C31,32: Chúng ta ly hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từng lời nói của Mạnh Quỳnh như những nhát dao sắc bén từ từ cứa vào trái tim cô. Phi Nhung nước mắt đầm đìa vì đau lòng, cô khóc nghẹn rồi hỏi anh:

- "Anh...thật sự không có chút tình cảm nào với em sao?"

- "Điều đó cô là người rõ hơn cả mà. Tại sao cô còn hỏi tôi?"

Anh không quan tâm đến lời nói này có làm tổn thương đến cô hay không, anh bây giờ chỉ biết một điều là anh càng ngày càng thêm ghét và hận cô, hận cô vì cô chính là kẻ thứ 3 trong mối tình của anh và Tô Khiết Như, ghét cô vì cô sống giả tạo, luôn ra vẻ thuần khiết, ngây thơ trước mặt mọi người.

- "Vậy tại sao ban đầu anh còn đồng ý cưới em?"

- "Nếu không phải vì muốn bảo vệ Khiết Như, nếu không vì ba mẹ tôi ép thì cô nghĩ tôi sẽ đồng ý kết hôn với cô à?"

Phi Nhung biết là chính cô đang tự làm đau chính mình nếu cô cứ tiếp tục hỏi anh những câu như vậy. Khuôn mặt cô trở nên thê lương, tội nghiệp vô cùng. Cô gục xuống ôm mặt khóc. Sao cô lại để anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này chứ.

- "Phạm Phi Nhung, cô còn trẻ, cô còn có thể tìm cho mình được người đàn ông khác tốt hơn tôi. Hà cớ gì cô phải chịu đựng một cuộc hôn nhân không có kết quả như vậy. Tôi nghĩ cô nên giải thoát cho chính bản thân cô, và cả tôi nữa. Chúng ta ly hôn đi!"

Đoàng!

Cô như bị sét đánh ngang tai, cô như không tin được vào tai mình. Anh muốn ly hôn với cô sao? Cô đã kiên trì theo đuổi anh bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ bây giờ lại chịu kết cục như vậy sao?

- "Không được! Mạnh Quỳnh! Em không ly hôn! Em không đồng ý! Em...em yêu anh."

Cô vội đứng bật dậy, đối diện với anh mắt của cô mà nói. Dứt lời, cô liền nhón gót chân lên rồi hôn anh. Thế nhưng anh lại lạnh lùng mà khước từ cô, anh đẩy cô ra rồi nói:

- "Thôi đủ rồi đấy! Tôi cho cô 3 ngày để suy nghĩ. Đừng để tôi phải chờ lâu quá."

Nói rồi anh liền rời khỏi nhà, bỏ lại bóng lưng nhỏ bé cô đơn của cô ở trong căn biệt thự rộng lớn thiếu tiếng cười. Phi Nhung khẽ lấy trong túi xách ra chiếc lắc chân, cô ngắm nhìn nó thật lâu rồi thầm nghĩ "Có lẽ anh thực sự quên cô rồi, anh yêu Tô Khiết Như sâu đậm như vậy thì bây giờ dù chủ nhân của chiếc vòng là ai đi chăng nữa thì có lẽ cũng không còn quan trọng nữa rồi."

______________________________

Rời khỏi biệt thự, Mạnh Quỳnh lái xe đến một cửa hàng mua cho Tô Khiết Như chút cháo và hoa quả rồi đến bệnh viện thăm cô ta.

*Lúc đó, ở phòng bệnh của Tô Khiết* *Như, cô ta lúc này đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo blouse trắng, người đó không ai khác chính là bác sĩ tiếp nhận điều trị cho cô ta*.

- "Bác sĩ Lục, cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi sẽ chuyển khoản cho anh đầy đủ."

- "Tôi chỉ giúp cô lần này được thôi nhé. Cô biết rõ gia thế và sức ảnh hưởng của nhà họ Nguyễn ở cái thành phố này mà. Nếu để Nguyễn thiếu gia biết tôi vì giúp cô mà lừa anh ta, nói dối về tình trạng của cô thì anh ta sẽ giết tôi đó."

Người bác sĩ kia vừa thủ thỉ với Tô Khiết Như vừa nhìn ngang nhìn dọc. Mặc dù trong phòng này bây giờ chỉ có Tô Khiết Như và anh ta nhưng anh ta vẫn sợ có người nghe thấy.

- "Anh yên tâm đi! Tôi không nói, anh không nói thì sẽ không ai biết đâu. Tôi làm như vậy cũng chỉ muốn Mạnh Quỳnh bớt cuồng công việc mà ở bên cạnh tôi nhiều hơn thôi."

Phải. Tô Khiết Như thực ra bị ngã nhưng chỉ bị choáng và sây sát chút thôi chứ không hề bị chấn thương đầu chảy máu, ảnh hưởng đến thần kinh hay bị sốc tâm lý nặng như lời bác sĩ đã nói với Mạnh Quỳnh. Mục đích cô ta làm như vậy là muốn Mạnh Quỳnh thêm ghét cô. Chính vì thế cô ta đã sớm cấu kết với bác sĩ để nói dối anh, tạo ra một vở kịch hoàn hảo. Thật may ông trời còn giúp cô ta, để cho Cố Cố chạm mặt với Phi Nhung khiến chị ta hiểu lầm rằng chính Phi Nhung đã đẩy ngã mình chứ không hay biết rằng chính cô ta tự sảy chân mà ngã.

- "Khiết Như, anh...Bác sĩ Lục, anh cũng ở đây à?"

Hai người họ còn đang thì thầm to nhỏ thì anh túi lớn túi nhỏ mở cửa bước vào.

- "À, Nguyễn thiếu! Tôi tới xem tình hình của cô Tô chút thôi. Vậy bây giờ tôi xin phép, không làm phiền hai người nữa. Cô Tô, cô nghỉ ngơi đi nhé!"

Người bác sĩ họ Lục kia nhìn thấy anh thì hơi chột dạ, bèn xin phép anh rồi rời đi.

- "Mạnh Quỳnh, bác sĩ nói ngày mai em có thể xuất viện rồi."

Đến lúc chỉ còn hai người, Tô Khiết Như bèn lên tiếng.

- "Vậy à? Vậy thì tốt rồi. Anh có mua chút cháo sườn bò hầm cho em này. Em ăn đi cho mau khoẻ. Nghe nói sườn bò tốt cho người muốn phục hồi sức khỏe lắm đấy."

Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng thổi và đút từng thìa cháo cho Tô Khiết Như ăn.

_______

C32: Bất an

Cả đêm hôm đó Mạnh Quỳnh ở lại chăm sóc cho Tô Khiết Như. Hôm sau cô ta được xuất viện, anh đưa Tô Khiết Như rời khỏi bệnh viện tới một toà chung cư cao cấp. Đứng trước toà chung cư, Tô Khiết Như ngơ ngác hỏi anh:

- "Mạnh Quỳnh, đây là đâu? Sao anh lại đưa em tới đây?"

- "Từ giờ cho tới lúc anh và Phi Nhung ly hôn, em tạm thời sẽ sống ở đây. Anh không muốn em ở cạnh cô ta, anh sợ cô ta sẽ lại làm hại tới em nữa."

- "Anh nói sao? Anh sẽ ly hôn với Phi Nhung ư?"

- "Phải. Anh không thể để em chịu thêm bất cứ ủy khuất hay tổn thương nào nữa. Anh nghĩ mình cần phải chấm dứt cuộc hôn nhân không tình yêu này. Anh muốn cùng em xây dựng một gia đình nhỏ."

Dứt lời, anh đau lòng ôm Tô Khiết Như áp vào ngực mình, khẽ vuốt ve mái tóc cô ta. Trên đầu Tô Khiết Như bây giờ vẫn còn đang băng bó. Cảnh tượng đó tất cả đều bị ai đó chụp lại được.

Còn Tô Khiết Như khẽ cười thầm trong lòng. Thành thật mà nói mặc dù có một người bạn trai giàu có như Mạnh Quỳnh thì cô ta không cần phải làm gì cả thì vẫn có được một cuộc sống sung túc nhưng bản tính của Tô Khiết Như là thích tự do, có sự nghiệp của riêng mình, muốn được làm điều mình thích chứ không phải là kết hôn, sinh con thậm chí là từ bỏ cả sự nghiệp. Thế nhưng trước mặt cô ta phải lật đổ được Phi Nhung đã. Và cuối cùng thì cô ta cũng thực hiện được hơn 1 nửa kế hoạch tách cô ra khỏi Mạnh Quỳnh rồi. Nghĩ vậy Tô Khiết Như vui như mở cờ trong lòng vậy.

Cả đêm hôm qua vì rất đau lòng trước lời đề nghị ly hôn từ anh kèm theo sự cô đơn, tuyệt vọng khiến Phi Nhung cả đêm không ngủ được. Cả đêm qua cô ngồi ngoài ban công phòng ngủ thơ thẩn một mình khóc thầm. Liệu cô có nên từ bỏ hay là cố chấp mà phá vỡ hạnh phúc của 2 người họ. Nhưng mà yêu một người đâu có thể dễ dàng từ bỏ như thế. Cô cứ suy nghĩ nhiều như vậy mà không biết trời bắt đầu sáng khi nào.

*khụ khụ

Cô bắt đầu cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, đầu thì đau nhức. Chắc là mình lại bị cảm lạnh rồi. Cô thầm nghĩ.

Sáng hôm nay cô có một cuộc họp với bên đối tác là Hàn Thị. Đến giờ họp, mặc dù mọi người đã có mặt đông đủ nhưng không ai thấy cô đâu.

- "Anna! Phi Nhung có nói với cô rằng cô ấy sẽ đến muộn hay gì không?"

Hàn Tử Hân sốt ruột đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi hỏi thư ký riêng của cô là Anna.

- "Hàn Tổng, tôi không thấy Giám đốc liên lạc gì cả. Tôi cũng đã cố gắng liên lạc cho cô ấy nhưng đều không được. Hay là...để tôi liên lạc tới nhà cô ấy nhé?"

Anna khẽ thì thầm với Hàn Tử Hân. Mặc dù hôm nay anh chính là khách nhưng sự vắng mặt bất ngờ của cô lại khiến người bên cô đang xì xào loạn cả lên.

- "Cuộc họp này hủy đi. Để tôi tới nhà tìm cô ấy xem sao. Hôm khác chúng ta họp sau cũng được."

Hàn Tử Hân nhắn nhủ Anna rồi rời đi trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Không lẽ đối tác giận rồi hủy hợp đồng sao? Nhiều người không biết rõ về mối quan hệ thân thiết giữa cô và Hàn Tử Hân bắt đầu bàn tán như vậy.

- "Mọi người trật tự! Giám đốc Châu có chút việc đột xuất không tới được nên cuộc họp sẽ rời sang hôm khác và sẽ không có chuyện hủy hợp đồng đâu nên mọi người đừng bàn tán nữa, mau đi làm việc của mình đi."

Anna làm đúng vai trò của mình, thay cô truyền đạt tới mọi người. Ai nấy nghe xong đều im lặng rồi về phòng làm việc của mình.

Hàn Tử Hân theo lái xe tìm tới nhà cô rồi nhấn chuông cửa nhưng không thấy ai mở cửa. Đây là lần đầu tiên anh tới đây, mọi khi có đưa cô về thì cô cũng không bao giờ cho anh đưa về tận cổng nhà cả. Thật kỳ lạ, căn biệt thự lớn như vậy mà không có một người làm nào hay sao mà không có ai ra mở cửa vậy?

Nhưng Hàn Tử Hân có linh cảm rằng cô có ở trong nhà. Nghĩ vậy, anh lại kiên trì nhấn chuông và chờ đợi.

- "Xin hỏi cậu là ai?"

Đột nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nói khiến Hàn Tử Hân giật mình quay lại. Người đó chính là Cố Cố.

- "Tôi...tôi là bạn của Phi Nhung. Hôm nay tôi không thấy cô ấy đi làm nên tôi tới đây tìm cô ấy."

Hàn Tử Hân bình thản đáp. Cố Cố vừa nhìn thấy Hàn Tử Hân thì liền cảm thán trong lòng "Người đâu mà đẹp trai thế. Nếu so với thiếu gia thì đúng là một chín một mười mà."

Mặc dù nghĩ vậy nhưng cô lại bình tĩnh lại rồi nói tiếp:

- "À, thì ra cậu là bạn của thiếu phu nhân hả. Mời cậu vào trong nhà."

Vậy là nhờ có Cố Cố mà Hàn Tử Hân không bị "ế" mà phải quay trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro