1. Bangkok nhỏ bé khủng khiếp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pete đang ngồi trên bàn ăn quen thuộc, cười nhạt mà gắp từng miếng rau miếng thịt miễn cưỡng cho vào miệng.

"Kí vào mau đi" - Chính là đồ ăn chưa đến đầu lưỡi đã phải dừng lại bỏ đũa xuống. Cái giọng nói trầm ấm đã từng làm cậu mê muội là đây, nhưng giờ chỉ là thứ âm thanh lạnh tai lướt qua.

Pete cũng chả thèm liếc mắt nhìn người kia, liền lấy cây bút bên cạnh quẹt cho xong cái chữ kí của mình trên tờ giấy với hai chữ in to "ĐƠN LY HÔN", bên cạnh còn là chữ kí cùng họ tên đã viết từ rất lâu - Vegas.

Chắn hẳn là anh chờ tới cái ngày này lâu lắm rồi nhỉ, không lầm thì tờ giấy cùng chữ kí này anh đã chuẩn bị nó từ 1 tháng rưỡi trước.

Kí xong cậu cũng nhàn rỗi tiếp tục ăn phần cơm của mình, gắp thức ăn cho vào miệng còn tiện tay gắp cho bát cơm trắng cùng chiếc ghế bỏ trống kia.

"Giờ này mà còn thời gian ăn sao? Mau dọn dẹp đồ đạc rồi cút đi" - Vẫn là thanh âm đó nhưng sao nghe nó có chút xa lạ đến như vậy. Lần cuối rồi, anh không thể dịu dàng với tôi một chút sao?

"Là bữa ăn cuối của chúng ta mà, anh còn không mau ăn đi, đồ ăn sẽ nguội mất" - Pete vẫn bình tĩnh mà ăn từ tốn.

"Tôi chính là đứng cạnh cậu đã kinh tởm rồi, còn muốn ăn cùng sao?"

Chẳng đợi người kia trả lời, một mạch đi lên tầng trên bỏ lại Pete một mình bơ vơ giữa phòng bếp rộng lớn. Cậu không nhớ là nó rộng và lạnh lẽo như thế này, hồi trước cùng Vegas ăn cơm ở đây thật sự rất ấm áp. Anh nấu ăn rất tuyệt, rất ngon a. Còn cậu thì chỉ giỏi ăn, ngồi đó mà nhìn anh nấu cho cả hai. Bất giác quay sang bàn bếp thì hình ảnh đó đã biến mất, hai chiếc tạp đề một hình trái tim màu đen, cái còn lại là trái tim màu xanh dương. Nay chỉ còn mỗi cái tim đen đơn độc kia, mà chắc mày cũng sẽ sớm hết cô đơn thôi hoặc là bị anh vứt đi, dù gì cũng là đồ cậu chọn cho anh mà.

Cứ tưởng níu giữ càng lâu thì anh sẽ lại nhận ra là anh đã sai, là anh còn yêu cậu. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng cậu, càng níu giữ chỉ càng làm cậu thêm tổn thương, càng làm cho anh chán ghét cậu thêm mà thôi.

Đồ ăn ngon thế này nhưng sao chẳng thể nuốt nổi, hay là không hợp khẩu vị? Hay là không quen ăn đồ người khác nấu? Nhắc đến đây liền suy nghĩ rồi người kia sau này sẽ được Vegas nấu cho ăn, được Vegas ngắm nhìn lúc ăn mỗi ngày. Phải, Vegas có thói quen ăn chậm mà hay nhìn ngắm cậu. Nhìn cho đã rồi thì lại khen cậu rất đáng yêu, rất xinh đẹp. Nghĩ đến đây lòng đã nhói, còn nghĩ thêm đến các thứ khác chắc tim cậu sẽ ngay tức khắc mà vỡ mất. Thôi thì đành dẹp qua một bên đi dọn đồ đạc kẻo người ta lại không thích mà cằn nhằn.

Pete buông đũa dọn dẹp chén bát sau đó là đi lên tầng 2 mà dọn đồ. Vào phòng liền thấy Vegas đang tình tình cảm cảm trên điện thoại với người kia, biết là làm phiền nên im lặng thu xếp nhanh mà rời đi. Vegas cũng thấy cậu vào liền nhăn mặt quay đi chỗ khác, anh hẳn là ích kỉ, vì nhà mình cớ sao mình phải ra chỗ khác nói chuyện như ăn vụng sau lưng cậu ta thế này? Đơn ly hôn cũng đã kí mắc gì phải sợ? Đã còn là gì của nhau đâu?

Pete cũng nhanh chóng thu dọn xong đến cả cọng tóc của cậu cũng chả còn sót lại trong căn nhà này. Cảm thấy đã xong liền cuối đầu chào người kia, cũng biết rõ là anh sẽ chẳng quay đầu chào lại nên quay lưng kéo chiếc vali đi còn phần đồ đạc to kia thì đã được dời đi từ sáng sớm.

Kéo vali ra đến tận cửa, Pete ngoái đầu lại nhìn nó lần cuối. Căn nhà mà cậu chung sống với nó 2 năm qua giờ thì nó đã trở về là nhà của người kia, vì vốn là Vegas mua căn nhà này còn Pete chỉ việc dọn vào ở thôi.

Đã tính bước đi nhưng lại bị níu giữ bởi cục bông khổng lồ kia, Souta tại sao tao lại quên mày đây chứ?

Pete ngồi thấp xuống xoa xoa lấy cái đầu của chú cún kia. Còn nhớ lại hồi đầu 2 người nhặt được trên đường mang nó về nuôi chỉ bé tí tẹo, nay đã lớn còn hơn cả Pete đây rồi, thật là phí công tao vỗ béo mày giờ phải rời xa.

"Souta ngoan ở lại, không được theo tao! Tao đi làm rồi sẽ về nhanh ngay thôi mà" - Pete nghĩ mình nên đi chứ còn ở lại cậu sẽ bị Souta mắt cún dễ thương dụ dỗ mất.

Nhưng dường như biết chủ nó nói dối mà cứ quấn lấy chân Pete không rời cho đến khi Vegas đứng trên ban công gọi xuống nó mới phẩy đuôi mà chạy vô nhà. Pete cũng thừa cơ mà đi lẹ, ba má ngoài xe chắc cũng chờ cậu lâu rồi.

"Nếu thích nó thế sao không mang nó đi theo?" - Vegas phía trên nhíu mày nhìn xuống phía dưới.

"Là vì không muốn mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến anh! Một mình Pete này là đủ rồi" - Pete vừa cười với Souta xong lại lạnh lùng mà bước tiếp, không buồn liếc mắt nhìn người kia 1 lần. Vegas cũng chán ghét đóng rèm cửa quay vào trong.

Pete chính là ích kỉ đến như thế, nhưng ích kỉ như thế có khi lại tốt. Nếu cứ ôm những món đồ kỉ niệm của 2 người rồi lại nhung nhớ khóc thút thít như đứa con gái thế thì làm được gì chứ? Đã tự nói mình phải mạnh mẽ dứt khoác ra đi, không lưu lại thứ gì mà. Cớ sao lại giữ chiếc nhẫn năm đó làm chi?

Ra đến đầu ngõ đúng thật là ba má đã đợi rất lâu, thật có lỗi.

"Con xin lỗi, vì có vài món con để đâu nhưng lại quên mất a" - Pete lại tươi cười chạy lại phía chiếc xe đen kia, ba má cậu đang đứng chờ bên ngoài.

"Thằng nhóc này thật là...báo hại má đứng dưới nắng nhức đầu rồi này"- Má của Pete đã ngoài 50 nhưng vẫn tươi trẻ xinh đẹp a. Bà liền cóc đầu thằng con mình rồi cười đùa với cậu.

"Thôi nào, Pete con ổn rồi chứ?" - Tất nhiên Pete biết rằng ba mình là đang nói cậu ổn về cái gì.

Cả 2 người cũng biết về việc Vegas có người mới từ 2 tháng trước, đã cố nhiều lần khuyên cậu ly hôn nhưng đều là cậu cố chấp nói hãy đợi thêm một chút nữa xem, biết đâu anh ấy sẽ trở về như trước. Nhưng tất cả càng nghiêm trọng hơn mà thôi.

"Không sao ạ! Đã ổn" - Pete nói lí nhí nhưng đủ để ba cậu nghe, mắt thì lại không dám nhìn ông như sợ sẽ biết mình đang nói dối vậy.

"Thôi nào, nó còn mệt mỏi! Đừng nói vê chuyện này nữa nhé? Hai người hứa với tôi đi" - Người phụ nữa đầy quyền lực nha, vừa nói là 2 người đàn ông kia liền gật đầu lịa lịa.

Pete cười mỉm rồi ngồi vào ghế lái mà hộ tống ba má của mình về nhà.

Mà nhà cậu lại nằm quá xa công ty cậu đang làm nên ba má mới mua một căn hộ nhỏ gần công ty cho cậu dễ thuận tiện. Cũng tình cờ là gần nhà Vegas, chỉ cần ra khỏi con hẻm nhà cậu, băng qua bên kia đường rồi vào con hẻm thứ 3 đếm từ trái sang. Căn nhà 3 tầng rộng lớn màu xanh biển nhạt, phía trước trồng rất nhiều loại hoa. Đặc biệt là hoa dã bách hợp được trồng rất nhiều vì nó có ý nghĩa "Mang lại hạnh phúc" nên Pete rất thích mà cùng Vegas trồng nó. Nhưng cũng theo thời gian mà trôi đi, hoa tàn rồi cả ý nghĩa cũng theo đó mà đi.

Ở được vài ngày tại nhà ba má liền hôm sau dọn về nhà mới. Tuy là nhà 2 tầng nhưng lại rất nhỏ, phòng bếp, khách ngủ hay nhà vệ sinh đều chỉ có 1. Nhưng nhỏ nhắn thế lại trông cực thoải mái và ấm áp, không như những lần ngủ một mình tại căn phòng rộng cùng chiếc giường trống vốn dành cho 2 người nằm. Ở đây cậu sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới, mọi thứ đều không dựa dẫm vào ai, một cuộc sống không tồn tại cái tên Vegas.

========================================

Sáng sớm vẫn cứ đợi đồng hồ reng 2-3 lần cậu mới chịu dậy, lúc trước là Vegas luôn dậy sớm đánh thức cậu, nấu bữa sáng còn chuẩn bị quần áo túi đi làm cho cậu. Nay đã 1 năm qua mà vẫn không tập dậy sớm được, lại phải uể oải đi xuống vơ đại cái sandwich làm sẵn mua chất đống trong tủ lạnh, rót 1 cốc nước cam rồi ngồi ăn cho nốt bữa sáng. Pete không biết nấu ăn vì lúc trước Vegas...Nói chung là cậu cũng có cố gắng tập nấu ăn đi, nhưng chẳng ra hệ thống gì cả, chẳng đẹp mắt cũng chẳng ngon miệng như Vegas làm lại còn suýt nổ tung cả phòng bếp.

Mà bây giờ có nấu đi chăng nữa cũng là chẳng kịp giờ. Tốc hành thay bộ vest mình đã chuẩn bị từ đêm qua, có thể nói đây là việc làm tốt nhất của cậu. Nhanh chóng đeo túi mang giầy chạy ra trạm xe buýt ngồi đợi. Ra đến đầu ngõ Pete bỗng khựng lại, nấp vào cây cột to đầu hẻm rồi len lén nhìn thứ gì đó.

Chính là chiếc xe ô tô quen thuộc, biển số vẫn là không đổi "VP-284412". "VP" kia chính là 2 chữ cái đầu của tên Vegas và Pete ghép lại với nhau, ban đầu cậu cứ nghĩ sao anh lại không đổi nó đi? Thành tên của anh và người mới đấy hay là đổi không được?. Lúc sau cậu lại nghĩ thành chắc là anh ấy quên về ý nghĩa của nó, suy luận này là đúng nhất. Nhưng sự thật Vegas tại sao không đổi thì ai biết được.

Pete cố nén lại cho đến khi chiếc xe khuất đi cậu mới thở phào nhẹ nhõm mà bước ra đến trạm xe bus.

Ba má cũng từng muốn mua xe cho cậu nhưng bị từ chối ngay.Do cậu không thích lái xe ô tô, thật phiền mà thật lười "chăm sóc" nó cộng thêm giá cả lại rất đắt nên thôi.

Xe dừng ngay trạm trước công ty, như thế cũng thật tiện. Pete vội vàng chạy vào lối lên văn phòng, vừa đi ngang đại sảnh liền gặp người quen.

"Tankul!! Đợi em với!" - Pete nắm chặt dây đeo túi, cắm đầu chạy thật nhanh về phía người con trai tên Tankul kia.

Tankul nghe thấy giọng Pete gọi mình cũng liền dừng chạy quay sang nhìn cậu em trai. Tiếp đó là cả hai cùng hì hục chạy vào thang máy sắp đóng lại.

"Pete...lần sau nhớ có thấy anh...thì chạy tiếp...chứ đừng gọi lại nghe chưa? - Vừa vào tới thang máy liền chống gối mà thở dốc.

Việc Tankul nói với Pete như thế cũng là có lí do, anh sợ nhất là khi đụng mặt cậu ngay giờ vào làm thế này. Pete chính là cái đèn báo động đỏ cho việc anh đi làm trễ, vì cậu ấy lúc nào cũng là người cuối cùng đến công ty a. Thấy Pete coi như ngày đó xui đi, không thấy thì coi như sống sót qua ngày.

"Dạ vâng!!"

Pete chỉ là 1 nhân viên nhỏ trong cái công ty cực lớn này, nhưng mọi người lại đối xử cậu như là chủ tịch công ty vậy. Thấy cậu liền chào, va chạm một tí cuối đầu xin lỗi tha tội chết. Pete cũng thấy rất khó xử, ngay cả trưởng phòng 40 hơn cũng phải e dè cuối chào cậu thì thật là áy náy. Nhưng biết phải làm sao đây? Vì nhân viên nhỏ này là bảo bối của chủ tịch mà, nói bảo bối chứ chỉ có mình người kia mới xem cậu như thế, còn cậu thì tránh người kia như là tránh tà vậy.

Quen đường thẳng lối hiên ngang đi đến văn phòng của chủ tịch, nhiều người nhìn thấy hoài rồi cũng quen, chỉ cuối đầu chào khi cậu đi ngang qua.

Pete ban đầu vào công ty cũng đã được nhiều người chú ý với vẻ ngoài xinh hơn cả khối cô gái rồi. Ai đời con trai da lại trắng như sữa, môi đỏ mỏng ướt, mắt thì tuy 2 mí lót nhưng cực cuốn hút nha. Cộng thêm thân hình thấp bé dễ thương, tay chân nhỏ nhắn khiến người ngoài nhìn vào chỉ muốn ôm chầm lấy mà bảo vệ cậu. Các nhân viên nam thì cứ hay viện cớ đi lấy cái này, đi lấy cái kia nhưng đều là ngang qua khu vực cậu làm việc để dòm ngó. Nhân viên nữ thì có người ghét có người lại thích, nói chung là mới vào thôi đã được nhiều người chú ý rồi. Rồi cái tên cậu cũng đến tai chủ tịch trong truyền thuyết kia, một người cao to đẹp trai, thân hình đẹp như siêu mẫu, ngũ quan tinh tế cực đẹp, phải nói đây hẳn là một nam thần. Nhưng tiếc lại là anh không thích con gái từ thời trung học rồi, bởi thế mà Pete đã lọt vào mắt xanh của anh. Kết quả là bàn làm việc của Pete được chuyển sang cùng dãy với anh, ngày nào cũng ra sức để "cưa" đổ Pete nhưng tất cả đều thất bại vì Pete đây đã kết hôn rồi. Nhưng đấy cũng là chuyện trước kia, bây giờ đã ly hôn rồi, Pete đây đã độc thân rồi, vẫn là còn cơ hội cho vị chủ tịch đây a.

"Thưa chủ tịch Kinn, xin lỗi vì tôi lại tới trễ" - Pete đứng bên ngoài đắn đo có nên mở cửa hay không? Mà nghĩ đi nghĩ lại thì tên bên trong kia đã say nắng cậu rồi, không phải đề cao bản thân nhưng mà nếu có bước vào cũng chả bị gì. Nói không chừng đi trễ đến trưa anh ta vẫn mỉm cười với mình đấy, vì vốn là như thế mà.

"A! Pete à, em đến đúng lúc lắm. Vào đây nhanh nào" - Ngài chủ tịch Kinn kia thấy bảo bối của mình vào liền đứng dậy dang tay hoan nghênh chào đón, đúng như dự đoán anh ta vẫn mỉm cười tươi nhìn cậu.

"Dạ vâng thưa chủ tịch Kinn" - Pete tuy đã dọn bàn làm việc vào đây cũng khá lâu, tiếp xúc cũng nhiều nhưng vẫn cứ thấy ngượng ngùng khi đi đứng trước người này. Vẫn là có cảm giác không tự nhiên, nên xa cách một chút.

"Gọi Kinn là được rồi, không cần gọi là chủ tịch đâu! Anh đã nhắc em bao nhiêu lần hả? Vả lại việc xưng hô anh anh em em với nhau nữa" - Kinn lúc này đã ngồi xuống bàn làm việc, mắt có hơi nhíu mày nhìn Pete.

"Dạ vâng tôi...à không em...xin lỗi Kinn" - Pete lúng túng chỉnh sửa lại cách xưng hô, duy nhất trong công ty này chỉ có mình cậu là gọi thẳng tên người kia như thế. À nhầm, còn một tên không biết trên dưới nữa a. Một tên ngoài Pete ra cả gan gọi thẳng tên chủ tịch, ngồi ghế đặt chân lên bàn, một tên coi vị chủ tịch kia không ra gì.

"Hôm nay anh không được vui, đừng làm anh thất vọng nữa đấy" - Kinn ngả lưng dựa vào lưng ghế, tay thì vỗ vỗ lên đùi mình ý muốn Pete hãy ngồi lên nó.

Pete cũng thấy ra tâm trạng người kia hôm nay quả thật không tốt, chứ không thì đã ôm cậu đến ngợp thở mất rồi. Cuối cùng vẫn không đồng ý ngồi lên đùi người kia.

"Con mẹ nó! Tên Porsche kia rõ biết hôm nay anh là có việc làm ăn với đối tác quan trọng nên đã chuồn về quê bảo là ăn giỗ họ hàng gì gì đấy, bất quá em có thể giúp anh một việc được chứ?" - Kinn vừa tức giận oán hận ai đó xong liền quay sang dịu dàng nhìn Pete.

"Nếu là chủ...à không...nếu là việc của anh nhờ thì tất nhiên em phải làm rồi" - Pete vừa thốt ra chữ anh liền rợn tóc gáy, người kia không biết sao nhưng cậu đây nói ra từ này rất ngượng a.

"Được! Vậy thì hãy thay Porsche kia làm thư kí của anh một ngày hôm nay thôi, chúng ta sẽ đi gặp đối tác làm ăn vào chiều nay" - Kinn liền mừng rỡ ôm chặt lấy eo cậu thêm.

"Thư kí?! Nhưng em đâu biết làm những việc mà thư kí làm? Vả lại em cũng không tài giỏi như Porsche, hay anh nhờ ai đó khác đi" - Pete ngạc nhiên nhìn Kinn đang cười tươi kia, câu đầu nói rõ lúc sau thì nhỏ giọng the thé. Biết là người kia đang không vui còn từ chối, vừa nãy còn vui vẻ chấp nhận nữa mà bây giờ đã thay đổi ngay, không biết có bị người kia mắng hay không?

"Trong công ty này anh còn thân với ai ngoài em? Tên Tankul kia thì càng không được, thế nên chỉ em là có thể thôi"

Thấy người kia thành khẩn làm mặt tội nghiệp như thế với cậu cũng có chút mềm lòng mà đồng ý, còn cứ tưởng sẽ bị mắng cho một trận nữa chứ. Kinn rõ là nói dối không sợ trời đánh mà, rõ là còn rất nhiều người tài giỏi hơn cậu mà anh lại rất thân trong công ty này. Mà anh tài giỏi như vậy, không cần thư kí cũng có thể làm ổn thỏa mọi chuyện được. Cậu còn nhớ rõ là có lần cuộc họp quan trọng bên Mỹ với đối tác, thư kí Porsche cũng lười mà chuồn đi nhưng Kinn vẫn làm một mình rất tốt, không sai sót một li nào cả.

Lại thấy người kia đồng ý, Kinn mừng rỡ như vớ được vàng liền kéo Pete đi sắm sửa quần áo. Buổi đối tác này là giữa công ty mỹ phẩm và công ty giải trí, mục đích là Kinn đây muốn ca sĩ của công ty bên kia pr cho sản phẩm của mình sắp tung ra thị trường của mình. Buổi đối tác này chỉ riêng hai vị chủ tịch cả hai bên bàn bạc với nhau, địa điểm là một nhà hàng lớn nổi tiếng. Vì không muốn ồn ào hay mọi người bàn tán ra vào nên đã chọn một phòng riêng đủ to cho cả hai bên.

Sau khi được Kinn lên đồ, Pete trông ra dáng quý tộc hơn nhiều a. Cậu cùng Kinn sánh bước vào bên trong nhà hàng. Vừa thấy đã biết ngay là chủ tịch Kinn của công ty mỹ phẩm KP, cô gái ở quầy thu ngân liền đưa tay dẫn vào một văn phòng ở phía bên trong, còn bảo là người kia đã vào và đợi trước. Kinn tự tin đi nhanh vào còn Pete thì lại có hơi rụt rè mà bước chậm, cậu chính là chưa bao giờ tham gia mấy cái việc đại loại thế này nên có hơi lo sợ. Nhỡ như mình làm không tốt, sẽ làm bẽ mặt Kinn thì sao? Mà người đang ở trong kia không biết là hiền hay dữ, là người nghiêm túc hay trẻ con, có xem xét cách mà cậu làm việc hay không? Thật sự là rất lo sợ, cũng đang rất tò mò người kia là ai nên Pete cũng quyết liều một phen mà bước vào.

Cửa phòng vừa mở ra, Pete ngó nghiêng xem khuôn mặt người kia ra sao liền bị tấm lưng to lớn của Kinn che mất. Nhưng rồi cuối cùng gì cũng thấy mặt thôi, còn đang cuối đầu tháo giày ra đã bị Kinn kéo xuống ngồi. Mắt còn đang cuối cuối chưa biết chuyện gì, ngước lên đã thấy Kinn giới thiệu mình với người kia.

"....còn đây là thư kí của tôi - Pete"

Từ thư kí nghe thật lạ tai nhưng cũng thật thích a. Vừa mỉm cười tính chào người kia liền cứng đơ không nhúc nhích gì, mắt cậu bất giác mở to ra, miệng lại há hốc nhìn người đối diện mình. Trong đầu vẫn còn ong ong chưa định hình liền nghe giọng nói người đối diện phát ra.

"Còn tôi là Vegas chủ tịch công ty VPEnt, kế tôi là thư kí Tawan"

Ôi lại là cái thanh âm đó, bao nhiêu rồi nhỉ? Đã 1 năm hơn không nghe thấy nó rồi, đã 1 năm hơn không thấy khuôn mặt này rồi. Đột nhiên lại gặp nhau trong cái tình huống không mấy thích hợp này, cậu còn cứ tưởng sau này có gặp lại Vegas sẽ là ngày cưới của anh hay là ngày gì đó rất đẹp đi nhưng không ngờ là như thế này đây. Ngược lại với Pete thì Vegas lại rất bình thản giới thiệu mình và thư kí, một cái liếc mắt cũng không nhìn lấy Pete.

"Haha, xin thất lễ nhưng tôi nghe nói khun Tawan đây là vị hôn thê của anh?" - Kinn thật sự là vô tội. Anh thật sự là không biết Vegas là chồng cũ của Pete đâu, có nghe nói cậu kết hôn nhưng chưa một lần được nghe tới tên hay nhìn thấy mặt.

"À! Đúng vậy, chúng tôi cũng chỉ vừa đính hôn tuần trước thôi. Còn việc kết hôn thì vẫn chưa nghĩ đến" - Đây là cố tình? Hay chỉ là vô ý mà nói ra, nói ra rồi anh có để ý đến biểu cảm của cậu ấy?

"Xin chúc mừng anh. Hay là chúng mình cũng làm như thế đi Pete?" - Kinn đây quả là mặt dày, bao nhiêu lần bị Pete từ chối tình cảm như thế, lần này còn mạnh bạo mà nói ngay trước mặt hai người kia. Đúng là Kinn đây mặt dày quá mà.

Tất nhiên là Pete ngại ngùng không nói gì rồi, bị nói thế trước mặt người chồng cũ của mình nữa chứ. Mặt dày quá ư là dày, còn vòng tay qua eo cậu, miệng thì ghé sát tai mà thì thì thầm thầm. Chắc là Kinn đây muốn chứng minh cho cả thế giới biết Pete đây là người anh yêu (chứ không phải người yêu anh), ngay cả Vegas còn không tha, tại sao ngày đầu tiên gặp lại sau sau 1 năm lại thành ra thế này? Cậu cũng chả biết từ lúc nào mà chuyện hợp tác công việc thành chuyện cưới hỏi, yêu đương gì gì đó rồi.

"Xin anh hãy tập trung vào công việc đi Kinn" - Lúc này Pete mới khó chịu dứt ra khỏi vòng tay kia, ngước lên lại thấy Vegas vẫn thản nhiên nhìn mình. Hẳn là đang khinh bỉ cậu chứ gì? Anh nghĩ gì trong bụng mà người chung chăn gối 2 năm này không biết được chứ.

Vegas nghe xong liền bật cười, quả thật là rất thân nhau rồi. Thân đến mức còn anh anh em em ngọt xớt, còn gọi thẳng cả tên chủ tịch mình, tình cảm ôm eo nhau trước mặt Vegas đây. Pete ngày hôm nay thật thay đổi nhiều a. Tất nhiên là ngài chủ tịch bên đây cũng không vừa gì, liền vòng tay mà ôm eo Tawan sát vào mình chứng tỏ rằng 1 năm nay anh vẫn sống tốt, còn có vị hôn thê đấy.

Sau đó là cả hai vị chủ tịch bàn chuyện làm ăn, thư kí bên kia thỉnh thoảng lấy vài tập hồ sơ ra đưa cho Vegas. Pete ngồi nhìn lại mình thật là chả làm được tích sự gì cả, thế thì ngồi đây làm gì nữa chứ? Tính bảo Kinn xin phép về sớm viện cớ là đau bụng, mà nhìn người kia đang nói hăng say như thế liền không dám hỏi tới. Cố nén ngồi chờ cơ hội Kinn im lặng sẽ nhảy vào nói, chờ mãi vẫn không thấy ngừng cho đến khi phục vụ bên ngoài mang menu vào lúc nào cũng không hay. Pete dường như đang ngủ mở mắt giật mình ngồi thẳng dậy, nhìn sang Kinn đang chăm chú chọn món ăn trong menu.

"Cho tôi một phần dưa leo trộn thịt băm và lẩu lươn đi" - Kinn tự tin gọi món, vì đây là hai món đặc trưng của quán này nên anh cũng chắc rằng hai người kia cũng sẽ kêu như thế.

"Bỏ lẩu lươn, lấy lẩu tomyum đi. Pete không ăn được lươn! Tôi không muốn thấy cậu ta dị ứng rồi bị phồng má, nghẹt thở mà chết tại đây đâu. Với lấy thêm một phần cơm cà ri phương Nam, Pete rất thích vị cay của món này" - Giọng nói vang lên khiến mọi người trong phòng như ngừng thở 1s, tất cả mọi viêc đều dừng lại vào dồn mắt vào người vừa nói ra câu đó. Tất nhiên chính là Vegas đang thản nhiên ngắm nghía cái menu kia.

"Làm sao cậu biết?" - Kinn nói phá tan bầu không khí im lặng này, khó hiểu nhìn chằm chằm thẳng vào mặt Vegas.

Lúc này Tawan cũng nghi ngờ mà nhìn sang Vegas, còn Pete mặt thì lại đen như đít nồi, hận là không chết luôn cho rồi. Vegas nghe người kia hỏi vậy cũng hoang mang chả biết trả lời làm sao, 1 năm rồi mà vẫn chưa bỏ được cái thói quen xưa đó. Lúc trước cũng rất hay dẫn Pete đi ăn tiệc cùng bạn mình, anh đều là bác bỏ lẩu lươn hay tất cả các món liên quan đến lươn sau đó thay bằng những món Pete yêu thích.

"Làm sao á? À..ừm, theo như tôi nghĩ thì những người con trai da trắng như cậu ta rất hay dị ứng với lươn"

Thôi rồi, không còn đường lui nữa rồi! Pete đau khổ nhìn thấy Vegas đang biện cái lí do đến cả con nít lớp mầm cũng chả tin vào nó nữa, nếu không biết thì thà im lặng để ông đây cứu giải cho.

"Vậy sao? Pete có thật là em dị ứng với lươn? Sao không bảo anh nghe?" - Kinn im lặng hồi lâu rồi quay sang nhìn Pete.

"Không sao, không ăn lẩu cũng được mà. Đừng để vì em mà ảnh hưởng đến mọi người" - Pete liền quay sang rồi cười gượng với người kia, cứ tưởng sẽ bị tra hỏi thứ gì đó đáng sợ hơn chứ.

"Không được! Làm theo lời Vegas đi, vậy là được rồi! Cuối cùng là cho chúng tôi 2 chai rượu soju và 4 li nhỏ đi" - Kinn ngó nghiêng menu sau đó cười tươi đóng nó lại mỉm cười với cậu nhân viên phục vụ kia.

"3 li nhỏ thôi, lấy thêm cho tôi 1 lon coke là đủ rồi! Pete tửu lượng thấp, không thể uống rượu được"

Vegas lại cứ theo thói quen cũ mà nói ra, đúng là Pete tửu lượng cực thấp a. Chỉ cần một li nhỏ thôi cũng đủ làm cậu ta gục ngay trong 5' sau, thế nên lúc trước Vegas thường không cho Pete uống rượu. Vegas chính là lại nói ra những điều không nên nói, mở miệng ra mà không biết rằng tình cảnh đây là 1 năm sau chứ không còn là lúc mới cưới nữa đâu. Mọi người trong phòng lại im lặng chỉ riêng cậu phục vụ kia nghe xong liền gật đầu ra ngoài.

"Cậu đừng bảo giờ là những người con trai thấp bé như Pete thì tửu lượng thấp nha?" - Kinn lại là người phá tan không khí im lặng đó.

"A! Anh nói đúng rồi đấy, chính là như vậy" - Vegas tiếp tục nhìn sang xung quanh, rồi nhỏ giọng mà đáp cứ như là mình đang nói dối nên không dám nói to.

Kinn thì đầu óc thoải mái không thích suy nghĩ nhiều, ai nói gì thì cứ tin nấy đi. Vẫn thản nhiên trò chuyện tiếp như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng hai người kia thì lại không. Pete biết rõ Vegas vừa nói những gì, Tawan lại là một người thông minh lanh lợi, rất nhạy bén trong mọi tình huống. Nghe Vegas biện hộ với lí do vô lí thế nên lập tức nảy sinh nghi ngờ, nếu là có quen biết với Pete thì cũng đâu cần phải giấu giếm gì, tại sao anh lại phải biện hộ cái lí do khó mà tin được đó ra? Hay là anh và người này đã từng có quan hệ gì sao?

-----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro