Q.4 - C.69 - ĐẠI KẾT CỤC 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn

Bốn bề báo hiệu bất ổn, tiếng kêu rên không ngừng trong ánh lửa, Nạp Lan Tĩnh cũng không có tâm quan sát, trong nháy mắt khi thiết kỵ màu bạc đi vào cửa thành trong nháy mắt, thân thể của nàng không khỏi run lên.

"Tĩnh nhi, ta đã trở về!" Thật lâu sau giọng nói chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng chậm rãi vang lên, thân thể Nạp Lan Tĩnh cứng lại, không tự chủ được quay đầu đi, vẫn là khuôn mặt tươi cười trong trí nhớ, vẫn là đôi mắt thâm thúy như cũ. Nạp Lan Tĩnh thừa nhận trong nháy mắt, tất cả nhớ nhung ùn ùn kéo tới, nhưng khi nàng nhìn thấy bóng người sau lưng kia thì tất cả nhu tình cũng hóa thành băng giá ngàn năm. Ngay cả chính giữa cái nóng, cũng khiến người run lẩy bẩy.

"Tĩnh nhi, Bổn vương đã về rồi!" Nhìn Nạp Lan Tĩnh không có phản ứng gì, Kiếm Thiếu Niệm không khỏi nâng cao giọng nói, thế nhưng chân mày cũng không khỏi nhíu lại.

Tới xưng hô cũng thay đổi rồi ư, cho dù trong lòng không vui, Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ cười yếu ớt một tiếng, "Như vậy, cung nghênh Vương Gia." Hai tay Nạp Lan Tĩnh đan nhau, yêu kiều cúi xuống đáp lễ (nguyên tác là “đã bái: gặp mặt hành lễ) !"Nàng!" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi sinh ra mấy phần tức giận, có lẽ năm năm trước là hắn không đúng, nhưng từ đầu đến cuối hăn không có nghĩ đến, Nạp Lan Tĩnh hoàn toàn không có chút mừng rỡ nào, chỉ thấy Nạp Lan Tĩnh ngoan cường ngẩng cao đầu..., buồn phiền trong lại không cách nào phát tiết ra ngoài.

Vẻ mặt Kiếm Thiếu Niệm phức tạp nhìn Nạp Lan Tĩnh hồi lâu, không khỏi thở dài, ống tay áo ở phía trước người nhanh chóng vẽ ra nửa hình tròn ra sau lưng, hắn xoay người sang chỗ khác."Nạp Lan Tướng quân Bổn vương đã sai người đưa về Nạp Lan phủ. Ngươi đã có thể không cần lo lắng, Bổn vương mệt mỏi, trước theo Bổn vương trở về phủ!" "Vâng" , Nạp Lan Tĩnh nhẹ giọng đồng ý, trong lòng ý lạnh càng sâu, hắn đây là dùng tính mệnh ca ca tới uy hiếp mình sao, tay Nạp Lan Tĩnh siết lại thật chặt, độc dược trong lòng bàn tay từ đầu đến cuối đều chưa có dùng tới.

Khi xuống đến tường thành, Phạm Âm theo sát sau lưng Kiếm Thiếu Niệm, vẫn luôn cố tình ngăn cản Nạp Lan Tĩnh bước đến, tách nàng cùng Kiếm Thiếu Niệm một khoảng cách.

Chút khôn vặt của Phạm Âm, tất nhiên Nạp Lan Tĩnh nhìn rõ ràng, có lẽ ở trong mắt người ngoài sẽ càng cảm thấy Phạm Âm cùng Kiếm Thiếu Niệm xứng đôi hơn, nhưng có quan hệ gì đâu, tim như tự tách rời, giống như vô dụng, có lẽ trước kia nàng sẽ để ý, chỉ là ngày nào đó của năm năm trước, đã định sẵn bọn họ chỉ như người xa lạ.

Trở về Vương phủ, Nạp Lan Tĩnh trực tiếp đi thẳng về sân viện của mình, bên ngoài đều là người của Kiếm Thiếu Niệm, nàng không cách nào biết được Vận Ninh có rời đi hay không, không cách nào biết được Thu Nguyệt có thể bảo vệ Vũ Nhi hay không, bây giờ điều nàng có thể làm chỉ có chờ đợi. Nàng tin tưởng Kiếm Thiếu Niệm nhất định sẽ vào cung, đột nhiên trong cung truyền ra tin tức Hoàng đế băng hà, nàng tin đây không phải là trùng hợp, nếu Kiếm Thiếu Niệm đã trở lại tất nhiên sẽ vì đế vị cao cao tại thượng này.

Khi đêm đến, cuối cùng Thu Nguyệt cũn từ Nạp Lan phủ trở lại, không đợi thông báo liền đi vào, thấy ánh mắt Nạp Lan Tĩnh phức tạp nhìn ngoài cửa sổ, "Tiểu thư." Thu Nguyệt nhẹ ho một tiếng, thấy Nạp Lan Tĩnh phục hồi tinh thần lại mới đi lên phía trước.

"Tiểu thư, hiện tại khắp nơi trong kinh thành đều là người của Vương gia, thiếu phu nhân cùng biểu tiểu thư cũng không thể rời khỏi." Thu Nguyệt cúi thấp đầu mặc dù biết đây cũng không phải là một tin tức tốt, nhưng cũng không giấu giếm được.

Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu thở thật dài, mình tính hết mưu kế lại không tính tới kẻ địch chân chính lại là người bên gối gắn bó sống chết, trong lúc nhất thời nàng không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Chỉ là thương thế của thiếu gia không nặng, chỉ bị thương chút ngoài da qua ít ngày sẽ tốt." Thu Nguyệt từ trên bàn xách lên bình trà, thế nhưng không để lại dấu vết bỏ ngân châm vào, nhìn ngân châm không có phản ứng gì, Thu Nguyệt mới thả lòng đổ nước trà vào trong chén.

Tay nàng nâng ly trà đến trước mặt Nạp Lan Tĩnh, thân thể cúi thấp xuống không ít, "Tiểu thư, Lão Vương gia lưu lại người bảo vệ tiểu thư ở bên ngoài phủ, tùy thời nghe theo lệnh của tiểu thư."

Nạp Lan Tĩnh nhíu mày thật chặt một cái, trong mắt tinh quang hiện ra, "Thu Nguyệt ngươi đi đưa tin cho Thôi Nguyên cùng tẩu tẩu, để cho bọn họ liên lạc với Thượng Thư, toàn lực giúp đỡ Thượng Quan gia, áp bức các thương hộ (gia đình thương nhân) khác, ta muốn để cho Thượng Quan gia ở Đại Dung là duy nhất!" Nạp Lan Tĩnh nói xong trên mặt càng thêm mấy phần ý lạnh.

Nếu lần này Kiếm Thiếu Niệm trở về thật sự vì ngôi vị Hoàng đế, như vậy chiến tranh đi qua tất nhiên giúp nạn thiên tai, nếu như một nhà Thượng Quan gia độc đại(độc quyền), nếu nói ăn mặc ngủ nghỉ, thuận tiện cho Thượng Quan Tầm tăng giá, đến lúc đó ngân lượng tròng quốc khố đều ở trong lòng bàn tay của mình, hơn nữa Thượng Thư trong triều phần lớn là người của mình, có bọn họ trợ giúp, Kiếm Thiếu Niệm muốn diệt trừ Thượng Quan Tầm cũng không dễ dàng.

Hôm nay chính mình ngay cả người mình yêu cũng không thể tin, cũng chỉ có thể càng lan rộng thế lực của mình, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, đột nhiên trong thoáng chốc nàng hiểu vì sao Vận Ninh phải cố ý vào cung.

"Bẩm Vương phi nương nương, Vương Gia mời người đi phòng khách dùng bữa!" Thu Nguyệt chân trước mới vừa đi, Kiếm Thiếu Niệm liền phái người tới mới Nạp Lan Tĩnh, cũng khiến Nạp Lan Tĩnh có chút giật mình. Canh giờ này Kiếm Thiếu Niệm phải đang ở Hoàng cung, Nạp Lan Tĩnh hơi híp mắt, thân thể cũng đã đi theo ra ngoài, khi Kiếm Thiếu Niệm còn chưa rời đi, Vương phủ không có thị thiếp, Kiếm Thiếu Niệm liền cùng Nạp Lan Tĩnh ở một cái viện, nếu nói phòng khách dĩ nhiên là ở trong viện Nạp Lan Tĩnh, vào lúc này lại không biết này cái gọi là phòng khách, có thể biến đổi thành viện của nàng cùng Phạm Âm.

Sau khi đến phòng khách, nha hoàn liền lặng lẽ lui xuống, trong phòng ánh đèn dầu sáng rỡ. Trên bàn đã bày đầy món ngon, Kiếm Thiếu Niệm một người ngồi ở bên cạnh bàn, bốn phía nhìn nhau, cũng đã không còn tâm tình năm đó nữa.

"Gặp qua Vương Gia, " Nạp Lan Tĩnh cúi đầu xuống, giọng nói của nàng lạnh nhạt không để lộ ra một tia cảm xúc.

Tay Kiếm Thiếu Niệm giơ lên, một tiếng Tĩnh nhi kia cũng cắm ở cổ họng của mình, không cách nào gọi ra tiếng, "Miễn lễ, ngồi đi!" Kiếm Thiếu Niệm chỉ có thể phát ra mấy tiếng này!

Nạp Lan Tĩnh đáp xong liền ngồi ở bên cạnh Kiếm Thiếu Niệm, Kiếm Thiếu Niệm nhìn Nạp Lan Tĩnh, mỗi lần muốn mở miệng nói chuyện, tuy nhiên đều bị vẻ mặt lạnh lẽo của Nạp Lan Tĩnh gây tổn thương, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Sư huynh, sư huynh!" Vừa đúng lúc này, giọng nữ trong trẻo vang lên, lại thấy Phạm Âm mặt tươi cười đi vào, một thân áo giáp cưỡi ngựa cũng đổi xong, một thân màu xanh lá quần la, trên mặt nhiều thêm vài phần sắc mặt vui mừng.

Thế nhưng khi tầm mắt Phạm Âm rơi vào trên người Nạp Lan Tĩnh,vẻ mặt tươi cười này, nhất thời cứng lại, giống như cũng không có nghĩ đến Nạp Lan Tĩnh sẽ ngồi ở chỗ này. Nàng liếc mắt nhìn Kiếm Thiếu Niệm ngồi ở một bên không nói được lời nào, hơi thu liễm vẻ mặt. Yêu kiều đi đến, "Phạm Âm gặp qua sư huynh, gặp qua Vương phi tỷ tỷ!"

Tiếng nói Phạm Âm rất nhẹ, nhưng hai chữ tỷ tỷ kia thật là rất rõ ràng, cho dù trong lòng đã sớm đoán được, nhưng vào lúc này, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên mấy phần khổ sở.

Phạm Âm thấy Nạp Lan Tĩnh chỉ duy trì ngồi ở chỗ đó, cũng không có ý tứ tiếp lời, sắc mặt Kiếm Thiếu Niệm bên cạnh cũng càng thêm âm trầm, trong lòng Phạm Âm không khỏi vui mừng, sư huynh vốn kiêu ngạo, hôm nay Nạp Lan Tĩnh lặp đi lặp lại nhiều lần cho Kiếm Thiếu Niệm xem sắc mặt, cho dù trong lòng Kiếm Thiếu Niệm đối với Nạp Lan Tĩnh có mấy phần sủng ái, nhưng sau mấy lần khiêu khích đã biến mất hầu như không còn. Mà đôi mắt Phạm Âm càng thêm đẫm lệ yêu kiều nhìn Kiếm Thiếu Niệm, giống như bị bao nhiêu uất ức .

"Phạm Âm, đã đến như vậy rồi, liền cùng nhau dùng bữa đi!" Kiếm Thiếu Niệm nói xong liền khoát tay áo, cho người tới thêm một bộ bát đũa, Phạm Âm ở một bên mừng rỡ ngồi xuống.

"Mấy ngày nay muội cũng cực khổ, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu, Tĩnh nhi nàng là tẩu tẩu của muội." Kiếm Thiếu Niệm nói xong như không có chuyện gì xảy ra gắp món ăn vào trong miệng từ từ nhai, giống như không hề biết lời của hắn có bao nhiêu đả thương người.

Nạp Lan Tĩnh không khỏi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Kiếm Thiếu Niệm, hắn vốn thông minh, chút tâm tư của tiểu cô nương sao có thể lừa gạt được hắn, nếu như trước kia, tất nhiên Nạp Lan Tĩnh cảm tạ hắn lên tiếng bảo vệ mình, nhưng bây giờ phần tình cảm này cũng khiến Nạp Lan Tĩnh không tin được.

Hai mắt Phạm Âm mở to, cắn răng thật chặt, ngay cả nơi đó truyền tới mùi máu tươi cũng không phát hiện, nhiều năm cố gắng như vậy, nhưng so ra vẫn luốn kém lời ngon tiếng ngọt của nàng ta (Nạp Lan Tĩnh), "Ta không đói bụng, các ngươi dùng cơm trước đi!" Phạm Âm chợt đứng lên, hoảng hốt bỏ đi ra ngoài, chỉ sợ khiến Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy nàng không thể kìm nén nước mắt, cười nhạo sự bất lực của nàng!

Phạm Âm rời đi, ngược lại trong phòng có vẻ rất an tĩnh, dường như Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm cũng chẳng ai muốn đánh vỡ phần yên lặng này, lẳng lặng, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ truyền đến âm thanh chiếc đũa đụng nhau.

Thật lâu sau, đột nhiên Kiếm Thiếu Niệm đứng dậy, ôm Nạp Lan Tĩnh vào trong ngực, nhấc chân liền đi về phía nội thất, Nạp Lan Tĩnh chỉ yên lặng tựa vào lồng ngực của hắn, nhưng cũng không cảm thấy ấm áp như trước kia nữa, Nạp Lan Tĩnh tự giễu cười cười, sống hai đời, đến cuối cùng vẫn nhìn không ra một chữ tình!

Kiếm Thiếu Niệm thận trọng đặt Nạp Lan Tĩnh lên giường, nhưng ánh mắt càng phát ra nóng rực, trong giây lát hắn đứng dậy đè lên người Nạp Lan Tĩnh, đôi môi nóng bỏng dường như muốn làm tan chảy Nạp Lan Tĩnh .

"Vương Gia ngươi không phải cảm giác mình bẩn sao?" Đột nhiên Nạp Lan Tĩnh cười khẽ một tiếng, hai mắt mở thật to, vào lúc này lại càng toát lên vẻ sáng rỡ!

Thân thể Kiếm Thiếu Niệm dừng lại, tất cả nhiệt tình vào giờ khắc này giống như bị nước lạnh tưới sạch sẽ."Tĩnh nhi, ta chưa bao giờ phụ nàng!" Thật lâu sau Kiếm Thiếu Niệm thở dài một cái, giống như là muốn bảo đảm cái gì!

Nhưng không nghĩ Nạp Lan Tĩnh nghe thấy lời Kiếm Thiếu Niệm nói, ý cười trên mặt càng phát dày đặc, ngay cả ánh mắt đùa cợt kia cũng không che giấu chút nào, hứng thú nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, "Như vậy xin hỏi Vương Gia, cái gì gọi là phụ, hay chỉ là trái ôm phải ấp thê thiếp thành đoàn sao?"

Giọng nói Nạp Lan Tĩnh rất nhẹ, giống như là cuộc nói chuyện thủ thỉ giữa người tình với nhau. Thông minh như Kiếm Thiếu Niệm, thì có thể nào không hiểu ý Nạp Lan Tĩnh nói chứ, đúng là vẫn còn hận hắn năm năm trước đã rời khỏi. Ngón tay Kiếm Thiếu Niệm nhẹ nhàng vẽ hình dáng của Nạp Lan Tĩnh "Tĩnh nhi, năm năm trước ta có nỗi khổ tâm riêng của ta ."

Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, cái gì gọi là nỗi khổ tâm, đó là dã tâm cao ngất, hoặc là cái khác. Nạp Lan Tĩnh chợt cảm thấy nhiều lời vô ích, có lẽ người nam nhân này nàng chưa bao giờ hiểu rõ, nàng chợt đẩy Kiếm Thiếu Niệm ra, Kiếm Thiếu Niệm không có phòng bị, chỉ cảm thấy thân thể tê rần, liền rơi xuống.

Nạp Lan Tĩnh ngồi dậy, sửa sang lại y phục, vẻ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, ban đêm gió vẫn ấm như cũ, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại cảm thấy lạnh vô cùng, trở lại viện của mình, Nạp Lan Tĩnh sai người chuẩn bị tắm rửa. Cánh hoa phát ra mùi thơm thoang thoảng, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại cảm thấy mình rất bẩn, cho đến khi da cũng trở nên trắng bệch, nàng mới đứng lên .

Sáng sớm ngày thứ hai, Nạp Lan Tĩnh vừa ở trong viện của mình dùng đồ ăn sáng, liền có hạ nhân tới bẩm báo, nói là Phạm Âm cô nương cầu kiến, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cau mày, chút tâm tư kia của Phạm Âm nàng ngược lại rõ ràng, lúc này nàng ta nên hao tâm tốn sức lấy lòng Kiếm Thiếu Niệm, mà không phải đến viện của mình, chẳng lẽ là tới thị uy? Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ chần chờ chốc lát, liền để cho nàng đi vào!

Hôm nay Phạm Âm mặc một bộ váy tương phi (Yêu Tà: cũng không hiểu là váy gì nữa), khác với hôm qua, hôm nay trang phục hơi có vẻ hơi trầm ổn và uy nghiêm."Phạm Âm gặp qua Vương phi nương nương!" Phạm Âm khẽ nhún người, cũng không chờ Nạp Lan Tĩnh nói chuyện trực tiếp đứng thẳng lên, giống như vừa rồi nàng cũng chỉ làm dáng một chút thôi!

"Phạm Âm cô nương khách khí, những năm này còn phải cảm ơn Phạm Âm cô nương đã chăm sóc cho Vương Gia, nếu không phải Phạm Âm cô nương không để ý tới thế tục, có lẽ Vương Gia cũng không thể trở lại nhanh như vậy." Nạp Lan Tĩnh cười nhạt một tiếng, loại trò chơi ngôn ngữ này nàng cũng đã chơi lúc còn nhỏ, chút tâm tư của Phạm Âm, sao có thể qua được Nạp Lan Tĩnh.

Cũng chỉ là một câu nói đơn giản, lại làm cho mặt của Phạm Âm lúc đỏ lúc trắng. Lúc trước Kiếm Thiếu Niệm Niệm rời đi vì chữa trị chuyện không có con nối dõi, nàng một cô nương chưa lấy chồng, cho dù là sư muội của Kiếm Thiếu Niệm thì như thế nào, cùng rời đi năm năm là không thích hợp. Phạm Âm rất muốn nói Kiếm Thiếu Niệm sẽ thú nàng, nhưng hôm qua thái độ của Kiếm Thiếu Niệm đối với nàng, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra hoàn toàn không có ý đối với nàng!

Phạm Âm nắm tay thật chặt, thấy nụ cười của Nạp Lan Tĩnh vô cùng chói mắt, rất muốn đi lên xé nát vẻ mặt hả hê của Nạp Lan Tĩnh, nhưng nàng không thể. Lúc lâu sau Phạm Âm cười một tiếng, "Lời này của Vương phi nương nương khách khí rồi, ở trong lòng Phạm Âm sư huynh giống như ca ca, đừng nói là hy sinh này, cho dù muốn mệnh của Phạm Âm, Phạm Âm cũng sẽ không có nửa câu không muốn!"

"Như thế chính là phúc khí của Vương gia!" Nạp Lan Tĩnh cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, giống như cực kỳ tin tưởng lời Phạm Âm nói, nhưng càng như thế liền càng cảm thấy lời của Phạm Âm nói không đáng tin.

Nụ cười của Phạm Âm có chút không nén được giận, nàng hít một hơi thật sâu, mới ép được lửa giận trong lòng mình xuống."Phạm Âm năm năm không trở lại kinh thành, sáng nay nghe thấy ngoài cửa rất ồn ào, không biết xảy ra ra chuyện gì, muốn mời Vương phi cùng nhau đi xem một chút, không biết Vương phi có rảnh không?"

"Phạm Âm cô nương đã mở miệng, ta nào có đạo lý không theo?" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, mặc dù không biết trong hồ lô của Phạm Âm bán thuốc gì, nhưng cũng không nghĩ lùi bước. Thu Nguyệt đứng phía sau Nạp Lan Tĩnh, cẩn thận bảo vệ Nạp Lan Tĩnh, chỉ sợ Phạm Âm sẽ ra tay tổn thương Nạp Lan Tĩnh, về phần bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong phủ này đều là người của Kiếm Thiếu Niệm, lại không người nào bẩm báo cho nàng bẩm. Sau khi Lưu Thúy chết những việc hầu hạ Nạp Lan Tĩnh trong ngày thường đều rơi vào trên người một mình nàng, tự nhiên có một số việc không có biết sớm được giống như trước kia.

Gần đến cửa chính, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài rất lớn, càng đi gần tới, âm thanh càng rõ ràng, thế nhưng đều là tiếng xin Kiếm Thiếu Niệm lên ngôi.

Cửa chính Vương phủ mở rộng, chỉ thấy Kiếm Thiếu Niệm đứng ở chính giữa không ngừng nói gì đó, mà ngoài cửa lại quỳ đầy người đen kịt một mảnh, có quan viên triều đình, có dân chúng kinh thành, đều không ngừng khấu đầu ở đây.

"Sư huynh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ được đến hôm nay!" Tự nhiên Phạm Âm nói một câu, hình như không có nhìn thấy sắc mặt Nạp Lan Tĩnh thay đổi đỏ bừng, trong giọng nói tràn đầy mừng rỡ.

Sắc mặt Nạp Lan Tĩnh trầm xuống, tâm cũng lạnh vô cùng, quân phản loạn đã đến bên ngoài kinh thành, tự nhiên dân chúng sẽ khủng hoảng không dứt. Lúc này Kiếm Thiếu Niệm giống như một vị thần, khuấy đảo quân phản loạn, trở thành hy vọng của tất cả dân chúng. Hơn nữa trong cung truyền đến tin tức Hoàng đế đã băng hà, Nhiếp Chính vương lại ở biên quan phía xa, trong cung không người nào trấn giữ, Kiếm Nghi còn nhỏ, tự có thể không chịu nổi trách nhiệm nặng nề liên quan đến sinh tử tồn vong, Kiếm Thiếu Niệm lên ngôi dĩ nhiên là kết quả tốt nhất.

Không trách được Kiếm Thiếu Niệm vẫn không vào cung, này ngôi vị Hoàng đế đã sớm trong kế hoạch của hắn, hiện tại lên ngôi cũng tự sao nói là thuận theo dân ý. Không trách được lúc trước nàng không cùng Kiếm Thiếu Phong tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế này, ban đầu nếu hắn cố ý cùng Kiếm Thiếu Phong tranh phong, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, lòng dân không yên, cũng sẽ không lâu dài, không như bây giờ còn ai dám nói Kiếm Thiếu Niệm là một sát tinh!

Nạp Lan tĩnh càng nghĩ càng thấy tâm lạnh, biên quan chiến loạn, quân phản loạn công thành, chuyện này giống như không có mối liên hệ quá lớn, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu không phải có chuyện khéo như vậy, sao Kiếm Thiếu Niệm lại có thể thuận lợi như vậy, có một số việc dường như đã sáng tỏ, Nạp Lan tĩnh cười khổ một tiếng, cho dù nàng có nguyện ý chấp nhận hay không, sự thật cũng đặt ở trước mắt, năm năm trước đại cục đã định, Kiếm Thiếu Niệm lợi dụng mình giúp hắn bảo vệ giang sơn! Tất cả cố gắng, nhưng cũng chỉ vì người khác làm giá y không công.

Phạm Âm hả hê nhìn Nạp Lan Tĩnh, hình như vô cùng hưởng thụ, "Vương phi nương nương, nếu sư huynh làm Hoàng đế, ngươi chính là phi tần hậu cung, đến lúc đó có thể uy phong hơn nhiều so với vị trí Vương phi này!" Phạm Âm cố ý lại gần nói, Nạp Lan Tĩnh càng không muốn nghe, mình càng phải không ngừng nhắc tới.

Trong mắt Nạp Lan Tĩnh chợt dâng lên ý lạnh nồng đậm, chỉ nghe một âm thanh trong trẻo, tay Nạp Lan Tĩnh nặng nề đánh vào trên mặt Phạm Âm.

"Đại sự Quốc gia sao có thể để ngươi ở đây nói xằng nói bậy, Vương Gia hồi kinh không lâu, nếu như bởi vì ngươi mà bị người gièm pha, Bổn Vương phi nhất định không tha cho ngươi!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng quăng cho Phạm Âm một cái liếc mắt, trong mắt tất cả đều là nồng đậm giễu cợt.

"Ngươi!" Phạm Âm tức giận vô cùng, từ nhỏ đến lớn có khi nào phải chịu khuất nhục như vậy, một tay thành trảo, liền nhào về phía Nạp Lan Tĩnh, Thu Nguyệt ở một bên hết sức chú ý, Phạm Âm còn chưa tới trước mặt Nạp Lan Tĩnh, liền bị Thu Nguyệt cản ngược lại, Nạp Lan Tĩnh chỉ lạnh lùng đứng ở nơi đó. Giống như không có chút nào lo lắng Thu Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.

Thị vệ Vương phủ nghe được tiếng đánh nhau đều đuổi tới đây, nhưng nhất thời ai cũng không dám tùy tiện lên trước, tuy nói Phạm Âm là tiểu sư muội của Kiếm Thiếu Niệm, trong ngày thường cũng cực kỳ yêu thương, hễ ai ở cùng Kiếm Thiếu Niệm lâu mọi người đều rõ ràng, Kiếm Thiếu Niệm đối với Nạp Lan Tĩnh mới gọi là cưng chiều. Phạm Âm thấy tất cả mọi người đứng ở một bên, không có một người nguyện ý giúp mình, trong lòng càng thêm rất tức giận, chiêu thức đánh ra càng thêm tàn nhẫn.

"A!" Chợt Phạm Âm hô to một tiếng, động tác trên tay chậm lại. Bị Thu Nguyệt tung người một cái đánh ngã trên mặt đất, đến lúc này mọi người có chút nghi ngờ, nhìn tình hình vừa rồi Phạm Âm chiếm lợi thế, làm sao đột nhiên ngã xuống đất? Lại chỉ thấy Phạm Âm nằm trên mặt đất, tay che gò má của mình, mắt tức giận nhìn chằm chằm Nạp Lan tĩnh, "Đồ tiểu nhân Nạp Lan Tĩnh nhà ngươi, ngươi đã động tay chân gì?" Nàng vừa nói tay vừa khổ sở ôm mặt.

Nhìn xuyên qua khe hở tay nàng, khiến mọi người nhìn rõ ràng, chỗ mặt vừa chịu qua một cái tát, vào lúc này một mảnh đỏ bừng, còn nổi lên một cái mụn, đoán rằng tiếng kêu thảm thiết lúc nãy, chính bởi vì gương mặt đau đớn thôi.

"Làm càn " Thu Nguyệt quát một tiếng, một cước liền đạp ở trên người của Phạm Âm, Phạm Âm không chịu nổi nhếch nhác nằm trên mặt đất.

"Nạp Lan Tĩnh ngươi sẽ có báo ứng!" Phạm Âm lên án mạnh mẽ, ngoài miệng không yếu thế chút nào. Thu Nguyệt nhíu mày thật chặt, dưới chân càng thêm ra sức, Phạm Âm đau vô cùng, lại cố không kêu ra tiếng.

Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, chân vừa đúng dẫm lên ngón tay của Phạm Âm, hơi cúi đầu xuống, "Tục danh của Bổn Vương phi sao có thể để một nô tài như ngươi có thể gọi thẳng!" Giọng nói Nạp Lan Tĩnh cũng không lớn, lại đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng.

Kiếm Thiếu Niệm vừa nghĩ lần hồi kinh ắt sẽ đoạt ngôi vị Hoàng đế, dĩ nhiên Nạp Lan Tĩnh sẽ nghĩ biện pháp lôi kéo thế lực. Hôm nay bên ngoài Vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng làm Vương phi cũng không hiểu rõ tình hình, mà Phạm Âm lại rất rõ ràng, hôm nay Nạp Lan Tĩnh chính là muốn giết gà dọa khỉ, để cho mọi người ở đây nhìn một chút đến cuối cùng ai mới là chủ tử.

"Phát sinh chuyện gì?" Kiếm Thiếu Niệm mới vừa xử lý xong chuyện ngoài cửa, liền thấy nhìn bên này đứng đầy người, không khỏi đi tới. Nghe được tiếng của Kiếm Thiếu Niệm, bọn hạ nhân vội vàng quỳ xuống hành lễ, cũng chỉ có Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt vẫn đứng nguyên dạng

"Sư huynh cứu ta!" Phạm Âm nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm tới đây, không khỏi cao giọng cầu cứu. Trong lúc nhất thời tất cả kiên cường đều biến mất không thấy, nước mắt theo gương mặt, từng giọt rơi trên mặt đất.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kiếm Thiếu Niệm không vui cau mày, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, như muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra chút đầu mối.

"Sư huynh, Nạp Lan Tĩnh phá hủy mặt của ta, cầu xin sư huynh vì ta làm chủ!" Phạm Âm cắn răng, nước mắt càng chảy, nàng theo Kiếm Thiếu Niệm tới đây, hắn nhìn thấy mình chịu uất ức lớn như vậy mà không có tới cứu mình, lại hỏi thăm Nạp Lan Tĩnh, cho dù nàng có nguyện ý tin tưởng hay không, cuối cùng nàng cũng thua, chỉ là thua không cam lòng.

"Đủ rồi!" Kiếm Thiếu Niệm chợt nâng cao giọng, lạnh lùng nhìn Phạm Âm.

"Tĩnh nhi là tẩu tẩu của ngươi, cũng là Vương phi của Đại Dung, Hoàng hậu tương lai, ngươi lại không kiêng kỵ, dám gọi thẳng tục danh của Tĩnh nhi tục danh, nếu còn có lần sau, Bổn vương lại càng không tha cho, người đâu, lôi nàng đi xuống, đánh 20 đại bản!" Kiếm Thiếu Niệm xoay người sang chỗ khác, không hề xem mặt của Phạm Âm. Hôm nay bá quan văn võ còn ở bên ngoài phủ, hắn cố ý phân phó không cần nói cho Nạp Lan Tĩnh, tránh cho nàng không vui, nhưng bây giờ Nạp Lan Tĩnh cùng Phạm Âm cùng xuất hiện ở nơi này, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện tốt gì.

"Sư huynh! Ngươi thật là ác độc, thật là lòng dạ độc ác!" Giờ khắc này đột nhiên Phạm Âm cảm thấy thân thể không đau, trong lồng lại đau vô cùng, mặc dù nàng biết nàng đã thua, thật không nghĩ đến lại thất bại thê thảm như vậy.

Thu Nguyệt giơ chân lên, khiến thị vệ dẫn Phạm Âm đi, nhìn Nạp Lan Tĩnh hướng về phía Kiếm Thiếu Niệm phúc thân, "Đa tạ Vương gia!"

"Không cần, lập tức chuẩn bị vào cung!" Kiếm Thiếu Niệm khoát tay áo, thật sâu ngắm nhìn mặt của Nạp Lan Tĩnh, thật lâu phát tài ra một tiếng thở dài, liền xoay người rời đi.

Nạp Lan Tĩnh đứng thẳng người, nhìn dáng vẻ của Kiếm Thiếu Niệm. Như đã đồng ý lời những người đó, hiện tại vào cung sợ là vì chuẩn bị lên ngôi.

Trong sân cũng không có thứ gì quý trọng, mọi người cũng chỉ dọn dẹp một chút y phục trong ngày thường cần thay, Nạp Lan Tĩnh ngồi lên kiệu mềm, nhìn dọc theo đường đi đều có dân chúng đưa tiễn, trên mặt đều mang sắc mặt vui mừng, giống như bởi vì Kiếm Thiếu Niệm làm Hoàng đế mà kích động không thôi, lại nghĩ đến mình phí hết tâm sức nhưng chỉ đổi lại cho hắn một đời rạng rỡ.

Vào hoàng cung, Kiếm Thiếu Niệm trực tiếp đi Dưỡng Tâm điện, mà Nạp Lan Tĩnh cũng bị cung nhân sắp đặt vào Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh vốn muốn hỏi xem Vận Ninh hiện tại ở nơi nào, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hỏi thì như thế nào! Giang sơn này từ đầu đến cuối mình không có giúp tỷ ấy đoạt lấy.

Đến ban đêm, Kiếm Thiếu Niệm liền hạ thánh chỉ, hiện giờ quốc nạn trước mặt, hắn cũng không kịp làm theo cấp bậc lễ nghĩa, nhận ngọc tỷ thành Hoàng đế, phong cho Nạp Lan Tĩnh làm Hoàng hậu, thiên hạ này là của bọn họ, đất nước một ngày không thể thiếu vua, rốt cuộc ổn định ở ba ngày sau, thánh chỉ này vừa mới hạ, sau đó lại hạ tiếp một đạo thánh chỉ, đặc biệt truy phong Kiếm Thiếu Phong Là Đức Thiên Đại Thánh Vương, mà Kiếm Nghi là Thế tử, sau khi thành thân liền kế thừa Vương vị, Vận Ninh làm Đức Thiên Đại Thánh Vương phi, Đồng quý phi lại biến thành Trắc phi.

Kiếm Thiếu Niệm ra đạo thánh chỉ thứ ba, thế nhưng muốn ích thân đẩy lùi quân phản loạn, đối với chuyện này, Nạp Lan Tĩnh chưa bao giờ hoài nghi khả năng của Kiếm Thiếu Niệm, nói trắng ra đây tất cả đều là mưu kế của Kiếm Thiếu Niệm thôi!

"Thu Nguyệt, ngày mai ngươi xuất cung, thừa dịp khi Kiếm Thiếu Niệm mang binh ứng chiến, ngươi cho người đưa tin cho Phụ vương ta, để cho ông nhất định phải giữ lại thế lực của mình, sợ không bao lâu quân đội Kiếm Thiếu Niệm sẽ đi biên quan rồi !" Nạp Lan Tĩnh khẽ nhíu mày một cái, hôm nay Kiếm Thiếu Niệm nhân cơ hội khống chế cả Đại Dung, sợ ngày sau sẽ gây bất lợi đối với Phụ vương!

"Dạ!" Thu Nguyệt đáp một tiếng, trên mặt nặng nề, dĩ nhiên trong lòng hiểu chuyện này đối với Nạp Lan Tĩnh mà nói quan trọng đến cỡ nào!

Sáng sớm ngày thứ hai, Nạp Lan Tĩnh đổi lại trang phục chỉ có Hoàng hậu mới có thể mặc, một bộ y phục Phượng hoàng giúp tôn lên Nạp Lan Tĩnh càng thêm đoan trang, trước đây cũng đã mặc bộ y phục Phượng hoàng này, thế nhưng có chút mơ hồ, trong thoáng chốc nhớ tới, trước đây Giám Chính Khâm Thiên Giám đi tìm mình, nói mình là Phượng Tinh, lúc ấy nàng cũng chỉ coi là một câu chuyện cười nghe một chút, vốn tưởng rằng ông ta xem là mình kiếp trước, không ngờ, hôm nay lời của ông ta lại biến thành thật!

Kiếm Thiếu Niệm vừa mới lên ngôi, trong cung không có những phi tần khác, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu, dĩ nhiên Nạp Lan Tĩnh thân là Hoàng hậu nên đi thỉnh an Thái hoàng Thái hậu, dùng đồ ăn sáng, liền ngồi phượng liễn đi về phía Từ Ninh cung!

Ngược lại bên ngoài Từ Ninh cung có vẻ có chút vắng lạnh, người Nạp Lan Tĩnh thông báo một tiếng, không đến chốc lát Hoa ma ma liền tự mình ra đón, vào Từ Ninh cung, mới cảm thấy bên ngoài hoàn toàn không tính là gì, bên trong mới xem như vắng lạnh thực sự, bên trong cũng chỉ có hai cung nhân hầu hạ, cung nhân thô sử (cung nhân làm việc nặng) vào lúc này cũng không biết lười biếng ở chỗ nào, cho dù trong cung không có để khối băng nào, cũng không cảm thấy nóng bức, ngược lại Đồng Trắc phi tới sớm, lúc này cũng đã vào cung, ngồi ở một bên rồi!

"Gặp qua Thái hoàng Thái hậu!" Nạp Lan Tĩnh khẽ hành lễ một tiếng, nàng vốn nên gọi Thái hoàng Thái hậu một tiếng Hoàng tổ mẫu, nhưng cũng chẳng biết tại sao, luôn gọi không ra tiếng!

"Ra là Hoàng hậu đã tới, đứng dậy đi!" Thái hoàng Thái hậu khẽ mở mắt, giọng nói có chút trầm thấp, giống như phí nhiều công sức mới nói ra được, thấy Nạp Lan Tĩnh ngồi xuống, liền nhắm hai mắt lại, giống như mí mắt này nặng ngàn cân, cho dù chỉ một lát bà đều không chống đỡ nổi!

Nhưng dù vậy, Nạp Lan Tĩnh vẫn thấy rõ ràng, thời điểm Thái hoàng Thái hậu nhìn thấy nàng mặc một bộ Phượng hoàng, trong mắt lộ ra vài phần phẫn nộ!

"Gặp qua Hoàng hậu nương nương!" Suy cho cùng hôm nay Đồng Trắc phi thấp hơn Nạp Lan Tĩnh một bậc, cho dù nàng có nguyện ý hay không cũng phải hành lễ với Nạp Lan Tĩnh!

"Đa tạ Thái hoàng Thái hậu, hôm nay Tân Đế mới vừa ghi danh, nô tì tới đây nhìn một chút Thái hoàng Thái hậu liệu có cái gì không quen dùng hay không?" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, lời nói khách sáo, tuy nhiên rõ ràng nói cho Thái hoàng Thái hậu biết, hiện tại cả hậu cung này là thiên hạ của Nạp Lan Tĩnh nàng! Nạp Lan Tĩnh sau khi ngồi xuống, mới hơi khoát tay, ý bảo Đồng Trắc phi có thể đứng dậy!

"Ai gia già rồi, ngược lại cũng không có nhiều thứ cần coi trọng, Tân Đế mới vừa lên ngôi, có lẽ có thật nhiều chuyện cần xử lý, nơi này của Ai gia cũng không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng!" Nạp Lan Tĩnh cho rằng y theo tính tình của Thái hoàng Thái hậu, vốn nên có chút không vui, thế nhưng không ngờ Thái hoàng Thái hậu giống như không có hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, ngôn ngữ bình tĩnh, thật ra khiến người khác nhìn không ra suy nghĩ trong lòng bà!

"Như thế thần thiếp liền cáo lui!" Nếu Thái hoàng Thái hậu đã mở miệng, tự nhiên Nạp Lan Tĩnh không có lý do gì ở lại chỗ này nữa, đứng dậy liền đi ra ngoài!

"Hoàng cô tổ mẫu, ngài nhìn một chút dáng vẻ hả hê của nàng ta đi, cũng không có để ngài ở trong mắt chút nào cả!" Nạp Lan Tĩnh vừa rời đi, Đồng Trắc phi không vui oán trách về phía Thái hoàng Thái hậu!

"Đủ rồi, rốt cuộc hiện nay nàng ta cũng là Hoàng hậu, sau này nhìn thấy nàng ta phải cung kính vào, những lời nói đại nghịch bất đạo này sau này đừng tiếp tục nói ra!" Thái hoàng Thái hậu khoát tay áo, không muốn nghe Đồng Trắc phi oán trách, vốn cho rằng sau khi Kiếm Thiếu Phong chết đi, Đồng Trắc phi có thể khôn lên có nhiều mưu kế, thật không nghĩ thế nhưng một chút cũng không có tiến bộ!

"Hoàng tổ mẫu nói đúng lắm, nhưng mặc dù nàng quý vì Hoàng hậu, cũng nên đối với Hoàng tổ mẫu cung kính một chút, chứ không phải như vừa rồi, ngay cả hành lễ đều không muốn!" Đồng Trắc phi hừ lạnh một tiếng, nàng không dám cùng Thái hoàng Thái hậu mạnh miệng, tuy nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội, hôm nay phủ Khánh quốc công đã không còn ai, chỉ có Thái hoàng Thái hậu có thể dựa vào, tự nhiên nàng hy vọng sau này Thái hoàng Thái hậu có thể đoạt lại quyền lực, chèn ép Nạp Lan Tĩnh!

"Đừng tưởng rằng Ai gia không biết ngươi nhỏ mọn, ngươi đây là nhìn không quen thái độ của nàng, rõ ràng do ngươi không cam lòng, đường đường là một Quý phi thế nhưng rơi vào kết quả thành Trắc phi, ngay cả Vận Ninh cũng cưỡi trên đầu của ngươi, chẳng qua ngươi chỉ muốn Ai gia ra mặt cho ngươi thôi, đáng tiếc người cũng đã chết hết, ngươi tranh cãi những cái danh tiếng này thì có ích lợi gì, tương lai Kiếm Nghi làm Vương Gia, mặc dù phong ngươi làm Vương phi hắn cũng sẽ không kính trọng ngươi!" Thái hoàng Thái hậu chợt mở hai mắt ra, đáy mắt một mảnh rõ ràng, nơi nào còn ngu ngốc như vừa rồi!

"Ta, Hoàng tổ mẫu nói rất đúng, là Dung Nhi nhất thời lo lắng!" Mặc dù trong lòng Đồng Trắc phi không vui, nhưng trên mặt không dám ra vẻ nửa phần, vội vàng lui ra ngoài!

Thái hoàng Thái hậu nhìn bóng lưng Đồng Trắc phi, chỉ khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ nàng ta không nghĩ tới đường lui, còn muốn tranh đoạt cái danh lợi kia, cũng không nghĩ xem, thủ đoạn của Vận Ninh ra sao, cho dù nàng làm Vương phi, hại chết nàng cũng không phải chuyện dễ dàng!

Thế nhưng, nghĩ tới giang sơn, lòng của Thái hoàng Thái hậu quýnh lên, không khỏi ho lên!

"Nương nương, ngài yên tâm, Trắc phi nương nương không có quá nhiều tâm cơ, có lẽ ông trời sẽ chiếu cố những người như vậy!" Hoa ma ma vội vàng giúp Thái hoàng Thái hậu thuận khí, trong miệng không khỏi an ủi mấy tiếng!

"Ai gia cũng không lo lắng cho nàng, chỉ là trong lòng Ai gia khó chịu, Ai gia là tội nhân của Đại Dung, Ai gia cũng không biết dùng mặt mũi nào đi đối mặt với Tiên Đế!" Thái hoàng Thái hậu lắc đầu một cái, để Hoa ma ma không cần lo lắng, thế nhưng bà nói xong lời này, giống như lập tức già đi rất nhiều!

"Nương nương chớ có nghĩ nhiều làm gì, giang sơn Đại Dung chắc hẳn sẽ không đi xuống như thế!" Hoa ma ma thở dài một cái, Thái hoàng Thái hậu tranh đoạt cả đời, nhưng lại là một người tốt, đến khi về già vẫn để cho bà gánh chịu toàn bộ những chuyện này, suy cho cùng ông trời vẫn bất công vô cùng!

"Ai gia chỉ hận lúc ấy mềm lòng, Ai gia giữ lại Kiếm Thiếu Niệm cũng chỉ muốn cho Hoàng nhi một cái để nhớ đến, Cung Quý phi không tuân thủ Cung quy, chung quy Ai gia sợ Hoàng nhi đau lòng, lần lượt viện lời nói dối, vốn tưởng rằng nếu như Hoàng nhi muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Kiếm Thiếu Niệm liền để cho hắn rỉ máu nhận thân, thật không nghĩ đến ngay cả cơ hội này trời cao cũng không có cho Ai gia, Ai gia hổ thẹn với Kiếm gia!" Thái hoàng Thái hậu nói xong, hai giọt lệ rơi xuống, nhưng lại không thể làm gì!

Hôm nay người Kiếm gia cũng bị người hại chết, Kiếm Thiếu Phong chết rồi, Kiếm Thiếu Huyền cũng mất bóng dáng, Kiếm Thiếu Khang tuổi còn nhỏ cũng không có tránh thoát người bên cạnh tính kế, Hoa ma ma há miệng, suy nghĩ trong chốc lát mới nói, "Rốt cuộc vẫn có Tiểu Thế tử truyền thừa con cháu Kiếm gia, chỉ sợ Kiếm Thiếu Niệm không thể nào để ngôi vị Hoàng đế lại cho hắn!"

"Vậy thì như thế nào, Ai gia chắc chắn sẽ không để một người ngoài tới trông coi Đại Dung, cho dù muốn mệnh của Ai gia, Ai gia cũng phải vì giang sơn của Kiếm gia làm chút gì đó!" Đột nhiên Thái hoàng Thái hậu trợn to hai mắt, đáy mắt càng thêm sáng rõ, giống như ở nơi này bà đã hạ xuống một ý niệm sống còn!

Mà bên này, Kiếm Thiếu Niệm xuất binh ra khỏi thành, tự mình bắt Đức Thuận vương cùng Đức Thanh vương, quân phản loạn bị chia rẽ, Kiếm Thiếu Niệm nhất cổ tác khí*, bắt lại toàn bộ quân phản loạn, những ai nguyện ý đầu hàng sẽ được thả trở về quê quán, không muốn đầu hàng sẽ bị xử trảm ngay tại chỗ!

*Nhất cổ tác khí: sỹ khí tăng lên, ý chí tăng lên. Ý nói quân của Kiếm Thiếu Niệm đang trên đà chiến thắng, thừa thắng xông lên.

Sau khi đánh lui quân phản loạn, dân chúng Kinh thành lúc này mới yên ổn xuống, Kiếm Thiếu Niệm càng thêm trở thành thần nhân trong dân gian, khắp nơi khắc bia ca tụng công tích vĩ đại của hắn, đều gợi khen hắn là Hoàng đế tốt hiếm thấy!

Ba ngày trôi qua cũng được coi là yên bình, ba ngày sau chính là Đại lễ Giổ tổ, Nạp Lan Tĩnh dậy từ sáng sớm, đổi lại y phục Phượng hoàng màu vàng sáng, phượng liễn đã chờ từ lâu ở bên ngoài Khôn Ninh cung, nhóm cung nhân phụ trách Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm gặp nhau, Đế hậu gắn bó tương phù, cuối cùng đã tới bên ngoài tổ miếu!

Lúc này bốn phía bá quan văn võ đã sớm đứng ngay ngắn, Nạp Lan Tĩnh theo bậc thang đi tới, rốt cuộc nhìn thấy Nạp Lan Hiên, thấy sắc mặt của hắn tốt hơn, trong lòng mới hơi yên lòng, thế nhưng, đi ngang qua bên người Kiếm Nghi, nhìn tên tiểu nhân kia, vẻ mặt tức giận nhìn mình chằm chằm, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cúi đầu xuống, giang sơn này vốn nên của hắn, hôm nay lại bị Kiếm Thiếu Niệm đoạt đi!

Đế hậu đứng ở trên cao, nhìn xuống chúng nhân, thế nhưng trong lòng Nạp Lan Tĩnh giống như đang ở trong mộng, cũng không nhớ rõ chẳng biết là lúc nào, nàng cũng từng đứng ở nơi cao cao tại thượng như vậy!

Sau đó vào tổ miếu, hôm nay thân thể Thái hoàng Thái hậu khó chịu, liền để Hoa ma ma tới đây hầu hạ, ánh nến chậm rãi nhảy lên, Hoa ma ma phụ trách đốt hương trình cho Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm, bọn họ tiếp nhận rồi bái lạy, sau đó đưa lại cho Hoa ma ma, cắm hương vào bên trong lư hương!

Từ từ dâng lên khói mù, tăng thêm vài phần không chân thật, "Bùm!" Vào lúc này âm thanh càng phát vang dội, mọi người không khỏi cúi đầu, chỉ thấy nến ở bàn thờ đột nhiên đổ xuống, ánh nền từ từ tắt dần rồi rơi xuống!

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!" Cung nhân phục vụ ở bên trong tổ miếu, vội vàng quỳ xuống, việc tế tổ hệ trọng này kiêng kỵ nhất chính là điềm xấu, thân thể bọn họ không ngừng phát run, càng cảm thấy kết cục của mình sẽ rất thê thảm!

Nếu như chỉ có âm thanh rơi xuống của giá cắm nến, người bên ngoài nhất định không thể nghe rõ được, ngược lại tiếng cầu xin tha thứ của nhóm cung nhân này, khiến mọi người trong triều không khỏi nhìn lại, nhìn thấy một màn này, không khỏi nhỏ giọng đàm luận, chưa đến chốc lát, bá quan bên trong cũng đã truyền ra!

"Các ngươi thật đáng chết!" Kiếm Thiếu Niệm không vui cau mày, tuy nói hắn không tin quỷ thần gì đó, nhưng quan viên bên ngoài rất tin, ngày giỗ tổ lại xảy ra chuyện nến rơi xuống, chính là rất không may mắn!

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn Hoa ma ma, vừa rồi nàng nhìn thấy rõ ràng, rõ ràng giá cắm nến này chính là Hoa ma ma cố ý đánh rớt, Nạp Lan Tĩnh bước lên một bước về phía trước mặt Kiếm Thiếu Niệm, "Hoàng thượng, có lẽ nhóm cung nhân cũng không phải cố ý, hôm nay là ngày lành khó có được, cũng không nên quấy nhiễu tổ tiên, giá cắm nến rơi, đổi một cái khác là được!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nàng ngược lại cũng không phải là muốn che giấu thay Hoa ma ma!

Chỉ là Kiếm Thiếu Niệm làm Hoàng đế tất nhiên Thái hoàng Thái hậu rất không vui, Hoa ma ma một nô tì tự nhiên sẽ không có tâm tư này, tất nhiên do Thái hoàng Thái hậu phân phó, hôm nay trong hoàng cung đa số đều là người của Kiếm Thiếu Niệm, ngược lại nàng muốn nhìn một chút, Thái hoàng Thái hậu làm như thế nào đối phó với Kiếm Thiếu Niệm!

"Nếu Hoàng hậu đã cầu tình cho các ngươi, chuyện này liền thôi, còn không mau đi thay giá cắm nến!" Kiếm Thiếu Niệm liếc mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh, cho dù trong nụ cười kia phần nhiều là xa lánh, nhưng có thể thấy nàng nhếch miệng, thế nhưng trong tim của hắn cũng thoả mãn khác thường!

"Hoàng thượng, bẩm Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu nương nương mai một*!" Khi cung nhân đang đứng dậy dọn dẹp, liền nghe thấy công công bên ngoài chợt đi vào bẩm báo, động tác trên tay cũng không khỏi chậm lại!

*mai một: chết, qua đời, băng hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro