh Quỳnh, anh làm gì vậy? Em đang mang thai đó?"

- "Vậy sao? Anh quên mất. Để anh đỡ em lên."______Dứt lời, anh vung tay định chạm vào bụng cô ta nhưng lại bị ngăn lại. Lần này anh không để qua mọi chuyện nữa, anh mạnh tay kéo váy của Tô Khiết Như lên. Vùng bụng phẳng lì lập tức đập vào mắt anh, mí mắt anh giật giật.

- "Hừ, quả nhiên là cô đã lừa dối tôi. Tại sao cô lại làm thế chứ? Cô biết tôi yêu cô mà? Tại sao cô lại lừa gạt tình cảm của tôi? Hả??"_____Anh tức giận quát.

- "Mạnh Quỳnh, anh nghe em nói. Em không lừa dối anh. Em thực sự mang thai mà. Không phải anh cũng từng thấy bụng em lớn lên mỗi ngày hay sao?"

- "Phải, nhưng đó là trước kia. Còn bây giờ cô nhìn lại xem! Có phải nếu tôi không phát hiện ra thì cô sẽ tiếp tục lừa dối tôi đúng không?"

- "Em...tại vì em bị sảy thai nên em sợ anh sẽ không còn yêu em nữa. Bất đắc dĩ lắm em mới phải làm thế này. Mạnh Quỳnh! Xin anh hãy tha thứ cho em. Rồi chúng ta lại có thể có những đứa trẻ khác mà."

Tô Khiết Như quỳ gối và túm vạt áo anh cầu xin.

- "Cô đi ra ngoài đi. Để tôi yên!"

Anh nói rồi đẩy cô ta ra khỏi phòng, khoá cửa lại.

Rõ ràng là lúc trước anh đã thấy nghi ngờ nên mới cử thám tử mà anh tin tưởng nhất điều tra, vậy mà anh ta lại không điều tra ra? Vậy là bọn họ đã cấu kết với nhau lừa gạt anh. Không còn cách nào khác, anh phải thuê người khác điều tra và phát hiện ra sự thật là Tô Khiết Như đã sảy thai mấy tháng trước rồi. Vậy nên hôm nay anh mới phải lập ra kế hoạch giả vờ đi công tác rồi trở về đột xuất để vạch trần cô ta.

- "Mạnh Quỳnh, nghe em giải thích đã. Làm ơn mở cửa cho em."

Tô Khiết Như ở bên ngoài liên tục gõ cửa. Anh liền đi ra mở cửa. Tô Khiết Như thấy anh thì mừng rỡ nói:

- "Mạnh Quỳnh! Anh chịu mở cửa rồi sao?"

Thế nhưng anh lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái mà đi thẳng xuống nhà, vừa đi vừa quát lớn:

- " Tiểu Ly! Tiểu Ly đâu rồi?"

- "Dạ thưa thiếu gia có gì căn dặn ạ?"

Chị bảo mẫu thấy anh gọi tên mình vẻ mặt có vẻ tức giận nên khẽ run.

- "Tiểu Liên! Mang roi mây ra đây!"

Mạnh Quỳnh lại ra lệnh cho một trong những người giúp việc đang đứng xúm lại ở một góc nhà như chờ xem kịch hay. Lập tức, tiểu Liên mang roi mây ra. Anh lại nói tiếp:

- "Đánh cô ta 30 roi thật mạnh cho tôi!"

- "Thiếu gia! Xin thiếu gia tha cho tôi. Tôi đã làm gì sai ạ?"

Tiểu Ly vội quỳ xuống khóc lóc van xin.

- "Còn làm gì nữa? Không phải chuyện này chị và Khiết Như rõ hơn ai hết sao? Đánh cho cô ta một trận!"

Anh trừng mắt nhìn cô gái tiểu Liên quát. Tiểu Liên sợ hãi đáp:

- "Dạ...dạ vâng thưa thiếu gia."

Sau đó trong nhà đầy tiếng kêu khóc và tiếng roi mây kêu "vút vút".

Anh bây giờ vô cùng đáng sợ khiến người ta không rét mà run. Tiểu Ly bị đánh rất đau rồi sau đó bị đuổi việc.

Đây chính là bài học cho kẻ nào dám qua mặt anh.

_______

C54: Cuộc sống hôn
Nguyễn Mạnh Quỳnh và Tô Khiết Như sau đó vẫn cãi vã nhau nhưng vì quá yêu Tô Khiết Như nên Mạnh Quỳnh sau 1 tuần thì không chiến tranh lạnh với cô ta nữa.

Cứ như vậy cuộc sống hôn nhân năm đầu tiên của Anh và Tô Khiết Như trôi qua trong hạnh phúc. Suốt năm qua, Mạnh Quỳnh yêu chiều Tô Khiết Như, không để cô đụng chân đụng tay vào việc gì vì anh muốn cô có tâm trạng thoải mái nhất để có thể sinh cho anh một đứa con. Mạnh Quỳnh rất thích trẻ con và muốn cùng cô ta xây dựng một mái ấm nhỏ bởi bây giờ anh đã có sự nghiệp trong tay. Sau khi ly hôn Phi Nhung, ba anh đã rút hết cổ phần của anh ở tập đoàn Nguyễn Thị và đuổi anh ra khỏi công ty, Mạnh Quỳnh một mình quản lí công ty riêng. Tuy so với gia sản nhà họ Nguyễn thì tài sản hiện tại của anh không đáng là gì nhưng ít ra cuộc sống vẫn có của ăn của để.

Sang năm thứ hai, Tô Khiết Như lại mang thai nhưng chỉ được hơn 2 tháng lại sảy thai. Bác sĩ khám rồi kết luận Tô Khiết Như bị hẹp tử cung nên không thể tiếp nhận sự lớn lên từng ngày của em bé. Cho dù là có mang thai một lần, mười lần hay một trăm lần đi nữa thì đến một giai đoạn nào đó, khi thai nhi lớn lên, tử cung vì hẹp nên không thể chứa đựng được bào thai thì tự nhiên lại sảy thai.

Mạnh Quỳnh mặc dù rất buồn nhưng anh vẫn luôn động viên Tô Khiết Như vượt qua cú sốc tinh thần này.

- "Mạnh Quỳnh, hay là...chúng ta nhờ người mang thai hộ được không?"

- "Không cần đâu. Anh không muốn người khác mang thai con của chúng ta."

Anh chỉ nhàn nhạt đáp.

Sang năm thứ ba thì cuộc hôn nhân giữa hai người họ bắt đầu xảy ra nhiều chuyện.

Vì được anh quá cưng chiều nên Tô Khiết Như sinh hư. Cô ta bắt đầu đam mê bài bạc và lần nào cũng thua rất nhiều.

Hôm nay, sau một chuyến công tác dài ngày từ Canada trở về, Vương Phong Thần vừa xuống sân bay liền hỏi tài xế riêng của mình:

- "Thiếu phu nhân đi đâu mà tôi gọi cho cô ấy mãi cũng không chịu bắt máy?"

- "Dạ thưa...thiếu phu nhân lại tới sòng bạc rồi."

- "Một tháng tôi đi vắng cô ấy vẫn thường xuyên tới đó sao?"

- "Dạ vâng. Chúng tôi có ngăn cản nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy nói không thể chịu thua mãi như vậy được."

Vừa nghe tài xế nói vậy, anh đã đùng đùng nổi giận tự mình lái xe tới sòng bạc tìm Tô Khiết Như.

Tô Khiết Như lúc này vì thua nhiều nên đang hết sức tập trung vào ván bài của mình với mong muốn phục thù. Vương Phong Thần từ phía sau chạm vào vai cô ta, Tô Khiết Như lại hất tay anh ra rồi nói:

- "Đừng làm phiền tôi. Không thấy tôi đang bận à?"

Mạnh Quỳnh không nói gì, lại tiếp tục đặt tay lên vai cô ta. Tô Khiết Như không biết người đó là anh vì bực quá nên quát lên:

- "Đồ điếc! Không nghe tao nói gì à? Tại mày mà tao thua...Mạn...Mạnh Quỳnh, anh về khi nào vậy? Sao anh không báo cho em một tiếng?".

- "Cô mau theo tôi về!"

Anh trừng mắt nói rồi nắm chặt cổ tay cô ta kéo đi.

Hai người họ về tới nhà thì Mạnh Quỳnh bắt đầu quát tháo ầm ĩ:

- "Có phải vì tôi chiều cô quá nên bây giờ cô mới đổ đốn như vậy không? Tôi có bao giờ đòi hỏi cô phải đi làm kiếm tiền cho cái nhà này chưa? Tại sao cô lại phải dính vào mấy cho đỏ đen đó để làm mất mặt tôi thế hả? Tôi chỉ cần cô ngoan ngoãn làm một người vợ hiền, cô muốn gì tôi đều cho vậy mà cô cũng không thoả mãn sao?"

- "Rốt cuộc là anh cũng chỉ quan tâm đến mặt mũi của anh thôi đúng không? Anh nói tôi muốn tiêu bao nhiêu tiền tùy ý vậy mà tôi ở nhà buồn chán muốn mang tiền của anh đi mua vui một chút anh lại thấy tiếc sao?"

Vậy là hôm đó hai người họ cãi nhau rất to. Những ngày sau đó cũng không tốt đẹp hơn là mấy. Tô Khiết Như biết anh giận nên muốn chuộc lỗi. Cô ta đích thân vào bếp nấu ăn món thì mặn, món thì quá nhạt, có hôm lại súyt cháy cả căn bếp. Mạnh Quỳnh và cô ta hôm đó lại cãi nhau. Ở công ty đã làm việc mệt rồi, về đến nhà thì mọi thứ lại rối tung cả lên khiến anh đau đầu. Anh không ngờ Vy Vy mà anh quen biết bây giờ lại thành ra thế này. Anh bắt đầu sinh nghi về thân phận của cô ta. Những lúc thế này, anh lại nhớ đến người vợ cũ của mình - Phạm Phi Nhung. Trước kia mặc dù cô cũng bận rộn chuyện của Phạm Thị không kém nhưng cô vẫn lo chu toàn mọi chuyện cho anh từ quần áo, cơm nước mà không một lời than trách, mỗi lúc hai người cãi nhau, cô đều nín nhịn vậy mà anh lại luôn khi dễ cô. Anh không yêu cầu vợ mình phải nín nhịn khi hai người cãi nhau nhưng ít ra cô gái ấy cũng nên là người hiểu chuyện chứ không thể là người không phân biệt đúng sai như Tô Khiết Như. Nghĩ tới Phi Nhung, suy nghĩ không biết cô dạo này sống có tốt không lại hiện lên trong đầu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro