Q.2 - C41.1 - LẬP KẾ THẤT CHO TƯƠNG BÌNH VƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt hoàng thượng có chút thâm trầm, không lập tức đáp ứng, chỉ quét mắt nhìn các tiểu thư ở đây, trong mắt tựa hồ mang theo nồng đậm tính kế, thật lâu sau, hoàng thượng nhẹ nhàng gợi khóe miệng, "Chuẩn!" Âm thanh hoàng thượng sang sảng, truyền rõ ràng đến bốn phía đại điện

"Tiểu vương đa tạ Đại Dong hoàng thượng!" Y Già hành lễ, bên môi lộ nhiều ý cười, có chút híp mắt, xoay người, trong mắt gắt gao nhìn chằm chằm chỗ Nạp Lan Tĩnh, trầm ổn đi tới!

Tương Bình vương hơi nhíu mày, nhìn bộ dáng Y Già vương tử tựa hồ như yêu cầu muốn cưới Nạp Lan Tĩnh, mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua đôi mắt lo lắng của Cung thị, trong lòng căng thẳng, nếu, nếu hoàng thượng thật sự đáp ứng yêu cầu của hắn, mình nhất định phải giúp Nạp Lan Tĩnh, không cho nàng gả xa!

Thái tử cúi mắt làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là trong mắt hắn mang theo tiếc nuối, Nạp Lan Tĩnh giống như viên minh châu chói mắt, chỉ tiếc viên minh châu này không thể thuộc về hắn!

Nhị hoàng tử bưng chén rượu như trước, uống mạnh một hơi sạch chén rượu, trên mặt mang theo tia lười biếng, bộ dáng tựa hồ có chút không để ý, nhưng khóe mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm bước đi của Y Già, ngón tay nắm chắt chén rượu, tựa hồ như, chỉ cần Y Già đưa ra yêu cầu cưới Nạp Lan Tĩnh, nhị hoàng tử nhất định sẽ bạo phát!

Tam hoàng tử cầm khăn che mặt, mắt rốt cuộc có chút lo lắng, tuy nói Nạp Lan Tĩnh chói sáng như vậy, trí tuệ như vậy nếu đi Quy Tư quốc thật sự đáng tiếc, nhưng hắn càng lo lắng nhị hoàng tử sẽ vì Nạp Lan Tĩnh gây ra chuyện tình đáng tiếc gì đó, càng là như thế, thân mình càng ho lợi hại. Nếu hôm nay vương tử Quy Tư quốc không đến, có lẽ hôm nay hắn cũng sẽ không tham gia yến hội này rồi.

"Vận Trinh quận chúa, tiểu vương thất lễ, có thể thỉnh Vận Trinh quận chúa nói cho tiểu vương được biết phương danh của vị tiểu thư này hay không?" Y Già vương tử đứng trước mặt Nạp Lan Tĩnh, khóe miệng gợi lên, khiêm tốn hữu lễ gật gật đầu, lấy tay chỉ hướng Vận Ninh quận chúa

Tâm mọi người buông lỏng, lại chung quy không ngờ hướng Y Già vương tử nhìn về lại là Vận Ninh quận chúa, Vận Ninh quận chúa này lại là đích nữ tướng quân phủ, không biết Y Già vương tử cố ý hay vô tình, sắc mặt hoàng thượng trong nháy mắt thay đổi

Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng cười cười, điềm nhiên đứng dậy, có hơi phúc phúc, "Y Già vương tử chắc là không biết, ở Đại Dong chúng ta, nam tử không thể tùy ý hỏi khuê danh của nữ tử! Mong rằng Y Già vương tử thứ lỗi!" Nạp Lan Tĩnh nhìn mắt Vận Ninh quận chúa, lại cũng không nói cho Y Già biết khuê danh Vận Ninh quận chúa, trong mắt lại thu liễm thù hận cùng tức giận!

"Nga? Là tiểu vương đường đột rồi!" Y Già tựa hồ đã hiểu, có chút gật gật, nhưng trong mắt vẫn lạnh băng như trước không có một tia ấm, Nạp Lan Tĩnh ngửa đầu, mặt không biểu tình nghênh đón ánh mắt Y Già vương tử

"Đại Dong hoàng đế, tiểu vương lần đầu gặp vị tiểu thư này, liền như quen đã lâu, tiểu vương thỉnh cầu hoàng thượng Đại Dong có thể ban cho tiểu vương làm vương phi!" Y Già lại quỳ nhưng tay lại chỉ vào Vận Ninh quận chúa!

Thời gian giống như ngừng trôi, nếu Y Già vương tử cầu cưới Vận Trinh quận chúa, có lẽ hoàng thượng có thể đáp ứng, nhưng hắn cầu cưới là Vận Ninh quận chúa, điều này thật khó nói, Cung phủ tay nắm binh quyền Đại Dong, chẳng phải là Cung phủ có ý làm phản hay sao, mặc dù Quy Tư tặng mười tòa thành thì như thế nào, kết quả còn không phải là vật trong tay bọn họ?

Vận Ninh quận chúa cũng không nói gì, ánh mắt cũng hướng lên đài cao nhìn lại, xem trên mặt người nọ có xuất hiện gợn sóng gì không, Vận Ninh quận chúa hơi cúi đầu, tuy nói trong lòng nàng hiểu được, hoàng thượng tất nhiên sẽ không để nàng đi hòa thân, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của người nọ, trong lòng rốt cuộc cũng có chút đau đớn!

Hoàng thượng mang theo tia dò xét, nhìn bộ dán Y Già trong mắt liền có thêm lãnh ý, "Ha ha, Y Già vương tử quả thật thẳng thắng, thưởng tọa, trẫm sẽ để hộ bộ đem danh sách khuê nữ các quan viên nhất phẩm đều thống kê hết lên!" Hoàng thượng sang sảng cười, ý bảo Y Già vương tử ngồi xuống, nhưng cũng không đáp ứng yêu cầu của hắn!

"Đa tạ Đại Dong hoàng đế!" Y Già hành lễ, tựa hồ nhìn ra Hoàng thượng sẽ không ban hôn Vận Ninh quận chúa cho hắn, nói cho cùng hắn cũng thức thời, không tiếp tục dây dưa, chính là trong lòng nhị hoàng tử lại khẩn trương, lần này xem như phụ hoàng cự tuyệt thỉnh cầu của Y Già vương tử, nhưng nếu ngày sau hắn lại muốn cưới Nạp Lan Tĩnh làm phi, nếu hoàng thượng lại cự tuyệt, sợ là không giữ được mặt mũi, sợ là Y Già vương tử muốn cưới Vận Ninh quận chúa là giả, mà bên trong lại là ý khác!

Yến hội vẫn tiếp tục như trước chỉ là tâm mọi người tựa hồ đều đã không còn ở đây, thật lâu sau yến hội mới kết thúc, Nạp Lan Tĩnh đỡ Cung thị đi ra khỏi đại điện, gió đêm đánh úp lại, Nạp Lan Tĩnh rất mau bị lạnh, không khỏi run rẩy cả người!

"Vận Trinh quận chúa vẽ thật không tầm thường, không biết đến khi nào tiểu vương mới có cơ hội chiêm ngưỡng được phong tư đó đây!" Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh mang theo ý cười của Y Già vương tử, hắn sải bước tiêu sái đến trước mặt Nạp Lan Tĩnh, thân mình có hơi nghiêng về trước một chút, làm cho người ta từ xa xa nhìn lại tựa hồ như có thể thấy hai người đang nói gì đó, bộ dạng nói chuyện thật vui vẻ!

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, Y Già này thật biết diễn trò, trên mặt thì tươi cười, nhưng đáy mắt vẫn lạnh như hàn ngọc ngàn năm như trước, "Y Già vương tử nói đùa rồi, bản quận chúa bất quá chỉ là một người vẽ tranh bình thường của Đại Dong quốc thôi, sao có thể gọi gì là phong tư!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng cười, không dấu vết lui về sau từng bước, cố gắng duy trì khoảng cách với Y Già!

"Vận Trinh quận chúa quá khiêm nhường rồi, ai chẳng biết quận chúa là kinh thành đệ nhất tài nữ, tiểu vương vừa mới đến có thể may mắn chiêm ngưỡng được phong thái của quận chúa, thật sự là vinh hạnh!" Y Già cũng không muốn buông tha cho Nạp Lan Tĩnh, theo từng lời Nạp Lan Tĩnh nói ra, nàng liền thuận cước bộ lùi từng bước về phía sau! Trong đại điện có không ít người nhìn thấy hành động vô lễ của Y Già vương tử, nhưng rốt cuộc cũng không ai dám lên tiếng, nay hoàng thượng đã bỏ qua lời yêu cầu cưới Vận Ninh quận chúa của Y Già vương tử, cho nên hắn mới có thể dây dưa Vận Trinh quận chúa thôi!

"Vương tử quá khen, chút tài mọn của tiểu nữ sao có thể vừa mắt vương tử được!" Cung thị vốn luôn đứng cùng một chỗ với Nạp Lan Tĩnh, nay nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh bị Y Già dây dưa, tự nhiên là vô cùng tức, kéo Nạp Lan Tĩnh đến phía bên kia mình, để chính mình chống đỡ Y Già vương tử!

"Tướng gia phu nhân thật quá khiêm nhường, Vận Trinh quận chúa rốt cuộc cũng là tài nữ của Đại Dong quốc các người, sao lại bị cho là chỉ có chút tài mọn?" Y Già này cũng thật không não, nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh trước mắt, bên cạnh có vài người đi lại, nhưng cũng không có dừng bước, cũng không người nào giải vây giúp Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị, thậm chí, Cung thị trơ mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa cũng không có một chút gì nhúc nhích, trong lòng vô cùng lạnh!

"Vận Trinh quận chúa? Các ngươi sao còn chưa trở về?" Nạp Lan Tĩnh hơi hơi nhíu mày, thật muốn rời đi, lại nghe thấy âm thanh trầm ổn của Tương Bình vương từ phía sau truyền đến!

"Tham kiến vương gia, ta cùng mẫu thân cũng định rời khỏi, vậy cáo từ vương gia, cáo từ Y Già vương tử!" Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, trong lòng rốt cuộc cũng có nhiều hơn lòng biết ơn đối với Tương Bình vương, Cung thị nhìn thấy Tương Bình vương, trong mắt rốt cuộc cũng có chút tự nhiên, nhưng Nạp Lan Tĩnh bên cạnh đỡ nàng, vừa vặn che dấu đi nội tâm rối bời của nàng!

"Nga, vương gia cũng rất quan tâm Vận Trinh quận chúa a!" Y Gia vương tử cũng không có khó xử, thân mình tránh qua một bên, tránh đường, nâng cao âm thanh, tựa hồ vừa vặn để cho Nạp Lan Diệp Hoa nghe rõ ràng, chỉ là, thái hậu nương nương vừa đi ra cũng vừa vặn thu lời nói Y Già vương tử vào trong lòng!

Nạp Lan Diệp Hoa đi phía trước, nghe được âm thanh Y Già vương tử, thân mình ngừng một chút, nắm quyền thật chặt, ngay cả Y Già vương tử vừa đến kinh thành liền có thể nhìn ra manh mối, Tương Bình vương này thật quá đáng, hắn làm sao có thể quan tâm Nạp Lan Tĩnh, hắn căn bản chính là quan tâm Cung thị!

Trên đường trở về, Cung thị đơn giản cũng không ngồi cùng xe với Nạp Lan Diệp Hoa, mà là ngồi cùng với Nạp Lan Tĩnh! Ngay mai chính là mười sáu tháng giêng, theo đạo lý nói nên bái lạy!

***********

Sáng sớm ngày thứ hai, theo ý chỉ của thái hậu, Nạp Lan Tĩnh vào cung, Nạp Lan Tĩnh bởi vì ngủ quá muộn hoặc cũng bởi vì có chút tâm sự nên trước mắt lại có một quầng thâm màu xanh, Lưu Thúy cố gắng trang điểm cho Nạp Lan Tĩnh thật đậm để che lấp, Nạp Lan Tĩnh mặc một kiện váy sáng màu cùng quần la màu đỏ, vừa vặn tương phản với bộ quần áo tại yến hội!

Đưa lệnh bài, Nạp Lan Tĩnh liền vào cửa cung, từ Huyền Vũ môn đến Từ Ninh cung cũng còn một đoạn đường khá xa, Nạp Lan Tĩnh liền để cho Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt đỡ mình, chậm rãi đi đến, mặc dù vết thương trên đùi đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn phải chú ý cẩn thận!

Ngày hôm nay thời tiết tốt, Nạp Lan Tĩnh cố ý để Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt đỡ mình tìm một con đường nhỏ yên lặng đi tới, Y Già vương tử hiện tại ở trong hoàng cung, nếu mình đoán đúng, hoàng thượng tất nhiên sẽ cho người mang hắn đi chung quanh một chút, nếu mình chọn đường lớn mà đi, sợ rằng sẽ lại gặp hắn!

"Tiểu thư, phía đối diện có người đang đi đến!" Đến một khúc cua, Thu Nguyệt bên cạnh tựa hồ nghe thấy một ít tiếng bước chân, liền nhanh chóng nói với Nạp Lan Tĩnh!

Đáng tiếc Nạp Lan Tĩnh không có thời gian ẩn núp, nàng hơi nhíu mày, lại thấy thái tử với một thân áo trắng, từ đối diện đi đến!

"Tham kiến thái tử điện hạ!" Nạp Lan Tĩnh dẫn Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt hành lễ, trong mắt hiện lên tia oán giận, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Tĩnh liền khôi phục bình tĩnh!

"Nga? Vận Trinh quận chúa miễn lễ, bây giờ mà còn có thể tình cờ gặp Vận Trinh quận chúa, không biết vì sao quận chúa lại vào cung sớm như vậy?" Trên mặt thái tử có một tia kinh ngạc, tựa hồ có chút khó hiểu, trên mặt mang theo ý cười như gió xuân, âm thanh có vẻ vô cùng ôn nhã, lại có chút thanh đạm, mỗi một động tác lại khéo léo hữu lễ!

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, nếu mình không biết bộ mặt thật của hắn, chỉ sợ rằng đã bị bộ mặt giả dối này của hắn làm mê muội, đã có thể nghĩ hắn là một quân tử tao nhã, "Hồi bẩm thái tử điện hạ, sáng sớm thái hậu nương nương liền tuyên thần nữ, chắc là có việc gấp!" Nạp Lan Tĩnh đè nén phẫn nộ trong lòng, tĩnh tâm, bình tĩnh trả lời, nhưng nói là thái hậu có việc gấp, tức là muốn rời đi sớm, nàng tuy không có nhĩ lực tốt như Thu Nguyệt, nhưng cũng có thể nghe được hô hấp dồn dập bất thường của thái tử, nếu nàng đoán không sai, thái tử là cố ý ở nơi này cùng nàng "ngẫu nhiên" gặp mặt!

"Nga? Là như vậy à!" Thái tử cười ôn hòa, gật gật đầu, liền tránh người ra, tựa hồ để Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng đi qua, không để thái hậu chờ lâu!

Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng phúc thân, liền mang theo Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt nhanh chóng đi về phía trước hai bước, trên mặt thủy chung vẫn giữ nụ cười khéo léo, nàng chung quy cảm thấy thái tử sẽ có chuyện muốn nói với nàng, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!

"Vận Trinh quận chúa!" Quả nhiên vừa mới đi được hai bước, thái tử liền nhẹ nhàng nói một câu!

"Nga? Không biết thái tử....?" Nạp Lan Tĩnh quay đầu, có hơi nhíu mày, trong mắt tựa hồ mang theo ta khó hiểu, không biết thái tử gọi nàng lại vì chuyện gì!

"Này, mạo phận quận chúa!" Thái tử dừng một chút, trên mặt hơi xấu hổ, tựa hồ không biết nên nói như thế nào, liếc nhìn Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt một cái, muốn nói lại thôi, Nạp Lan Tĩnh châm chọc nhếch khóe miệng, khoát tay áo, để Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt lui sang một bên, nàng rất muốn nhìn xem, thái tử này rốt cuộc muốn nói cái gì!

"Vận Trinh quận chúa!" Thái tử hơi nhíu mày, tựa hồ đang nghĩ xem nên nói như thế nào, Nạp Lan Tĩnh híp mắt, trong lòng cũng chỉ có hai chữ, "làm dáng"! Rõ ràng là một tên lang tâm cẩu phế, lại cố tình học theo bộ dạng của quân tử, bộ dạng này cũng chỉ có thể lừa nàng của trước kia thôi!

"Không biết cảm tưởng của Vận Trinh quận chúa đối với Y Già vương tử kia là như thế nào?" Thái tử nhíu mày, vẻ mặt hơi ngưng trọng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình nói chuyện quá mức trực tiếp, liền nhanh chóng cúi người, "Thật ra là ta đường đột, Vận Trinh quận chúa đừng nên trách tội" Trên mặt thái tử tựa hồ mang theo chút hối lỗi, nhưng vừa vặn vẫn duy trì khí chất ôn nhã!

Nạp Lan Tĩnh nhịn không được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi hắn, thái sử thật sự diễn rất có tâm, nếu là nữ tử tầm thường nhìn thấy thái tử tôn quý bình thường, không chỉ khiêm tốn hữu lễ, lại còn bởi vì mình đường đột mà xin lỗi, sợ là đã sớm tăng thêm một phần hảo cảm đối với thái tử, chỉ tiếc, nàng lại không để mình bị hắn dắt đi vòng vòng nữa, "Thái tử lo lắng nhiều rồi, không biết ý thái tử là gì?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, tựa hồ không hiểu ý hắn là gì, lại nhíu mày, chờ câu trả lời của thái tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro