Chapter 1: Khi mà tôi mở mắt ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note của tác giả:

hii, ý tưởng này xuất phát từ một tweet mà tôi đã viết và sau đó bắt đầu ám ảnh tôi liên tục nên tôi cần phải viết nó LMAO. đừng lo lắng, cuối cùng thì Cale vẫn sẽ gặp được Choi Han, Raon và cả gia đình cậu ấy :)

"Au nơi mà KRS nhập vào cơ thể của naru thay vì của cale... hầu hết mọi thứ đều giống nhau ngoại trừ bây giờ có một tên khốn nào đó 12 tuổi chạy khắp nơi và phá hủy mọi thứ"


                                                                  -Chapter 1-

Sau một ngày bận rộn với đống tài liệu trong phòng làm việc, Fredo Von Ejellan chộp lấy bản báo cáo cuối cùng trong danh sách của mình vào buổi tối và quyết định xem xét xong nó trước khi chuẩn bị đi ngủ. Anh quay trở lại qua bức tường giả che khuất phòng làm việc riêng của mình và bước vào phòng ngủ, thay đồ bằng một tay trong khi vẫn tập trung chủ yếu vào những tập tài liệu trước mặt.

Người được gọi là ''chúa tể'' của nơi đây -White Star đang bắt đầu di chuyển những con tốt quanh bàn cờ, từng con một, và Công tước Fredo không có ý định cho phép bản thân hoặc bất kỳ Ma cà rồng nào truyền bá tư tưởng của White Star ra công chúng. Anh chắc chắn sẽ chờ đợi thời gian của mình cho đến khi có cơ hội thích hợp...

Sau khi thay quần áo ngủ, Công tước Fredo ngả người trên những chiếc đệm  sang trọng thay vì đi thẳng lên giường. Anh  sẽ ngủ ngay lập tức nếu anh  chui vào chăn , tuy vậy anh vẫn phải cố nốt vì đã quyết tâm hoàn thành việc xem xét các tài liệu này trước khi trời sáng. Để duy trì một mối quan hệ tốt và đồng thời giữ vững vị trí vững chắc là một trong những quý tộc trung thành của White Star, Công tước Fredo bắt buộc phải chuẩn bị cho tất thảy mọi thứ.  Anh  đủ cẩn thận với công việc để giải quyết và làm hết các công việc mà anh ấy có, và với những thông tin rộng lớn mà bản thân có, và tất nhiên đã có một luồng thông tin đã thu hút sự chú ý của anh.

Đó là một vấn đề tốt để có, nhưng dù sao cũng là một vấn đề.

Trong khi di chuyển quanh phòng ngủ của mình, Công tước Fredo đã lơ đãng cởi bỏ các phụ kiện của mình. Một đôi găng tay, chiếc đồng hồ anh thường cất trong túi áo ngực, và vật báu quý giá của gia đình có hình dạng một chiếc vòng tay thường nằm vừa vặn trên cánh tay của anh. Anh  hiếm khi tháo bỏ hoàn toàn vật gia truyền, nhưng anh  đã không chú ý quá đến nó khi tháo nó ra trước khi đặt nó lên chiếc đệm bên cạnh. Mười lăm phút sau, Công tước không nghĩ nhiều về điều đó khi anh trở lại vào buổi tối.

Tối hôm đó, khi Fredo Von Ejellan chìm vào giấc ngủ, anh chỉ có một mình. Điều tương tự không thể xảy ra khi thức dậy vào sáng hôm sau.

Đôi mắt anh di chuyển để nhìn vào căn phòng xung quanh mình, lướt qua đồ nội thất và các đặc điểm trong tiềm thức, nhưng dừng lại khi anh ấy đến chiếc ghế dài. Ở đó, nơi kho báu của gia đình Von Ejellan đã được đặt sang một bên đêm qua, đã biến mất và bây giờ xuất hiện lại là Fredo Đệ Nhị, đang ngủ tại chỗ của cái vòng tay. Từ góc nhìn bên ngoài, đây sẽ được coi là một cảnh tượng đáng yêu, cậu chủ trẻ của Công quốc Ejellan đã ngủ quên trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ của cha mình.

Tuy nhiên, đối với một số người  biết được lí do, điều này đặt ra một vấn đề nghiêm trọng, vì Fredo Đệ Nhị không thực sự tồn tại.

Trong khi đó, Fredo Đệ Nhất đang cố gắng tập trung vào tình huống không tin được này và bắt đầu chớp mắt trong khi dụi đi những mệt mỏi của giấc ngủ trong nỗ lực cuối cùng để xua tan ảo giác trước mắt.

"Ho."

Đó không phải là một ảo giác.

Hình ảnh thời thơ ấu của Công tước Fredo, người gần như được mọi người công nhận là con trai anh , Naru Von Ejellan, hiện đang cuộn tròn trên chiếc ghế dài, ngủ ngon lành. Cậu ta trông giống hệt Naru, thậm chí còn mặc cùng một bộ trang phục nhỏ được đặt may riêng, chiếc vòng tay được cung cấp một cách kỳ diệu cho Công tước Fredo bất cứ khi nào anh  giả làm cậu chủ trẻ.

'Có lẽ là một giấc mơ?"

Trực giác của Công tước, vốn đã sống lâu như anh, khá nhạy bén, mách bảo anh rằng không phải vậy. Thay vào đó, không vì lí do gì anh lại bị lôi cuốn bởi mối quan hệ thân thiết không chút lí do này và chắc chắn không tồn tại, nhưng anh ấy vẫn có thể dễ dàng nhận ra rằng anh đang cảm thấy nó. Nó rất mạnh mẽ vì hiếm khi anh thật sự cảm thấy như vậy. Nhìn Naru từ vị trí của anh ấy trên giường, Công tước Fredo có thể cảm thấy một cảm xúc dâng trào như tình yêu thương , tình cha con, những cảm giác ấm áp và trìu mến đối với cậu bé đang ngủ, nhưng anh cũng có  cảm giác như chúng thuộc về anh. Bất cứ khi nào Công tước Fredo nhìn thấy mình trong gương khi cải trang thành Naru, anh  chưa bao giờ trải qua điều như vậy.

'Vậy tại sao mình lại cảm thấy như vậy?'

Đó là điều mà Công tước Fredo muốn hỏi, nhưng anh  đã ngậm miệng lại khi con trai mình, không, đứa trẻ trông giống Naru này, vẫn đang ngủ. Anh cẩn thận đứng dậy và bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới trong khi cố gắng xem xét mọi lời giải thích có thể. Một số người nhìn nhanh xung quanh đã xác nhận những nghi ngờ của anh ấy rằng kho báu của gia đình-chiếc vòng tay, thứ chịu trách nhiệm lưu giữ hình ảnh của Fredo trẻ tuổi, đã bị mất tích.

Một vài lời giải thích khả dĩ đã được đưa ra vào thời điểm Công tước Fredo bước ra khỏi phòng ngủ của mình, một hành động dường như hoàn toàn khiến Melundo, quản gia và cấp dưới đáng tin cậy của ông, ngạc nhiên. Người đàn ông có vẻ ngoài trang nghiêm, hơi già hơn so với của Fredo, trông gần giống với một người ở độ tuổi khoảng năm mươi hơn so với Fredo ba mươi lăm tuổi, nhưng sự lịch lãm thường ngày của ông giờ đã không xuất hiện khi ông đang thật sự cảm thấy ngạc nhiên:

"C-Công tước-nim! Thần ngạc nhiên rằng người đã thức dậy rồi. Thật sự xin lỗi người  vì đã không đến sớm hơn, thần cũng vừa đang trên đường đến đây.

Công tước Fredo xua đi sự lo lắng của quản gia, nhưng anh  nhìn lại cánh cửa phòng ngủ của mình một cách kỳ lạ. Anh  không nên lôi kéo bất kỳ ai khác vào cho đến khi anh  xác minh được một số điều, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để mỉm cười một cách tử tế mặc dù tâm trí anh  đang quay cuồng một dặm một phút.

"Melundo, hãy phục vụ bữa sáng ở phòng bên cạnh."

"Trong... Trong phòng của thiếu gia Naru-nim?" Người đàn ông chớp mắt một cách tinh nghịch, rồi chớp mắt thêm vài lần nữa khi Công tước Fredo chỉ gật đầu như thể đây là một yêu cầu bình thường. Quên đi cái việc ăn  trong phòng riêng thay vì phòng ăn, Công tước muốn ăn tối trong phòng của con trai mình?

Con trai của ông, người mà chỉ Melundo, Solena và Công tước biết không phải là người thật?

"Làm đủ để phục vụ hai người. Ngoài ra, hãy triệu tập cả Phó linh mục trưởng đến nhà nữa. Nói với cô ấy là khẩn cấp. Gửi cô ấy với Solena đến phòng của tôi, nhưng đừng để họ vào đây.''

"Tôi có nên... tôi có nên nói với Phó linh mục trưởng-nim mục đích của lệnh triệu tập đột ngột này không, Công tước-nim?"

"Không."

Câu trả lời cộc lốc của Công tước Fredo đã xua tan bất kì thắc mắc nào khác, khiến người hầu nhanh chóng cúi chào trước khi lo lắng lê bước về phía nhà bếp để chuyển tiếp yêu cầu của Công tước.

Lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa cũ quen thuộc, Fredo cau mày nhìn mảnh kim loại đã sờn trước khi cho vào chiếc lỗ  ở cửa phòng ngủ. Tất nhiên, đó là một sự phù hợp hoàn hảo, và ổ khóa tạo ra tiếng 'cạch' nhẹ trước khi phong tỏa căn phòng của anh ta khỏi người ngoài, cho dù đó là vật lý hay ma thuật. Chỉ có anh  mới có thể ra hoặc vào qua cánh cửa đó cho đến khi ổ khóa được tra lại vào lỗ khóa.

Không bỏ qua một nhịp nào, Công tước nhanh chóng tiến đến căn phòng thường không có người ở của Naru. Nó chỉ cách một quãng ngắn xuống hành lang sang trọng và được trang trí lộng lẫy. Công tước Fredo đi hết chiều dài căn phòng của mình rồi đi vài đoạn trước khi tới ngưỡng cửa.

Anh bước vào phòng và đóng cánh cửa lại sau lưng, tiến đến chiếc gương nối căn phòng bí mật thông với phòng ngủ của anh và Naru, rồi vào lại phòng của mình một lần nữa. Liếc nhanh đã xác nhận rằng Naru, khá khó tin, vẫn nằm trên ghế sofa, và vẫn đang ngủ.

Công tước muốn xác nhận một vài chi tiết trước khi Phó linh mục trưởng đến. Anh di chuyển như một bóng ma, không quấy rầy dù chỉ một hạt bụi, anh đi vòng quanh đứa trẻ đang ngủ và chăm chú quan sát nó. Anh dừng lại bên cạnh cậu bé, cúi xuống để nhìn kỹ khuôn mặt đang ngủ yên bình của cậu, và thậm chí còn cúi đầu để kiểm tra nhịp đập chậm rãi của trái tim sự sống trong cậu. Công tước lắng nghe tiếng thở của Naru, khẽ và trầm, phù hợp với nhịp thở của một đứa trẻ ma cà rồng đang ngủ.

Mọi thứ về Naru Von Ejellan này dường như là có thật. Công tước Fredo không thể đưa ra lời giải thích nào giải thích cho hiện tượng này ngoài việc Fredo Đệ nhị, hình ảnh được lưu trữ của Fredo Đệ nhất từ thời trẻ của anh, bằng cách nào đó đã trở thành một sinh vật sống, thở, tách biệt với anh.

Đứa con ruột thịt của mình. Hay, chính xác hơn khi nói đó là chính anh , chỉ trẻ hơn thôi? Nếu nó chia sẻ ý thức và ký ức của anh , thì có thể là như vậy, nhưng còn quá sớm để nói.

Hiện tại, Công tước Fredo đã có một vài giả thuyết khả thi. Ít nhất một trong số chúng có thể được giải quyết trước khi Naru tỉnh dậy.

Công tước Fredo đã dành một khoảng thời gian dài im lặng chỉ để nhìn chằm chằm vào biểu cảm thoải mái của cậu bé, không biết làm thế nào để điều hòa cảm xúc mới này trong lồng ngực. Vẫn còn quá sớm để gọi sự kiện này là một phép màu, vì tất cả những gì anh biết đó có thể là một cơn ác mộng sẽ phá hủy hàng thập kỷ nỗ lực được tính toán, nhưng Công tước cũng hiểu rõ trái tim và bộ não của anh. Không có ích gì khi anh lại phản bác sự quan tâm, trìu mến đang trỗi dậy trong lòng anh dưới cảm xúc đang bối rối của anh đang hiện trên khuôn mặt. Anh  sẽ không gọi nó là hy vọng gì,nhưng bằng cách nào đó,  nó là một cái gì đó tương tự vậy.

'Nó không phải là không thể.'

Rốt cuộc, nhiều điều không thể đã trở thành có thể trong cuộc đời của Công tước Fredo. Anh  sẽ sớm xác định xem sự tồn tại của Fredo Đệ Nhị có được thêm vào danh sách đó hay không.

Công tước Fredo đã điều tra lời giải thích hợp lý nhất trước.

Phó linh mục trưởng Cotton chắc chắn rất tò mò về lý do tại sao Công tước Fredo đột nhiên gọi cô đến Công quốc Ejellan, chỉ khiến cô bối rối hơn khi được đưa thẳng đến phòng ngủ của Công tước nhưng được yêu cầu đợi ở hành lang. Một trong những cấp dưới thân cận nhất của anh ta, Solena, đứng bên cạnh cô và lịch sự thông báo họ đến bằng một tiếng gõ cửa.

Tuy nhiên, thay vì bước vào, hai người đứng đó trong im lặng cho đến khi Công tước Fredo cho phép họ bước vào. Có một tiếng 'cạch' nhẹ khi mở khóa cửa, điều này khiến Solena cảm thấy kỳ lạ - Công tước hiếm khi khóa cửa - nhưng điều bất thường hơn nữa là anh ta gặp họ ở hành lang thay vì mời họ vào trong. Solena nhướn mày trước hành vi kỳ lạ này, nhưng vị chủ nhân của cô ấy đang nhìn thẳng vào Cotton với vẻ mặt khiêm tốn.

"Cảm ơn vì đã đến nhanh như vậy, Phó linh mục trưởng-nim. Tôi xin lỗi vì đã gọi cho cô một cách đột ngột như vậy.''

"Không sao đâu, Công tước-nim. Nhưng tôi có thể làm gì cho anh? Có vấn đề gì sao?"

Từ cuối cùng có trọng lượng khác với những từ khác, và Solena nhăn mặt. Rõ ràng là cô ấy đang hỏi về White Star và Gersey.

"Nó không phải như vậy. Ít nhất, tôi không tin như vậy. Cô thấy đấy... tôi tin rằng Naru có thể bị ốm."

Mặt Solena đanh lại. Anh ta có ý gì khi nói vậy?

"Ôi, không, điều đó thật kinh khủng. Tôi có thể làm gì không?"

"Tôi chỉ cần xác nhận tình trạng bệnh tật của Naru. Thằng bé đã ngủ quên trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ của tôi đêm qua vì Naru có vẻ không được khỏe và tôi không muốn di chuyển cậu ấy. Cô có sẵn sàng kiểm tra căn phòng xem có ảo ảnh nào không? Tôi muốn chắc chắn rằng cậu ấy không bị bất kỳ ai nhắm đến. Tôi hy vọng mình nhầm, nhưng tôi muốn tận dụng mọi khả năng."

Phó linh mục dường như đã hiểu tại sao cô lại được gọi đến nơi này, đôi mắt cô run rẩy với nỗi buồn thực sự. Cô nhận thức được Naru được Vương quốc Endable trân trọng đến mức nào và điều đó khiến trái tim cô nặng trĩu khi tưởng tượng ra cảnh ai đó gieo ảo ảnh lên cậu chủ trẻ.

"Tất nhiên rồi. Cậu ấy vẫn đang ngủ bên trong à?"

Solena theo dõi cuộc trao đổi này với một cái cau mày kỳ lạ nhưng không ngắt lời.

"Đúng. Có thể kiểm tra cơ thể thằng bé mà không đánh thức Naru không?"

"Đó không phải là một vấn đề gì cả. Nếu một ảo ảnh được tạo ra trên hoặc xung quanh thiếu gia , tôi sẽ có thể biết được.

Nói xong, Công tước Fredo nở nụ cười biết ơn nhất và mở cửa phòng cho hai người phụ nữ bước vào. Phản ứng của họ gần như khác nhau một cách hài hước – Phó linh mục trưởng nghiêm túc tập trung khi cô ấy đến gần đứa trẻ trong khi ánh mắt dò hỏi rõ ràng của Solena tan biến như một làn khói trong cơn bão.

'Làm sao-,không, ai đã...?'

Khi nhìn thấy Naru Von Ejellan đang ngủ trên ghế sofa, Solena không thể không kìm nén sự tò mò của mình vì không thể tin được. Công tước Fredo dường như không ngạc nhiên giống cô , sự điềm tĩnh đặc trưng của anh không hề lay chuyển khi ánh mắt họ chạm nhau. Nhìn thấy điều này đã giúp Solena trấn tĩnh lại và điều chỉnh khuôn mặt của cô  thành khuôn mặt của một người hầu đang lo lắng một cách thích hợp. Cô tin rằng Công tước Fredo sẽ giải thích tình hình cho cô sau, và có thể đoán lý do anh mời cô là để cô biết chuyện gì đang xảy ra.

'Nó có thể hỗn loạn. Mình sẽ cần giúp chủ nhân-nim quản lý mọi thứ nếu mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.'

Anh ta đang nói với cô ấy rằng hãy sẵn sàng, hành động thay anh  hoặc quản lý các công việc của khu đất tùy thuộc vào những gì Phó linh mục trưởng nói.

Căn phòng im lặng trong gần ba phút đồng hồ trong khi Phó linh mục trưởng quỳ xuống cạnh chiếc ghế dài, bên cạnh Naru, người vẫn đang ngủ say. Cuối cùng khi cô đứng dậy, áo choàng của cô tung bay khi cô di chuyển bên cạnh anh và thì thầm trong khi lắc đầu.

"Công tước-nim, tôi chắc chắn không có ảo ảnh nào ở đây. Bất kể chuyện gì xảy ra với thiếu gia-nim đều không thể xảy ra."

Khi nói đến phép thuật ảo ảnh, Phó linh mục trưởng Cotton rõ ràng vượt trội hơn tất cả những người khác. Công chúa Molden, người được sinh ra cách đây vài thập kỷ với một lượng tài năng kha khá không thể so sánh với khả năng và kinh nghiệm nhiều thế kỷ của người hợp tác với anh ta. Ngay cả khi Naru Von Ejellan trước mắt họ là một ảo ảnh vô cùng mạnh mẽ, thì vẫn sẽ có một số dấu vết để lại, thứ mà một nhà ảo thuật khác chắc chắn sẽ có thể nhận thấy. Trừ khi người niệm chú đã nâng cao tất cả các khía cạnh của phép thuật bằng cách sử dụng một ảo ảnh hoàn toàn không thể lần ra dấu vết - điều mà Công tước Fredo thừa nhận là ít nhất là có thể về mặt lý thuyết - thì không đời nào Cotton lại bị lừa.

'Nếu cô ấy không thể phát hiện ra bất cứ điều gì, thì điều đó rất khó xảy ra.'

Hiện tại, Công tước Fredo đã loại bỏ giả thuyết rằng Naru là một ảo ảnh khỏi danh sách các khả năng. Tất cả những gì thực sự còn lại là suy đoán, điều này khó kiểm tra hơn nhiều vì nó đòi hỏi phải đánh thức đứa trẻ đang ngủ và không biết điều gì sẽ xảy ra khi nó tỉnh lại.

Fredo đã đuổi Phó linh mục trưởng và Solena đi sau đó, nhưng không phải trước khi anh ta đưa cho Solena chìa khóa phòng ngủ với một cái gật đầu chắc chắn.

"Tôi hiểu rồi, Công tước-nim. Tôi sẽ ở bên ngoài, nếu anh cần gì."

Solena cố gắng nở một nụ cười gượng gạo trước khi khóa cửa lại sau lưng.

Giờ chỉ còn Fredo Đệ Nhất và Đệ Nhị.

Ma cà rồng già đi cực kỳ chậm. Cơ thể và tâm trí phát triển với tốc độ khác với hầu hết các sinh vật, và thời gian tồn tại của chúng thuộc hàng dài nhất trên thế giới. Nó có thể không so sánh được với tuổi thọ của một con Rồng, nhưng nó không phải là điều gì đáng để bạn phải  khoe khoang.

Không có con số chính xác về chủ đề này, nhưng một ước tính khá chính xác về sự phát triển của ma cà rồng sẽ là 1 năm phát triển của Ma cà rồng tương đương với khoảng 11 hoặc 12 năm phát triển của con người. Đó là lý do tại sao, bề ngoài, Naru Von Ejellan, người được 'sinh ra' 151 năm trước được cho là trông giống một đứa trẻ 12 hoặc 13 tuổi.

Đây thực sự không phải là trường hợp.

Fredo đã giữ cho 'Naru' không lớn lên trong 20 năm qua để chống lại huyền thoại rằng con trai của Công tước là một đứa trẻ có thể chất yếu ớt nhưng có trái tim nhân hậu, làm cho nó chậm lớn để khiến nó trông trẻ hơn vài tuổi.

Nói cách khác, Naru, người đã tồn tại 151 năm, lẽ ra trông phải xấp xỉ 12 tuổi, nhưng thực tế lại trông giống một đứa trẻ 8 tuổi hơn.

Công tước Fredo quỳ xuống cạnh chiếc ghế dài và đưa tay về phía đứa trẻ nhỏ bé đó. Nhẹ nhàng, anh nắm lấy vai Naru và lắc nhẹ để đánh thức cậu.

"Bây giờ là lúc để thức dậy."

"Ừm?"

Hành động tiếp theo diễn ra chậm chạp, rõ ràng là bị ngái ngủ, nhưng nó dứt khoát – đó là lúc Naru Von Ejellan mở mắt lần đầu tiên.

"Ai... anh là ai?"

Giật mình vì giọng nói của chính mình, cậu bé đưa tay lên bóp lấy cổ họng. Nó không giống cậu chút nào.

Tuy nhiên, cậu thậm chí còn không thể đi xa đến thế trước khi ngưng lại, hình ảnh bàn tay của  cậu trước mặt khiến mọi thời gian như ngừng chuyển động.

Bàn tay của cậu... nhỏ. Rất nhỏ. Nhỏ hơn so với những năm đầu của tuổi đôi mươi, khi cậu còn là một đứa con hoang đàng của một con người.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Điều tiếp theo ghi vào tâm trí cậu là sự thật rằng cậu đang bị theo dõi cẩn thận. Đôi mắt cậu chuyển từ nhìn vào đôi bàn tay nhỏ xíu của mình sang khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai với những đường nét sắc sảo và nước da nhợt nhạt. Tóc anh ta dài qua vai, một vệt bạc mượt mà hơi mê hoặc, tương phản khá nổi bật với đôi mắt màu tím chăm chú nhìn thẳng vào cậu. Không, nó còn làm được nhiều hơn thế – người đàn ông này đang nghiên cứu cậu, theo dõi từng cử động của cậu như một người vừa được cho xem một điều gì đó khó tin.

Sau đó, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông.

"Con không biết ta sao?" ( Translator : đoạn này ko bt để cậu hay con nữa, nên tôi để xưng hô ''con'' ám chỉ Fredo đang trêu đùa)

Thật khó để chú ý đến câu hỏi khi cậu vẫn đang bị phân tâm bởi xung quanh, cố gắng lập danh mục tất cả thông tin mới này cùng một lúc. Căn phòng dường như là một phòng ngủ trang nhã cũng như đồ sộ. Nó có lẽ rộng gấp đôi căn hộ lớn nhất mà cậu từng sống, và có thể thấy rõ dấu hiệu của tay nghề thủ công chất lượng cao ở tất cả các chi tiết tinh xảo. Chạm khắc trong tủ quần áo bằng gỗ, các điểm nhấn bằng đá cẩm thạch bóng loáng, tông màu tối khiến không gian có cảm giác đặc biệt tinh xảo; cửa sổ kính không tì vết, những tấm thảm được bảo quản hoàn hảo và những nỗ lực chất lượng cao khác như vậy đã tạo nên một bầu không khí xa hoa rõ ràng.

Tuy nhiên, không có gì cậu  có thể nhìn thấy thậm chí gợi ý về nơi cậu đang ở, tuy nhiên, bên cạnh đó rõ ràng không phải là Hàn Quốc.

Sau một phút im lặng quan sát xung quanh, cậu quay lại nhìn người đang quỳ bên cạnh mình. Để hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu chắc chắn sẽ cần thêm thông tin. Tốt nhất là nên bắt đầu bằng việc tỏ ra tôn trọng cấp trên.

"Xin lỗi, nhưng không. Tôi có phải biết ngài không, thưa ngài?"

Có một khoảng dừng, và sau đó, người đàn ông lớn tuổi cười khúc khích.

"Ta cũng không chắc nữa. "

Ngay cả tiếng cười của anh ta cũng nghe đắt tiền, phù hợp với phong cách chung của căn phòng. Cậu bé tưởng tượng giọng nói của mình đã được mạ vàng trước khi thoát ra khỏi miệng.

Khi đã ngừng cười, người đàn ông lớn tuổi đưa tay ra như định xoa đầu cậu bé nhưng dừng lại khi thấy đứa trẻ nao núng. Thay vào đó, anh ấy di chuyển cả hai tay lên đầu gối đang cong của mình và sử dụng chúng để đẩy lên khỏi vị trí của mình trên mặt đất.

"Vì cậu không biết ta, ta cho rằng cậu phải có rất nhiều câu hỏi."

"Vâng thưa ngài."

"Ho. Ta cũng có một số câu hỏi cho cậu đấy."

Cậu bé cho thấy mình đang lắng nghe bằng cách ngồi yên và đợi người đàn ông bắt đầu giải thích chuyện gì đang xảy ra, đó là lý do tại sao những lời tiếp theo của anh càng gây ngạc nhiên hơn.

"Cậu có đói không? Có thức ăn ở phòng bên cạnh. Chúng ta có thể nói chuyện trong khi ăn."

Nó không phải là một vấn đề trước khi cậu nghĩ về nó, nhưng bây giờ khi nó được cậu chú ý, đứa trẻ quyết định rằng nó khá đói. Tự bỏ đói bản thân cũng chẳng ích gì và, ít nhất cho đến giờ, người này không hề tỏ ra ác ý với cậu.

Gật đầu, cậu đồng ý trong khi nhảy xuống khỏi chiếc ghế dài.

'Aigoo, chân mình ngắn quá nhỉ?'

Bình thường thì cậu không phải là một người khổng lồ, nhưng cơ thể này thấp hơn đáng kể so với cơ thể mà cậu từng sử dụng. Sẽ không khó để đoán chiều cao hiện tại của cậu bằng chiều dài của một trong hai chân bình thường.

Sau khi loạng choạng trong khi thích nghi với cảm giác lạ lẫm này, cậu bé đã tìm ra cách đi lại bình thường với đôi chân ngắn ngủn của mình và thực sự rất hài lòng khi phát hiện ra rằng cậu cảm thấy thăng bằng tốt hơn bình thường, giống như thế giới vững chắc hơn dưới chân cậu. Hầu như không có âm thanh nào được nghe thấy ngoài tiếng bước chân của cậu và người đàn ông lớn tuổi hơn khi họ đi vào một hành lang dẫn đến một phòng ngủ khác.

Cậu thấy lạ khi thấy một chiếc bàn ăn nhỏ được chuẩn bị trong một phòng ngủ sang trọng như vậy, nhưng cậu không bình luận gì trong khi leo lên chiếc ghế mà người đàn ông kia ra hiệu.

Bữa ăn trước mặt cậu bao gồm các món ăn tương đối quen thuộc, mặc dù phần lớn là phương Tây. Bít tết, trứng, trái cây và lạ lùng thay, rượu đã được rót sẵn vào ly cho mỗi người. Người đàn ông mỉm cười với vẻ thích thú lịch sự, gật đầu với đĩa thức ăn khi cậu bé có vẻ ngần ngại ăn.

Sau khi đấu tranh trong vài giây, cậu quyết định bỏ qua khả năng nó bị đầu độc hay gì đó, bởi vì ai biết khi nào cậu có thể ăn bít tết lần nữa? Chi phí-lợi ích có vẻ xứng đáng. Ngay cả khi đây chỉ  là một giấc mơ kỳ lạ, ít nhất cậu cũng có thể thưởng thức hương vị trong ký ức của mình.

"Ta cho rằng mình nên bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân nhỉ?" Người đàn ông lớn tuổi hơn lên tiếng sau khi im lặng nhìn cậu ăn một lúc, không hề động vào đồ ăn của mình.

"Nếu ngài không phiền, thưa ngài, điều đó sẽ hữu ích. Tôi không chắc mình đang ở đâu hay làm cách nào mà tôi đến được đây."

Người đàn ông lớn tuổi hơn dường như cân nhắc điều đó trong giây lát. "Nhưng cậu có biết mình là ai không?"

"Cái đó." Chớp mắt, cậu nhìn xuống cơ thể mình hết mức có thể và suy nghĩ cẩn thận về câu trả lời của mình. "Không, tôi cũng không biết."

"Hừm. Nhưng cậu dường như có kỹ năng ngôn ngữ và cơn đói, vì vậy cậu chắc chắn là một sinh vật sống thực sự."

'Một sinh vật sống? Anh ta nói thế nghĩa là sao?"

Cậu chưa kịp hỏi thì người đàn ông đã nói tiếp.

"Để ta giải thích một chút. Tên ta là Fredo Von Ejellan. Ta là ma cà rồng. Là một phần trong dòng dõi của gia đình chúng ta, chúng ta đã truyền lại một vật phẩm ma thuật nhất định cho phép bất kỳ ai đeo nó có 'hình ảnh được lưu trữ' bên trong vật phẩm đó. Đó là diện mạo của tộc trưởng hiện tại, khi họ còn là một đứa trẻ. Vì vậy, nói cách khác, nó chứa hình ảnh của ta khi còn trẻ."

Cậu bé ngừng ăn ngay khi nghe người đàn ông nói từ "ma cà rồng", mắt cậu mờ đi.

'Anh ta là gì cơ? Và loại đồ nào?"

Có quá nhiều câu hỏi và quá ít thời gian, nhưng thông tin này cực kỳ quan trọng nếu cậu định thu thập manh mối để tìm ra chuyện gì đang xảy ra. Cậu buộc mình phải chú ý đến mọi thứ.

"Đêm qua, ta đã tháo báu vật của gia đình – một chiếc vòng đeo trên cánh tay – và đặt nó trên đi văng trước khi ngủ thiếp đi. Ta rất hiếm khi cởi nó ra, nhưng lúc đó ta không nghĩ gì nhiều. Sáng nay, khi ta vừa thức dậy, ta đã không tìm thấy chiếc vòng đâu nữa, nhưng hình ảnh của đứa trẻ được cất giữ trong món đồ đó đang ngủ trên chiếc ghế dài của ta. Cậu."

'Cơ thể của đứa trẻ này ở bên trong vật phẩm ma thuật? Và món đồ đó đã biến mất?'

Khi còn là một thanh niên, trong cuộc sống tồn tại trước khi cậu tỉnh dậy trong cơ thể đứa trẻ này, cậu đã dành phần lớn thời gian rảnh để đọc tiểu thuyết giả tưởng. Sở thích đó hiện đang tỏ ra rất hữu ích khi trí tưởng tượng của cậu nhanh chóng đưa ra một vài lời giải thích cho những gì có thể đang diễn ra. Đó là lý do tại sao cậu có thể vượt qua bản chất gây sốc của thông tin và tập trung vào các chi tiết quan trọng. Ít nhất, về mặt khái niệm, cậu có một nền tảng kiến thức hoạt động về cách thức hoạt động của những thế giới này. Ma cà rồng rất phổ biến trong thể loại giả tưởng, mặc dù chúng không xuất hiện trong nhiều cuốn sách cậu từng đọc.

Điều cuối cùng cậu nhớ trước khi bàn tay của Fredo Von Ejellan đánh thức cậu là đọc một cuốn tiểu thuyết có tên [Sự ra đời của một anh hùng]. Trong câu chuyện đó, nhân vật chính đã bị cưỡng bức rời khỏi ngôi nhà của mình trên Trái đất và bị đẩy đến một thế giới mới mà không có bất kỳ lý do giả vờ hay lý do chính xác nào. Hóa ra đó là một thế giới tàn khốc, nơi anh ta buộc phải chịu đựng những khó khăn không thể tưởng tượng được khi đối mặt với những khó khăn không ngừng.

Cân nhắc tất cả những điều này với những gì Fredo đã nói với cậu, Kim Rok Soo bình tĩnh xem xét những gì cậu biết cho đến nay.

Một, cậu đã đến một thế giới khác. Một số loại bối cảnh giả tưởng trong đó việc trở thành Ma cà rồng hoặc có một vật phẩm có thể thay đổi ngoại hình của bản thân một cách kỳ diệu mà không đủ gây sốc để đảm bảo giải thích thêm.

Hai, cậu không phải đối mặt với hoàn cảnh giống như Choi Han, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết, bởi vì cơ thể ban đầu của cậu không đi cùng bản thân cậu. Tuy nhiên, cậu vẫn có tất cả những ký ức của mình.

Thứ ba, không chắc đây chính là thế giới mà [Sự ra đời của một anh hùng] đã diễn ra. Choi Han chưa bao giờ chạm trán với Ma cà rồng trong năm tập đầu tiên của cuốn tiểu thuyết. Đã từng có đề cập đến chúng một lần, tình cờ, nhưng hầu như không có chi tiết nào.

Và cuối cùng, nếu cậu thực sự ở trong một phiên bản trẻ hơn của cơ thể Fredo Von Ejellan, điều đó có nghĩa là hình dạng mà cậu thừa hưởng không phải là con người.

Như thể thích thú với toàn bộ tình huống, Fredo cười khẩy khi nhìn vào cảm xúc trên khuôn mặt cậu bé.

"Cậu có bị sốc không? Ta cũng đã khá ngạc nhiên."

"Vâng thưa ngài." Để ngăn cái cau mày có nguy cơ lan rộng trên môi, cậu bé cần làm rõ thông tin cuối cùng và cấp bách nhất. "Có đúng không khi cho rằng vì kho báu gia đình bị mất tích đó, ngài tin rằng tôi là phiên bản trẻ hơn của ngài, thưa ngài? Cơ thể này có phải là Ma cà rồng không?"

Người đàn ông tỏ ra trầm ngâm khi lần đầu tiên cầm đồ ăn lên và bắt đầu ăn.

"Cái đó..." Gần như xin lỗi, Fredo mỉm cười với cậu. "Phải, đó là cơ thể của một Ma cà rồng. Nhưng không hoàn toàn chính xác khi nói đó chỉ là phiên bản trẻ hơn của ta. Mọi thứ hơi phức tạp, cậu thấy đấy..."

Cậu thực sự muốn vặn vẹo đôi bàn tay.

'Phức tạp hơn thế này?!'

Fredo đã đúng. Nó thực sự đã trở nên phức tạp.

Bất chấp cơn đau đầu hình thành giữa hai bên thái dương, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trong khi lắng nghe mọi điều Fredo nói với cậu. Đó là cách cậu biết rằng tên của cậu được cho là Naru Von Ejellan, nhưng đồng thời, Naru không thực sự là người thật. Cậu là một danh tính bịa đặt mà Fredo đã bí mật nghĩ ra để thu thập thông tin.

Naru, không, Kim Rok Soo, hỏi liệu cậu có thể rời khỏi bàn một lúc để cậu có thể nhìn mình trong gương không. Hóa ra Naru là một cậu bé khá đáng yêu, mái tóc bạc của cậu ngắn hơn của Fredo nhưng với độ mềm mượt tương tự vẽ nên một bức tranh rất đáng yêu. Đôi mắt của họ giống nhau và nước da của họ cũng giống nhau, mặc dù Naru có vẻ nhợt nhạt hơn Fredo một chút. Cậu vẫn  có những nét dịu dàng hơn phù hợp với một thanh niên trẻ tuổi và mặc những bộ quần áo đắt tiền, được cắt may khéo léo.

"Cậu được cho là có ngoại hình giống một đứa trẻ 12 hoặc 13 tuổi."

"Cái gì? Ngài vừa nói 12?"

Cậu xoay người khỏi gương, mắt mở to. Cậu chắc chắn rằng cậu đã nghe nhầm Fredo vừa rồi.

Đó không phải là nghe nhầm.

"Vâng, 12 hoặc 13."

"Thưa ngài, tôi trông như mới chỉ 8 tuổi!"

Đối với một đứa trẻ 8 tuổi, nó có lẽ nhỏ hơn một chút so với mức trung bình, nhưng đối với một đứa trẻ 12 tuổi thì sao? Naru rất nhỏ bé.

"Cái đó... Cậu thấy đấy." Cách Fredo mỉm cười dịu dàng với Naru khiến khuôn mặt cậu cứng lại. Fredo dường như đã nhận ra và thậm chí còn cố tình tỏ ra hiền lành hơn, điều này chỉ khiến khuôn mặt của Naru trở nên cứng đờ hơn.

"Naru được tất cả người dân yêu mến và trân trọng. Nếu món đồ lưu giữ hình ảnh của cậu là báu vật của gia tộc Von Ejellan, thì Naru chính là báu vật của cả loài Ma cà rồng."

Cậu không thể làm được gì nhiều ngoài việc im lặng lắng nghe Fredo mô tả danh tiếng của Naru.

Mọi người đều cho rằng thân hình nhỏ bé của Naru là hậu quả của thể chất kém cỏi, khiến bản chất nhân hậu và ngây thơ của đứa trẻ càng đáng quý hơn, nhưng phẩm chất đáng yêu đó của Naru không phải ngẫu nhiên mà có.

Fredo đã cố tình kiềm chế vẻ ngoài thanh tú của Naru Von Ejellan để quyến rũ người khác. Hình ảnh được lưu trữ trong vật phẩm ma thuật thực sự phản chiếu cơ thể của Fredo từ khi anh gần 8 tuổi. Ngoài ra, chỉ có hai người khác biết sự thật về Naru Von Ejellan.

"Một quản gia và một cấp dưới đáng tin cậy?"

Không thể kìm được bản thân, Naru mỉm cười khi leo trở lại chiếc ghế của mình ở bàn. Đó là một biểu hiện xấu xa hoàn toàn không phù hợp với một đứa trẻ.

"Như ta đã nói, Naru được coi là một cậu bé rất ngọt ngào mà mọi người yêu quý. Ta nghĩ đó là lần đầu tiên cậu làm một khuôn mặt kinh khủng như vậy." Người đàn ông cười khúc khích, chỉ vào đôi môi cong của Naru. "Cậu có thể đang nghĩ gì để khuôn mặt trông như thế?"

"À, tôi chỉ thắc mắc thôi. Nếu những người thân tín đáng tin cậy của ngài là một quản gia và cấp dưới, ngài phải khá giàu có phải không, thưa ngài?"

"Ho!" Fredo bật cười trước câu hỏi trơ trẽn của cậu bé. "Chà, ta là Công tước của vương quốc này, vì vậy cậu có thể nói rằng ta hơi giàu có. À, đúng rồi, chúng ta là cư dân của Endable Kingdom. Có bốn phe phái quý tộc bên dưới thủ lĩnh, và chúng ta nằm trong số những phe có thứ hạng cao nhất."

Naru há hốc mồm. Fredo là Công tước?! Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy mồ hôi lạnh toát sau gáy. Mặc dù rất vui vì anh ta đã quyết định không sử dụng cách nói thân mật, nhưng việc chỉ gọi một Công tước là "ngài" chắc chắn không phải là điều tồi tệ. Đây không chỉ là một quý ngài tốt bụng, mà là một quý tộc cấp cao.

'Aigoo, điều đó có nghĩa là bây giờ mình là con trai của một Công tước?'

Công tước Fredo Von Ejellan của Vương quốc Endable.

Đó không phải là nơi cậu đã từng đọc trước đây. Nếu cậu có, cậu chắc chắn sẽ nhớ nó.

'Nó chắc chắn cũng không được nhắc đến trong [Sự ra đời của một anh hùng].'

"Ta nghĩ bây giờ thế là đủ rồi."

Nụ cười dịu dàng của Công tước Fredo đã tô điểm cho nét mặt tao nhã của anh ta cả buổi sáng dần biến mất khi anh ta bắt gặp đôi mắt màu tím giống hệt anh của Naru. Biểu cảm thay thế cho nó không hoàn toàn là thù địch, nhưng không có chút ấm áp nào ẩn chứa trong các đường nét trên nét mặt anh.

"Ta rất muốn nghe về cậu  bây giờ. Làm thế nào mà cậu, con trai của ta, đột nhiên xuất hiện trước mặt ta vậy?"

Công tước Fredo có thể thấy đôi mắt của Naru mất tập trung trong giây lát trước khi cậu dùng nĩa chọc  miếng bít tết.

"Tôi-"

Naru dừng lại để nhai, cân nhắc các lựa chọn của mình. Nếu cậu định sống ở đây, ít nhất là đủ lâu để biết điều gì đã đưa cậu đến đây ngay từ đầu, thì cậu phải hết sức cẩn thận. Không biết Công tước Fredo sẽ cảm thấy thế nào về lịch sử của người hiện đang chiếm giữ cơ thể của chính mình khi còn trẻ.

Điều đó đang được nói, cậu cũng không thể giữ lại tất cả thông tin. Cậu đã không còn là con người nữa. Là Naru Von Ejellan, hay Công tước Fredo trẻ tuổi, cậu có sinh lý của Ma cà rồng. Cậu  cũng không biết điều đó đòi hỏi điều gì ngoài những điều chung chung. Có phải cậu phải tránh ánh sáng mặt trời? Cậu có phải uống máu không?

Đột nhiên, rượu được phục vụ trong bữa sáng của họ có vẻ đắng hơn nhiều.

"Tôi là một con người. Tôi cũng là người lớn. Tôi không biết làm thế nào, nhưng tâm trí của tôi dường như đã nhập hình ảnh được lưu trữ của đứa trẻ này từ kho báu gia đình ngài. Tôi chắc chắn chưa bao giờ trải qua một cái gì đó như thế này trước đây."

Công tước Fredo nhấp một ngụm chậm rãi từ ly rượu của mình, trông khá thoải mái bất chấp những tình huống kỳ lạ mà họ đang thấy  ở bản thân mình.

"Có điều gì khác cậu có thể nói với ta không? Quê gốc của cậu là nơi nào? Tên của cậu? Cậu có gia đình không?"

"Tôi không chắc liệu tôi có thể nói với ngài điều gì khác không, thưa ngài. Tôi không thực sự tin tưởng ngài."

Thay vì xúc phạm cậu ta, tuyên bố này dường như khơi gợi sự quan tâm của Công tước Fredo. "Ho, trời ơi. Không ngờ con trai ta lại nói những lời lạnh lùng như vậy! Ta đã nói với cậu rất nhiều, ta đã tưởng rằng trao đổi thông tin qua lại sẽ phù hợp?

Đung đưa đôi chân ngắn ngủn trên chiếc ghế đệm, Naru lắc đầu từ bên này sang bên kia.

"Việc trao đổi thông tin qua lại là phù hợp, thưa Công tước-nim, nhưng chỉ khi có bất kỳ điều gì tương đối công bằng về tình huống này. Tôi e rằng tôi chưa thể nói với ngài bất cứ điều gì khác. Tôi đã ở thế bất lợi nghiêm trọng rồi."

Đó là điều chắc chắn. Mọi thứ có thể đơn giản hơn nếu cậu bước ra và giải thích mọi thứ về bản thân mình, Kim Rok Soo, nhưng sau đó cậu sẽ chẳng còn gì cả. Công tước Fredo có tất cả kiến thức về thế giới này, đủ để anh ta có quyền giữ một bí mật lớn như vậy về danh tính của Naru trong đó. Anh ta có tiền, thâm niên và tầm ảnh hưởng, trong khi Naru là một đứa trẻ thậm chí không tồn tại về mặt kỹ thuật.

Dù nhìn vào tình huống này như thế nào, Naru hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta, vì vậy điều duy nhất Kim Rok Soo có thể giữ cho riêng mình là thông tin mà cậu có. Về mặt đó, cậu đã đạt được một lợi ích đáng kể trong cuộc trò chuyện này.

'Tất cả công việc anh ta bỏ ra để tạo ra hình ảnh của Naru giờ thuộc về mình.'

Công tước Fredo nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu sau đó, nhưng cậu bé không để tâm và tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Miệng Naru cảm thấy hơi khô với gia vị của thức ăn, nhưng cậu không hớp rượu.

"Ta hiểu rồi. Ta hơi thất vọng, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm. Có vẻ như con trai ta khá lém lỉnh. Cậu sẽ không để người khác coi thường mình dễ dàng như vậy đâu."

Naru cười ngọt ngào hơn trước, một cái gì đó phù hợp hơn với khuôn mặt trẻ con của cậu ta. "Không, thưa ngài."

'Mình cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.'

Mối quan hệ mong manh, kỳ lạ của họ sẽ càng trở nên căng thẳng hơn nếu Công tước Fredo trở nên thù địch. Rất may, Ma cà rồng này có vẻ rất hợp lý và có thể hiểu được khó khăn trong tình trạng khó khăn hiện tại của cậu. Che giấu thông tin là cách duy nhất để cậu có cơ hội đối xử bình đẳng với Công tước Fredo.

Khá đột ngột, Công tước lầm bầm điều gì đó trong khi nhìn về đâu đó xa hơn cuộc trò chuyện hiện tại của họ.

"Đó có thể là ý muốn của các vị thần."

"Ngài vừa nói các vị thần?"

"Ừm, có thể lắm. Có rất ít sinh vật có sức mạnh can thiệp vào cuộc sống của các sinh vật sống ở mức độ quyết liệt như vậy ngoài các vị thần. Ta không chắc, nhưng đó là những gì trực giác mách bảo ta."

Naru gật đầu, không phải vì cậu thực sự hiểu mà vì cậu không biết nên  phản ứng nào khác.

Ánh mắt của Công tước Fredo trở nên u ám.

"Ta sẽ điều tra nó. Đôi mắt của các vị thần không thể chạm tới nơi này, vì vậy nó không hoàn toàn có ý nghĩa... Nhưng chúng ta hãy lo lắng về điều đó sau. Tạm thời, ta sẽ tiếp tục chia sẻ một số thông tin với cậu, con trai của ta. Đổi lại, khi cậu ở trong cơ thể của Naru, sẽ thuận tiện cho ta nếu cậu duy trì danh tiếng của Naru vì ta không còn có thể biến thành Naru nữa."

Biểu cảm của Công tước Fredo trở nên khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt của Naru. Một lần nữa với nụ cười xấu xa đó.

"Chà, nếu ngài là cha của tôi trong sự sắp xếp này, thì ngài sẽ lo liệu mọi thứ chứ?"

"...Đúng vậy, có thể nhiều hoặc ít. Ta không thể mong đợi một người từ bên ngoài Vương quốc Endable biết nhiều về việc điều hướng nơi này. Tất cả những gì cậu phải làm là cư xử tử tế với những người cậu gặp và nói chuyện một cách tôn trọng với người lớn tuổi. Trong khi ta cố gắng xác định chuyện gì đã xảy ra, chúng ta sẽ đóng vai cha con. Có thể có những lúc ta cần cậu hành động độc lập, nhưng ta có thể dạy cậu phải nói gì và nói như thế nào tùy thuộc vào người có liên quan."

"Vì vậy, tất cả những gì tôi phải làm là cư xử và đùa giỡn?"

Vẻ mặt cứng đờ của Công tước Fredo càng trở nên đáng ngờ hơn.

"Đúng? Đó không phải là những gì trẻ em phải làm sao?"

"Heh"

Naru cười. Vâng, Fredo có thể nhìn thấy một hình ảnh hình thành trong tâm trí của mình. Một hình ảnh đáng yêu, lười biếng. Một trong đó sự tồn tại giả tạo một thời của Naru Von Ejellan sẽ trở thành điểm khởi đầu hoàn hảo để sống một cuộc sống buông thả đúng nghĩa.

"Hehehe. Tốt lắm, thưa cha. Hãy cố gắng hết sức mình. Con sẽ là báu vật mới của gia đình Công tước ma cà rồng kể từ hôm nay."

------------------------
Translator : #Riin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro