Q.4 - C.71 - ĐẠI KẾT CỤC 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn

"Hoàng thượng chậm đã!" Thị vệ vừa định áp giải Nạp Lan Mật Nhi đi xuống, Nạp Lan Tĩnh liền lên tiếng ngăn lại, "Cô mẫu ở Từ thành xa lắm, ngay cả lúc phụ thân rời đi cũng không gặp được bà lần cuối, hôm nay cư nhiên bà có thể trà trộn vào Hoàng Thành, có lẽ bà có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, thần thiếp cả gan, muốn cầu tình xin Hoàng thượng, để cô nói rõ ràng cái gọi là chuyện quan trọng, tránh để lại tiếc nuối!" Nạp Lan Tĩnh cười nói với Kiếm Thiếu Niệm một tiếng, giống như hoàn toàn không để ý!

Nếu như Nạp Lan Tĩnh đã lên tiếng, tự nhiên Kiếm Thiếu Niệm không nói thêm gì nữa, khoát tay áo, để nhóm thị vệ tạm thời lui xuống!

Nạp Lan Mật Nhi được tự do, vội vàng quỳ xuống, "Hoàng thượng dân phụ có chuyện quan trọng bẩm báo, cho dù có rơi đầu, vì giang sơn Đại Dung, dân phụ cũng phải nói sự thật ra, đoán rằng các vị đại nhân cũng đều biết, thân mẫu của Hoàng hậu nương nương ở Nạp Lan gia cũng không được sủng ái, có lẽ các đại nhân đều nói ca ca của dân phụ là bạc tình vô nghĩa, nhưng chân tướng lại là Cung thị nàng sinh ra một nữ nhi không lành, Hoàng hậu nương nương vừa sinh ra, liền bị người tính ra nàng khắc phụ khắc phu, khắc tỷ muội! Đáng thương cho Nạp Lan gia chỉ có nhi nữ (con trai con gái) của Cung thị còn sống!" Nạp Lan Mật Nhi giống như nói đến xúc động, không nhịn được nức nở!

"Làm càn!" Kiếm Thiếu Niệm vỗ mạnh cái bàn một cái, cho dù hắn biết được Nạp Lan Mật Nhi không có tốt bụng, nhưng không nghĩ bà ta thế nhưng chụp cho Nạp Lan Tĩnh một cái mũ lớn như vậy!

Trên đại điện văn võ bá quan thấy sắc mặt của Kiếm Thiếu Niệm đều không dám nói gì, nhưng trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán, tuy nói cái chết của Nạp Lan Diệp Hoa không có liên quan trực tiếp đến Nạp Lan Tĩnh, nhưng nếu không phải có khắc tinh, đường đường một Tả Tương Phủ, làm sao có thể xuống dốc nhanh như vậy!

"Hoàng thượng dân phụ không dám nói sai, Hoàng hậu nương nương là cháu gái ruột của dân phụ, dân phụ vốn không nên nói , nhưng vì giang sơn của Đại Dung, vì long thể của Hoàng thượng, dân phụ mới liều chết yết kiến!" Nạp Lan Mật Nhi nhìn dáng vẻ nổi giận của Kiếm Thiếu Niệm thân thể không khỏi run lên, nhưng vừa nghĩ tới điều kiện người kia cho mình, lá gan lại lớn lên!

Lời Nạp Lan Mật Nhi nói giống như đập vào trong lòng mọi người một chuông báo động, bọn họ nhớ tới sau khi Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm thành thân không bao lâu, thân thể Kiếm Thiếu Niệm liền không tốt, tuy nói hiện tại tinh thần không tệ, nhưng ai biết khắc tinh này lúc nào sẽ cho Kiếm Thiếu Niệm một kích nặng nề!

"Ngươi đừng vội nói xằng nói bậy, Nạp Lan Diệp Hoa là bị người hại chết, cùng Tĩnh nhi không liên quan, ngươi đừng có ở đây lẫn lộn trắng đen, nói là ai đang xúi giục ngươi làm chuyện này?" Nạp Lan Hiên ở một bên thật sự không chịu nổi, mặc dù biết rõ hiện tại mở miệng không đúng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Nạp Lan Mật Nhi hủy hoại thanh danh của Tĩnh nhi!

"Hiên ca nhi, cô mẫu sẽ không nói lung tung, sự thật chính là như thế, cô mẫu biết ngươi yêu thương Hoàng hậu nương nương, nhưng vì giang sơn Đại Dung, chúng ta chỉ có thể đại nghĩa diệt thân thôi!" Nạp Lan Mật Nhi tận tình khuyên bảo Nạp Lan Hiên, ý lời này của bà ta, giống như Nạp Lan Hiên cũng biết Nạp Lan Tĩnh tương khắc với Nạp Lan Diệp Hoa!

"Quả thực là nói bậy nói bạ, người đâu đem điêu phụ này ra ngoài chém đầu răn chúng!" Kiếm Thiếu Niệm không muốn nghe tiếp nữa, cái khác hắn không rõ ràng lắm, nhưng thân thể của hắn cùng Nạp Lan Tĩnh không có nửa phần quan hệ, nhưng hắn lại không có cách nào chứng minh cho Nạp Lan Tĩnh!

"Hoàng thượng chậm đã, nếu cô của ta đã nói như vậy chắc là có căn cứ, thế nhưng thần thiếp rất tò mò, tiên sinh tướng số kia thật sự lợi hại như vậy, nếu có thể tính ra đứa bé mới sinh ra là khắc tinh, sao không tính ra trong phủ ẩn giấu một quý nhân, sao không tính ra Tam muội muội cùng Tứ muội muội cũng cũng không phải là máu mủ của phụ thân, hơn nữa cô mẫu sau khi xuất giá chính là người ngoài, trong ngày thường ít qua lại, chuyện quan trọng như vậy sao cô mẫu biết được thế" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cũng hỏi khiến Nạp Lan Mật Nhi không biết nên nói như thế nào cho phải!

Bà ta ấp a ấp úng không biết trả lời như thế nào, ánh mắt không khỏi liếc về phía Phạm Âm, "Chuyện này, là một vài câu chuyện riêng tư giữa mẫu thân cùng nữ nhi, tự nhiên không phải chuyện lớn lắm!"

"Cô mẫu nói cũng phải!" Nạp Lan Tĩnh như tin tưởng gật đầu một cái, thật ra khiến Nạp Lan Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm, "Thế nhưng, phụ thân ta từng nói sau khi cô mẫu xuất giá liền không thăm hỏi tổ mẫu nữa, chuyện này lại như thế nào biết được, chẳng lẽ là tổ mẫu sai người đưa tin báo cho cô mẫu hay sao? Nhưng điều này cũng kỳ, cô mẫu biết chữ không nhiều lắm, thư này là ai xem giúp cô mẫu, hơn nữa tổ mẫu biết được cô mẫu không đọc được thư, sao còn phải viết thư chẳng lẽ muỗn rêu rao chuyện xấu trong nhà ra ngoài?"

"Chuyện này, này!" Nạp Lan Mật Nhi nhất thời rối loạn trận cước, bà ta vốn là người thương nhân phụ (vợ của thương nhân – theo Yêu hiểu là vậy), trước nay đều không có tâm cơ, bị mấy tiểu thiếp đè ở trên đầu, vốn muốn dựa vào đại tang của lão thái thái leo lên cây đại thụ Tướng gia này, giúp nhi tử của mình mưu cầu một nửa quan chức, thật không nghĩ đến lại bị đuổi ra khỏi Nạp Lan phủ, trong lòng bà ta vẫn không cam lòng, cho đến hôm đó có người tới tìm bà ta, nói chỉ cần theo phân phó của người đó mà làm, con trai của bà ta có thể tận hưởng vô tận vinh hoa phú quý!

"Hơn nữa những năm này thậm chí Hoàng thượng cũng không có gì đáng ngại, chuyện nói khắc phu này dĩ nhiên là không thành, tiếp theo Nhị muội muội bị xử tử là bởi vì mưu hại Thái hoàng Thái hậu, nếu nói Nạp Lan phủ thật có cái gì tương khắc mà nói, sợ rằng cũng chỉ có Nhị muội muội đi!" Nạp Lan Tĩnh liếc mắt nhìn Kiếm Thiếu Niệm, cũng ở trước mặt của mọi người nói toạc lời nói dối của hắn!

"Hôm nay chuyện này đến đây sáng tỏ, người đâu lôi bà ta xuống!" Kiếm Thiếu Niệm cho thị vệ bên cạnh nháy mắt, Nạp Lan Mật Nhi còn muốn nói điều gì, nhưng bị người lấy tay bụm miệng, chỉ có thể vang lên tiếng ong ong, thế nhưng ánh mắt của bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào Phạm Âm!

Nạp Lan Tĩnh cũng tạm thời im lặng, kẻ chủ mưu của cuộc nháo loạn này chắc rằng trong lòng Kiếm Thiếu Niệm cũng nắm chắc, hắn vội vã sai người kéo Nạp Lan Mật Nhi ra ngoài như vậy, cũng chỉ vì bảo vệ nàng mà thôi!

"Về phần Phạm Âm!" Kiếm Thiếu Niệm hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, suy cho cùng cũng là sư muội của mình cũng không thể nhìn nàng tìm chết, "Vô luận như thế nào, người này đều do ngươi mang vào, Trẫm niệm tình ngươi vi phạm lần đầu tha ngươi một mạng, nếu như còn có lần sau nữa, nhất định chém không tha!"

"Dạ, sư huynh!" Phạm Âm khẽ phúc thân, vừa vặn suýt nữa đứng không vững, tuy nói hiện tại Kiếm Thiếu Niệm bỏ qua cho nàng, tuy nhiên đã hao hết cảm tình còn sót lại của hắn, Phạm Âm không cam lòng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, vẫn luôn không hiểu, nàng có tài cán gì mà khiến Kiếm Thiếu Niệm làm đến như vậy, cho dù một chút uất ức cũng không muốn để cho nàng ta phải chịu!

"Hoàng thượng, Phạm Âm là sư muội của Hoàng thượng vốn thần thiếp cũng không muốn nói gì, nhưng Phạm Âm cô nương nhiều lần dĩ hạ phạm thượng (nhiều lần phạm tội), lần này cũng chỉ là dẫn theo một người nghĩ muốn hãm hại thần thiếp, nếu như có lần sau chẳng phải có thể mang cả thích khách vào cung hay sao, lại nói Phạm Âm cô nương đối với cung quy cũng không biết gì cả, nàng vốn là người của Khâm Thiên Giám người, chắc rằng cũng biết, dẫn người vào cung là phải bẩm báo thần thiếp đầu tiên, nếu dễ dàng tha cho Phạm Âm cô nương như vậy, đặt cung quy ở đâu? Nói lớn hơn một chút, chẳng phải để cho những hoàng thân quốc thích nhìn một chút, bọn họ ở nơi này của Hoàng thượng chính là có đặc quyền!" Phạm Âm không có bao nhiêu tâm cơ, Nạp Lan Tĩnh vốn không muốn ra tay đối với nàng, nhưng lại cứ lại náo động lên chuyện như vậy, nếu không dạy dỗ nàng một chút, nói không chừng ngày sau sẽ làm hỏng chuyện lớn của mình!

"Vậy ý Hoàng hậu thế nào?" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi cau mày, hôm nay trên bữa tiệc Nạp Lan Tĩnh nhiều lần khiêu khích quyền uy của hắn, hắn biết trong lòng Nạp Lan Tĩnh có oán, thật không nghĩ đến sẽ bức người như vậy, suy cho cùng thì Phạm Âm là sư muội của mình, vì Nạp Lan Tĩnh hắn đối với Phạm Âm đã cực kỳ nghiêm khắc, nhưng vì sao Nạp Lan Tĩnh lại không hiểu mình chút nào, chẳng lẽ trong lòng của nàng đối với mình cũng đã không có chút tình ý nào sao, nhưng cho dù như thế, Kiếm Thiếu Niệm vẫn nghe theo Nạp Lan Tĩnh!

"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, suy cho cùng Phạm Âm vi phạm lần đầu, nghĩ đến cũng có lòng sửa đổi, hơn nữa Phạm Âm cô nương lại yêu tiếng sáo, không bằng để cho Phạm Âm cô nương liền ở lại nhạc phủ trong cung, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nhưng nó như một cái gai đâm ở trong lòng Phạm Âm, không nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh lại vũ nhục nàng như vậy, thật sự bắt nàng đi làm ca cơ vũ cơ!

"Sư huynh, Phạm Âm biết sai rồi, cầu xin sư huynh niệm tình cảm trước kia mà tha cho Phạm Âm lần này đi!" Cho dù Phạm Âm kiêu ngạo, nhưng lúc này lại không thể không cúi đầu, ở trong cung ca cơ vũ cơ là hạ tiện nhất, mỗi lần tiệc tùng ca múa, ở trong lòng Phạm Âm thì những thứ này không khác gì những cô gái lầu xanh bên ngoài, nàng như vậy, sao còn có thể xứng với Kiếm Thiếu Niệm cao quý!

"Phạm sai lầm nên chịu phạt, Hoàng hậu đã phá lệ khai ân, còn không biết cảm ơn, liền như Hoàng hậu nói, lôi nàng đi xuống đi!" Kiếm Thiếu Niệm bất đắc dĩ khoát tay áo, nói hắn vô tình cũng tốt, tuyệt tình cũng được, Phạm Âm dù sao cũng vì mình hy sinh nhiều năm thanh xuân như vậy, nhưng nếu bởi vì nàng khiến Nạp Lan Tĩnh không vui, Kiếm Thiếu Niệm vẫn sẽ lựa chọn hy sinh Phạm Âm!

Những người nên xử trí đều đã xử trí, sênh ca lại vang lên, giống như chuyện náo loạn vừa rồi chưa hề xảy ra, mọi người chuyện trò vui vẻ, nhìn không ra một chút dấu vết nào!

Nạp Lan Tĩnh ngồi một lát, liền đứng dậy cáo lui trở về Khôn Ninh cung trước, trong lòng có chút phiền não, Kiếm Thiếu Niệm cố ý lấy lòng nàng cũng không phải nàng nhìn không ra, chỉ là nàng luôn sợ có phải Kiếm Thiếu Niệm còn có ý định khác hay không, có phải còn muốn lợi dụng mình làm cái gì hay không, đều nói gương vỡ lại lành, nhưng nàng không tin, trong lòng đã có vết nứt, sợ rằng ngay cả thợ thủ công giỏi nhất cũng khó mà chữa lành!

Trăng càng lúc càng lên cao, Nạp Lan Tĩnh nằm ở trên giường một chút cũng không buồn ngủ, thế nhưng nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, cửa Khôn Ninh cung bây giờ đã đóng lại, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!

"Tĩnh nhi!" Nạp Lan Tĩnh vừa muốn ngồi dậy đi ra ngoài nhìn một chút, Kiếm Thiếu Niệm liền đẩy cửa vào, một trận gió thổi qua, cả người đày mùi rượu, khiến Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhíu mày một cái!

"Tĩnh nhi, ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng!" Kiếm Thiếu Niệm lảo đảo một cái té ở bên giường Nạp Lan Tĩnh, tay cũng nắm thật chặt tay của Nạp Lan Tĩnh, sau đó thỏa mãn cười cười, "Tay của Tĩnh nhi vẫn còn ở trên tay ta, cũng không có đi xa, không hề rời đi!" Kiếm Thiếu Niệm cười ngây ngô một tiếng, cũng đặt tay Nạp Lan Tĩnh lên trên hai má của mình, không ngừng xoa nắn!

"Hoàng thượng người say!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nói, nhưng tay lại thủy chung không rút ra được!

"Không, ta không có say, Tĩnh nhi ta nhớ nàng, ta nhớ nàng!" Kiếm Thiếu Niệm nói xong, theo mép giường bò dậy, cũng đặt tay của Nạp Lan Tĩnh bên người ôm thật chặt thân thể Nạp Lan Tĩnh, nhưng bởi vì thân thể không có đứng vững, cùng Nạp Lan Tĩnh cùng nhau ngã xuống trên giường!

"Tĩnh nhi nàng biết không, ta mỗi ngày đều muốn nhìn thấy nàng, nhưng ta không thể, ta muốn làm Hoàng đế, chỉ khi ta làm Hoàng đế ta mới có thể bảo vệ người ta muốn bảo vệ, Tĩnh nhi nàng biết không, khi còn bé ta hèn mọn nhường nào, ngay cả cung nhân hạ đẳng nhất cũng có thể bắt nạt ta, chỉ có lúc ở trước mặt Phụ hoàng, những nhân tài này đối với ta mới một mực cung kính, từ lúc đó trở đi ta liền thề nhất định phải làm Hoàng đế, chỉ có làm Hoàng đế mới sẽ không bị người bắt nạt!" Kiếm Thiếu Niệm nói xong, không khỏi nấc cục một cái, mùi rượu theo đó tràn ra ngoài, khiến trên mặt Nạp Lan Tĩnh hồng hồng!

"Cuối cùng ta cũng trưởng thành, cũng có thế lực của mình, nhưng nàng biết không, thế lực đó là ta lần lượt dùng tính mạng mình đổi lấy, Tĩnh nhi nàng nhất định cảm thấy ta lợi dụng nàng, đúng vậy, ta cũng muốn lợi dụng nàng, nhưng Tĩnh nhi ta không quản được tim của mình, sau khi cùng nàng tách ra không có một ngày ta không nhớ nàng, thậm chí ta lấy ngôi vị Hoàng đế này cũng là vì nàng, như vậy liền không người nào có thể chia rẽ chúng ta, không người nào có thể chia rẽ chúng ta!" Giọng Kiếm Thiếu Niệm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nặng nề ngủ rồi!

Nạp Lan Tĩnh cẩn thận đẩy Kiếm Thiếu Niệm sang một bên, ngẩng đầu nhìn mặt Kiếm Thiếu Niệm, thấy khóe mắt giống như còn có chút nước mắt, Nạp Lan Tĩnh dính một chút đặt trên môi, cảm giác mặn mặn, không ngờ hắn cũng sẽ rơi lệ, biết Kiếm Thiếu Niệm lâu như vậy chưa từng nhìn thấy hắn thật sự uống say, vậy mà giờ khắc này, lòng của Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhói lên đau đớn!

Nạp Lan Tĩnh nằm thẳng ở trên giường, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, bất kể Kiếm Thiếu Niệm vì lý do gì, hắn ngồi lên Đế vị rồi, hơn nữa rất để ý vị trí này, sự tồn tại của Nghi nhi sẽ uôn là uy hiếp, hơn nữa mình đã cho người đưa tin cho Phụ vương, để cho ông bảo vệ thế lực của mình, hiện tại có lẽ Kiếm Thiếu Niệm đối với mình có tình, nhưng ba năm, hoặc năm năm sau đó thì sao, ai có thể bảo đảm lòng hắn sẽ không thay đổi!

Ánh mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi lạnh đi, nàng không thể mạo hiểm, trên đời này chỉ có thân tình là đáng dựa vào nhất, mình nhất định phải toàn lực phụ tá Nghi nhi lên ngôi, chỉ có hắn làm Hoàng đế, Cung gia cùng Nạp Lan phủ mới có thể kéo dài không suy, Nạp Lan Tĩnh đẩy Kiếm Thiếu Niệm một cái thấy hắn không có phản ứng, mới đứng dậy từ bên cạnh gương đồng lấy một chút bột màu trắng, thoa lên trên môi!

Nàng nằm ở trên người Kiếm Thiếu Niệm, đặt môi mình lên trên môi Kiếm Thiếu Niệm, cẩn thận đưa ít bột màu trắng vào trong miệng Kiếm Thiếu Niệm, đây là độc dược Nạp Lan Tĩnh tự mình nghiên cứu chế ra, chỉ có Nạp Lan Tĩnh có thuốc giải, cách một đoạn thời gian, nếu như Kiếm Thiếu Niệm không có ý định khác, nàng sẽ giúp Kiếm Thiếu Niệm kéo dài tuổi thọ, nếu như hắn gây bất lợi cho chính mình, như vậy độc này sẽ phát tác!

Hình như Kiếm Thiếu Niệm đang ngủ say không có phát giác nguy hiểm tới gần, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, môi mềm mại kia giống như thứ đồ tuyệt vời nhất trên đời, hắn không khỏi lật người đè Nạp Lan Tĩnh xuống, thế nhưng trận này đến cuối cùng là đêm xuân trướng ấm, hay là đồng sàng dị mông, có lẽ chỉ có bọn họ mới biết được!

Từ sau đêm đó, Kiếm Thiếu Niệm giống như mỗi ngày tinh thần đều không tệ, trừ lúc xử lý chính sự, còn đâu đều ở Khôn Ninh cung cả ngày, mặc dù Nạp Lan Tĩnh không có nói tha thứ cho hắn, nhưng cũng không có đuổi hắn đi ra ngoài, điều này khiến cho Kiếm Thiếu Niệm vô cùng phấn chấn, càng thêm cố gắng lấy lòng Nạp Lan Tĩnh, nhóm người trong cung càng thêm lời đồn đãi, nói Nạp Lan Tĩnh được Hoàng đế vô cùng sủng ái, hàng đêm Hoàng đế đều ngủ lại Khôn Ninh cung!

Về phần Thượng Quan Tầm bên kia, cũng cực kỳ thuận lợi giống vậy, dưới sự giúp đỡ của quan phủ, hiện nay hắn đã là long thủ thương giới của Đại Dung, mỗi tháng mồng một mười lăm Thu Nguyệt cũng sẽ đi lấy sổ sách từ bên ngoài để Nạp Lan Tĩnh nhìn, ngày hôm đó, Nạp Lan Tĩnh đang xem đến nhập thần, Kiếm Thiếu Niệm liền đi lặng lẽ vào!

Hắn khoát tay khiến cung nhân đều lui xuống, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nạp Lan Tĩnh, không đành lòng quấy rầy, nhưng vừa nghĩ tới sổ sách Nạp Lan Tĩnh xem là từ một người nam nhân khác đưa tới, thế nhưng trong lòng rất không thoải mái!

"Tĩnh nhi, nàng xem bây giờ đã là cuối thu, côn trùng có cánh trong cung cũng nhiều, mặc dù đốt Huân Thảo không có khói nhưng rốt cuộc cũng có mùi, đây là từ Tây Vực tìm thấy, nghe nói đặt nó ở bên trong cung điện, những côn trùng này đều không dám tiến vào!" Kiếm Thiếu Niệm ngồi ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, giống như một đứa bé, giống như hiến vật quý lấy ra một hạt châu tròn từ trong lòng ngực!

Nạp Lan yên lặng nghe thấy tiếng nói không khỏi quay đầu, nhìn hạt châu kia như trứng ngỗng, toàn thân sáng ngời, ngồi ở chỗ này còn ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, cực kỳ dễ ngửi, đoán rằng đây cũng là một món đồ tốt, "Như thế, ngược lại đa tạ Hoàng thượng!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, đôi tay nhận lấy hạt châu, đặt ở trước bàn, rồi lại cúi đầu nhìn sổ sách, qua một đoạn thời gian nữa thời tiết sẽ trở nên lạnh, là thời điểm quân đội nên đặt mua bộ đồ mới, cái này gần như là cơ hội vơ vét hết quốc khố!

"Tĩnh nhi, chờ mấy ngày nữa, lá phong đỏ rực, chúng ta cùng đi xem một chút có được hay không!" Kiếm Thiếu Niệm thấy dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh không thèm để ý chút nào, trong lòng rất không vui, nhưng đè xuống lửa giận như cũ, tâm bình khí hòa cùng Nạp Lan Tĩnh thương lượng!

"Được!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, cũng đang suy tư, làm sao để thu được nhiều lợi nhuận nhất, cũng không biết Thượng Quan Tầm có thể biện pháp tốt nào không?

"Tĩnh nhi!" Cuối cùng Kiếm Thiếu Niệm không nhịn được nữa, khẽ nâng cao giọng, "Tĩnh nhi, trong triều những lão già kia vẫn bắt ta nạp phi, nàng thấy thế nào?" Kiếm Thiếu Niệm trầm mặt, cũng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nàng một chút nào!

"Nếu như Hoàng thượng thích, nạp vài người cũng tốt!" Nạp Lan Tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã nói ra ngoài!

"Nạp Lan Tĩnh!" Rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm không nhịn được rồi, chợt đứng thẳng người lên!

"Hoàng thượng làm cái gì vậy?" Nạp Lan Tĩnh không hiểu nhìn Kiếm Thiếu Niệm, "Đại Thần trong triều thật sự lo lắng về tình có thể tha thứ, nếu như Hoàng thượng thích, thần thiếp cũng có thể giúp Hoàng thượng thu xếp!"

Nhìn dáng vẻ không thèm để ý chút nào của Nạp Lan Tĩnh, Kiếm Thiếu Niệm hận vô cùng, "Nạp Lan Tĩnh, Trẫm từng hứa hẹn với nàng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một đôi), chẳng lẽ nàng muốn Trẫm làm người phụ lòng phụ bạc sao?" Dường như Kiếm Thiếu Niệm đang đánh một trận, muốn dùng tình cảm trước kia để đả động lòng Nạp Lan Tĩnh!

"Hứa hẹn?" Nạp Lan Tĩnh không khỏi nở nụ cười, giống như là nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, thậm chí còn cười ra nước mắt!

"Nạp Lan Tĩnh rốt cuộc nàng muốn như thế nào?" Kiếm Thiếu Niệm bị dáng vẻ của Nạp Lan Tĩnh chọc giận hoàn toàn, liền đưa tay ném toàn bộ sổ sách trước mặt Nạp Lan Tĩnh xuống đất, "Nạp Lan Tĩnh nàng phải nhớ, nàng là Hoàng hậu của Trẫm, nàng nên làm tròn trách nhiệm của Hoàng hậu, mà không phải mỗi ngày đều giống như tiện thương (thương nhân ti tiện, người xưa quan niệm sĩ nông công thương), nhìn một ít vật phàm tục, nếu như nàng thích tiền bạc, Trẫm có thể mang tất cả bảo bối trong quốc khố cho nàng!"

Yêu tà: Có một số đoạn Yêu để xưng hô là ngươi - ta; ngươi - Trẫm là lúc anh chị đang cãi nhau.

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, nàng vẫn luôn không hiểu Kiếm Thiếu Niệm làm sao có thể xứng ở trước mặt nàng nhắc tới hứa hẹn của hai người, nếu nói hứa hẹn chính là đột nhiên rời đi, để lại mình ở nơi người lừa ta gạt này, nếu nói hứa hẹn chính là mình phải liều mạng sau khi rơi xuống vách đá, nếu nói hứa hẹn là để mình phơi mình dưới ánh mặt trời, mà đảm nhiệm cái gọi là Đấng cứu thế, nếu nói hứa hẹn là làm hại biểu ca bị thương, ép Phụ vương của nàng không thể không đi biên quan đánh giặc, đây chính là hứa hẹn của hắn, nhưng chỉ là lần lượt tổn thương, lần lượt lợi dụng thôi!

Nạp Lan Tĩnh chợt cười, giống như đóa hoa đẹp nhất nở rộ, nàng đứng dậy nhìn thẳng Kiếm Thiếu Niệm, tiếng nói ngọt ngào mà kiều mỵ, "Nhưng Hoàng thượng, thần thiếp muốn nhiều bạc hơn cả trong quốc khố!"

Không biết vì sao, Kiếm Thiếu Niệm cảm nhận được ý lạnh trước nay chưa từng có, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống đỡ, không để cho mình bại trận ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, "Nàng phải biết thiên hạ rộng lớn đều là vương thổ, những nơi giáp ranh hẳn là vương thần, ngươi có đều là của Trẫm đấy! Nàng cho rằng nhưng tay chan của Thượng Thư các bộ làm những gì Trẫm không rõ ràng sao? Trẫm tùy nàng, là bởi vì Trẫm cưng chiều nàng!" Rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm nói một câu khí phách mà chỉ có một Đế Vương mới có thể nói, giống như phất tay liền có thể định ra càn khôn (đất trời)!

"Nhưng Hoàng thượng, có vài thứ thuộc về thần thiếp rồi, Hoàng thượng sẽ không trở về!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nói cực kỳ không thèm để ý, nếu như thật sự muốn vạch mặt, đến cuối cùng nàng cùng Kiếm Thiếu Niệm ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết!

Kiếm Thiếu Niệm không khỏi nhíu mày, "Nàng muốn nhiều tiền bạc như vậy, là vì muốn moi rỗng quốc khố, kiềm chế Trẫm, không ngờ thật lòng của Trẫm lại đổi lấy ngươi trăm phương ngàn kế kiềm chế?" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi nâng cao giọng nói, có một số việc không phải hắn không biết, nhưng lại luôn không thể tin được, Nạp Lan Tĩnh đối với hắn giống như cư xử với kẻ địch, nhẫn tâm muốn từ từ tan rã thế lực của hắn!

"Thật lòng? Hoàng thượng có thật lòng sao?" Nạp Lan Tĩnh khinh thường nói một tiếng, "Bác Hàn Vương thân thể từ nhỏ liền không tốt, có thể sống được bao lâu đều vẫn là ẩn số, Hoàng thượng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ác độc, lại muốn hại chết hắn!"

Kiếm Thiếu Niệm không dám tin nhìn Nạp Lan Tĩnh, "Ngươi thế nhưng hoài nghi là Trẫm làm hại hắn? Ở trong lòng ngươi Trẫm chính là cái loại người tàn nhẫn sao?" Kiếm Thiếu Niệm hít một hơi thật sâu, chỉ sợ khống chế không được liền muốn lắc lắc đầu nhỏ của nàng, nhìn một chút xem bên trong có những thứ gì!

"Chẳng lẽ không đúng sao? Trừ ngươi ra còn ai có bản lãnh này?" Nạp Lan Tĩnh khinh thường hừ một tiếng, cũng quay đầu nhìn nơi khác, không để ý tới Kiếm Thiếu Niệm nữa!

"Ngươi! Nếu là Trẫm, Trẫm còn có thể để mặc cho ngươi phái người tìm hắn hết lần này đến lần khác sao, ngươi tìm nhiều cớ như vậy chính là không muốn cùng Trẫm nhiều lời, có phải trong lòng ngươi đã có người khác hay không, là Kiếm Thiếu Huyền, hay là Thượng Quan Tầm? Là Thượng Quan Tầm đi, hắn cho đến bây giờ chưa thú nương tử, các ngươi ước hẹn rồi?" Kiếm Thiếu Niệm suýt nữa mất trí, vừa nghĩ tới trong lòng Nạp Lan Tĩnh có người khác, trong đầu đau giống như kim châm!

"Đúng thì như thế nào? Chẳng lẽ thần thiếp không nên sao?" Nạp Lan Tĩnh quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lẽo, hoàn toàn không giải thích bất kỳ điều gì giống như Kiếm Thiếu Niệm nghĩ, giống như nàng làm tất cả mọi chuyện đều theo lẽ thường phải làm!

"Được, được, thật sự rất tốt!" Kiếm Thiếu Niệm tức giận vung tay lên, Nạp Lan Tĩnh cũng không né tránh, ngược lại nâng mặt cao hơn, tay Kiếm Thiếu Niệm run run, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, không đành lòng, hắn chợt buông cánh tay xuống, bước nhanh rời đi!

Nạp Lan Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng cũng khó chịu vô cùng, nàng thật hận mình, vì sao Kiếm Thiếu Niệm lợi dụng mình như vậy , trong lòng vẫn còn có hắn, nhưng nàng không có lựa chọn khác, chỉ có cùng Kiếm Thiếu Niệm là kẻ thù, mới có thể tòan tâm lót đường cho Kiếm Nghi, mới có thể bảo đảm rằng không ai có thể làm tổn thương người thân của nàng nữa!

"Tiểu thư!" Thu Nguyệt ở bên ngoài nghe rõ ràng, nhìn dưới đất bừa bãi, khẽ thở dài, "Tiểu thư, Bác Hàn Vương cũng không phải là Hoàng thượng làm hại, chuyện này cùng Hoàng thượng không có chút quan hệ nào!" Thu Nguyệt không nhịn được giải thích, cuối cùng nàng đã nhìn rõ ràng, Nạp Lan Tĩnh đối với Kiếm Thiếu Niệm suy cho cùng vẫn có tình đấy!

"Chỉ là suy đoán của ta thôi!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, mang theo chút khổ sở, "Có người đi báo cho Phạm Âm sao?" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, mới vừa rồi chính nàng cố ý chọc tức Kiếm Thiếu Niệm!

"Đã đi, tiểu thư Vương Gia rất an toàn, hắn đi bất luận kẻ nào cũng không tìm được, hơn nữa chỗ đó cực kỳ an toàn, sau này tiểu thư cũng không cần nhớ hắn!" Thu Nguyệt hít mũi một cái, Nạp Lan Tĩnh đi tìm Kiếm Thiếu Huyền cũng không có nói cho Thu Nguyệt, nếu không phải hôm nay nàng vẫn còn không biết, thế nhưng trong lòng Thu Nguyệt so với ai khác đều biết, Nạp Lan Tĩnh đi tìm Kiếm Thiếu Huyền cũng chỉ bởi vì mình, vì thấy mình đau lòng thôi!

"Cũng được, hắn an toàn là tốt!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, bây giờ nàng làm cho Thu Nguyệt cũng chỉ có chuyệ này, "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút!" Nạp Lan Tĩnh sửa sang lại y phục, liền dẫn Thu Nguyệt đi ra ngoài!

Bên này, sau khi Kiếm Thiếu Niệm tức giận đùng đùng rời đi, liền đi tới hoa viên, không ngừng vung tay, đánh vào trên cây đại thụ, cây không ngừng lay động, rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm cũng bình tĩnh trở lại!

"Người nào?" Hắn nhíu mày chặt, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào sau một cây khô ở xa!

"Sư huynh, là muội!" Cũng nhìn thấy Phạm Âm mở miệng nói, có chút lo lắng từ sau thân cây đi ra, thế nhưng y phục toàn thân thô ráp của nàng khiến nàng mất đi chút nhuệ khí dĩ vãng!

"Phạm Âm, sao muội lại ở đây?" Kiếm Thiếu Niệm thu chiêu thức (nãy anh đánh quyền với thân cây :)) ), có chút không hiểu nhìn Phạm Âm, kể từ khi Phạm Âm bị Nạp Lan Tĩnh phạt, hắn liền không hỏi thăm qua nàng nữa, vốn nghĩ tới cho Phạm Âm một ít dạy dỗ cũng tốt, thật không nghĩ đến lại nhìn thấy Phạm Âm ở đây!

Phạm Âm cúi thấp đầu, bức rức đưa tay dấu ở phía sau, giống như sợ Kiếm Thiếu Niệm nhìn thấy được, "Bẩm sư huynh, bây giờ muội phụ trách quét dọn hoa viên này!" Phạm Âm nói xong lại cúi đầu xuống, thế nhưng một thân quần áo cũ rách, dường như đang nói cho Kiếm Thiếu Niệm biết Phạm Âm nói không sai!

"Cái này, không phải Hoàng hậu đã an bài cho muội đi ra ngoài sao, nhưng người phía dưới cố ý tìm phiền phức?" Suy cho cùng Phạm Âm là sư muội của hắn, mặc dù nàng không có cách nào so với Nạp Lan Tĩnh, nhưng Kiếm Thiếu Niệm luôn đối với nàng tốt hơn so với người khác một chút!

Phạm Âm nghe xong đầu càng cúi thấp hơn, "Hoàng hậu nương nương nói, rốt cuộc Phạm Âm biết võ, nếu không dùng chẳng phải là đáng tiếc!" Phạm Âm nói xong, uất ức có chút nghẹn ngào, nhưng trong lòng thì hận chết Nạp Lan Tĩnh, nếu không phải nàng nghe được sư huynh cãi vã cùng với nàng ta, đoán được sư huynh sẽ tới chỗ này, lúc này mới tìm tới, bằng không sao có thể dễ dàng gặp được sư huynh!

Kiếm Thiếu Niệm có chút không vui cau mày, nếu như cung nhân phía dưới cố ý gây khó khăn cho Phạm Âm bây giờ hắn có thể đem những người đó ra giết, nhưng hôm nay Phạm Âm cũng đã nói do Nạp Lan Tĩnh phân phó, căn bản là muốn mình đoạn tuyệt cùng Nạp Lan Tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút phiền não!

"Hoàng thượng thật đúng là có nhã hứng!" Ngay lúc Kiếm Thiếu Niệm định rời đi, thế nhưng lại nghe được tiếng của Nạp Lan Tĩnh rãi vang lên, ngẩng đầu lên thấy Nạp Lan Tĩnh đã đứng ở chỗ này chẳng biết từ lúc nào, cười như không cười chằm chằm nhìn mình!

Trong lòng Kiếm Thiếu Niệm tâm vui mừng, hắn chính là biết được Nạp Lan Tĩnh sẽ không đối với hắn không có nửa phần tình cảm, đoán rằng nàng cố ý tới đây tìm mình đi, nhưng, Kiếm Thiếu Niệm quay đầu liếc mắt nhìn Phạm Âm, tuy nói hai người cách rất xa, cũng khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hiểu lầm, "Tĩnh nhi, nàng nghe ta giải thích, ta là tình cờ đụng phải Phạm Âm ở đây!" Kiếm Thiếu Niệm vội vàng giải thích, cũng không giống như lúc ở Khôn Ninh cung, bày ra dáng vẻ Hoàng đế!

"Hả?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cũng đi tới trước mặt Phạm Âm, hộ giáp (Yêu đoán là móng tay giả của Hoàng hậu với Thái Hậu á) lạnh lẽo nâng cằm Phạm Âm lên, tấm tắc khen ngợi, Phạm Âm có chút tức giận nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, vốn định tránh thoát, nhưng nghĩ tới Kiếm Thiếu Niệm còn ở bên cạnh nhìn, liền cố nén xuống, cố ý để Kiếm Thiếu Niệm nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh khi dễ (bắt bạt) mình như thế nào!

"Vốn dĩ là một mỹ nhân duyên dáng!" Cuối cùng Nạp Lan Tĩnh bỏ tay nâng cằm Phạm Âm xuống, xoay người nhìn Kiếm Thiếu Niệm dịu dàng mỉm cười, "Nếu Hoàng thượng thích, thần thiếp cả gan kính xin Hoàng thượng cho Phạm Âm cô nương một danh phận!" Còn không đợi Kiếm Thiếu Niệm hoàn hồn, Nạp Lan Tĩnh nói tiếp, "Tuy nói cung nhân trong cung này được phúc nguyên (ai hiểu chỉ Yêu với nhé) nên do nương tử đảm nhiệm nâng vị, nhưng rốt cuộc Phạm Âm lại la sư muội của Hoàng thượng, tự nhiên thân phận không thể so cùng người khác, Hoàng thượng phong vị cho Phạm Âm cô nương được chứ?"

"Rốt cuộc ngươi là muốn làm cái gì!" Không ngờ Nạp Lan Tĩnh thậm chí có đề nghị như vậy, Kiếm Thiếu Niệm cắn răng không nhịn được hỏi ra tiếng!

"Xem Hoàng thượng nói kia, thần thiếp cũng chỉ làm hết bổn phận Hoàng hậu của thần thiếp mà thôi, người đâu, còn không mau mang tân tấn quý nhân (quý nhân mới được thăng chức) đi xuống!" Nạp Lan Tĩnh đối với lửa giận của Kiếm Thiếu Niệm hoàn toàn làm như không thấy, xoay người liền phân phó cung nhân sau lưng!

"Được, thật sự rất tốt, ngươi muốn như vậy, cũng tùy ngươi!" Kiếm Thiếu Niệm không muốn nhiều lời nữa, chỉ sợ mình không cẩn thận nói ra lời làm tổn thương Nạp Lan Tĩnh, chỉ có thể giận dữ đùng đùng sải bước rời đi!

"Thu Nguyệt truyền ý chỉ của Bổn cung, để Lễ bộ lập tức bắt đầu tuyển tú!" Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng Kiếm Thiếu Niệm cười lạnh một tiếng, ngược lại Phạm Âm đang xoay người không khỏi run lên, nàng vốn tưởng rằng Nạp Lan Tĩnh sẽ bá chiếm (bá đạo chiếm lấy) Kiếm Thiếu Niệm không thả, thật không nghĩ đến nàng ta thế nhưng chủ động tuyển phi cho Kiếm Thiếu Niệm!

"Dạ!" Thu Nguyệt đáp một tiếng nhanh chóng lui xuống!

Nạp Lan Tĩnh chậm rãi đi ở trong rừng, nàng biết một chiêu này xuất ra liền không thể quay đầu lại nữa, có lẽ nàng sớm đã không còn đường quay đầu, năm năm này Kiếm Thiếu Niệm âm thầm bố trí tất cả, nghĩ đến cũng không phải chuyện dễ, nghĩ đến thân thể hắn đến tột cùng chết như thế nào hắn hoàn toàn không có biện pháp đi điều tra, đến lúc đó các tú nữ cũng vào cung, cũng không có một ai có thể sinh hạ long tử, đến lúc đó sẽ công bố Kiếm Thiếu Niệm bị bệnh tuyệt dục, đây cũng là lý do vì sao Tiên Đế vẫn luôn không truyền ngôi vị Hoàng đế cho hắn, đến lúc đó cũng không phải những người kia không tin, ngôi vị Hoàng đế vẫn luôn là của Nghi nhi đấy!

Vừa trở lại Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh còn không có ngồi yên, Kiếm Thiếu Niệm liền nổi giận đùng đùng đi vào, "Nạp Lan Tĩnh ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, chuyện tuyển tú là do ngươi phân phó?" Kiếm Thiếu Niệm cắn răng, tay gắt gao nắm chặt, giống như sợ không cẩn thận liền đánh Nạp Lan Tĩnh!

"Không sai, thần thiếp còn phải cảm tạ Hoàng thượng nhắc nhở, nếu không phải Hoàng thượng nói muốn thần thiếp làm tròn bổn phận của Hoàng hậu, thần thiếp còn không nghĩ tới!" Nạp Lan Tĩnh che miệng cười một tiếng, thế nhưng cuối cùng nàng không phân rõ quyết định này, đến tột cùng đang hành hạ người nào!"Đúng rồi Hoàng thượng, hôm nay là ngày Phạm Âm muội muội vừa mới sắc phong, Hoàng thượng cũng nên đi xem Phạm Âm muội muội một chút!" Nạp Lan Tĩnh giống như vừa nhớ ra, ghé đầu mặt tươi cười hướng về phía Kiếm Thiếu Niệm nhắc nhở!

"Được, thật sự rất tốt, nếu ngươi nghĩ như vậy, Trẫm đi tìm Phạm Âm, Trẫm liền sủng ái Phạm Âm!" Kiếm Thiếu Niệm tức giận vô cùng, nhưng khi biến mất thì Nạp Lan Tĩnh lại vô cùng tức giận!

Ngược lại công công bên cạnh hắn là một người có mắt nhìn, Kiếm Thiếu Niệm vừa mới nói muốn sủng ái Phạm Âm, hắn liền vội vàng cho người đi thông báo Phạm Âm, để cho nàng chuẩn bị tốt, ra khỏi bên ngoài Khôn Ninh cung, Kiếm Thiếu Niệm cố gắng hít một hơi, hắn đang nghĩ, có lẽ có một ngày nào đó hắn sẽ bị Nạp Lan Tĩnh khiến cho tức chết đấy!

"Hoàng thượng, có phải muốn bãi giá tới chỗ của Phạm Âm tiểu chủ không?" Công công hầu hạ bên cạnh Kiếm Thiếu Niệm, vội vàng lấy lòng hỏi thăm!

"Bãi giá Dưỡng Tâm điện!" Kiếm Thiếu Niệm nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đi tới chỗ của Phạm Âm cũng chỉ là hắn nhất thời nói lẫy, nếu thật sự đi, sợ rằng muốn tìm về tình cảm của Nạp Lan Tĩnh càng thêm khó khăn!

Bên này, Phạm Âm được tin nói rằng Kiếm Thiếu Niệm muốn đi qua, lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị, một ngày này nàng đã chờ mong thật lâu, cho dù chỉ là một thiếp thất thì như thế nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh Kiếm Thiếu Niệm, thậm chí không danh không phận nàng cũng cam tâm tình nguyện!

Tắm xong nàng tỉ mỉ vẽ lông mày, nữ tử trong gương đồng ngượng ngùng cười cười, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, cũng không biết Phạm Âm từ nơi nào tìm tới một cái khăn, chùm lên trên đầu mình, lẳng lặng ngồi ở mép giường, tuy nói nàng đời này cũng không thể có một lễ thành thân, nhưng ở đáy lòng của nàng cuối cùng vẫn có chút chờ đợi!

Cây nến sắp cháy hết, lòng của Phạm Âm cũng dần dần lạnh lẽo, từ đêm tối đợi đến trời sáng, chỉ có nàng biết thời gian này trôi qua dài đằng đẵng dường nào, "Tiểu chủ, nên rửa mặt rồi !" Cung nhân hầu hạ Phạm Âm thận trọng bưng chậu đồng tới!

Rầm, đột nhiên Phạm Âm giơ tay, không khách khí hất đổ chậu đồng, toàn bộ nước trong chậu đồng đổ hết lên trên người của cung nhân này, mà chiếc khăn đỏ thẫm cũng rơi xuống!

"Nô tỳ đáng chết!" Cung nhân này bị đánh, nhưng lại dứt khoát quỳ xuống, "Nô tỳ không biết làm sai chuyện gì, kính xin nương nương chỉ rõ!" Ngược lại cung nhân này là một người quật cường, tuy nói cung nhân bị đánh là chuyện thường xảy ra, nhưng không duyên cớ bị đánh giống như vậy, cuối cùng còn muốn tìm ra nguyên do!

"Thế nào, ngay cả ngươi cũng dám khi dễ đến trên đầu của ta sao?" Phạm Âm buồn bực, không ngờ một cung nhân nho nhỏ lại dám chất vấn nàng như vậy, càng nghĩ trong lòng càng tức giận, giơ chân lên, thế nhưng một cước liền đá vào trên mặt cung nhân này !

"Nô tỳ, nô tỳ không dám!" Cung nhân này vội vàng che miệng, bị Phạm Âm đá một cái như vậy, máu từ trong mũi bắt đầu chảy ra, cung nhân vội vàng lặng lẽ lau, nhưng trong lòng tới cùng uất ức vô cùng, ngay cả đáp lời cũng mang theo chút nức nở!

"Thế nào, ngươi còn uất ức? Sáng sớm đã khóc sướt mướt, chẳng lẽ là cố ý tìm ta xui xẻo sao!" Phạm Âm càng nói càng tức, giống như nhìn thấy gương mặt đắc ý của Nạp Lan Tĩnh, chân càng thêm không lưu tình, một cước nữa đá vào cung nhân này, Phạm Âm là một người biết võ, cũng chỉ mấy đá, cung nhân này liền không có động tĩnh!

Các cung nhân khác vốn đứng ở một bên cũng không dám lên tiếng, nhưng bây giờ nhìn không nổi nữa, tuy nói cung nhân đều là mệnh khổ, nhưng rốt cuộc vẫn do cha mẹ nuôi nấng, giữa các nàng càng thêm mấy phần thương tiếc, một cung nhân gan lớn chạy nhanh qua nhìn một chút, ngón tay đặt ở trên chóp mũi cung nhân nọ, trên mặt không khỏi tái đi, "Tiểu chủ, tiểu chủ nàng ta đã không còn hơi thở!" Mấy cái cung nhân lập tức quỳ trên mặt đất, không ngờ hầu hạ Phạm Âm sáng sớm ngày thứ nhất liền xảy ra chuyện như vậy, ngày sau họ cũng không biết nên sống qua ngày như thế nào!

"Thật là xúi quẩy, còn không kéo nàng ta xuống!" Phạm Âm khoát tay áo, nàng vốn không có kiêu căng như vậy, nhưng những năm qua sống ở trong quân doanh, cuối cùng nhiễm mấy phần lệ khí!

"Dạ!" Cung nhân vội vàng cẩn thận kéo thi thể ra ngoài, "Tiểu chủ, theo quy củ, hôm nay ngài nên thỉnh an Hoàng hậu nương nương!" Cung nhân bên cạnh thận trọng nhắc nhở, trong cung không có phi tần khác, tuy nói nàng vừa mới được tấn phong còn không có thị tẩm, nhưng sáng sớm nay Hoàng hậu nương nương đã truyền lời, để Phạm Âm tới Khôn Ninh cung hầu hạ, chỉ là cung nhân này cũng cơ trí, Phạm Âm bởi vì chuyện hôm qua mà tức giận, nếu như nói Hoàng hậu truyền lời qua, đoán chừng càng thêm không muốn, cũng đành phải nói là quy củ như thế!

"Nàng ta ngược lại an nhàn!" Phạm Âm hừ lạnh một tiếng, sáng sớm nên phát tiết cũng phát tiết, để cung nhân thay xiêm y cho nàng, hùng dũng đi về phía Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh đã ở trong đại sảnh chờ từ sớm, ngay khi Phạm Âm tới, Thu Nguyệt liền trực tiếp dẫn nàng tiến vào!

"Gặp qua Hoàng hậu nương nương!" Phạm Âm mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn biết lễ nghi phải làm đủ, ít nhất Kiếm Thiếu Niệm không nguyện ý nhìn thấy mình cùng Nạp Lan Tĩnh bất hòa đấy!

"Nguyên là Phạm Âm Quý nhân, ngồi đi!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, bởi vì Phạm Âm còn không có phong hào, cũng chỉ có xưng hô như vậy, "Đêm qua đã quen chưa?" Nạp Lan Tĩnh nâng mắt, nhẹ giọng hỏi thăm!

Phạm Âm tức giận vô cùng, đoán rằng chuyện hôm qua là do Nạp Lan Tĩnh giở trò quỷ, nếu không Kiếm Thiếu Niệm nói đến tìm mình, đột nhiên lại không tới, hôm nay Nạp Lan Tĩnh lại giả mù sa mưa hỏi thăm, nhưng Phạm Âm lại không thể không trả lời, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đáp một tiếng, "Tạ ơn Nương nương nhớ đến, cũng an ổn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro