Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Việc nộp đơn thôi học của cậu ở trường này tôi sẽ lo! Yên tâm tôi sẽ thu xếp cho cậu vào ngôi trường mới!

Đến lúc này Jungkook mới dừng lại, mấp máy môi

- Không cần anh phải lo! Tôi sẽ rời khỏi Seoul ! Vĩnh viễn không gặp em trai của anh đâu,đưa cậu ta về Đài Loan kết hôn đi!- Ngữ điệu có chút lạnh băng.

- Vậy tôi chuyển khoản cho cậu một số tiền để...

- Anh điếc sao? Tôi đã nói là không cần anh giúp! Tôi tự lo được!

- Tuỳ cậu! Thế thì đi nhanh đi! Phải đảm bảo trong quá trình rời khỏi trường không cho TaeHyung nhìn thấy nhé! Tạm biệt, Jeon Jungkook!

Jungkook quay qua liếc nhìn toàn bộ nơi này một lần nữa, căn kí túc nhỏ tràn ắp những hồi ức đẹp đẽ...

Tạm biệt, Kim TaeHyung ! Có trách hãy trách số phận không tác hợp cho chúng ta, chứ đừng trách Shi Hyuk hay bất kì ai khác...  

Cậu ra đi với đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe

...

8h30 pm

*Cạch*

Cánh cửa màu nâu gỗ mở ra, ngay lập tức Shi Hyuk nghe thấy tiếng lảnh lót của ai đó

- Thỏ nhỏ à, anh mang bữa tối về cho em đây! Em đâu mất rồi?

- Mày tìm Jungkook?- Shi Hyuk lãnh đạm hỏi thằng em trai.

- Vâng! Jungkook lúc nãy tự dưng bỏ đi nói muốn đi vệ sinh, nhưng em chẳng thấy cậu ấy quay lại! Jungkook không về đây sao?- Trong lòng TaeHyung trực trào lên nỗi bất an.

- Tự mở tủ đồ xem đi!

Sau đó nhanh như chớp 2 cánh cửa tủ bung ra, trong đó ngoại trừ quần áo của hắn ra, thì không thấy bất cứ thứ gì của Jungkook , dù chỉ là đồ lót hay bàn chải đánh răng.[au:chỉ là để ý đến đồ lót thôi hả anh ới ]

Hắn hốt hoảng quay qua lắc vai Shi Hyuk liên tục

- Hyung nói mau!!! Jungkook đâu??? Tại sao em lại không thấy quần áo của Jungkook??? Cậu ấy đâu mất rồi????

- Đi rồi!

Đi rồi? Chỉ một câu trả lời đi rồi của anh là xong sao?

TaeHyung mất bình tĩnh túm lấy cổ áo của Shi Hyuk mà gào lên như con thú, cơn giận của hắn tưởng chừng như có thể huỷ hoại tất cả. Hyuk , anh mà không nói cho ra lẽ tôi quyết không để anh yên.

- ĐI ĐÂU HẢ???????

Thế nhưng Hyuk vẫn giữ thái độ bình thản

- Đi đến nơi mà cậu ấy muốn đi!

- Anh đang đùa tôi chắc??? Nói rõ ra, bằng không đừng nói là đến đánh anh, giết anh tôi cũng dám làm!!!!!- Đôi mắt hổ phách của TaeHyung toé lửa. Hắn đang bị cơn phẫn nộ làm chủ mà quên mất lí trí của mình.

- Nghe cho rõ đây Kim TaeHyung ! Hyung đến HQ mục đích chính là lôi mày về Đài Loan kết hôn, còn Jungkook rời khỏi Seoul rồi, cậu ấy muốn mày kết hôn và quên cậu ta đi! OK?

- NÓI LÁO!!!! JUNGKOOK KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN NHÚN NHƯỜNG NHƯ THẾ!!!! JUNGKOOK RẤT YÊU TÔI MÀ!!!!! KHÔNG ĐỜI NÀO CÓ CHUYỆN ĐÓ!!!! TÔI SẼ ĐI TÌM BẰNG ĐƯỢC JUNGKOOK ĐỂ HỎI RÕ CHUYỆN NÀY!!!!!!!!

Shi Hyuk đã nhanh hơn một bước khi đoán trước thế nào TaeHyung cũng có ý định bỏ đi tìm Jungkook nên anh đã nhanh nhẹn khoá cửa bằng một thiết bị mật mã.

- Mau mở cửa ra!!! Mở cửa ra!!!!

*Rầm*

*Rầm*

*Rầm*

- Mày ở trong đó và bình tĩnh suy nghĩ lại đi! Mày hãy nhớ lại quá khứ tồi tệ của hyung rồi mày sẽ hiểu hyung làm thế vì muốn tốt cho mày!- Hyuk đứng ở ngoài tâm trạng cũng không khá khẩm hơn TaeHyung là bao, vì anh biết TaeHyung hiện tại đang phải chịu đựng nỗi đau đớn mà anh đã từng nếm trải mấy năm về trước. Sụp đổ, mất đi lí trí, bóng tối vây quanh, nước mắt, lạc lõng,... những cảm giác kinh khủng đó anh đều hiểu được.

- Anh mở cửa ra cho tôi!!!! Sao anh nỡ làm thế với em trai của anh chứ???? Xin anh!!!!!! Làm ơn mà!!!!!! Tôi không muốn mất Jungkook đâu!!! Mở cửa ra cho tôi!!!!!

*Rầm*

*Rầm*

*Rầm*

Liên tiếp là những tiếng đập cửa trong vô vọng.

Hyuk lặng lẽ bước đi...

Suốt đêm hôm đó, hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên trong phòng ktx số 7. Hiện trạng trong căn phòng tối tăm này, TaeHyung đang chìm trong đống hỗn loạn nát tung toé. Mọi đồ đạc từ cốc li, bàn ghế, sách vở, laptop đều bị con mãnh thú TaeHyung đập tan nát không chừa một thứ. Thậm chí cả bàn tay của TaeHyung cũng rướm máu do bị thương, nhưng hắn chẳng thấy đau. Có phải trái tim đau quá nên mất cảm giác toàn bộ rồi không?


TaeHyung tựa đầu vào tường, tự hỏi liệu giờ này Jungkook có giống mình không, có đang đau khổ chật vật giống mình không. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và đột ngột, Jungkook biến mất. Đầu óc hắn khó lòng chịu đựng được cú shock này,cứ như thế sự ra đi lặng lẽ của Jungkook đâm ngay một nhát chí mạng vào tim hắn, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã trào ra lăn dài trên hai gò má.

Em đã từng nghĩ rằng nếu không có em bên cạnh thì anh sẽ ra sao chưa?

Em đã từng nghĩ rằng cuộc sống của anh sẽ đi vào màn đêm nếu không có em chưa?

Hay đơn giản em đã từng nghĩ rằng anh yêu em nhiều đến mức không thể từ bỏ chưa?

Vậy mà đùng một cái em bỏ đi, không nói lời nào với anh! Em nghĩ rằng anh là đồ chơi của em chắc, muốn giữ thì giữ, muốn bỏ thì bỏ.

Đồ nhẫn tâm! Em sẵn sàng nghe lời Shi Hyuk hyung để rời bỏ anh mà không sợ anh sẽ sụp đổ sao? Em nghĩ anh là cái máy không biết đau là gì á???? Em xem cho kĩ anh đang rơi vào trạng thái nào đây này!

Làm ơn đấy!

Anh không chịu đau giỏi đâu.

Em là liều thuốc duy nhất cho anh hết đau. Quay lại và đừng để cho nỗi đau này ăn mòn gặm nhấm anh nữa...

Hay là em sợ...thứ tình yêu đồng giới sẽ có kết cục không tốt giống như chuyện của Hyuk hyung?

Anh đã nói là sẽ bảo vệ em dù có bất cứ chuyện gì xảy ra mà!

Em không nhớ sao, Jeon Jungkook ?

____________

Hãy trả lời câu hỏi này của tớ,nếu không tớ sẽ giận đấy kkkkkk

CÓ NÊN TIẾP TỤC RA PHẦN 2 KHÔNG?

NẾU ĐỒNG Ý TA SẼ CÙNG NHAU VÀO MỘT TRÒ CHƠI DÂM ĐÃNG CÓ ĐẲNG CẤP CAO HƠN,KHÔNG CHỈ LÀ VÌ EM QUÁ CÂU DẪN KHÔNG THÔI * cười lớn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro