Chương 43: Không cần quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, da của cô rất trắng nên tôi khuyên cô nên dùng sản phẩm kem nền này. Loại kem nền này không những có thể tạo ra hiệu quả trắng mịn bất ngờ mà còn có thể dưỡng ẩm cho da." Cô nhân viên bán hàng tươi cười mời chào, vừa nói vừa với tay vào tủ kính lấy ra một hộp kem nền trông vô cùng xinh xắn và tinh xảo.

An Nhược đón lấy hộp kem nền, mở ra, cúi đầu ngửi ngửi.

Không phải loại có mùi hương đặc biệt kích thích mà có cảm giác vô cùng dễ chịu.

Giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên bán hàng tiếp tục vang lên, "Loại kem nền này được chiết xuất từ thiên nhiên, vì có tính năng dưỡng ẩm nên khi đánh lên da khiến cho làn da của tiểu thư sẽ mịn màng vô cùng."

An Nhược "ừ" một tiếng, cầm hộp kem nền quay sang Lục Mặc Hiên. Tay phải lưu loát quệt nhẹ một chút kem nền lên ngón trỏ, ngay sau đó quệt lên má trái của Lục Mặc Hiên.

Nụ cười trên môi cô nhân viên bán hàng thoáng chốc cứng đờ.

Đây là khách hàng đầu tiên mang bạn trai đến mua mĩ phẩm sau đó lại thử ngay trên mặt bạn trai mình.

Nhìn người đàn ông này mà xem, anh khí mười phần, nhìn có vẻ là người theo chủ nghĩa đàn ông.

Người đàn ông có tính cách như này làm sao có thể để cho bạn gái ở trước mặt công chúng mà bôi kem nền lên mặt mình được chứ?

Lục Mặc Hiên chỉ khẽ nhíu mày nhưng không hề ngăn cản cô.

Tay phải An Nhược nhẹ nhàng di chuyển trên má Lục Mặc Hiên, lòng bàn tay mềm mại không ngừng cọ xát lên má Lục Mặc Hiên.

Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn An Nhược một cái, không thể không nói, An Nhược sờ lên mặt anh như thế này khiến anh vô cùng thoải mái, khiến anh chỉ muốn kéo An Nhược vào lòng mà hôn ngấu nghiến thôi.

Trong lòng mặc dù đã rối thành một đoàn nhưng ngoài mặt anh vẫn vô cùng tự nhiên.

Sau khi An Nhược đánh đều kem nền, lùi lại mấy bước, cẩn thận quan sát kĩ hai má của Lục Mặc Hiên.

Không tệ, má trái của anh so với má phải thì trắng mịn và hồng nhuận hơn niều, loại kem nền này quả nhiên không tệ.

Cô nhân viên bán hàng nhìn Lục Mặc Hiên gật mạnh đầu một cái, giọng nói thanh thúy vang lên mang theo vẻ vui mừng, "Tiểu thư, nhìn má phải của bạn trai cô mà xem, khác biệt rất lớn đấy. Loại kem nền này vừa xuất hiện trên thị trường đã được người tiêu dùng đánh giá rất cao. Còn có nguyên một bộ trang điểm, tiểu thư, cô có muốn xem thử một chút không?"

An Nhược cao giọng "a" lên một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Lục Mặc Hiên, lại lấy thêm kem nền bôi lên má phải của anh.

An Nhược vừa đánh kem nền vừa nói, "Trang điểm quan trọng nhất là phải cân xứng, bên trái bôi thì bên phải cũng phải bôi. Trước tiên cứ tán kem sơ qua, sau khi mua đủ đồ rồi, về nhà sẽ trang điểm tỉ mỉ cho anh."

An Nhược chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu nhưng lại khiến cho bàn tay cô nhân viên bán hàng đang lấy sản phẩm bỗng chốc cứng đờ, bộ trang điểm này hóa ra là mua cho bạn trai sao? Thật kỳ quái, từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp phải khách hàng nào như vậy. Hơn nữa người đàn ông kia cũng không có ý muốn ngăn cô gái này lại!

Hai mày Lục Mặc Hiên nhíu lại, cúi đầu kề sát vào lỗ tai An Nhược, chỉnh âm lượng chỉ để cô và anh nghe được, "Vậy em mau mua nhanh đi, anh không chờ được em trang điểm cho anh nữa rồi."

Sau khi nói xong, Lục Mặc Hiên liền nhướng người, nói với cô nhân viên bán hàng, "Gói nguyên một bộ sản phẩm này lại."

Buông một câu xuống, trước mặt cô nhân viên bán hàng liền xuất hiện một thẻ mua sắm cao cấp màu vàng chói sáng.

Cô nhân viên bán hàng biết loại thẻ mua sắm này không phải người bình thường nào muốn là có thể có, cao ốc Sáng Thế đã hạn chế số lượng phát hành loại thẻ này, không phải người có tiền nào cũng có thể sở hữu nó.

Trên mặt cô nhân viên bán hàng mang theo sự ân cần và ngưỡng mộ, không biết người đang đứng trước mặt mình có lai lịch kinh khủng đến mức nào.

Mang theo vẻ sùng kính nên tốc độ quẹt thẻ của cô nhân viên bán hàng càng nhanh, không bao lâu sau đã gói đồ xong.

An Nhược cầm lấy túi hàng, nói một tiếng "cám ơn" với cô nhân viên bán hàng.

Sau khi Lục Mặc Hiên cất thẻ mua sắm vào ví, hai tay ôm chặt An Nhược kéo cô về một hướng khác trong cao ốc Sáng Thế.

An Nhược dùng lực túm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lục Mặc Hiên, kéo anh đi về một hướng khác, "Anh đi nhầm rồi, bên này mới là khu bán đồ dùng hàng ngày. Bên kia là ..."
An Nhược hướng mắt nhìn về phía trước, ở đó treo một cái biển rất lớn, bên trên có in hình một bộ nội y của phụ nữ.
Chẳng lẽ, muốn cô chọn nội y trước mặt Lục Mặc Hiên? Huống hồ cô căn bản là không hề thiếu bra!

Lục Mặc Hiên chớp chớp đôi mắt, tay phải chống cằm hết sức nghiêm túc nói, "Em cần phải mua vài bộ nội y tốt một chút, em chỉ có mỗi cái hồng nhạt kia thôi sao?"

Hồng nhạt... An Nhược nhớ tới chiếc bra bị Lục Mặc Hiên ngâm trong bồn tắm, chẳng phải đó là chiếc bra màu hồng của cô đó sao?!

An Nhược nhéo mạnh lên lưng của Lục Mặc Hiên một cái, "Em thích, không được sao? Em chính là thích hồng nhạt đó!" An Nhược hất cằm, ánh mắt nghiêm túc, hung hăng nói với Lục Mặc Hiên.

Lục Mặc Hiên cúi người lắc đầu nhìn An Nhược, "Em có thể nói to hơn nữa được không." Nói xong, Lục Mặc Hiên liền đảo mắt nhìn xung quanh.

An Nhược nhìn theo tầm mắt của Lục Mặc Hiên, vừa rồi cô hơi lớn tiếng một chút bị người ta nghe hết rồi. Chỗ này lại tương đối gần cửa hàng bán nội y, những người khác sau khi nghe câu nói kia, khẳng định...

Thôi, dù sao thì Lục Mặc Hiên cũng đang ở đây, mất mặt một chút thì có là gì.

Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng vuốt tóc An Nhược, "Hồng nhạt thì hồng nhạt, chỉ cần em thích là được rồi. Nhiều người nhìn như vậy, em không xấu hổ sao? Đi, đi mua đồ dùng hàng ngày."

Vừa dứt lời, Lục Mặc Hiên liền kéo An Nhược đến nơi bán đồ dùng hàng ngày, lúc này, khóe miệng anh đã bất giác cong lên.

An Nhược nặng nề hừ một tiếng, sau đó đẩy bộ mỹ phẩm vào tay Lục Mặc Hiên.

Đi dạo trung tâm thương mại với đàn ông chính là muốn để người đàn ông đó lao động không công! Hôm nay cô mua rất nhiều đồ, còn mua cả một đống lớn thức ăn!

An Nhược là một người ăn rất được, nhưng dù cô ăn nhiều như thế nào cũng không béo. Ở trường đại học, loại người ăn nhiều mà không bị béo như cô khiến cho khối người ghen tị chết.

An Nhược đến khu bán đồ dùng hàng ngày, đi được vài bước thì gặp phải một người không ngờ tới, chính là bạn hồi đại học của cô, Thủy Thiến Thiến, hoặc nói đúng hơn là ... đối thủ một mất một còn.

Vào năm hai, Thủy Thiến Thiến vu cho cô ăn trộm đồ. Cô ta gióng trống khua chiêng nói An Nhược ăn trộm một chuỗi vòng trân châu của cô ta.

Lúc An Nhược còn học đại học, từ đầu tới cuối đều không hề có hứng thú với trang sức, rảnh rỗi không có chuyện gì hay sao mà cô phải đi ăn trộm đồ của cô ta.

An Nhược không phải là quả hồng mềm để Thủy Thiến Thiến muốn nắn thế nào thì nhào thế ấy. Cho nên đối mặt với sự vu khống của cô ta, An Nhược phản kích ngay lập tức khiến cho cô ta không được lòng mọi người trong trường.

Thủy Thiến Thiến so với lúc học đại học thì càng lẳng lơ hơn. Tóc quăn ba phần buông xõa xuống vai, đôi giày cao gót trên chân cô ta đoán chừng cũng phải 10 phân, môi tô son đỏ chót như muốn chọc mù mắt người xem.

Lục Mặc Hiên cảm thấy An Nhược có gì đó không đúng, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi một câu, "Thù hay bạn?"

Đúng lúc này, Thủy Thiến Thiến cũng quay người lại. Lúc nhìn thấy An Nhược, cô ta dừng cước bộ lại, nhưng lúc phát hiện bên cạnh An Nhược xuất hiện một người đàn ông vô cùng tuấn tú đẹp trai thì lại càng thêm cứng nhắc.

An Nhược có bạn trai rồi sao? Bạn trai của cô ta sao lại đẹp trai đến vậy, trên người lộ ra khí chất cao quý, không phú cũng quý! Trong mắt Thủy Thiến Thiến hiện lên một chút ghen tức.

An Nhược không hề để ý đến Thủy Thiến Thiến, lập tức ngẩng đầu cười nói với Lục Mặc Hiên, "Kẻ thù. Không cần để ý đến cô ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro