Chap 29 Nước mắt. ( Part2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến cô ở trong phòng nghe có tiếng gì đó ồn ào nhưng cô cũng chẳng buồn xuống vì không có tư cách nhìn mặt mọi người. Một lúc sau ra khỏi phòng. Phải! Đây là năm đầu tiên vào ngày này cô bước ra khỏi căn phòng này. Cô bước từng bước xuống bậc thang thì có mùi hương. Cô thấy lạ thì chạy vội xuống xem. Trước mắt cô là một mâm cỗ thịnh soạn từ hoa quả, bánh kẹo, đồ ăn, hương khói... Đầy đủ không thiếu thứ gì. Cô bước lại gần thấy Jin và mọi người đứng đó nhìn cô. Cô hỏi.
- Chuyện này là sao?
- Hôm nay là giỗ của ba mẹ và thầy em mà. Em tính không làm gì cho họ sao??
Cô ngước đôi mắt cảm động lên nhìn anh, nước mắt chuẩn bị ứa ra rồi nhưng cô lại kìm được mà ngăn không cho ra. Cô đi lại ngồi xuống. Sau khi mọi phần cúng bái xong xuôi thì cũng mất rất nhiều thời gian. Bây giờ cũng 9h tối rồi. Cô đi vào tắm rửa. Mặc dù trời lạnh nhưng cô lại ngâm mặt mình vào dòng nước lạnh. Xua tan bao muộn phiền trong cô. 30 phút sau khi cô tắm xong. Bước ra khỏi nhà tắm, căn nhà lại tối om như vậy. Cô men theo rìa tường đi lại rồi sau đó có tiếng pháo nổ, bóng điện cũng được bật lên và :
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday
Happy birthday
Happy birthday to you.
Từng lời hát được vang lên làm cho cô vô cùng hoang mang.
- Yi Jeongie chúc mừng sinh nhật em. JiMin nói.
- Mừng sinh nhật Yi Jeongie của chúng ta. Tất cả mọi người đồng thanh. Sau đó là tiếng vỗ tay bộp bộp.
Cô không biết tại sao nhưng cô không giận khi họ gọi cô thân mật như vậy nữa ngược lại còn rất vui. Cô khẽ cười và lên tiếng. Khóe mắt ướt ướt nhưng nước mắt không rơi ra. Đúng là cô điều khiển cảm xúc rất giỏi mà. Cô khẽ lên tiếng.
- Cảm....cảm ơn mọi người.
Cùng với lời nói là một nụ cười tươi và chân thật, không có lấy một chút gì gọi là giả dối. Sau khi kết thúc buổi sinh nhật. Cô lên trên sân thượng. Hôm nay, những bông tuyết đầu mùa đã rơi, lòng cô cảm thấy nặng trĩu hơn bao giờ hết. Ánh mắt nhìn xa xăm cô nói.
- Tại sao tôi lại như vậy? Đáng ra lúc này tôi phải vui chứ. Tại sao lại buồn như vậy, tại sao tôi không thể khóc trong khi rất muốn khóc.
- Có thể chứ..
Cô quay lại phía sau.
- Mọi...mọi người.
Em nên nhớ không gì là không thể, đừng ép bản thân nữa.
Sau khi nghe Jin nói xong cô hỏi.
- Em.. Có thể sao?
- Tất nhiên. Jin vừa nói vừa dang hai cánh tay ra. Ngay lúc đó cô không kìm được cảm xúc nữa mà lao vào 7 cậu trai đó mà khóc. Cô khóc như chưa từng được khóc. Cũng phải thôi. Bao nước mắt cô nén lại trong bấy nhiêu năm giờ như được tuôn ra hết. Cô gào thét trong lòng họ, cô khóc cho bao nhiêu đắng cay cô phải chịu, khóc cho bao nhiêu sự tủi thân mà cô phải gánh lấy cô nghẹn ngào nói.
- Em... Xin lỗi mọi người...nhiều lắm, em lúc nào cũng vậy...chỉ biết cáu gắt với mọi người.. Không những vậy.. Đã bao nhiêu lần em làm mọi người buồn bã và thất vọng vì em.... Em ích kỉ lắm đúng không? Em chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của các anh . Em cảm ơn mọi người nhiều lắm. Sau bao chuyện em gây ra vậy mà các anh không những không giận em mà còn luôn luôn quan tâm em, tha thứ cho em. Em thương mọi người nhiều lắm. Không phải nói dối đâu . Đây là những lời từ tận trái tim em.
Cô nói trong 2 hàng nước mắt. Hôm nay bao nhiêu muộn phiền trong lòng cô gần như trút bỏ hết ra ngoài.
7 cậu trai kia cũng khóc. Họ vui lắm vì họ có thể thay đổi được cô., giúp cô có một cuộc sống tốt hơn.
- Em gái ngoan của anh. Từ nay đừng bao giờ như vậy nữa.
Cô ngước mắt lên nhìn Jin.
- Em gái.... 2 từ này em có xứng đáng nhận từ các anh không?
- Dĩ nhiên. Cả bọn đồng thanh.
Cô vui mừng xiết chặt họ hơn. Những bông tuyết trắng bay bay giữa trời như đang vui thay cho họ vậy.

--------Huongthien78----

End chap 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bts