C41,42: Sinh nhật Hàn Tử Hân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mọi người hôm qua mình có việc nên hông up được, mọi người thông cảm nha!💜

_______________

Ngày hôm sau.....

Hôm nay là ngày sinh nhật của Hàn Tử Hân nên hôm nay cô cố gắng thu xếp công việc để tan làm sớm rồi về chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho anh. Địa điểm tổ chức sinh nhật hôm nay là một quán cà phê nhỏ theo phong cách retro cổ điển.

Cô bao hẳn một phòng trong quán rồi mua hoa, bóng bay và bánh kem tới, tự tay trang trí căn phòng. Nhân tiện vừa trang trí phòng, cô vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tử Hân:

- "Tử Hân, anh đang ở đâu vậy? Mau cứu emmmm!"

Phi Nhung vừa thấy anh nhấc máy lên thì đã bắt đầu diễn trò. Hàn Tử Hân đang làm việc nghe thấy cô nói vậy liền sốt ruột hỏi:

- "Phi Nhung, em đang ở đâu? Có chuyện gì vậy?"

- "Em...em lái xe đi tới quận X xử lí chút việc nhưng mà không biết em lú lẫn thế nào lại làm rơi chìa khoá xe, bây giờ em phải làm sao đây?"

Cô vẫn tiếp tục đóng kịch, giả như bị mất chìa khoá xe thật. Mà Hàn Tử Hân nghe thấy cô gặp "nạn" thì cũng lập tức "cắn câu", anh nói:

- "Vậy em đang ở đâu? Anh tới đón em?"

- "Em đang ở trước quán cà phê July, đường A, phố B, quận X..."

- "Được, anh biết rồi. Bây giờ em cứ ở đó đợi anh, anh sẽ tới ngay đây."

Chưa để cô kịp nói dứt câu thì Hàn Tử Hân đã cầm áo khoác rồi vội vàng rời khỏi công ty mà quên luôn cả chuyện khuôn mặt đẹp trai của mình đang tạm thời bị "hủy dung".

Hàn Tử Hân phóng xe với vận tốc tối đa nhưng vì đang là giờ tan tầm nên đường rất tắc. Phải mất hơn 1 tiếng anh mới tới được chỗ địa chỉ cô đưa. Nhìn bãi đỗ xe quanh đây anh nhanh chóng nhận ra chiếc xe của cô. Hàn Tử Hân liền rút điện thoại ra gọi cho cô:

- "Tiểu Nhung à, em đang ở đâu đó? Anh tới nơi rồi, anh còn thấy cả xe của em nữa."

Cô lúc này đang hoàn thành nốt khâu cuối cùng đó là cắm hoa, thấy anh nói là đã tới, cô bèn nói:

- "Anh ra gửi xe đi rồi vào trong quán có được không? Tại em đợi anh lâu quá nên vừa mới gọi thêm một phần bánh ngọt, còn chưa kịp ăn nha~"

Cô lại bắt đầu bày mưu để dụ anh đi vào trong quán.

- "Ừ được rồi. Vậy để anh đi đậu xe rồi anh vào."_______Hàn Tử Hân luôn luôn bị mọi lời nói của cô thuyết phục. Nói rồi anh cũng lái xe ra bãi đậu xe.

Gửi xe xong, Hàn Tử Hân liền đi vào quán nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

- "Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?"

Một nhân viên quán được cô nhờ ra tiếp cận anh, nhẹ nhàng tới hỏi.

- "Tôi có hẹn với một người nhưng nhìn mãi không thấy cô ấy đâu. Không biết nãy giờ cô có thấy cô gái nào cao chừng m67, mái tóc dài màu nâu, đôi mắt rất to và..."

Hàn Tử Hân đang định miêu tả cả quần áo của cô nhưng mà ngày hôm nay anh chưa gặp cô lần nào nên anh lại không biết cô hôm nay mặc bộ đồ gì cả.

- "À, đúng rồi. Là cô gái như trong ảnh này."

Rất nhanh chóng, Hàn Tử Hân liền mở album ảnh trong điện thoại ra, chọn một tấm hình chụp cô rồi đưa lên cho bạn nhân viên kia xem. Người nhân viên kìa xem ảnh rồi liền đáp:

- "À, cô gái này đang ở trên tầng 2, phòng số 06 ạ."

- "Vậy sao? Cảm ơn cô nhé!"

Sau đó Hàn Tử Hân liền nói lời cảm ơn với cô nhân viên rồi chạy vội lên tầng 2 mà không biết rằng mình vô tình làm cô gái kia cảm nắng vì nụ cười đẹp và giọng nói ấm áp.

*cốc cốc

Hàn Tử Hân đưa tay lên gõ cửa rồi nói:

- "Tiểu Nhung, em có ở trong đó không? Anh tới rồi đây?"

Tĩnh Anh vốn đã được báo trước rằng anh đang đi lên lầu nên cô đã thắp sẵn nến và tắt đèn đi. Cô nói:

- "Anh cứ vào đi."

Nghe thấy tiếng đáp lại của cô, Hàn Tử Hân liền mở cửa bước vào. Bên trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng của những ngọn nến và giọng hát ngọt ngào của cô:

- "Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday happy birthday, happy birthday to you ~~"

Hàn Tử Hân hết sức cảm động và bất ngờ. Anh thật không ngờ là dù bận như vậy mà cô vẫn nhớ tới sinh nhật mình. Thấy anh ngây người ra, cô lại lên tiếng:

- "Anh mau cầu nguyện đi."

- "Được."_____Nói rồi, anh liền chắp tay lên cầu nguyện trước ngọn nến và cầu nguyện xong thì thổi tắt tất cả ngọn nến cắm trên bánh. Sau đó cả căn phòng cũng được sáng đèn trở lại. Hàn Tử Hân nhìn kĩ một lượt rồi lại nhìn cô, anh nói:

- "Tiểu Nhung, tất cả những thứ này đều do em chuẩn bị sao?"

- "Anh sao thế? Anh không cần quá xúc động đâu. Cũng không cần cảm ơn em đâu!" ________cô vừa cười nói vừa trêu chọc anh.

- "Thật không ngờ là em bận như vậy mà vẫn nhớ tới sinh nhật của anh. Cảm ơn em."

- "À, em còn có một món quà tặng cho anh này. Anh mau mở ra xem có thích không?"

Vừa nói cô vừa đưa một chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh ra trước mặt anh. Hàn Tử Hân thích thú nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong là một chiếc bút máy trên thân có khắc tên "Hàn Tử Hân".

- "Em nghĩ là anh cần dùng bút để viết nhiều, ví dụ như kí hợp đồng, văn kiện chẳng hạn nên em mới tặng anh đó. Tại em nghĩ mãi cũng không biết anh thích gì cả. Những em cũng không muốn các món quà tặng anh bị trùng lặp."

- "Không đâu, chỉ cần là quà em tặng thì anh đều thích cả. Nhưng chiếc bút này anh sẽ dùng thật tiết kiệm, giữ gìn. Anh cũng sẽ chỉ sử dụng nó vào những lúc thực sự quan trọng thôi. Ví dụ như giấy đăng ký kết hôn với cô chẳng hạn. "

Thế nhưng câu cuối cùng anh lak không nói ra mà chỉ nghĩ trong đầu, anh biết là mình đang ảo tưởng, cô bây giờ đâu phải là cô gái của riêng anh nữa.

- "Vậy anh cứ dùng thoải mái đi, khi nào hỏng thì em lại mua tặng anh chiếc khác."

Cô lại vô tư đáp.

__________

C42: Chỉ coi là bạn

Nhưng lúc này cô mới để ý thấy trên khoé miệng anh có vết thương đã khô máu. Cô hoảng hốt đưa tay lên sờ mặt anh rồi hỏi:

- "Tử Hân, anh làm sao vậy? Tại sao anh lại bị thương?"

- "Anh không sao, tại anh không cẩn thận nên..."

- "Anh còn nói không sao? Quai hàm anh còn có vết bầm đây này? Sao anh không chườm đá ngay lúc đó chứ? Ai đánh anh à?"______Cô liên tục đặt ra hàng ngàn câu hỏi cho anh. Bất ngờ, Hàn Tử Hân hỏi cô:

- "Phi Nhung, tại sao em lại quan tâm đến anh nhiều như vậy?

- "Sao tự nhiên anh hỏi gì lạ vậy? Tại vì em coi anh giống anh trai của mình, mà anh cũng đối xử với em rất tốt nên em sao lại không lo lắng cho anh được?"

Cô hồn nhiên đáp. Nhưng câu nói "chỉ coi như anh trai" của cô khiến mọi tưởng tượng trong anh một lần nữa lại sụp đổ. Tại sao cô lại không nhận ra ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương? Nếu cô chỉ coi anh như anh trai thì hà cớ gì cô phải quan tâm anh nhiều như vậy để anh mãi cứ ngộ nhận, tự mình đa tình thế này?

- "Phi Nhung, giả sử nếu như anh có bạn gái thì em có buồn không?"

- "Sao em lại buồn chứ? Anh hôm nay làm sao mà lạ vậy? Em còn đang mong có ai đó đứng sau hậu thuận, chăm sóc cho anh đây này. Chứ bác trai, bác gái đều ở nước ngoài, còn anh thì sống một mình mãi sao được. Mà em tin là nếu anh có bạn gái thì ba mẹ anh sẽ vui lắm đó."

- "Thôi anh hiểu rồi. Chúng ta nói chuyện khác đi thôi."

Hàn Tử Hân thở dài một cái rồi chuyển đề tài. Càng hỏi càng không thấy có kết quả gì mà. Anh đúng là ngu ngốc mới tự nhiên đi hỏi mấy cô để mà ngược thân thế này.

Phi Nhung cùng Hàn Tử Hân đón sinh nhật xong lại cùng anh đi ăn nên thành ra hôm nay cô lại về khuya một chút, nhưng so với mấy hôm trước thì còn sớm hơn rất nhiều nha. Về tới nhà vừa đúng 22h15 phút, cô tháo giày cao gót ra và thay vào là đi một đôi dép bông rồi rảo bước vào trong nhà. Cả căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng của những ngọn đèn trang trí quanh ngôi nhà. Ơ sao hôm nay Mạnh Quỳnh anh ấy đi ngủ sớm vậy? Phi Nhung có chút tò mò nhưng cũng không để tâm nhiều mà đi thẳng vào phòng mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô chạm tay vào công tắc bật đèn lên thì đột nhiên có một giọng nói trầm khàn vang lên khiến cô giật mình, tim như muốn rớt ra ngoài:

- "Sao giờ này em mới về?"

- "Ma...Mạnh Quỳnh, sao anh lại ngồi đây? Anh chưa đi ngủ à?"

Anh lúc này đang ngồi khoanh tay ở sofa, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.

- "Tôi hỏi em sao về muộn vậy?"

- "Em...em...công ty dạo này sắp cho ra sản phẩm mới nên em..."

Cô không muốn để anh biết là tối nay cô đi cùng với Hàn Tử Hân, hôm trước Tử Hân đưa cô về đã bị anh nhìn thấy rồi.

- "Em lại đi với hắn nữa à?"

Anh lại hỏi.

- "Gần đây có vẻ anh thích quản lý đời sống riêng tư của em nhỉ? Không lẽ anh đã quên bảng quy tắc chính tay anh viết ra khi chúng ta kết hôn rồi sao?"

Nghĩ tới việc anh luôn đi cùng Tô Khiết Như thì được trong khi bản thân cô làm gì cũng bị anh xét hỏi khiến cô cảm thấy bất công vô cùng.

- "Nhưng em đã là con dâu của Nguyễn gia rồi thì em không nên qua lại quá nhiều với anh ta như thế, nhất là khi anh ta vẫn còn độc thân."

Mạnh Quỳnh cố gắng tìm ra một lí do để ngăn cản việc cô gặp gỡ Hàn Tử Hân bởi vì hắn còn nhớ như in nụ hôn hôm trước Hàn Tử Hân trao cho cô.

- "Em biết mình là gái đã có chồng, em biết mình là con dâu của Nguyễn gia và em cũng chưa bao giờ đi quá giới hạn của mình cả. Nhưng còn anh thì sao? Anh xem mình đã làm tốt bổn phận của mình chưa? Anh và cô ta có qua lại với nhau, em đâu dám ngăn cản bởi vì em biết trong mắt anh em chẳng là gì cả. Em mệt rồi, em đi ngủ trước đây."

Dứt lời, cô cười lạnh một cái rồi bỏ đi. Càng ngày cô càng cảm thấy anh ích kỷ và không quan tâm đến cảm xúc của cô. Suy cho cùng cũng là vì bộ mặt của dòng họ và anh muốn chèn ép cô, khi dễ cô.

Mạnh Quỳnh đột nhiên cảm thấy lời cô nói không sai nhưng cô cũng đâu biết rằng đã lâu rồi anh chưa có gặp Tô Khiết Như.

⚠️CẢNH BÁO: Chap tới có Thịt nên ai chưa đủ 18+ thì đừng đọc nha. Cố tình đọc mà mất trong sáng thì tác giả không chịu trách nhiệm đâu nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro