PHÁT SÚNG CUỐI CÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi giữa quán rượu không bóng người, với cả tá vết thương đang rỉ máu và nguyên một đội vũ trang đầy đủ đang muốn lấy đầu hắn, Malcolm Graves hẳn đã có những ngày tuyệt hơn thế. Hắn cũng từng gặp những ngày tệ hơn, nên chẳng có gì phải lo lắng cả. Graves dựa tay lên quầy, tự lấy cho mình một chai. Hắn thở dài khi đọc nhãn.

"Rượu nho Demacia? Ngươi chỉ có thế thôi à?"

"Chai đắt nhất của tôi đấy ạ..." tiếng chủ quán rúm ró giữa biển thủy tinh vỡ sau quầy vang lên.

Graves nhìn quanh và nhe răng cười.

"Chai duy nhất ngươi có thì đúng hơn."

Lão già đang ngập trong hoảng loạn. Rõ là ông ta không quen với việc bị kẹt giữa trận đấu súng thế này. Đây không phải Bilgewater, nơi những cuộc ẩu đả chết người nổ ra mười lần mỗi ngày. Piltover được coi là một thành phố văn minh hơn quê nhà của Graves. Ít nhất cũng theo cách nào đó.

Hắn mở nút chai bằng răng và nhổ nó xuống sàn trước khi tợp một ngụm. Hắn súc vài lần trong miệng xong mới nuốt xuống, giống đám nhà giàu vẫn hay làm.

"Như nước lã," hắn làu bàu, "nhưng ăn mày đâu có được đòi xôi gấc, nhỉ?"

Có giọng nói hét vọng qua khung cửa sổ, chứa đầy tự tin và can đảm giả tạo khi bên mình đông người hơn.

"Đầu hàng đi, Graves. Chúng ta có bảy, ngươi chỉ có một. Sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

"Rõ là không rồi," Graves gào lên đáp trả. "Nếu muốn giải quyết ta thì nên tìm thêm vài thằng nữa đi!"

Hắn làm thêm một hớp nữa, rồi đặt nó xuống quầy.

"Vào việc thôi," hắn nhấc cây súng săn độc nhất vô nhị lên.

Graves đặt hai viên đạn mới cứng vào vị trí. Khẩu súng bật lên một âm thanh thỏa mãn đầy nguy hiểm, đủ lớn để đám ngoài kia nghe thấy. Ai từng quen hắn cũng sẽ biết đến tiếng động đó và ý nghĩa của nó.

Kẻ ngoài vòng pháp luật hất thanh chắn quầy lên và tiến ra cửa, những mảnh thủy tinh kêu rào rạo khi gót giày hắn giẫm lên. Hắn cúi người liếc qua ô kính vỡ. Bốn người đang nấp sau mấy tấm chắn tạm bợ: hai gã ở tầng trên của tiệm kim hoàn, hai gã khác ẩn trong bóng tối hai bên lối vào. Tất cả đều nắm chặt cung hoặc súng hỏa mai.

"Chúng ta đã theo dấu ngươi từ lâu rồi, đồ con hoang," lại giọng nói đó hét lên. "Lệnh truy nã không nói rõ ngươi phải còn sống hay đã chết. Đi ra ngoài ngay, tay giơ cao trên đầu, và sẽ không ai cần đổ máu thêm cả."

"Ờ, đang ra đây," Graves nói. "Đừng có lo."

Hắn lôi một Ngân Xà trong túi ra và thảy lên quầy. Nó xoay tròn vài vòng giữa vũng rượu rum trước khi nằm yên. Bàn tay lão chủ quán run rẩy quờ quạng với lấy đồng bạc. Graves cười nhăn nhở.

"Trả cho cánh cửa đó," hắn bảo.

"Cánh cửa nào?" chủ quán thắc mắc.

Graves đạp chân lên cửa quán, đá văng nó khỏi bản lề. Hắn lao qua đống gỗ vụn nát, quỳ một chân xuống, khẩu súng bên hông bắt đầu khạc đạn.

"Được rồi, lũ khốn!" hắn gầm vang. "Kết thúc chuyện này đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro