《 Vĩnh viễn 》- Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Bác Tường trở lại công ty liền một mực chú tâm vào khoản đầu tư mới, cậu từ trước đến nay nghiêm túc, bằng không cũng sẽ không thể đạt được thành tựu như thế khi tuổi còn trẻ.

Bận bịu như thế đã hai ngày, hôm nay cũng vội vàng đến chín giờ, Tôn Bác Tường thật sự là mệt mỏi, đã sớm để Thẩm Ưu tự mình đi về nhà. Cậu xoa xoa giữa lông mày, cầm điện thoại từ chối rất nhiều mời, cầm quần áo, lái xe về nhà.

Điền mật mã vào, Tôn Bác Tường như thường lệ đi vào phòng ngủ nhưng lại không trông thấy Lư Chí Cương đâu. Cậu không vội hốt hoảng ngay, chỉ coi như là anh ra ngoài mua đồ, thế mà đợi được nửa giờ vẫn chưa thấy Lư Chí Cương quay trở lại.

Tôn Bác Tường nhịn không được gọi điện thoại nhưng không ai nhấc máy ...... Lư Chí Cương xưa nay chưa bao giờ không nghe điện thoại, vậy người đâu?

Tôn Bác Tường gọi cho anh em của mình để điều tra thêm Lư Chí Cương gần đây thường hay lui tới những đâu. Cậu đi đến ban công hút thuốc, lại nhìn thấy cảnh tượng dưới tầng, nắm tay thành nắm đấm kêu răng rắc.

Lư Chí Cương đang ngồi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình thì đột nhiên có tiếng bước chân quấy rầy.

"Thật xin lỗi nha, tôi có chút bận bịu nên giờ tám rưỡi mới tới được." - Tô Kỳ vừa chạy vào thở hồng hộc nói.

"Không có việc gì, anh cũng mới tan làm, thật là vất vả cho anh." - Lư Chí Cương chậm rãi đi xuống giường, mặc vào quần áo chỉnh tề.

Tô Kỳ mang theo Lư Chí Cương đi ra xe của mình, nổ máy chạy về hướng nhà anh.

"Tôi gửi cho anh rất nhiều tin nhắn mà, sao anh không trả lời tôi?" - Tô Kỳ đột nhiên đối mặt với Lư Chí Cương nói.

"À, thật ngại quá , tôi không thường xuyên xem điện thoại." - Lư Chí Cương đương nhiên sẽ không nói mình đặt điện thoại di động ở chế độ yên lặng.

Rất nhanh hai người đã vào đến dưới sân, Tô Kỳ xuống xe giúp Lư Chí Cương mở cửa xe và đỡ anh xuống.

"Có thời gian tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh." - Lư Chí Cương nói với Tô Kỳ xong liền quay người đi lên nhà. Tô Kỳ nhìn theo thân ảnh của anh, thở dài rồi lái xe rời đi.

Lư Chí Cương mở cửa, trong nhà truyền ra mùi khói rất đậm, nhưng trong phòng vẫn là tối đen. Cậu ấy trở về rồi ư, Lư Chí Cương trong bụng đang nghĩ thầm đột nhiên bị một người từ trong bóng tối xông ra ôm lấy.

"Anh được lắm, Lư Chí Cương. Em không ở nhà hai ngày, anh liền đi ra ngoài làm cho em phải tìm kiếm khắp nơi." - Tôn Bác Tường bắt đầu cởi áo khoác của anh.

"Không phải, anh không có, em nghe anh giải thích." - Lư Chí Cương nắm lấy áo của mình, anh sợ hãi bởi anh biết rõ tính của cậu.

"Không phải? À, vậy anh ta là ai?" - Tôn Bác Tường lại thò tay vào quần của anh, một tay nắm chặt.

"A —— Anh ấy chỉ là bảo an tốt bụng đưa anh về nhà thôi ...... —— Chúng ta không quen anh ấy" - Lư Chí Cương ngửa cổ lên, thở gấp từng hồi giải thích cho cậu.

"Anh ta có đụng chạm gì anh không? Em hỏi anh! Anh ta có đụng chạm gì anh không?" - Tôn Bác Tường đang bị kích động quá mức, lập tức lột bỏ tất cả quần áo trên người anh.

"Không có! Không có mà" - Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ mình trong mắt em ấy là người như vậy sao?

"Vì cái gì không gọi điện thoại nói cho em, em gọi điện thoại anh cũng không nhấc máy?" - Tôn Bác Tường cắn mút đầu ngực đỏ hồng run rẩy của Lư Chí Cương, cậu chưa bao giờ tức giận như vậy.

"Anh không nghe thấy thật mà, thật, a a ......" - Lư Chí Cương bị đau đớn kích thích khiến giọng nghẹn ngào.

Tôn Bác Tường bế Lư Chí Cương đi vào phòng ngủ, mạnh bạo ném lên giường. Cậu với lấy tuýp gel bôi trơn thoa lên tay rồi đâm vào nơi bí ẩn kia còn anh chỉ có thể co ro ngón chân, cảm thụ từ từ một ngón tay tới ba ngón tay đang xâm nhập.

Tôn Bác Tường hôn anh, mạnh bạo hành động đồng thời cũng chặn lấy miệng anh bằng nụ hôn khiến cho Lư Chí Cương không thể kêu lên, đành phải ậm ừ vài tiếng. Cậu giống như bị điều đó kích thích, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, đem hạ thân to lớn của mình chậm rãi đâm vào phía sau của anh, bắt đầu điên cuồng va chạm, tay bên ngoài cũng không ngừng sờ loạn.

"A —— Đau......" - Lư Chí Cương dùng móng tay ghim lên sau lưng Tôn Bác Tường, đau đớn vì không thể chịu nổi va chạm mạnh như vậy. Anh biết cậu là muốn anh xin lỗi, thế nhưng thực sự anh có làm gì sai đâu. Nhưng va chạm phía sau khiến anh không thể chịu được nữa bèn thều thào nói: "Chồng ơi...anh sai rồi, lần sau anh sẽ nói cho em biết, được không —— A, nhẹ chút...". Tôn Bác Tường giống như rất hài lòng, lần này coi như là tạm được đi.

Lư Chí Cương một bên gọi chồng, một bên nước mắt cứ như thế chảy ra. Mười năm trước, cậu cũng hay cáu kỉnh nhưng anh dù sao vẫn lớn tuổi hơn, luôn nắm quyền chủ động trong tình yêu, chỉ cần cho cậu một nụ hôn cậu sẽ vui vẻ lại ngay lập tức. Nhưng mười năm sau, anh đã già rồi, cậu là người chiếm thế chủ động và một nụ hôn không thể làm cậu thỏa mãn được.

Lúc Tôn Bác Tường phóng thích ở trên người anh, Lư Chí Cương ánh mắt đã đờ đẫn. Quá đau, trong đầu anh chỉ có một câu nói kia. Cậu lúc tức giận là như vậy sao, cho tới bây giờ không phải cậu ở trên giường luôn rất ôn nhu sao, sẽ không để cho anh Chí Cương của mình đau, sẽ không để cho anh Chí Cương của mình khóc, không phải sao? Cậu thật sự không yêu anh nữa sao, cậu biết rõ anh sợ nhất là bị tổn thương, vì cái gì vẫn làm tới mức này? Vừa nghĩ nước mắt vừa điên cuồng từ khóe mắt anh tràn ra.

Tôn Bác Tường ôm Lư Chí Cương, trông thấy anh đang khóc liền nói: "Em làm mạnh thế sao anh không nói với em một tiếng? Đều là do em đang ghen thôi". Cậu đắp chăn cho anh trong khi tay xoa nắn trước ngực anh.

Lư Chí Cương nhắm mắt lại, nghĩ thầm tại sao cậu không hỏi anh người kia vì việc gì phải đưa anh về nhà; không hỏi anh vì sao không ở nhà, không biết anh phát sốt, chỉ biết là người kia không có đụng đến anh thì không hỏi nhiều nữa.

"Ngủ đi, ngủ đi" - Tôn Bác Tường ôm sát người trong ngực, nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn chìm vào giấc ngủ nhưng không biết người kia lại một đêm không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro