Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
.
.
.

"Cái tên chết tiệt này sao anh cứ ở lì đây hoài vậy?"

“Ôi dào, đừng nhỏ nhen thế, tôi mới ở có một tuần thôi mà, cô làm gì mà dữ vậy?”

Vị khách được gọi là “chết tiệt”, bất luận nhìn góc độ nào, đều là một thanh niên sáng sủa anh tuấn, còn kênh kiệu đeo sợi dây chuyền vàng to bằng đầu ngón tay bên ngoài bộ vét kiểu dáng lưu manh, mặt mày tươi hơn hớn, vênh vang khỏi ai bì.

"Bố khỉ!"

Được giáo dục đàng hoàng tử tế, thế nhưng Bình đại tiểu thư từ sáng tới giờ đã xổ nho không biết bao nhiêu câu.

“Ăn dầm nằm dề nhà tôi làm gì? Ở đây chả có bọn nam nhân ỏng ẹo anh thích đâu!”

“Không có nam nhân, nhưng có Tỉnh Nam mà.”

Chí Mẫn cười hinh hích.

Tỉnh Đào lập tức nổi hắc tuyến khắp cả đầu, quát tướng lên:

“Anh muốn thế nào? Hả?! Đồng bóng như anh có thể làm gì em ấy?!”

“Đã như thế cô còn khẩn trương nỗi gì?”

Chí Mẫn cười hinh hích như cũ, nhác thấy nhân vật chính trong đề tài vừa nói đến bưng trà bánh vào phòng khách, mặt mày càng hớn hở.

“Tỉnh Nam.!”

Tỉnh Đào xụ mặt ngồi xuống chỗ bên cạnh, phô sẵn tư thế bảo vệ thành trì.

“Không có nguyên liệu gì, chỉ có cà phê bánh nướng, không biết anh có thích không nữa.”

Người phụ nữ đang nói chuyện rất nhã nhặn, có vẻ thanh tú, vết sẹo trên mặt chỉ còn lại một vết cực kì nhạt, nếu không soi kỹ thì không thể nhìn ra được. Đi đứng vẫn chưa tự nhiên lắm, nhưng chẳng làm tổn hại đến sự bình tĩnh điềm đạm của nàng.

"Thích chứ thích chứ, đương nhiên thích, món em làm mà."

Dê xồm Chí Mẫn tươi cười làm trán nữ nhân họ Bình bên cạnh nổi gân xanh bần bật.

“A, đúng rồi, hôm qua bạn tôi vừa dạy tôi cách làm món điểm tâm mới, em có hứng thú học thử không? Qua đây ngồi tí đi…”

“Ê ê! Tay anh để đi đâu vậy! Ai cho anh sờ mó người ta!”

“Mu bàn tay thôi mà, cô làm như cháy nhà tới nơi!”

"Thôi mà cái đầu anh! Cái thằng biến thái chết tiệt, rõ ràng thích con trai còn đi trêu Tiểu Nam! Tiết chế lại xíu đi được không!"

“Nói gì chứ! Nam đồng tính mới theo đuổi tình yêu Platonic thuần khiết đấy nhé, đâu có ba lăm như cô!”

Chí Mẫn cười mũi.

“Cũng chẳng biết là ai tối qua vật lộn hơn nửa đêm, còn chẳng biết kiềm chế một chút đi. Người ta gọi cô là nhà doanh nghiệp, chứ tôi thấy cô là nhà ‘ấy ấy’ chiến đấy, vừa chiến vừa trâu bò…”

Mặt Tỉnh Nam lập tức biến thành đỏ bừng, thẹn tới nỗi không ngẩng đầu lên được, tay đang cầm tách cũng phát run.

Thẹn quá hoá giận, Bình đại tiểu thư lập tức phản pháo:

“Cái loại ghiền nghe trộm như anh có tư cách gì nói tôi?! Còn nữa, anh cũng chẳng nhìn lại coi chỗ này là địa bàn của ai?! Nhìn cho rõ tình huống giùm tôi đi, coi chừng tôi đá anh một phát văng ra đường liền bây giờ…”

“Xí, không muốn người khác nghe, mai mốt nhớ đóng cửa giùm tôi đi. Thật chả hiểu nổi cô gấp gì mà chụp giật thế…”

Tỉnh Nam như ngồi đống lửa, lúng túng định đứng dậy chuồn khỏi phòng khách, cô bé trông đã cao lớn một chút chẳng biết từ đâu chạy đến, leo lên đùi nàng:

“Mama…”

“À… Tiểu Hân, ngoan, không chơi game sao con?”

“Con muốn mama chơi với con.”

“Ừ, được.”

Nàng đang lo không có cái cớ chính đáng để có thể biến khỏi nơi thị phi ngùn ngụt khói thuốc súng này ấy chứ.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

"Mama thực tốt!"

Đôi môi hồng mềm mại của cô bé bất ngờ áp sát lại, thơm lên môi nàng một phát thật kêu.

Phòng khách đột nhiên lặng ngắt như tờ.

“… Tiểu-Tiểu Hân, con vừa làm cái gì vậy?”

“Hôn mama đó.”

Thản nhiên hết chỗ nói.

"Ahhhhhh, con ôn con! Ai cho phép con hôn mama! Cái đồ vong ân phụ nghĩa, cái đồ…”

Bình đại tiểu thư lên cơn cuồng loạn muốn nhào tới, bị Chí Mẫn lấy hai tay giữ lại.


“À ừ… Mama hiểu ý con rồi, này nhé, mai mốt nếu muốn hôn, con hôn chỗ khác ấy, hôn môi không được đâu, Tiểu Hân đã lớn rồi…”

“Nhưng mà mẹ Tỉnh Đào nói phải làm thế với người mình thích nhất cơ mà.”

Cô nhóc trông ắt hẳn tương lai sẽ lớn lên thành nữ nhân ưu tú rành mạch nói:

“Con thích mama nhất.”

“Ơ, vậy á…”

Chí Mẫn mang ánh mắt thương hại tiếp tục giữ Tỉnh Đào đang tru tréo sắp phát điên:

“Đây là tự cô dạy dỗ thất bại đó nha.”

Ngoài cửa đúng lúc lại vang lên tiếng gõ cửa.

Thân là chủ nhân của ngôi nhà mới tậu để làm sào huyệt tình ái tạm thời này, Tỉnh Đào đùng đùng giậm chân ra mở cửa, nhưng ngay tại giây đầu tiên sau khi cửa mở cô toan ra sức đóng sập lại

“Này này, cô làm gì vậy! Tôi khó khăn lắm mới tìm được nơi này đó! Tiểu Nam, Tiểu Nam, chị có trong đấy không?”

“Sa Hạ! Mi tới đây làm gì, không được lấy chân chận cửa, mau cút ra ngoài cho ta!”

Coi bộ, cuộc sống “hai mình” yêu đương bình yên ngọt ngào trong mơ ý, dường như hãy còn xa tít tít mù.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro