C27,28: Tranh giành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn thấy chiếc lắc, Phi Nhung vội cúi người xuống nhanh chóng nhặt lên.

- "Chính là nó! Để xem cô còn chối cãi được nữa không?"

- "Không được! Cô mau trả nó cho tôi. Cô không được lấy nó!"

Tô Khiết Như trợn tròn mắt, nét mặt hoảng hốt vì đã để chiếc lắc rơi vào tay Phi Nhung.

- "Tôi sẽ mang chiếc lắc này đi và nói hết cho Mạnh Quỳnh nghe mọi chuyện, để xem anh ấy còn yêu cô được nữa không?"

Phi Nhung liếc nhìn Tô Khiết Như một cái thật lạnh rồi xoay người rời đi.

Thế nhưng Tô Khiết Như nào có để cô được toại nguyện, nhân lúc Phi Nhung quay lưng rời đi vì không đề phòng mà bị Tô Khiết Như xô ngã. Cô ta ngồi đè lên người Phi Nhung hòng chiếm đoạt lại chiếc vòng.

- "Cô mau trả lại đồ của tôi đây!"

- "Nó là đồ của tôi mà. Rõ ràng cô mới là đồ ăn trộm, là kẻ mạo danh."

Phi Nhung cũng không chịu để yên, cô ra sức chống cự miệng vẫn không ngừng nói những lời khiến cô ta tỉnh ngộ. Không ngờ nhiều năm trước cô lại đi làm bạn với một con sói đội lốt người như Tô Khiết Như. Chính cô ta đã khiến giữa cô và Mạnh Quỳnh hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, ghét bỏ chồng chất ghét bỏ.

- "Mày nghĩ là mày đưa chiếc vòng đó ra thì Mạnh Quỳnh sẽ tin mày sao?"

- "Nếu tôi không thử thì làm sao mà Mạnh Quỳnh biết được bộ mặt thật của cô?"

Phi Nhung nắm chặt tay không để cho Tô Khiết Như có thể lấy chiếc lắc đi được.

*chát

- "Con ranh! Mày có đưa chiếc vòng cho tao không thì bảo?"

Tô Khiết Như giận quá liền tát mạnh một cái vào mặt cô. Thế nhưng cô vẫn nhịn đau mà mạnh mẽ trả lời:

- "Không đời nào."

- "Mang đây! Tao không cho phép mày mang nó đi. Phải đó, tao lấy trộm chiếc vòng của mày đó thì sao nào? Tại sao mày trước giờ cái gì cũng hơn tao? Mày học giỏi, xinh đẹp, được ba mẹ cưng chiều lại còn có người đàn ông có điều kiện tốt như Mạnh Quỳnh yêu thương. Tao không cam lòng."

Tô Khiết Như nắm lấy tóc của Phi Nhung như muốn tra tấn cô. cô cảm thấy đầu mình ong ong nhưng cô vẫn cô hết sức đạp Tô Khiết Như ra khiến cô ta ngã ngửa ra sau rồi còn mình thì lập tức bỏ chạy.

- "Đáng lẽ tôi phải nhận được tình yêu của Mạnh Quỳnh nhưng chỉ vì cô mà tôi bị lạc mất anh ấy nhiều năm như vậy. Tôi sẽ không bao giờ để cô được toại nguyện đâu."

Cô vừa nói vừa bỏ chạy. Trước hết, cô phải rời khỏi đây đã. Tô Khiết Như cũng vội đứng dậy rồi chạy đuổi theo Phi Nhung.

- "Đứng lại! Tôi nói cô đứng lại!"

Hai người họ tranh giành nhau ở hành lang, Tô Khiết Như từ phía sau túm tóc kéo cô quay trở lại. Phạm Phi Nhung cũng gồng mình lên nắm lấy mái tóc của Khiết Như để phục thù.

- "Con khốn! Mày dám? Mau bỏ tao ra!"

- "Vậy thì cô cũng phải bỏ ra trước."

- "Không đời nào. Mày phải trả lại chiếc vòng cho tao đã!"

Tô Khiết Như vẫn khăng khăng nói, nhất định không chịu buông cô ra. Vì Tô Khiết Như là người mẫu nên cô ta có lợi thế về chiều cao hơn cô nên Phi Nhung chỉ phục thù được một lúc thì đã bị Tô Khiết Như tát cho một cái bạt tai rồi ghì chặt cô vào lan can. Cô tuy không bị sợ độ cao nhưng cảm giác khoảng cách giữa cô và mặt đất ở độ cao gần 10 mét này chỉ được ngăn cách bởi những chiếc lan can mạ vàng này khiến cô có chút ớn lạnh.

Nếu cô rơi từ độ cao này xuống đất thì phải làm sao đây?

- "Con ranh! Mau đưa lại chiếc lắc chân cho tao!"

Tô Khiết Như lúc này đây khác hẳn với tính cách dịu dàng, hiền lành giống mọi ngày khi ở bên anh mà thay vào đó, bộ mặt thật của cô ta (mà Phi Nhung vốn đã nhận ra từ lâu) đều bộc lộ hết ra. Cô ta bóp cằm cô ép cô phải giao nộp lại chiếc vòng. Phải khó khăn lắm cô mới lấy lại đồ thất lạc của mình nếu bây giờ cô đưa cho cô ta thì bao nhiêu công sức cô bỏ ra coi như công cốc.

- "Tôi không đưa....ực...ư...."

Cô vẫn giữ nét mặt lạnh lẽo đáp lại cô ta khiến Tô Khiết Như phát cáu mà bóp chặt cổ cô.

- "Nếu cô không muốn chết thì mau đưa đây."

- Tôi không...ư...ưm..."

Phi Nhung bị bóp nghẹt cổ khiến việc nói năng cũng trở nên khó khăn.

- "Thế thì mày đi chết đi. Mày mà chết rồi thì sẽ không có ai tranh giành Mạnh Quỳnh với tao nữa!"

Càng nói cô ta càng siết chặt cổ cô hơn, móng tay dài sắc nhọn của cô ta cũng vô tình đâm vào cổ cô khiến nó bắt đầu rớm máu. Cô biết Tô Khiết Như một khi đã để lòng đố kỵ của cô ta dâng cao thì cô ta sẽ có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Cổ họng bị thiếu dưỡng khí, cô mắt lờ đờ, tay cố đẩy cô ta ra để thoát khỏi nhưng không thể làm được gì. Chẳng lẽ cô cứ như thế này mà bị cô ta giết chết không ai biết sao?

_________

C28: Ngã cầu thang

*ring ring

Đang lúc cô tưởng như mình sắp nhìn thấy tử thần thì cô nghe mơ hồ có tiếng chuông điện thoại reo lên.

Không biết có sự giúp đỡ của năng lực siêu nhiên nào mà đột nhiên cô lại có cảm giác hít thở được một chút.

- "Alo? Mạnh Quỳnh à?"

Giọng nói ngọt ngào của Tô Khiết Như vang lên, thì ra đó là chuông điện thoại của cô ta. Là Mạnh Quỳnh gọi cho cô ta sao?

- "*Em đang làm gì đó*?"

Anh nghe thấy giọng nói của Tô Khiết Như thì lập tức mỉm cười. Anh vừa kết thúc chuyến khảo sát và đang trở về khách sạn, vì quá nhớ Tô Khiết Như nên liền gọi điện về.

- "Mạnh Quỳnh, cứu e...."

Phi Nhung lên tiếng muốn cầu cứu nhưng nhanh chóng bị cô ta lấy tay bịt miệng cô lại. Cô ta vừa bịt miệng cô vừa trừng mắt nhìn Phi Nhung một cái thật sắc.

- "*Khiết Như, hình như anh nghe thấy tiếng gì đó*?"

Mạnh Quỳnh liền hỏi.

- "Đâu có tiếng gì đâu? Em...em đang xe...Con ranh!"

Tô Khiết Như vì đang tập trung nói chuyện với anh nên đã để cô có được cơ hội mà bỏ chạy. Tô Khiết Như vội đuổi theo Phi Nhung, không để cô có thể rời khỏi căn nhà này.

- "*Khiết Như! Có chuyện gì vậy*? *Em có nghe anh nói gì không*?"

Mạnh Quỳnh đang nói chuyện nhưng lại nghe thấy mấy câu kì lạ của Tô Khiết Như và không thấy có người trả lời bèn sốt ruột hỏi.

*tút tút

- "*Khiết Như! Alo*?"

Tô Khiết Như thấy Phi Nhung bỏ đi thì vội tắt điện thoại rồi tiếp tục đuổi theo cô.

- "Mày định chạy đi đâu?"

Phi Nhung chạy tới lối đi xuống cầu thang thì bị Tô Khiết Như bắt được.

- "Buông tôi ra. Hãy để tôi đi đi mà."

Cô đẩy cô ta ra rồi nói.

- "Vẫn câu nói cũ. Mang chiếc vòng đây thì tôi để cô đi."

- "A! Khiết Như! Trên...trên đầu cô có...có con bọ kìa!"

Cô chợt nghĩ ra một ý. Cô từng chơi thân với cô ta nên cô biết cô ta vô cùng sợ mấy con côn trùng. Nghĩ vậy, Phi Nhung lập tức làm như nhìn thấy có con bọ trên đầu cô ta thật mà hét toáng lên. Tô Khiết Như nghe vậy thì tưởng thân, cô ta liền buông cô ra rồi hét toáng lên, bộ dạng điên cuồng muốn bỏ con bọ ra:

- "Đâu? Bọ đâu? Huhu tại sao lại có con bọ trên..."

Nhân cơ hội này, Phi Nhung liền bỏ chạy. Tô Khiết Như thấy cô bỏ chạy thì hơi nghi ngờ, quát lớn:

- "Phi Nhung! Giúp tôi bỏ con bọ ra với! Cô không được đi!"

- "Chúc mừng cô đã bị lừa! Tôi đi đây! Cô cứ ở đó mà bắt bọ đi nha! Haha!"

Phi Nhung chạy nhanh xuống chân cầu thang rồi nói vọng lên. Lúc này Tô Khiết Như mới biết mình bị lừa, lại để cô có thể chạy mất, mặt cô ta nóng bừng lên, trong lòng sôi trào lửa giận bèn chạy vội theo:

- "Phi Nhung! Cô dám lừa tôi? Cô không được đi, đứng lại...aaaaaa!"

Tô Khiết Như cắm đầu cắm cổ muốn đuổi theo Phi Nhung nhưng không kịp, lí trí bị lấn áp, cô ta vô tình trượt chân và ngã lăn từ cầu thang xuống dưới.

Phi Nhung chạy ra garage lấy xe rời đi, lúc ra đến cổng thì cô lại vô tình thấy chị giúp việc tới làm ca tối.

- "Cô chủ! Cô định đi đâu vậy? Tối nay cô có ăn cơm ở nhà không để tôi nấu ạ?"

Chị giúp việc nhìn thấy cô đến bữa ăn rồi đi đâu bèn hỏi.

- "Tối nay tôi qua nhà ba mẹ tôi. Chị không cần nấu cơm phần tôi đâu."

Phi Nhung vội đáp lại rồi dí chân ga, lái xe rời đi.

- "Cô chủ sao phải vội vàng thế nhỉ?"

Chị người làm vừa khẽ lẩm bẩm rồi vừa đi vào trong nhà. Vừa bước chân vào trong nhà thì chị đã thấy Tô Khiết Như nằm bất tỉnh dưới chân cầu thang.

- "Cô Tô! Cô làm sao vậy? Cô Tô!"

Chị giúp việc cuống quýt cả lên vội gọi xe cấp cứu rồi lại gọi cho cậu chủ của mình là Mạnh Quỳnh.

- "Alo, cho tôi một xe cấp cứu tới khu biệt thự XX, đường XY với ạ."

- "Alo, cậu chủ à?"

Mạnh Quỳnh ban nãy bị gián đoạn liên lạc với Tô Khiết Như, anh gọi lại mấy lần còn không được thì lại nhận được cuộc gọi từ số máy nhà riêng.

- "*Có chuyện gì thế*?"

- "Cậu chủ, cô Tô...cô Tô bị ngã cầu thang."

- "*Sao cơ? Chị nói gì? Khiết Như bị ngã cầu thang sao? Tại sao cô ấy lại bị ngã*?"

- "Dạ, tôi cũng không biết nữa....Tôi bây giờ đang đưa cô ấy tới bệnh viện."

Chị giúp việc cũng đang lúng túng không biết nguyên nhân, đầu đuôi ra sao.

- "*Được rồi, bây giờ tôi sẽ về ngay đây*."

Nói dứt lời, anh bèn gấp rút thu dọn hành lí rồi lên máy bay tư nhân trở về nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro