Chap 43: Đuổi theo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải cậu đang xử lý ông ta sao? Gọi cho tớ có việc gì không?" nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác, Hải Khoan vội cười xòa với Tiêu Chiến rồi lui ra ngoài bắt máy. Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ trên tay, mày khẽ nhíu lại "Cậu vẫn còn ở đó sao?" Hải Khoan suýt ngã ngửa, anh ta hét lớn vào điện thoại:
- Không phải cậu bảo tớ trông chừng Tiêu Chiến kia sao? Giờ lại nói thế là thế nào hả?
- À không, ý tớ là cậu có thể về rồi! Tớ bảo cậu đến xem biểu hiện anh ấy thế nào thôi
- Không có gì khác thường cả! Vẫn như mọi hôm, mà cậu cứ nghĩ sâu xa làm gì! Dù có biết thì anh ta cũng không trách móc gì cậu đâu, ai làm thì người đó phải chịu, ác giả ác báo, bình thường mà - Hải Khoan khẽ cười - Hay cậu lo lắng hả?
- Cậu phiền quá đấy! - Vương Nhất Bác cười.
- Ông ta đâu rồi mà cậu rảnh rỗi gọi cho tớ vậy?
- Ngồi trong phòng uống trà - Cậu nhìn về phía phòng khách.
- Ha, thật đáng ngưỡng mộ! Vậy cậu muốn xử ông ta thế nào? Có cần tớ mang chàng omega của cậu đến xem không? - Hải Khoan có chút bông đùa nói.
- Thích ăn đòn hả? - Cậu gằn giọng.
- Đùa thôi! Haha tớ cúp máy rồi lướt về đây! Bye bye, xong thì báo tin cho anh em còn đi ăn mừng.
- Được!
Cúp máy, Hải Khoan huýt sáo vài tiếng, cất máy điện thoại vào túi quần rồi quay người lại thì thấy người nào đó đứng ở cửa mà anh sững người. Tiêu Chiến mặt tối sầm lại, hai bàn tay nắm ở cánh cửa cũng siết chặt. Hải Khoan thầm nuốt nước bọt, thôi xong rồi.
- Chuyện anh vừa nói....là sao hả? - Tiêu Chiến lên tiếng.
- Haha....có gì đâu! Công việc đấy mà.... - Hải Khoan cười xoà.
- Công việc? Công việc có liên quan tôi là công việc mới của cậu hả?
- Anh nghe nhầm đó! Em có nhắc gì đến anh đâu....
- Đừng nói dối tôi nữa Hải Khoan, cuộc gọi vừa rồi là em ấy đúng không?
- ....
- Cậu có nhắc đến "ông ta", người đó là ba tôi đúng không!? Và hiện giờ ông ấy đang ở chỗ Nhất Bác, em ấy định xử lí ba tôi....tôi nói không sai chứ!?
Hải Khoan mím môi, người này trí óc thật không đơn giản mà. Anh hẳn đã quá coi thường Tiêu Chiến rồi.
- Im lặng tức là đúng rồi! - Anh cười lạnh, bước tới gần Hải Khoan - Em ấy và ba tôi hiện giờ đang ở đâu?
- Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao? - Hải Khoan cười khẩy - Tiêu Chiến à, tôi thừa nhận những gì anh vừa nói nhưng ác giả ác báo! Không phải anh không biết những gì mà ông ta làm với gia đình của Nhất Bác, còn tỏ vẻ cao ngạo với tôi là sao hả?
- Lưu thiếu, cho dù là ba tôi có tội đi chăng nữa nhưng ông ấy là ba của tôi! Tôi sẽ không để cho các người làm hại đến ba tôi đâu.
- Chậc chậc, tình phụ tử thật đẹp! - Hải Khoan vỗ vỗ tay, anh ta cười - Nhưng tiếc là tôi sẽ không để anh làm rối kế hoạch của cậu ấy! Ông ta tự nộp mạng và ngày hôm nay, chính tay Nhất Bác sẽ giết chết ông ta! Anh nên biết rõ điều này....
- Cái gì? Giết chết? - Anh mở to mắt hét lớn, hai tay nhỏ nắm lấy cổ áo Hải Khoan - Em ấy định giết chết ba tôi? Tại sao chứ!? Không phải tôi đã chịu tội thay cho ông ấy rồi sao?
- Haha, anh ngây thơ thật đấy! - Hải Khoan bật cười - Việc anh có chịu tội thay ông ta hay không, Nhất Bác cũng đâu quan tâm! Chỉ khi nào thật sự giết được ông ta! Cậu ấy mới buông bỏ được, và anh....chẳng là cái gì sao với chuyện đó cả!
- Cậu.... - Tiêu Chiến bất lực buông tay, cả người yếu đuối ngã khụy xuống đất.
- Rất tiếc tôi phải rời đi rồi! Sau hôm nay, chuẩn bị nhận xác ông ta đi là vừa! - Hải Khoan thờ ơ bước qua, trước khi rời đi còn lạnh lùng quay đầu lại - Chúc gia đình anh vui vẻ!
Để lại Tiêu Chiến ngồi quỳ trên đất, gương mặt anh chứa đầy sự thất kinh. Đôi môi đỏ mọng không ngừng mở ra đóng vào, lẩm bẩm vài tiếng đầy run rẩy "Không....không thể nào!"
Gắng sức đứng dậy, anh chạy vào phòng khách rồi ra đến cổng. Chiếc xe BMW màu đỏ đã phóng vụt đi, Tiêu Chiến khẽ mắng "Chết tiệt!", anh vội chạy vào trong gara, ngồi lên chiếc xe moto phân khối lớn mà phóng ra ngoài, bọn cảnh vệ bị bất ngờ mà chưa kịp phản ứng gì. Vừa đúng lúc cánh cổng đóng lại, để lại một đống tên cảnh vệ đang ồn ào vì anh chạy trốn mất.
Vì đi với tốc độ khá nhanh nên Tiêu Chiến nhanh chóng đuổi được chiếc xe của Hải Khoan, nhưng đằng sau anh bắt đầu vang lên tiếng còi xe. Nhìn qua gương chiếu hậu, anh cắn môi rủa thầm, bọn cảnh vệ Vương gia quả thật là đám chó săn. Nhanh như vậy đã đuổi kịp anh rồi!
Hải Khoan ngồi trong xe cũng không phải là không biết ai đang đuổi theo mình. Anh ta thở dài, hai cái người này phiền phức thật! Không tha cho mình một ngày nghỉ gì cả. Nhưng cũng không vì thế mà Hải Khoan dừng xe, anh ta phát hiện ra chơi trò mèo đuổi chuột với chàng omega này cũng khá thú vị nên lại tăng tốc hơn.
Tiêu Chiến vặn ga phóng nhanh hơn, cẩn thận lạng lách tránh những chiếc xe đi qua mình. Trong đầu lại tính toán làm sao để chặn đầu xe của Hải Khoan lại, không biết nếu anh đến muộn thì tính mạng của người ba mà anh không nhớ sẽ ra sao! Nhất Bác, em thật sự hận ba anh đến thế sao? Cho dù anh đã chịu đựng để em hành hạ nhưng cuối cùng, em vẫn không thể tha thứ cho ba anh. Nhất Bác à, anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không để em làm như vậy!
Trong nháy mắt, chiếc xe mô tô phóng vụt lên vòng qua đầu xe của Hải Khoan rồi phanh khít lại. Hải Khoan giật mình mà cũng phanh xe, đến khi mũi xe gần chạm đến thân xe Tiêu Chiến thì mới dừng lại. Anh ta thở hắt ra, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chàng trai ngoài kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro