51.Mẹ !?!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mẹ !? *Cậu ngạc nhiên khi nhìn mẹ mình trước mắt*

-Sao con sinh mà không nói mẹ hửm ? Nếu thằng Thành không nói mẹ thì con định giấu mẹ đến khi nào ?

-Con không có giấu mẹ đâu,con không có.*Cậu định ngồi dậy thì bị bà ngăn lại*

-Nằm đó đi,sinh mổ mà muốn ngồi là ngồi liền vậy đó hả ?

Bà đang nhìn xung quanh căn phòng thì bà ngạc nhiên khi thấy Tú.

-Con có phải tên Tú phải không ?

-Dạ đúng rồi,sao cô biết tên con ?

-Thằng Thành nó nhắc về con miết,Thành nó kể con tốt với thằng Lập nhà cô lắm.*Bà cười hiền từ rồi xoa vai Lập*

-Còn con mệt thì ngủ đi,định nằm trơ mắt nhìn mẹ tới khi nào hả ?

-Dạ Lập mới ngủ dậy cách đây một hai tiếng trước thôi nên nào Lập buồn ngủ Lập sẽ nói,không sao đâu cô.

-Mấy đứa đi kiếm gì ăn đi thức từ tối đến giờ bộ không thấy đói hả mấy đứa ?

Tú nghe vậy thì cũng ngầm hiểu là mẹ Lập muốn nói chuyện riêng với Lập rồi,anh cũng chẳng chống đối gì mà kéo Trung và Thành xuống căn tin ăn đồ ăn.

-Con có bầu sao không nói mẹ ?

-Ừm..ờ...

-Mẹ thừa biết con thích con trai mà,tại sao con giấu mẹ ?

Lập im lặng

-Từ giờ cực cho con rồi mới hai ba hai tư tuổi đầu mà sinh con rồi,sinh con về con phải tập cho đứa nhỏ ngủ riêng sớm,kh nó lại ghiền hơi con thì con khó mà đi làm lắm đó,biết chưa ?

-Dạ con biết rồi.*Cậu phụng phịu*

-Cho con nó ti đi cho nó có sữa.

-Con mà cũng có sữa được hả ? *Cậu có chút lúng túng*

-Thử đi hỏi bác sĩ đi có không ? Cứ cho nó ti đi rồi mai mới dễ hút sữa.

Cậu từ từ vén áo mình lên rồi cho Ken ti,được một lúc cậu đặt Ken nằm kế bên mình...

-Happy Birthday to you,Happy Birthday to you,Happy Birthday Happy Birthday,Happy Birthday to youuu !!!

Anh vừa hát vừa cầm bánh kem chìa vào mặt cậu.

-Cái gì vậy trời ? Anh ụp cái bánh kem vô mặt em luôn đi,để gì sát cái mặt người ta.*Cậu khó chịu mà xích người từ từ ngồi dậy*

-Anh mua bánh kem vậy thôi chứ em có ăn được đâu mà.*Bỗng nhiên anh quỳ xuống móc trong túi mình ra một chiếc hộp nhung màu đỏ*

-Đồng ý lấy anh nha ? *Anh mở chiếc hộp ra*

-Oh My God ?!?! *Cậu mở mắt to nhìn anh như không thể tin được*

-Thiệt đó.*Anh cầm lấy tay cậu*

Cậu từ từ lấy lại bình tĩnh rồi hôn vào má anh.

-Em đồng ý.*Mặt cậu đỏ lên hết vì ngại*

-Yeah !!! *Trung và Thành bước vào la hét trong vui mừng*

Nhóc Ken nhíu mày khó chịu rồi cứ liên tục ngọ nguậy gây sự chú ý.

-Suỵt !! *Lập ra hiệu cho anh Thành và Trung im lặng để cho Ken ngủ*

Anh đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cậu rồi đặt lên đó bằng một nụ hôn nhẹ đầy sự dễ thương.

-Trời ơi đúng phòng rồi,cái thằng Trung này,đang nhắn số phòng cái mày im re chó quá trời quá đất.*Ngọc mở của đi vào*

-Dạ con chào cô,em chào anh Thành.

Anh và cậu đều bị xịch keo khi thấy Ngọc đi vào.

-Rồi mắc gì nhìn người tui cái đơ người ?

-Chứ tay mày cầm gì ? *Lập hỏi*

-Ờm...*Ngọc nhìn xuống tay mình* đôi dép..thì nhanh quá quên thôi,có gì đâu mà nhìn tao với ánh mắt như vậy...

Bà thu trọn hết những khoảng khắc đẹp đẽ này trước mắt,bà tin cậu trai này sẽ không làm cho con mình khổ đâu,cứ thế bà ngồi nhìn hết đám nhỏ này quậy rồi ngồi nói trên trời dưới đất không đâu vào đâu,Tú rất tâm lý mà thường xuyên hỏi bà "Cô muốn nước không ?" "Cô thấy đói chưa ? Cô muốn ăn gì" bà rất là ưng anh luôn.

Tất cả mọi người đều về lo chuyện riêng rồi trong phòng chỉ còn anh,Lập và mẹ Lập.

-Dạ để con xuống mua đồ ăn cho cô nha ? Sáng giờ cô cũng chưa ăn gì mà.

-Cô cảm ơn con.

-Dạ không sao,dù gì con cũng phải xuống kiếm gì đó ăn rồi con ngủ nữa...*Anh thơm vào má cậu* Hôm qua con cũng thức trắng đêm đến giờ.*Anh lấy bóp bỏ vào túi*

-Dạ cô ngồi canh Lập giúp con một xíu nha lát Lập thức dậy liền đó cô.*Anh mở cửa đi ra phòng rồi đóng của lại*

Anh vừa đóng cửa thì cậu dụi mắt tỉnh giấc.

-Con thấy trong người sao ?

-Ưm~~...Con thấy đau bụng.*Cậu đặt tay lên vết mổ của mình*

-Con thấy sao ? Đau sao ? Hả ?

-Ưm.*Cậu gật đầu*

-Anh Tú đâu rồi mẹ ?

-Tú đi mua đồ rồi con,con thấy đau ngay vết mổ hả ? Để mẹ kêu bác sĩ cho con nha ?

-Dạ thôi không sao,con thấy ai sinh xong cũng đau như con mà,không sao hết mẹ.

Cậu nằm yên cắn môi chịu đựng cơn đau,không lâu thì nước mắt cậu lăn dài,cậu chỉ biết chịu đau mà khóc trong im lặng.

-Lập,em tỉnh rồi hả ? *Anh đặt hộp cháo lên ghế rồi đi lại gần cậu*

-Sao lại khóc hửm ? Em đau ngay vết mổ đúng không ?

Vừa thấy anh cậu khóc òa lên rồi diễn tả cơn đau của mình như thế nào,vừa kể cậu vừa nấc lên,cậu tự nhiên có cảm giác mình thiệt thòi vô cùng.

-Rồi anh hiểu rồi,em đau lắm đúng hong ? Lập nín nào nghe anh.*Anh lấy giấy lau nước mắt cho cậu rồi bóp mũi cậu để lấy hết nước mũi ra cho cậu dễ thở hơn*

-Mèo bình tĩnh chưa ? Thở đều nào,em làm ba rồi em phải ngoan thì con mới ngoan,không con khó nghe lời,biết chưa hửm ? *Anh nắm tay cậu*

Cậu dụi dụi mũi mình rồi...

-Ách chì.*Anh bắt chước cậu ách chì rồi lấy giấy lau hết nước mũi của cậu*

-Nếu em được quay lại thời gian thì em có muốn sinh con không ?

-C..có.*Giọng cậu run run trải lời*

-Vậy sáng nay em ăn gì rồi ?

-Sáng...em không ăn...gì hết.

-Ưm...Đúng rồi sáng giờ em không ăn gì hết,bây giờ em có muốn ăn cháo không ?

-Dạ...có.

-Vậy giờ anh đút em ăn nha.*Anh cầm hộp cháo lên rồi từ từ mở ra















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro