Q.2 - C21.1 - KẾ NẠP LAN TĨNH CAO HƠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nạp Lan Diệp Hoa nói xong, lại không người lên tiếng trả lời, đại sảnh im lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rớt, Nạp Lan Diệp Hoa xấu hổ khụ một tiếng, nháy mắt với Tam di nương

"Lão gia nói đúng!" Tam di nương gật đầu, lần tràng hạt trong tay, nay nhìn đến thấy thật buồn cười, nàng như vậy không sợ làm dơ bẩn Phật môn thanh tịnh hay sao!

"Lão gia, cầu người làm chủ cho Tứ tiểu thư!" Tô ma ma phía sau Tam di nương quỳ trên mặt đất, tay nhẹ nhàng kéo Nạp Lan Ninh, chỉ thấy Nạp Lan Ninh cúi đầu, dùng khăn lau khóe mắt!

"Có cái gì oan khuất, cứ nói ra!" Nạp Lan Diệp Hoa thẳng thân mình, rớt vào mắt Nạp Lan Tĩnh lại như ra vẻ, nếu đã an bài tốt rồi thì diễn trò như vậy cho ai xem!

"Lão gia, tứ tiểu thư bị kinh sợ, không phải do thế tử gây nên, thật ra trong viện có người hành hung a!" Tô ma ma một phen nước mắt nước mũi, thật khó cho bà ta, đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải ở trong này diễn trò cho mọi người xem!

"Ngươi nói cái gì?" Nạp Lan Diệp Hoa vỗ mạnh bàn, tựa hồ như mới biết được chân tướng, ánh mắt hắn như có như không liếc về phía Nạp Lan Tĩnh chỉ lo uống trà

"Là thật lão gia, đêm đó tứ tiểu bị kinh hách, tặc nhân đào thoát theo hướng cửa sổ làm rớt lại vật treo trên thắt lưng xuống đất, thỉnh lão gia xem rõ!" Tô ma ma lấy từ trong lòng ra một bài tử, lớn cũng bằng ngón tay cái, chính là bài tử đại biểu thân phận cho từng hạ nhân trong tướng phủ, bởi vì quá nhỏ nên phần lớn bọn hạ nhân đều làm thêm móc treo tại bên hông!

Nạp Lan Diệp Hoa tinh tế nhìn, gật gật đầu, mới giao nó lại trong tay lão phu nhân!

"Đi tra xét xem là nha đầu trong viện người nào!" Lão phu nhân híp mắt, cầm bài tử trong tay giao cho Cung thị!

Cung thị tiếp nhận cũng không nói, nhìn bài tử liền giao cho Lý ma ma, ý bảo nàng đi tra xét! Trong mắt có chút lo lắng nhìn Nạp Lan Tĩnh, chỉ thấy Nạp Lan Tĩnh chỉ thản nhiên uống trà, giống như chắc chắn bài tử này không có quan hệ cùng nàng

"Trà này là do Tứ di nương mang tới sao?" Nạp Lan Tĩnh cầm chén trà trong tay, ngẩng đầu cười an tâm với Cung thị, ánh mắt liếc về phía Tứ di nương

"Đại tiểu thư thật lợi hại, trà này là Tứ di nương vừa sai người mang tới!" Tôn ma ma cười, tay không tự giác xoa vai cho lão phu nhân

"Ha ha, trong viện này ai không biết trà trong viện Tứ di nương là ngon nhất!" Nạp Lan Tĩnh dùng khăn lau khóe miệng, như đang nói chuyện phiếm thường ngày

"Đại tiểu thư quá khen, dù sao thiếp cũng có chút tật tham uống trà, nên ngày thường liền cẩn thận chút!" Tứ di nương cười xấu hổ, lão phu nhân gọi các nàng qua đây cũng không nói gì thêm, nay lại nhặt được một bài tử, nàng không lo lắng người trong viện mình sẽ làm ra chuyện này, chỉ sợ là có người vu oan hãm hại!

"Phu nhân!" Lý ma ma phúc thân, lại đem bài tử giao lại cho Cung thị

"Ngươi tra ra là nha đầu của viện nào?" Lão phu nhân dựa lưng vào ghế, híp mắt, âm thanh miễn cưỡng không có chút lợi hại!

"Này, hồi lão phu nhân, là trong viện đại tiểu thư!" Lý ma ma nhìn Nạp Lan Tĩnh đến khi nhìn nàng có chút gật đầu mới bẩm báo lên

"Đây chính là trong viện ngươi?" Lão phu nhân mở mắt, lấy tay chỉ chỉ, để Tôn ma ma giao bài tử cho Nạp Lan Tĩnh

"Cái gì?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cẩn thận xem xét, thế này mới giao bài tử cho Thu Nguyệt, "Hôm qua ngươi còn tìm nó, ta liền nói là có người lấy đi rồi, thấy không, tìm ra rồi đây!" Nạp Lan Tĩnh cười, nhẹ nhàng bâng quơ đem sự tình đẩy ra ngoài!

"Tiện tỳ, ngươi còn không nhận tội!" Nạp Lan Diệp Hoa rống lên một tiếng, hôm nay vừa mới nghe Tam di nương nhắc tới, Thu Nguyệt này không phải người tướng phủ, là Nạp Lan Tĩnh mang về từ tướng quân phủ, nhưng Tam di nương còn nói một bí mật khác, Nạp Lan Diệp Hoa cân nhắc một hai, tự nhiên là phải trừ bỏ người tướng quân phủ

"Phụ thân, dù sao cũng là bài tử Thu Nguyệt làm rớt, Tô ma ma nói tặc nhân lưu lại thì chính là tặc nhân lưu lại hay sao, nếu có người đánh mất, liền nói người đó là tặc nhân à!" Nạp Lan Tĩnh cười nhẹ, tay ngăn Thu Nguyệt đang muốn quỳ xuống, lúc trước chứng cứ vô cùng xác thực Tam di nương còn bình an vô sự, nếu chỉ dựa vào một cái bài tử mà Nạp Lan Diệp Hoa đã định tội Thu Nguyệt thì không còn gì để nói!

"Quả thực già mồm cãi lý!" Nạp Lan Diệp Hoa hừ lạnh, nay Nạp Lan Tĩnh thân là Vận Trinh quận chúa, người hoàng gia thực sự chú ý, ngay cả nhị hoàng tử cũng đối đãi với nàng khác xưa, Kiếm Hồn lại dây dưa với nàng không dứt, tuy nói đang bị cấm túc nhưng rốt cuộc vẫn còn chỗ dựa là thái hậu, nói không quá thì mấy ngày nữa có thể đi ra, cho nên hiện tại Nạp Lan Diệp Hoa thật mất hứng, cũng không thể giống như trước kia, muốn làm gì thì làm!

"Lời này của phụ thân nữ nhi thật không hiểu, lúc trước tặc nhân đốt viện mẫu thân, rốt cuộc cũng để lại ngọc bội Tam di nương, Tam di nương nói mất liền là mất, nay sẽ không nói viện nữ nhi quăng ra cái bài tử này chứ!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, sự tình lúc trước đều do Nạp Lan Diệp Hoa bất công, lưu lại tiếng xấu! Vả lại Nạp Lan Tĩnh cũng không lấy chuyện Nạp Lan Ngọc nói ra, dù sao cái chết của Nạp Lan Ngọc cũng đã để quan phủ tra xét qua, nếu nàng lại nói ra việc này thì có vẻ như này quá vô lý!

"Ngươi!" Nạp Lan Diệp Hoa trừng mắt, biết rõ Nạp Lan Tĩnh càn quấy, lại không thể phản bác, lúc trước đối với chuyện Tam di nương, hắn cũng đã suy xét rất kỹ mới nói như vậy

"Lão gia đừng tức giận, tặc nhân kia ban đêm mặc hắc y, nếu trong phòng nô tỳ kia có giấu hắc y thì chứng tướng không thể không tra ra!" Tô ma ma quỳ trên mặt đất, mắt mang theo lãnh ý

"Được, muốn tra liền tra đi, nếu tra ra không được gì, ta nhất định không tha cho ngươi!" Nạp Lan Tĩnh vỗ bàn thật mạnh, trào phúng nhìn Tam di nương, một thân y sam kia càng nhìn càng thấy chướng mắt!

"Đi tra!" Nạp Lan Diệp Hoa tức giận trừng mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh, ngón cái nhẹ nhàng chuyển

"Dạ!" Gia đinh nhận lệnh liền lui xuống

Nạp Lan Tĩnh cười ra tiếng, nàng rất muốn nhìn xem Tam di nương này sử dụng mưu kế gì, có thể tra ra cái gì! Ánh mắt Tứ di nương lưu chuyển, nay nhìn Tứ di nương hình như có sức mạnh đông sơn tái khởi, mình làm sao có thể xoay chuyển?

Ước chừng thời gian qua nửa nén hương, bọn gia định liền kéo theo một cái bàn đi đến, bên trên rõ ràng là một kiện y phục màu đen

"Ngươi còn gì để nói, tiện tỳ kia còn không nhận tội!" Nạp Lan Diệp Hoa nhìn lên y phục màu đen kia, liền đứng dậy, mắt trợn to, tựa hồ như Nạp Lan Tĩnh đã làm chuyện gì thiên lý không tha!

"Y phục này ngươi lấy từ đâu ra?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, tựa hồ có chút kinh ngạc phòng Thu Nguyệt làm sao có y phục như vậy, Nạp Lan Tĩnh nhìn Tam di nương, thấy trên môi nàng ta đầy lãnh ý, liền thu hồi ánh mắt

"Hồi đại tiểu thư, là từ tủ y phục của Thu Nguyệt cô nương!" Gia đình bẩm báo Nạp Lan Tĩnh xong liền lui ra

"Người đâu, kéo tiện tỳ độc ác này xuống cho ta!" Nạp Lan Diệp Hoa tựa hồ có chút khẩn cấp, nhưng thật ra lão phu nhân có chút trầm ổn, vẫn không giống như trước ước gì Nạp Lan Tĩnh gặp chuyện không hay, có chút cau mày, lặng lẽ nhìn Tam di nương. Cho dù bà chán ghét Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh cũng chưa từng tổn thương đến tánh mạng của bà, nhưng Tam di nương này, vì sao lại hại bà, bà lại thầm nghĩ cũng có chút kỳ vọng Nạp Lan Tĩnh chuyển bại thành thắng, hung hăng chèn ép Tam di nương!

"Chờ đã!" Nạp Lan Tĩnh đứng lên ngăn trở Thu Nguyệt, "Y phục này là của ngươi?" Nạp Lan Tĩnh bưng khay lên, đưa cho Thu Nguyệt nhìn một cái

"Hồi đại tiểu thư, là của nô tỳ!" Thu Nguyệt sau khi xem xong, gật gật đầu, nhận y phục về trong tay

"Tâm ngươi thật nham hiểm, Tứ tiểu thư còn nhỏ như vậy, ngươi hại nàng như vậy rốt cuộc ngươi rắp tâm muốn làm gì?" Tô ma ma nhìn Thu Nguyệt gật đầu, không kịp nghĩ nhiều, liền lớn tiếng khóc, làm Nạp Lan Ninh bên cạnh cũng có chút nức nở, tựa hồ như bị nhiều ủy khuất!

"Ngươi nói bài tử kia là tặc nhân nhảy qua cửa sổ làm rớt lại đúng không?" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô ma ma, đầu có chút nâng lên, khinh thường nhìn mắt Nạp Lan Ninh

"Dạ! Chính là tặc tử!" Tô ma ma không biết vì sao Nạp Lan Tĩnh lại hỏi như vậy, tự nhiên trả lời, trong lòng bà, Nạp Lan Tĩnh rốt cuộc cũng thua Tam di nương, nay chứng cứ vô cùng xác thực, nàng có thể nói dối được sao!

"Lớn mật, nếu nhìn thấy tặc nhân sao không bắt nàng lại, còn chờ nàng chạy đi, lại cầm bài tử đến nhận người!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nói, dấu dưới đáy mắt tia trào phúng, tựa hồ như vô lực biện giải

"Hồi đại tiểu thư, tặc nhân kia chạy rất nhanh, quay người liền nhảy qua cửa sổ, chờ nha đầu gác đêm đuổi tới, người nọ đã sớm chạy mất dấu, hiển nhiên tặc nhân kia cực kỳ quen thuộc với địa hình tướng phủ!" Tô ma ma cũng coi như người thông minh, từ đầu đến cuối cũng không quên hắt nước bẩn lên người Nạp Lan Tĩnh!

"Quả thật buồn cười, người liền nhìn một cái đi, đây là cái mà ngươi gọi là người quay đầu liền nhảy ra cửa sổ sao!" Nạp Lan Tĩnh đột nhiên lạnh lùng cười, đem y phục trên tay Thu Nguyệt mạnh mẽ kéo lên, vẽ trên không trung một đường cong duyên dáng, ném tới trên đầu Tô ma ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro