8. khoảnh khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bạn nhận ra mình yêu người đấy từ khoảnh khắc nào?

...

dũng 01:

'em không biết nữa. chỉ là em thường tự động ngồi chỉnh sáng ảnh của nó để đăng cho đồng đều với mọi người, riết rồi thấy mặt thằng này cưng cưng. và rồi lúc nó với dụng chạy xộc vào phòng em hét lên lại được đi đá cùng nhau rồi, lần này phải cùng nhau vô địch đấy nhé thì em nghĩ à thật tốt, chỉ cần được cùng nhau thi đấu, chỉ cần nhìn lên sẽ thấy bóng lưng nó miệt mài đi bóng ở phần sân đối phương thì dù có phải tiêm thuốc giảm đau để thi đấu với em cũng không phải điều quan trọng. chiến thắng được là điều mọi người đều mong ước, nhưng dù có thua cuộc đi chăng nữa, thì ít ra chúng em đã chiến đấu hết sức, và ở bên nhau.'

.

mạnh 02:

'khi em tới chúc mừng cậu ấy được gọi đi đá giải. cậu ấy không quan tâm tới sự nghi kị của mọi người, cũng không để ý những lời mỉa mai rằng mình trúng được vé vớt. cậu ấy chỉ lao ra sân tập luyện, khi thấy em tới thì vẫy tay bảo tớ được đi đá với mọi người rồi này, hai chúng ta hãy cùng cố gắng nhé, đá cho chúng mình, đá cho cả mảnh đất quê hương của chúng ta.'

.

đại 03:

'nói ra sẽ mang tiếng dại trai, nhưng không trả lời thì sẽ là kẻ thiếu thành thật. em không biết đâu, nhưng từ khoảnh khắc anh ấy xuất hiện là em cứ để ý anh ấy mãi. kể từ khi anh ấy xuất hiện, em chẳng còn nhớ trọng là ai cả.'

.

dũng 04:

'trên đời này có nhiều thứ xảy đến tự nhiên lắm, đong đếm cũng chẳng để làm gì. trọng ở bên em như một điều hiển nhiên, như một điều quen thuộc, nên em không nghĩ mình phải quan tâm đến điều gì đó khác.'

.

hậu 05:

'... em từng nghĩ dụng đẹp trai cool ngầu, nhưng tới khi mở miệng thì ôi thôi hình tượng nát bét hết cả. nhưng mà thôi, như vậy cũng tốt, hoàn hảo quá sẽ trở nên giả tạo, cứ điên điên ngu ngu thế là được rồi.'

.

trường 06:

'em chả để ý nữa, đá chung miết từ câu lạc bộ lên đến tuyển, nó lại còn quá nhạt nhẽo, chẳng có chút điểm nhấn nào. chắc giống lời tư dũng đấy, rằng tất cả là thói quen. hoặc là đợt em thi đấu ở hàn quốc, nhớ nhà, nhớ mọi người, bụng đói, điện thoại hết tiền, lủi thủi không biết tâm sự với ai thì nhận được điện thoại của nó. nghe nó bảo nhớ anh trường ghê, tự nhiên thấy bình yên đến lạ.'

.

duy 07:

'có lẽ là trong trận đấu với úc ở giải vừa rồi. khi thầy park thay hải ra ngoài, hải đã ngoan ngoãn dừng lại ở đường pitch và cúi đầu lần lượt chào những cổ động viên đã đến cổ vũ cho mình, và cả khi cậu ấy trả lời phỏng vấn rằng chiến thắng này là của cả đội, em chỉ góp một phần rất nhỏ thôi nữa. người vừa ngơ vừa ngoan như vậy, rất đáng để yêu thương.'

.

phượng 10:

'em có suy nghĩ giống trường, là từng ấy năm qua nhìn mặt nhau miết rồi nên cũng chẳng để ý nữa. thật ra thanh thân với trường hơn em, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ thích tò tò bám đít em ấy. khi em thành công, xung quanh em có rất nhiều người, thanh không ở đó. nhưng khi em thất bại, mọi người rời đi hết thì có đuổi thế nào nó cũng không chịu đi, cứ nhằng nhẵng đi theo để bị em gắt gỏng.'

.

mạnh 11:

'đúng rồi á, ở chung lâu ngày riết cũng chẳng để ý được mấy điều nhỏ nhặt này đâu. chắc tại hải hay nấu cơm cho em ăn, chắc tại hải hay làm gối cho em ngủ, chắc tại hải hay đánh thức em dậy mỗi sáng, cho nên thích hải đơn thuần là một thói quen thôi.'

.

chinh 13:

'hỏi em làm gì? ai ai chẳng biết. tự nhiên đang yên đang lành bị đè ra trên sóng truyền hình quốc gia thì nó phải chịu trách nhiệm cuộc đời em chứ?'

.

đức 14:

'mỗi lần em nói tiếng nghệ, mắt đại lại mở tròn xoe ngơ ngác, tai cũng dỏng lên cố ngồi lắng nghe để dịch lại mà bất thành. đại bảo hầu như em chẳng hiểu anh nói gì cả, nhưng vì là anh nói nên vẫn cứ thích nghe.'

.

thanh 17:

'nhờ ơn thiên hạ, anh phượng chịu nhiều áp lực lắm, mà ông ấy lúc thì lầm lì, lúc thì vờ cười cười nói nói, chẳng ai biết trong đầu hay nghĩ gì. vì em hãy lẽo đẽo bám theo nên thường bị gắt gỏng, nhiều khi em cáu quá bảo sao anh chỉ thích giận dỗi mỗi em thế thì ông ấy bảo ừ, tao cũng chẳng biết, chắc tại mày đặc biệt. chậc, liệu có phải em dễ dãi quá không?

.

hải 19:

'anh trường kiểu đa nhân cách vậy. anh ấy ở trước mặt người ngoài và trước mặt đồng đội là hai người hoàn toàn khác nhau. ở bên bọn em, anh ấy vui vẻ lắm, mắt đã híp rồi cười thêm phát là biến mất hẳn luôn. nhưng mà anh ấy trước mặt người ngoài thì không thế, gặp ai cũng bị chê lạnh lùng. hơn ai hết, anh ấy là người thấm thía rõ nhất cảm giác bị dư luận quay lưng khi thất bại. có lẽ vì thế mà em thương anh ấy nhiều hơn một chữ thương.'

.

dụng 20:

'nhạt nhẽo lắm, chẳng có gì đáng nói đâu! thật, em thề mà. kiểu như cuộc đời em dành cả thanh xuân để giành giật đồ ăn với nó, được một hôm nó đầy bụng ăn không hết nhường đồ ăn cho thì xúc động rơi nước mắt vậy thôi.'

.

trọng 21:

'một ngày đẹp trời trong một buổi tập chẳng có gì hay ho, em tranh chấp bóng với anh huy nên vô tình bị anh ấy giã cho một phát nằm bệt sân. em không nhớ những chuyện xảy ra sau đó, chỉ là khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở rìa sân và bản mặt của tư dũng thò vào, che lấp đi cả cảnh sắc hoàng hôn, sốt sắng hỏi có làm sao không làm người ta sợ gần chết. ừ, chỉ thế thôi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro