HUYẾT THỐNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Suýt nữa Taliyah đã quên mất mình nhớ cái nóng thiêu đốt của Shurima đến thế nào – hàng trăm con người chen lấn, chửi thề, kỳ kèo mặc cả hoặc tán gẫu hăng say và liến thoắng đến nỗi dân ngoài cứ tưởng họ đang cãi nhau.

Trong suốt cuộc hành trình, Taliyah chưa từng thấy nơi nào ồn ào náo nhiệt như quê nhà. Ionia thật kỳ diệu, dải đất băng giá Freljord cũng tráng lệ theo một cách riêng, nhưng mặt trời Shurima bỏng cháy đã khiến chúng bốc hơi khỏi ký ức cô ngay khi đặt chân lên cầu cảng bằng đá ở Bel'zhun.

Mối liên hệ với thềm đá của vùng đất này trỗi dậy trong Taliyah như món trà cay Babajan hay pha vậy. Miệng cô mở rộng thành một nụ cười thật lớn khi leo lên bậc thang dẫn tới bến tàu, dù có phải đi qua dưới cánh cổng đá đen Noxtoraa cũng không làm cô xuống tinh thần được.

Taliyah không nán lại Bel'zhun lâu. Đoàn chiến hạm Noxus trong bến khiến cô quá lo lắng, nó gợi lại những kỷ niệm xấu. Cô chỉ dừng chân và mua đồ tiếp tế và nghe ngóng tin đồn mới nhất mà các đoàn lữ hành mang đến từ sâu trong sa mạc. Đa số đều mâu thuẫn và khó tin; binh sĩ cát, bão sét giữa trời quang, sông chảy ở những nơi chưa ai từng thấy giọt nước nào.

Mong muốn tìm kiếm vài gương mặt thân quen, Taliyah theo chân đoàn xe vũ trang đầy đủ của lái buôn lụa Nerimazeth rời Bel'zhun đến Kenethet. Cô cố gắng chịu đựng cả một quãng đường tồi tệ tới tận rìa thành phố nơi bờ bắc Sai này trước khi tự đi bộ. Trưởng đoàn – một phụ nữ gầy gò với đôi mắt đen nhánh có tên Shamara – đã khuyên cô không nên tiếp tục tiến xuống phía nam, nhưng Taliyah bảo gia đình cô cần cô, và bà không cảnh báo gì thêm nữa.

Từ Kenethet, cô đi theo vòng cung của thứ từng được gọi là Mẹ Của Sự Sống, dòng sông vĩ đại bắt nguồn từ kinh đô đế chế Shurima cổ. Cô tiết kiệm được thời gian hơn khi chỉ có một mình. Đá sẽ mang cô đi, từng đợt sóng uốn lượn đưa cô về phương nam, thẳng hướng Vekaura, một thành phố nghe đồn đã bị cát bụi của Sai chôn vùi phân nửa.

Shamara đã bỏ qua chỗ đó. Chẳng có bộ tộc nào lại dựng trại trên tàn tích một thành phố bỏ hoang cả, một nơi chỉ có đám lữ hành mệt mỏi và dân du mục lai vãng. Nhưng, thậm chí còn cách đó một dặm, Taliyah thấy bà đã nhầm; Vekaura đã tái sinh.

Giá mà cô không gặp người phụ nữ đang hấp hối ấy.


II


Ngoại vi thành phố tràn ngập âm thanh và sắc màu. Không khí cay nồng thổi qua con phố uốn cong căng đầy vải bạt, tiếng trả giá vang lên khắp nơi hòa lẫn với mùi của gia vị và thịt nướng. Taliyah chen lấn qua đám đông, bỏ qua những lời chào mời phóng đại và những câu cầu khẩn rủ lòng thương bầy con đang chết đói của đám thương nhân. Một bàn tay túm lấy áo cô, tìm cách kéo vào sạp hàng chất đầy giỏ đựng chuột sa mạc, nhưng cô giật ra được.

Phải có đến vài trăm người tụ tập trên con đường dẫn đến bức tường đổ nát của thành phố. Khói tỏa ra như sương từ tẩu thuốc của mấy cụ già đang ngồi bên thềm cửa. Cô thấy dấu hiệu của bộ tộc Barbae, Zagayah, Yesheje, và cả tá bộ tộc khác cô không biết. Những bộ tộc từng là kẻ thù không đội trời chung khi cô rời Shurima, giờ lại đang kề vai đi bên nhau như anh em chiến hữu.

"Quá nhiều thứ đã thay đổi," cô nhủ thầm.

Sau khi kiếm đủ những gì mình muốn, cô phải quay lại căn nhà hoang ở sườn đông thành phố. Nấn ná lâu hơn là không cần thiết, nhưng cô đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho người phụ nữ đang bị thương kia, và mẹ cô luôn dạy là không bao giờ được thất hứa. Đấng Sáng Tạo sẽ không dõi theo những kẻ như vậy.

Cái túi vải thô trên vai cô chứa đầy thức ăn: thịt khô, yến mạch, bánh mỳ và phô-mai, cùng hai bao da nước nữa. Nhiều hơn là cô cần, nhưng có phải chỉ cho mình cô đâu? Số vàng giấu trong lần vải lót áo choàng đã gần cạn, song cô biết mình còn cách đích đến không xa. Cô không có cách nào biết chắc, dù càng bước đi, cảm giác lại gần vòng tay ấm áp của mẹ cha càng rõ rệt. Đến lúc đó thì vàng chẳng quan trọng gì nữa, chỉ cần ở trong lều cùng họ là quá đủ rồi.

Đắm chìm trong tương lai êm ấm ấy, Taliyah đâm sầm vào một người đàn ông to lớn. Ông ta đứng bất động, còn cô bị hất văng ra và ngã ngồi xuống đất.

Cứ như một ngọn núi, không di dịch một tấc nào. Người trên phố có vẻ còn rõ điều đó hơn cô. Họ lách sang hai bên ông như nước suối chảy vòng qua tảng đá. Từ đầu đến chân, ông trùm một bộ áo choàng rách nát chẳng che chắn được gì nhiều cho thân hình cao lớn. Tay ông nắm chặt cây gậy dài quấn vải, phần đầu phình to. Hình như ông ta cần nó bởi cô thấy đôi chân gập theo những góc độ thật kỳ quặc.

"Xin lỗi," cô ngước lên nói, "cháu không nhìn thấy ông."

Ông cúi xuống, giấu khuôn mặt sau lớp mũ trùm đầu, và không trả lời. Ông chìa tay ra, những ngón tay cũng quấn băng như nạn nhân bị dịch bệnh. Taliyah chần chừ một lát, rồi nắm lấy bàn tay hào hiệp đó.

Ông nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Taliyah thoáng thấy ánh vàng bên dưới lớp vải bám đầy bụi đường trước khi ông rút tay về dưới áo khoác.

"Cảm ơn ông," Taliyah nói.

"Để ý chứ, cô bé," giọng ông trầm và vang, như thể phát ra từ một cái giếng u buồn không đáy từ sâu bên trong vậy. "Shurima hiện đang là chốn đầy nguy hiểm đấy."


III


Ông nhìn theo cô gái nhỏ len lỏi ra khỏi khu phố, và quay lại chỗ bức tường đổ nát của Vekaura. Phần cao nhất cũng chỉ ngang đầu ông, làm bằng gạch nung được sơn cho đồng màu. Dân Vekaura có thể thấy nó thật ấn tượng, nhưng trong mắt ông nó chỉ là một bản sao nghèo nàn của thứ đã tồn tại từ lâu.

Ông sải bước qua cổng, ngắm nghía lớp đá thô ráp mà vừa vặn phía trên. Một người bán nước đang đứng cạnh cỗ máy bằng đồng với những bánh xe liên tục quay để rót nước vào đống chai thủy tinh. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn khi ông đi qua.

"Nước không ạ? Mới lấy lên từ Mẹ Của..." người bán nước nói, nhưng chợt nghẹn lời trước hình dáng khổng lồ đang đứng trước mặt.

Ông biết mình nên đi tiếp. Những câu chữ viết bằng máu trên tường Tháp Thiên Văn đã dẫn ông tới đây, cả tên pháp sư đó nữa. Ông cảm nhận được sự hiện diện của Huyết Thống Thăng Hoa tại Vekaura, một người có dòng dõi từ thời đế chế còn trải dài từ bờ đại dương này sang bờ đại dương khác, trước khi nó suy tàn. Tìm ra người đó trước kẻ thù là vô cùng cần thiết, bởi huyết thống Shurima cổ vừa hiếm có vừa chứa đầy sức mạnh. Nó đã đưa Azir trở về từ cõi chết; và khi rơi vào tay kẻ xấu, nó có thể mang diệt vong đến cho đất nước vừa tái sinh.

Đúng, ông nên đi tiếp – nhưng ông không làm thế.

"Ngươi đang buôn bán giữa những hồn ma của quá khứ," ông nói.

"Hồn ma ạ?" giọng người bán nước run run vì sợ.

"Cổng vòm này," ông trỏ cây gậy vào trần vòm. Dòng người đi ở thành lũy bên trên làm bụi rơi xuống từng mảng qua những kẽ nứt. "Những nghệ nhân bị lưu đày khỏi Icathia đã xây nên nó. Mỗi viên đá lại được cắt xẻ với sự chính xác đến mức chẳng cần vôi vữa gì cũng khiến chúng dính chặt vào nhau."

"Tôi... tôi không biết chuyện đó."

"Đám phàm nhân các người đã quên đi quá khứ và chối bỏ những truyền thuyết đáng ra phải được lưu giữ," ông nói, nỗi cay đắng của ngàn năm lạc trong sa mạc thăm thẳm đang có nguy cơ trỗi dậy thành cơn giận dữ đầy bạo lực. "Ta đã chẳng xây nên Đại Thư Viện để chống lại sự thất lạc tri thức này sao?"

"Làm ơn, thưa ngài," anh ta lùi lại đến sát chân tường. "Ngài đang nói về thần thoại thời xưa rồi."

"Với ngươi thôi, nhưng lần đầu ta tới đây, những bức tường này vừa mới được dựng lên. Hai trăm thước bằng cẩm thạch sáng bóng, mỗi viên đá đều cổ xưa và lấp lánh ánh vàng. Ta và em trai tiến vào thành phố, đắc thắng với mười nghìn binh sĩ giáp dày giáo nhọn. Chúng ta diễu hành qua cánh cổng này trong sự chào đón của nhân dân."

Ông khẽ thở dài rồi tiếp tục. "Chỉ một năm sau, tất cả đã biến mất. Kết thúc cho mọi thứ. Hay có lẽ đó lại là sự khởi đầu. Ta đã xa lánh thế giới quá lâu đến nỗi chẳng nói nổi chuyện gì nữa rồi."

Người bán nước tái nhợt đi, anh ta nhìn chăm chăm như muốn xuyên thủng tấm màn đen của chiếc mũ trùm. Đôi mắt anh ta mở lớn.

"Ông là Con Trai Đã Mất Của Sa Mạc!" người bán nước kêu lên. "Ông là... Nasus."

"Chính là ta," ông nói rồi quay lưng đi vào thành phố, "nhưng còn có người khác mất mát nhiều hơn ta."


IV


Nasus đi theo đám đông về phía điện thờ ở trung tâm thành phố, cố gắng lờ đi mọi cái nhìn chòng chọc. Kích cỡ to lớn vốn đã thu hút chú ý rồi, nhưng người bán nước hẳn đã lan truyền danh tính của ông đi khắp nơi. Shurima luôn là một nơi đầy bí mật, không cần biết chúng bị chôn giấu bao lâu. Đến lúc tới được nơi cần tới, ông sẽ ngạc nhiên nếu toàn thể cư dân còn chưa biết tên mình đấy. Đúng, thật ngu ngốc khi dừng lại, nhưng sự thiếu hiểu biết về lịch sử của gã bán hàng kia đã xúc phạm đến vị học giả bên trong Nasus.

Giống như tường và cổng vào, khu nội vi Vekaura cũng chỉ là cái bóng của hào quang xưa cũ. Mẹ Azir đã sinh ra tại đây. Những khu vườn đầy hoa từ khắp mọi nơi trên đế chế tô điểm cho tòa kiến trúc bằng những màu sắc rực rỡ và mùi hương diệu kỳ. Những ngọn tháp tỏa ánh sáng bạc và ngọc thạch. Dòng nước mát lành chảy ra từ đại điện, dọc theo những ống nước khổng lồ đại diện cho tín ngưỡng ngây thơ rằng của cải sẽ không bao giờ cạn.

Cả thiên niên kỷ trôi qua đã bào mòn thành phố chỉ còn trơ lại khung xương đá, những công trình tráng lệ một thời giờ chỉ còn là tàn tích. Vài thế kỷ mới đây, những kẻ vẫn cố bám lấy đường xưa lối cũ đã xây lên nhiều kiến trúc mới, những kẻ vẫn tin rằng tôn vinh quá khứ có thể cứu rỗi tương lai. Càng đi tiếp, Nasus càng thấy thêm nhiều thứ mô phỏng lại một cách thô thiển những ký ức đã bị lãng quên.

Những công trình được các bậc thầy thiết kế giờ chỉ còn là trò đùa méo mó của cảnh huy hoàng xưa. Những bức tường bằng gỗ đá xù xì mọc lên thay thế cho hàng đá hoa cương cắt vuông vức. Bóng dáng thành phố vẫn thế, nhưng Nasus cảm thấy ông đang trải qua một cơn ác mộng, nơi tất cả những gì thân thuộc bị co kéo thành hình dạng mới và kỳ quặc, nơi mọi thứ xoắn vặn vào nhau một cách lộn xộn.

Ông nghe tiếng thì thầm xung quanh khẽ nhắc tên mình. Ông lờ chúng đi, rẽ sang một góc rồi tiến vào quảng trường rộng mở nơi trái tim thành phố. Bàn tay đầy vuốt của ông nắm chặt lại khi thấy thứ dân Vekaura dựng lên giữa lòng thành phố mới xây lại của họ.

Một điện mặt trời xây cẩu thả bằng sa thạch và đá tảng. Dựng lên bởi con người, mang tầm vóc của con người. Nó chỉ là đứa trẻ so với kiến trúc vĩ đại nằm ở tâm điểm đế chế Shurima. Đại Điện từng khiến toàn Valoran ganh tị, biết bao kẻ từ những miền xa xôi đã du hành cả ngàn dặm để chiêm ngưỡng nó. Giờ nó lại được tưởng nhớ một cách sỉ nhục cỡ này sao?

Những bức tường đen, ánh màu đá ba-zan, nhưng Nasus có thể thấy những đường nối vụng về giữa các phiến đá. Đĩa mặt trời tỏa sáng trên đỉnh điện, song đứng từ đây Nasus cũng thấy được nó không đúc bằng vàng, mà được làm từ đồng thau. Nó cũng chẳng trôi lơ lửng như thứ đã ban cho Nasus hình dạng hiện tại. Thay vào đó, đống dây thừng buộc quanh những cột trụ bất đối xứng ở hai bên giữ nó ở nguyên vị trí.

Một phần trong Nasus muốn nổi điên với đám người này, muốn căm ghét họ vì đã xây nên một thứ hồi niệm xấu xí về đế chế mà ông và vô số kẻ khác đã chiến đấu và đổ máu để kiến lập. Ông muốn hét vào mặt họ tội ác họ đã gây ra khi lăng mạ quá khứ hào hùng. Nhưng họ đâu biết những gì ông biết, đâu thấy những gì ông thấy, và ông không thể làm họ hiểu ra được.

Một giáo chủ mặc áo lông chim đứng trước cái đĩa, tay giơ cao cầu khẩn. Những lời khấn khứa của ông ta mất tăm tích giữa đám đông ồn ào.

Đây là người ông đến tìm sao?


V


Ông quả quyết sải bước băng qua quảng trường tiến về phía điện thờ. Bốn góc đều có những bậc thang không đều nhau. Hai lính gác mang giáp đồng, đội mũ trụ lông chim như hai con quái thú đứng gác lối lên; họ nhìn thấy ông. Nasus ngừng bước khi nhận ra hai cái mũ trụ kia đại diện cho thứ gì. Phần phía trước của cả hai đều kéo dài; một mô phỏng lại hàm cá sấu, cái kia là hình đầu chó rừng.

Họ nâng giáo lên khi ông tiến lại, rồi choáng váng khi ông cởi bỏ áo choàng và đứng thẳng lên. Ông đã lang thang trên cõi trần quá lâu, cúi mình và tủi hổ tìm cách che giấu nhân dạng. Ông đã ẩn mình quá lâu, tự trừng phạt trong cô độc. Những ngày đó đã chấm dứt. Nasus không muốn trốn tránh nữa.

Cao lớn vượt hẳn hai lính gác, Nasus là một kẻ mang đầy sức mạnh và ma thuật, một Thể Thăng Hoa giữa loài người. Thân thể được Đĩa Mặt Trời tái tạo, bộ da thịt khô héo chuyển đổi thành một bán thần đầu chó rừng cứng cáp. Bộ giáp vàng nhuốm màu thời gian với những biểu trưng của Shurima bao quanh ngực và vai. Ông xé toang lớp vải bọc quanh cây gậy để lộ ra chiếc rìu chiến vĩ đại. Lưỡi nó lóe sáng, viên ngọc màu xanh biển lấp lánh như uống lấy từng tia mặt trời.

"Tránh ra," ông nói.

Hai lính gác run lên vì sợ, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Nasus thở dài, vung rìu. Người đầu tiên bị hất văng lên và bay xa đến ba mươi thước. Một phát đảo rìu nữa khiến người thứ hai nằm bẹp dưới mặt đất đầy cát bụi, rên rỉ đau đớn trong lúc Nasus đặt chân lên bậc thang.

Ông leo lên đỉnh điện, nơi mặt trời chiếu sáng chiếc đĩa kim loại. Trên đường, ông phóng tầm mắt ra bên ngoài bức tường đổ của Vekaura. Một biển cồn cát kéo dài đến tận chân trời về ba hướng. Ở sườn đông, một dải đồi thấp nhấp nhô trên nền đất khô cằn, mọc lưa thưa vài cây cọ và những lùm bhanavar cắm rẽ cả trăm thước xuống cát để tìm nguồn nước.

Cảnh sa mạc trống không thế này của Shurima làm Nasus chạnh lòng nhớ lại thời Mẹ Của Sự Sống nuôi dưỡng vùng đất này khiến nó căng tràn sức sống. Azir có thể đem lại sự sống cho Shurima một lần nữa, có thể không, điều đó khiến nhiệm vụ tìm kiếm người mang huyết thống của ông càng thêm khẩn thiết.

Những lính gác khác đang di chuyển lên đỉnh điện, la hét bằng một ngôn ngữ hao hao với tiếng Shurima cổ, nhưng chẳng mang chút đẹp đẽ và phức tạp nào của nó.

Nasus nhớ lại cơn đau và nỗi sợ ông cảm thấy khi bước những bậc cuối cùng của Đại Điện để chuẩn bị cho nghi thức Thăng Hoa. Căn bệnh khiến ông không thể nhúc nhích một phân, để rồi em trai ông vòng tay ôm lấy, đưa ông đến nơi cần đến. Mặt trời lên cao, còn sự sống đang tuôn khỏi ông như cát ào ra khỏi mặt kính vỡ. Ông cầu xin Renekton rời đi, để mặc ông một mình đối mặt cùng cái chết, nhưng Renekton chỉ lắc đầu và thì thầm những lời phàm tục cuối cùng trước khi đĩa mặt trời đưa cả hai vào Thăng Hoa.

"Em sẽ ở cùng anh đến tận cùng."

Tận lúc này, những từ đó vẫn cắt sâu vào ông hơn bất kỳ lưỡi dao nào. Là người thường, Renekton thật khó đoán; đôi khi cậu ấy bạo lực và tàn nhẫn, nhưng cũng cao quý và dũng cảm tương đương. Quyền năng Thăng Hoa ban cho cậu ấy sức mạnh, và rốt cuộc, cũng chính Renekton ôm chặt tên pháp sư phản bội đó kéo xuống Lăng Tẩm Các Hoàng Đế, hy sinh bản thân để cứu Shurima.

Cứu Shurima...?

Có điều gì họ làm hôm đó cứu được Shurima không? Azir đã băng hà, bị chính người bạn thời thơ ấu sát hại. Kinh đô bị phá hủy bởi nguồn ma thuật mất kiểm soát của nghi thức Thăng Hoa bất thành, vùi sâu dưới cát sa mạc. Mỗi ngày, ông đều hồi tưởng khoảnh khắc cánh cửa lăng mộ đóng lại, nhốt Renekton và Xerath bên trong. Ông biết không còn lựa chọn nào khác, nhưng vẫn bị cảm giác tội lỗi đè nặng.

Giờ Xerath cùng Renekton đã tự do. Azir bằng cách nào đó đã đánh bại cái chết để trở thành một Thể Thăng Hoa và tái sinh Shurima. Thành phố cổ trỗi dậy từ nấm mồ cát, rũ bỏ bụi đất suốt ngàn năm say ngủ. Nhưng nếu truyện lan truyền trên sa mạc là thật, Renekton mà Nasus từng biết và yêu mến đã chết rồi. Giờ cậu ấy chỉ còn là một kẻ sát nhân điên cuồng ra tay không chút thương xót chỉ để báo thù.

"Anh đã khiến cậu ra thế này," Nasus thầm nhủ.

Ông đặt chân lên đỉnh điện, cố xua đi suy nghĩ về thứ người em trai đã trở thành; một con quái vật réo gọi tên Nasus trên mặt cát bỏng cháy.

Một con quái vật cuối cùng ông sẽ phải đối mặt.


VI


Áo choàng của Nasus bay phần phật trong gió khi ông lên đến đỉnh điện. Ông chống rìu xuống nền đá cứng, dành chút thời gian quan sát xung quanh.

Ánh mặt trời phản chiếu qua chiếc đĩa theo nhiều góc độ, sản phẩm của một bề mặt kim loại thô ráp không được đánh bóng. Mấy sợi thừng trông thật thảm hại khi nhìn cận cảnh, làm lộ quá rõ sự sơ sài của thứ người dân Vekaura đã dựng nên. Trang trí thì nghèo nàn; không có những đài cao chạm khắc hình sao trời hay gió bão, không có tượng những anh hùng đã Thăng Hoa canh gác chốn thiêng liêng.

Mười chiến binh áo phủ đầy bụi cầm vũ khí bằng đồng đứng chắn giữa Nasus và giáo chủ. Vị tu sĩ cao gầy, mặc áo khoác dài gắn lông hai bên tay như đôi cánh mở rộng, đội mũ trùm hình cái mỏ đen bóng. Khuôn mặt quý tộc, nghiêm nghị và khắc nghiệt ẩn sau lần vải.

Giống hệt Azir.

"Ngươi là Nasus?" giáo chủ hỏi. Giọng hắn ta sâu và quyền uy, nghe như vua chúa ra lệnh, nhưng Nasus thấy được sự sợ hãi trong đó. Tuyên bố mình là truyền nhân của thần thánh là một chuyện, đối mặt cùng một vị thần lại là chuyện khác.

"Ngươi phải hỏi thế thì chắc là ta đã vắng mặt trên đời này lâu quá rồi. Đúng, ta là Nasus, nhưng quan trọng hơn, ngươi là ai?"

Giáo chủ vươn thẳng người, ưỡn ngực ra như con chim công đang khoe mẽ. "Ta là Azrahir Thelamu, Hậu Duệ Của Ưng Đế, Tiếng Nói Đầu Tiên Của Vekaura, Kẻ Được Khai Sáng, Người Đi Giữa Hào Quang và Người Nắm Giữ Ngọn Lửa Thiêng. Kẻ Mang Bình Minh Tới và..."

"Hậu Duệ Của Ưng Đế?" Nasus ngắt lời. "Ngươi tự nhận mình là dòng dõi của Hoàng đế Azir?"

"Không phải tự nhận, ta chính là người đó," giáo chủ giật giọng, ông ta tự tin trở lại. "Giờ nói cho ta biết ngươi muốn gì."

Nasus gật đầu rồi cầm ngang cây rìu bằng cả hai tay.

"Máu của ngươi," ông đáp.


VII


Ông dộng mạnh cán rìu xuống nền đá, làm bốc lên một đám mây cát. Chúng lơ lửng đó như một tấm màn lấp lánh, chầm chậm xoay vòng quanh giáo chủ và đám chiến binh.

"Ngươi đang làm gì vậy?" hắn ta quát lên.

"Đã bảo rồi, ta cần thấy máu ngươi."

Trong nháy mắt, vòng cát biến thành vòi rồng. Đám lính gác nâng khiên lên che mặt khỏi bị bão cát quất vào, còn giáo chủ gập đôi người, mù dở và ho sù sụ trước những cơn cuồng phong đầy bụi đất. Gió thổi mạnh đến nỗi có thể nhổ bật cả cụm Eka'Sul trong vài phút. Chẳng có giáp trụ nào ngăn cản được, cát xâm nhập qua mọi kẽ hở nhỏ nhất để công kích da thịt. Đĩa mặt trời quay trước quay sau trong giông tố do Nasus gọi ra, mớ dây buộc bị kéo căng hết mức.

Nasus để cơn cuồng nộ sa mạc tràn ngập, sức mạnh dâng trào khiến cơ thể ông lớn dần trong lúc cát bụi giận dữ gào thét trong từng thớ thịt. Ông biến thành một sinh vật khổng lồ và đáng sợ, y như lời đồn đại về Thể Thăng Hoa đầu tiên vậy.

Không cảnh báo gì, ông ra tay. Dùng mặt bên của cây rìu, ông gạt văng đội lính gác sang hai bên. Ông không muốn làm hại họ, dù gì họ cũng là con cháu của Shurima, nhưng họ đang cản đường ông.

Nasus bước qua những thân người đang quằn quại rên rỉ tiến về phía giáo chủ. Hắn ta nằm thành một đống, hai bàn tay xước xát cố bảo vệ khuôn mặt. Nasus cúi xuống, nắm cổ nhấc bổng hắn lên như nhấc gà con. Chân giáo chủ cách mặt đất cả thước khi Nasus giơ hắn ngang mặt mình.

Da giáo chủ đỏ ửng vì bị cát cọ vào, hai bên má nước mắt giàn giụa. Nasus lại chỗ đĩa mặt trời. Không phải đồ thật, cũng chẳng phải bằng vàng, nhưng nó phản chiếu ánh sáng và thế chắc là đủ.

"Ngươi nói mình là dòng dõi của Azir?" ông bảo. "Giờ hãy xem có đúng không."

Ông ấn mặt giáo chủ lên đĩa mặt trời. Hắn gào thét khi lớp kim loại bỏng cháy thiêu đốt làn da trần. Nasus quẳng gã đàn ông đang khóc lóc sang bên và nhìn vào chỗ máu đang chảy thành từng dòng. Nó đã khô lại thành một mảng màu nâu, khói bốc lên đưa mùi ngập tràn mũi ông.

"Máu ngươi không phải Huyết Thống Thăng Hoa," Nasus buồn bã nói. "Ngươi không phải người ta tìm."

Hai mắt ông nheo lại khi thấy luồng sáng màu lam xuất hiện từ đằng xa trên bề mặt đĩa mặt trời.

Nasus quay lại nhìn về phía đường chân trời. Một đoàn quân đang diễu hành tới, làm đất cát bốc lên mịt mù. Những mũi giáo và giáp trụ sáng loáng dưới ánh mặt trời. Tiếng trống trận dồn dập hòa lẫn với tiếng tù và rền vang. Một bầy sinh vật nặng nề bước ra khỏi đám mây bụi, đám thú chiến đóng yên cương đầy đủ, được nhóm binh sĩ cầm gậy có ngạnh chỉ huy. Phủ trên người lớp giáp da thuộc cùng những chiếc sừng-ngà cong vút, chúng là dàn máy công thành sống dư sức húc sập vòng tường vốn đã yếu ớt của Vekaura.

Phía sau lũ thú chiến là đội quân của các bộ tộc đang tụ tập dưới đủ loại tượng vật tổ tiến lại gần thành phố. Ít nhất năm trăm chiến binh; bộ binh hạng nhẹ, kỵ cung thủ, và trọng giáp binh cầm khiên dày rìu lớn. Nasus cảm nhận được có một ý chí đang thống trị chúng, bởi hầu hết những bộ tộc này thường sẽ lao vào cắn xé nhau ngay khi vừa gặp mặt rồi.

Ma thuật cổ đại đang hiện diện, mọi giác quan của ông đều được tăng cường. Ông nghe thấy hàng trăm giọng nói láo nháo bên dưới, nhìn thấy đủ loại tì vết trên cái đĩa đồng và cảm thấy từng hạt cát dưới chân. Mùi máu sắc lạnh xộc lên mũi. Nó mang theo chút vết tích của những ngày xưa cũ và tiếng vọng xa xăm của một thời đại đã biến mất từ lâu. Nó kêu gọi ông từ đâu đó phía đông thành phố, tại đúng nơi đống tàn tích này tiếp giáp với những ngọn đồi.

Kẻ nắm giữ thứ ma thuật vừa thức tỉnh đó đang trôi nổi phía trên đoàn quân; một thực thể kết hợp giữa năng lượng sáng lóa và sức mạnh bóng tối bị trói buộc bởi những sợi xích sắt lạnh lẽo và những mảnh vỡ của một quan tài cổ. Kẻ đã phản bội Shurima và đẩy đế chế này vào cảnh diệt vong.


VIII


Ngôi nhà xập xệ ở rìa đông Vekaura thậm chí còn không có một cái mái tử tế, chỉ có bốn bức tường lún sâu trong cát và vài cành cây lợp tạm bợ cho chút bóng râm lúc ngày nóng nực nhất. Hành trang của Taliyah đặt sẵn một góc, sẵn sàng lên đường bất kỳ lúc nào. Bao da nước và sữa dê treo hai bên, cùng với lượng thịt khô đủ dùng trong hai tuần đã được gói ghém cùng quần áo và bọc đá sỏi thu thập từ khắp mọi nơi trên Valoran.

Taliyah quỳ bên cạnh người phụ nữ bị thương đang nằm trong bóng râm và gỡ lớp băng vải ra. Cô rụt tay lại khi thấy máu khô quanh đường chỉ dùng để khâu vết thương. Nhìn như nhát cắt của một thanh kiếm, nhưng cô không chắc được. Taliyah đã cởi giáp và tắm rửa cho cô ta hết sức có thể. Ngoài vết thương chí mạng bên sườn, cả người cô ta chằng chịt những sẹo. Tất cả đều đến từ cuộc đời chinh chiến, và chỉ có một cái ở sau lưng. Dù là ai, cũng chỉ có duy nhất một kẻ địch không mặt đối mặt với cô ta. Taliyah thay băng trong lúc bệnh nhân của cô rên lên đau đớn. Cơ thể cô ta đang cố hồi phục sau quãng thời gian chỉ có Đấng Sáng Tạo mới biết là bao lâu đơn độc chịu đựng trên sa mạc.

"Cô là một chiến binh," Taliyah nói, "Tôi biết mà, hãy chiến đấu cho sinh mạng của cô đi."

Taliyah không biết người phụ nữ có nghe được cô nói gì không, nhưng biết đâu những lời đó lại giúp linh hồn cô ta tìm đường về với thể xác thì sao? Trong bất kỳ trường hợp nào, nói chuyện cùng ai đó cũng tốt; ngay cả khi họ không trả lời – trừ khi bạn tính đến những lời mê sảng về hoàng đế và cái chết.

Kể từ khi chia tay Yasuo ở Ionia, Taliyah đã luôn cố gắng di chuyển và không dừng chân ở đâu lâu hơn cần thiết. Cô đã ở lại Vekaura lâu hơn dự kiến. Đáng ra là chỉ ghé qua để mua đồ tiếp tế, nhưng cô không thể rời đi trong lúc người phụ nữ còn đang bất tỉnh được. Thôi thúc tìm kiếm gia đình lấn át tất cả, nhưng Đấng Sáng Tạo đã dạy rằng mọi người đều ràng buộc lẫn nhau trong tấm vải cuộc đời. Một sợi chỉ rối, đến lúc nào đó, sẽ ảnh hưởng đến tất cả. Taliyah ở lại vì lời hứa với người đang trọng thương kia, dù cứ mỗi giây phút không theo dấu gia đình đều giày vò tâm can cô.

Taliyah vuốt mớ tóc đen lòa xòa trên trán người phụ nữ và ngắm nhìn gương mặt cô ta, cố gắng tưởng tượng ra lý do cô ta bị thương và chôn vùi nơi cồn cát ngoài rìa Sai. Cô ta thật đẹp, nhưng có những đường nét rắn rỏi mà tình trạng bất tỉnh hiện giờ cũng không thể che mờ. Làn da nâu rám nắng của người bản địa Shurima, và đôi mắt, trong vài lần thoáng mở, màu lam sắc sảo.

Cô thở dài nói, "Chà, chắc tôi chẳng làm được gì nhiều đến khi cô tỉnh dậy đâu."

Taliyah nghe tiếng ầm ầm kéo đến từ phía tây. Cô chạy ra cửa sổ khi âm thanh của đá nghiến trên đá vang lên. Mới đầu cô nghĩ đó là một trận động đất, nhưng nó giống đá lở hơn, bởi cô đã từng đối mặt với hiện tượng này không ít lần rồi. Xét đến tình trạng mấy ngôi nhà ở Vekaura, cô cũng chẳng ngạc nhiên gì nếu đó là tiếng một căn đang đổ sụp đâu. Hy vọng không ai bị thương.

"Chuyện gì đang xảy ra đây...? Ta đang ở đâu?"

Taliyah quay lại khi nghe giọng người phụ nữ. Cô ta đã gượng ngồi dậy, nhìn quanh và cố với thứ gì đó.

"Cô đang ở Vekaura," Taliyah đáp. "Tôi tìm thấy cô ngoài kia, đang chảy máu gần chết."

"Kiếm của ta đâu?" người phụ nữ hỏi.

Taliyah chỉ vào bức tường phía sau, nơi thứ vũ khí kỳ lạ bọc trong da thuộc treo dưới một tấm chăn dệt hình cánh chim.

"Ở đó," Taliyah trả lời, "Lưỡi của nó cực kỳ sắc và tôi không muốn vô tình làm đứt tay mình khi mang nó đi lung tung đâu."

"Nhóc là ai?" giọng người phụ nữ đầy nghi hoặc.

"Tôi là Taliyah."

"Ta biết nhóc không? Bộ tộc của nhóc có muốn ta chết không?"

Taliyah nhăn mặt. "Không. Tôi không nghĩ vậy. Chúng tôi chăn nuôi. Dệt vải nữa. Chúng tôi chẳng muốn ai chết cả."

"Thế ra mấy người là nhóm thiểu số đấy," người phụ nữ nói. Cô chầm chậm thở ra, và Taliyah chỉ có thể tưởng tượng xem vết thương bên sườn cô ta tệ đến mức nào. Cô ta đứng lên, cau mày khi những sợi chỉ căng ra.

"Sao lại có ai muốn cô chết được?" Taliyah thắc mắc.

"Vì ta đã hạ sát rất nhiều người," Sivir đáp lời, cố gắng đứng thẳng. "Đôi khi ta được trả công. Có lúc thì do chúng ngáng đường ta. Nhưng hiện giờ, nó thường là bởi chúng nổi giận khi ta bảo mình sẽ không trở lại."

"Trở lại đâu?"

Người phụ nữ hướng đôi mắt lam sắc sảo vào Taliyah, sâu trong đó cô thấy sự đau đớn và rối loạn.

"Thành phố," cô ta nói. "Thành phố trỗi dậy từ lòng cát."

"Vậy ra nó là thật?" Taliyah hỏi. "Shurima cổ thực sự tái sinh? Cô đã thấy nó à?"

"Bằng chính đôi mắt này," người phụ nữ đáp. "Giờ có rất nhiều người ở đó rồi. Ta chủ yếu thấy những bộ tộc ở phía đông và phía nam, nhưng những kẻ khác sẽ đến sớm thôi."

"Người ta đang tới đó?"

"Ngày một nhiều hơn."

"Vậy sao cô lại không muốn quay lại."

"Nhóc làm ta phát mệt với đủ thứ câu hỏi rồi đó."

Taliyah nhún vai. "Hỏi là bước đầu trong hành trình thấu hiểu."

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu. "Ý hay đấy, nhưng cẩn thận với người nhóc hỏi đó. Có kẻ thích trả lời bằng vũ lực hơn."

"Cô có thế không?"

"Thỉnh thoảng, nhưng vì nhóc đã cứu mạng ta, ta sẽ bỏ qua."

"Thế cho tôi biết một điều nữa thôi."

"Điều gì?"

"Tên cô đó."

"Sivir," người phụ nữ nói qua cơn đau.

Taliyah biết cái tên này; hiếm ai ở Shurima lại không, và cô đã biết rõ người phụ nữ này là ai từ lúc nhìn thấy thanh thập tự kiếm. Trước khi cô kịp đáp lời, một âm thanh khác nối tiếp tiếng ầm ầm của đá rơi. Cô hiếm khi nghe thấy thứ gì tương tự ở quê nhà, nhưng trên bờ biển Ionia, giữa sa trường Noxus, và nơi đất hoang băng phủ Freljord, cô đã bắt gặp rất nhiều.

Taliyah liếc nhìn đống hành lý, tính toán thời gian để rời khỏi Vekaura. Sivir cũng nghe thấy âm thanh đó, dồn hết sức đứng dậy. Nỗ lực đó là quá sức với cô. Cô rên rỉ, mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

"Cô không đi đâu được đâu," Taliyah lo lắng nói.

"Nhóc nghe thấy không?" Sivir hỏi.

"Tất nhiên," Taliyah đáp. "Nghe như có rất nhiều người đang la hét."

Sivir gật đầu. "Chính xác là thế đấy."


IX


Lửa đang đổ xuống như mưa từ bầu trời.

Những ngôi sao chổi màu lam trắng vọt khỏi đôi tay đang dang rộng của Xerath, vạch thành đường vòng cung như được một cỗ máy bắn đá tung ra. Cái đầu tiên rơi xuống khu chợ, nổ tung như vẫn tinh. Lửa thiêu tuôn trào khắp nơi. Những thi thể cháy đen bị hất lên không như tro bếp. Gió thổi ào ạt mang theo tiếng cười khinh miệt của Xerath, và cả sự điên loạn khoái trá trước nỗi đau của kẻ khác.

Sao trước đây ta lại không thấy được sự tà ác trong hắn nhỉ?

Nasus nghe tiếng la hét vang dậy, cơn giận trước đây với người dân thành phố tan biến như sương mai trên ốc đảo. Bốn bức tường bị đám thú chiến phá tan, chân chúng dậm trên đất khiến nó rung rinh như địa chấn. Đội lính mang giáp nhẹ tràn vào trong nội thành. Chúng hú hét bằng cả tá ngôn ngữ khác nhau, sốt sắng được bắt đầu cuộc tàn sát.

Nasus cầm rìu bước xuống điện, nhảy bốn bước một cho đến khi chạm đất. Hàng trăm người sợ hãi ùa vào quảng trường chính từ phía rìa tây thành phố. Những tiếng thét khát máu và tiếng vũ khí va chạm đuổi theo sau họ. Những người dân đang hoảng sợ tìm chỗ trú ẩn trong các ngôi nhà hai bên quảng trường, chốt chặt cửa, đóng kín cửa sổ, hy vọng có được chút an toàn. Nasus đã đi qua những con phố đẫm máu của nhiều thành phố bị chiếm đóng, đủ để biết các chiến binh sẽ trở nên tàn bạo ra sao sau khi thắng trận. Xerath sẽ khiến tất cả đàn ông, đàn bà và trẻ em ở Vekaura gục ngã dưới lưỡi kiếm của lũ tay sai.

Thêm nhiều cầu lửa nữa giáng xuống như sấm sét. Không khí ngập tiếng la hét và mùi thịt cháy. Đá nứt nẻ và đổ xuống rào rào trước đợt tấn công ma thuật. Khu chợ cháy trụi, bốc từng cột khói đen che khuất bầu trời.

Nasus len qua đám đông đang kinh hãi, sải những bước chắc chắn về phía đông, theo dấu mùi máu đầy sức mạnh ông đã ngửi được. Giáo chủ là đồ giả, máu của hắn yếu ớt và phai nhạt sau hàng ngàn năm, nhưng thứ ông đã cảm thấy...? Chúng thật mạnh mẽ. Ông có thể nghe tiếng trái tim đập như sấm động trong một lồng ngực phàm trần. Người này xuất thân từ dòng dõi hoàng đế và nữ hoàng chiến binh; những người đàn ông và đàn bà đầy tham vọng và quyền lực. Đó là dòng máu của một anh hùng.

Người ta réo gọi tên ông cầu xin giúp đỡ. Ông lờ đi, ông đang có một nhiệm vụ cao cả hơn. Mặt trời đã tái tạo ông khỏi vòng sinh tử để phục vụ Shurima, để chiến đấu cho người dân của nó và bảo vệ họ khỏi kẻ thù. Giờ ông đang có một mục đích, nhưng để mặc cư dân Vekaura diệt vong gợi lên cảm giác tội lỗi quen thuộc trong tim ông.

Ngươi sẽ còn bỏ mặc bao nhiêu người chết nữa đây?

Gạt suy nghĩ này sang bên, ông mở đường qua những đống đổ nát trên con phố. Hầu hết nhà cửa đều đã bị sa mạc chôn vùi, chỉ còn chút nền móng và mấy cái cột gãy đôi nhô lên khỏi cát. Đám thú hoang bỏ chạy khi thấy ông trong lúc ông tiến gần đến tiếng nhịp tim dồn dập kia. Thành phố bắt đầu thu hẹp lại, và càng thêm nhiều công trình bị cát che lấp.

Cuối cùng, ông dừng chân trước một kiến trúc xiêu vẹo chắc từng là nhà tắm công cộng, tường có nó dày hơn và chắc chắn hơn. Ông cúi đầu tiến vào, ngửi thấy mùi mồ hôi và máu của hai người trong đó. Một người trẻ, và một người có linh hồn già cỗi đến mức ông như thể đang đối diện với một người bạn từng bước dưới cùng một mặt trời với ông.

Cô gái trẻ xuất hiện nơi cửa vào, khoác chiếc áo choàng từ một vùng bên kia đại dương phía đông – chính là cô bé ông đã nói chuyện cùng ở khu ngoại vi. Ông cảm nhận được nỗi sợ của cô, và cả sự kiên quyết trong đôi tay đang vẽ thành những hình cong cong lặp đi lặp lại. Đất run rẩy, đá nhảy múa quanh chân cô và rũ bỏ lớp cát phủ. Phía sau, Nasus thấy một phụ nữ đang cố chống tay vào tường để đứng vững, áo chẽn nhuộm đỏ. Một vết thương sâu, nhưng chưa đủ để gây chết người.

"Ta là Nasus, Nhà Thông Thái Sa Mạc," ông nói, nhưng từ ánh nhìn của người phụ nữ thì cô đã biết ông là ai rồi. Miệng cô mở rộng vì kinh ngạc, nhưng cô không di chuyển.

"Tránh ra đi, cô bé," Nasus nói.

"Không, tôi sẽ không để ông làm hại cô ấy đâu. Tôi đã hứa rồi."

Nasus thu rìu và bước lên một bước. Cô gái lùi lại, mặt đất vẫn đang rung rinh dưới chân. Vôi vữa dần dần tróc ra khỏi tường. Những vết nứt lan trên mặt đá, hướng thẳng tới phần còn lại của mái nhà. Lần gần nhất ông đối mặt với một kẻ có sức mạnh tương tự, ông chỉ là người thường và suýt chết. Người phụ nữ bị thương choáng váng nhìn chăm chăm vào cô gái. Rõ ràng là cô ta không biết gì về khả năng của bạn đồng hành.

"Cô bé có sức mạnh phá hủy đất đá của Shurima," Nasus nhận xét.

Cô gái nhướn mày. "Đúng. Tốt nhất là ông biến đi trước khi tôi phá hủy ông."

Nasus mỉm cười trước lòng can đảm của cô. "Cô bé sở hữu trái tim của một anh hùng, nhưng không phải người ta tìm. Ma thuật của cô rất mạnh, nếu ta là cô, ta sẽ rời thành phố trước khi Xerath cướp mất nó đấy."

Cô gái tái mặt. "Tôi không đi đâu cả. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ Sivir, và Đấng Sáng Tạo ghét kẻ thất hứa."

"Nếu cô bé là người bảo hộ cho cô ta thì phải biết ta không ở đây để làm hại ai cả chứ."

"Thế ông muốn gì?"

"Ta ở đây để cứu cô ta."

Người phụ nữ đang băng bó bước đến đứng cạnh cô gái trẻ. Dù cô trông đang rất đau đớn, Nasus vẫn thấy ấn tượng trước sức chịu đừng của cô. Tất nhiên, ông còn trông đợi gì từ một người đang chảy trong mình dòng máu của Shurima Cổ chứ?

"Xerath là ai?" cô hỏi.

"Một pháp sư hắc ám đã biết quá nhiều về sự tồn tại của cô."

Người phụ nữ gật đầu quay sang Taliyah, đặt tay lên vai cô bé.

"Mạng ta là do nhóc cứu, nhưng ta sẽ không mang nợ ai cả," cô nói, "nên cứ coi lời hứa của nhóc hoàn thành rồi đi. Ta có thể tự lo tiếp."

Khuôn mặt cô bé lộ rõ nét nhẹ nhõm, nhưng vẫn do dự.

"Cảm ơn, nhưng cô đi còn không nổi nữa là," Taliyah đáp. "Ít nhất cũng để tôi đưa cô ra khỏi thành phố."

"Thỏa thuận vậy đi," Sivir biết ơn nói rồi quay sang Nasus. Cô giơ tay ra, để lộ thanh thập tự kiếm bằng vàng với viên ngọc lục bảo ở chính giữa. Một vũ khí mà không người thường nào có thể mang dễ dàng như vậy.

"Gần đây ta đã có đủ người cứu rồi," cô nói. "Họ luôn muốn nhận lại thứ gì đó. Nói ta nghe xem, ông thực sự muốn gì?"

"Giữ cô sống sót," Nasus đáp.

"Ta có thể làm điều đó mà không cần ông giúp."

"Vết thương trên sườn cô lại nói cho ta điều ngược lại. Cô..."

"Cái này?" Sivir ngắt lời. "Chỉ là chút bất đồng với vài kẻ ngu ngốc không chịu chấp nhận câu trả lời không. Tin ta đi, ta từng bị nặng hơn thế này mà vẫn thoát. Và ta không cần bảo vệ. Số phận đang trông chừng ta những ngày này, không cần biết ta làm gì đi nữa.

Nasus lắc đầu. Người thường biết quá ít về định mệnh.

"Tương lai không khắc trong đá," ông giải thích. "Nó là một con sông có thể đổi dòng bất kỳ lúc nào. Kể cả những người được các vì sao chiếu mệnh cũng có thể thấy nguồn nước sinh mệnh của họ khô cạn nếu họ không cẩn thận."

Ông chỉ vào vũ khí của Sivir, "Cô có biết thanh kiếm này từng thuộc về ai không?"

"Quan trọng gì chứ?" Sivir đáp trả. "Giờ nó là của ta."

"Đây là Chalicar, thanh kiếm rèn bởi Setaka, Nữ Hoàng Chiến Binh Của Đoàn Thăng Hoa; nếu có đủ những kẻ như ta hiện hữu để gọi là đoàn. Ta từng vinh dự kề vai chiến đấu với Setaka ba thế kỷ. Chiến công của bà đã trở thành huyền thoại, nhưng chắc cô không biết tên bà."

"Kẻ suy vong sẽ bị quên lãng," Sivir nhún vai.

Nasus bỏ qua thái độ lạnh lùng của Sivir đối với người chiến hữu của mình và nói, "Một ẩn sĩ sa mạc từng bảo bà sẽ thấy mặt trời lên vào ngày đế chế Shurima thống trị toàn thế giới. Nó khiến bà nghĩ bà là bất bại, bởi chúng ta vẫn chưa thể chinh phục thế giới, song cuối cùng bà lại bị quái vật sát hại khi đêm diệt vong phủ xuống Icathia. Ta đã ở bên khi sự sống rời bỏ bà và đưa bà vào giấc ngủ ngàn thu với cây kiếm đặt trên ngực."

"Nếu ông đến lấy nó lại thì hai ta có chút rắc rối đấy."

Nasus quỳ một chân xuống và bắt chéo tay qua ngực.

"Cô thuộc Huyết Thống Thăng Hoa. Vũ khí đó thuộc về cô, bởi dòng máu hoàng đế chảy trong huyết quản cô. Nó đã hồi sinh Azir và Shurima, nó chắc chắn phải có ý nghĩa gì đó."

"Không," Sivir giật giọng. "Ta chưa bao giờ đòi Azir chữa lành. Ta không nợ ông ta gì cả. Ta không muốn dây dưa gì đến ông hay gã Xerath kia."

"Mong muốn của cô không thực tế," Nasus nói. "Xerath sẽ tiêu diệt cô dù cô có đón nhận định mệnh của mình hay không. Hắn đến đây để kết thúc huyết thống Azir một lần và mãi mãi."

"Azir muốn gì ở cô ấy?" Taliyah chen vào. "Và ông ta sẽ làm gì khi trở lại? Ông ta có muốn biến chúng tôi thành nô lệ nữa không?"

"Con bé hỏi nhiều lắm," Sivir nói.

Nasus ngần ngừ trước khi trả lời.

"Nói thật, ta không biết dự định của Azir. Ngài chống lại Xerath là đủ với ta rồi. Giờ cô có thể ngoan ngoãn nạp mạng, hoặc chọn sống để chiến đấu."

Sivir vén áo chẽn lên để lộ lớp băng vải ướt máu và nhăn nhó cười. "Ta chưa bao giờ ngoan ngoãn làm điều gì cả, nhưng ta cũng không định chiến đấu với bất kỳ thứ gì nguy hiểm hơn ngủ một giấc đâu."

"Cô phải sống," Nasus đứng thẳng dậy. "Và cô cần sẵn sàng."

"Sẵn sàng cho cái gì?" Sivir hỏi trong lúc cô và Taliyah bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Trận chiến vì Shurima," Nasus nói. "Nên giờ chúng ta phải chạy ngay. Lính của Xerath đang tàn sát mọi người ở Vekaura."

"Nơi này thì có gì đặc biệt?" Taliyah vừa xách hành lý lên vừa hỏi.

"Chúng đang tìm cô ta," Nasus trả lời.

Sivir đanh mặt lại và thở dài, "Nasus phải không? Ta đã nghe những câu chuyện về ông từ khi còn bé. Những câu chuyện về các cuộc chiến anh hùng. Chúng đều nói rằng ông và em trai là người bảo hộ cho Shurima, đúng không?"

"Đúng," Nasus đáp. "Renekton và ta đã chiến đấu cho Shurima suốt nhiều thế kỷ."

Sivir ngập ngừng bước lại chỗ ông, khuôn mặt mang nét kiên tâm vương giả từng có ở Azir vào ngày ngài lệnh cho các tư tế chuẩn bị đĩa mặt trời cho nghi thức Thăng Hoa, thách thức truyền thống hàng trăm năm nay.

"Thế giờ hãy chiến đấu vì Shurima đi," Sivir ra lệnh, quyền uy như bất kỳ vị hoàng đế nào. "Con trai con gái sa mạc đang chết ngoài kia trong lúc chúng ta chuyện trò. Nếu ông là người anh hùng cả đời tôi đã nghe tiếng, thì bổn phận của ông là ra đó và cứu sống nhiều sinh mạng nhất có thể."

Đây không phải kết cục của cuộc gặp mặt mà Nasus tưởng tượng ra, nhưng lời nhắc nhở của Sivir về bổn phận đã thổi bùng đống tro tàn âm ỉ quá lâu trong lồng ngực ông. Ngọn lửa tráng chí lan khắp người, chỉ đến lúc này ông mới hiểu mình đã lạc lối ra sao suốt bao năm trường cô độc kể từ ngày Shurima sụp đổ.

"Ta hứa với cô," Nasus đặt tay lên miếng bùa treo trên sợi dây da quanh cổ. "Nếu cả hai rời đi ngay lập tức, ta sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ người dân Vekaura."

Viên đá nằm giữa miếng bùa là ngọc thạch màu xanh biển với những vân vàng nhạt trên bề mặt. Một tia sáng yếu ớt tỏa ra từ bên trong, chầm chậm nhấp nháy như một trái tim đang đập.

Ông đưa nó cho Sivir và nói, "Đeo cái này sẽ giúp cô tránh tầm mắt của Xerath. Nó không tồn tại vĩnh viễn, nhưng chắc là đủ lâu."

"Đủ lâu để làm gì?" Sivir hỏi.

"Để ta tìm lại được cô," Nasus nói rồi quay đi.


X


Ông tách khỏi Sivir và Taliyah trước khi kịp đổi ý. Ông biết cơ hội duy nhất để họ sống sót là thu hút đám chiến binh của Xerath về phía mình. Họ nhìn theo ông rời đi, nhưng ông không ngoái lại. Lửa cháy lan giữa lòng thành phố, Nasus chỉ việc đi theo tiếng la hét của cư dân Vekaura.

Cơn giận ngày càng tăng khi ông băng qua thi thể những người đàn ông và phụ nữ bị đám chiến binh sát hại – lại thêm nhiều cái chết nữa ghi vào món nợ đang chờ được trả giữa ông và Xerath. Lần cuối ông đối mặt với tên pháp sư, em trai ông đã ở bên cạnh, một làn sóng sợ hãi tràn qua ông.

Chúng ta đã không thể đánh bại hắn cùng nhau. Làm sao ta đánh bại hắn một mình được đây?

Nasus thấy một nhóm năm chiến binh đứng chắn lối thoát khỏi quảng trường. Chúng đang quay lưng lại với ông, nhưng ngay lập tức quay lại khi nghe tiếng rìu vung lên. Đáng ra chúng phải run rẩy khi chiến đấu với một Thể Thăng Hoa, nhưng ngọn lửa xanh của Xerath rực cháy trong mắt chúng, và chúng chẳng sợ gì cả.

Chúng tiếp đón ông bằng những thanh kiếm và cây giáo đẫm máu. Nasus quét ngang, cắt đôi ba tên chỉ bằng một nhát chém. Ông tung nắm đấm vào ngực một tên khác và ngoạm thẳng vào đầu tên còn lại. Chỉ một cú khập hàm, hắn bị loại khỏi vòng chiến. Nasus dừng lại nhìn khung cảnh mình vừa gây ra một lát rồi bước tiếp.

Ông tiến vào quảng trường và thấy những người dân còn lại của thành phố đang quỳ trước điện mặt trời, dập đầu như tế sao. Hàng đoàn lính đang giơ cao mũi giáo lên trời, hướng về vị thần sáng chói mà khủng khiếp trên đỉnh điện.

Thân thể rực cháy của tên pháp sư phản bội lơ lửng trên không, phần viền đĩa mặt trời chảy ra trước sức nóng thiêu đốt của Thể Thăng Hoa. Tay giáo chủ đang quằn quại gào thét trước mặt hắn.

"Lũ phàm nhân ngu ngốc," Xerath tạo thêm nhiều vết thương khác trên người giáo chủ. "Sao ngươi lại tự nhận là dòng dõi của một hoàng đế vô giá trị như Azir?"

"XERATH!" tiếng gầm của Nasus vang vọng khắp quảng trường.

Đám chiến binh quay lại, nhưng không hề có ý định tấn công. Im lặng bao trùm, Nasus cảm nhận sự thù ghét đang tỏa ra từ Xerath tràn qua người ông như sóng triều. Phần còn lại của tay giáo chủ cháy thành tro trong chớp mắt, rồi bị cơn gió nóng vây quanh tên pháp sư cuốn đi. Nasus sải bước vào quảng trường, rìu giương cao trước sự chứng kiến của hàng trăm cặp mắt.

"Tất nhiên là ngươi rồi," giọng Xerath trở nên ngọt như mật, như hồi hắn chỉ là một người thường. "Còn ai ngoài tên hèn nhát đã nhốt ta dưới lòng đất cả thiên niên kỉ chứ?"

"Ta sẽ đưa ngươi trở lại đó," Nasus quả quyết.

Cơ thể Xerath cháy sáng hơn. "Lúc đó ngươi có gã em trai yêu quý giúp đỡ. Nói ta nghe, ngươi đã gặp Renekton kể từ khi hầm ngục chung của chúng ta mở ra chưa?"

"Đừng nhắc tên cậu ấy," Nasus gằn giọng.

"Ngươi có biết hắn đã trở thành cái gì không?"


Nasus không nói. Xerath bật cười, tiếng cười như những hỏa hồn đang loạn chiến.

"Hẳn là không rồi," Xerath tiếp tục, ngọn lửa bập bùng trong niềm vui hắc ám. "Hắn sẽ làm thịt ngươi ngay khi nhìn thấy ấy chứ."

Xerath lướt xuống dọc theo bức tường đổ nát của ngôi điện, lửa liếm quanh hắn rồi bật ra như đom đóm. Đám lính bị điều khiển đứng im như tượng. Đây không phải cuộc chiến mà người thường có thể xen vào.

"Sức mạnh trong ngươi là dành cho Azir," Nasus chậm rãi bước về phía Xerath. "Ngươi không được mặt trời lựa chọn."

"Renekton cũng thế, và hắn vẫn làm được đó thôi."

"Đừng nhắc tên cậu ấy," Nasus nói qua hàm răng nghiến chặt.

"Em trai ngươi thật yếu đuối, nhưng ngươi vốn đã biết rồi, đúng không?" Xerath lại gần hơn. "Hắn sụp đổ dễ hơn là ta tưởng. Chỉ cần nói cho hắn biết ngươi đã bỏ rơi hắn trong bóng tối thế nào. Ngươi đã khiến hắn mắc kẹt cùng kẻ thù và để mặc hắn chết ra sao."

Nasus biết tên pháp sư đang chọc tức mình, nhưng nỗi căm hận che mờ tâm trí ông. Ông không còn muốn gì hơn ngoài việc đập nát thứ sức mạnh không thể tưởng tượng nổi đang ẩn chứa trong người Xerath. Họ đối mặt nhau giữa trung tâm thành phố, hai Thể Thăng Hoa; một chiến tướng hùng mạnh và một pháp sư quyền năng.


XI


Nasus ra tay trước, người ông đang bất động bỗng chuyển sang tốc độ lóa mắt chỉ trong một nhịp thở. Đôi chân làm điểm tựa giúp ông bật lên không, cây rìu bổ thành vòng cung từ trên xuống. Lưỡi rìu đập thẳng vào ngực Xerath. Xích sắt vỡ tung sau cú va chạm.

Xerath bị đánh bay vào tường ngôi điện. Đất đá nứt toác, cát bụi trong hầm mộ nằm sâu bên dưới phun lên từ những vết rạn ngoằn ngoèo. Từng phiến đá lớn rớt xuống khỏi công trình đồ sộ đó. Tên pháp sư lao vụt trở lại, những chùm năng lượng bỏng cháy sáng rực hai bên cánh tay. Nasus gầm lên khi cả hai đâm sầm vào nhau với sức mạnh cuồng bạo, lửa của Xerath thiêu đốt cơ thể ông.

Sóng chấn động từ năng lượng ma thuật quét ra xung quanh, cuốn người bay như lá giữa cơn lốc. Những ngôi nhà gần đó đổ sụp khi luồng lực khủng khiếp đập tan bốn bức tường. Cư dân Vekaura bỏ chạy, cố tìm nơi an toàn trong trận chiến của các vị thần. Chẳng có gì cầm giữ họ nữa, lính của Xerath đã tan tác khắp thành phố. Cả rừng cột lửa phụt lên khi Xerath triệu hồi quyền năng huyền bí trong cơ thể và phóng bừa nó ra mọi nơi.

Nasus lăn sang bên khi một loạt thiên thạch dội xuống. Lạnh ngắt, nhưng thiêu đốt không khác gì lửa. Ông đứng dậy kịp lúc để vung rìu hất trả một loạt quả cầu sáng trắng đang rú rít lao đến. Xerath trôi nổi trên đầu ông, cười ha hả giữa quầng sét đang rạch chằng chịt quanh hắn. Nasus đâm vũ khí vào tên pháp sư để tung ra một luồng sức mạnh lão hóa. Xerath rống lên đau đớn và giận dữ, ngọn lửa nơi trái tim hắn rung rinh, nhưng không mờ đi chút nào.

Nasus nhảy xổ vào Xerath. Họ đụng nhau giữa không trung. Một lần nữa, ngôi điện mặt trời lại là nạn nhân. Vụ va chạm phá tan vòng tường ngoài và làm những khối đá to tướng trên đỉnh đổ nhào. Chúng đập rầm rầm xuống đất như cú đấm của những thủ vệ lăng mộ cổ xưa, khiến nó nứt ra để lộ hầm ngầm tăm tối bên dưới. Phần còn lại của đĩa mặt trời lăn khỏi mái điện, như thể đồng xu do một tên khổng lồ tung ra vậy. Nó vỡ nát khi chạm vào nền đá, những mảnh kim loại sáng loáng bắn tung về mọi hướng. Bắp đùi Nasus bị một mảnh như thế cắm vào. Ông rút nó ra, để máu chảy ròng ròng ra chân.


Xerath đứng lên khỏi đống đá và bắn một tia lửa nhạt vào ngực Nasus. Ông loạng choạng lùi về sau, miệng rên rỉ. Lại thêm một dòng thác năng lượng sáng lòa tung ra, lần này thẳng vào tim Nasus. Cơn đau nhấn chìm tất cả làm ông khuỵu xuống, da bị thiêu cháy bong tróc từng mảng. Nasus có thể đơn thương độc mã chiến đấu cùng một đội quân, nhưng Xerath đâu phải đối thủ tầm thường. Hắn là Thể Thăng Hoa nắm giữ sức mạnh đánh cắp từ mặt trời và quyền năng của ma thuật hắc ám.

Ông ngẩng đầu lên nhìn thành phố đang cháy rụi xung quanh. "Người ngươi tìm kiếm không có ở đây và giờ đã được che giấu khỏi tầm mắt ngươi rồi."

"Lũ con cháu của Azir không thể trốn tránh ta mãi được đâu," Xerath đáp. "Ta sẽ tìm ra chúng và chấm dứt cái huyết thống không ra gì đó."

Nasus giơ cao rìu, viên đá quý trên lưỡi tỏa ra một lực lượng to lớn.

"Ta sẽ chết trước khi cho phép điều đó xảy ra."

"Như ý ngươi thôi," Xerath vung tay liên tục để phóng ra một cơn mưa ánh sáng. Nasus làm mọi thứ có thể, nhưng không thể ngăn hết tất cả.

Xerath lướt về phía ông và nói, "Ta đã bảo em trai ngươi hết lần này đến lần khác về sự phản bội và ghen tị ngươi cố giấu hắn. Hắn đã nguyền rủa ngươi và khóc lóc với ta sẽ bẻ gãy tứ chi của ngươi ra sao."

Nasus gầm lên, đứng bật dậy. Một cột lửa bùng lên dưới chân Xerath, tên pháp sư thét lớn khi ngọn lửa rực rỡ của Muôn Mặt Trời nuốt chửng hắn.

Nhưng thế là chưa đủ. Không bao giờ đủ. Trong trận chiến lần trước, Nasus và Renekton đều đang ở đỉnh cao sức mạnh. Giờ Nasus chỉ còn là cái bóng của chính mình, trong khi quyền năng của Xerath đã tăng tiến qua hàng thế kỷ.

Tên pháp sư rũ mình thoát khỏi đòn tấn công tuyệt vọng cuối cùng của Nasus, giờ ông chẳng còn gì. Ma thuật của Xerath nhấc bổng ông lên, xoay vòng vòng và ném ông vào đống tàn tích của ngôi điện. Ông nghe được cả tiếng những lóng xương kêu răng rắc như củi khô.

Nasus nằm im giữa đống đá vụn. Chân ông đã gãy. Cánh tay trái đã trở nên vô dụng. Ông cố dùng cánh tay lành lặn để gượng đứng dậy, nhưng cơn đau bỏng cháy trào lên trong xương sống đang nứt rạn. Cơ thể ông không thể phục hồi kịp những vết thương này, mà ông thì không còn thời gian nữa.

"Xem ngươi đã suy yếu đến thế nào kìa, Nasus," Nasus lại gần ông, những giọt lửa nhảy múa trên đầu ngón tay. "Ta sẽ rủ lòng thương nếu như ta không căm ghét ngươi vì những gì ngươi đã làm với ta. Tinh thần của ngươi đã tàn phai suốt những năm dài lang thang trong cô độc với đủ thứ gánh nặng trên vai."

"Thà thế còn hơn làm một kẻ bội ước," Nasus ho ra một búng máu. "Kể cả khi có được sức mạnh, ngươi vẫn chỉ là một tên phản phúc, một gã nô lệ."

Ông cảm nhận được cơn cuồng nộ của Xerath và khoái trá tận hưởng nó. Giờ thì ông chỉ làm được có thế.

"Ta không phải nô lệ," Xerath nói. "Hành động cuối cùng của Azir là trả tự do cho ta."

Nasus choáng váng. Xerath là người tự do? Thật vô lý...

"Thế sao lại có đủ thứ chuyện như vậy? Sao ngươi phản lại Azir?"

"Azir là kẻ ngu ngốc. Món quà của hắn đưa ra quá trễ," Xerath đáp.

Nasus đau đớn rên rỉ. Những mảnh xương gãy trên vai bắt đầu liền lại. Ông thấy sức mạnh quay trở lại nơi cánh tay, nhưng vẫn giả bộ như không.

"Ngươi sẽ làm gì sau khi ta chết?" Nasus hỏi. "Shurima sẽ biến thành cái gì nếu ngươi làm hoàng đế?"

Ông cố nén cơn đau khi phép màu trong da thịt làm công việc của nó: xóa bỏ thiệt hại Xerath đã gây ra.

Tên pháp sư lắc đầu.

"Ngươi nghĩ ta không thấy được cơ thể ngươi đang tái tạo sao?" hắn mỉa mai.

"Vậy xuống đây và đánh với ta đi!" Nasus hét lên.

"Ta đã tưởng tượng ra cảnh ngươi chết cả ngàn lần," Xerath càng bay lên cao khỏi ngôi điện. "Nhưng không phải trong tay ta."

Những bức tường không còn gì chống đỡ lung lay sắp đổ bất kỳ lúc nào quanh người Nasus. Song ông mặc kệ và nhìn theo tên pháp sư đang xa dần.

"Đồ Tể Sa Mạc sẽ có phần của hắn," Xerath nói, người hắn tỏa sáng hơn cả đĩa mặt trời. Đất đá và cát bụi từ bên trên tuôn xuống như mưa. "Và ta sẽ ở đó để xem hắn róc thịt ngươi bằng móng vuốt của mình."

Những sợi xích lửa bung khỏi tay tên pháp sư, quất vào bức tường đang run rẩy, giọng hắn trầm trầm, "Nhưng đến khi đó, ta sẽ chôn vùi ngươi dưới cát như ngươi đã từng làm với ta."

Xerath cháy sáng như một vì sao mới. Dòng thác đá ầm ầm đổ xuống trong lúc bầu trời rót ngọn lửa chết chóc ngập tràn Vekaura.

Đất tách làm đôi, đá như con sóng thần đổ ập lên đầu Nasus. Bốn bức tường điện sụp xuống, chôn vùi ông dưới hàng trăm tấn mảnh vụn.


XII


Đằng sau bóng tối, chính là ánh sáng.

Một dải rực rỡ, nóng rực. Nắng sao?

Mới đầu, ông không chắc đây là thật hay chỉ là trò đùa của tâm trí để xoa dịu thân thể sắp lụi tàn.

Đây là cách một Thể Thăng Hoa từ trần ư?

Không. Không phải cái chết. Nắng vàng ngập tràn thị giác, hơi ấm vuốt ve làn da. Ông chuyển mình, duỗi chân và xoay vai. Tứ chi đã được tái tạo, thế nghĩa là ông đã ở trong bóng tối một thời gian khá dài. Dù hồi phục rất nhanh, nhưng ông không biết mình đã bất tỉnh bao lâu nữa.

Mà có lâu thế nào thì cũng là quá lâu.

Xerath đã tự do và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nasus ngẩng lên, lớp đá phía trên ông tạo thành một mái vòm hoàn hảo, với bề mặt gợn sóng và ấm áp khi chạm vào. Giữa cảnh tranh tối tranh sáng, ông vẫn nhìn ra những hoa văn cuộn xoáy như thuốc vẽ hòa trộn trong bảng pha màu của họa sĩ. Ông dộng tay vào dải sáng đó hết lần này đến lần khác đến khi đá nứt ra, làm rơi xuống những viên bị nhiệt độ cao làm thủy tinh hóa. Ánh sáng ùa vào, qua đó ông thấy cả ngôi điện giờ chỉ còn là đống gạch vụn nát. Nasus cúi xuống nhặt lên một mảnh của mái vòm đã bảo vệ ông. Ông xoay xoay nó trên tay, có thứ vật liệu chắc chắn không xuất hiện trong đá lẫn vào đó.

Cho nó vào trong áo chẽn, ông sải bước rời khỏi tàn tích của ngôi điện. Cơn gió than van thở dài, mang theo lời thì thầm của người chết.

Thành phố đã biến mất, hay ít nhất là những gì cư dân ở đây xây nên trên tàn tích cũ. Nasus thấy nhiều chỗ đất đá bị đội lên, cùng một kiểu gợn sóng như mái vòm đã cứu mạng ông. Từng dải nhấp nhô như thủy triều bị đóng băng giữa chừng vậy.

Bên dưới đợt sóng đó, được che chở khỏi ngọn lửa chết người của Xerath, là vài chục cư dân Vekaura. Mới đầu có một đến hai người bước ra, rồi một nhóm nhỏ, mắt hấp háy vì nắng và kinh ngạc trước sự sống sót kỳ diệu này.

Nasus khẽ gật đầu nói, "Shurima phải cảm ơn cháu, Taliyah," rồi xoay người rời khỏi thành phố.

Phần còn lại của Vekaura đã trở về với lớp vỏ tàn tạ từng có như lần cuối Nasus tới đây. Tường đổ, nền móng tan tành và những cột trụ trơ trọi như cây khô trong khu rừng chết. Ông đã thấy cảnh này trước đây; sau cuộc chiến với Xerath vào ngày Shurima sụp đổ. Cảm giác tội lỗi đã khiến ông quay lưng với thế giới, nhưng giờ ông sẽ không làm vậy nữa.

Xerath nói về Renekton như một con quái thú khát máu, nhưng Nasus biết rõ em trai mình hơn tên pháp sư kia chứ. Xerath chỉ nhìn thấy thứ Renekton đã biến thành mà quên đi người chiến binh cao quý đang ẩn bên dưới. Một người đã quên mình hiến dâng mạng sống vì anh em. Một chiến binh đã sẵn sàng hy sinh tất cả để cứu quê hương khỏi tên phản bội. Xerath đã quên tất cả, nhưng Nasus thì không bao giờ.

Nếu Renekton còn sống, thì phần nào trong cậu ta hẳn phải còn nhớ vị anh hùng xưa kia. Nếu Nasus có thể chạm tới đó, ông có thể cứu rỗi em trai khỏi hố sâu điên loạn. Nasus từ lâu đã tin rằng một ngày ông sẽ đối mặt với Renekton, và ông luôn tưởng tượng ra cuộc đụng độ sẽ kết thúc với cái chết của một trong hai người.

Giờ thì khác rồi. Giờ ông đã có cho mình mục đích. Huyết thống của Azir vẫn tiếp nối, và như vậy là vẫn có hy vọng.

"Anh cần cậu, Renekton," ông nói. "Anh không thể hạ gục Xerath mà không có cậu."

Phía trước là sa mạc đang vẫy gọi tên ông.

Phía sau là cát bụi đang chiếm lại Vekaura.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro