Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bì Bì không biết rõ tác dụng của "Sầu Trướng" sẽ kéo dài trong bao lâu. Theo Thanh Dương nói, "Sầu Trướng" chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó thân thể sẽ nhanh chóng tự động sinh ra kháng thể. Ngay lúc Hạ Lan Huề nói đến Đông Hải, Bì Bì giống như bị sét đánh ngang tai, hồn phi phách tán, tay chân phát run, tâm hoảng loạn. Đúng lúc cô hoàn hồn muốn tranh thủ hỏi thêm mấy vấn đề khác, trong rừng bỗng nhiên phát ra tiếng động rất nhỏ.

Ngay sau đó là tiếng dã thú gầm nhẹ. Có cái gì đó đang tiến đến đến đây. Lúc này Hạ Lan Huề vẫn đang ngơ ngác ngồi trong nước, hai mắt khép hờ, mí mắt hơi phát run, anh còn đang bị "Sầu Trướng" tác động, chưa tỉnh lại—–

Tiếng động trong rừng càng lúc càng gần....là tiếng bước chân và tiếng thở dốc. Tình thế cấp bách Bì Bì đẩy cái người còn đang bận ngẩn người—- Hạ Lan Huề —-nhưng đã chậm!

Một con sói to lớn nhảy ra, từ bên bờ hồ nhún mạnh mượn lực phóng tới chỗ hai người bọn họ, miệng mở to còn dính đầy máu.

Cây đao ở ngay bên bờ hồ, Bì Bì muốn chạy đi lấy, chợt nghe tiếng quát: "Đứng yên."

Hạ Lan Huề từ trong nước đứng lên, tiện tay nhặt cái áo, mũi chân xoay một cái, nhảy lên không trung, đánh một chưởng, xoay người, đem cái áo mặc vào!!!!

Bì Bì ngây người.

Có kẻ thù ở trước mắt, sát khí mạnh mẽ xông tới, vậy mà phản ứng đầu tiên của Tế Ti đại nhân lại là mặc áo!

Mặc áo!!!

Không đợi cô kịp phản ứng, trên không trung truyền đến tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc. Con sói ban nãy đã biến thành một cô gái, chân dài eo thon, mặc một bộ đồ da báo bó sát, cặp ngực như muốn lộ ra gần hết. Trên không trung từ từ rơi xuống một một chiếc váy màu lam, lướt qua đôi chân dài, nhìn hình dáng giống như một vũ công ba lê đang múa, tóc dài màu nâu, tay áo phiêu dật, nhanh nhẹn tránh thoát chưởng của Hạ Lan Huề, đáp xuống gần thác nước, ngay sau đó phóng phi đao, nháy mắt phi đao tách ra thành hai một trước một sau phi về phía Bì Bì.

Cái này mà là phi đao cái gì, đây chính là tên lửa thì có! Bì Bì nghĩ vậy liền chui xuống dưới nước, ngay lúc đó, một phi đao cũng phóng vào trong nước. Cô gái đó đã sớm đoán ra được ý định của Bì Bì, phi một đao lao vào trong nước, Bì Bì lấy hai tay ôm đầu thét chói tai, tưởng rằng sắp bị chẻ ra làm hai, chợt nghe "Keng!", tia lửa văng khắp nơi, Hạ Lan Huề phóng gậy dò đường vào phi đao đánh khiến nó trật đường bay, anh nhanh chóng phóng lên không trung dùng một tốc độ không tưởng bay về phía cô gái.

Cô gái thấy tình thế đó liền cũng nhảy lên cao, muốn bay qua suối nước nóng, trốn vào trong rừng, nhưng bỗng "Phốc" một tiếng, đã bị phi đao găm vào đầu, máu bắn khắp nơi, thân hình cô rơi xuống bãi cạnh con suối, biến thành một con sói miệng đang sùi bọt mép, thân một nơi, đầu một nơi. (0.0!!!)

Trong không khí tràn đầy vị máu tươi.

Bì Bì mắt trừng to miệng há hốc từ trong nước đứng lên, thân thể cô bị gió thổi lạnh run rẩy. Cô lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, nhìn Hạ Lan Huề cúi đầu chân trần đứng cạnh thi thể không nói một lời.

Bì Bì hỏi một câu vô nghĩa: "Cô ta đã chết?"

"Ừ."

"Cô ta là ai?"

"Không biết."

Trong rừng truyền đến mấy tiếng kêu to, có vài con thú ở gần đó đi đến.

"Chúng ta đi thôi..." Bì Bì đẩy nhẹ, "Đồng bọn của cô ta có lẽ vẫn còn ở gần đây..."

Hạ Lan Huề cúi đầu nhìn cô, trên người anh chỉ mặc một cái áo khoác, Bì Bì cũng cúi đầu phát hiện tay mình đặt ở một chỗ không đúng, vội vã lùi về sau.

Hạ Lan Huề ngồi xổm xuống đất, nhặt lên cây đao, lật thi thể sói ngửa lên, sờ bụng.

"Ăn xong rồi đi," anh nhàn nhạt nói, "Tôi đói bụng."

Nói xong anh giơ tay chém xuống, từ trong bụng con sói lấy ra một miếng gan màu đỏ, mềm mềm ấm ấm. Tế Ti đại nhân rất tao nhã dùng dao cắt ra từng miếng nhỏ, ăn từng miếng, giống như anh đang thưởng thức sashimi cá hồi. Vừa ăn vừa gật đầu đánh giá món ăn.

Bì Bì im lặng nhìn anh, da đầu tê dại.

Đương nhiên đây không phải là lần đầu cô nhìn thấy Hồ tộc ăn thịt sống. Cho dù là Kim Địch hay Hạ Lan Huề thì hai người họ vẫn rất giữ hình tượng ưu nhã khi ăn. Cho dù món họ ăn kinh khủng tới đâu, thì họ vẫn sẽ biến nó thành mỹ vị.

Tế Ti đại nhân cắt một miếng nhỏ đưa cho Bì Bì: "Ăn không?"

Bì Bì nhận lấy, hạ quyết tâm, nhét vào miệng, không dám nhai, trực tiếp nuốt xuống, sau đó cô dùng tay chùi khóe miệng.

Ánh mắt Tế Ti đại nhân lấp lánh, mang theo một tia kinh ngạc, không ngờ Bì Bì đồng ý dễ dàng như vậy.

"Như thế nào?"

"Cũng được." Da mặt cô cứng ngắc trả lời.

"Rất tươi."

Anh ngồi xếp bằng xuống dưới đất, điều chỉnh tư thế ăn, miệng nhai ưu nhã, nhưng vẫn chăm chú nhìn Bì Bì. Nếu trong tình huống bình thường cô chắc chắn sẽ không chịu được ánh mắt của Tế Ti đại nhân nhìn chăm chú vào người như vậy, suy nghĩ sẽ bị rối tung, cổ họng như khát khô, lòng bàn tay nóng lên, trong đầu cô nghĩ gì thì chỉ cần quan sát là hiểu được ngay. Nhưng lần này cô che giấu rất khá, Tế Ti đại nhân nhìn một hồi không thu được gì, rốt cuộc hừ nhẹ một tiếng: "Cô không giống như trước đây nữa."

"Chỗ này là Sa Lan."

"Khả năng thích ứng của cô cũng mau thiệt."

"Bởi vì tôi muốn sống sót."

Ánh mắt của anh lấp lánh ý cười, nhanh chóng ăn xong liền đứng lên, từ trong túi áo lấy ra một vật: "Cho cô."

Lòng bàn tay của Tế Ti đại nhân xuất hiện một hạt châu màu đỏ.

Bì Bì đưa tay cầm lấy, nhìn chăm chú: Rất nhỏ, hơi nặng, rất cứng, trên mặt đầy lỗ nhỏ tạo thành hoa văn.

Cho dù cách xa bốn năm, cô vẫn có thể dùng một cái liếc mắt liền nhận ra đó là mị châu của Hạ Lan Tĩnh Đình đã từng đưa cho cô.

Khi Hồ tộc đến tuổi thành niên, tùy theo sự tu luyện của mỗi người, mà trong cơ thể tạo thành một hạt châu, dùng làm vật đính ước "Mị Châu". Giống như vân tay vậy, mị châu của mỗi người màu sắc, kích thước, hoa văn, mùi cũng khác nhau.

Lúc Bì Bì cầm mị châu trên tay chạm vào mạch máu của cô, mị châu nhẹ nhàng chấn động.

Trong nháy mắt máu toàn thân cô dường như chấn động, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng hốt, toàn thân khô nóng, ngẩn ngơ, đồ hôi nhễ nhại.

Mị châu càng chấn động, cổ tay của Bì Bì càng nóng lên, tim Bì Bì đập điên cuồng, như muốn nhảy ra khỏi lòng lồng ngực cô bay ra ngoài.

Cô nắm chặt mị châu trong lòng bàn tay, hơi thở nặng nề—dù Hạ Lan trước mặt là giả đi nữa nhưng cô khẳng định mị châu này là thật.

Theo văn hóa của Hồ tộc, mị châu chính là một phần thân thể của chủ thể, có sức mạnh kích tình rất hiệu quả. Một khi tới gần người yêu, tình cảm càng sâu, phản ứng càng mạnh, nhiệt độ càng cao, chấn động càng mãnh liệt—– và kết quả thường dẫn đến chính là kích thích hormone trong cơ thể hấp dẫn lẫn nhau.

Vì vậy nếu quan hệ không đến một mức thân thiết nhất định thì Hồ tộc sẽ không dễ dàng giao mị châu cho đối phương, và càng không thể dễ dàng nhận nó.

"Hạt châu này tại sao lại ở trong tay anh?"Bì Bì nâng mắt lên nhìn anh.

"Đồ của tôi thì không phải nên ở trong tay tôi sao?"

Bì Bì nói ra hoài nghi của mình: "Bốn năm trước ở bắc cực, Thiên Hoa đã đoạt nó từ trong tay tôi, tôi còn tận mắt nhìn thấy cô ấy nuốt nó."

"Cô hoài nghi nó là..." anh bình tĩnh nói, "giả?"

"Nó là thật." Bì Bì nhìn thẳng vào mắt anh, đưa mị châu lên, nói từng câu từng câu,"Nhưng anh làm thế nào lấy nó từ trong tay Thiên Hoa?"

Một khi mị châu đã đi vào trong người, trừ khi người đó tự nguyện lấy ra, nếu muốn cưỡng ép lấy ra thì cực kì khó khăn gần như là chuyện không thể trừ khi là người đó đã chết.

Tế Ti đại nhân cười cười cầm lấy mị châu, bỗng nhiên ôm cô vào lòng

Bì Bì la lên một tiếng, cô bị anh ôm trong lòng ngực tỏa ra hơi thở giống đực, bao vây xung quanh.

Bên môi mát lạnh, anh cầm mị châu đặt ở môi cô ma sát nhẹ nhàng, như đang son môi: "Hỏi nhiều làm gì? Nuốt vào."

"Không!" cô ngậm chặt môi, nghiêng đầu sang một bên.

"Nghe lời." mặt anh đối mặt với cô, chóp mũi cọ nhẹ vào trán của cô, giọng nói càng ngày càng thấp, mang theo cảm giác mê hoặc, "Không may cô lạc đường, hoặc bị người ta bắt, tôi đều có thể tìm được."

"...Không."

Tiếng không này của cô không còn vang dội như trước, giống như là tiếng nỉ non. Anh đem mị châu vuốt ve vành tai cô, ngực mềm mại của cô bị anh nắm lấy, vừa xoa vừa nắn, Bì Bì gần như đứng không vững

Bì Bì dĩ nhiên muốn hạt mị châu, nhưng cô không dám xác định sau khi nuốt vào cơ thể cô sẽ có phản ứng gì, biết đâu lại biến thành thiêu thân lao đầu vào lửa như Chung nghi? Biến thành năng nô? Trong chốc lát cầm của cô đã bị anh nắm lấy, hơi dùng sức, Bì Bì há miệng ra. Lưỡi cô vẫn ngoan cường kháng cự, nhưng anh vẫn kiên định đem mị châu nhét vào.

Hai má cô phồng lên, rống to, "Khốn nạn!"

"Ba", đỉnh đầu bị Tế Ti đại nhân vỗ một cái, cô không kịp phản ứng nuốt xuống, mị châu lập tức chạy vào cổ họng, rất nhanh biến mất ở ngay thực quản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro