Chương 25: Hệ Thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lưu Vương Thành bước vào phòng riêng của hắn nhưng cũng không quên dặn ông quản gia.

  - Tôi cần nghĩ ngơi! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì chú đừng làm phiền tôi. Đến giờ cơm cũng không cần gọi tôi. Khi nào đói tôi sẽ tự xuống.

  Ông quản gia đáp "Dạ" một tiếng rồi bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

  Lưu Vương Thành đi lại bàn làm việc ngồi xuống, lấy chiếc laptop mở ra. Khoảng bốn tiếng đồng hồ sau, hắn mới đóng lại, ngã người ra ghế dựa trông có vẽ khá mệt mỏi.

  Hắn nhắm mắt dưỡng thần một chút, lần nữa mở mắt ra lập tức biến thành Lưu Vương Thành yêu nghiệt. Hắn nở nụ cười tà mị.

  - Cuối cùng cũng thành công!

  - Chúc mừng chủ nhân đã trở thành tỷ phú giàu có nhất.

  Nếu như có người thứ hai ở đây đảm bảo sẽ tè ra quần. Cả căn phòng chỉ có một mình Lưu Vương Thành, bổng dưng có một giọng nói vang lên, nhìn xung quanh thì chẳng có bóng người nào thử hỏi ai mà không sợ.

  Thế nhưng, Lưu Vương Thành lại vô cùng tự nhiên đáp lại.

  - Sao ngươi chắc chắn là giàu nhất chứ?

  Giọng nói từ trong hư vô kia lại vang lên.

  - Chủ nhân! Chỉ bốn giờ đồng hồ mà ngài đã kiếm được hàng trăm tỷ không phải tỷ phú giàu nhất thì là gì ạ.

  Hắn phì cười, lắc đầu.

  - Ngươi sai rồi! Trên đời không có ai giàu nhất cả chỉ có người giàu hơn thôi.

  Trong hư không, bổng xuất hiện một chú cún con màu trắng có cánh, nhỏ vừa lòng bàn tay. Nó bay đến trước mặt Lưu Vương Thành, nghiên đầu ra chiều khó hiểu.

  - Ai có thể lợi hại hơn ngài chứ?

  Lưu Vương Thành liếc nhìn nó, lạnh lùng nói.

  - Ngươi không phải là hệ thống kiến thức sao.

  Nói rồi Lưu Vương Thành đứng lên đi thẳng vào phòng tắm.

  Chú cún con Hệ thống chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo mà muốn khóc ròng. Nó chỉ là 'Hệ Thống kiến thức kinh tế' có được không? Nó chỉ biết làm sao để kiếm tiền nhiều nhất, người được nó ký kết khế ước không phải là giàu nhất thì là gì. Lưu Vương Thành nói như vậy không phải là đang chê nó dở tệ sao.

  Từ khi nó được tạo ra tới giờ đây là vị chủ nhân đầu tiên chê nó. Nếu không phải Lưu Vương Thành xuyên không đối với tri thức của kinh tế ở thế giới này khá mơ hồ thì nó cũng vẫn sẽ tiếp tục ngủ đông.

  Kiếp trước, nó đã ký khế ước với Lưu Vương Thành khi hắn chỉ là một đứa trẻ bị ruồng bỏ trong lãnh cung lạnh lẽo. Nó nghĩ một đứa trẻ như vậy nhất định sẽ vô cùng nghe lời nó, tôn kính nó như một vị thần. Ai dè.... Lưu Vương Thành lại là một đứa trẻ vô cùng kiên cường, thà tự lực cánh sinh chứ không hề gọi nó một tiếng. Nó không có việc gì làm, cảm thấy nhạt nhẽo nên đã đóng hệ thống đi ngủ. Tuy vậy, nó cũng vẫn thiết lập chỉ cần Lưu Vương Thành gọi thì lập tức nó sẽ tỉnh lại.

  Nó ngủ không biết bao lâu, chợt nghe Lưu Vương Thành gọi. "Hệ thống".

  Nhưng mà lúc nó xuất hiện câu đầu tiên hắn hỏi là.

  - Ngươi là ai?

  Bản hệ thống từ không trung liền té đùng xuống đất. Thì ra hắn đã quên mất nó rồi. Hai tiếng "Hệ thống" mà hắn nói là đang đọc trên điện thoại. Nó phải giới thiệu lại từ đầu mới không bị hắn bóp chết.

  Thấy bản thân đã ở một thế giới khác, nó phải mất một khoảng thời gian mới cập nhật dữ liệu thành công. Đó cũng là lần đầu Lưu Vương Thành yêu cầu nó giúp đỡ. Ài... cuối cùng nó cũng phát huy được bản lĩnh.

  Lưu Vương Thành nhờ hệ thống mới học được những kiến thức trong lĩnh vực kinh tế của thế giới này. Sau khi đã thành thạo, hắn bắt tay vào lĩnh vực kiếm tiền nhanh nhất đó chính là chơi chứng khoán. Tuy nhiên, lúc chơi hắn đều dựa vào bãn lĩnh của mình để thắng chứ không có nhờ hệ thống giúp đỡ. Hệ thống tuy không vui nhưng cũng rất khâm phục hắn.

  Lưu Vương Thành tắm ra liền ngã người xuống giường, lấy điện thoại ra chụp hình selfie gửi cho Thu Sương. Rồi tự nói.

  - Không biết Mèo con nhìn thấy sẽ thế nào nhỉ?

  Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Thu Sương mở lên xem và lập tức mắn.

  - Tên biến thái!

  Hắn nghĩ tới khuông mặt tức giận của cô lúc đó mà không khỏi cười to.

  - Ha ha ha...

  Chú cún Hệ thống đang bay giữa phòng nhìn hắn khó hiểu.

  - ?

  Thôi nó ẩn hình luôn cho rồi.

  Còn Thu Sương, thực tế thì khi cô mở máy lên thấy hình của Lưu Vương Thành gửi thì thái độ lại khác một trời một vực.

  Trong hình, hắn chụp ở tư thế nằm nhưng chỉ có khuông mặt và để trần nửa người trên thôi. Cô thất vọng nói.

  - Tên này thật đáng ghét! Có chụp thì chụp hết người luôn đi. Chụp chi có phần trên, còn phần dưới lại dấu. Thật khiến người ta tò mò.

  Thu Sương lấy hình một con chó đực đang nằm ngửa ngủ mà gửi cho hắn. Ý của cô là muốn hắn khỏa thân mà chụp luôn. Tuy nhiên, Lưu Vương Thành nhận được thì lại chẳng hiểu mô tê gì. Tuy hắn rất thông minh nhưng có những chuyện đôi khi cũng thật ngốc nghếch.

  Định nhắn tin hỏi lại thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

  Cốc... cốc... cốc...

  Hắn nhíu mày khó chịu, nghĩ là chú Năm quản gia. Bèn hô lớn.

  - Có chuyện gì?

  Thế nhưng, bên ngoài không có tiếng trả lời mà lại thêm tiếng gõ cửa nữa. Lưu Vương Thành bực mình, ngồi bậc dậy, quơ lấy chiếc áo sơ mi ở đầu giường mặc vào rồi đi mở cửa. Thế nhưng, hắn lại quên chưa có trở lại hình dáng ban đầu. Cho nên, vừa mở cửa ra thì bắt gặp ánh mắt mất hồn của Thiên Kiều đang ngẩn ngơ nhìn hắn.

  Thiên Kiều vốn không có ý định tìm Lưu Vương Thành nhưng vì muốn biết "chàng trai ấy" ở đâu nên mới hạ thấp thân phận mà đến gõ cửa phòng hắn. Không nghĩ lại có thể gặp được bóng dáng cô ta hằng nhớ đêm mong.

  Lưu Vương Thành lập tức đóng sầm cửa lại để không phải ra tay mà móc mắt cô ta. Tiếng đóng cửa đã khiến Thiên Kiều hoàn hồn, vội vã gõ cửa lần nữa. Tuy nhiên, lần này Lưu Vương Thành không thèm mở cửa. Hắn ăn mặc chỉnh tề, trở lại hình dạng cũ, đi ra ngoài ban công nhảy xuống đất, rồi vòng trở lên phòng mình. Hắn vờ ngạc nhiên.

  - Cô làm gì ở đây?

  Thiên Kiều thấy hắn thì ánh mắt hiện lên vẽ khinh thường thấy rõ. Cô ta nói.

  - Tôi tìm em trai anh!

  Hắn nhướng mày.

  - Ồ... Vậy cô gõ phòng tôi làm gì? Phòng của nó ở trên lầu kia mà.

  Lưu Vương Thành cố tình dọn thêm một căn phòng ở trên lầu nữa, giống như là có thêm một người nữa ở vậy. Hắn đoán chắc Thiên Kiều đã lên đó tìm rồi, không thấy mới xuống tìm hắn. Vừa rồi là do hắn bị sơ ý. Nhưng không sao, để xem hắn sẽ dạy cô em nuôi này một bài học nhớ đời như thế nào đây.

   Thiên Kiều vội nói.

  - Nhưng vừa rồi anh ấy rõ ràng đang ở trong phòng này. Anh bảo anh ấy mau mở cửa ra.

  Lưu Vương Thành không nói tiéng nào, cũng lập tức mở cửa ra. Tuy nhiên, khi vào phòng chẳng thấy ai, hắn bèn nói.

  - Đấy! Cô thấy chưa. Có ai đâu. Vừa rồi không chừng là cô hoa mắt cũng nên.

  "Hoa mắt sao? Lý nào lại vậy?" Thiên Kiều không hỏi tự hỏi bản thân mình. Nhưng cô ta cũng không thể nói gì được bởi trong phòng không có một bóng người. Chợt cô ta nhìn thấy cửa ra ban công đang mở toang, như nghĩ ra điều gì bèn chạy nhanh xuống đất.

  Ra vườn tìm dáo dát xung quanh cũng không thấy bèn tức giận dậm chân.

  - Hừ.... anh dám trốn tôi sao. Anh hãy chờ xem, thứ mà Thiên Kiều này muốn thì nhất định phải có cho được.

  Lưu Vương Thành trên ban công nhìn xuống thấy thế liền nhếch mép cười nhưng trong đôi mắt lại nổi lên sự thâm trầm khó lường.

................

Nhiều người xem trọng vẽ ngoài
Thấy người nghèo xấu bên ngoài thì chê
Thế nên lắm nỗi ê chề
Cho người luôn bị khinh chê xem thường.
Thấy người giàu đẹp thì thương
Ngày đêm thương nhớ vấn vương trong lòng
Nhưng đâu ai biết trong lòng
Nhiều người giàu đẹp biết lòng ra sao?






 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro