Chương 12: Chìa khóa của cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhai nuốt duy trì rất lâu, dường như đang từng chút từng chút gặm nát từng cái xương, loại âm thanh nhai vỡ nuốt lạo rạo lạo rạo đó làm người ta nảy sinh ra cảm giác khó chịu, nhưng mọi người đều trầm lặng nhịn xuống.

Cuối cùng khi trời dần sáng rõ, tiếng nhai nuốt cũng biến mất, đồng thời người phụ nữ im lặng nhìn chằm chằm bọn họ ngoài hàng rào cũng biến mất theo.

Cũng không biết có phải Trịnh Hạo Thạc bị ảo giác không, cậu cảm thấy trước khi người đàn bà đó biến mất, láng thoáng nghe thấy một âm thanh ợ nhẹ......hình như là thứ gì đã đó ăn no.

Cuối cùng trời cũng sáng, Trịnh Thạo Hạc ngồi trắng đêm trong vườn như không tin được mà nói: "Đã kết thúc chưa?"

Kim Hưởng Hưởng chỉ nói một câu có lẽ vậy.

Chặt cây, vái lạy, lấp giếng, việc còn lại là đến chỗ thợ mộc lấy quan tài.

Trên mặt mọi người đều hiện rõ nét mệt mỏi, nhưng trong mệt mỏi còn có chút hưng phấn. Có lẽ đây là bước cuối cùng rồi, chỉ cần cầm trong tay chìa khóa, rồi đi tìm cánh cửa sắt, bọn họ có thể thoát khỏi thế giới kinh dị này.

Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, bước chân đi đường cũng vì thế mà nhẹ nhàng khoan thai hơn.

Ngôi làng lúc trời sáng không đáng sợ như ban đêm, dường như chỉ là một ngôi làng trong núi bình thường, dân làng ở đây đều rất mộc mạc, không có quỷ quái, không có chết chóc.

Khi họ trên đường đến chỗ thợ mộc, vừa hay phải đi qua nơi Vương Tiêu Y đã chết, nhưng Trịnh Hạo Thạc không hề thấy gì ở nơi đó. Dưới đất tích đầy tuyết trắng, không để lại bất kì dấu vết chứng minh sự việc xảy ra ngày hôm qua.

"Cơ thể của cô ấy bị ăn rồi sao?" Trịnh Hạo Thạc hỏi.

"Có lẽ vậy." Kim Hưởng Hưởng, "Dạ dày thứ đó cũng to gớm."

Mọi người đến nhà thợ mộc, thấy lão đang ngồi trước cửa chậm chạp hút thuốc, Trịnh Hạo Thạc đến trước chào hỏi: "Ông lão, chúng tôi đến lấy quan tài đây."

Lão thợ mộc không nói chuyện, chỉ tay vào trong phòng.

Mọi người vào trong thấy một cỗ quan tài đẹp đẽ dựng đứng trong phòng. Cỗ quan tài này thật sự rất đẹp, chế tác rất tinh xảo, mỗi một chi tiết đều không hề có kẽ hở hay sai sót, hoàn toàn không giống vội vàng làm ra trong thời gian ngắn.

Trịnh Hạo Thạc cảm giác lớp sơn dầu quét ngoài quan tài có gì đó kì lạ, cậu vươn tay ra sờ thử, phát hiện nước sơn có mùi tanh, cảm giác có chút trơn nhầy.

Kim Hưởng Hưởng phản ứng nhanh hơn cậu, mở miệng nói: "Quét bằng máu đó."

"Có lẽ vậy." Hùng Tất nói, "Làm gì có sơn dầu như này."

"Kệ đi, quản nó quét lên thứ gì, về trước hãy nói." Kim Hưởng Hưởng nói, "Đi thôi."

Trịnh Hạo Thạc mới đầu còn tưởng cỗ quan tài sẽ rất nặng, ai mà biết lúc khiêng lên lại nhẹ hều, hai người có thể dễ dàng khiêng lên vai.

Trạng thái của Trình Văn hiện giờ hoàn toàn không tốt, cả đội chỉ có Hùng Tất và Trịnh Hạo Thạc gánh vác việc nặng. Hai người một trước một sau, hướng về nơi họ đang ở mà đi.

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?" Trịnh Hạo Thạc hỏi.

"Trước tiên về xem trong quan tài có gì đã." Kim Hưởng Hưởng nói, "Tôi đoán chìa khóa trong quan tài, đợi lấy được chìa khóa, tất cả đều dễ dàng hơn."

Trịnh Hạo Thạc mặc niệm trong lòng hy vọng là như vậy.

Sau khi về đến nhà, họ thấy Trình Văn bị đánh ngất đã tỉnh lại, hắn ta thần sắc đờ đẫn, thấy mọi người khiêng quan tài về cũng không phản ứng gì, bộ dáng không khác gì bị thiểu năng.

Trịnh Hạo Thạc thấy vậy có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Có phải tôi đánh hắn ngu luôn rồi?"

Kim Hưởng Hưởng: "Ừa......"

Trịnh Hạo Thạc : "Trời cɦịƈɦ, tôi chỉ thuận tay đánh nhẹ một cái......"

Kim Hưởng Hưởng an ủi cậu: "Ngu rồi thì kệ đi, dù sao cũng không có ai bắt anh chịu trách nhiệm, đã vậy ngu ngốc sẽ không sợ ma quỷ, thế này chẳng phải anh đã giúp hắn sao, anh chính là ân nhân của hắn đó!"

Trịnh Hạo Thạc: "......" Kim Hưởng Hưởng tại sao đối với chuyện biện hộ cô cũng thành thạo vậy.

Vì chuyện mà Trình Văn gây ra, mọi người đều không muốn để ý đến hắn ta, Hùng Tất và tiểu Kha vờ như không thấy gì.

"Mở nắp quan tài thôi." Hùng Tất đặt quan tài xuống rồi tuyên bố.

"Được." Trịnh Hạo Thạc gật gật đầu, cùng với Hùng Tất người người một bên, sau đó dùng lực, cậy mở nắp quan tài.

Cạch một tiếng, quan tài được mở, một thứ mùi ẩm mốc của gỗ bay ra. Tiểu Kha rất căng thẳng, cô thấy nắp quan tài mở ra liền thò đầu vào nhìn, xem bên trong có thứ mà họ muốn hay không.

"Tìm thấy rồi!!!!Chìa khóa!!!" Một giây sau tiểu Kha mừng điên lên, cô gái vì quá vui mà khóc, kích động nói, "Thật sự có, thật sự có!!"

Trịnh Hạo Thạc thấy trong tay tiểu Kha là một chiếc chìa khóa bằng đồng thau, chiếc chìa khóa hình dáng đơn giản, có chút cũ kĩ. Chuôi chìa khóa nhiễm đầy chất lỏng màu đỏ, nếu như trước đó Trnghĩ đó là sơn dầu, thì bây giờ cậu càng thấy giống máu tươi hơn.

"Chúng ta có chìa khóa rồi, có chìa khóa rồi!!" Tiểu Kha ôm chìa khóa trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống, xem ra cô cũng sắp đến cực hạn của sự chịu đựng. Mặc dù ngày thường cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cũng không thể chịu nổi áp lực của tư vong mang lại.

Cửa có lẽ đã xuất hiện rồi, chúng ta có thể bắt đầu tìm cánh cửa thôi." Hùng Tất mệt mỏi nói, "Nhất định phải nhanh lên, chúng ta chỉ còn lại vài người thôi."

"Bình thường cánh cửa sẽ xuất hiện ở đâu?" Trịnh Thạo Hạc trong phương diện này chưa có kinh nghiệm.

"Bình thường rất gần nơi chúng ta ở, không khó để tìm ra." Hùng Tất nói, "Nhưng cụ thể ở đâu tôi không rõ."

"Vậy à." Trịnh Hạo Thạc nhìn chiếc chìa khóa trong lòng tiểu Kha, nghĩ ít ra cũng tìm được chìa khóa rồi.

Kim Hưởng Hưởng vậy mà một chút ngạc nhiên hay vui mừng cũng không có, cô nói: "Chìa khóa thì sao, ai sẽ giữ chìa khóa? Để cô ta giữ tôi không yên tâm."

Tiểu Kha bị nghi ngờ mà mặt đầy tức giận: "Ý cô là gì? Cái gì mà cô không yên tâm? Chẳng lẽ để cô bảo quản bọn tôi sẽ yên tâm chắc??"

Kim Hưởng Hưởng cười như không cười, "Chuyện này không riêng gì một mình cô, nếu cô làm mất chìa khóa, chúng ta đều chết trong cánh cửa này, cô dám chắc muốn giữ nó? Nghĩ cho kĩ đi nha."

Tiểu Kha mặt lúc trắng lúc xanh, như muốn phản bác lại liền bị Hùng Tất giữ chặt vai: "Hạo Thạc, cậu giữ đi."

Trịnh Hạo Thạc sững người, không ngờ đến việc này lại rơi trên người mình, cậu định từ chối thì Kim Hưởng Hưởng lại tỏ ra tán thành, còn ghé vào tai Trịnh Hạo Thạc nhẹ giọng nói: "Anh cứ cầm đi."

Trịnh Hạo Thạc cau mày: "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào cửa, không có kinh nghiệm."

"Không sao." Hùng Tất nói, "Chúng tôi đối với cậu đều rất yên tâm."

"Vậy được." Trịnh Hạo Thạc chỉ còn biết đồng ý.

Cậu vươn tay nhận lấy chìa khóa, quan sát kĩ một lúc, cảm giác nếu không nói ra thì đối với cậu nó cũng chỉ là một chiếc chìa khóa bình thường.

Hùng Tất đề nghị nói mọi người đã mệt mỏi một buổi tối rồi, trước tiên ăn chút đồ, rồi thảo luận tiếp vị trí của cánh cửa, Trịnh Hạo Thạc tỏ ra đồng ý.

Vậy là Hùng Tất và tiểu Kha vào nhà bếp nấu cơm, Trịnh Hạo Thạc và Kim Hưởng Hưởng ngồi ở phòng khách trông coi Trình Văn.

"Sao họ lại muốn tôi cầm chìa khóa?" Trịnh Hạo Thạc vẫn không hiểu.

"Vì chiếc chìa khóa này cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp." Kim Hưởng Hưởng nói, "Những người cầm nó, đều rất nhanh chết." Cô cười rộ lên, giơ một ngón tay búng lên trán Trịnh Hạo Thạc, "Tất nhiên, anh không cần lo lắng."

Trịnh Hạo Thạc nói: "Ừ?"

Kim Hưởng Hưởng đột nhiên cúi đầu, cắn nhẹ vàn tai Trịnh Hạo Thạc, hạ giọng nói: "Tôi tìm đươc cánh cửa rồi."

Trịnh Hạo Thạc ngay tức khắc mở to đôi mắt: "Cái gì?"

Kim Hưởng Hưởng: "Xuỵt, nhẹ giọng thôi."

Trịnh Hạo Thạc lập tức hạ giọng thì thầm: "Cô nói gì cơ? Cô tìm được vị trí cánh cửa rồi?"

"Đúng vậy." Kim Hưởng Hưởng cười tít mắt, cô dường như đối với tai của Trịnh Hạo Thạc rất say mê, ngón tay vuốt lên vuốt xuống vành tai của Trịnh Hạo Thạc, làm cậu ngứa muốn chết, "Anh có muốn biết ở đâu không?"

Nếu là ngày bình thường, sự chú ý của Trịnh Hạo Thạc sẽ đặt lên vành tai đang bị Kim Hưởng Hưởng đùa nghịch, nhưng lúc đó lời nói của Kim Hưởng Hưởng làm người khác quá kinh ngạc, cậu bỏ qua mà hỏi, "Cô biết ở đâu vì sao không nói......A??"

Dái tai đột nhiên đau nhói, Trịnh Hạo Thạc hít một hơi khí lạnh, "Cô làm gì vậy?" Cậu vươn tay sờ một chút, mới phát hiện dái tai bên phải của mình bị Kim Hưởng Hưởng xỏ sống một cái khuyên tai lên.

"Không có gì." Kim Hưởng Hưởng mặt rất vô tội, "Chỉ là anh đeo khuyên tai chắc chắn rất đẹp."

Trịnh Hạo Thạc kinh ngạc sờ khuyên tai, một lúc không biết phải truy hỏi thế nào về chuyện cái khuyên ta, Kim Hưởng Hưởng cũng không để cậu có thời gian phản ứng, tiếp tục nói: "Cánh cửa đó cách chúng ta rất gần, tôi nay chúng ta lập tức đi."

"Tiểu Kha và Hùng Tất thì sao?" Trịnh Hạo Thạc hỏi.

"Bọn họ?" Kim Hưởng Hưởng dường như đối với hai người họ có ấn tượng không tốt, "Xem tâm tình tôi thế nào đã."

Trịnh Hạo Thạc nói: "Nếu như có thể......thì để bọn họ đi cùng đi." Mặc dù tính tình Hùng Tất và Tiểu Kha không tốt, nhưng thái độ đối đãi với họ của Hùng Tất lại không tệ, vả lại cùng vượt qua mọi chuyện cùng họ lâu như vậy.

"Anh đấy." Kim Hưởng Hưởng nói, "Anh nhẹ dạ quá." Cô cười nói, "Nhưng tôi thích anh như vậy."

Trịnh Hạo Thạc bị nói vậy mặt có chút đỏ, cậu nói: "Cô đừng đùa tôi nữa."

Kim Hưởng Hưởng cười mà không nói.

Bị Kim Hưởng Hưởng ngắt lời, Trịnh Hạo Thạc cũng hoàn toàn quên chuyện chiếc khuyên tai, tất cả tâm sự đặt vào buổi tối hôm đó. Đến khi Hùng Tất quay lại, hỏi cậu trên tai sao lại nhiều ra một thứ, cậu mới bừng tỉnh Kim Hưởng Hưởng lại lừa cậu.

"Không đẹp sao?" Kim Hưởng Hưởng nói, "Tại sao anh lại ruồng bỏ tôi, có phải anh đã có người phụ nữ khác?"

Trịnh Hạo Thạc: "......Cô đừng cố tình gây sự nữa."

Kim Hưởng Hưởng biến thành quỷ khóc nhè: "Anh vậy mà nói tôi cố tình gây sự, anh thật quá đáng, huhuhu."

Trịnh Thạo Hạc chưa từng có bạn gái lộ ra nét mặt tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro